Những quỷ mị này nói lợi hại thì ngược lại cũng không lợi hại lắm, nhưng mà số lượng đông đảo, giết cũ rất nhanh liền có mới bù đắp, mà bọn nó nhận thức lý lẽ cứng nhắc, tre già măng mọc không dứt. Mọi người thực sự chịu không nổi quấy nhiễu. Công Tôn Địch và Trưởng Tôn Tử Quân bọc hậu hai bên trái phải, sử dụng kiếm khí đem phần lớn quỷ mị hung thi ngăn cản giết ở bên ngoài. Công Tôn Địch nói: “Các ngươi đi trước!”
Việc này không có gì tốt mà tranh, mấy người Lục Tử Hào Dịch Hi Thần cũng không lo lắng Công Tôn Địch và Trưởng Tôn Tử Quân bị quỷ mị gây thương tích, bởi vậy không nói hai lời trước hết nhảy vào trong truyền tống trận đi về quỷ giới.
Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch đang muốn đuổi tới, song khi Tiêu Khôi cuối cùng nhảy vào trong truyền tống trận, vòng xoáy màu đen thế mà lại trơ mắt biến mất.
Công Tôn Địch nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Truyền tống trận nơi này chính là thiên nhiên hình thành, vị trí luôn luôn phát sinh thay đổi, hắn cũng không biết cái truyền tống trận cũ là đã đến giờ hay là truyền đủ người liền đóng lại, nói chung hắn liền trơ mắt mà nhìn mấy người Lục Tử Hào Tiêu Khôi biến mất trong Yêu Quái trấn, bên cạnh chỉ còn lại có một mình Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân ngược lại không chút hoang mang, lập tức quay đầu đi tới một truyền tống trận khác.
Trưởng Tôn Tử Quân đi đến bên một cái truyền tống trận khác, đang muốn đi vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Công Tôn Địch do do dự dự không cùng đi lên. Công Tôn Địch hiển nhiên là tràn đầy kiêng kỵ và hoài nghi với Trưởng Tôn Tử Quân, ở cùng với hắn liền không an lòng.
Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi không đi à?”
Công Tôn Địch vẻ mặt đề phòng mà nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân lười quản hắn ta, trực tiếp nhảy vào trong truyền tống trận, đảo mắt liền biến mất. Công Tôn Địch cắn răng một cái, cuối cùng vẫn là đi vào theo.
Hai người rơi vào một hoàn cảnh hắc ám, khí lưu bốn phía kịch liệt thay đổi. Một lát sau, bọn họ mở mắt lần nữa, chỉ thấy bọn họ ở trong một khu mộ hoang vắng, bốn phía lại không có bất kỳ ai! Công Tôn Địch sững sờ một chút, lớn tiếng kêu lên: “Lục sư huynh? Tiêu sư đệ?”
Bọn họ nghe thấy tiếng cười của nữ nhân, tiếng gào của nam nhân, tiếng khóc của hài tử, chợt xa chợt gần, thế nhưng không có tiếng mấy người Lục Tử Hào đáp lại.
Nơi này đã là quỷ giới, bốn phía quỷ khí nồng nặc, âm phong thấu xương, mặc dù không đến nỗi có cái gì tổn hại với bọn họ, nhưng thực sự khiến người sống vô cùng khó chịu, hô hấp cũng không quá thông thuận.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Bọn họ không ở nơi này.”
Xem ra truyền tống trận khác nhau thì vị trí truyền tống người đến cũng không giống nhau, có điều Trưởng Tôn Tử Quân đã kết linh tê khế với Dịch Hi Thần, hắn chỉ cần phát động sức mạnh linh tê khế liền có thể tìm được vị trí của Dịch Hi Thần. Cách bọn họ không tính là quá mức xa xôi, vì vậy Trưởng Tôn Tử Quân liền bay thẳng đến phương hướng Dịch Hi Thần.
Công Tôn Địch gọi hắn lại: “Ngươi đi đâu vậy?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Tìm Dịch Hi Thần.”
“Làm sao ngươi biết bọn họ ở nơi nào?!”
Trưởng Tôn Tử Quân xoay người, chỉ thấy Công Tôn Địch đang cầm kiếm đặt trước ngực, vạn phần đề phòng mà nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ, còn chưa mở miệng, liền thấy sau lưng Công Tôn Địch đột nhiên xuất hiện hai quỷ mị, cũng là thông qua truyền tống trận bọn họ vừa mới tiến vào mà vào đây. Trong Yêu Quái trấn, ẩn khí phù còn có thể ẩn giấu hơi thở của bọn họ, khiến quỷ tu có chỉ số thông minh hạ thấp coi bọn họ thành đồng loại, nhưng mà đến quỷ giới, một tấm ẩn khí phù nho nhỏ không lấn át được hoàn toàn khí tức sinh hồn mà người sống phát ra, quỷ tu kia lập tức đánh về sau lưng Công Tôn Địch!
Mà Công Tôn Địch đối với cái này dĩ nhiên hoàn toàn không có phát hiện, bởi vì quỷ giới quỷ khí quá mạnh mẽ, đột nhiên ở sau lưng hiện ra hai con quỷ hắn ta cũng không phát hiện, một lòng chỉ đề phòng Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân vội vã xuất kiếm, chém về phía ác quỷ sau lưng Công Tôn Địch!
Công Tôn Địch liên tục nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân, thấy hắn đột nhiên ra tay, cho rằng hắn rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật, lập tức hét lớn một tiếng: “Ác đồ! Ngươi vọng tưởng!” Chỉ thấy quanh người hắn ta nhất thời sáng lên một mảnh kim quang chói mắt!
Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân chém đứt hai con ác quỷ, trở lại trong tay hắn. Kim quang quanh thân Công Tôn Địch nhạt đi, chỉ thấy hắn ta căng thẳng một cái, thình lình lại dùng ra đại tuyệt chiêu hộ thể vô địch của Thủ Kiếm các —— kim thạch chi thể!
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn Công Tôn Địch trước mắt hóa thành một khối kim thạch, trợn mắt ngoác mồm…
“Ta… Trời…” Trưởng Tôn Tử Quân từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ, tâm tình quả thực lập tức giống như dời non lấp bể, khó có thể miêu tả.
Đệ tử đầu lĩnh Thủ Kiếm các cũng chỉ biết một chiêu này sao?! Cái gì gọi là ngươi vọng tưởng, vọng tưởng tổ tông ngươi đó! Ai muốn làm gì ngươi chứ! Có dám tưởng bở thêm một chút nữa hay không!!!
Vì vậy vào giờ phút này, tình cảnh mà Trưởng Tôn Tử Quân gặp phải —— tách khỏi Dịch Hi Thần, xung quanh đều là quỷ mị đáng ghét, còn có một khối kim thạch vướng tay chân không biết nên xử lý như thế nào.
Hắn thật muốn lập tức bỏ rơi cái cục đá Công Tôn Địch ở nơi này không quản, nhưng mà nơi này dù sao cũng là quỷ giới, chưa biết sẽ phát sinh cái gì, mà Công Tôn Địch dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn của hắn, thật sự quăng người ở đây thì quá không tử tế. Giằng co một lát, Trưởng Tôn Tử Quân cố nén kích động nâng tượng đá lên mạnh mẽ đập xuống đất mấy cái, đi lên trước nhận mệnh mà nâng Công Tôn Địch hóa thành kim thạch lên, đi đến phương hướng mà linh tê khế chỉ dẫn.
Một bên khác, Dịch Hi Thần, Công Tôn Địch, Tiêu Khôi và phụ tử Tống gia cũng đã ở trong quỷ giới. Sau khi bọn họ tiến vào quỷ giới hơi chờ giây lát, lại không thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch đuổi theo.
Lục Tử Hào lo lắng nói: “Công Tôn sư đệ và Trưởng Tôn Tử Quân đâu? Lẽ nào bọn họ gặp phiền toái?” Hắn muốn trở lại Yêu Quái trấn xem xem, nhưng bên cạnh bọn họ cũng không có truyền tống trận ngược lại, nếu như muốn đi về, còn phải tìm tới một cái truyền tống trận đi về tu chân đại lục.
Dịch Hi Thần đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng. Có linh tê khế liên kết, lúc y vừa tới quỷ giới, cảm giác Trưởng Tôn Tử Quân cách y vô cùng vô cùng xa xôi, bởi vì bọn họ đã ở hai giới khác nhau. Nhưng giờ, y cảm thấy Trưởng Tôn Tử Quân lại gần rồi, nói rõ Trưởng Tôn Tử Quân cũng đã tới quỷ giới, chỉ là không ở bên cạnh y thôi. Y hơi suy nghĩ một chút, liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Dịch Hi Thần nói: “Sau khi chúng ta đi vào, đại khái là truyền tống trận kia liền đóng cửa, bọn họ từ truyền tống trận khác đưa vào, cho nên đưa đến địa phương khác với chúng ta. Chúng ta đi trước đi, Tử Quân sẽ tìm lại đây.”
Lục Tử Hào nói: “Vậy được không?”
“Không thành vấn đề.” Dịch Hi Thần vô cùng yên tâm với Trưởng Tôn Tử Quân, dù sao thì ngay cả Vô Tương Thiên Ma hắn cũng giết được mà, “Tử Quân và Công Tôn sư huynh đều rất lợi hại, lo cho bọn họ còn không bằng lo cho chính chúng ta.”
Lục Tử Hào suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, dù sao bọn họ còn phải che chở hai phụ tử Tống gia. Tiêu Khôi thì lại khác thường mà không nói gì, ít nhất là không đưa ra dị nghị gì.
Nhưng mà bọn họ còn đi chưa được mấy bước, tựa như để minh chứng cho lời nói của Dịch Hi Thần là lo lắng cho chính mình, quỷ khí ốn phía càng ngày càng dày đặc. Mộ cổ hoang vu khắp bốn phía, xuất hiện rất nhiều bóng đen, áp sát tới bọn họ.
Lục Tử Hào đau đầu mà che chở Tống Nguyện ở phía sau, nói: “Tiêu sư đệ, ngươi che chở Tống đạo hữu. Dịch sư đệ, tự mình cẩn thận.”
Quỷ giới khác với đại lục tu chân, nơi này âm khí nặng, linh khí lưu chuyển khác biệt, khó có thể ngự kiếm. Bọn họ muốn dựa vào tránh né qua lại để tránh quỷ tu và thi thể quá khó khăn, chỉ có thể liều mạng mở ra một con đường. Lục Tử Hào cho rằng Dịch Hi Thần vẫn là tu vi lúc mới vừa rời khỏi Thiên Kiếm môn, bởi vậy không tiện để y bảo vệ cho ai, chỉ bảo y nghĩ biện pháp che chở tốt chính mình.
Tống Nguyện lại khanh khách nở nụ cười: “Nơi này là nơi nào, thật thú vị, người tới nơi này càng nhiều nha.” Cậu còn quá nhỏ tuổi, ngay cả người và quỷ cũng không nhận rõ, vẫn luôn gọi những hung thi cụt tay gãy chân đó là người.
Đám thi thể và quỷ mị rất nhanh liền từ bốn phương tám hướng tụ lại, bao quanh bốn phía bọn họ, đồng thời phát động tấn công với bọn họ!
Thi thể và quỷ mị ở quỷ giới còn lợi hại hơn so với Hắc Phong thành và Yêu Quái trấn, nơi này có ác quỷ ác sát tu quỷ đạo, nếu như bị bọn nó gây thương tích, liền không phải là da thịt tổn thương đơn giản, thậm chí bị bọn nó xé nát sinh hồn cũng có khả năng! Lục Tử Hào như gặp đại địch, một bên chặt chẽ che chở Tống Nguyện, một bên đẩy lùi những yêu ma quỷ quái này.
Tống Nguyện lại hỏi: “Đại ca ca, tại sao ngươi muốn đánh bọn họ?”
Lục Tử Hào một kiếm đánh nát một hung thi, còn phải kiên nhẫn giải thích: “Những thứ này đều là người xấu, bọn họ sẽ tổn thương ngươi, tuyệt đối đừng tới gần bọn họ.” Hắn đã phát hiện Tống Nguyện không phải thành thật, căn bản không chịu ngoan ngoãn ngây ngốc ở phía sau hắn, tò mò muốn tiếp cận những quỷ mị kia. Ước chừng là do cậu đã kết quỷ khế, cho nên quỷ mị hấp dẫn cậu. Lục Tử Hào không có biện pháp phân thân, chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng đạo lý thuyết phục cậu, không thì nếu Tống Nguyện tự mình lao ra thì nguy rồi.
Một bên khác Tống Hoài Đức so sánh với tiểu nhi tử của hắn, lại có vẻ cực kỳ sợ chết. Hắn trốn sau lưng Tiêu Khôi, nắm lấy quần áo Tiêu Khôi, run cầm cập nói: “Đạo hữu, nơi này sao lại nhiều như vậy, nhiều như vậy…”
Kỳ thực quỷ mị nơi này cũng không công kích Tiêu Khôi, xẹt qua Tiêu Khôi liền nhào tới trên người Tống Hoài Đức. Tống Hoài Đức sợ đến mức nhào tới gắt gao ôm lấy eo Tiêu Khôi, kêu to: “Đạo hữu cứu ta!”
Tiêu Khôi tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, liều mạng muốn bỏ tay hắn ra: “Buông tay! Thả ra cho ta!” Nếu như không phải Lục Tử Hào ở bên cạnh, gã hận không thể trực tiếp chặt tay Tống Hoài Đức.
Tiêu Khôi căn bản cũng không muốn quản Tống Hoài Đức này, bởi vậy cũng rất qua loa. Khi Tống Hoài Đức ở Hắc Phong thành đối phó với hung thi không có linh lực còn có thể trốn ở trên nóc nhà đẩy thi thể xuống, nhưng vào trong này liền thành cá trên thớt, ngay cả hung thi trở nên mạnh mẽ hắn cũng đánh không lại, càng khỏi nói quỷ tu. Vì trốn tránh những quỷ mị kia công kích, hắn không thể không nhảy nhót tưng bừng, dây dưa Tiêu Khôi không buông.
Vị trí của bọn họ, là một khu mộ. Lục Tử Hào vốn tưởng rằng mộ chỉ là mộ, nhưng khi hắn chém giết vài con ác quỷ, phát hiện thế mà còn có ác quỷ từ trong mộ phần chui ra, nhất thời đau đầu đến lợi hại hơn.
Dịch Hi Thần một kiếm chém ngã một quỷ lang, nói: “Xem ra mộ phần là giường của đám quỷ tu nha.”
Dưới từng nấm từng nấm mồ, rất nhiều quỷ tu đang ở bên trong nghỉ ngơi, bị sinh hồn phía ngoài quấy nhiễu, càng ngày càng nhiều quỷ tu chui ra. Quỷ tu này ngoại trừ người, còn có mèo, chó, sói, chim, bốn phương tám hướng tập hợp lại đây. Lục Tử Hào dùng dư quang nhìn thấy một quỷ ưng xông lại, hắn không có biện pháp phân thân, không khỏi vội la lên: “Tiểu Nguyện cẩn thận!!”
Dịch Hi Thần nhào lên, che ở trước mặt Tống Nguyện.
Nhưng mà con quỷ ưng kia cũng không phải hướng về phía Tống Nguyện mà tới, mục tiêu của nó vốn là Lục Tử Hào, Lục Tử Hào đang cùng hai quỷ tu triền đấu, nhất thời không chống đỡ nổi, bị quỷ ưng phun ra hắc khí bắn trúng, trên cánh tay nhất thời máu tươi chảy ròng.
Lục Tử Hào lại thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Tống Nguyện không có chuyện gì. Quỷ mị nơi này đã không chỉ công kích phụ tử Tống thị, bọn nó vô cùng phản cảm với sinh hồn xông vào, bởi vậy Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần cũng không bị thiếu “chăm sóc”.
Tống Hoài Đức đạp trúng một nấm mồ, đột nhiên cảm giác mắt cá chân của mình chìm xuống. Hắn cúi đầu nhìn, lại là một cánh tay xương trắng bạc phơ nắm lấy mắt cá chân hắn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, kêu thảm một tiếng vọt lên cao ba thước, trực tiếp cưỡi lên trên người Tiêu Khôi!
“Cứu mạng!!”
Một hán tử thân cao bảy thước như hắn, hai cánh tay tráng kiện dùng sức ghìm lấy cổ Tiêu Khôi, hai cái đùi to lớn gắt gao kẹp lấy eo Tiêu Khôi, chòm râu thổi mạnh bên lỗ tai Tiêu Khôi, hai chân lúc quấn lấy eo Tiêu Khôi còn không cẩn thận đá trúng đũng quần gã. Tiêu Khôi một tiếng biến giọng kêu thảm thiết, suýt chút nữa liền bị con gấu koala khổng lồ này đè nát.
“Mẹ!!!” Tiêu Khôi mặt đỏ tới mang tai đột nhiên vứt Tống Hoài Đức xuống, hai chân không được tự nhiên mà kẹp lại, tức giận phải gọi là lửa giận bốc cao ba thước, kiếm trong tay đã không phải là chỉ vào những quỷ mị kia, mà là chỉ về Tống Hoài Đức, “Ngươi muốn chết!!”
Lục Tử Hào lớn tiếng quát lớn: “Tiêu sư đệ! Đệ tử Thiên Kiếm môn làm việc thế nào?!”
Xưa nay Tiêu Khôi đã không phải là người có tính tình tốt gì, hận không thể chửi lớn một câu tới địa ngục đi Thiên Kiếm môn tới địa ngục đi Lục Tử Hào lão tử không bồi các ngươi chơi! Gã vốn có biện pháp đối phó những quỷ mị này, chẳng qua là có Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần không tiện ra tay, hơn nữa gã đã sớm ngại phụ tử Tống gia vướng bận, hận quỷ mị không thể sớm một chút thủ tiêu bọn họ, gã liền giải thoát rồi. Đáng tiếc hiện tại gã có mục đích không thể cho ai biết, vẫn không thể cứ như vậy quăng bọn họ, không thể làm gì khác hơn là cố nén cơn giận này xuống, thoáng nghiêm túc một chút, đánh đuổi quỷ mị nỗ lực công kích Tống Hoài Đức: “Đại nhi tử của ngươi ở nơi nào?!”
Tống Hoài Đức run rẩy nói: “Ta, không, không biết mà.”
Dịch Hi Thần thấy bọn họ giết được nhiều, quỷ mị lại đến càng nhiều, mà Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch lại chậm chạp không tới đây, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vì vậy y nói: “Sư huynh, các ngươi trước tiên chống đỡ, ta đi tìm một chút lối ra!” Nói xong liền xung phong liều chết hướng về phía trước!
Lục Tử Hào vội nói: “Dịch sư đệ cẩn thận!”
Dịch Hi Thần không quay đầu lại mở ra một đường máu: “Lục sư huynh yên tâm!” Y đã sớm xưa không bằng nay rồi!
Hết chương 76
Việc này không có gì tốt mà tranh, mấy người Lục Tử Hào Dịch Hi Thần cũng không lo lắng Công Tôn Địch và Trưởng Tôn Tử Quân bị quỷ mị gây thương tích, bởi vậy không nói hai lời trước hết nhảy vào trong truyền tống trận đi về quỷ giới.
Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch đang muốn đuổi tới, song khi Tiêu Khôi cuối cùng nhảy vào trong truyền tống trận, vòng xoáy màu đen thế mà lại trơ mắt biến mất.
Công Tôn Địch nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Truyền tống trận nơi này chính là thiên nhiên hình thành, vị trí luôn luôn phát sinh thay đổi, hắn cũng không biết cái truyền tống trận cũ là đã đến giờ hay là truyền đủ người liền đóng lại, nói chung hắn liền trơ mắt mà nhìn mấy người Lục Tử Hào Tiêu Khôi biến mất trong Yêu Quái trấn, bên cạnh chỉ còn lại có một mình Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân ngược lại không chút hoang mang, lập tức quay đầu đi tới một truyền tống trận khác.
Trưởng Tôn Tử Quân đi đến bên một cái truyền tống trận khác, đang muốn đi vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Công Tôn Địch do do dự dự không cùng đi lên. Công Tôn Địch hiển nhiên là tràn đầy kiêng kỵ và hoài nghi với Trưởng Tôn Tử Quân, ở cùng với hắn liền không an lòng.
Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi không đi à?”
Công Tôn Địch vẻ mặt đề phòng mà nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân lười quản hắn ta, trực tiếp nhảy vào trong truyền tống trận, đảo mắt liền biến mất. Công Tôn Địch cắn răng một cái, cuối cùng vẫn là đi vào theo.
Hai người rơi vào một hoàn cảnh hắc ám, khí lưu bốn phía kịch liệt thay đổi. Một lát sau, bọn họ mở mắt lần nữa, chỉ thấy bọn họ ở trong một khu mộ hoang vắng, bốn phía lại không có bất kỳ ai! Công Tôn Địch sững sờ một chút, lớn tiếng kêu lên: “Lục sư huynh? Tiêu sư đệ?”
Bọn họ nghe thấy tiếng cười của nữ nhân, tiếng gào của nam nhân, tiếng khóc của hài tử, chợt xa chợt gần, thế nhưng không có tiếng mấy người Lục Tử Hào đáp lại.
Nơi này đã là quỷ giới, bốn phía quỷ khí nồng nặc, âm phong thấu xương, mặc dù không đến nỗi có cái gì tổn hại với bọn họ, nhưng thực sự khiến người sống vô cùng khó chịu, hô hấp cũng không quá thông thuận.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Bọn họ không ở nơi này.”
Xem ra truyền tống trận khác nhau thì vị trí truyền tống người đến cũng không giống nhau, có điều Trưởng Tôn Tử Quân đã kết linh tê khế với Dịch Hi Thần, hắn chỉ cần phát động sức mạnh linh tê khế liền có thể tìm được vị trí của Dịch Hi Thần. Cách bọn họ không tính là quá mức xa xôi, vì vậy Trưởng Tôn Tử Quân liền bay thẳng đến phương hướng Dịch Hi Thần.
Công Tôn Địch gọi hắn lại: “Ngươi đi đâu vậy?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Tìm Dịch Hi Thần.”
“Làm sao ngươi biết bọn họ ở nơi nào?!”
Trưởng Tôn Tử Quân xoay người, chỉ thấy Công Tôn Địch đang cầm kiếm đặt trước ngực, vạn phần đề phòng mà nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ, còn chưa mở miệng, liền thấy sau lưng Công Tôn Địch đột nhiên xuất hiện hai quỷ mị, cũng là thông qua truyền tống trận bọn họ vừa mới tiến vào mà vào đây. Trong Yêu Quái trấn, ẩn khí phù còn có thể ẩn giấu hơi thở của bọn họ, khiến quỷ tu có chỉ số thông minh hạ thấp coi bọn họ thành đồng loại, nhưng mà đến quỷ giới, một tấm ẩn khí phù nho nhỏ không lấn át được hoàn toàn khí tức sinh hồn mà người sống phát ra, quỷ tu kia lập tức đánh về sau lưng Công Tôn Địch!
Mà Công Tôn Địch đối với cái này dĩ nhiên hoàn toàn không có phát hiện, bởi vì quỷ giới quỷ khí quá mạnh mẽ, đột nhiên ở sau lưng hiện ra hai con quỷ hắn ta cũng không phát hiện, một lòng chỉ đề phòng Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân vội vã xuất kiếm, chém về phía ác quỷ sau lưng Công Tôn Địch!
Công Tôn Địch liên tục nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân, thấy hắn đột nhiên ra tay, cho rằng hắn rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật, lập tức hét lớn một tiếng: “Ác đồ! Ngươi vọng tưởng!” Chỉ thấy quanh người hắn ta nhất thời sáng lên một mảnh kim quang chói mắt!
Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân chém đứt hai con ác quỷ, trở lại trong tay hắn. Kim quang quanh thân Công Tôn Địch nhạt đi, chỉ thấy hắn ta căng thẳng một cái, thình lình lại dùng ra đại tuyệt chiêu hộ thể vô địch của Thủ Kiếm các —— kim thạch chi thể!
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn Công Tôn Địch trước mắt hóa thành một khối kim thạch, trợn mắt ngoác mồm…
“Ta… Trời…” Trưởng Tôn Tử Quân từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ, tâm tình quả thực lập tức giống như dời non lấp bể, khó có thể miêu tả.
Đệ tử đầu lĩnh Thủ Kiếm các cũng chỉ biết một chiêu này sao?! Cái gì gọi là ngươi vọng tưởng, vọng tưởng tổ tông ngươi đó! Ai muốn làm gì ngươi chứ! Có dám tưởng bở thêm một chút nữa hay không!!!
Vì vậy vào giờ phút này, tình cảnh mà Trưởng Tôn Tử Quân gặp phải —— tách khỏi Dịch Hi Thần, xung quanh đều là quỷ mị đáng ghét, còn có một khối kim thạch vướng tay chân không biết nên xử lý như thế nào.
Hắn thật muốn lập tức bỏ rơi cái cục đá Công Tôn Địch ở nơi này không quản, nhưng mà nơi này dù sao cũng là quỷ giới, chưa biết sẽ phát sinh cái gì, mà Công Tôn Địch dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn của hắn, thật sự quăng người ở đây thì quá không tử tế. Giằng co một lát, Trưởng Tôn Tử Quân cố nén kích động nâng tượng đá lên mạnh mẽ đập xuống đất mấy cái, đi lên trước nhận mệnh mà nâng Công Tôn Địch hóa thành kim thạch lên, đi đến phương hướng mà linh tê khế chỉ dẫn.
Một bên khác, Dịch Hi Thần, Công Tôn Địch, Tiêu Khôi và phụ tử Tống gia cũng đã ở trong quỷ giới. Sau khi bọn họ tiến vào quỷ giới hơi chờ giây lát, lại không thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch đuổi theo.
Lục Tử Hào lo lắng nói: “Công Tôn sư đệ và Trưởng Tôn Tử Quân đâu? Lẽ nào bọn họ gặp phiền toái?” Hắn muốn trở lại Yêu Quái trấn xem xem, nhưng bên cạnh bọn họ cũng không có truyền tống trận ngược lại, nếu như muốn đi về, còn phải tìm tới một cái truyền tống trận đi về tu chân đại lục.
Dịch Hi Thần đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng. Có linh tê khế liên kết, lúc y vừa tới quỷ giới, cảm giác Trưởng Tôn Tử Quân cách y vô cùng vô cùng xa xôi, bởi vì bọn họ đã ở hai giới khác nhau. Nhưng giờ, y cảm thấy Trưởng Tôn Tử Quân lại gần rồi, nói rõ Trưởng Tôn Tử Quân cũng đã tới quỷ giới, chỉ là không ở bên cạnh y thôi. Y hơi suy nghĩ một chút, liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Dịch Hi Thần nói: “Sau khi chúng ta đi vào, đại khái là truyền tống trận kia liền đóng cửa, bọn họ từ truyền tống trận khác đưa vào, cho nên đưa đến địa phương khác với chúng ta. Chúng ta đi trước đi, Tử Quân sẽ tìm lại đây.”
Lục Tử Hào nói: “Vậy được không?”
“Không thành vấn đề.” Dịch Hi Thần vô cùng yên tâm với Trưởng Tôn Tử Quân, dù sao thì ngay cả Vô Tương Thiên Ma hắn cũng giết được mà, “Tử Quân và Công Tôn sư huynh đều rất lợi hại, lo cho bọn họ còn không bằng lo cho chính chúng ta.”
Lục Tử Hào suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, dù sao bọn họ còn phải che chở hai phụ tử Tống gia. Tiêu Khôi thì lại khác thường mà không nói gì, ít nhất là không đưa ra dị nghị gì.
Nhưng mà bọn họ còn đi chưa được mấy bước, tựa như để minh chứng cho lời nói của Dịch Hi Thần là lo lắng cho chính mình, quỷ khí ốn phía càng ngày càng dày đặc. Mộ cổ hoang vu khắp bốn phía, xuất hiện rất nhiều bóng đen, áp sát tới bọn họ.
Lục Tử Hào đau đầu mà che chở Tống Nguyện ở phía sau, nói: “Tiêu sư đệ, ngươi che chở Tống đạo hữu. Dịch sư đệ, tự mình cẩn thận.”
Quỷ giới khác với đại lục tu chân, nơi này âm khí nặng, linh khí lưu chuyển khác biệt, khó có thể ngự kiếm. Bọn họ muốn dựa vào tránh né qua lại để tránh quỷ tu và thi thể quá khó khăn, chỉ có thể liều mạng mở ra một con đường. Lục Tử Hào cho rằng Dịch Hi Thần vẫn là tu vi lúc mới vừa rời khỏi Thiên Kiếm môn, bởi vậy không tiện để y bảo vệ cho ai, chỉ bảo y nghĩ biện pháp che chở tốt chính mình.
Tống Nguyện lại khanh khách nở nụ cười: “Nơi này là nơi nào, thật thú vị, người tới nơi này càng nhiều nha.” Cậu còn quá nhỏ tuổi, ngay cả người và quỷ cũng không nhận rõ, vẫn luôn gọi những hung thi cụt tay gãy chân đó là người.
Đám thi thể và quỷ mị rất nhanh liền từ bốn phương tám hướng tụ lại, bao quanh bốn phía bọn họ, đồng thời phát động tấn công với bọn họ!
Thi thể và quỷ mị ở quỷ giới còn lợi hại hơn so với Hắc Phong thành và Yêu Quái trấn, nơi này có ác quỷ ác sát tu quỷ đạo, nếu như bị bọn nó gây thương tích, liền không phải là da thịt tổn thương đơn giản, thậm chí bị bọn nó xé nát sinh hồn cũng có khả năng! Lục Tử Hào như gặp đại địch, một bên chặt chẽ che chở Tống Nguyện, một bên đẩy lùi những yêu ma quỷ quái này.
Tống Nguyện lại hỏi: “Đại ca ca, tại sao ngươi muốn đánh bọn họ?”
Lục Tử Hào một kiếm đánh nát một hung thi, còn phải kiên nhẫn giải thích: “Những thứ này đều là người xấu, bọn họ sẽ tổn thương ngươi, tuyệt đối đừng tới gần bọn họ.” Hắn đã phát hiện Tống Nguyện không phải thành thật, căn bản không chịu ngoan ngoãn ngây ngốc ở phía sau hắn, tò mò muốn tiếp cận những quỷ mị kia. Ước chừng là do cậu đã kết quỷ khế, cho nên quỷ mị hấp dẫn cậu. Lục Tử Hào không có biện pháp phân thân, chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng đạo lý thuyết phục cậu, không thì nếu Tống Nguyện tự mình lao ra thì nguy rồi.
Một bên khác Tống Hoài Đức so sánh với tiểu nhi tử của hắn, lại có vẻ cực kỳ sợ chết. Hắn trốn sau lưng Tiêu Khôi, nắm lấy quần áo Tiêu Khôi, run cầm cập nói: “Đạo hữu, nơi này sao lại nhiều như vậy, nhiều như vậy…”
Kỳ thực quỷ mị nơi này cũng không công kích Tiêu Khôi, xẹt qua Tiêu Khôi liền nhào tới trên người Tống Hoài Đức. Tống Hoài Đức sợ đến mức nhào tới gắt gao ôm lấy eo Tiêu Khôi, kêu to: “Đạo hữu cứu ta!”
Tiêu Khôi tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, liều mạng muốn bỏ tay hắn ra: “Buông tay! Thả ra cho ta!” Nếu như không phải Lục Tử Hào ở bên cạnh, gã hận không thể trực tiếp chặt tay Tống Hoài Đức.
Tiêu Khôi căn bản cũng không muốn quản Tống Hoài Đức này, bởi vậy cũng rất qua loa. Khi Tống Hoài Đức ở Hắc Phong thành đối phó với hung thi không có linh lực còn có thể trốn ở trên nóc nhà đẩy thi thể xuống, nhưng vào trong này liền thành cá trên thớt, ngay cả hung thi trở nên mạnh mẽ hắn cũng đánh không lại, càng khỏi nói quỷ tu. Vì trốn tránh những quỷ mị kia công kích, hắn không thể không nhảy nhót tưng bừng, dây dưa Tiêu Khôi không buông.
Vị trí của bọn họ, là một khu mộ. Lục Tử Hào vốn tưởng rằng mộ chỉ là mộ, nhưng khi hắn chém giết vài con ác quỷ, phát hiện thế mà còn có ác quỷ từ trong mộ phần chui ra, nhất thời đau đầu đến lợi hại hơn.
Dịch Hi Thần một kiếm chém ngã một quỷ lang, nói: “Xem ra mộ phần là giường của đám quỷ tu nha.”
Dưới từng nấm từng nấm mồ, rất nhiều quỷ tu đang ở bên trong nghỉ ngơi, bị sinh hồn phía ngoài quấy nhiễu, càng ngày càng nhiều quỷ tu chui ra. Quỷ tu này ngoại trừ người, còn có mèo, chó, sói, chim, bốn phương tám hướng tập hợp lại đây. Lục Tử Hào dùng dư quang nhìn thấy một quỷ ưng xông lại, hắn không có biện pháp phân thân, không khỏi vội la lên: “Tiểu Nguyện cẩn thận!!”
Dịch Hi Thần nhào lên, che ở trước mặt Tống Nguyện.
Nhưng mà con quỷ ưng kia cũng không phải hướng về phía Tống Nguyện mà tới, mục tiêu của nó vốn là Lục Tử Hào, Lục Tử Hào đang cùng hai quỷ tu triền đấu, nhất thời không chống đỡ nổi, bị quỷ ưng phun ra hắc khí bắn trúng, trên cánh tay nhất thời máu tươi chảy ròng.
Lục Tử Hào lại thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Tống Nguyện không có chuyện gì. Quỷ mị nơi này đã không chỉ công kích phụ tử Tống thị, bọn nó vô cùng phản cảm với sinh hồn xông vào, bởi vậy Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần cũng không bị thiếu “chăm sóc”.
Tống Hoài Đức đạp trúng một nấm mồ, đột nhiên cảm giác mắt cá chân của mình chìm xuống. Hắn cúi đầu nhìn, lại là một cánh tay xương trắng bạc phơ nắm lấy mắt cá chân hắn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, kêu thảm một tiếng vọt lên cao ba thước, trực tiếp cưỡi lên trên người Tiêu Khôi!
“Cứu mạng!!”
Một hán tử thân cao bảy thước như hắn, hai cánh tay tráng kiện dùng sức ghìm lấy cổ Tiêu Khôi, hai cái đùi to lớn gắt gao kẹp lấy eo Tiêu Khôi, chòm râu thổi mạnh bên lỗ tai Tiêu Khôi, hai chân lúc quấn lấy eo Tiêu Khôi còn không cẩn thận đá trúng đũng quần gã. Tiêu Khôi một tiếng biến giọng kêu thảm thiết, suýt chút nữa liền bị con gấu koala khổng lồ này đè nát.
“Mẹ!!!” Tiêu Khôi mặt đỏ tới mang tai đột nhiên vứt Tống Hoài Đức xuống, hai chân không được tự nhiên mà kẹp lại, tức giận phải gọi là lửa giận bốc cao ba thước, kiếm trong tay đã không phải là chỉ vào những quỷ mị kia, mà là chỉ về Tống Hoài Đức, “Ngươi muốn chết!!”
Lục Tử Hào lớn tiếng quát lớn: “Tiêu sư đệ! Đệ tử Thiên Kiếm môn làm việc thế nào?!”
Xưa nay Tiêu Khôi đã không phải là người có tính tình tốt gì, hận không thể chửi lớn một câu tới địa ngục đi Thiên Kiếm môn tới địa ngục đi Lục Tử Hào lão tử không bồi các ngươi chơi! Gã vốn có biện pháp đối phó những quỷ mị này, chẳng qua là có Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần không tiện ra tay, hơn nữa gã đã sớm ngại phụ tử Tống gia vướng bận, hận quỷ mị không thể sớm một chút thủ tiêu bọn họ, gã liền giải thoát rồi. Đáng tiếc hiện tại gã có mục đích không thể cho ai biết, vẫn không thể cứ như vậy quăng bọn họ, không thể làm gì khác hơn là cố nén cơn giận này xuống, thoáng nghiêm túc một chút, đánh đuổi quỷ mị nỗ lực công kích Tống Hoài Đức: “Đại nhi tử của ngươi ở nơi nào?!”
Tống Hoài Đức run rẩy nói: “Ta, không, không biết mà.”
Dịch Hi Thần thấy bọn họ giết được nhiều, quỷ mị lại đến càng nhiều, mà Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch lại chậm chạp không tới đây, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vì vậy y nói: “Sư huynh, các ngươi trước tiên chống đỡ, ta đi tìm một chút lối ra!” Nói xong liền xung phong liều chết hướng về phía trước!
Lục Tử Hào vội nói: “Dịch sư đệ cẩn thận!”
Dịch Hi Thần không quay đầu lại mở ra một đường máu: “Lục sư huynh yên tâm!” Y đã sớm xưa không bằng nay rồi!
Hết chương 76
Danh sách chương