Nếu như Phương Tình biết trước ý nghĩa của từ 'nguy hiểm' mà anh vừa nói là gì thì khi đó cô thà cắn đứt đầu lưỡi của mình cũng không thốt ra chữ 'muốn' này.



Cô vừa dứt lời, Khang Tư Cảnh lập tức bế cô lên, thả cô lên giường. Cô còn chưa khôi phục tinh thần thì anh đã nắm lấy cằm cô, bắt đầu hôn một cách điên cuồng.



Nụ hôn nóng bỏng, triền miên, cơn choáng váng ngắn ngủi trôi qua, cô vội vàng choàng tay qua cổ anh, đáp trả lại nụ hôn của anh. Hai tay anh không chịu để yên, lột sạch quần áo trên người cô, mà cô cũng không yếu thế, gấp gáp cởi nút áo anh ra.



Đây là lần thứ hai bọn họ làm chuyện này. Đã mấy ngày rồi, cô thật sự rất muốn anh.



Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng không có gì mà không hóa giải được ở trên giường. Mà nếu như có, vậy thì ở luôn trên giường mấy ngày đi, cho nên Phương Tình nghĩ, nếu trong lòng anh không thoải mái, vậy thì cứ đút anh ăn no, coi như là bồi bổ cho anh vậy mà.



Nhưng cô lại không ngờ Khang Tư Cảnh lại hung ác như vậy. Mới vừa bắt đầu, anh đã rút dây nịt lưng của cô ra, trói chặt hai tay cô lại. Phương Tình lại không hề ghét bỏ, loại chuyện tình thú phòng the kiểu này không tệ chút nào, thậm chí lúc ban đầu cô còn có chút kích động.



Càng về sau, lúc cô bị Khang Tư Cảnh giày vò chết đi sống lại, cô mới hiểu rõ mục đích anh trói cô lại là gì.



Sau khi để cô thích ứng, Khang Tư Cảnh liền bắt đầu những động tác ác độc. Hai tay cô bị trói hoàn toàn không thể phản kháng, cầu xin thì anh giống như bỏ ngoài tai. Tóm lại, trong hai giờ đồng hồ, Phương Tình cảm giác mình lúc thì đang ở trên thiên đường, lúc thì đang ở tại địa ngục.



 Cô kêu la tới khàn cổ họng, cuối cùng quả thật chịu không nổi bắt đầu khóc òa lên. Nhưng người đàn ông này không có lấy một chút lòng thương hại, hết lần này tới lần khác ham muốn cô, mãi đến về sau thoải mái một chút anh mới chịu bỏ qua.



Phương Tình được anh ôm trong ngực, thật sự giận tím mặt, cắn mạnh một phát xuống bả vai của anh. Anh giống như không hề biết đau là gì, cứ để mặc cho cô cắn. Thậm chí anh còn vỗ về, vuốt vuốt đầu của cô, rồi lại hôn lên trán cô.



Phương Tình dựa vào lòng anh nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi sức lực được phục hồi cô mới hỏi anh: "Khang Tư Cảnh, trước khi kết hôn với em, anh đã từng có bao nhiêu đàn bà rồi?"



Kỹ thuật của anh thật sự quá điêu luyện, vừa nhìn đã biết ra trận trăm cuộc mới luyện thành như thế này. Hơn nữa, kỹ thuật hôn của anh không thể nào tốt hơn được nữa, lần đầu tiên anh hôn cô, cô đã cảm giác được.



Khang Tư Cảnh trầm tư vài giây rồi nói: "Không có!" Giọng nói của anh lộ ra sự bất mãn rõ ràng.

Phương Tình sững người vì câu trả lời này, cô ngẩng mặt từ vòm ngực của anh nhìn lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nói: "Không có?" Nếu như thật đúng là không có như lời nói, vậy thì trước khi XO với cô lần trước, anh vẫn còn là trai tân?



Phương Tình thật sự không thể nào tin nổi. Trước tiên không nói tới kỹ thuật của anh, năm nay anh cũng đã xấp xỉ 30, cô không tin những năm trước đó anh chưa từng có một người phụ nữ nào. Thân phận của anh như vậy, khẳng định bên người không thiếu mỹ nữ chủ động dâng hiến. 



Hơn nữa, con người đều có dục vọng, cho dù anh chưa từng có bạn gái, nhưng tìm người phóng thích cũng là điều có thể hiểu được. Chỉ là cô không hề nghĩ tới anh nói anh chưa từng trải nghiệm với người khác.



Khang Tư Cảnh nhìn vẻ mặt này của cô mà cặp mắt híp lại theo bản năng, giọng nói lộ ra sự nguy hiểm, "Thế nào? Em không tin?"



Phương Tình phục hồi lại tinh thần, ngoan ngoãn dựa lại vào ngực anh, lúc này mới lên tiếng: "Làm gì không tin? Chẳng qua chỉ là khó có thể tưởng tượng được, anh không có kinh nghiệm mà kỹ thuật lại điêu luyện như vậy."



Những lời này tựa như là lấy lòng Khang Tư Cảnh, khóe môi anh hơi cong cong mỉm cười, giọng nói cũng pha chút vui vẻ, "Vì vậy, em rất thoải mái, có đúng không?" Giọng điệu của anh lộ rõ sự đắc ý không hề che giấu.



"....."



Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, cô sướng chết người, dù là cả quá trình cầu chết không được cầu sống không xong, nhưng cuối cùng đều là sảng khoái mê ly.



Phương Tình gật gật đầu, Khang Tư Cảnh vô cùng vui vẻ, bộ dáng tràn đầy cảm giác thành tựu thế nhưng lại hôn lên trán cô một cái.



Phương Tình lẳng lặng thở dài một hơi. Nhận được câu trả lời như vậy cô không biết mình lên cao hứng vì nhặt được của quý hay là nên vì anh mà đau xót. Nếu như anh nói anh chưa từng có phụ nữ, như vậy thì rất có thể đời trước, trước khi ly hôn với cô, anh chưa từng đi tìm phụ nữ ở bên ngoài. Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu ở chung với người đàn ông khác, anh đã phải đau khổ tới mức nào. Nhưng cũng may, cuối cùng anh cũng tìm được người đi chung quãng đường còn lại với anh.



Nghĩ đến đây, Phương Tình vội vàng ôm chặt lấy anh.



Ngay lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại ở đầu giường sang, nhìn thấy một dãy số xa lạ, nhưng mã số gọi tới lại thuộc vùng Hàn Quốc.



Đương nhiên Khang Tư Cảnh cũng nhìn thấy, Phương Tình quay đầu qua nhìn anh, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt anh nhìn sang. Số vùng Hàn Quốc, mười phần thì có hết tám, chín phần là Bạch Húc Nghiêu gọi tới. Có lẽ Khang Tư Cảnh cũng đoán được, cho nên mắt anh nhìn màn hình điện thoại có vẻ không thân thiện.



Phương Tình muốn tắt máy, nhưng Khang Tư Cảnh lại trước cô một bước, cầm điện thoại lên nhận máy, quả nhiên đầu dây bên kia vang lên giọng nói dồn dập của Bạch Húc Nghiêu, "Phương Tình, em đừng vội cúp máy, hãy nghe anh nói trước đã. Anh suy nghĩ rất lâu mới phát hiện được anh không thể quên được em. Anh không ngại em đã từng kết hôn với ai, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không? Anh thật sự không tin em đã hoàn toàn buông bỏ anh."



Phương Tình không lên tiếng, nếu như Khang Tư Cảnh đã nhận điện thoại, có lẽ anh muốn tự mình giải quyết. Cô nhìn về phía Khang Tư Cảnh, ngoài ý muốn phát hiện những lời nói kia không hề chọc giận đến anh. Anh một mực thản nhiên bình tĩnh, thậm chí đáy mắt còn mang theo sự vui vẻ, "Bạch tiên sinh, nghe ra những lời này là cậu muốn công khai làm người thứ ba rồi phải không?"



"Tại sao lại là anh?" Giọng nói của Bạch Húc Nghiêu nhỏ đi, anh ta sa vào trong yên lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới lên tiếng: "Vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với Khang tiên sinh, vậy thì dứt khoát ở đây nói chuyện với nhau luôn đi."



"Xin mời." Lễ phép lại khách sáo, bộ dạng và giọng điệu đều lộ ra sự tao nhã lễ độ.



Bạch Húc Nghiêu ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Khang tiên sinh, nếu Phương Tình đã không yêu anh, thì anh cần gì phải cưỡng ép ràng buộc cô ấy ở lại bên cạnh anh?"



Khang Tư Cảnh vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt như cũ, nhíu mày nói: "Tại sao cậu có thể khẳng định em ấy không yêu tôi?"



Bạch Húc Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Nếu như cô ấy yêu anh, ngày hôm qua đã không khóc lóc sướt mướt vì tôi."



"Thật?"



Khang Tư Cảnh hơi nheo mắt nhìn sang Phương Tình, ánh mắt của anh thật sự quá nguy hiểm. Phương Tình nhìn vào cặp mắt đó mà tim đập thình thịch, đang muốn đoạt lấy điện thoại di động anh đang cầm trên tay mà nói rõ nguyên nhân cho Bạch Húc Nghiêu biết. Ai ngờ Khang Tư Cảnh chỉ cười khẩy một tiếng, hời hợt đáp lại một câu: "Chuyện này có nghĩa lý gì chứ? Cô ấy cũng vừa mới khóc vì tôi."



"....."



"Có biết tại sao cô ấy khóc vì tôi không?"



Nụ cười của Khang Tư Cảnh càng lúc càng in sâu, âm thanh rộ rõ sự biếng nhác: "Là bị tôi đè dưới thân mà khóc."



"....."



Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi vọng lại tiếng tít tít, là Bạch Húc Nghiêu đã cúp điện thoại, đương nhiên là bị những lời vừa rồi của Khang Tư Cảnh kích thích không ít.



Nói thật chứ, ngay cả Phương Tình cũng bị kích thích. Cô nhìn bộ dạng bình tĩnh thản nhiên này của Khang Tư Cảnh mà không nghĩ rằng một người đàn ông lịch sự lễ phép như thế lại có thể thốt ra những lời lưu manh như vậy.



Khang Tư Cảnh ném điện thoại của cô sang một bên, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn sang cô, "Nói đi, tại sao lại khóc với cậu ta?"



Phương Tình khôi phục lại tinh thần, thầm thở dài, "Hoàn toàn chỉ là hiểu lầm. Lúc em ăn mì ông chủ có tặng thêm vài miếng cá hồi, bởi vì chấm nhiều mù-tạc mà em chảy cả nước mắt, để rồi Bạch Húc Nghiêu lại hiểu lầm. Chỉ là khi đó em đã giải thích rõ ràng với anh ta rồi, ai ngờ anh ta cứng đầu như vậy, chết cũng khăng khăng nói em khóc vì anh ta."



"....."



Khang Tư Cảnh cau mày, rõ ràng là không tin, "Chỉ vậy thôi?"



Phương Tình thản nhiên xòe tay ra với anh, "Thật sự chỉ là như vậy."



Khang Tư Cảnh im lặng một hồi, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Đến khi mở miệng nói tiếp thì lại không phải là vấn đề này nữa, "Dậy đi, chúng ta đi ngâm suối nước nóng."



Khang Tư Cảnh dẫn cô tới một chỗ cách đây khoảng mấy cây số. Theo như anh nói, suối nước nóng ở đây thuộc loại suối nước nóng bảo dưỡng sức khỏe, có tác dụng điều dưỡng cơ thể, mới vừa vận động kịch liệt như vậy, đi ngâm suối nước nóng sẽ rất thoải mái.



Chuyện tốt như vậy dĩ nhiên Phương Tình không hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý, hai người lên xe ngồi đi. Cho đến khi lên xe, Phương Tình mới biết được xe này là của ông chủ khách sạn bên kia, biết Khang Tư Cảnh muốn tới khách sạn của bọn họ, cho nên cố ý đưa tài xế qua đón anh.



Quả nhiên Bố già thật ngầu, đi đâu cũng có người theo hầu hạ. Đối với địa vị của ông xã mình, Phương Tình thật sự phục sát đất.



Lúc Phương Tình đến nơi mới phát hiện, suối nước nóng này chỉ có hai người bọn họ. Cô hỏi ra mới biết Khang Tư Cảnh đã bao hết chỗ này. Phương Tình muốn nói anh lãng phí, nhưng nghĩ lại người này chính là tiền đếm không xuể, bao cả suối nước nóng cùng lắm cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi, cho nên cô cũng không muốn nói ra những lời mất hứng.



Quả nhiên giống như Khang Tư Cảnh đã nói, ngâm suối nước nóng này rất thoải mái.



Khang Tư Cảnh bước xuống suối nước nóng liền đi thẳng về phía cô. Tới trước mặt cô, anh không nói hai lời, trực tiếp nâng một chân của cô lên.



Phương Tình tê dại da đầu, lập tức đề phòng hỏi anh: "Anh... muốn làm gì?"



Hiện tại cô trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng, động tác này thật sự quá xấu hổ.

Khang Tư Cảnh thản nhiên như không, "Không biết mới vừa rồi dùng sức quá độ có bị thương hay không, để nước suối nóng chảy vào sẽ thoải mái một chút."



"....."



Phương Tình còn chưa kịp chống cự, Khang Tư Cảnh đã dùng ngón tay dẫn nước vào trong. Dòng nước ấm áp, hơn nữa còn có hiệu ứng ngón tay của anh, Phương Tình lập tức hít vào một luồng khí lạnh.



Vốn là Phương Tình thật sự cho rằng Khang Tư Cảnh chỉ muốn nước suối nóng vào trong cho cô thoải mái, còn cảm giác mình phản ứng lớn như vậy có chút xấu hổ. Cô không ngờ sau khi Khang Tư Cảnh chà xát vài cái thì đột nhiên rút ngón tay ra, sau đó tiến tới trước, húc đầu vào.



Phương Tình: "....."



Phương Tình ngạc nhiên nhìn anh, mà Khang tiên sinh anh đã ôm lấy mông của cô bắt đầu hoạt động.



Phương Tình lập tức nổi giận, đẩy anh nói: "Anh... anh đừng nha... ngâm nước đàng hoàng đi."

Khang Tư Cảnh vừa hoạt động vừa nhỏ giọng bên tai cô: "Bộ dạng của em như vậy, anh không thể nào ngâm đàng hoàng được."



"...."



Trứng thối, lại còn trách cô!



Phương Tình không đấu lại anh, cứ như vậy bị anh đặt bên mép suối nóng, giày vò một trận nữa.

Đến khi người này ăn sạch thì Phương Tình đã không còn sức để cử động. Khang Tư Cảnh dùng nước suối nóng chà rửa sạch sẽ cho cô rồi ôm cô ra khỏi nước.



Toàn bộ quá trình, Phương Tình giống như một con mèo lười, vắt trên người anh.



Phương Tình tựa đầu lên vai anh, đột nhiên nghe được giọng cười trầm thấp của Khang Tư Cảnh, âm thanh dịu dàng bên tai cô: "Không biết vì sao lại thích ôm như vậy, giống như một cô bé."



Có lẽ mới vừa làm xong chuyện ấy, giọng nói của anh khàn khàn, lọt vào lỗ tai từ tính mê người, Phương Tình cảm giác toàn thân như tan rã đi, theo bản năng siết chặt anh hơn một chút.



Không bao lâu sau, cô nghe Khang Tư Cảnh nói tiếp một câu: "Nhìn thế này, có con gái cũng không tệ."



Phương Tình lấy lại tinh thần, nói một cách bất mãn: "Anh đây là đang chiếm lời em phải không?" Rõ ràng ám chỉ ôm cô giống như ôm con gái.



Khang Tư Cảnh cười cười không lên tiếng, nhưng những lời vừa rồi của anh lại khiến Phương Tình có chút kích động. Cô mềm người nằm úp, tựa lên đầu vai anh, giọng điệu lười biếng hỏi anh, "Khang Tư Cảnh, anh muốn có con gái sao?"



Khang Tư Cảnh trả lời: "Anh không lựa chọn, em sinh con trai hay gái anh đều thích."



"....."



Trong lòng Phương Tình hoan hỉ, không nhịn được, lén lút cười, sau đó lại nói: "Em muốn sinh cả đại đội, con trai con gái đều phải có."



Anh nghiêng đầu, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Được, em muốn bao nhiêu cũng cho em."



Phương Tình về nước là đi chung với Khang Tư Cảnh, mà không đi theo đám người kia. Vì thế mà Nghiêm Manh nói cô trọng sắc khinh bạn. Phương Tình ra vẻ, ừ, cô chính là trọng sắc khinh bạn.

Phương Tình trở lại công ty làm việc ngày thứ nhất liền bị Y Na gọi vào phòng làm việc. Y Na giao cho cô một nhiệm vụ dành cho người mới, viết quảng cáo tuyên truyền cho mặt nạ dưỡng da mới vừa đưa ra thị trường.



Sau khi Phương Tình nhận nhiệm vụ thì từ miệng của Nghiêm Manh thích tám chuyện biết được một việc, Y Na cũng giao cho Hạ Oánh cùng một công việc. Bởi vì cả hai người đều là người mới, có thể nhiệm vụ lần này là để dò xét năng lực làm việc của hai người, sau đó công ty sẽ chọn ra một người ưu tú hơn để bồi dưỡng.



Phương Tình vừa nghe những lời này của Nghiêm Manh thì lập tức nổi lên cảm giác nguy cơ bốn phía. Hạ Oánh là ai chứ, người ta là người đạt được thành thích cao nhất trong lần thi viết đầu tiên. Chỉ là cô cũng không phải là người dễ bị dọa sợ, chuyện này liên quan tới vấn đề thăng chức của cô sau này, cô phải cố gắng hết sức mà ứng phó.



Ngày hôm đó, sau khi Phương Tình tan sở về nhà, cô nhốt mình trong phòng sách. Khang Tư Cảnh đã từng nói qua, hai người bọn họ có thể dùng chung phòng làm việc này.



Phương Tình vẫn ngồi trên ghế dựa to đùng thoải mái kia, còn Khang Tư Cảnh chỉ kéo một chiếc ghế thường tới ngồi đối diện với cô. Đường đường là Tổng giám đốc Khang mà lại cam tâm tình nguyện nhường lại 'ổ cú' thoải mái của mình cho bà xã dùng, không thể không thừa nhận, anh là người rất hào phóng.



Phương Tình nghiên cứu một vài bản quảng cáo tuyên truyền của các loại mỹ phẫm dưỡng da, phát hiện rất nhiều cái lập đi lập lại một kiểu. Lòng cầu thắng của cô tương đối mãnh liệt, cô cảm thấy nếu như muốn giành được thắng lợi, cô nhất định phải có sáng ý của mình.



Phương Tình làm liên tiếp mấy mẫu đều không hài lòng, cô có chút phiền não bứt tóc. Khang Tư Cảnh ngồi đối diện đương nhiên cũng nhìn thấy. Anh gỡ một bàn tay của cô đang nắm tóc ra, hơi cau mày, vẻ mặt có vài phần nghiêm túc, hỏi: "Sao vậy?"



Phương Tình liền kể cho anh chuyện thiết kế quảng cáo cho sản phẩm mới. Khang Tư Cảnh nghe xong trầm tư trong chốc lát rồi nói với cô: "Em muốn đổi mới, nhưng lại không thể lệch quá xa nội dung chính. Hơn nữa là người tiêu thụ, phần đông sẽ không có kiên nhẫn đọc những khẩu hiệu tuyên truyền phức tạp. Muốn bọn họ hiểu rõ chức năng của sản phẩm thì nhất định phải đơn giản rõ ràng."



Anh lấy ra một tờ giấy, dùng bút máy viết một câu gì đó lên trên rồi đưa cho cô, nói: "Đây là khẩu hiệu quảng cáo của một nhà hàng dưới cờ của Thịnh Hoa đã dùng, em có thể dùng nó để tham khảo."



Phương Tình cầm lấy tờ giấy anh đưa tới, trên tờ giấy viết một câu: "Chọn tôi, chẳng qua là bởi vì 'dạ dày' có tôi sẽ không cô đơn". Phương Tình gật gật đầu, khẩu hiệu quảng cáo này quả nhiên đơn giản, hơn nữa còn rất có sáng ý.



Đầu óc Phương Tình đột nhiên nảy ra ý kiến, lập tức viết lên giấy một câu rồi đưa cho anh, hỏi: "Anh giúp em xem thử như thế nào?"



Khang Tư Cảnh cầm lấy, nghiêm túc nhìn mấy lần, sau đó tán thưởng, nói: "Không tệ, đơn giản, sáng tỏ, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề chính."



Khang Tư Cảnh là cấp trên, khẳng định có nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện