Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm dường như đã uống say, con ngươi tràn đầy vẻ trào phúng, anh thấp giọng giễu cợt: "A? Bảo vệ? Chỉ bằng cô? Cô làm sao bảo vệ? Nhà chúng ta xong rồi, sớm đã xong rồi, đã xong đời từ lâu rồi..."
Bây giờ bọn họ đã mất hết tất cả, lấy gì để đấu cùng chú hai? Lấy gì để đoạt lại tất cả? A... Thật là ngây thơ...
Bởi vì lời này của Diệp Mộ Phàm, bầu không khí trong bàn cơm lần nữa rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận thán phục.
Tất cả sự chú ý của tân khách đều dồn về phía chủ tọa.
Diệp Y Y và Cố Việt Tranh tặng một bức thư họa, sau đó mở ra trước mắt Diệp Hồng Duy.
Vừa mở tranh liền cảm nhận được khí tức cổ xưa thanh thoát tao nhã, phảng phất có thể đem thế nhân dẫn vào trong tranh, trải nghiệm cảm giác mộc mạc thanh nhã kia.
Diệp Hồng Duy tỉ mỉ quan sát bức thư họa kia, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Ở trên ghế chính, một vài ông lão đam mê tranh vẽ vội vàng đứng lên, đi tới trước cạnh Diệp Hồng Duy, quan sát một phen sau đó thán phục.
"Thật không ngờ! Đây chính là thư họa của Mai đại sư - Mai Cảnh Châu!" Một ông lão nào đó hưng phấn nói.
Kí hiệu nhỏ bên dưới góc phải chính là con dấu của Mai Cảnh Châu.
"Đây là Thu Minh Sơn Cư Đồ?" Diệp Hồng Duy thậm chí không có cách nào rời mắt khỏi bức họa.
Diệp Hồng Duy đam mê thư họa cổ, mà bức thư họa trước mặt chính là tranh do chính tay vị đại sư ông tán thưởng nhất vẽ nên, là đại sự quốc họa cấp quốc bảo - Mai Cảnh Châu.
Mỗi một bức vẻ của Mai Cảnh Châu đều có giá trị sưu tầm vô cùng cao, không ai vượt qua được.
"Ông nội, đây chính là Thu Minh Sơn Cư Đồ." Diệp Y Y ôn nhu mở miệng.
"Ông nội, Y Y biết ông thích Mai đại sư cho nên tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đã cầu được bức Sơn Thu Minh Cư Đồ này từ chỗ của Mai đại sư." Cố Việt Trạch cười nói.
Trước đây không lâu, Cố Việt Trạch đã sử dụng quan hệ của tập đoàn Cố thị, lấy danh nghĩa của ba mình để mua lại bức tranh này. Vốn muốn để cho Mai đại sư tự mình vẽ ở yến hội, ai ngờ Mai Cảnh Châu rất khó mời, chỉ nói sẽ xem xét mà không trả lời rõ ràng.
Vốn dĩ Cố Việt Trạch và Diệp Y Y đều rất mong đợi, ai ngờ tới lúc này vẫn không thấy tin tức gì.
"Y Y, cháu cực khổ rồi." Diệp Hồng Duy cưng chiều nhìn Diệp Y Y.
"Chỉ cần ông nội thích thì Y Y đã vui rồi." Diệp Y Y nói.
"Đây chính là việc khiến ông nội vui nhất, cũng là lễ vật khiến ông hài lòng nhất tối nay. Đứa trẻ ngoan, các con thật có lòng." Diệp Hồng Duy cười hiền hòa.
Đúng lúc này. Hoàng Minh Khôn vội chạy tới gần Diệp Y Y, ghé vào tai cô ta nói mấy câu.
"Thật sự?!" Diệp Y Y mừng rỡ.
Vừa rồi Hoàng Minh Khôn nói Mai Cảnh Châu tự mình đem quà tới đây.
"Việt Trạch, Mai đại sư đến rồi!" Diệp Y Y kéo Cố Việt Trạch sang một bên, hưng phấn nói.
Cố Việt Trạch hơi sửng sờ, kinh ngạc nói: "Mai đại sư thật sự đã đến sao?"
"Ừ..." Diệp Y Y gãi đầu: "Vừa mới tới cổng, chắc sắp vào đây rồi."
Cố Việt Trạch cười ôn nhu: "Anh biết sẽ không có vấn đề gì mà."
Diệp Y Y nghe vậy cũng mừng rỡ, hâm mộ nhu tình nhìn Cố Việt Trạch: "Tất cả đều nhờ chú Cố cả."
Nói đến đây, mọi người trong phòng đã dời tới hướng có tiếng gậy gỗ.
Một ông lão khoảng tầm sáu mươi mặc một bộ đồ thời Đường màu xám trắng đang chống gậy đi vào, bên cạnh còn có một thanh niên dìu ông ấy.
"Tôi... Đậu má!"
"Không thể nào!"
"Ông ấy tự mình đến sao?"
"Là Mai Cảnh Châu, Mai đại sư!"