Edit: Bạch Linh

"Thi Hàm, mau chào chú Hoàng đi!" Phương Tú Mẫn cười tủm tỉm nhìn con gái Lương Thi Hàm của mình.

"Chào chú Hoàng." Lương Thi Hàm nhìn về phía Hoàng Minh Khôn cười.

"Ngoan!" Hoàng Minh Khôn thân thiện cười: "Thi Hàm thật là càng ngày càng xinh đẹp."

Nghe vậy, vẻ mặt Phương Tú Mẫn đắc ý, con gái bà ta có thể không xinh đẹp sao? Còn không đợi Phương Tú Mẫn tiếp tục mở miệng, ánh mắt bà ta thoáng nhìn, vậy mà lại thấy trước mặt là Diệp Thiệu Đình, lập tức ý cười trên mặt liền nhạt xuống, nhăn mày lại, nói: "Anh rể, sao anh lại tới sớm như vậy?"

Diệp Thiệu Đình nhìn Phương Tú Mẫn, nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ba anh, anh sợ kẹt xe trên đường nên muốn tới sớm một chút."

Nghe vậy, sắc mặt Phương Tú Mẫn hơi trầm xuống, bà ta nhíu mày, nhìn Diệp Thiệu Đình từ trên xuống dưới, không vui nói: "Em nói này anh rể, anh tới đây thì việc công ty làm sao bây giờ? Hôm nay công ty mới nhập một lô hàng mới, còn chưa kịp cho vào kho hàng, anh không nói một tiếng mà đã đi rồi, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì làm sao?"

Giọng của Phương Tú Mẫn vô sắc bén, không hề lưu lại một chút mặt mũi nào cho Diệp Thiệu Đình.

Theo tiếng quát lớn truyền vào tai người khác, lập tức khiến cho không ít người cười thầm, ánh mắt nhìn Diệp Thiệu Đình cũng càng thêm châm chọc.

"Có lẽ không có vấn đề gì, anh đem chìa khóa giao cho Tiểu Trương, Tiểu Trương thấy anh tan làm muộn cho nên..." Diệp Thiệu Đình nhẫn nại nói.

"Để Tiểu Trương trực ban thay anh?" Phương Tú Mẫn cười lạnh một tiếng.

"Anh rể! Anh nói thật là nhẹ nhàng mà, người của công ty đều biết mối quan hệ của chúng ta, anh lấy việc công làm việc tư, đến lúc đó truyền ra ngoài, người khác không biết còn tưởng rằng chúng ta không công bằng, dung túng cho người thân, áp bức công nhân, người khác làm sao có thể phục Gia Hào được? Họ sẽ coi đây là điểm yếu của Gia Hào mà chọc vào đó!" Phương Tú Mẫn không kiêng dè tới những ánh mắt khác thường của mọi người.

"Vậy... Lát nữa anh trở về một chuyến vậy..." Diệp Thiệu Đình thở dài.

"Hiện giờ trở về thì làm được cái gì? Một lần đi một lần về tốn không biết bao nhiêu thời gian, nếu như thật sự có việc gì, hiện tại anh trở về có thể làm được gì nữa? Hừ... Ai làm anh là anh rể, nếu như tới cũng tới rồi, vậy thôi bỏ đi!" Phương Tú Mẫn có chút không kiên nhẫn phất phất tay, tuy là nói vậy, chính ý của bà ta không có câu nào là không đâm vào tim Diệp Thiệu Đình.

Lương Thi Hàm bởi vì lời nói của mẹ mình cũng chán ghét liếc mắt một cái nhìn Diệp Thiệu Đình.

"Được rồi!" Lương Gia Hào nhìn về phía Phương Tú Mẫn: "Cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, tới đều là những ai, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!"

"Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì... Em không phải cũng là vì công ty suy nghĩ sao, chúng ta kinh doanh công ty vốn không dễ dàng, giờ lại phải chăm sóc chị cả cùng anh rể..." Phương Tú Mẫn bất mãn bĩu môi, dường như phải chịu ủy khuất cực lớn.

"Ba, mẹ không nói sai mà, mẹ cũng đều vì gia đình chính ta, nhưng ba cứ luôn đưa tay ra phía người ngoài!" Lương Thi Hàm đỡ lời hộ Phương Tú Mẫn.

Hoàng Minh Khôn vẫn luôn đứng nghe ở bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đáy mắt hiện lên một vẻ châm chọc cùng ý cười, mở miệng nói:

"Lương tiên sinh, anh cũng đừng trách lệnh phu nhân, lệnh phu nhân chỉ là tính tình thẳng thắn mà thôi, hơn nữa cũng không nói sai cái gì."

Lương Gia Hào cười khổ một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, mình bị kẹp giữa bên trong, một bên là gia đình, một bên là chị gái, quả thật có chút khó xử.

Trơ mắt nhìn những người này châm chọc mỉa mai cha mẹ mình, khuôn mặt Diệp Mộ Phàm sớm đã âm trầm, nếu không phải mẹ vẫn luôn kéo tay anh, anh sợ đã sớm đánh nát mặt mấy cái trên giả tạo tới buồn nôn này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện