Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hiện tại chỉ còn hai người cuối cùng.
Một người là tiểu sinh có cả nhan sắc và kĩ thuật diễn xuất - Từ Minh, một người là người là Lâm Lạc Trần bước ra từ nguyên tác ở phần một - Lạc Thần.
Vừa rồi Ngô Chính Phi đã hỏi thăm lần nữa, chắn chắn khoảng thời gian này ngoại trừ luyện tập chính quy Lạc Thần không có bất kì đặc huấn nào khác, cũng chưa từng được danh sư nào dạy.
Năm đó Lạc Thần đóng Lâm Lạc Trần ở tuổi còn trẻ, kĩ thuật diễn xuất vẫn có chút ngây ngô. Cho dù Lạc Thần giữ được phong độ năm đó, cũng không thể sánh bằng Từ Minh ở hiện tại.
Dù sao tâm lí của Lâm Lạc Trần trong phần hai cũng khó gấp mấy lần trong phần một.
Huống chi còn có một người đại diện nóng nảy không có đầu óc thì có thể tạo ra được nghệ sĩ gì ưu tú? Cùng lắm chỉ là thủ đoạn cọ nhiệt cấp thấp thôi.
Ha, cọ nhiệt độ của Từ Minh? Vậy anh ta sẽ cho họ cọ đủ!
Ở giới giải trí này, bị mắng cũng là nhiệt độ, không phải sao?
Chỉ hi vọng đến lúc đó họ chịu nổi!
Nhà làm phim nhìn Từ Minh và Lạc Thần, con ngươi hiện lên một vệt sáng: "Bây giờ chỉ còn Từ Minh và Lạc Thần, hai người cũng là ứng viên sáng giá nhất cho vai Lâm Lạc Trần, vì có thể đoán được thực lực chính xác nhất, tôi xem, không bằng như vầy đi!"
Nhà làm phim dừng một chút, sau đó kiến nghị: "Từ Minh và Lạc Thần có thể đồng thời thử vai, tôi sẽ cùng hai vị đạo diễn ra đề, hai người sẽ dùng phương thức lí giải nhân vật của mình để diễn một lần! Hai người thấy thế nào?
Thấy nhà làm phim đã lên tiếng, phó đạo diễn cũng phụ họa theo: "Chủ ý này không tồi! Nhưng mà, ai trước, ai sau? Người diễn trước tựa hồ bất lợi hơn?"
"Vậy để tôi diễn trước đi, tiền bối Lạc Thần đã nhiều năm không diễn, nếu tôi diễn sau, thắng cũng không vinh quang!" Từ Minh nhìn thoáng qua Lạc Thần, sau đó lên tiếng.
Đối với sự khiêm nhượng của Từ Minh, nhà làm phim hài lòng gật đầu: "Vậy thì Từ Minh diễn trước đi!"
Phó đạo diễn cũng tỏ vẻ đồng ý, Tống Kim Lân hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản đối.
Diệp Oản Oản khoanh tay trước ngực đứng một bên, khóe miệng âm thầm nhếch lên một ý cười.
Bởi vì ra đề tại hiện trường, người diễn trước khó tránh khỏi thiếu thời gian chuẩn bị, mặt ngoài thoạt nhìn tương đối bất lợi.
Trên thực tế lại khác. Người diễn trước có thể tùy tâm sở dục, mà người diễn sau nếu diễn cùng một cách, cho dù chính mình nghĩ ra cũng sẽ bị tố sao chép người thứ nhất
Hơn nữa người diễn trước làm chủ ý niệm, Lạc Thần sẽ vô cùng bị động.
Phân cảnh Tống Kim Lân đưa ra là nhiều năm sau khi Lâm Lạc Trần rơi vào ma đạo, gặp lại nam chính, trả lời lại sự chất vấn của nam chính.
Từ Minh đứng giữa đại sảnh, nhắm mắt lại.
Chỉ năm giây ngắn ngủi, cậu ta đã tiến vào trạng thái diễn.
Từ Minh chắp tay sau người, đứng giữa cuồng phong mãnh liệt.
"A, chính đạo? Tà đạo? Cái gì là chính, cái gì là tà? Vân Hải, ngươi vẫn ngây thơ như xưa!"
Từ Minh nhìn hư không, giống như nam chính Vân Hải đang đứng đó, lộ ra ánh mắt khinh miệt trào phúng.
Sau đó, thần sắc của cậu ta trong nháy mắt biến thành điên cuồng, cạo ngạo: "Để ta nói cho ngươi biết, lịch sử đến nay đều do người thắng viết nên! Từ nay về sau... Giang hồ này... Ta nói nó chính, thì nó là chính, ta nói nó tà, vậy nó là tà!"