Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Khí chất kia hoàn toàn không kém cạnh Diệp Y Y, ngược lại vẻ thong dong nhàn nhã của cô càng giống tư thái của một nữ chủ nhân hơn.
Sau một phen hàn huyên, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng tiến vào vấn đề chính: "Hôm nay thừa dịp các bị bạn bè và trưởng bối đều ở đây, vãn bối muốn xin một chút thời gian của mọi người, muốn tuyên bố một chuyện!"
Tuyên bố một chuyện?
Mọi người nhất thời bàn tán xôn xao, hiếu kì không biết Diệp Oản Oản muốn làm gì.
Lúc này, Diệp Hồng Duy đã gọi Hoàng Minh Khôn tới, để ông ta chuẩn bị ứng phó.
Trong con ngươi của Hoàng Minh Khôn chợt lóe lên, lập tức gọi một nhóm bảo an đứng gần đó để canh chừng.
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thêm một ly rượu nữa đã được anh uống sạch.
Âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng.
"Các vị đều biết tôi và tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị - Cố Việt Trạch tiên sinh có hôn ước."
Nghe đến đó, mọi người đều âm thầm nghĩ quả nhiên là như vậy.
"Đây là muốn tuyên bố chủ quyền, muốn ép Cố Việt Trạch đi vào khuôn khổ sao?"
"Thấy người ta tình tứ với nhau mà không để ý tới cô ta, có thể không vội sao?"
"Hiện tại gia đình cô ta biến thành như vậy, bị đuổi khỏi nhà, nợ nần chồng chất, cô ta đương nhiên muốn ôm chặt cây đại thụ Cố Việt Trạch này rồi!"
Trong lúc mọi người đang nghị luận, cô gái lại tiếp tục nói: "Nhưng mà thật sự xin lỗi, hôm nay tôi rất tiếc nuối phải công bố với mọi người một chuyện. Tôi, Diệp Oản Oản từ nay cắt đứt quan hệ với Cố Việt Trạch tiên sinh, chính thức giải trừ hôn ước!"
Chữ cuối cùng của Diệp Oản Oản vừa rơi xuống, toàn bộ phòng yến hội liền yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng Diệp Oản Oản vừa nói gì.
Không biết qua bao lâu, trong phòng liền trở nên oanh tạc.
"Vừa rồi Diệp Oản Oản nói gì? Giải trừ hôn ước?? Cô ta điên rồi sao???"
"Con đỉa trâu Diệp Oản Oản luôn dây dưa không buông với Cố Việt Trạch sao có thể chủ động giải trừ hôn ước!"
"Tôi đang nằm mơ phải không? Đúng là khó tin!"
Sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng chốc liền lạnh đến cực hạn.
Diệp Oản Oản lại chủ động giải trừ hôn ước với mình? Mặc dù vốn dĩ anh ta cũng chuẩn bị tuyên bố chuyện này, nhưng bây giờ lại bị Diệp Oản Oản nói trước, vậy mọi người sẽ nghĩ rằng Diệp Oản Oản đá anh ta.
Dưới sự kích động, Cố Việt Trạch kéo cổ tay của Diệp Oản Oản lại: "Diệp Oản Oản! Cô nói cái gì??"
Diệp Oản Oản bình thản lạnh giọng: "Cố tiên sinh, tôi hiểu sự phẫn nộ của anh, nhưng mà xin lỗi, tôi đã không còn tình cảm gì với anh nữa. Còn nữa, xin anh tự trọng, đừng làm chuyện khó coi như vậy trước mặt khách khứa."
Lời của Diệp Oản Oản thông qua micro truyền rõ ràng đến tai mỗi người.
"Cô..."
Anh ta làm ra chuyện khó coi?
Cố Việt Trạch tức giận tới mức thở chậm lại: "Diệp Oản Oản, cô đừng cho rằng cô dùng cách dục cầm cố túng sẽ khiến tôi nhìn cô thêm một lần, cô quá đề cao mình rồi!"
Rút tay về, Diệp Oản Oản vặn cổ tay mình một chút, nhàn nhạt nói: "Cố tiên sinh quá đề cao mình rồi. Tôi quả thật đã không còn thích anh nữa, tôi đã có người mình thích rồi."
Diệp Oản Oản vô cùng bình tĩnh, so với vẻ kích động của Cố Việt Trạch, khiến mọi người càng tin lời của cô ấy là thật hơn.
"Có người thích..." Cố Việt Trạch lẩm bẩm, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt anh ta liền cứng đờ.
Chẳng lẽ là...
Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng: "Cố tiên sinh cuối cùng cũng nhớ ra, người kia anh cũng từng gặp mặt rồi. Tôi nghĩ anh hẳn sẽ không hi vọng tôi nói ra tên của anh ấy trước mặt mọi người đâu nhỉ?"
Ngay tại lúc Diệp Oản Oản nói những lời này, di động trong tay cô chợt sáng lên, trên màn hình hiện lên trạng thái đang nghe máy.