Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tư Dạ Hàn nghe vậy thì đặt tay lên trán cô, một lát sau, anh chậm rãi nói: "Nhiệt độ bình thường, không có bị sốt."

Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại.

Không có cái em gái anh! Ngâm nước đá đã là chuyện của mấy tiếng trước, lúc mới rời giường cô phát hiện, cô không chỉ không lên cơn sốt, hơn nữa tinh thần còn sảng khoái và minh mẫn hơn!

Không có cách nào khác, chỉ có thể trổ tài diễn xuất thôi!

Diệp Oản Oản tố cáo: "Anh nói bậy! Em rất khó chịu, là tay anh không đúng! Tên lừa gạt! Anh chỉ muốn đi! Chỉ muốn bỏ em thôi!"

Vì cẩn thận, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, sau đó cầm cổ tay cô lên, bắt đầu bắt mạch cho cô.

Thấy động tác của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản thoáng cái liền tròn mắt ngẩn người.

Mẹ kiếp! Anh học bắt mạch từ khi nào thế!!!

Diệp Oản Oản vội vàng rụt tay về, nhưng Tư Dạ Hàn đã xem qua đại khái, biết cô không bị gì, anh bất đắc dĩ nói: "Không được nghịch ngợm. Đại Bạch ở hậu viện, em chơi cùng nó đi."

Gào, Đại Bạch!!!

Đại Bạch về Cẩm Viên rồi!

Còn ở hậu viện!!

Ngao!!!

Diệp Oản Oản gắng gượng chế trụ sự hấp dẫn này, chật vật cắn răng, ôm hông Tư Dạ Hàn không thả: "Em không! Em không đi! Em không muốn Đại Bạch! Em muốn anh! Muốn anh ở cùng em thôi!"

Tư Dạ Hàn tựa hồ hơi ngoài ý muốn, trái tim anh bổng chốc mềm nhũn: "Có phải gặp ác mộng hay không?"

Diệp Oản Oản chôn đầu trong lồng ngực anh, gật đầu liên tục: "Ừ, thấy ác mộng, là một ác mộng rất rất rất đáng sợ. Em mơ thấy lần này đi nước B anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên anh đừng đi mà, được không?"

Tư Dạ Hàn vuốt ve tóc cô: "Giấc mơ đều trái sự thật."

Diệp Oản Oản vội la lên: "Không có! Giấc mơ này rất chân thật! Từng hình ảnh từng chi tiết nhỏ em đều nhớ rất rõ ràng! Em thấy anh bị ám toán, thấy anh bị thương nặng, thiếu chút nữa đã chết!"

Lưu Ảnh nhịn không được nữa, vội xen vào: "Sợ rằng Diệp tiểu thư quá lo lắng rồi, cảnh trong mơ sao có thể là thật cơ chứ? Lần này ông chủ có vô số người bảo vệ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện, xin cô thả lỏng tinh thần đi!"

Diệp Oản Oản trừng cậu ta: "Tôi biết các người lợi hại, nhưng sao các người có thể đảm bảo sẽ không có người lợi hại hơn các người? Sao các người có thể đảm bảo sẽ không có bất kì chuyện gì phát sinh?"

Lưu Ảnh chỉ xem cô đang cưỡng từ đoạt lí, sự chán ghét trong mắt càng sâu hơn, cậu ta cung kính nhắc nhở với Tư Dạ Hàn: "Ông chủ, chúng ta sắp trễ giờ rồi."

Diệp Oản Oản sốt ruột nhìn Tư Dạ Hàn: "Nếu anh dám đi, em lập tức sẽ xuống hầm uống tất cả rượu trong nhà! Em sẽ tán tỉnh tất cả nam nam nữ nữ ở Đế Đô một lượt! Chờ anh trở về thì đầu anh sẽ là đại thảo nguyên Siberia xanh tươi mơn mởn!"

Tư Dạ Hàn: "...."

Diệp Oản Oản nhón chân nũng nịu, kéo anh vào nhà: "Không đi mà không đi mà ~ Ở lại với em đi ~"

Nói xong, cô dịch gần lại tai anh nói nhỏ: "Đừng đi mà được không ~ Chúng ta vào trong nhà đi mà ~ Đi làm chút chuyện suиɠ sướиɠ đi ~"

Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn chợt u ám dần, anh nhéo mi tâm một cái, nhìn tiểu nha đầu nào đó đang tự tìm đường chết.

"Dời chậm lại nửa giờ." Tư Dạ Hàn nói với Hứa Dịch.

Nói xong, anh bế Diệp Oản Oản đang trần trụi hai chân bước vào trong nhà.

Diệp Oản Oản bất mãn lầu bầu: "Ai? Chỉ nửa giờ thôi sao? Có ngắn quá hay không?"

Tư Dạ Hàn: "Im miệng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện