Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mỗi ánh mắt và động tác của Từ Minh đều vô cùng chuẩn xác, cả tốc độ nhanh chậm cao thấp của giọng nói cũng phi thường phù hợp với cảm xúc của nhân vật.
Cấp bậc diễn xuất thế này, những tiểu thịt tươi diễn trước căn bản không thể so sánh.
[Ngao! Minh bảo bảo của chúng ta thật giỏi! Cuồng vọng lạnh lùng tiên khí như tạc tượng! Giống y hệt Lâm Lạc Trần trong lòng tôi! Rốt cuộc là ai đã nói Lâm Lạc Trần chỉ có thể là Lạc Thần?]
[Fan nguyên tác bày tỏ: Đích thực không tệ! So với những người thử vai trước thì tốt hơn nhiều! Rất có cảm giác Lâm Lạc Trần sau khi hắc hóa! Chính là loại cảm giác thoát khỏi thế tục này!]
[Vẫn thấy Lạc Thần thật chiếm tiện nghi. Không chỉ có thời gian chuẩn bị nhiều hơn, không chừng còn bắt chước Minh bảo bảo của chúng ta nữa! Thật không công bằng!]
[Tôi muốn xem anh ta sẽ diễn thế nào, nếu dám sao chép Minh bảo bảo, chúng ta chửi chết anh ta!]
Đối với cách Từ Minh diễn xuất, phó đạo diễn và nhà làm phim gật đầu liên tục, sắc mặt của Tống Kim Lân cũng hòa hoãn mấy phần.
Khi nhìn tới Lạc Thần, phó đạo diễn chỉ qua loa có lệ, thuận miệng nhắc nhở: "Lạc Thần, cậu có thể bắt đầu rồi."
So sánh với năm giây nhập vai của Từ Minh, sau khi phó đạo diễn nói xong, Lạc Thần vẫn không hề nhúc nhích.
Rất nhanh liền có người chửi mắng trên kênh livestream.
[Làm gì thế, nhập vai chậm vậy? Vừa rồi Từ Minh chỉ cần năm giây!]
[Đối với diễn viên chuyên nghiệp mà nói, nhanh chóng nhập vai là việc cơ bản nhất, anh ta diễn sau Từ Minh mà ngay cả việc này cũng không làm được!]
[Chênh lệch giữa hai người quá lớn!]
[Người qua đường vote cho Từ Minh! Mong Từ Minh đem một Lâm Lạc Trần hoàn toàn mới cho chúng ta!]
[Fan nguyên tác bày tỏ: Tôi rất mong chờ biểu hiện của Từ Minh trong Kinh Long 2!]
Tình cảnh hiện tại của Lạc Thần cực kì bất lợi, nguyên nhân là bởi vì xuất phát điểm của cậu ấy quá cao, fan cũng vì vậy mà hà khắc hơn.
Cậu ấy không chỉ phải vượt qua những người thử vai ở đây, mà còn phải vượt qua bản thân mình.
Ước chừng khoảng tầm mười lăm giây, Lạc Thần mới có động tác.
Cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Từ Minh, trong mắt không có tà ý, cũng không có lạnh nhạt, ngược lại có vài phần quen thuộc và hoài niệm.
Vân Hải và hắn từng là sư huynh đệ đồng môn thân thiết, nhưng hôm nay, cảnh ngộ của hai người đã khác xa một trời một vực.
Vân Hải là hậu bối chính đạo xuất sắc nhất, mà hắn lại là đại ma đầu bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng mà, cho dù đứng dưới tình huống cảnh còn người mất như vậy, hắn cũng không quan tâm nữa. Đối với hắn, Vân Hải vẫn là người huynh đệ thân thiết cùng vào sinh ra tử với mình.
Rõ ràng lúc Lạc Thần nhìn Từ Minh, cậu ấy không hề làm gì cả, nhưng Từ Minh lại hốt hoảng, cảm giác mình chính là nam chính Vân Hải.
Hôm nay là thử vai theo kiểu độc thoại, đạo diễn không mời nam chính tới diễn cùng, vừa rồi Từ Minh đã tưởng tượng ra một nhân vật hư cấu, còn Lạc Thần lại xem cậu ta là Vân Hải.
Lạc Thần rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: "A..."
Khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi kia giống như đã trải qua vô vạn tang thương nào đó, chợt thay đổi bất ngờ: "Chính đạo? Tà đạo? Cái gì là chính, cái gì là tà?"
Lạc Thần nhìn về phía Từ Minh thở dài, con ngươi thanh triệt phảng phất nhớ lại thiếu niên ngày xưa cùng mình cưỡi ngựa uống rượu, cùng nói chuyện trên trời dưới đất với nhau: "Vân Hải, ngươi vẫn ngây thơ như vậy!"
Lạc Thần chỉ nói ngắn ngủi hai câu, lời thoại cũng y hệt Từ Minh, thậm chí mọi người đều biết cốt truyện và lời thoại tiếp theo là gì, nhưng mà...
Tất cả mọi người đang ở hiện trường, bao gồm cả những người nãy giờ mắng chửi Lạc Thần vào giờ phút này đều theo bản năng nín thở, chờ lời thoại tiếp theo của cậu ấy.