Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Y Y và Cố Việt Trạch lập tức tới gần ông lão kia.

"Mai đại sư, vô cùng vinh hạnh, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy ngài!" Diệp Y Y rất vui mừng, vô cùng nhiệt tình trò chuyện.

"Mai đại sư, ngài khỏe chứ? Tôi là con trai của Cố Thương - Cố Việt Trạch." Cố Việt Trạch tự mình giới thiệu.

Mai Cảnh Châu nghe vậy thì gật đầu: "Chào cậu."

Ông ấy đã từng nghe qua tập đoàn Cố thị ở Đế Đô của Cố Thương, hai người đã gặp nhau vài lần. Thời gian trước Cố Thương còn tốn một số tiền không nhỏ để mua Thu Minh Sơn Cư Đồ của ông ấy.

Thấy Cố Việt Trạch và Diệp Y Y đứng bên cạnh Mai Cảnh Châu, tân khách bổng nhiên tỉnh ngộ.

"Không chỉ tặng một bức tranh do Mai Cảnh Châu vẽ cho lão gia tử mà còn mời ông ấy tự mình tới cửa..."

Cách đó không xa, Diệp Thiệu Đình cũng không ngừng quan sát Mai Cảnh Châu.

Diệu Thiệu Đình cũng giống ba mình, rất tán thưởng Mai Cảnh Châu đại sư, không những thế ông còn rất tôn kính Mai đại sư, đã sớm muốn gặp mặt ông ấy. Nhưng mà Mai Cảnh Châu sống vô cùng khiêm tốn, ngày thường rất ít khi lộ diện cho nên đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Con ngươi của Diệp Oản Oản híp lại, cô cũng hơi kinh ngạc: "Không ngờ thật sự lại là Mai Cảnh Châu."

Diệp Oản Oản cũng không biết nhiều về Mai Cảnh Châu cho lắm, nhưng ba và ông nội rất thích ông ấy cho nên cô cũng biết chút ít, đương nhiên biết người này có địa vị gì.

Sau khi sống lại, không ngờ quyền thế của Cố gia đã đạt tới trình độ này, lại có thể mời Mai Cảnh Châu tới Diệp gia chúc thọ cho ông nội.

Diệp Thiệu Đình thở dài: "Mai Cảnh Châu đại sư đích thân đến đây, sẽ không sai đâu."

Diệp Mộ Phàm liếc qua vẻ sùng bái của Diệp Oản Oản: "Hừ! Đúng vậy! Đây chính là Mai đại sư! Bản lĩnh của vị hôn phu này của cô đúng là rất lớn!"

"Mai đại sư, mời đi bên này." Tay phải của Cố Việt Trạch nhấc nhẹ, làm ra tư thế cung kính mời, tự mình dẫn đường tới trước phía chủ tọa.

Diệp Y Y theo sát Mai Cảnh Châu, cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng báo cho Diệp Hồng Duy nguyên do.

Vừa tới gần chủ tọa, một nhóm lão giả tựa như rất quen thuộc liền rối rít đứng lên chào hỏi với Mai Cảnh Châu, còn chủ động bắt tay.

"Ha ha, lão Diệp, bản lĩnh của cháu gái này của ông thật sự không nhỏ, lại có thể mời Mai đại sư đích thân tới đây!" Một ông lão hâm mộ cười lớn.

Diệp Hồng Duy đã đứng dậy từ sớm, ông bước tới gần Mai Cảnh Châu hơn.

Thật không ngờ Mai đại sư lại tự mình tới đây.

"Sinh nhật của Diệp lão tiên sinh,  Mai mỗ có một chút tâm ý tặng ngài."

Diệp Hồng Duy quả thật đã thụ sủng nhược kinh, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được: "Mai đại sư, ngài tới đây đã là phúc khí Diệp gia tu mấy đời, không cần phải khách sáo như vậy."

Đối với Mai Cảnh Châu, Diệp Hồng Duy vô cùng tôn sùng.

Mai Cảnh Châu cười nhạt, ra hiệu cho trợ lí đem hai bức thư họa lên.

Trợ lí bày hai bức thư họa ra trước mặt Diệp Hồng Duy.

Bức thứ nhất là một con Bạch Hổ uy phong lẫm liệt đứng giữa núi rừng. Hổ dữ gầm lên, mặt nước xung quanh đều bị dao động. Bạch Hổ trông rất sống động, phảng phất như muốn lao ra khỏi bức tranh.

"Không hổ là tranh do Mai đại sư vẽ ra, quả thật khiến người khác khâm phục!" Lý Nhạc và Chu Thanh Cương quan sát tỉ mỉ, khen không dứt miệng.

Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc hơn, cấp bậc của bức tranh này còn cao hơn Thu Minh Sơn Cư Đồ.

Rất nhanh, bức tranh thứ hai cũng được mở ra.

Mây đen ngập trời, giông tố vũ động. Từ trong tầng mây, Thanh Long đẩy mây mù tiến ra, lộ ra đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng rực. Thanh Long dùng con mắt ngạo nghễ cùng khí phách tuyệt đỉnh nhìn xuống thiên địa sơn hà, lại khiến người khác cảm giác như lạc vào thế giới kì lạ đó, tôn kính nhìn Thanh Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện