Con ngựa “khiêm tốn” kia của Tiêu Định Phi, không ngừng phát ra tiếng leng ca leng keng suốt cả chặng đường đi. Lúc đầu người ta nghe còn cảm thấy khá phiền, nhưng cứ như vậy nghe mãi lại thành quen, thậm chí còn cảm thấy kiểu vui thú kỳ lạ, phảng phất như thổi vào hành trình khô khan đơn điệu này một màu sắc cực kỳ mới lạ.

Trời xế chiều, cuối cùng bọn họ cũng đã tới được ngoài thành Thông Châu.

Khương Tuyết Ninh nhớ tới kế hoạch đã bàn với Trương Già bên bờ sông lúc trưa, nghe nói sắp vào thành, còn căng thẳng mấy phần. Không ngờ Hoàng Tiềm đang cưỡi ngựa đi đằng trước, dẫn đầu ghìm cương ngựa lại, đỡ Phùng Minh Vũ từ trên ngựa xuống, nói với mọi người: “Mời các huynh đệ nghỉ ngơi ngoài thành trước đã, chúng ta chờ lát sau hãy vào thành.”

Kinh thành đến Thông Châu nhanh cũng chỉ mấy canh giờ, bây giờ lại đi cả ngày đường.

Ban chiều, không chỉ Khương Tuyết Ninh và Trương Già, mà cả giáo chúng Thiên Giáo và phường trộm cướp chém giết trốn từ thiên lao ra cũng cảm nhận được: Đội ngũ đi với tốc độ rất chậm như đang chờ đợi, đang kiêng dè gì đó vậy.

Điều này khiến đáy lòng mọi người có chút nghi ngờ.

Nhất là những người phạm trọng tội có án cũ, lúc này liền có chút bất mãn: “Đã đến ngoài cổng thành cả rồi, cũng đã thay hình đổi dạng, mọi người chia thành mấy nhóm, mạch ai người nấy đi là được, sao còn phải ở ngoài thành chờ? Có ý gì vậy?”

Hai người Phùng Minh Vũ, Hoàng Tiềm là người có quyền quyết định của Thiên Giáo, khi cướp ngục không có được tin tức của Công Nghi Thừa, sở dĩ thả hết mọi người trong thiên lao ra, trong lòng đương nhiên cũng có suy nghĩ lôi kéo những người này, biến họ thành người của mình.

Chỉ là lúc nghe được lời chất vấn này, hắn vẫn không nhịn được mà cau mày.

Giáo chúng Thiên Giáo đương nhiên là nói gì nghe nấy.

Nên Hoàng Tiềm cũng không lo lắng gì về họ, chỉ chắp tay nói với đám người trốn từ thiên lao ra, mặt mũi hiền hòa, giải thích: “Chư vị hảo hán an tâm chớ vội, nay đã không giống ngày trước, án Bình Nam Vương vừa dính đến Dũng Nghị Hầu phủ, chúng ta lại cướp ngục ra. Nếu chỉ có người của Thiên Giáo ta, đương nhiên sẽ cứ thế hiên ngang vào thành, nhưng chư vị hảo hán đều có án cũ, vừa ra khỏi thiên lao, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Người đi thăm dò của Giáo ta đã sớm xuất phát, đi vào thành dò xét tin tức, lát nữa trở về nếu nói trong thành không việc gì, đương nhiên chúng ta sẽ vào thành. Mong rằng chư vị hảo hán rộng lòng tha thứ.”

Có người tính tình nóng nảy, nghe ra được chút ngụ ý: “Ý của Hoàng hương chủ là chúng ta đã liên lụy quý Giáo rồi?”

Hoàng Tiềm biến sắc.

Phùng Minh Vũ lại là lão hồ ly, cười híp mắt nói: “Giáo ta tuyệt đối không có ý này, thực sự cũng chỉ vì tốt cho chư vị hảo hán mà thôi.”

Hán tử đang nói kia là người có thân hình cường tráng, mặt mũi dữ tợn, hiển nhiên không phải người có tính tình tốt gì cho cam.

Nhưng hiện tại quả thật tình hình đang khó khăn.

Nếu không có lần cướp ngục này của Thiên Giáo, e rằng giờ đây họ còn đang trong đại lao chịu hình phạt chờ chết.

Cho nên cũng có người thông minh nhanh nhạy sợ ở đây nảy sinh xung đột, vội vã kéo người này lại, mỉm cười khuyên can, làm người giảng hòa: “Hoàng hương chủ cũng là nhân vật anh hùng tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Lý huynh nói bậy gì vậy.”

Hơn nữa, đây quả thật không phải nơi bọn họ có thể nói chuyện.

Trông thấy hán tử họ Lý kia nhướng mày hình như còn không phục, người này liền vội vàng nháy mắt ra dấu với hắn mấy cái, nhìn sang phía Mạnh Dương đã yên lặng ngồi xuống bên cạnh.

Giữa trưa khi họ tạm dừng chân ở thôn trang kia, mọi người đã thay đi áo tù nhân.

Giờ phút này Mạnh Dương mặc trên người một thân áo bào xám.

Hắn bị giam trong nhà lao đã lâu, vết thương trên người nhiều đến nỗi không che khuất được, từ lồng ngực kéo dài đến cổ. Đầu tóc vốn rối bời đã được buộc lại bằng dây vải, lộ ra gương mặt ôn hòa, ngay cả trong ánh mắt cũng không có quá nhiều khí thế hung ác, trái lại trông không có gì đặc biệt.

Hắn vẫn như cũ, nghe lấy mấy lời tranh luận ẩn giấu đao kiếm kia, lúc ánh mắt của mọi người chuyển sang hắn, hắn lại tỏ vẻ không hiểu lắm ngẩng đầu lên, cười với mọi người, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Sao lại đứng đó, không ngồi sao?”

Nụ cười này hoàn toàn có thể gọi là nho nhã hiền lành.

Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy nụ cười này đều không nhịn được rùng mình, tự dưng cảm nhận được mấy phần sợ hãi vốn không nên xuất hiện.

Lập tức đám người hung thần ác bá trốn từ thiên lao ra không nói được lời nào, cho dù trong lòng rất bất mãn với hành vi lề mà lề mề của Thiên Giáo, cũng đều kìm xuống, nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống ở nơi ngoại ô hoang vu này.

Suy cho cùng, kẻ ngang tàng sợ kẻ ác độc, mà kẻ ác độc lại sợ kẻ không thiết sống.

Theo lý, đám người này đã không làm ầm lên, Mạnh Dương cũng trông có vẻ như không để ý gì cả, Thiên Giáo nên vui mừng mới phải, nhưng Hoàng Tiềm và Phùng Minh Vũ thấy vậy, lại lặng lẽ nhíu mày.

Khương Tuyết Ninh cùng Trương Già thấy rõ cảnh này, lại liếc mắt nhìn nhau cực kì ăn ý: Thiên Giáo cứu đám người này ra ngoài là muốn thu nạp vào Giáo, nhưng đám người này lại chẳng có ai nghe quản giáo, lại không hề dễ dàng tùng phục, trái lại âm thầm đè nén bất mãn, dù không nói rõ, nhưng âm thầm lại do Mạnh Dương cầm đầu.

Hai người họ thế đơn sức bạc.

Sau khi vào thành hiển nhiên có viện binh của triều đình, nhưng kế hoạch vốn có nguy hiểm, không ai biết những người thăm dò tin tức của Thiên Giáo sẽ mang tin gì trở về. Sợ nhất là đám người trước mắt này bền chắc như thép, không tìm được khe hở. Nhưng hôm nay có dấu hiệu nảy sinh hiềm khích, trái lại có thể suy nghĩ một phen, xem có nên tác động một chút, tìm cơ hội bất ngờ nào đó.

Hai người không lên tiếng, nhưng ngầm hiểu lẫn nhau.

Thiên Giáo muốn dừng lại, họ không có ý kiến gì, cũng không dám có ý kiến.

Lập tức xuống ngựa, ngồi cùng với mọi người.

Hẳn ngoài thành thường có người dừng chân, gần đó có một túp lều tranh, mọi người buộc ngựa ở đó cho ăn cỏ, ngoài trời tối dần, liền đốt lên một đống lửa cháy hừng hực.

Ánh lửa sáng rực cháy lên, cũng xua tan đi mấy phần rét lạnh.

Lúc bọn họ rời thôn trang đã mang theo lương khô, trên người cũng có túi nước, nên ngồi xuống quanh đống lửa, có tình nghĩa cùng chạy nạn cả một ngày trời, họ nói chuyện với nhau đã tùy ý hơn rất nhiều.

Trương Già lạnh nhạt kiệm lời, nhưng nội tâm Khương Tuyết Ninh lại là người biết ăn nói.

Dù sao kiếp trước nàng cũng dựa vào cái miệng nịnh nọt dỗ dành người khác mà.

Người khác thấy nàng đẹp như vậy, cũng sẵn lòng nghe nàng nói đôi câu.

Vốn Tiểu Bảo ngồi bên cạnh nàng, sau khi Tiêu Định Phi giỡ yên ngựa xuống đi tới liền đuổi Tiểu Bảo đi, mặt dạn mày dày chen đến ngồi bên cạnh Khương Tuyết Ninh.

Khương Tuyết Ninh liếc mắt thấy dáng vẻ của hắn vô lại y hệt kiếp trước, cảm thấy buồn cười: “Trên đường đi, Định Phi công tử nói rằng ngài tốt số, ta còn không tin, giờ ta đã tin rồi. Từ trước tới nay chưa từng nghe nói Thiên Giáo có người hào hùng đại nghĩa, cùng vui cùng buồn với dân đen trong thiên hạ, trông công tử chẳng giống giáo chúng Thiên Giáo chút nào.”

Tiêu Định Phi trợn trắng mắt: “Ngươi cũng chớ nói hươu nói vượn, mặt bản công tử trông trác táng phóng đãng, nhưng trong lòng cũng biết lo cho thiên hạ. Sao lại nói ra lời thế kia chứ, trước thiên hạ gì gì đó mà sau thiên hạ gì gì kia…”

Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm vừa đi tới chỉ nghe thấy câu này, liền cảm thấy cơn tức cuồn cuộn ào lên não.

Phùng Minh Vũ tức giận đến nỗi trừng mắt.

Hoàng Tiềm cũng sợ người ngoài cảm thấy giáo chúng Thiên Giáo bọn họ đều là thể loại như thế, vội vàng bước tới nói: “Là lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, có điều giáo nghĩa của bổn Giáo là Thiên hạ như một, Định Phi công tử của chúng ta đùa với mọi người thôi, xin đừng để ý.”

Trong đám người có ai không nhận ra Tiêu Định Phi thuộc thể loại gì? Có người mặt cười mà lòng không cười, cũng có người rất nể mặt mà gật đầu.

Khương Tuyết Ninh thuộc kiểu rất nể mặt kia, cũng không biết có hiểu hay không, dù sao cũng gật đầu, nói: “Vậy thì lợi hại quá, đây chính là lý tưởng của tiên cổ thánh nhân đó.”

Hoàng Tiềm thầm nghĩ tiểu cô nương này lại còn có chút hiểu biết, đang định nhận sự lấy lòng này, không ngờ cánh bên kia lại có tiếng ai đó cười nhạt haha, trào phúng: “Thiên hạ có cái cc gì mà như một? Thế đạo hiện tại, ta thấy giáo nghĩa này của quý giáo quả thực nhàm chán.”

Giọng nói này khàn khàn mà thô ráp, đâm vào màng nhĩ người ta.

Khương Tuyết Ninh nghe thấy thế thì nheo mắt, cùng mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất ngờ là Mạnh Dương lúc trước cũng không rõ đã tìm đâu ra một vò rượu, giờ phút này ngồi dạng chân bên cạnh đống lửa, lồng ngực để trần, vừa uống rượu vừa nói lời này.

Gương mặt đầy nếp nhăn của Phùng Minh Vũ lập tức xuất hiện mấy phần kiêng kị.

Khương Tuyết Ninh cũng không thể nhìn ra sâu cạn từ người này, chỉ có trực giác cảm nhận được mấy phần nguy hiểm.

Nhất thời không ai nói gì nữa.

Nhưng lời Mạnh Dương vừa nói cũng thực sự khơi lên lòng bùi ngùi của một số người, một lát sau mới có người lắc đầu thở dài một tiếng, nói: “Thực ra lời Mạnh nghĩa sĩ nói đâu có sai? Thế đạo hiện tại quả thật chẳng nói nổi. Lúc ta còn trong thiên lao đã nghe nói, bọn họ lại bắt giam cả nhà Dũng Nghị Hầu. Đó là nhà trung trinh không đổi từng đánh thắng vô số trận vì bảo vệ Đại Càn ta, vô duyên vô cớ bị quy chụp tội danh liên hệ với nghịch đảng liền tống vào ngục. Các ngươi đến cướp ngục hôm qua đã chậm mất một bước, toàn gia Hầu phủ đều đã lưu đày đến Hoàng Châu, thực sự đáng thương. Đương kim triều đình mù mờ, thuế má nặng nề, dân chúng lầm than, còn nói gì mà Thiên hạ như một chứ!”

Danh tiếng của Dũng Nghị Hầu phủ, bách tính triều đại Đại Càn hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến.

Dù sao mấy năm trước Hầu gia Yến Mục lãnh binh đánh trận bên ngoài, đánh lui dân man di xâm chiếm biên thùy nhiều lần, đánh cho đám mọi rợ này sợ hãi, thần phục với Đại Càn, lúc này mới khiến cho vạn dân có chút thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Cuối cùng biên cảnh mới có người buôn bán qua lại.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, các thương nhân biên cảnh lại gặp phải khó khăn.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới khó tránh khiến người ta nhớ tới chuyện xưa, có người cười lên mà nói: “Nói ra không sợ các ngươi cười, lão tử năm đó bị ép phải lên núi ăn cướp, đã từng nghĩ đến chuyện xuống núi đầu quân dưới trướng Yến tướng quân. Nghe nói Yến tiểu thế tử kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã thừa kế ý chí của cha, không yếu kém gì. Đáng tiếc, còn chưa lên đường đi đã bị triều đình diệt loạn bắt vào trong lao. Ai mà ngờ được, haha, CMN trong thiên lao lại gặp được Yến tướng quân!”

Nói càng về sau càng khó tránh khỏi mấy phần thê lương.

Mạnh Dương trong góc uống rượu, không tiếp lời.

Hán tử họ Lý lúc trước mở miệng oán Phùng Minh Vũ và Hoàng Tiềm lại lần nữa bùng nổ, khinh thường nói: “Triều đình có bản lĩnh chống cự ngoại địch, triều đình không có bản lĩnh thì giết hại trung lương! Ba trăm mộ nghĩa đồng hai mươi năm trước còn chưa giải thích rõ ràng, huyên náo dư luận xôn xao, nghe nói cháu trai của Yến tướng quân cũng chết không rõ nguyên nhân, giờ thì hay rồi, Yến thị nhất tộc đều bị đẩy đi, chưa biết chừng vị ngồi trên long ỷ kia muốn giết gà dọa khỉ đấy. Aizz, CMN chuyện gì đâu không! Sứ thần Tartars đã vào kinh rồi, lại còn dám đòi cưới công chúa Đại Càn chúng ta như công cụ hòa thân, thật là CMN CC!”

“…”

Tartars, hòa thân, công chúa.

Khương Tuyết Ninh vốn đang dỏng tai nghe những người này nói, có lòng muốn hiểu thêm chút nội tình của Thiên Giáo, nhưng thật không ngờ vậy mà lại có người nhắc đến chuyện hòa thân này.

Ngón tay cầm túi nước của nàng bỗng run rẩy nhè nhẹ.

Người kia còn đang mắng: “Tartars là cái quái gì? Đồ dân thô bạo ăn lông ở lỗ! Cha chết còn phải để thê tử cho nhi tử! Thật là bất chấp luân lý! Mấy năm trước còn quỳ gối trước mặt chúng ta cầu hoà, còn phải cống nạp hằng năm. Đến nay Dũng Nghị Hầu phủ vừa ngã xuống, yêu ma quỷ quái gì cũng được đà lấn tới, triều đình bây giờ chỉ là đồ yếu ớt! Hòa thân hòa thân, không chỉ gả công chúa sang đó cầu hòa, còn phải thưởng cho bọn họ mấy thứ tốt nữa, ta nhổ vào!”

Trương Già nghe vậy, nhớ tới kết cục của Thẩm Chỉ Y ở kiếp trước, cũng nhớ tới cỗ quan tài mà văn võ cả triều rưng rưng đứng trang nghiêm đón về, vị công chúa nằm bên trong đã không còn mỉm cười được nữa. Hắn rũ mắt, lại không nhịn được mà nhìn sang thiếu nữ bên cạnh mình.

Nàng lại không hề phát hiện ra.

Người ngồi bên cạnh hắn, hàng mi dài che đi tia sáng sắc bén trong đáy mắt. Gò má dịu dàng bị ánh lửa nóng chiếu lên, lại dần dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt yếu ớt.

Có lẽ đôi khi rời đi cũng chưa chắc đã dễ dàng như vậy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện