Khương Tuyết Ninh về trước.

Những người khác kinh ngạc vì sao nàng lại về một mình, Khương Tuyết Ninh theo kế hoạch, ra vẻ kinh ngạc đáp rằng nàng không thấy Trương Già đâu cả.

Tiêu Định Phi giật một cọng cỏ tranh, cho lên miệng ngậm, vốn đang buồn chán, vừa nghe thấy lời này liền nhìn Khương Tuyết Ninh với vẻ ẩn ý sâu xa, trong mắt lại như viết rõ: Không biết đã làm chuyện mất mặt gì rồi, giấu đầu lòi đuôi!

Nhưng hắn đoán đám Thiên Giáo ngốc nghếch này đã bị ngu hóa, hẳn sẽ không nghĩ gì nhiều.

Quả nhiên đám người này không suy nghĩ gì nhiều thật.

Chỉ chốc lát sau Trương Già trở về, hỏi ra hai người đi hai hướng khác nhau, dẫn đến cũng không ai nghi ngờ họ từng bí mật nói chuyện. Đương nhiên, cho dù hoài nghi, nhiều lắm cũng chỉ như Tiêu Định Phi đoán rằng hai người “quan hệ huynh muội” này đã làm chuyện tình chàng ý thiếp gì đó rồi.

Đoàn người nghỉ chân tại nơi này một lát, lại tiếp tục khởi hành đi về hướng Thông Châu.

Hiếm có khi tâm trạng của Khương Tuyết Ninh rất tốt.

Ánh nắng sau giờ ngọ chói chang, dù cho đã vào đông cũng ấm lên mấy phần, cũng không biết có phải đám người Thiên Giáo này đã nhận được tin tức gì hay không, đi đường ít nhiều có chút căng thẳng hơn so với buổi sáng, có phần lộ ra cảm giác không nhanh không chậm, trái lại giống như đi đường không quá vội vã vậy.

Nàng nhỏ giọng thầm thì một câu: “Thế này thật là kỳ lạ.”

Trương Già nghe thấy, mười phần tự nhiên thấp giọng nói: “Là đang chờ tin báo từ phía Thông Châu.”

Chân mày Khương Tuyết Ninh không khỏi nảy lên.

Trương Già lại nói tiếp nửa câu sau: “Bọn họ chưa hoàn toàn tín nhiệm thân phận của ta.”

Phải.

Bỗng nhiên nhảy ra một người như vậy, cho dù tin tám phần, hai phần còn lại vì thận trọng vẫn phải kiểm tra lại với phía Thiên Giáo, chỉ mong không có sai sót gì.

Nếu không cẩn thận dẫn sói vào nhà, sẽ gây nên sóng gió không thể cản nổi.

Khương Tuyết Ninh vừa nghĩ đến đây, chân mày liền cau chặt lại, khó tránh khỏi có chút bận tâm.

Chỉ là đang đi đường cùng mọi người, nên không tiện nói chuyện.

Có gì nghi ngờ chỉ đành ém lại.

Tiêu Định Phi lại cảm thấy nhàm chán.

Sáng sớm lúc xuất phát từ miếu hoang, hắn mời Khương Tuyết Ninh cưỡi chung ngựa, bị cự tuyệt không nể tình, liền quất ngựa đi thẳng một hơi. Đến giữa trưa cũng nhịn lại không nói năng gì với Khương Tuyết Ninh. Mà giờ khắc này cưỡi ngựa đi phía trước, lại vẫn không nhịn được muốn nhìn ra phía sau một chút.

Tiểu cô nương này thật sự quá đẹp.

Lúc mặc y phục mộc mạc, kỳ thật liếc mắt nhìn qua sẽ không có ấn tượng sâu như những cô nương ăn vận chải chuốt tinh xảo, nhưng ngũ quan và tướng mạo đó, càng nhìn càng thấy đẹp, chút thần thái tự nhiên lúc trước ẩn hiện vẻ lo lắng không yên, giờ đã biến thành mấy phần tùy ý vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm vẻ buông lơi, càng toát ra sự uyển chuyển xinh đẹp.

Tiêu Định Phi vẫn biết mình là kẻ phàm tục chỉ biết trông mặt.

Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng hy vọng bản thân có chút tự trọng.

Thế mà khi một nữ nhân thân phận không rõ thậm chí còn không thèm để ý đến hắn xuất hiện như thế, hắn phát hiện, tự trọng gì đó, muốn giữ thật sự quá khó.

Rốt cục hắn vẫn ghìm cương ngựa, khiến con ngựa đi chậm hơn, chẳng bao lâu đã song hành với Trương Già và Khương Tuyết Ninh, trên mặt lại treo lên nụ cười, giống như việc Khương Tuyết Ninh cự tuyệt hắn lúc sáng sớm chưa hề xảy ra, có vẻ hơi lo lắng, nói: “Dọc chặng đường này phải hành động khiêm tốn, chừng mực, nên chỉ có thể đưa cho cô nương thân y phục này, thật sự là Thiên Giáo có chút thiếu chu đáo. Chờ thêm lát nữa, vào thành rồi, lại đổi cho cô nương bộ y phục xinh đẹp.

Khương Tuyết Ninh đã chú ý thấy hắn đến gần từ lâu.

Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt nàng chỉ dừng lại ở con ngựa trắng như tuyết của Tiêu Định Phi: Không hổ là ngựa của công tử ăn chơi trác táng tương lai sẽ giày vò khiến cho Tiêu thị nhất tộc tức đến nỗi giậm chân, quả là phú quý không ai bằng!

Dưới cổ ngựa treo một chùm tua đỏ, xâu trân châu bạch ngọc, còn treo chuông vàng.

Võ ngựa chuyển động, chuông vàng cất tiếng vang.

Là người thì đều biết hắn đã đến đâu rồi.

Ngựa y hệt người, ăn vận lẳng lơ như nhau.

Trương Già ở phía sau không nói lời nào.

Hắn cũng không phải là người biết ăn nói, cũng không có gì để nói với Tiêu Định Phi.

Khóe miệng Khương Tuyết Ninh lại nhẹ nhàng giật giật, nói: “Chuyện này không nhọc Định Phi công tử phí tâm. Chẳng qua là công tử và con ngựa này quả thật rất “khiêm tốn” đó.”

Cũng không biết Tiêu Định Phi có nghe ra được ý tứ trào phúng trong lời nói của Khương Tuyết Ninh hay không, ngược lại giống như được khích lệ, được đà lấn tới, ngồi ở trên ngựa, thân mình nhàn nhã lắc lư: “Dù sao cũng đã xuất môn, thân mang chính sự, không muốn khiêm tốn cũng không được. Ầy, trông hai vị phía trước kìa.”

Hắn vừa nói vừa bĩu môi nhìn Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm trước mặt.

Khương Tuyết Ninh nhìn hai người.

Tiêu Định Phi nói: “Đừng tưởng rằng hai người này trông có vẻ thanh cao, thực ra bên trong là người Giáo Thủ phái đi để trông chừng ta. Ây dô, làm người phải tận hưởng cho trọn, mấy người này ấy à, không biết hưởng thụ gì cả, suốt ngày là loại chuyện bẩn thỉu cực khổ này, sao phải vậy chứ?”

Nếu người ta không làm mấy chuyện bẩn thỉu này, e rằng ngươi cũng không có mà hưởng đâu.

Khương Tuyết Ninh không nhịn được oán thầm một câu.

Nàng cười khéo léo: “Định Phi công tử nói đùa rồi, ngươi đã có địa vị trong Thiên Giáo cao đến vậy, chắc hẳn cũng từng cất công tập luyện, học hành khổ cực, nằm gai nếm mật, thức khuya dậy sớm, thật sự quá khiêm tốn rồi.”

Tiêu Định Phi mờ mịt: “Nàng nói gì cơ, gà có gan* sao?”

* Thanh niên nghe nhầm “ngọa tân thường đảm” là nằm gai nếm mật thành “kê trưởng đảm” gà có gan, nên hỏi lại như vậy.

Khương Tuyết Ninh: “…”

Là nàng quên mất người này chẳng học hành gì, không hiểu nổi mấy lời văn vẻ như thế.

Nụ cười trên môi thoáng chốc cứng đờ, nàng kịp điều chỉnh lại, nói thẳng đơn giản rõ ràng ra: “Ta nói rằng, nhất định công tử là người từng chịu khổ, nên mới có địa vị hôm nay.”

Ai ngờ, Tiêu Định Phi nghe vậy liền cười to vài tiếng, liên tục khoát tay: “Sai rồi, sai rồi!”

Khương Tuyết Ninh thầm giật mình: “Sai rồi?”

Mặt mày Tiêu Định Phi huênh hoang, hàm chứa mấy phần phóng khoáng, mùi vị phong lưu kia ngấm vào tận xương cốt, tùy ý đưa tay lên tuy chỉ là trò mèo nhưng cũng có chút thần thái đường hoàng bàn chuyện quốc gia đại sự, chỉ nói: “Ta chẳng phải kẻ chịu khổ cực gì. Cô nương không ở trong Giáo, nên không biết để có địa vị cao có mặt mũi trong Giáo khó khăn nhường nào, mười người chỉ còn hai thôi, một người trong đó có khi chỉ còn nửa cái mạng. Dưới gầm trời này, lại có người may mắn, đầu thai tốt. Tỉ như bản công tử, không biết cha mẹ xó xỉnh nào sinh cho một gương mặt trông vừa đẹp. Nhờ mặt kiếm cơm, cũng nhờ chai mặt (không cần mặt mũi) để kiếm cơm, thấy thế nào, đẹp không?”

Vừa nói, hắn còn vừa chỉ vào mặt mình.

Chân mày dài mũi cao đôi mắt hoa đào, xương chân mày cao tạo nên đường nét sâu, môi mỏng hơi sáng bóng, khóe môi luôn luôn cong lên mấy phần, có chút dáng vẻ không chịu thuần phục.

Mới nhìn sẽ cảm thấy anh tuấn phóng khoáng.

Nhưng nếu nhìn kỹ vào chi tiết của ngũ quan, sẽ thoáng cho người ta cảm giác quen thuộc khó mà diễn tả thành lời.

Nếu như đổi lại là người ngoài nghe những lời này, e rằng sẽ chẳng nghe ra nông sâu gì.

Nhưng dù sao Khương Tuyết Ninh cũng là người từ kiếp trước trở về, trong đáy lòng hiện ra gương mặt của Tiêu Xu và đệ đệ của nàng ta – Tiêu Diệp, thậm chí là Định Quốc công Tiêu Viễn, so với gương mặt này thấy giống nhau đến ba phần.

Về bảy phần còn lại…

Nghe nói là rất giống thân mẫu của Định Phi thế tử, cũng chính là muội muội của Dũng Nghị hầu Yến Mục.

Nhờ mặt kiếm cơm.

Cũng nhờ chai mặt kiếm cơm.

Ý tứ của lời này sâu xa lắm.

Tiêu Định Phi ỷ không ai hiểu được, liều mạng nói thật, cuối cùng còn nháy mắt mấy cái với Khương Tuyết Ninh: “Ta còn là thiên mệnh chi tử, đi theo ta có thể hưởng phúc, cô nương không cân nhắc thử xem sao?”

Khương Tuyết Ninh cười nhạt một tiếng: “Thiên hạ nào có ai cho không ai bao giờ, nếu cho gì ắt sẽ có lấy đi. Phúc khí của công tử, e rằng người khác không dùng nổi.”

Nếu cho gì ắt sẽ có lấy đi.

Tiêu Định Phi vừa nãy còn ba hoa không ngừng, chợt yên lặng, thần sắc cũng đình trệ, không biết nghĩ đến chuyện gì, chợt tối sầm lại. Một lát sau, hắn mới hừ một tiếng không vui vẻ gì cho cam, hếch cằm lên ra vẻ kiêu căng, “xùy” một tiếng không khách sáo, nói: “Nàng biết cái gì?”

Khương Tuyết Ninh lại không hề tức giận, chỉ cười mà nhìn hắn.

Tiêu Định Phi không biết vì sao lại cảm thấy hơi dè dặt, rõ ràng là lần đầu gặp cô nương này, nhưng đối phương lại không hề bị hắn câu dẫn, cũng không bởi vậy mà ngượng ngùng, còn thản nhiên độ lượng, không sợ hãi gì, giống như vừa khéo có thể khống chế được hắn.

Chỉ ánh mắt này thôi, đã có chút cảm giác nhìn thấu người khác.

Khiến cho hắn nhớ tới tên họ Tạ kia.

Nhớ năm đó, hắn vẫn còn là tên ăn mày nho nhỏ xin tiền bên ngoài miếu Thành Hoàng, áo quần rách rưới, bụng ăn không no, giữa ngày đông mặc bao bố bị người ta đuổi đi, đẩy xuống đất trên trán và đầu gối toàn là máu.

Ngẩng đầu lên mới phát hiện mình ngáng đường một đoàn quý nhân.

Đám người này ăn mặt không hẳn là rất phú quý, nam nhân dẫn đầu chừng hơn bốn mươi tuổi, dưới chân đi đôi giày đế trắng, mặc áo cổ tròn lụa Hàng Châu tím, trông dáng vẻ tương đối nhanh nhẹn, chỉ là trên trán quá trầm ngâm uể oải. Theo lời tên mù hay xem bói trong miếu Thành Hoàng, đây là tướng mạo có sát khí, mệnh cách rất cứng, không phải người thường có thể chọc đến được, lúc gặp tuyệt đối phải nhượng bộ lui binh đi đường vòng mà tránh khỏi.

Hắn lập tức giật nảy mình, lại nhìn thấy đằng sau người này có tới hơn mấy chục người xếp hàng dài dằng dặc đi theo, dường như muốn đi đến miếu Thành Hoàng kia, liền vội vã tránh đi.

Nhưng không ngờ, đằng sau lại đột nhiên có người gọi hắn dừng lại.

Hắn tưởng bản thân gặp xui xẻo rồi, không nói lời nào hấp tấp bỏ chạy. Đương nhiên còn chưa chạy bao xa, rất nhanh đã bị tóm trở về, xách đến trước mặt đám người này, lập tức hắn van xin nịnh nọt, mong họ buông tha cho.

Nam nhân trung niên dẫn đầu kia nhìn phía sau hắn một cái.

Giọng nói lúc trước đã bảo hắn dừng lại, nay lại nói tiếp: “Lau sạch mặt mũi hắn đi.”

Gương mặt Tiêu Định Phi bị người ta lau sạch.

Lúc này hắn mới bị người ta tóm chặt cổ, ép ngẩng mặt lên, thế là rốt cục cũng nhìn thấy ở phía trước cách khoảng ba bước chân, có người đứng cách nam nhân trung niên kia không xa…

Đó là một thiếu niên.

Hoặc có lẽ là khoảng giữa thiếu niên và thanh niên.

Không dễ phán đoán cho lắm.

Bởi vóc người thiếu niên này cao hơn bình thường một chút, nhưng cũng gầy hơn một chút, mặt mày lạnh lùng, trên mặt có sự tàn nhẫn lượn lờ như có như không, thêm mấy phần hơi thở bệnh tật, lúc thiếu niên ấy thấy rõ tướng mạo hắn, ánh mắt vốn bình tĩnh đột nhiên trở nên lạnh thấu xương.

Mười mấy năm qua, Tiêu Định Phi vẫn không quên được ánh mắt ấy.

Ánh mắt mà hễ hắn nhớ đến liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lúc ấy hắn bị dọa sợ đến nỗi không cử động được.

Sau đó liền nghe thấy nam nhân trung niên kia gọi: “Độ Quân?”

Ánh mắt thiếu niên kia qua thật lâu sau mới thu hồi, nói tiếp: “Nghĩa phụ, hắn thích hợp nhất.”

Hợp cái gì? Hắn không hiểu chút gì.

Có điều đến sau này nghe hiểu được thì làm sao nào?

Có vẻ cũng chẳng làm sao cả.

Từ một tên ăn mày ngoài đường, đến công tử cẩm y ngọc thực, có thể nói là từ dưới đất được lên đến tận trời. Hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, không muốn chịu khổ thêm nữa. Người khác sinh ra đã là vương hầu tướng lĩnh, tước vị thế tập (cha truyền con nối), vì sao lão tử không thể sung sướng chứ.

Huống chi là thứ người đó không cần.

Mười mấy năm tiếp theo, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì khi đó mình đã đưa ra lựa chọn chính xác.

Bởi vì bất kể hắn cắn răng chịu đựng thế nào cũng không sống nổi trong những ngày tháng mà người mất đi cái tên này đã trải qua.

Dù cho hắn mới là tên ăn mày từng xuất thân đê tiện.

“Ngươi biết từ bỏ cái tên này có ý nghĩa thế nào đối với người không?”

“Biết.”

“Vậy vẫn muốn từ bỏ sao?”

“Mẫu thân đi rồi, phụ thân không xứng, tên thành nỗi nhục, họ khiến ta hận. Họ tên như thế, ta không cần. Chỉ tạ ơn ông trời chiếu cố, trong nguy nan thấy rõ tình người, tuy sống an nhàn lại không dám quên*, nguyện bỏ họ tên cũ, từ bỏ người thân. Vua quan có khác gì dân? Gian nan thế nào, vẫn không đổi chí.”

* Cả đoạn này thật sự rất hay, nhưng ta dịch không trọn vẹn cả nghĩa cả từ được do vốn hiểu biết hạn hẹp, nên thêm đoạn này giải thích ra cho quý vị. Cái tên Tạ Nguy có thể thấy được trong đoạn “Chỉ tạ ơn ông trời chiếu cố, trong nguy nan thấy rõ tình người”, còn tên chữ của Tạ Nguy là Cư An, cũng thấy được ở đoạn “tuy cư an bất cản vong” là đoạn ta ghi là “tuy sống an nhàn lại không dám quên” đó. Từ đây thấy được tên nam chính có nguồn gốc như thế.

Vua quan có khác gì dân?

Gian nan thế nào, vẫn không đổi chí.

Tiêu Định Phi nghĩ, người kia thật sự rất hận rất hận họ tên ba chữ này nhỉ?

Cũng không biết sao, đột nhiên hắn cảm thấy mất hết cả hứng.

Có lẽ cô nương xinh đẹp này nói đúng, có được cái tên này quả thật có được có mất, nhưng ai bảo hắn sinh ra đã là tên ăn mày chứ? Dù cho tháng ngày trôi qua không vui sướng như trong tưởng tượng ban đầu, cũng tốt hơn những người không tên họ, gặp ngàn trắc trở, mười mạng không sống nổi một mạng chứ?

Làm gì có lý lẽ so đo được mất.

Vừa nãy hắn nói một câu “Nàng biết cái gì?”, Khương Tuyết Ninh lại không hề tức giận.

Chỉ vì nàng biết mình đã đâm trúng chỗ đau của hắn.

Tiêu Định Phi cũng lười nói với nàng, xoay cổ, quay đầu thúc vào bụng ngựa, chỉ nói một câu “Đàn gảy tai trâu”, liền đi về phía trước.

Khương Tuyết Ninh nhỏ giọng nói với Trương Già sau lưng: “Trương đại nhân cảm thấy cái tên của hắn có quen tai không?”

Đương nhiên Trương Già biết: “Định Phi thế tử.”

Trong lòng Khương Tuyết Ninh bắt đầu tính toán thoăn thoắt, chỉ cảm thấy lần này là cơ hội tuyệt hảo, tai họa cực phẩm như vậy, nếu có thể được an bài thỏa đáng trước khi nàng trốn khỏi Thông Châu, để cả nhà Tiêu thị kia đón trở về, còn gì đẹp bằng?

Nghĩ đến đây, nàng vô thức quay đầu lại muốn thương lượng với Trương Già.

Không ngờ, Trương Già thấy nàng mãi không nói chuyện, cũng đang cúi đầu xuống nhìn nàng.

Cùng cưỡi một ngựa, cho dù Trương Già quân tử, Khương Tuyết Ninh khắc chế, khoảng cách không bao nhiêu ở giữa hai người, bởi đường xa xóc nảy, thỉnh thoảng cũng sẽ chạm vào nhau, huống chi là người cúi mình người quay đầu?

Trong giây lát không kịp đề phòng, cánh môi khô của Trương Già liền lướt qua vầng trán của Khương Tuyết Ninh, dừng lại bên thái dương nàng.

Trong chớp nhoáng này, hai người đều khựng lại.

Vầng trán đầy trơn bóng của thiếu nữ, giống như một khối ngọc đẹp tỉ mỉ mài giũa.

Nhưng không giống với cảm giác cứng nhắc lạnh lẽo của gương mặt người, cánh môi của nam tử lại không hề cứng nhắc, chỉ là vì ngày đông, vì gió đông thổi liên tục, nên hơi lạnh.

Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy bản thân như bị bàn là lướt qua.

Nhịp tim cũng ngừng trong một thoáng, kế đó là đập mạnh với tốc độ mãnh liệt hơn, khiến máu trong người như dồn cả lên mặt, đầu óc trống không, hoàn toàn quên mất mình vừa định nói gì, lùi lại gần như ngay lập tức, nói một câu “Ta thất lễ rồi”, giờ tay che thái dương, nhanh chóng quay người lại, sợ bị người ta nhìn ra nhìn đó.

Chỉ là quay lưng lại cho người phía sau nhìn thấy hai vành tai tuyết trắng đã đỏ bừng.

Tay Trương Già còn nắm dây cương, thân mình vốn dĩ đã trầm tĩnh không ít lại lần nữa trở nên căng thẳng, ngồi cứng ngắc trên ngựa, bối rối thật lâu.

Tiêu Định Phi đằng trước dù đã đi nhưng vẫn nghĩ đến chuyện thiệt thòi vừa nếm ở chỗ Khương Tuyết Ninh, vẫn không cam lòng như cũ, nên không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Kết quả vừa quay đầu lại thì gặp ngay cảnh này.

Trong lòng lập tức mắng thầm “Cẩu nam nữ gan to bằng trời ban ngày ban mặt đồi phong bại tục”, trên mặt cũng xuất hiện vẻ bực tức mười phần không vui, huống hồ hắn là tên quen chuyện phố liễu tường hoa, lại bị cảnh này câu lên chút ý nghĩ không được sạch sẽ cho lắm.

Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm đang nói đến chuyện phái một người đi trước đến Thông Châu thăm dò tin tức, quay đầu trông thấy hắn giục ngựa đi tới, thần sắc không vui, cũng không khỏi sửng sốt.

Tiêu Định Phi tức giận nói: “Cứ cách đi cà nhắc này bao giờ mới đến được Thông Châu?”

Hoàng Tiềm cau mày.

Phùng Minh Vũ lại biết đó là đồ tổ tông, không chọc nổi, thở dài nói: “Đang định phái người đi trước dò xét tin tức của phân đà, công tử vội như vậy, có việc gấp gì sao?”

Tiêu Định Phi xùy một tiếng, nói: “Nói thừa!”

Hoàng Tiềm gượng cười, thăm dò: “Công tử có chuyện gì, hay là nói ra thử, để người đi thăm dò kia xử lý trước giúp ngài?”

Tiêu Định Phi liếc hắn một cái, cười khẩy: “Bản công tử vội vã vào thành chơi gái! CMN người dám để người khác thay mặt lão tử đi thử sao?”

Phùng Minh Vũ, Hoàng Tiềm: “…”

MN giờ đã là lúc nào rồi, sao ông trời còn không giáng sấm sét xuống đánh chết thằng oắt con này đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện