Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

___________________________

Tâm trạng vui vẻ sụp đổ sau sự xuất hiện của Cố Hình.

Thang Chi Niệm mãi lo dỗ dành cô bé dễ thương, không để ý đến tâm trạng của Cận Vu Thân.

Cô có dành thời gian quay sang nhìn cậu, nói: “Cậu ăn bánh ngọt trước đi.”

Làm gì còn tâm trạng ăn bánh chứ.

Thang Chi Niệm, cậu mua bánh gì vậy? Nhìn không ngon chút nào.

Cận Vu Thân ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, đặt đồ lên bàn, hơi ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm. Dáng vẻ ngạo mạn của cậu quá bức người, hai tay nhàn nhã đặt lên tay vịn, như thể có thể rút súng từ trong túi áo khoác của mình bất cứ lúc nào.

Có rất nhiều du khách đang tìm chỗ ngồi cạnh tiệm bánh ngọt. Dù bên cạnh cậu có ghế trống cũng không ai dám tới ngồi.

Thủ thuật dỗ trẻ con của Thang Chi Niệm không có gì quá đặc biệt, nhưng người với người tương tác, chỉ cần thể hiện đủ lòng tốt và sự ấm áp thì đối phương sẽ cảm nhận được, đặc biệt là trẻ con.

Thang Chi Niệm cũng rất thích trẻ con, cô bé không khóc không quấy nữa rất đáng yêu.

Tuy nhiên, hầu hết trẻ con khóc là có nguyên nhân, hoặc là bị dọa sợ, hoặc là cảm thấy khó chịu hoặc là không vui. Cách bọn trẻ thể hiện cảm xúc rất trực quan, cứ khóc thôi.

Khóc sẽ được chú ý, sẽ được an ủi, sẽ được chăm sóc, vì vậy người ta nói rằng trẻ biết khóc sẽ được kẹo.

Thang Chi Niệm không phải là đứa trẻ hay khóc nhè, chỉ là chẳng có gì đặc biệt đáng để cô khóc mà thôi. Lúc nhỏ cũng sẽ khóc, sợ bóng tối, sợ ở một mình, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi, nhưng khi tỉnh dậy vẫn chỉ có một mình. Lúc đó bà ngoại bận việc ngoài đồng, cô còn quá nhỏ, dẫn ra đồng ban ngày phơi nắng gió bụi, ban đêm muỗi đốt, nên bà ngoại bảo cô ở nhà.

Đứa trẻ đang khóc ở trong vòng tay của Thang Chi Niệm một lúc đã nín khóc, đây cũng là bản lĩnh của cô.

Cận Vu Thân nhìn cảnh Thang Chi Niệm dỗ dành đứa trẻ, sắc mặt lạnh băng tan thành mặt nước, tưởng chừng như yên bình, nhưng bên dưới lại có thứ gì đó sâu thẳm hàng nghìn thước. Trong ký ức của cậu dường như có chuyện quá khứ rất đau buồn, mang theo một lớp sương mơ hồ, khó chịu đến mức khiến cậu không muốn nghĩ tới. Nhưng những mảnh vỡ đó luôn xuất hiện trong giấc ngủ của cậu, giống như những móng vuốt ma quái, dùng đôi tay có móng vuốt dài đầy máu bóp cổ cậu khiến cậu không thể nào thở được.

Chuyện quá khứ ngột ngạt này, cho đến tận hôm nay, vẫn khiến nhịp tim của Cận Vu Thân rối loạn và khó thở.

Thang Chi Niệm mãi lo dỗ đứa nhỏ, mới đầu không để ý tới Cận Vu Thân. Cho đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy Cận Vu Thân cau mày, sắc mặt rất tệ.

Cô tưởng cậu không khỏe, nên đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, trầm giọng gọi tên cậu: “Cận Vu Thân.”

Cái vỗ nhẹ nhàng từ lòng bàn tay ấm áp dường như đã kéo Cận Vu Thân ra khỏi vực thẳm. Cậu đột nhiên thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt của mình, nhìn cô thật kỹ bằng đôi mắt sâu thẳm như hút người ta vào con ngươi.

“Cậu sao vậy?” Giọng nói của Thang Chi Niệm rất êm dịu.

Hôm nay là ngày nghỉ, Thang Chi Niệm hiếm khi không buộc mái tóc dài lên, vừa mới gội vào sáng sớm, xõa tự nhiên xuống vai. Tóc cô rất dài, chất tóc không quá mềm mượt, nhưng không hề xoăn chút nào.

Lúc cúi người lại gần, một phần tóc rủ xuống vai Cận Vu Thân, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Cận Vu Thân hồi phục tinh thần, thở một hơi dài nhẹ nhõm, không trả lời lời câu hỏi của Thang Chi Niệm.

Không lâu sau, bố của cô bé xuất hiện, là một người đàn ông trung niên đeo kính trông khá hiền lành. Tay ông ấy vẫn còn ướt, lau bừa lên người mình, vội vàng bế lại đứa trẻ từ trong tay Thang Chi Niệm, cảm ơn hai người họ.

Cận Vu Thân vẫn ngồi đó với thái độ cậu chủ, nói với bố của đứa trẻ: Đừng cảm ơn tôi. Cậu có giúp gì đâu.

Ông bố nhìn thấy thái độ không mấy thân thiện của Cận Vu Thân, nhất thời không biết phải nói gì, ông mỉm cười với họ, gật đầu rồi bế con rời đi.

Cận Vu Thân nhìn bóng lưng của người bố kia, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cách đây rất lâu, cậu cũng từng nhìn thấy một cảnh tượng tương tự, một người bố đang ôm một cô bé. Khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa, đến mức Cận Vu Thân ngỡ rằng mình đã nhận nhầm người.

Mặc dù cậu đã từng cho người đi điều tra, nhưng vẫn không thể tin được thông tin được sao chép trên ổ flash USB, vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, cho đến khi tam quan suốt mười lăm năm của mình hoàn toàn tan vỡ, sụp đổ và biến thành tro bụi, mới bằng lòng chấp nhận chuyện này thực sự đã xảy ra.

Từ nhỏ đến lớn, Cận Hoành Tuấn chưa bao giờ thể hiện ánh mắt yêu chiều như vậy trước mặt Cận Vu Thân.

Cận Hoành Tuấn nói con trai phải tự lập, phải đưa vào môi trường khắc nghiệt mới có thể phát triển cứng cáp. Nếu không lớn lên mà chết giữa chừng thì chỉ có thể nói là không có năng lực, không xứng đáng làm con cháu của Cận gia.

Diệp Như Chi có biết không? Cận Vu Thân không chắc chắn, cậu cũng không dám hỏi.

Lần đầu tiên cậu nhận ra mình hèn nhát đến vậy.

Hai bố con kia đi được một lúc lâu, Cận Vu Thân mới chậm rãi hỏi Thang Chi Niệm: “Cậu cấu kết với Cố Hình kia từ bao giờ vậy?”

Nghe kìa, cái gì mà “cấu kết”?

Nói khó nghe thật chứ.

Thang Chi Niệm ngồi vào chiếc ghế trống trước mặt Cận Vu Thân, đưa tay định lấy bánh ăn, nhưng bị cậu vỗ vào mu bàn tay, không cho cô lấy.

Hơi đau nha, Thang Chi Niệm rụt tay lại: “Cậu làm gì vậy?”

“Đang hỏi cậu, tập trung chút đi.”

Thang Chi Niệm đang thèm ăn, ánh mắt vẫn dán vào món bánh, chặc lưỡi: “Thì vào ngày các cậu đấu giao hữu bóng rổ.”

Cận Vu Thân tính toán thời gian: “Được lắm, hai người lén lút qua lại sau lưng tôi lâu như vậy.”

“Cái gì mà lén lút qua lại?” Thang Chi Niệm thản nhiên nói: “Tôi với cậu ta có làm gì đâu.”

Khoảnh khắc nào đó, dáng vẻ chất vấn của Cận Vu Thân khiến Thang Chi Niệm có ảo giác như cô đã phản bội cậu.

Kể ra cũng rất trùng hợp, sau trận bóng rổ đó, Thang Chi Niệm rất dễ tình cờ gặp Cố Hình. Lần trước là ở sân khấu tương tác, lần này là ở tiệm bánh ngọt. Đây không phải là điều họ có thể ngờ tới, cũng khiến Thang Chi Niệm rất ngạc nhiên.

Thang Chi Niệm nói: “Cho dù tôi thực sự có gì với cậu ta, thì đó cũng là tự do của tôi.”

Cận Vu Thân nheo mắt: “Hai người đã hẹn hò rồi?”

“Không có!” Nói nhảm gì vậy chứ.

“Đã tiến triển đến bước nào rồi?”

“Không có bước nào hết!” Thang Chi Niệm hạn hán lời luôn rồi, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Cận Vu Thân hừ nhẹ một tiếng: “Tuổi trẻ mà, không kiềm chế được cũng bình thường.”

“Cậu đang nói chính mình hả!”

“Cậu kích động cái gì, tôi đang nói Cố Hình.”

Thang Chi Niệm dường như tỉnh ngộ: “Hai người có thù hả?”

“Ừ, có thù!”

“Thù gì vậy?” Vẻ mặt hóng hớt.

“Không nói cậu biết.” Cậu úp mở gây tò mò.

Thang Chi Niệm cũng không sập bẫy của cậu: “Hai người có thù gì cũng không liên quan đến tôi, đừng lôi tôi xuống nước!”

“Theo tình huống hiện tại, đôi chân của cậu bị ướt rồi.” Ý của cậu là: Thường xuyên đi dọc bờ sông, sao có thể không ướt cho được.

Thang Chi Niệm im lặng, không biết nên nói gì.

Bị Cận Vu Thân vạch trần chuyện này, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy khó chịu.

Cô ghét sự không thành thật của người khác.

Tiệm bánh vẫn còn xếp hàng dài, Thang Chi Niệm nhìn về khu vực thu ngân, thấy Cố Hình vẫn đang chăm chỉ làm việc.

Cố Hình và nhân viên bán hàng mặc đồng phục màu đen như nhau, nhưng cậu ta cao lớn, dáng người cân đối, bờ vai rộng có thể cân được bộ đồng phục chất lượng trung bình này.

Trong dãy xếp hàng có một số cô gái để ý Cố Hình, thì thầm khen nhân viên này thật đẹp trai. Thật hiếm khi thấy một chàng trai tóc húi cua lại đẹp trai đến vậy, chủ yếu là vì đường nét khuôn mặt của cậu ta có thể cân được bất kỳ kiểu tóc nào, kể cả đầu trọc cũng đẹp trai.

Cận Vu Thân cũng không cố ý tránh né Cố Hình, chỉ ngạo mạn ngồi ở khu vực ăn uống, thậm chí vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương.

Không hổ là tiệm bánh nổi tiếng trên mạng với hàng dài người xếp hàng, nhân viên bán hàng đẹp trai đã đành, khách hàng cũng hiếm có anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy.

Yêu nhau lắm cắn nhau đau chứ gì?

Hai người trói chặt nhau đi.

Thang Chi Niệm âm thầm mở món bánh ra, dùng chiếc thìa đi kèm múc một miếng cho vào miệng, vui đến híp cả mắt lại.

Cô rất thích đồ ngọt, đặc biệt là những món ngọt thơm ngon.

Không kiềm được nói với Cận Vu Thân: “Thật sự rất ngon.”

Cận Vu Thân cụp mắt xuống, nhìn hộp đồ đầy màu sắc với vẻ mặt chán ghét.

Thang Chi Niệm ân cần xé giấy gói ra, rồi lại đưa thìa cho cậu.

Đại thiếu gia mới miễn cưỡng đưa tay nhận chiếc thìa.

Còn chưa kịp ăn thì điện thoại Cận Vu Thân reo lên. Cậu lấy ra xem, là Tạ Bành Việt, nên bấm nghe.

Hôm nay Tạ Bành Việt cùng gia đình đến chào hỏi Cận gia, vốn định tìm Cận Vu Thân chơi, nào ngờ anh đã tìm kiếm khắp Cận gia, cũng không thấy cậu đâu. Hỏi các dì giúp việc trong nhà, họ đều nói không thấy cậu ra ngoài.

“Ở đâu vậy?” Tạ Bành Việt hỏi.

Cận Vu Thân chỉ nói là ở ngoài.

“Ở ngoài?” Tạ Bành Việt cảm giác có gì đó không ổn, “Ở đâu? Với ai? Đang làm gì?”

“Liên quan gì đến anh?”

“Rất liên quan là đằng khác, chúng ta có quan hệ gì hả, cậu kết hôn tôi sẽ làm phụ rể đó.”

“Đồ điên.”

“Cậu tốt nhất thành thật khai…”

Tạ Bành Việt chưa nói xong đã bị Cận Vu Thân cúp máy ngang. Anh gọi lại lần nữa, báo đường dây bận.

Theo Cận Vu Thân nhận định, Tạ Bành Việt giống như một con cún đeo bám vậy. Ném điện thoại lên bàn và chờ đợi, thế nào cũng có động tĩnh nữa.

Quả nhiên, giây tiếp theo WeChat của cậu ding ding dong dong, Tạ Bành Việt gửi một loạt tin nhắn tới.

[Thành thật khai báo! Có phải cậu đang ở cùng Thang Thang không?]

[Tôi hỏi rồi, Thang Thang cũng không có ở nhà!]

[Có phải hai người đi hẹn hò rồi không!]

[Cận Vu Thân! Hai người lén lút qua lại!]

[Bị tôi phát hiện rồi chứ gì!]

Cận Vu Thân bị Tạ Bành Việt chọc cười, tựa vào ghế, đặt một tay lên tay vịn, nhẹ nhàng chống cằm, vẻ mặt kiêu hãnh trước gió xuân.

Cậu không trả lời tin nhắn, cố tình làm cho người ta đoán mò, vẻ mặt rất trẻ con.

Cứ không nói anh biết đấy.

“Cậu mau ăn bánh đi.” Thang Chi Niệm nhắc nhở.

Cận Vu Thân ngẩng đầu lên, thấy Thang Chi Niệm đã ăn gần hết chiếc bánh. Cậu không hề đặt thìa xuống, xắn một miếng nhỏ rồi cho vào miệng.

Kem tan trong miệng, không quá ngọt, còn đậm vị sữa nữa.

“Ngon không?” Thang Chi Niệm nhìn cậu đầy mong đợi, đôi mắt cô sáng tròn như chú nai con.

Cận Vu Thân bình luận không mấy mặn mà: “Cũng tạm.”

Thang Chi Niệm nói: “Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên, cậu thấy sao?”

Cận Vu Thân hiếm khi hào phóng bình luận: “Chắc vậy.”

Mới một miếng thôi, thuốc chữa bách bệnh cũng chưa chắc có tác dụng như đồ ngọt này. Nhưng cậu không muốn làm cô cụt hứng, mà muốn làm cho cô vui.

Rốt cuộc là tâm trạng ai tốt lên vậy?

Cận Vu Thân bất giác cong cong khóe môi.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm cũng nhận được tin nhắn của Tạ Bành Việt, hỏi cô: Đang ở đâu, đi cùng ai.

Thang Chi Niệm thành thật trả lời: Đang ở phố ăn vặt, đi cùng Cận Vu Thân, còn có món bánh ngọt cực ngon.

Tạ Bành Việt hỏi địa chỉ, bảo sẽ tới ăn bánh ngay.

Thang Chi Niệm gửi định vị cho anh.

Sau khi Cận Vu Thân biết, cậu trông rất khó chịu: “Cậu gửi định vị cho anh ấy làm gì?”

“Anh ấy nói muốn đến ăn bánh.”

“Rốt cuộc cậu định khao bao nhiêu người ăn bánh?”

Giọng điệu của Cận Vu Thân quá bức người, Thang Chi Niệm đúng là vô tội quá mà, ngậm chiếc thìa lúng búng nói: “Cậu hung dữ cái gì? Tôi có nói mời anh ấy ăn đâu.”

“Ồ.” Giọng nói của ai đó nghe khác hẳn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện