Phương Tình vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện một hộp quà đặt trên đầu giường. Cô nghi hoặc nhìn Khang Tư Cảnh đang theo cô vào phòng, "Anh tặng cho em?"



Khang Tư Cảnh ra vẻ đương nhiên: "Nếu không thì còn ai nữa đây?"



Phương Tình càng ngơ ngác: "Hôm nay đâu phải sinh nhật em đâu, sắp tới cũng không có ngày lễ gì, tại sao đột nhiên lại tặng quà cho em?"



"Chồng tặng quà cho vợ mà phải chọn ngày à?"



"....."



Ơ... Cũng đúng nhỉ.



Phương Tình nhận được quà vô cùng vui vẻ, cô đi tới mở hộp quà ra, thấy bên trong là một mô hình máy bay. Vừa nhìn thấy mô hình máy bay này, Phương Tình không biết nên phản ứng như thế nào. Có nên hưng phấn cười ha ha ha vài tiếng, hay là nhảy dựng lên ôm anh hôn vài cái? Nhưng xin lỗi nha, cô cười không nổi!



Đột nhiên cô nhớ tới một bộ phim truyền hình, nam chính bỏ vào chiếc hộp xinh xắn một bảo bối mà nghe nói anh chàng đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để thu tập, lúc ấy nữ chính đã mừng rơn. Nhưng sau khi mở hộp ra, trong đó toàn một đống Transformers, vẻ mặt như ngửi phải phân chó của nữ chính thật sự không khác gì lắm so với vẻ mặt của cô bây giờ.



Khang Tư Cảnh thấy cô ngơ ngác không nói tiếng nào thì tiến lên phía trước, hỏi: "Sao thế? Không thích hả?"



Phương Tình khôi phục tinh thần, cầm mô hình máy bay lên, quan sát nghiêm túc một hồi, rồi khen: "Làm không tệ, em thích lắm, anh tự làm hả?" Cô biết Khang Tư Cảnh có sở thích chế tạo mô hình máy bay.



Khang Tư Cảnh gật đầu, dường như thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt len lỏi vài tia tự hào: "Là anh làm."

Không thể không công nhận, Khang Tư Cảnh chế tạo mô hình máy bay này rất tốt, giống y như máy bay thật. Nhưng rồi Phương Tình lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh làm khi nào?"



Trong khoảng thời gian này, nếu không phải đi làm thì anh cũng ở nhà bận rộn với công việc, làm gì có thời gian chế tạo những thứ này?



Khang Tư Cảnh đáp: "Lúc ở nhà thì anh nghiên cứu số liệu mô hình cần dùng, công ty không có chuyện gì làm thì anh chế tạo."



Phương Tình ngơ ngác không hiểu, "Cho nên ý của anh là, mấy ngày trước anh bận rộn trong phòng sách với em là không phải thu xếp công việc, mà chỉ là đang nghiên cứu số liệu mô hình cần dùng?"



Dường như Khang Tư Cảnh rất bất ngờ vì bộ dạng ngơ ngác này của cô, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không được?"



Phương Tình hít vào thật sâu, vốn dĩ cô tưởng làm Bố già không dễ dàng, tan việc sẽ không có thời gian,nhàn rỗi. Hóa ra người ta chơi mô hình.



Khang Tư Cảnh nói thêm một câu: "Lúc đi học, anh không có thói quen về nhà làm bài tập, sau khi đi làm thì chỉ giải quyết công việc ở công ty, không mang về nhà, đâu có vấn đề gì xảy ra."



"....."



Phương Tình chỉ biết câm nín, người phàm như cô không thể nào hiểu được một người thông minh như Khang Tư Cảnh đây.



Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mô hình này là tự tay ông xã làm cho cô, muốn hay không, cô vẫn phải nể mặt anh, cho nên nghiêm túc quan sát mô nhình vài lần, mò mẫm khắp nơi, sau đó thật bất ngờ, cô phát hiện cửa khoang máy bay có thể mở ra.



"Ồ?" Cô ngạc nhiên thán phục một tiếng, nhìn nhìn trong khoang, thấy bên trong giống như khoang máy bay thật, nhưng máy bay này là máy bay tư nhân, trong khoang rộng lớn. Phương Tình còn rất vui phát hiện có thêm vài mô hình người.



Vị trí ngồi cao nhất trên máy bay là một cặp vợ chồng, chồng mặc âu phục, ngồi ngay ngắn đọc báo, mà vợ thì lười biếng dựa trên người chồng, ghé đầu xem anh ta đang đọc gì. Người vợ này tóc dài đen nhánh cùng với chiếc áo len sợi đan màu đỏ nhìn rất giống Phương Tình. Nếu cô đoán không lầm, cặp vợ chồng này chính là cô và Khang Tư Cảnh.



Ngoài bọn họ ra, trong khoang máy bay còn có vài đứa trẻ. Đối diện là đứa bé lớn nhất đang ngồi lặng yên đọc một sấp tài liệu trong tay. Nhìn cậu bé khoảng 15, 16 tuổi, mặc bộ âu phục cắt may theo yêu cầu, bộ dáng như ông cụ non. Mi tâm cậu có phần giống như Khang Tư Cảnh, nhưng những đường nét còn lại thì giống như cô, vừa nhìn đã biết đây là con của bọn họ.



Bên cạnh cậu thiếu niên kia là một bé trai mập mạp khoảng 11, 12 tuổi, đang ngồi xoay tới xoay lui trợn mắt nhíu mày chơi game.



Mà chỗ ngồi sau lưng cậu là một cô bé tóc ngắn ngang tai, nhìn khoảng 7, 8 tuổi, mặc áo lông dầy có mũ, bao phủ cả người cô bé trông tròn tròn mũm mĩm. Trong tay cô bé là cuốn truyện tranh nhi đồng, không biết nội dung đặc sắc thế nào mà cô bé ngửa đầu cười ha hả, cười đến mức quai hàm cũng banh ra.



Bên cạnh cô bé có hai chỗ ngồi song song nhau, bên trên là hai đứa bé chừng 4, 5 tuổi, một trai một gái, quấn khăn quàng cổ. Trước mặt để một cái bàn nho nhỏ, lúc này đây, mỗi người đang cầm muỗng ăn gì đó. Bởi vì ăn không đúng tư thế mà hạt cơm dính đầy mặt.



Phương Tình nhìn kỹ hơn nữa thì phát hiện trước mặt cặp vợ chồng còn có cái nôi, trong nôi có một em bé đang nằm.



Người và vật bên trong giống y như thật, hơn nữa đều thể hiện rõ tính cách. Sau khi Phương Tình xem xong một loạt, không khỏi thán phục, nhìn anh. Khang Tư Cảnh nhìn vẻ mặt không mấy hứng thú của cô, cố làm ra vẻ nghiêm túc, nói: "Đây là tương lai của chúng ta."



"Hả?" Phương Tình sửng người kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, bắt đầu đếm có bao nhiêu trẻ em trong khoang máy bay.



Cậu thiếu niên nhìn như người lớn đang đọc tài liệu kia chính là anh Cả, mà cậu bé đang giương nanh múa vuốt chơi game nhìn như cậu thiếu niên lớp 11 kia lại là anh Hai. Chị Ba chính là cô bé ngồi phía sau đọc truyện thiếu nhi cười rớt cả cằm. Anh Tư và chị Năm nhất định là đôi song thai Long Phượng, đang ngoan ngoãn ngồi ăn, mặt dính đầy cơm bởi vì vụng về. À... còn có anh Sáu, đang nằm trong nôi bên cạnh hai vợ chồng họ.



Phương Tình cười híp mắt nhìn đống trẻ con trước mắt, nghĩ tới sau này nếu bọn họ sinh được một bầy con nít dễ thương như thế này thì thật quá tốt.



Kiếp trước Phương Tình phá thai nhiều lần dẫn tới việc không thể thụ thai, cho nên nằm mơ cô cũng hi vọng có thể sinh được cả đội bóng rổ. Đời này sức khỏe cô không tệ, vì để tránh bệnh ung thư vú kiếp trước, cô đi bệnh viện kiểm tra định kỳ. Cho đến nay, sức khỏe của cô rất tốt, nói một cách khác, cô cũng có thể sinh được không ít em bé.



Khang Tư Cảnh thấy cô không lên tiếng, suy nghĩ mông lung một lát, nhíu mày hỏi: "Có phải em cảm thấy nhiều con quá không? Lần trước em nói muốn sinh một đống em bé, anh cảm thấy từ 5 trở lên mới có thể gọi là 'một đống', cho nên đã làm ra 6."



"Làm gì có!" Phương Tình quay người lại ôm cổ anh, nói: "Khang Tư Cảnh, anh nói thì phải giữ lời đó nha, phải cho em sinh thật nhiều em bé, có được không?"



Khang Tư Cảnh ôm cô tới giường, nằm đè trên người cô, hôn lên môi cô: "Sao lại không được?"



Thật sự Phương Tình chưa bao giờ nghĩ tới cô và Khang Tư Cảnh sẽ chung đụng hài hòa ngọt ngào như thế này. Cô càng không nghĩ tới một Khang Tư Cảnh kiêu căng tự phụ khiến người khó tiếp cận lại cưng chiều cô thế đó, lại đứng giữa gió rét giữa đêm khuya đợi cô về, lại tự tay chế tạo mô hình máy bay tặng cô. Một Khang Tư Cảnh như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ lại vừa ấm áp.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn chung sống cả đời với anh, muốn sinh cho anh đàn con đông đúc.



Ngày hôm sau đi làm, từ miệng của Nghiêm Manh, Phương Tình nghe được tin tức động trời.

"Em nói người phát ngôn cho sản phẩm mới lần này của công ty đã bị đổi? Tại sao? Không phải đã thảo luận xong xuôi rồi mới bắt đầu chụp ảnh hay sao?"



Nghiêm Manh uống ngụm nước rồi nói: "Còn có thể tại sao, nghe nói ông chủ bên kia không hài lòng, cho nên tạm thời đổi người khác."



Phương Tình không lên tiếng, chìm vào suy tư. So với ai khác, cô biết vị 'ông chủ' này là ai. Không phải đã nói rõ ràng rồi sao, tại sao Khang Tử Cảnh nói không thích là đổi vậy nè? Nói trắng ra là Bạch Húc Nghiêu đã chọc giận anh, nếu đã vậy thì anh nên loại bỏ anh ta từ sớm, tại sao hết lần này tới lần khác đợi thảo luận xong hết rồi mới đổi người?



Phương Tình phỏng đoán, có lẽ từ ban đầu Khang tiên sinh đã có ý chơi Bạch Húc Nghiêu một lố, cố ý đầu tư chính là muốn nắm quyền chủ động. Anh đổi người phát ngôn sau khi thảo luận ổn thỏa chính là vì muốn Bạch Húc Nghiêu thể nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng. Về phần bồi thường vi phạm hợp đồng, Khang tiên sinh nào để trong mắt.



Ban đầu Bạch Húc Nghiêu chịu ký hợp đồng thoải mái như vậy cũng là vì nhìn ra làm người đại diện cho NC lần này có lợi với anh ta. Anh ta vừa về nước, tuy đã nhận không ít lời mời làm người phát ngôn, nhưng cấp bậc không cao, mà NC lại được xem như đứng đầu trong giới mỹ phẩm. Nếu anh ta có thể trở thành người phát ngôn cho NC, cấp bậc nhất định sẽ tăng vọt, hình tượng nhân vật sẽ nâng cao.



Nếu đổi người phát ngôn, đối với anh ta mà nói, đây là một đả kích không nhỏ.



Cho hi vọng để rồi phải thất vọng, phương pháp chơi người này của Khang Tư Cảnh thật sự quá tàn nhẫn. Tuy Khang tiên sinh nhà cô âm hiểm ngoài dự kiến, nhưng để có thể ngồi vững vị trí này thì anh nhất định không phải loại người lương thiện gì.



Chỉ là Phương Tình còn chưa biết, đả kích mà Bạch Húc Nghiêu nhận được không chỉ có vậy mà thôi.



Hôm nay, Tăng Kha, người đại diện của Bạch Húc Nghiêu, nhận được liên tục nhiều cú điện thoại Bạch Húc Nghiêu bị đổi. Người phát ngôn bị đổi, nam chính phim bộ cũng bị đổi, ngay cả hoạt động sân ga cũng tạm thời hủy bỏ. Ông tổng của Hải Nhuận đích thân gọi điện thoại chất vấn, Tăng Kha khổ sở, đéo biết chuyện gì đã xảy ra.



Nhưng Tăng Kha không phải kẻ ngu, người gọi điện thoại cho anh ta đều nói ông chủ không hài lòng, còn chỉ ra một trong những ông chủ đó chính là Khang Tư Cảnh của tập đoàn Thịnh Hoa. Nghĩ đến lần trước Bạch Húc Nghiêu một mực khẳng định người tập kích cậu ta chính là Khang Tư Cảnh, Tăng Kha nghĩ sơ thôi cũng biết 8, 9 phần là Bạch Húc Nghiêu đã đắc tội với vị đại gia này rồi.



Cú điện thoại gần đây nhất khiến Tăng Kha giận tím mặt. Anh ta liếc nhìn Bạch Húc Nghiêu đang ngồi trên ghế salon thản nhiên uống sữa chua, bực bội nói: "Tôi nói với cậu, dù cậu có thù có oán gì với Khang Tư Cảnh, cậu đi xin lỗi anh ta ngay lập tức cho tôi. Anh ta có bảo cậu quỳ, cậu cũng phải ngoan ngoãn mà quỳ, nếu không thì cậu sẽ xong đời!"



Bạch Húc Nghiêu uống sữa chua, vẫn thờ ơ như cũ. Tăng Kha nổi giận, lên giọng quát: "Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe không?"



Lúc này Bạch Húc Nghiêu mới dừng lại, cau mày, giọng điệu lạnh lùng: "Đi Cảng Thành đi, thế lực của Khang Tư Cảnh không lớn vậy đâu, duỗi tay không tới Cảng Thành được."



"....." Tăng Kha tức giận bứt đầu bứt tóc, "Cậu đúng là điên! Điên rồi!! Cậu đang nghĩ cái gì? Cúi đầu nhận lỗi với Khang Tư Cảnh thật khó làm vậy sao?"



Bạch Húc Nghiêu khinh khỉnh cười cười, tiếp tục uống sữa chua của anh ta. Tăng Kha thiếu điều muốn bùng nổ, ném điện thoại di động về phía anh ta, cả giận nói: "Tôi mặc kệ cậu!"



***



Sắp đến cuối năm, mấy ngày này công ty của Phương Tình liên hoan liên tục, mà công ty của Khang Tư Cảnh cũng vậy. À không, phải nói rằng công ty của Phương Tình vừa mới liên hoan xong chưa được bao lâu thì lại đến phiên công ty của Khang Tư Cảnh. Khang Tư Cảnh gọi điện thoại trước cho cô, nói hôm nay anh sẽ về muộn. Phương Tình dạ vâng, tan sở tự về nhà đợi anh.



Khoảng 11 giờ đêm, Phương Tình nhận được điện thoại của Khang Tư Cảnh, nhưng người gọi không phải là anh. Đối phương là một giọng nữ xa lạ, âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ và dịu dàng.



"Xin chào, chị có phải là Khang phu nhân không ạ? Em là trợ lý của Khang tiên sinh, tên là Bạch Lộ. Hiện tại Khang tiên sinh uống rượu say, em cũng có uống chút chút, cho nên không dám lái xe, có thể làm phiền Khang phu nhân tới đón Khang tiên sinh được không?"



Phương Tình nghi hoặc, Khang Tư Cảnh đổi trợ lý nữ khi nào?



Nhưng Phương Tình không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, hỏi địa chỉ xong liền vội vã lái xe chạy tới. Địa chỉ là một trụ sở ăn chơi cao cấp, nữ trợ lý kia nói với cô là phòng 203 ở lầu 2. Cô tìm được phòng, gõ gõ cửa. Bên trong truyền ra giọng nữ ngọt ngào: "Vào đi."



Cô vừa nghe được đã nhận ra đó là giọng của nữ trợ lý kia.



Phương Tình đẩy cửa vào, phòng bao lớn như vậy thế mà chỉ có hai người Khang Tư Cảnh và nữ trợ lý kia. Khang Tư Cảnh tựa lưng trên ghế sa lon, có lẽ đã uống nhiều rượu mà thoáng nhìn rất mệt mỏi. Nữ trợ lý kia đang đứng trước mặt anh, bưng ly nước mớm cho anh uống.



Đợi anh uống xong, nữ trợ lý kia mới để ly xuống, quay đầu sang nhìn, tươi cười với Phương Tình: "Chị là Khang phu nhân phải không?"



Vừa nhìn thấy mặt của người này, Phương Tình lập tức giống như vừa bị sét đánh. Cô nhìn chằm chằm cô gái kia, quên mất lý do mình tới làm gì.



Cô vĩnh viễn không quên được gặp gỡ lần đó giữa hai người ở hành lang bệnh viện mười năm sau khi cô và Khang Tư Cảnh ly hôn. Lúc đó anh đang dìu một người phụ nữ có thai đi kiểm tra phụ sản, người phụ nữ có thai này ôm bụng cười vô cùng hạnh phúc.



Tuy rằng người trước mặt ốm hơn nhiều so với người phụ nữ có thai kia, nhưng cô vẫn nhận ra được, cô gái trước mặt chính là người phụ nữ đã được Khang Tư Cảnh dìu đi kiểm tra phụ sản năm đó.



Phương Tình cảm thấy toàn thân như búa tạ vừa giáng xuống, cô đứng không vững, lùi về phía sau vài bước.



Bạch Lộ nhìn ra sự khác thường của cô, cho nên nhìn nhìn trên người mình, rồi lại sờ sờ mặt, sau khi xác định mình không có gì khiến người kích động, cô mới lo lắng hỏi: "Khang phu nhân, chị làm sao vậy?"



Cô ấy thật sự là một cô gái rất dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt rất đỗi ân cần, hỏi xong còn tính đi qua đỡ cô. Phương Tình nhếch môi cười cười với cô gái này, nụ cười hơi khó coi, "Tôi không sao."



Khang Tư Cảnh cũng phát giác sự khác thường của cô, anh chống ghế salon từ từ đứng lên, đi tới trước mặt cô, xoa xoa mi tâm, hỏi: "Em không khỏe à?"



Phương Tình có cảm giác Khang Tư Cảnh như đứng không vững, trước khi Bạch Lộ đưa tay ra, cô vội vàng bước tới đỡ anh, sau đó lễ phép cười cười nói với cô ấy: "Tôi đỡ được mà."



Bạch Lộ không nói gì, chỉ tươi cười với cô.



"Cám ơn em đã giúp tôi chăm sóc Tư Cảnh khi tôi không ở đây."





Lúc Phương Tình nói chuyện, cô vẫn luôn để ý tới phản ứng của Bạch Lộ, nhưng cô lại không tìm ra nửa điểm khó chịu. Cô ấy nói chuyện rất thản nhiên: "Không sao, em là trợ lý của Khang Tổng mà, nên chăm sóc anh ấy."



Cô nàng rất tự nhiên, giống như việc mớm nước cho Khang Tư Cảnh vừa rồi cũng chỉ nằm trong phạm vi công tác. Phương Tình không muốn nói thêm, hỏi: "Em gọi xe về à? Có cần tôi gọi giúp em không?"



Bạch Lộ vội vàng khoát tay, nói: "Không cần đâu, Khang phu nhân cứ đưa Khang Tổng về trước đi ạ."



Tuy Khang Tư Cảnh uống nhiều rượu, nhưng ý thức vẫn còn, có thể tự mình đi bộ, chỉ là đi không vững, cho nên Phương Tình không tốn nhiều sức đỡ anh lên xe.



Giúp anh cài dây an toàn xong, Phương Tình chuẩn bị đề máy xe, nhưng lúc này cô mới phát hiện tay cô run rẩy không ngừng, chìa khóa cầm không chắc, rơi xuống đất. Cô vội vàng khom lưng nhặt, nhưng Khang Tư Cảnh đã nắm lấy tay cô, hỏi: "Em sao vậy? Sắc mặt em tái lắm, không khỏe ở đâu?"



Lòng bàn tay anh nóng bỏng, nóng đến mức cô cương cứng người. Phương Tình gỡ tay anh ra, mỉm cười thản nhiên: "Em không sao."



Khang Tư Cảnh không an lòng, nhìn cô chăm chăm. Phương Tình nổ máy xe, đợi đến khi chạy ra đường lớn, cô mới lên tiếng hỏi một câu bâng quơ: "Anh tuyển nữ trợ lý lúc nào vậy?"



Khang Tư Cảnh đè tay lên trán, dựa đầu ra ghế ngồi rồi mới trả lời: "Cô ấy là người bên bà ngoại của Lập Hiên. Nghe nói cô ấy là con gái của hàng xóm, muốn tới Bắc Kinh đi làm, cho nên Lập Hiên an bài cô ấy tới làm việc ở công ty anh. Vừa đúng lúc cô ấy học ngành quản lý, cho nên anh tạm thời sắp xếp cô ấy làm trợ lý của anh." Nói xong, Khang Tư Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Sao thế? Vừa rồi em nhìn cô ấy bằng ánh mắt rất kỳ lạ, em quen cô ấy hả?"



Phương Tình vội vàng lắc đầu, cười nói: "Không quen."



Thì ra người phụ nữ kia đã từng là trợ lý của anh.



Kiếp trước, lúc Phương Tình và Khang Tư Cảnh sắp ly hôn, cô không hề để ý đến việc anh có muốn đổi trợ lý hay không.



Mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cô nhìn ra được cô gái kia là một người rất dịu dàng biết săn sóc người ta. Có lẽ kiếp trước sau khi cô và Khang Tư Cảnh ly hôn, cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện