Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Trước khi Tạ Bành Việt đến, Cận Vu Thân dẫn Thang Chi Niệm đổi vị trí khác.
Cận Vu Thân nắm lấy cổ tay của Thang Chi Niệm, dẫn cô ra khỏi con đường ăn vặt đông đúc, đi ra đường lớn có nhiều xe ô tô chạy qua.
Cổ tay cô hơi đau do bị cậu nắm chặt, bước chân của cậu quá dài khiến cô phải chạy theo mới bắt kịp. Giống như một cặp du khách đang chạy trốn, họ đang phải trốn tránh thế lực hung hãn đến từ phía sau.
Bên cạnh có làn dừng cho taxi đón khách, Cận Vu Thân khẽ giơ tay, lập tức có một chiếc xe chạy đến.
“Thật sự bỏ mặc đàn anh hả?” Thang Chi Niệm có chút áy náy, bình thường Tạ Bành Việt đối xử với cô khá tốt, bỏ lại anh ấy như vậy không hay lắm.
“Kệ anh ấy.”
“Thế này liệu có không tốt lắm không?”
“Không có.”
“Hay chúng ta đợi anh ấy chút đi.”
“Không đợi.”
Câu trả lời của Cận Vu Thân đều là không.
Cách tốt nhất để xây dựng một mối quan hệ không có công kích là trở thành đồng minh của nhau. Cận Vu Thân đã kéo Thang Chi Niệm vào vũng bùn này, bỏ lại Tạ Bành Việt còn chưa đến nơi đã rời đi, khiến cô bị buộc phải trở thành đồng phạm của cậu.
Khi đến phố ăn vặt và phát hiện hai người đã rời đi, Tạ Bành Việt chửi rủa: “Zak và Thang Thang, tôi ghim thù hai người rồi!”
Âm thanh trong điện thoại vang lên, Thang Chi Niệm cực kỳ chột dạ: “Không phải tôi…”
Cận Vu Thân bịt miệng người bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười biếng nhác, giọng nói ngạo mạn: “Anh một mình từ từ thưởng thức món bánh đi nha!”
Tạ Bành Việt: “Mẹ kiếp, một mình thì một mình, ai sợ ai hả.”
“Cũng đúng, bên cạnh anh cũng đâu thiếu người.”
Cận Vu Thân thoải mái nói chuyện điện thoại, vẫn chưa bỏ tay ra khỏi Thang Chi Niệm.
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau xe taxi, cậu đặt cánh tay khỏe mạnh của mình lên vai cô, tựa như bao trọn nửa người cô, bàn tay lớn gần như che hết gương mặt của cô, giống như một tên xã hội đen bắt cóc con tin bịt miệng cô lại.
Tư thế quá thân mật, Thang Chi Niệm có thể ngửi thấy mùi hương hoa cam thoang thoảng trên người Cận Vu Thân, hòa lẫn với vị ngọt của kem sữa. Cô vùng vẫy muốn cậu buông ra, nhưng cậu lại lầm tưởng cô muốn tiết lộ bí mật nên ôm cô chặt hơn.
Khoảng cách quá gần, lúc cậu nói chuyện lồng ngực khẽ rung lên, yết hầu chuyển động lên xuống, dây đồng hồ cơ trên cổ tay cậu cọ xát vào má cô, để lại một vết in mờ nhạt.
Thang Chi Niệm có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, như có những tia lửa nhỏ đốt cháy làn da cô, khiến cả tai cô đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn, Thang Chi Niệm chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người khác giới như vậy. Cận Vu Thân luôn là một thực thể tồn tại rất mạnh mẽ, mùi hương dễ chịu, giọng nói trầm thấp, ngoại hình đẹp trai và vóc dáng cao lớn của cậu, cậu chiếm phần lớn không gian phía sau xe, dồn Thang Chi Niệm vào một góc.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, rất loạn, toàn bộ cơ thể cô như bị giam cầm trong không gian nhỏ bé này, không thể hít thở bình thường.
Nhưng Cận Vu Thân lại không nhận ra có điều gì không ổn, cứ bá đạo theo cách của cậu, vẫn đang đấu khẩu với Tạ Bành Việt.
Thang Chi Niệm từ bỏ giãy giụa, thầm nhẩm lại bài văn tiếng Anh vừa mới học thuộc lòng lúc sáng, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc, Cận Vu Thân thấy Thang Chi Niệm bị mình bịt miệng đến bất động thì buông tay ra, nghiêng người nhìn cô.
Thang Chi Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi tầm mắt của Cận Vu Thân, ngọn lửa không biết từ lúc nào đã lan từ tai đến má cô, lúc này mặt cô đã đỏ bừng rồi.
Không muốn để Cận Vu Thân nhìn thấy.
“Cậu sao vậy?” Trai thẳng vẻ mặt bối rối.
“Không có gì.”
Cận Vu Thân rõ ràng nhận thấy sự bất thường của Thang Chi Niệm, cố gắng xoay mặt cô lại.
Thang Chi Niệm không thể chống lại sức của cậu, quyết định lấy hai tay che mặt, lúng túng nói: “Cậu đừng chạm vào tôi!”
Cảm giác này kỳ lạ quá, xa lạ quá, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mặt cô nóng bừng, cô muốn bình tĩnh lại.
Cận Vu Thân tưởng cô tức giận, thỏa hiệp: “Được được được, không chạm vào cậu.”
Thang Chi Niệm im lặng.
Cận Vu Thân nói thêm: “Không vui hả?”
Thang Chi Niệm vẫn im lặng.
Cận Vu Thân điều chỉnh tư thế ngồi, mặt đối diện với Thang Chi Niệm, một tay hơi nắm thành nắm đấm, ấn vào thái dương, uể oải nói: “Tôi dẫn cậu đi chỗ khác ăn bánh ngọt, đảm bảo bánh ở đó ngon hơn chỗ này.”
Đó là SWAN, một tiệm bánh do gia đình Hàn Oánh mở.
Hầu hết mọi người ở trường Quốc tế Hằng Dự đều biết Hàn Oánh là công chúa nhỏ của SWAN. Tính đến tháng 6 nửa đầu năm nay, SWAN có gần nghìn cửa hàng tại hơn 80 thành phố lớn và vừa trên cả nước.
Khách hàng của SWAN thuộc phân khúc trung cấp đến cao cấp và giá các món bánh ngọt không hề rẻ.
Cận Vu Thân luôn rất kén chọn bánh ngọt nhưng cũng công nhận bánh của SWAN. SWAN đã thiết kế riêng bánh ngọt cho khách hàng VVIP, sẽ làm bánh theo khẩu vị và sở thích của khách hàng.
Thang Chi Niệm nửa tin nửa ngờ, khẽ cử động ngón tay của hai bàn tay, lộ ra kẽ hở, dùng đôi mắt tròn xoe như nai con nhìn Cận Vu Thân.
“Thật hả?” Cô hỏi.
Cận Vu Thân nhìn cô một lúc, bị dáng vẻ ma quái của cô chọc cười: “Thang Chi Niệm, cậu là đứa trẻ lên ba hả? Một chút đồ ăn đã có thể bắt cóc cậu?”
Thang Chi Niệm cũng không chịu thua kém: “Cậu còn dám nói? Không phải cậu cũng vừa dễ dãi bị tôi bắt cóc còn gì.”
Cậu nói tâm trạng không tốt, cô nói sẽ dẫn cậu đi ăn, không cần ngoắc ngón tay, cậu đã đưa cô ra ngoài bằng cửa phụ Cận gia ít người biết đến.
Tính ra, hành vi của cậu giống như bị đem bán rồi còn giúp đầu sỏ đếm tiền.
Hai người đấu khẩu một lúc, bầu không khí dường như đã trở lại bình thường.
Thang Chi Niệm sờ sờ gò má của mình, da mặt không còn nóng nữa, cô hạ tay xuống.
Cận Vu Thân nghiêng đầu nhìn cô, rồi mỉm cười.
Điểm đến ở một khu vực khác cách đó hơn chục cây số. Đang là vào giờ cao điểm buổi tối, lượng xe cộ qua lại đông đúc, taxi đi rồi dừng, không biết khi nào mới đến được nơi.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi nên Cận Vu Thân bắt đầu ngẫu nhiên kiểm tra các bài văn tiếng Anh mà Thang Chi Niệm đã học.
Trong khoảng thời gian này, Cận Vu Thân luôn tận dụng thời gian đi học và tan học hàng ngày của mình để dạy tiếng Anh cho Thang Chi Niệm trên chiếc Nanny Van.
Thang Chi Niệm thông minh lại hiếu học nên Cận Vu Thân dạy cậu không phí sức lắm.
Nhưng cũng có lúc rất mất công, chẳng hạn như vấn đề phát âm.
Giọng nói tiếng Anh của Thang Chi Niệm mang nặng giọng tiêu chuẩn tiếng Trung, có một số từ tiếng Anh phát âm nối nhau rất khó với cô.
Cận Vu Thân chỉnh sửa nhiều lần, nếu Thang Chi Niệm thực sự vẫn không thay đổi được thì cậu sẽ không ép buộc nữa.
Ngược lại, Thang Chi Niệm lại rất cố chấp và phải học cách uốn lưỡi, nếu không sẽ bị cười nhạo.
Cận Vu Thân hỏi: “Ai cười cậu?”
Tiếng Anh dùng để giao tiếp, bày tỏ suy nghĩ của bản thân, để đối phương hiểu, cho dù gặp từ không biết trực tiếp dùng tay diễn đạt cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên, nhiều người luôn bị ám ảnh bởi vấn đề phát âm, như thể phát âm không chuẩn đồng nghĩa với việc tiếng Anh kém, không xứng đáng để nói tiếng Anh.
Tiếng Anh không cao quý đến thế.
“Đất nước chúng ta có 56 dân tộc và 23 tỉnh, cách phát âm tiếng phổ thông cũng có giọng điệu của từng nơi. Chẳng lẽ tất cả tiếng phổ thông đều phải được nói bằng giọng phát thanh sao?” Cận Vu Thân không thể hiểu được logic này.
“Cận đã xem bài diễn giải của TED chưa?” Cận Vu Thân hỏi.
“Rồi.” Thang Chi Niệm gật đầu.
Những người có thể phát biểu tại TED đều là những nhân vật xuất sắc trong nhiều lĩnh vực khác nhau và đến từ khắp nơi trên thế giới.
Nếu thường xuyên nghe TED sẽ phát hiện, không phải cách phát âm của mọi người đều là giọng Anh Mỹ hay giọng Anh Anh tiêu chuẩn, nhưng điều này không hề cản trở sự thành công của họ.
Thang Chi Niệm dường như bị quan điểm này của Cận Vu Thân tác động, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Đôi khi cảm thấy Cận Vu Thân có sự sáng suốt vượt xa tuổi tác của cậu. Cậu nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng sâu thẳm lại là người khiêm tốn và ấm áp.
“Nhưng mà…”
“Nhưng cậu sẽ để tâm đến ánh nhìn của người khác.”
Cận Vu Thân cho rằng Thang Chi Niệm cố gắng học tiếng Anh như vậy là để thi TOEFL và IELTS. Suy cho cùng, nếu muốn đi du học thì đây cũng là một bài kiểm tra tất yếu.
Thang Chi Niệm không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô cũng tò mò về sự khác biệt giữa TOEFL và IELTS. Học thêm một kỹ năng, lấy thêm một chứng chỉ, cũng không phải chuyện xấu gì.
Lời nói của Cận Vu Thân rất ngắn gọn và súc tích: “IELTS dùng cho các nước Liên bang Anh, TOEFL dùng cho các nước Bắc Mỹ”.
“Tương lai cậu định đi Anh hay Mỹ?” Cậu hỏi.
Thang Chi Niệm lắc đầu, ý là cô không nghĩ tới.
Cận Vu Thân cũng không nghĩ nhiều, cô vừa mới đến trường Quốc tế Hằng Dự chưa bao lâu, chưa có quyết định hướng nào là điều bình thường.
“Đi Mỹ đi.” Cận Vu Thân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Thật ra Thang Chi Niệm cũng rất tò mò về dự định tương lai của Cận Vu Thân: “Cậu định đi Mỹ hả?”
“Ừ.”
“Định vào trường Đại học nào?”
“Princeton hoặc Stanford.”
“Ồ.”
Đều là những trường đại học hạng nhất nằm ngoài tầm với.
Đối với hầu hết học sinh trường quốc tế, Thanh Hoa và Bắc Đại là đối sách cuối cùng của họ.
Nhưng đối với đại đa số người dân Trung Quốc, Thanh Hoa và Bắc Đại là lý tưởng và mục tiêu cao quý nhất trong cuộc đời họ.
Mục tiêu của Thang Chi Niệm là Thanh Hoa và Bắc Đại.
“Cậu có thể thử thi TOEFL hoặc IELTS, nhưng với kỹ năng cơ bản của cậu, nhanh nhất cũng phải nửa cuối năm sau.” Cận Vu Thân vô thức lập kế hoạch cho Thang Chi Niệm, “Đừng lo lắng, TOEFL và IELTS hầu như tuần nào cũng có kỳ thi, cậu có thể đăng ký bất cứ lúc nào cậu muốn.”
Thang Chi Niệm gật đầu.
Dù không có ý định ra nước ngoài nhưng cô vẫn muốn thi thử.
Tiếp theo Cận Vu Thân dự định điều chỉnh “kế hoạch giảng dạy”, nếu tiếng Anh để giao tiếp thì phải bắt đầu giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày.
“Sau này trong cuộc sống hàng ngày, cậu cố gắng nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh.” Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm bằng tiếng Anh.
Đối mặt với thầy Cận “nghiêm khắc”, Thang Chi Niệm không dám phản bác, nói bằng tiếng Anh: “Được.”
Cận Vu Thân tiện thể tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Tâm trạng cậu hiện giờ thế nào?”
“Rất tốt.”
“Đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Không đói.”
“Tiếp đến muốn làm gì?”
“Không muốn.” Thang Chi Niệm trả lời rất đơn giản, trả lời cũng đúng câu hỏi.
Cận Vu Thân hừ một tiếng: “Cậu toàn chọn đáp án đơn giản để đối phó tôi thôi phải không?”
Thang Chi Niệm ngơ ngác: “Không phải cậu nói chỉ cần giao tiếp hàng ngày sao?”
“… OK, là tôi nói.”
Thang Chi Niệm hỏi ngược lại Cận Vu Thân: “Tâm trạng hiện giờ của cậu thế nào?”
Cận Vu Thân trả lời bằng tiếng Anh tiêu chuẩn: “Cậu biết không? Tôi chưa bao giờ có một ngày hạnh phúc như vậy. Tôi giống như một con bướm băng qua biển hoa xanh, ngửi mùi thơm, hút chất dinh dưỡng ngọt ngào, tắm trong ánh nắng ấm áp, tràn đầy sức sống. Tôi hy vọng mỗi ngày trong tương lai đều có thể giống như ngày hôm nay.”
Câu quá phức tạp rồi.
Thang Chi Niệm hoàn toàn không hiểu, chột dạ nói: “Phiền cậu nói lại lần nữa được không?”
Cận Vu Thân kiềm chế tính nóng nảy, lặp lại những gì vừa nói lần nữa.
Thang Chi Niệm vẫn chỉ hiểu chữ được chữ mất: “Cậu nói cậu là con bướm?”
Cận Vu Thân: “?”
Tài xế ngồi ghế trước nhìn qua gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi ghế sau đang bàn cách học tiếng Anh thì đoán họ là học sinh cấp ba.
Không hổ là học sinh của thành phố Hằng Dự, đúng là dốc sức mà.
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Trước khi Tạ Bành Việt đến, Cận Vu Thân dẫn Thang Chi Niệm đổi vị trí khác.
Cận Vu Thân nắm lấy cổ tay của Thang Chi Niệm, dẫn cô ra khỏi con đường ăn vặt đông đúc, đi ra đường lớn có nhiều xe ô tô chạy qua.
Cổ tay cô hơi đau do bị cậu nắm chặt, bước chân của cậu quá dài khiến cô phải chạy theo mới bắt kịp. Giống như một cặp du khách đang chạy trốn, họ đang phải trốn tránh thế lực hung hãn đến từ phía sau.
Bên cạnh có làn dừng cho taxi đón khách, Cận Vu Thân khẽ giơ tay, lập tức có một chiếc xe chạy đến.
“Thật sự bỏ mặc đàn anh hả?” Thang Chi Niệm có chút áy náy, bình thường Tạ Bành Việt đối xử với cô khá tốt, bỏ lại anh ấy như vậy không hay lắm.
“Kệ anh ấy.”
“Thế này liệu có không tốt lắm không?”
“Không có.”
“Hay chúng ta đợi anh ấy chút đi.”
“Không đợi.”
Câu trả lời của Cận Vu Thân đều là không.
Cách tốt nhất để xây dựng một mối quan hệ không có công kích là trở thành đồng minh của nhau. Cận Vu Thân đã kéo Thang Chi Niệm vào vũng bùn này, bỏ lại Tạ Bành Việt còn chưa đến nơi đã rời đi, khiến cô bị buộc phải trở thành đồng phạm của cậu.
Khi đến phố ăn vặt và phát hiện hai người đã rời đi, Tạ Bành Việt chửi rủa: “Zak và Thang Thang, tôi ghim thù hai người rồi!”
Âm thanh trong điện thoại vang lên, Thang Chi Niệm cực kỳ chột dạ: “Không phải tôi…”
Cận Vu Thân bịt miệng người bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười biếng nhác, giọng nói ngạo mạn: “Anh một mình từ từ thưởng thức món bánh đi nha!”
Tạ Bành Việt: “Mẹ kiếp, một mình thì một mình, ai sợ ai hả.”
“Cũng đúng, bên cạnh anh cũng đâu thiếu người.”
Cận Vu Thân thoải mái nói chuyện điện thoại, vẫn chưa bỏ tay ra khỏi Thang Chi Niệm.
Hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau xe taxi, cậu đặt cánh tay khỏe mạnh của mình lên vai cô, tựa như bao trọn nửa người cô, bàn tay lớn gần như che hết gương mặt của cô, giống như một tên xã hội đen bắt cóc con tin bịt miệng cô lại.
Tư thế quá thân mật, Thang Chi Niệm có thể ngửi thấy mùi hương hoa cam thoang thoảng trên người Cận Vu Thân, hòa lẫn với vị ngọt của kem sữa. Cô vùng vẫy muốn cậu buông ra, nhưng cậu lại lầm tưởng cô muốn tiết lộ bí mật nên ôm cô chặt hơn.
Khoảng cách quá gần, lúc cậu nói chuyện lồng ngực khẽ rung lên, yết hầu chuyển động lên xuống, dây đồng hồ cơ trên cổ tay cậu cọ xát vào má cô, để lại một vết in mờ nhạt.
Thang Chi Niệm có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, như có những tia lửa nhỏ đốt cháy làn da cô, khiến cả tai cô đỏ bừng.
Từ nhỏ đến lớn, Thang Chi Niệm chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người khác giới như vậy. Cận Vu Thân luôn là một thực thể tồn tại rất mạnh mẽ, mùi hương dễ chịu, giọng nói trầm thấp, ngoại hình đẹp trai và vóc dáng cao lớn của cậu, cậu chiếm phần lớn không gian phía sau xe, dồn Thang Chi Niệm vào một góc.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, rất loạn, toàn bộ cơ thể cô như bị giam cầm trong không gian nhỏ bé này, không thể hít thở bình thường.
Nhưng Cận Vu Thân lại không nhận ra có điều gì không ổn, cứ bá đạo theo cách của cậu, vẫn đang đấu khẩu với Tạ Bành Việt.
Thang Chi Niệm từ bỏ giãy giụa, thầm nhẩm lại bài văn tiếng Anh vừa mới học thuộc lòng lúc sáng, cố gắng điều hòa nhịp tim.
Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc, Cận Vu Thân thấy Thang Chi Niệm bị mình bịt miệng đến bất động thì buông tay ra, nghiêng người nhìn cô.
Thang Chi Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi tầm mắt của Cận Vu Thân, ngọn lửa không biết từ lúc nào đã lan từ tai đến má cô, lúc này mặt cô đã đỏ bừng rồi.
Không muốn để Cận Vu Thân nhìn thấy.
“Cậu sao vậy?” Trai thẳng vẻ mặt bối rối.
“Không có gì.”
Cận Vu Thân rõ ràng nhận thấy sự bất thường của Thang Chi Niệm, cố gắng xoay mặt cô lại.
Thang Chi Niệm không thể chống lại sức của cậu, quyết định lấy hai tay che mặt, lúng túng nói: “Cậu đừng chạm vào tôi!”
Cảm giác này kỳ lạ quá, xa lạ quá, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mặt cô nóng bừng, cô muốn bình tĩnh lại.
Cận Vu Thân tưởng cô tức giận, thỏa hiệp: “Được được được, không chạm vào cậu.”
Thang Chi Niệm im lặng.
Cận Vu Thân nói thêm: “Không vui hả?”
Thang Chi Niệm vẫn im lặng.
Cận Vu Thân điều chỉnh tư thế ngồi, mặt đối diện với Thang Chi Niệm, một tay hơi nắm thành nắm đấm, ấn vào thái dương, uể oải nói: “Tôi dẫn cậu đi chỗ khác ăn bánh ngọt, đảm bảo bánh ở đó ngon hơn chỗ này.”
Đó là SWAN, một tiệm bánh do gia đình Hàn Oánh mở.
Hầu hết mọi người ở trường Quốc tế Hằng Dự đều biết Hàn Oánh là công chúa nhỏ của SWAN. Tính đến tháng 6 nửa đầu năm nay, SWAN có gần nghìn cửa hàng tại hơn 80 thành phố lớn và vừa trên cả nước.
Khách hàng của SWAN thuộc phân khúc trung cấp đến cao cấp và giá các món bánh ngọt không hề rẻ.
Cận Vu Thân luôn rất kén chọn bánh ngọt nhưng cũng công nhận bánh của SWAN. SWAN đã thiết kế riêng bánh ngọt cho khách hàng VVIP, sẽ làm bánh theo khẩu vị và sở thích của khách hàng.
Thang Chi Niệm nửa tin nửa ngờ, khẽ cử động ngón tay của hai bàn tay, lộ ra kẽ hở, dùng đôi mắt tròn xoe như nai con nhìn Cận Vu Thân.
“Thật hả?” Cô hỏi.
Cận Vu Thân nhìn cô một lúc, bị dáng vẻ ma quái của cô chọc cười: “Thang Chi Niệm, cậu là đứa trẻ lên ba hả? Một chút đồ ăn đã có thể bắt cóc cậu?”
Thang Chi Niệm cũng không chịu thua kém: “Cậu còn dám nói? Không phải cậu cũng vừa dễ dãi bị tôi bắt cóc còn gì.”
Cậu nói tâm trạng không tốt, cô nói sẽ dẫn cậu đi ăn, không cần ngoắc ngón tay, cậu đã đưa cô ra ngoài bằng cửa phụ Cận gia ít người biết đến.
Tính ra, hành vi của cậu giống như bị đem bán rồi còn giúp đầu sỏ đếm tiền.
Hai người đấu khẩu một lúc, bầu không khí dường như đã trở lại bình thường.
Thang Chi Niệm sờ sờ gò má của mình, da mặt không còn nóng nữa, cô hạ tay xuống.
Cận Vu Thân nghiêng đầu nhìn cô, rồi mỉm cười.
Điểm đến ở một khu vực khác cách đó hơn chục cây số. Đang là vào giờ cao điểm buổi tối, lượng xe cộ qua lại đông đúc, taxi đi rồi dừng, không biết khi nào mới đến được nơi.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi nên Cận Vu Thân bắt đầu ngẫu nhiên kiểm tra các bài văn tiếng Anh mà Thang Chi Niệm đã học.
Trong khoảng thời gian này, Cận Vu Thân luôn tận dụng thời gian đi học và tan học hàng ngày của mình để dạy tiếng Anh cho Thang Chi Niệm trên chiếc Nanny Van.
Thang Chi Niệm thông minh lại hiếu học nên Cận Vu Thân dạy cậu không phí sức lắm.
Nhưng cũng có lúc rất mất công, chẳng hạn như vấn đề phát âm.
Giọng nói tiếng Anh của Thang Chi Niệm mang nặng giọng tiêu chuẩn tiếng Trung, có một số từ tiếng Anh phát âm nối nhau rất khó với cô.
Cận Vu Thân chỉnh sửa nhiều lần, nếu Thang Chi Niệm thực sự vẫn không thay đổi được thì cậu sẽ không ép buộc nữa.
Ngược lại, Thang Chi Niệm lại rất cố chấp và phải học cách uốn lưỡi, nếu không sẽ bị cười nhạo.
Cận Vu Thân hỏi: “Ai cười cậu?”
Tiếng Anh dùng để giao tiếp, bày tỏ suy nghĩ của bản thân, để đối phương hiểu, cho dù gặp từ không biết trực tiếp dùng tay diễn đạt cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên, nhiều người luôn bị ám ảnh bởi vấn đề phát âm, như thể phát âm không chuẩn đồng nghĩa với việc tiếng Anh kém, không xứng đáng để nói tiếng Anh.
Tiếng Anh không cao quý đến thế.
“Đất nước chúng ta có 56 dân tộc và 23 tỉnh, cách phát âm tiếng phổ thông cũng có giọng điệu của từng nơi. Chẳng lẽ tất cả tiếng phổ thông đều phải được nói bằng giọng phát thanh sao?” Cận Vu Thân không thể hiểu được logic này.
“Cận đã xem bài diễn giải của TED chưa?” Cận Vu Thân hỏi.
“Rồi.” Thang Chi Niệm gật đầu.
Những người có thể phát biểu tại TED đều là những nhân vật xuất sắc trong nhiều lĩnh vực khác nhau và đến từ khắp nơi trên thế giới.
Nếu thường xuyên nghe TED sẽ phát hiện, không phải cách phát âm của mọi người đều là giọng Anh Mỹ hay giọng Anh Anh tiêu chuẩn, nhưng điều này không hề cản trở sự thành công của họ.
Thang Chi Niệm dường như bị quan điểm này của Cận Vu Thân tác động, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Đôi khi cảm thấy Cận Vu Thân có sự sáng suốt vượt xa tuổi tác của cậu. Cậu nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng sâu thẳm lại là người khiêm tốn và ấm áp.
“Nhưng mà…”
“Nhưng cậu sẽ để tâm đến ánh nhìn của người khác.”
Cận Vu Thân cho rằng Thang Chi Niệm cố gắng học tiếng Anh như vậy là để thi TOEFL và IELTS. Suy cho cùng, nếu muốn đi du học thì đây cũng là một bài kiểm tra tất yếu.
Thang Chi Niệm không nghĩ nhiều như vậy, nhưng cô cũng tò mò về sự khác biệt giữa TOEFL và IELTS. Học thêm một kỹ năng, lấy thêm một chứng chỉ, cũng không phải chuyện xấu gì.
Lời nói của Cận Vu Thân rất ngắn gọn và súc tích: “IELTS dùng cho các nước Liên bang Anh, TOEFL dùng cho các nước Bắc Mỹ”.
“Tương lai cậu định đi Anh hay Mỹ?” Cậu hỏi.
Thang Chi Niệm lắc đầu, ý là cô không nghĩ tới.
Cận Vu Thân cũng không nghĩ nhiều, cô vừa mới đến trường Quốc tế Hằng Dự chưa bao lâu, chưa có quyết định hướng nào là điều bình thường.
“Đi Mỹ đi.” Cận Vu Thân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Thật ra Thang Chi Niệm cũng rất tò mò về dự định tương lai của Cận Vu Thân: “Cậu định đi Mỹ hả?”
“Ừ.”
“Định vào trường Đại học nào?”
“Princeton hoặc Stanford.”
“Ồ.”
Đều là những trường đại học hạng nhất nằm ngoài tầm với.
Đối với hầu hết học sinh trường quốc tế, Thanh Hoa và Bắc Đại là đối sách cuối cùng của họ.
Nhưng đối với đại đa số người dân Trung Quốc, Thanh Hoa và Bắc Đại là lý tưởng và mục tiêu cao quý nhất trong cuộc đời họ.
Mục tiêu của Thang Chi Niệm là Thanh Hoa và Bắc Đại.
“Cậu có thể thử thi TOEFL hoặc IELTS, nhưng với kỹ năng cơ bản của cậu, nhanh nhất cũng phải nửa cuối năm sau.” Cận Vu Thân vô thức lập kế hoạch cho Thang Chi Niệm, “Đừng lo lắng, TOEFL và IELTS hầu như tuần nào cũng có kỳ thi, cậu có thể đăng ký bất cứ lúc nào cậu muốn.”
Thang Chi Niệm gật đầu.
Dù không có ý định ra nước ngoài nhưng cô vẫn muốn thi thử.
Tiếp theo Cận Vu Thân dự định điều chỉnh “kế hoạch giảng dạy”, nếu tiếng Anh để giao tiếp thì phải bắt đầu giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày.
“Sau này trong cuộc sống hàng ngày, cậu cố gắng nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh.” Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm bằng tiếng Anh.
Đối mặt với thầy Cận “nghiêm khắc”, Thang Chi Niệm không dám phản bác, nói bằng tiếng Anh: “Được.”
Cận Vu Thân tiện thể tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Tâm trạng cậu hiện giờ thế nào?”
“Rất tốt.”
“Đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Không đói.”
“Tiếp đến muốn làm gì?”
“Không muốn.” Thang Chi Niệm trả lời rất đơn giản, trả lời cũng đúng câu hỏi.
Cận Vu Thân hừ một tiếng: “Cậu toàn chọn đáp án đơn giản để đối phó tôi thôi phải không?”
Thang Chi Niệm ngơ ngác: “Không phải cậu nói chỉ cần giao tiếp hàng ngày sao?”
“… OK, là tôi nói.”
Thang Chi Niệm hỏi ngược lại Cận Vu Thân: “Tâm trạng hiện giờ của cậu thế nào?”
Cận Vu Thân trả lời bằng tiếng Anh tiêu chuẩn: “Cậu biết không? Tôi chưa bao giờ có một ngày hạnh phúc như vậy. Tôi giống như một con bướm băng qua biển hoa xanh, ngửi mùi thơm, hút chất dinh dưỡng ngọt ngào, tắm trong ánh nắng ấm áp, tràn đầy sức sống. Tôi hy vọng mỗi ngày trong tương lai đều có thể giống như ngày hôm nay.”
Câu quá phức tạp rồi.
Thang Chi Niệm hoàn toàn không hiểu, chột dạ nói: “Phiền cậu nói lại lần nữa được không?”
Cận Vu Thân kiềm chế tính nóng nảy, lặp lại những gì vừa nói lần nữa.
Thang Chi Niệm vẫn chỉ hiểu chữ được chữ mất: “Cậu nói cậu là con bướm?”
Cận Vu Thân: “?”
Tài xế ngồi ghế trước nhìn qua gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi ghế sau đang bàn cách học tiếng Anh thì đoán họ là học sinh cấp ba.
Không hổ là học sinh của thành phố Hằng Dự, đúng là dốc sức mà.
Danh sách chương