Edit: Bạch Linh
Bên trong nhà cũ Diệp gia, đập vào mắt chính là trang viên ngoài trời vô cùng rộng, cây liễu thành hàng, giăng đèn kết hoa, cực kỳ vui mừng.
Quản gia trong nhà cũ là một người đàn ông trung niên, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ khôn khéo.
"Quản gia Hoàng, ông vẫn khỏe chứ!"
Một vào người tới tham gia tiệc mừng thọ vui vẻ đi tới chào hỏi quản gia.
Quản gia chỉ gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng nếu cẩn thận đánh giá, mơ hồ có thể từ trong đôi mắt nhìn ra vẻ ngạo nghễ mà khó ai thấy được.
Bên trong trang viên của Diệp gia, có mấy tiểu thịt tươi có giá trị nhan sắc không tệ của giải trí Hoàng Thiên đang tụ lại ở một chỗ, khe khẽ nói nhỏ.
"Không phải chỉ là một quản gia sao, kiêu ngạo cái gì chứ?"
Mấy tiểu thịt tươi của Hoàng Thiên giải trí nhìn thấy quản gia có thái độ như vậy, có chút khó hiểu.
Hầu như tất cả những người tới chào hỏi Hoàng Minh Khôn gần đều là những nhân vật có uy tín và danh dự ở Đế Đô.
"Thái độ ngạo mạn?" Một bị nghệ sĩ lớn tuổi cười nói: "Người ta là quản gia Hoàng, chính là đệ nhất tâm phúc bên người Diệp Y Y tiểu thư, quyền thế trong Diệp gia rất lớn, rất có địa vị, chỉ cần dựa vào quan hệ với Diệp Y Y, có giao tình với rất nhiều quan lớn, mặt mũi của người ta so với mấy người còn lớn hơn."
Những tiểu thịt tươi kia bị nói tới líu lưỡi, Diệp gia thật khó lường, không nghĩ tới quản gia của Diệp gia cũng có địa vị lớn như thế.
Quản gia có thể có địa vị như vậy, cũng rất hiếm gặp.
Bọn họ cuối cùng cũng ý thức được Diệp gia khó chọc tới mức nào, hành động lại càng thêm cẩn thận.
Giờ phút này, ba người Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân và Diệp Mộ Phàm lập tức đi vào bên trong trang viên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Minh Khôn.
"Quản gia Hoàng, làm phiền anh đưa tôi tới gặp cha tôi." Diệp Thiệu Đình cười nhìn Hoàng Minh Khôn.
Hoàng Minh Khôn nghe vậy, lập tức dừng mấy lời khách sáo của mình với mấy vị khách khác, nhìn Diệp Thiệu Đình, đáy mắt hiện lên một tia khác thường, ngữ khí không lạnh không nặng nói: "Lão gia đang thay quần áo, hiện giờ hiện không có cách nào gặp đại thiếu gia được..."
Hoàng Minh Khôn trong miệng gọi ba chữ "Đại thiếu gia", nhưng mà giọng điệu bên trong lại mang theo vẻ khinh thường cực kỳ chói tai.
Phía trước Hoàng Minh Khôn có một vài người trung niên, nghe thấy những lời này của Hoàng Minh Khôn, ánh mắt không khỏi đảo qua một nhà Diệp Thiệu Đình, nhìn quần áo tầm thường của ba người, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường, sôi nổi lắc đầu cười thầm.
Năm đó chủ nhân tập đoàn Diệp thị có thể hô mưa gọi gió một phương, hiện giờ tới đường cùng, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng không nhìn ông ta bằng cả con mắt.
Ba chữ đại thiếu gia này đúng là vô cùng châm chọc.
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm lập tức biến đổi, nhìn chằm chằm vào cái tên chó dựa hơi chủ Hoàng Minh Khôn này, hai tay để bên người nắm chặt thành quyền, theo bản năng muốn tiến lên nói gì đó, lại bị Lương Uyển Quân giữ chặt lại, khẽ cau mày nhìn anh lắc lắc đầu.
Ánh mắt lạnh băng của Diệp Mộ Phàm dừng lại ở trên người Hoàng Minh Khôn, hai tay nắm chặt tới mức người run bần bật, lúc trước nếu không phải cha anh Diệp Thiệu Đình coi trọng Hoàng Minh Khôn thì ông ta có thể có được ngày này không?! Hiện giờ cha anh trở nên nghèo túng, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng bỏ đá xuống giếng!
Dưới không khí áp lực, một thanh âm chợt vang lên.
"Quản gia Hoàng, đã lâu không gặp!"
Lương Gia Hào và Phương Tú Mẫn mang theo con gái Lương Thi Hàm tới đây.
"Lương tiên sinh!"
Hoàng Minh Khôn sau khi nhìn thấy Lương Gia Hào, khuôn mặt bình đạm trong nháy mắt treo lên một nụ cười, thái độ rõ ràng thay đổi.
Lương Gia Hào hiện giờ là em trai cùng cha khác mẹ của đương gia chủ mẫu tập đoàn Diệp thị Lương Mỹ Huyên, thân phận cùng đãi ngộ đương nhiên có sự khác biệt, Hoàng Minh Khôn có thể có địa vị như bây giờ đương nhiên phải có năng lực nhìn người khác biệt.