Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Mộ Phàm tức giận cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn Diệp Oản Oản khoan thai bước lên sân khấu.

"Con đã nói con nhóc kia chỉ cần thấy Cố Việt Trạch liền mất đi lí trí, hiện tại ba mẹ đã tin con chưa?" Trong vẻ âm u trong mắt của Diệp Mộ Phàm ẩn nẫng chứa một tia đau xót, ngón tay anh siết chặt ly trong tay tới mức trắng bệch.

Nếu không phải do tên khốn kiếp kia, sao quan hệ của anh và em gái sẽ biến thành như vậy...

Lương Uyển Quân âu lo nhìn lên đài: "Mộ Phàm, con đừng nói Oản Oản như vậy. Oản Oản đã thay đổi rất nhiều, mẹ tin nó sẽ không hành sự bằng cảm tính như trước đâu."

Diệp Thiệu Đình thở dài. Coi như Oản Oản mất khống chế làm ra hành động gì đó ông cũng sẽ không cản. Ông làm ba nhưng lại không có cách nào giữ hạnh phúc cho con gái, vậy thì có tư cách gì để ngăn cản và trách móc nó.

Phát hiện có một người mặc váy đỏ đang đến gần sân khấu, tầm mắt của mọi người liền dời sang người Diệp Oản Oản.

Dù sao thì nhan sắc và khí chất của Diệp Oản Oản quá thu hút sự chú ý, chỉ cần cô ấy xuất hiện tại nơi nào thì đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm ở chỗ đó.

Thấy cô gái đang chậm rãi đi về hướng này, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng lạnh xuống.

Bình tĩnh mà xem xét thì hôm nay Diệp Oản Oản đã khiến anh ta nhìn cô bằng một cặp mắt khác. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, anh ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi vứt một thiên kim tương lai sẽ thừa kế tập đoàn lớn để lấy một người đàn bà không có tác dụng nào cả.

Người như Diệp Oản Oản có thể làʍ ŧìиɦ nhân và bạn giường, nhưng tuyệt đối không có tư cách trở thành vợ của anh ta.

Mặc dù Diệp Oản Oản dây dưa như vậy khiến anh ta rất thỏa mãn lòng hư vinh của mình, nhưng làm quá mức lại thành ra chán ghét rồi, nhất là vào thời gian quan trọng như hôm nay.

Thấy Diệp Oản Oản đã tới gần mình, Cố Việt Trạch lập tức kéo Diệp Y Y lại gần mình để che chở, anh ta bày ra vẻ phòng bị lên tiếng: "Diệp nhị tiểu thư, cô có chuyện gì?"

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Diệp Oản Oản chậm rãi hiện lên một nụ cười đúng mực, cô khách khí mở miệng: "Cố tiên sinh, có thể cho tôi mượn micro một chút không?"

Nụ cười kia quả thật là yêu mị kiều diễm, điên đảo chúng sinh...

Trong nháy mắt, dưới đài truyền tới một trận hít sâu, ngay cả Cố Việt Trạch cũng hoảng hốt trong nháy mắt. Hai con ngươi lạnh lùng của anh ta hơi nheo lại, âm thầm đánh giá cô gái trước mặt.

Diệp Oản Oản cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ.

Mà mọi người dưới đài lúc này đều đã sôi sục, ai cũng thấp giọng kích động nghị luận.

"Oa! Tình mới và tình cũng cùng xuất hiện trên một sân khấu! Đúng là bùng nổ mà!"

"Diệp Oản Oản này lại muốn gây chuyện gì nữa vậy?"

"Đừng nói sẽ tỏ tình trước mặt mọi người hoặc khóc lóc gây chuyện nhé? Dù sao loại chuyện này cô ta cũng làm không ít lần rồi!"

Thấy Diệp Oản Oản đột nhiên lên sân khấu, sắc mặt của Diệp Hồng Duy có chút khó coi. Ông đang muốn sai người ngăn cản thì Cố Việt Trạch đã đưa micro cho Diệp Oản Oản rồi.

"Cảm ơn." Diệp Oản Oản nhận lấy micro, khách khí cảm ơn.

Sắc mặt của Cố Việt Trạch vô cùng lãnh đạm, anh ta từ chối cho ý kiến.

Diệp Y Y có chút lo âu nhìn Cố Việt Trạch một cái, Cố Việt Trạch liền cho cô ta một ánh mắt trấn an.

Bất luận Diệp Oản Oản tính làm ầm ĩ lên thế nào anh ta cũng sẽ không ngăn cản. Nếu Diệp Oản Oản càng náo loạn thì ngược lại anh ta càng có lợi.

"Chư vị khách quý tôn kính, chư vị bạn bè ở đây, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây..." Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nói vài lời xã giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện