Khang Tư Cảnh không trêu chọc cô nữa mà đứng dậy, cởi áo tắm ném sang một bên rồi mặc quần áo vào. Phương Tình bỗng phát hiện ra hôm nay anh mặc đồ thật nhàn nhã.



"Thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài."



"Á?" Phương Tình có chút ngây ngốc. "Đi đâu?"



Khang Tư Cảnh nhìn cô khiêu khích, "Chẳng lẽ em định ngơ ngẩn cả ngày trong nhà sao?"



"...."



Hóa ra Khang tiên sinh có ý muốn hẹn hò với cô sao? Ý nghĩ này làm Phương Tình vô cùng hưng phấn. Cô vội vàng đứng lên, tìm trong tủ bộ đồ lần trước mới sắm được trong trung tâm thương mại. Cô chọn chiếc váy len dài, bên trong mặc quần bó, phối với một đôi bốt cao cổ, thêm một chiếc áo choàng dài nữa là đủ.



Khang Tư Cảnh nhanh chóng thay đồ rồi đến ngồi ở bàn đá hoa đợi. Phương Tình cũng thay quần áo rồi trang điểm, nghĩ đến mái tóc thẳng dài của mình có chút không hợp với trang phục này, nên lục ở đáy tủ chiếc máy uốn xoăn mua từ hồi mới vào đại học ra để cuốn tóc.



Soi gương vài lần cho đến khi thấy ưng ý rồi Phương Tình mới chạy ra chỗ Khương Tư Cảnh. 



Khương Tư Cảnh buông tờ tạp chí xuống, nhìn một lượt khắp người cô. Khi anh dừng trên khuôn mặt, cô thấy rõ đôi mắt anh sáng rực lên. Có thể khiến cho Khang tiên sinh trầm ổn lão luyện hai mắt tỏa sáng, chắc hẳn hôm nay cô đã trang điểm rất thành công. Thế nhưng khi anh quét ánh mắt đến đùi cô, đôi lông mày liền nhíu lại, nói: "Em mặc ít như vậy, không thấy lạnh sao?"



Phương Tình thật muốn trừng mắt lườm anh. Thấy anh vòng bước qua, cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt vào quần tất của cô. "Quần này là thế mà lợi lắm đấy, anh sờ mà xem, bên trong có lót nhung, rất ấm áp."



Khang tiên sinh nhìn cô mặc cái quần có cũng như không này mà lại có vẻ rất kỳ diệu, cười nói: "Đồ của phụ nữ thật kỳ cục."



Phụ nữ người ta còn dùng nhiều đồ vật kỳ cục quý hiếm hơn nhiều, đàn ông thì biết gì chứ. Phương Tình nghĩ vậy nhưng cũng không thèm so đo với anh.



Phương Tình lấy áo khoác vào, đi trước ra cửa. Khang tiên sinh đi theo cô, nhìn từ phía sau thấy đôi chân mảnh khảnh của cô rồi lại nhíu mày, đi đôi tất như vậy mà nhìn vẫn thon gầy. Xem ra cần phải nuôi béo cô thêm một chút rồi.



Hai người lên xe, Phương Tình hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"



Khang Tư Cảnh thắt dây an toàn cho mình, lại nghiêng người qua giúp cô cài dây rồi mới trả lời: "Có thể đi nghe nhạc kịch, hoặc xem triển lãm vườn treo, trưa thì qua nhà hàng ăn cơm. Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi bắn súng."



Phương Tình thật sự nhức hết cả đầu, thế nào mà buổi hẹn hò lại thành ra đến nhà hát xem triển lãm, rồi lại còn chơi bắn súng? Không phải làm nhám chán đến chết sao? Đấy là cái hotgirl ưa thích sao?



Khang Tư Cảnh thấy nét mặt cô có vẻ thiếu hứng thú, liền hỏi: "Vậy em muốn đi đâu?"

Phương Tình thở dài đáp lại: "Em cảm thấy gout thưởng thức của em có vẻ không theo kịp Khang tiên sinh."



Khang Tư Cảnh không hề nghĩ ngợi, "Không sao cả, anh có thể tự điều chỉnh, cho em toàn quyền quyết định."



"..................."



"Cho nên, em muốn đi đến chỗ nào, chúng ta sẽ đi chỗ đó."



Phương Tình quả thực không thể không tán thưởng anh. Cô không ngờ tới, Khang tiên sinh vậy mà lại vì cô mà thỏa hiệp hoàn toàn, xem ra đàn ông như Khang tiên sinh, ham muốn chiếm giữ vô cùng mạnh mẽ, nhưng không phải kiểu gia trưởng áp đặt, mà lại vô cùng nuông chiều phụ nữ.

Phương Tình liền dẫn anh đi đến khu phố ăn vặt ở gần trường đại học của cô. Trước kia khi còn đi học, cô rất thích đi dạo ở đây, còn có rất nhiều món ăn ngon mà lạ, cũng là nơi hẹn hò của nhiều cặp đôi.



Sau khi xuống xe, Phương Tình đi trước kéo theo Khang Tư Cảnh đi mua sữa chua nếp cẩm tím. Ở đây có một quán sữa chua tím vô cùng ngon, lần nào đến đây cô cũng phải mua uống.



Mua sữa chua tím xong, Phương Tình nắm tay Khang Tư cảnh đi trên đường ngắm cảnh, rồi ghé vào chơi bắn bóng để lấy phần thưởng búp bê. Khang Tư Cảnh là tay bắn thượng thừa, nên kiếm được cho Phương Tình không ít búp bê. Lát sau chủ quán chịu không nổi, bèn xua họ đi. Phương Tình cũng không tức giận, ôm đống búp bê Khang Tư Cảnh mới thắng được, tiếp tục vừa đi dạo vừa kể cho anh nghe những chuyện ở đại học của mình.



Hôm nay Khang Tư Cảnh ăn mặc rất nhàn nhã, bên trong mặc áo len màu xanh hải quân, khoác chiếc áo màu nâu ở bên ngoài, bên dưới là chiếc quần Jeans cô chưa từng nhìn thấy, và cả một đôi giày lười rất hiếm khi anh đi. Ăn mặc như vậy khiến cho Khang Tư Cảnh trẻ lại không ít, dù đang ở tuổi 30 nhưng trông không khác xa tuổi 20 là mấy. Có điều người anh vẫn có thần khí riêng, già dặn và lão luyện.



Phương Tình thật không nghĩ tới, có một ngày cô sánh đôi cùng Khang Tư Cảnh đi dạo tại con đường này. Có thể dụ Khang Tư Cảnh một ngày kiếm bạc tỷ đi dạo tại nơi đây, quả thật là suy nghĩ có chút thần kỳ. Hơn nữa, Phương Tình còn phát hiện ra, xung quanh có rất nhiều cô gái dõi mắt theo anh, làm cho Phương Tình cười thầm trong bụng, xem ra mị lực của Khang đại thúc quả thực không hề nhỏ.



"Sao mấy thằng nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào em thế?"



Phương Tình đột nhiên nghe thấy Khang Tư Cảnh nói một câu như vậy, lộ ra ngữ khí rất lạnh và nguy hiểm.



Cô quay đầu nhìn anh, thì thấy khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của anh đang nhìn trân trối vào một chỗ. Phương Tình nhìn theo ánh mắt anh, liền thấy cách đó không xa có mấy nam sinh, chắc là sinh viên của trường, đang nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng khi thấy ánh mắt Khang Tư Cảnh nhìn lại thì bọn họ lập tức ngoan ngoãn thu ánh mắt, quay người lại tiếp tục bước đi.



"Mắt là của người ta, anh quản làm cái gì?"



Khang Tư Cảnh quay sang lườm, khiến cho Phương Tình ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi lại nghe Khang Tư Cảnh nói: "Dựa sát vào anh nữa đi."



Nghe thấy giọng nói không cho phép cưỡng lệnh của anh, Phương Tình bĩu môi nghĩ thầm, tính chiếm hữu của anh quả thực quá đáng sợ. Nghĩ thế nhưng cô vẫn không nói gì, khoác ngay lấy tay anh, thỉnh thoảng còn tựa đầu lên người anh, quả thực chỉ sợ người ta không biết cô là hoa đã có chủ. Cô chợt ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy sắc mặt của Khang tiên sinh đã tốt lên rất nhiều.



Hai người đi được một đoạn, Phương Tình mới phát hiện ra trên tay Khang Tư Cảnh vẫn còn cầm ly sữa chua tím còn nguyên, cô liền hỏi: "Sao anh không uống sữa chua đi? Không dễ uống sao?"

Anh không thèm liếc nhìn cô, "Uống liền đây."



"............."



Phương Tình nhịn không nổi, cười khúc khích. Cô vốn tưởng rằng Khang Tư Cảnh quen với cuộc sống xa hoa, sẽ không thích mấy món này, thế mà không ngờ Khang tiên sinh dường như cũng rất thích, chỉ trong tích tắc đã uống cạn sạch ly sữa.



Phía bên đường có một tiệm heo nướng, hương vị không hề tồi, Phương Tình mỗi lần tới nhất định không bỏ qua. Thế nhưng đối với món này Khang tiên sinh không hề cảm thấy hứng thú, vì nghĩ tới hai tay ôm móng giò gặm thì khó coi chết đi được, nên anh sống chết cũng không ăn. Phương Tình thôi không ép anh nữa, tự chọn cho mình một phần.



Trong tiệm rất đông người, bên cạnh bàn của họ có một nhóm nữ sinh, khi hai người ngồi xuống thì họ đang trò chuyện sôi nổi. Các bà đang tám chuyện khóa trên khóa dưới đang truyền bá những tin đồn mới nhất về hai cựu sinh viên của nhà trường.



Một nữ sinh đang nói: "Mấy hôm trước không phải Húc ca của chúng ta có buổi diễn ở Nhật Bản sao? Tớ nghe một bạn người Nhật đi xem về kể, hôm đó Húc ca khóc sướt mướt ở buổi biểu diễn."



Một cô gái khác cũng vội vàng nói: "Biết rồi biết rồi, tớ cũng xem đoạn video đó rồi. Nghe nói lúc đó anh ấy đang hát bài "Anh chàng thông minh", nghe giang hồ đồn đại, bài hát này của Húc ca là do mối tình đầu viết cho anh ấy đấy."



Cô gái đầu tiên thở dài nói, "Ôi, ta nói Húc ca của chúng ta thật sự si tình, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không quên được mối tình đầu. Mọi người nói xem, có phải mối tình đầu của anh ấy rất là mù quáng không? Rõ ràng Húc ca của chúng ta tốt như vậy mà vẫn bỏ để đi lấy người khác."



Cô gái mặc áo len đỏ từ nãy tới giờ ngồi im, giờ mới bĩu môi lên tiếng: "Nghe nói là lấy một ông chồng đại gia rất giàu có đó."



Cô gái đầu tiên lại cắt ngang: "Húc ca của chúng ta hiện nay cũng giàu có rồi, không biết cô nàng kia giờ có thấy hối hận hay không?"



Cô gái mặc áo hồng lại nói: "Hối hận cái con khỉ, nếu hối hận thì đã sớm ly hôn để bỏ trốn theo Húc ca của chúng ta rồi."



Cô gái đầu tiên lại tiếp tục thở dài: "Thế mà tớ lại rất hy vọng cô ấy hối hận đấy, như vậy còn có người an ủi Húc ca đáng thương của chúng ta. Mỗi ngày nhìn thấy Húc ca vì mối tình đầu khổ sở như vậy, fan hâm mộ như chúng ta cũng thấy đau lòng thay."



"Thôi đi thôi đi, thật đáng ghê tởm. Người con gái như vậy còn không đáng để nhắc đến. Húc ca của chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn nhiều."



"Nhiều năm như vậy mà Húc ca vẫn chưa bứt ra được, hẳn là vẫn còn nặng lòng lắm."



"Nghe nói mối tình đầu của anh ấy lấy một ông chồng vừa già vừa xấu xí. Nói xem, giữa cô ta và Húc ca có cả một quá khứ như vậy, sao cô ta nỡ nhẫn tâm chứ?"



"Quá khứ ấy à? Cậu nói cái gì mà như Phong Kiều ước hẹn? Có mà đích thị là hồ ly thì có."

"Đúng đúng đúng, không sai chút nào. Người ta tốn nhiều bút mực viết về chuyện này lắm, nghe nói còn có người định viết truyện cơ đấy."



"Chỉ tiếc cho đến nay vẫn chưa tìm ra mối tình đầu của anh ấy là ai."



"Húc ca rất si tình, bảo vệ cô ta rất kỹ lưỡng."



Mấy cô nữ sinh kia cứ vô tư mồm năm miệng mười tám chuyện, còn Phương Tình yên lặng ngồi gặm móng heo, ngẩng đầu lên nhìn ông chồng vừa già vừa xấu trước mặt.



Ông chồng già Khang tiên sinh mặt không biểu cảm đang nhìn điện thoại, có vẻ như đang đọc tin nhắn của trợ lý, thần sắc rất bình thản, tựa như không hề mang những lời nói này để trong lòng.

Phương Tình ăn xong thì hai người cùng nhau rời đi. Thời gian vẫn còn nhiều, Phương Tình cũng không muốn chỉ chơi ở một chỗ, nên ăn xong móng heo, cô cùng Khang Tư Cảnh tiếp tục di chuyển đến chỗ khác.



Thế nhưng khi đi đến bãi đỗ xe, Khang Tư Cảnh đi thẳng xuống ghế sau ngồi. Phương Tình cũng đi theo vào, kinh ngạc hỏi: "Không đi nữa sao?"



Khang Tư Cảnh nhướn lông mày, cười như không cười nhìn qua cô nói: "Ngồi lên đây."



"........"



Khang Tư Cảnh nhìn cô rồi vỗ vỗ vào đùi, ý của anh quá rõ rồi, là muốn cô ngồi lên đùi mình. Phương Tình không biết anh lại giở trò gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên ngồi trên đùi, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh: "Không phải Khang tiên sinh muốn được ôm một cái trước khi đi đấy chứ?"



Khang Tư Cảnh không đáp lại, đột nhiên kéo khóa quần xuống rồi nói với cô: "Ý anh là ngồi phía trên này."



"............"



Phương Tình liếc mắt xuống dưới, kinh hãi nói: "Không phải là anh muốn làm ở đây đấy chứ?"



Anh thản nhiên đáp, "Sao lại không thể?"



Phương Tình cảm thấy Khang Tư Cảnh có gì đó không ổn, thầm đoán có lẽ vừa mới bị mấy lời nói của các cô nữ sinh kia kích động. Biểu hiện của anh có vẻ như mây trôi nước chảy thật đấy, nhưng ai biết tâm tư thâm sâu đến mức nào.



Nghĩ đến những ngày vừa rồi ở bên nhau, cô cũng phát hiện ra Khang tiên sinh là người vô cùng thích ăn dấm chua, hơn nữa mỗi lần ăn dấm thì lại không hề dễ dỗ dành tí nào.



Khang Tư Cảnh thấy cô ngồi bất động, mắt hơi nheo lại, sắc mặt lập tức lạnh vài độ, "Thế nào? Không muốn sao?"



Phương Tình thấy Khang Tư Cảnh giận dỗi thật trẻ con, nhưng anh đã muốn như vậy, thì tốt hơn là cứ chiều theo ý anh thôi.



Vậy nên Phương Tình cũng không nhiều lời, vòng tay ôm cổ rồi triền miên hôn anh.



Khang Tư Cảnh mới đầu còn không phản ứng, nhưng chỉ trong tích tắc đã đổi khách thành chủ, lấy hai tay ôm siết lưng cô, ép cô sát vào lồng ngực mình.



Phương Tình luồn tay vào dưới áo anh, tay cô có hơi lạnh, cô cũng cảm thấy Khang Tư Cảnh có chút run rẩy. Phương Tình đang chuẩn bị rút tay về thì không ngờ anh vội vàng đè tay cô lại, rồi cầm tay cô vuốt ve lên người mình, không muốn cô rút ra. Phương Tình liền chiều theo ý anh, đem đôi bàn tay mềm mại vuốt ve cơ thể anh.



Trong phút chốc, Khang Tư Cảnh tốc hết quần áo, kể cả nội y của cô lên, bắt đầu làm loạn trên người cô.



Trong một bãi đỗ xe yên tĩnh, chiếc Land Rover được xem là lạnh lùng, sang trọng đỗ ở một góc, lúc này đây lại nhịp nhàng rung lên rung xuống với nhịp độ điên cuồng, bánh xe nảy lên tưng tưng, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng rên kiều mị của nữ nhân truyền tới.



Phương Tình quả thật muốn phát điên, hoàn toàn không chịu nổi kích thích như vậy, liên tục cầu xin tha mạng. Nhưng Khang Tư Cảnh cũng phải muốn tới hai lần rồi mới tha cho cô.



Phương Tình dựa cả người lên người anh, cơ thể nhũn như bịch bông. Khang Tư Cảnh ôm cô thở hổn hển, miết môi dọc từ trán đến tai cô, khẽ khàng nói: "Chảy hết ra mắt cá chân anh rồi này."

Phương Tình nghe xong thì vừa thẹn vừa giận, bèn cúi xuống cắn vào đầu vai anh một cái, đổi lại Khang Tư Cảnh chỉ khẽ cười, rồi lại âu yếm vuốt ve đỉnh đầu cô. Xem ra là đã hết dấm chua rồi.



Đúng lúc này điện thoại của Phương Tình vang lên, cô cầm lên xem thì thấy một dãy số lạ hoắc, do dự trong chốc lát rồi mới bấm máy nghe. Chưa kịp nói gì, thì chợt nghe thấy đầu dây bên kia có người nói: "Phương Tình, từ lần trước gặp nhau đến giờ không có vấn đề gì chứ hả?"



Phương Tình nhận ra giọng của Viên An Tâm, lông mày cô lập tức chau lại, nói: "Chị lại muốn cái gì?"



Xem ra tâm tình Viên An Tâm rất không tồi, giọng nói lộ ra vẻ sung sướng, "Cô đừng nôn nóng cúp máy, tôi gọi cho cô là có chuyện muốn thương lượng."



Viên An Tâm tìm cô có chuyện tốt, còn lâu cô mới tin! Cô còn chưa kịp đáp lời thì Viên An Tâm lại nói: "Là thế này, bạn trai tôi gần đây muốn hợp tác cùng chồng cô, nghe nói chồng cô là Khang Tư Cảnh đúng không? Nếu đúng thế, thì cô ngon rồi đấy."



"Bạn trai chị?"



Viên An Tâm càng hả hê, ngữ khí quả thực kiêu ngạo không chịu nổi. "À, bạn trai tôi là con ông cháu cha thuộc hàng đại gia vật liệu xây dựng đấy, gần như là độc quyền ngành sản xuất vật liệu xây dựng ở Bắc Kinh. Tên anh ấy là Triệu Tuấn, có thể cô chưa nghe qua tên anh ấy, nhưng chắc chắn từng nghe qua tên bố anh ấy, chính là vua vật liệu xây dựng nổi tiếng, Triệu Hào Kiệt. 



Chồng cô không phải là mua bán nhà đất sao? Xây dựng phòng ốc không cần vật liệu sao? Triệu Tuấn nhà tôi có thể cung cấp vật liệu cho anh ta, hơn nữa, Triệu Tuấn nhà tôi còn nói, dự án này đôi bên cùng có lợi, chồng của cô nhất định đừng bỏ lỡ cơ hội này."



Viên An Tâm mở miệng nói một tiếng Triệu Tuấn nhà ta, hai tiếng Triệu Tuấn nhà ta, giọng nói lộ ra vẻ vênh váo tự đắc, làm như cùng Khang Tư Cảnh hợp tác là đang chiếu cố cho anh. Phương Tình thật sự muốn vả một phát vào cái miệng rộng của cô ta. Khang Tư Cảnh nhà cô mà lại phải nhờ người khác chiếu cố? Hơn nữa, con bà nó chị ta sao dám nói Khang Tư Cảnh mua bán nhà đất? Rõ ràng Khang Tư Cảnh là một nhà tài phiệt bất động sản nổi danh trong nước cơ mà?



Phương Tình lấy tay bịt ống nghe, quay sang Khang Tư Cảnh nói: "Cái người là vua vật liệu xây dựng Triệu Hào Kiệt, anh có biết không?



Hai người ngồi sát như vậy, đương nhiên Khang Tư Cảnh nghe rõ cuộc trò chuyện trên điện thoại, lông mày anh chau lại, ngữ khí lạnh lùng đáp: "Không biết, không cần để ý tới."



Phương Tình nhẹ nhõm trong lòng, liền quay sang nói với Viên An Tâm: "Chồng tôi không có hứng thú hợp tác với bạn trai chị, từ giờ về sau chị không cần gọi lại cho tôi nữa."



Viên An Tâm nghe nói như vậy liền thấy bực bội, tức giận nói: "Phương Tình, chưa thấy dại dột sao? Triệu Tuấn nhà tôi dâng cho một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà cũng không cần sao?"

Phương Tình không thèm trả lời, lập tức dập máy điện thoại.



Cú điện thoại này Phương Tình không để bụng, Khang Tư Cảnh cũng không để tâm, từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa lên ngực Khang Tư Cảnh, nhưng chỉ một lát sau cô từ từ nhận ra Khang Tư Cảnh có chút khác thường.



Da đầu Phương Tình lập tức tê rần, vẻ mặt cô kinh ngạc ngước lên nhìn: "Như vậy chả nhẽ lại..."

Khang Tư Cảnh không đáp lại, xoay người đè cô xuống dưới, nâng hai chân cô gấp lên rồi bắt đầu chen vào.



Nét mặt Phương Tình thảng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện