Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Lưu Ảnh tức giận nện một quyền thật mạnh lên đầu xe: "Bệnh cái rắm! Sắc mặt bình thường như thế, bệnh ở chỗ nào! Ở trước mặt nhiều người như vậy mà dám quấn lấy ông chủ như thế, đúng là không biết xấu hổ!"

Một bảo tiêu ở kế bên cảm thán: "Đây là lần đầu tôi thấy bạn gái của boss đấy, đúng là vưu vật hiếm gặp mà! Cũng khó trách boss của chúng ta động lòng!"

Lưu Ảnh trừng cậu ta, hừ lạnh nói: "Hồng nhan họa thủy! Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, quấn lấy ông chủ kéo chân sau! Ngay cả thời điểm như thế này cũng không biết nặng nhẹ! Sẽ có ngày ông chủ bị cô ta hại chết!"

Những người khác cũng sôi nổi thở dài.

"Chuyện lần này quan trọng như thế, cô gái này cũng quá không màng đại cục rồi..."

"Làm chậm trễ việc đàm phán, cô ta gánh nổi sao? Quả thật không biết giới hạn mà!"

"Nghe nói người đàn bà chỉ là thiên kim của một gia đình bình thường, sao có thể bằng Nhược Hi tiểu thư được."

"Đừng lấy loại đàn bà này so sánh với Nhược Hi tiểu thư!"

"Haiz, cũng không biết boss nghĩ gì, bất luận thế nào thì loại đàn bà này cũng không đủ tư cách trở thành chủ mẫu của Tư gia đâu nhỉ?"

Phòng ngủ trên lầu.

Sau khi bị cảnh cáo, Diệp Oản Oản vẫn không sợ, tiếp tục nằm trong ngực Tư Dạ Hàn ăn vạ: "Em cũng không nói sai mà, thật sự quá ngắn, em cảm thấy bảy ngày là thích hợp nhất á!"

Tư Dạ Hàn đặt cô lên sofa, kéo kéo cà vạt, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt này.

Diệp Oản Oản nuốt nước bọt, ngậm miệng lại, không dám tự tìm đường chết nữa.

Tư Dạ Hàn nhìn cô chằm chằm: "Nói đi, muốn làm cái gì?"

Diệp Oản Oản giận đến xù lông: "Nói cái gì nha? Em có thể làm gì, chính là không nỡ xa anh, không muốn anh đi mà thôi, không được sao? Sao anh lại không có một chút phong tình nào hết vậy? Được rồi! Anh đi đi! Anh muốn đi đâu thì đi đi! Em sẽ không bao giờ quản chuyện của anh nữa!"

Trăm phương nghìn kế ngăn cản anh đi chịu chết, tối hôm qua ngâm đá làm xương cốt đều đau rã rời, còn bị thuộc hạ của anh xem thành hồ ly tinh, cô dễ dàng sao? Kết quả gia hỏa này còn không thèm cảm kích chút nào!

Diệp Oản Oản nói xong liền túm cái chăn trên sofa, chui vào vào trong đó, che kín mít lại.

Trong chăn truyền tới giọng nói rầu rĩ của cô gái: "Bại hoại, biếи ŧɦái, đại ma đầu... Đối với em như vậy... nhàm chán như vậy... mặt luôn lạnh băng... không ôn nhu chút nào... Tại sao em phải quản anh... anh muốn đi đâu thì đi đó đi..."

Không khí trở nên trầm mặc...

Không biết qua bao lâu, lúc Diệp Oản Oản cho rằng Tư Dạ Hàn đi rồi, lại cảm giác được một lực đang kéo chăn, Diệp Oản Oản lập tức dùng sức kéo lại, không để mình lộ ra chút gì.

Tư Dạ Hàn dùng lực mạnh hơn, cuối cùng cũng kéo được chăn ra.

Đang muốn mở miệng, kết quả lại thấy được khuôn mặt nhỏ ngập nước mắt của cô gái.

Diệp Oản Oản khụy gối ngồi ở đó, lau nước mắt trên mặt, không có biểu cảm gì, nói: "Có việc gì sao? Sao anh còn chưa đi?"

Giống như gặp vấn đề cực kì nan giải nào đó, đôi môi mỏng của Tư Dạ Hàn mấp máy, không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm.

Sau một hồi lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng: "Trừ việc này, những việc khác đều có thể đáp ứng em."

Nghe vậy, Diệp Oản Oản bổng nhiên ngừng một lát, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh: "Bất cứ thứ gì cũng được sao?"

Tư Dạ Hàn gật đầu: "Ừ."

Diệp Oản Oản nghĩ nghĩ: "Em muốn đi cùng anh!"

Thấy Tư Dạ Hàn không nói lời nào, Diệp Oản Oản lại muốn chui vào chăn bán thảm.

Giây tiếp theo, Tư Dạ Hàn: "Được."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Oản Oản lúc này mới hòa hoãn vài phần, cô hít mũi, ôm lấy cánh tay anh: "Ôm em qua kia, em muốn thay quần áo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện