Ai nấy đều biết, cử nhân có công danh gặp quan lớn trên công đường cũng không cần phải quỳ xuống, đến đâu cũng được kính trọng mấy phần. Trình danh thiếp đi phủ đệ bình thường, không chỉ được cung phụng ăn uống, còn được biếu chút ngân lượng làm quà gặp mặt, có thể nói rằng không cần lo lắng ăn mặc.

Thông thường mà nói, bọn lưu manh lấn yếu sợ mạnh, đều có mắt nhìn người, trong kinh thành không phải ai cũng có thể bắt nạt được.

Có người đã từng nói, chuyện này rất bất hợp lý.

Nhưng cũng có người nói, một khi đã uống say sao phân biệt được ai với ai nữa? Khẳng định vẫn là rượu vào hỏng việc.

Chung quy đám lưu manh này đánh chết người rồi bỏ chạy, rốt cuộc cũng không bắt được.

Từ đây trở thành một vụ án chưa giải quyết.

Thời gian này ở kiếp trước, Khương Tuyết Ninh còn đang dồn hết tâm trí vào việc tuyển chọn Lâm Truy Vương phi, cũng không có hơi sức đâu quan tâm những chuyện khoa cử.

Chuyện của Ông Ngang cũng là sau khi nàng gả cho Thẩm Giới, mới nghe người ta nói như câu chuyện phiếm.

Hôm nay ngoài ý muốn nghe lời ngông nghênh, thấy được hành động buông thả của người này, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy e rằng trong chuyện này có chút ẩn tình.

Đẩy Tiêu Xu đi hòa thân…

Lời này từ trong miệng Ông Ngang nói ra, thật sự có thể hù dọa chết một đám người.

Nhưng rơi vào tai Khương Tuyết Ninh, lại như cắm rễ vào tâm trí nàng.

Tận đến khi nàng xem xong biến động giá cổ phần của ruộng muối Nhậm thị, về đến Khương phủ, ngủ một giấc dậy, bắt đầu thu xếp tất cả công việc để sau lễ tết sẽ tiến cung làm thư đồng. Lời nói đó vẫn quẩn quanh trong tâm trí nàng, làm thế nào cũng không biến mất.

Về chiều, tuyết đọng đã tan.

Trên góc án kê sát bệ cửa sổ đặt hai quyển kỳ phổ (sách dạy đánh cờ).

Là phía Khương Tuyết Huệ sai người đến thông báo cho nàng chuẩn bị, nói rằng thời gian nàng không ở trong cung, mặc dù Tạ tiên sinh lĩnh chỉ truy đuổi tiêu diệt Thiên Giáo, không dạy gì mới, nhưng vị tiên sinh khác bỗng nhiên nổi hứng dạy mọi người chơi cờ, chỉ sợ lần này vào cung sẽ phải học tiếp.

Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm những quyển sách này, suy nghĩ ngẩn ngơ.

Bên này Liên Nhi đang đếm lại ngân phiếu và một ít thỏi bạc với đủ kiểu dáng khác nhau cho Khương Tuyết Ninh nhập cung lần này, chuẩn bị để sau khi tiến cung sắp xếp cho cung nhân.

Chỉ là nàng vừa đếm, lại vừa bĩu môi. Sau đó lại lẩm bẩm: “Ngày nhập cung lần này, sớm không sớm, muộn không muộn, lại ngay sinh thần của cô nương. Trưa nay phu nhân sai người mời cô nương qua đó đón sinh thần cùng Đại cô nương. Cô nương thì hay rồi, từ chối thẳng thừng, để họ bên kia tổ chức tưng bừng, náo nhiệt. Ai không biết mà thấy, sợ lại tưởng hôm nay là sinh thần của Đại cô nương đấy. Nếu đổi lại là nô tì, ai gọi nô tì đi nô tì đi ngay, không những đi, mà còn vui vẻ hơn họ nữa cơ! Đợi đến khi vào cung quy củ sâm nghiêm, đâu thể nào gióng trống khua chiêng đón sinh thần được…”

Khương Tuyết Ninh nghe nàng nói một hồi, lấy lại tinh thần, mới hiểu được nàng đang nói đến sinh thần của mình (Khương Tuyết Ninh).

Kiếp trước nào có chuyện nàng không đi? Đúng như Liên Nhi nói, nàng không những đi, mà còn đón sinh thần thật vui vẻ. Dù sao tình huống lúc đó không giống bây giờ. Kiếp trước nàng đã lấy lòng Thẩm Giới, cuối cùng nàng là người được chọn làm Lâm Truy Vương phi, còn gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên càng đắc ý, trong ngày tốt lành như sinh thần, cố ý đi gây chuyện với Khương Tuyết Huệ và Mạnh thị, dăm ba câu đã làm cho mọi người biến sắc.

Lúc ấy Khương Tuyết Huệ nhìn nàng thật lâu.

Sau đó Khương Tuyết Huệ không nói gì, chỉ nói mọi người giải tán, bản thân cũng đứng dậy cáo từ.

Điều làm cho Khương Tuyết Ninh chán ghét nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh của vị “tỷ tỷ” này, khiến nàng có cảm giác như đánh vào bông vậy. Thế là Khương Tuyết Ninh đuổi theo gọi nàng lại, cười gằn chất vấn: “Chẳng phải ngươi thích Thẩm Giới sao? Nhưng giờ người Lâm Truy Vương điện hạ muốn cưới là ta. Năm đó tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy thân phận của ta, sống bao nhiêu năm yên ổn không cần lo cơm ăn áo mặc. Chỉ hận ông trời không có mắt, vẫn để cho ngươi sống thật thoải mái. Vậy đành để đích thân ta cho ngươi biết tư vị của quả báo ra sao.”

Khương Tuyết Huệ vẫn bước đi.

Khương Tuyết Ninh tiến lên phía trước một bước, ngăn lại.

Rốt cuộc Khương Tuyết Huệ cũng dừng bước, ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi nói một câu: “Ngươi có thật sự vui vẻ không?”

Sao lại không vui?

Gả cho Lâm Truy Vương tao nhã lễ độ, đoạt đi nhân duyên của tỷ tỷ – người năm đó chiếm cứ thân phận của nàng, đến nay còn mang danh đích nữ trấn áp nàng, cả nhà đều phải nhìn sắc mặt của nàng, vinh hoa phú quý trong tầm tay…

Khương Tuyết Ninh cảm thấy bản thân vốn dĩ rất vui vẻ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Khương Tuyết Huệ dường như không bị ảnh hưởng gì cả, thì chút vui vẻ đó giống như mọc cánh nhẹ nhàng bay đi mất. Đợi đến ngày thật sự làm lễ thành hôn với Thẩm Giới, trong đầu nàng lại hoàn toàn trống rỗng, tràn ngập vẻ mơ hồ, toàn thân như bị người ta ném lên mây, lơ lửng bay bổng không điểm tựa.

“Nhị cô nương, mặc dù cô nương không đi qua chỗ Phu nhân và Đại cô nương, nhưng dù sao hôm nay vẫn là sinh thần của cô nương, vẫn nên cầu mong ý cát tường chứ.” Đường Nhi cười khẽ, lấy từ trong tay áo ra một hầu bao, rồi từ trong đó rút ra một chiếc vòng tay, dùng mười chín viên lục lạc nhỏ bằng vàng xâu vào một sợi dây màu đỏ, chế tác cực kỳ tinh xảo. “Sinh thần năm kia của cô nương, Yến thế tử sai người mang tới làm quà tặng, tổng cộng hai mươi viên lục lạc, mỗi năm thêm một tuổi thì thêm một viên, nô tì đã thêm vào cho cô nương rồi.”

Nàng đưa lắc tay qua cho Khương Tuyết Ninh xem.

Khương Tuyết Ninh nhận lấy, nhìn thấy nó mới phảng phất nhớ lại, đúng là có một món quà như vậy: Năm nàng mười sáu tuổi, đón sinh thần thứ hai tại kinh thành, ngày đó Yến Lâm đưa nàng đi hội hoa đăng chơi trọn một ngày, đến lúc sắp đưa nàng về, lại kéo nàng vào một góc tối trong con hẻm nhỏ bên cạnh. Thiếu niên ấy chắc là đã đỏ mặt nhỉ? Tùy tiện nhét món đồ này vào tay nàng, xấu hổ đến nỗi quay đầu bước vội đi.

Không lẽ đó là lần đầu Yến Lâm tặng đồ cho tiểu cô nương?

Lúc ấy nàng phiền muộn, còn cảm thấy đồ vật này hơi tầm thường.

Nhưng không chịu nổi sự thúc ép của Yến Lâm, mỗi năm đều phải thêm một viên lục lạc vào, lúc sinh thần thì đeo lên.

Về sau, Dũng Nghị Hầu phủ sụp đổ, đương nhiên nàng cũng không đeo vật này nữa, lâu dần thì biến mất không rõ tung tích cùng với vòng ngọc của Uyển Nương.

Giờ đây chuỗi vòng tay ngày xưa đã lâu không thấy lại bày ra trong lòng bàn tay nàng, trong đầu Khương Tuyết Ninh vang lên một tiếng, là sau khi Yến Lâm trở thành tướng quân, khải hoàn về triều nắm quyền. Khuỵu một chân, cúi thấp đầu trước mặt nàng, lấy ra chuỗi vòng tay lục lạc vàng không rõ đã biến mất khỏi tầm mắt nàng bao nhiêu năm, đeo lên cổ tay nhỏ nhắn của nàng, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nói với nàng như trong giấc chiêm bao: “Nương nương, năm đó trong lòng ta đã từng nghĩ thầm rằng, đợi đến lúc chuỗi lục lạc này đủ hai mươi viên, ta có thể cưới được cô nương đeo nó về nhà rồi. Nhưng hóa ra, nương nương tâm cao chí lớn, lại khinh thường chẳng thèm nhìn tới…”

Đường Nhi thấy sắc mặt nàng lúc vui lúc buồn, không khỏi thấp thỏm, lúc này đột nhiên nhớ lại Dũng Nghị Hầu phủ đã sụp đổ: “Trách nô tì…”

Khương Tuyết Ninh ngắt lời nàng: “Không sao.”

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa chuỗi lục lạc lại cho Đường Nhi, cười lên nói: “Không phải nói nên làm để cầu mong cát tường sao? Giúp ta đeo lên đi.”

Kiếp này, nàng đã nói rõ với Yến Lâm, không còn gì vướng mắc nữa.

Đối với chuỗi lục lạc này, nàng cũng không còn phải kiêng kị gì.

Chung quy cũng là một phen tâm ý của thiếu niên ấy, nàng mong hắn sống tốt, hắn cũng mong nàng sống tốt vậy thôi.

Đường Nhi thấy nàng cười lên, đáy lòng mới thả lỏng vài phần, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn tiến tới đeo lên cổ tay nàng chuỗi lục lạc bằng vàng nối thành vòng tay.

Cổ tay mảnh mai trắng nõn, một chuỗi lục lạc vàng nhỏ.

Đoạn cuối sợi dây đỏ thắt nút mảnh rũ xuống trên mu bàn tay trắng trẻo mịn màng, thật đẹp.

Liên Nhi không kiềm được tán thưởng: “Đẹp quá đi thôi, e rằng chỉ cô nương nhà chúng ta mới đeo ra được dáng vẻ thế này.”

Khương Tuyết Ninh lắc lắc tay, âm thanh khe khẽ phát ra, không lớn, nhưng lại có cảm giác rất nhẹ nhàng sinh động.

Nàng nói: “Được rồi, chuẩn bị vào cung thôi.”

Hai cô nương của Khương gia đều vào cung làm thư đồng, theo lý mà nói nên đi cùng nhau, nhưng suy cho cùng Khương Tuyết Ninh vẫn để tâm đến Khương Tuyết Huệ, cố ý lấy cớ mình chưa thu dọn xong, để Khương Tuyết Huệ đi trước một mình, bản thân thì kêu người trong phủ chuẩn bị một cỗ xe ngựa nữa sau gần hai khắc mới đi.

Nhưng không ngờ rằng, Khương Tuyết Ninh ngồi trong xe, mới đi qua hai con phố, lại phải đối mặt với mấy thớt ngựa phi nước đại lao đến.

Người trên ngựa đều mặc Hồ phục (trang phục của người Hồ), đầu đội mũ da, dáng người ngoại tộc, roi ngựa quất vun vút, cùng nhau cười lớn.

Đây là phố xá náo nhiệt, nhưng tốc độ của bọn chúng lại không hề chậm chút nào!

Phu xe của Khương phủ bị dọa giật nảy mình.

Trong lúc hoảng loạn vội vàng đánh xe sang bên để tránh, tuy đã tránh được mấy con ngựa đang lao đến, nhưng bánh xe ngựa lại va trúng mấy hòn đá cứng mà người bán hàng rong kê lên khi bày quầy hàng, “rắc” một tiếng liền gãy, bánh xe không thể lăn tiếp được nữa.

Khương Tuyết Ninh ở trong suýt bị văng ra ngoài, đợi khi xe dừng lại, cau chặt chân mày, vén rèm xe lên trước hỏi: “Chuyện gì thế?”

Phu xe vẫn chưa hoàn hồn: “Vừa rồi có mấy tên Thát Đát phi ngựa qua, cũng may tiểu nhân tránh kịp, chỉ hư xe chứ không va phải người!”

Khương Tuyết Ninh nhìn về đầu đường bên kia.

Mấy con ngựa đó đã khuất dạng từ lâu, khắp phố là cảnh người ngựa nhốn nháo, từ người đi đường đến kẻ bán buôn, ai cũng cất tiếng chửi rủa, hiển nhiên đều bị ảnh hưởng, tai bay vạ gió.

*

U Hoàng quán nằm ở phố đối diện.

Lữ Hiển ngồi bên cửa sổ, chau mày nhìn thân đàn đặt trên bàn, rõ ràng mới được đẽo cách đây không lâu, dùng gỗ sồi, chất gỗ đường vân đều là thượng hạng.

Chẳng qua chếch về bên trái nửa bàn tay lại có một nét khắc hỏng.

Rõ ràng đao khắc lệch rồi.

Bên trên thậm chí còn dính vệt máu lau chưa hết.

“Ta nhớ đây là mấy thanh gỗ chất lượng tốt nhất ta tìm cho ngươi cách đây mấy tháng mà, chẳng phải ngươi đã đem nó đi làm đàn rồi sao?” Lữ Hiển nhìn Tạ Nguy đang ngồi đối diện uống trà, giọng nói mang chút bất mãn: “Một cây cổ thụ sinh trưởng tám trăm mười năm, đốn xuống cũng chỉ được mấy thanh gỗ tốt thế thôi, ta đi đâu để tìm mấy phiến cùng một cây thậm chí là giống nhau cho ngươi được hả? Tạ Cư An, lúc đẽo, ngươi nằm mơ hay gặp ma? Thế mà cũng đẽo hỏng cho được!”

Gần đây Tạ Nguy bị việc vặt quấn thân, mắt thấy tuyết rơi rất nhiều ngày sau tết rốt cuộc cũng tan, mới ra khỏi phủ, cố ý đến U Hoàng Quán một chuyến.

Đương nhiên hắn biết gỗ làm đàn này khó tìm.

Nhưng nếu không khó tìm, thì đâu cần phiền đến Lữ Hiển?

Lúc hắn ngồi đưa lưng về phía khung cửa sổ dán giấy trắng như tuyết, gần nửa khuôn mặt bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ đặt chén trà xuống, nói: “Phiền ngươi hao tâm tổn trí, thay ta tìm tiếp xem.”

Lữ Hiển thật sự bó tay toàn tập.

Trong lòng hắn biết nếu Tạ Nguy đã đích thân đến, sợ rằng đàn này tương đối quan trọng, cho nên day day huyệt Thái Dương, cuối cùng vẫn sai hạ nhân lấy hết sổ sách nhập kho mấy tháng trước ra, đối chiếu tìm kiếm từng mục một, muốn tìm trong đó một khối gỗ có chất liệu hoa văn gần như tương tự với khối trước mắt này, khớp được vào đàn Tạ Nguy đã làm trước đó.

Tra xét nửa ngày cũng không có kết quả, ngược lại trong đầu hắn chợt lóe lên, nhớ tới chuyện gì, nói: “Nếu hôm nay ngươi đã rảnh rỗi qua đây, gần đây ở Quốc Công phủ, Tiêu Định Phi kia coi trời bằng vung, hẳn ngươi đã nghe nói rồi?”

Quả là có chuyện đó.

Hơn mười ngày qua Tiêu Định Phi làm bao nhiêu chuyện hoang đường, không chuyện nào không truyền đến tai Tạ Nguy, chỉ là hắn vừa nắm quyền Công bộ quá nhiều việc, mà Tiêu Định Phi lại giày vò Tiêu thị, nên hắn liền tạm thời không quản đến. Nhưng chuyện trên đời này hăng quá hoá dở, thật sự muốn đẩy ngã Tiêu thị không phải chuyện một sớm một chiều, làm loạn một trận xong thì nên yên tĩnh xuống lập mưu sâu kế dày.

Nếu không ước thúc, chỉ sợ Tiêu Định Phi đắc ý nên nỗi sắp quên mất mình là ai.

Nghĩ như vậy, Tạ Nguy liền gọi Kiếm Thư vào, dặn dò: “Lát nữa bảo Đao Cầm đích thân đi một chuyến, khuyên bảo hắn, uy phong đã khoe đủ, không nên làm thái quá…”

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm huyên náo.

Nghe giống như đã xảy ra chuyện gì.

Lữ Hiển đang tra sổ sách không khỏi ngẩng đầu lên, lắng tai nghe chỉ trong chốc lát, chân mày chợt nảy lên, lại đẩy khung cửa sổ giấy ra, nhìn ra ngoài đường: “Hình như là đám người Thát Đát vào kinh năm trước phóng ngựa trên phố xá sầm uất…”

Tạ Nguy nghe vậy, đầu lông mày cũng nhăn lại, cũng nhìn ra ngoài cửa số.

Phía dưới quả nhiên rất hỗn loạn.

Bên đường còn có một chiếc xe ngựa nghiêng nghiêng, phu xe đang ngồi xổm xuống kiểm tra bánh xe, bên cạnh là một cô nương khoác áo choàng gấm đỏ thẫm cổ áo bằng lông cáo tuyết, đang đứng đó mà nhìn, trên gương mặt thanh tú động lòng người lớn cỡ bàn tay lại mang vẻ lạnh lùng như băng.

Lữ Hiển cũng nhìn thấy, không khỏi chuyển mắt nhìn sang Tạ Nguy.

*

Một đám sứ thần Thát Đát tới quả là uy phong tám hướng!

Thật sự coi kinh thành như nhà mình.

Khương Tuyết Ninh đi từ Khương phủ vốn đã trễ hơn Khương Tuyết Huệ mấy phần, nếu trên đường không ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hẳn sẽ đến cửa cung ngay sát giờ. Nhưng nửa đường gặp phải chuyện này, xe ngựa hỏng, người thì đang ở nửa đường, còn không biết phải kéo dài bao lâu, thật là một bụng tức giận không có nơi xả.

Nàng đang muốn nói tìm nơi gần đó thuê một cỗ kiệu, vào cung trước đã, chuyện xe ngựa thì để phu xe thong thả xử lý, kết quả còn chưa mở miệng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy từ lầu hai trong U Hoàng Quán ở phố đối diện, có người bước xuống, còn đi thẳng về phía nàng.

Lập tức nàng có mấy phần kinh ngạc.

Kiếm Thư mang bội kiếm bên hông, nhìn thoáng qua xe ngựa kia, quả nhiên đã hỏng, liền chắp tay nói với Khương Tuyết Ninh: “Nhị cô nương muốn vào cung phải không? Giờ đây xe ngựa đã hỏng không đi ngay được, bên ngoài gió lớn, không bằng lên trên lầu ngồi tạm, tiên sinh cũng đang ở đó.”

Khương Tuyết Ninh vô thức nhìn thoáng qua gian lầu hai sát đường ở đối diện, ở đó quả nhiên có một cánh cửa số đang mở ra một nửa, nàng vừa nhìn đã thấy một bên mặt với đường nét rõ ràng của Tạ Nguy.

Sau khi trở về từ Thông Châu, đã hơn mười ngày chưa gặp.

Tạ Nguy cũng không bắt nàng đến học đàn nữa, cộng thêm Tiêu Định Phi làm ầm ĩ hết tuồng này tới tuồng khác, nàng được trải qua những ngày thảnh thơi khó có được. Lần này lại phải nhập cung, vừa rồi lúc ở trong xe nàng đã suy nghĩ, về sau không tránh khỏi sẽ bị vị thiếu sư đại nhân này túm lấy, phải biết hạ mình gọi dạ bảo vâng.

Nhưng không ngờ, chưa nhập cung đã gặp phải rồi.

Khương Tuyết Ninh bỗng nhớ đến Trương Già, từ Thông Châu trở về cũng được thăng chức, giờ có lẽ đang bận nhỉ?

Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng không hiểu vì sao vẫn có chút buồn phiền.

Tạ Nguy đã gọi nàng vào, bên ngoài cũng thực sự có gió lạnh, thì tất nhiên nàng sẽ không từ chối, gật đầu, dặn dò phu xe mấy câu, theo Kiếm Thư lên lầu, đi vào U Hoàng quán.

Nàng từng cùng Yến Lâm đến đây, bài trí trong quán không có gì thay đổi.

Kiếm Thư dẫn nàng vào hẳn bên trong.

Vén rèm cửa lên, Khương Tuyết Ninh nhìn thấy Tạ Nguy ngồi bên trong, trong phòng đặt chậu than đang đốt, vô cùng ấm áp, hắn ngồi bên dưới cửa sổ, mặc đạo bào màu thiên thanh, cũng vừa đúng lúc đang nâng tầm mắt lên nhìn nàng.

Tạ Nguy ở U Hoàng quán, chắc chắn để gặp Lữ Hiển.

Nhưng bây giờ lại không thấy Lữ Hiển đâu.

Ánh mắt Khương Tuyết Ninh đảo qua chung trà chưa được dọn đi, quy củ đến trước mặt hắn hành lễ: “Bái kiến Tạ tiên sinh.”

Khi hành lễ nàng đặt ai tay ngang eo, ngón tay thanh mảnh lộ ra, trong tay áo phong thanh tiếng lục lạc nhỏ kêu lanh lảnh.

Tạ Nguy nói: “Gặp phải người Thát Đát à?”

Khương Tuyết Ninh không kìm được bĩu môi, nhớ đến chuyện lúc nãy lại bực mình, giận dữ nói: “Học trò còn chưa hoàn toàn gặp đâu, nếu thật sự đụng phải, sợ rằng tiên sinh nhìn thấy ta bây giờ đã cụt tay gãy chân rồi.”

Chân mày Tạ Nguy chau lại: “Mười sáu tháng giêng, nói linh tinh gì thế?”

Mười sáu tháng giêng là sinh nhật ta, ta còn không kiêng kị, ngươi kiêng kị cái gì chứ?

Khương Tuyết Ninh oán thầm, không vừa lòng, nhưng lại không dám cãi, chỉ cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Tạ Nguy nhìn ra nàng không phục.

Sau khi nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nói: “Những ngày này qua lại cùng Tiêu Định Phi, trông thấy hắn giày vò Định Quốc công phủ, ngay cả rất nhiều thứ trong cung ban thưởng đều đưa đến tặng cho ngươi, trái lại ngươi nhận rất sảng khoái, xem trò có vui không?”

Trong lòng Khương Tuyết Ninh hơi hồi hộp một chút, cũng không có lường trước vậy mà Tạ Nguy lại tìm nàng nói chuyện này, lập tức ngẩng đầu lên.

Nhưng đối mặt với ánh mắt thấu suốt của Tạ Nguy, lại không hiểu sao mất hết dũng khí.

Nàng nghĩ, về chuyện này thực sự không cần phải giấu diếm Tạ Nguy.

Dứt khoát nói thật, thẳng thắn nói: “Dù sao hắn cũng không phải loại người tốt lành gì, thấy hắn giày vò Quốc Công phủ, quả thật học trò rất vui. Không những vui mà còn muốn vỗ tay lớn tiếng khen hắn nữa. Quốc Công phủ càng nước sôi lửa bỏng, học trò càng vui.”

Nói cho cùng, có thù tất báo thôi.

Những lời này lại có chút dáng vẻ xảo trá ương ngạnh như trước kia, chân mày xinh xắn cau lại thậm chí còn mang chút ương bướng yếu ớt, ngay cả che giấu cũng không thèm che nữa.

Tạ Nguy nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên nói: “Giờ đây, ngươi không giả vờ trước mặt ta nữa.”

Trong lòng Khương Tuyết Ninh run lên.

Nhưng nghĩ lại, nàng liền cười lên như tự giễu, nói: “Ta có tính tình thế nào, chẳng phải tiên sinh đã sớm hiểu rõ cả rồi sao? Trước mặt ta, tiên sinh lười ngụy trang, ta còn giả vờ với tiên sinh làm gì?”

Cũng không phải hiện tại hai người mới quen.

Từ bốn năm trước, trong sơn cốc hoang vu, đã tháo bỏ hết mặt nạ ngụy trang, cũng đã thấy được bộ mặt khốn đốn không chịu nổi của đối phương, bây giờ giả vờ càng ôn nhã hiền lương, càng thánh nhân quân tử, thì càng dối trá.

Cho nên trước mặt Tạ Nguy, nàng buông thả hơn một chút so với trước mặt người khác.

Tạ Nguy nói chuyện riêng với nàng chẳng phải cũng không khách sáo gì hay sao?

Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, sau gáy Khương Tuyết Ninh chợt lạnh toát, trong lúc đó ý thức được: Lời này mình không nên nói. Những gì đã trải qua cùng Tạ Nguy năm đó trên chặng đường lên kinh, nên chôn giấu trong lòng, không được nhắc tới nửa câu.

Đây là điều Tạ Nguy kiêng kị.

Quả nhiên, nàng chậm rãi ngước mắt, liền đối mặt với ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của Tạ Nguy.

Khương Tuyết Ninh khó tránh cảm thấy mình sắp gặp xui xẻo, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thế là chủ động nhận sai trước: “Là học trò không giữ mồm giữ miệng, lại nói sai rồi.”

Tạ Nguy lại nhìn nàng nửa ngày, nói: “Đưa tay.”

Khương Tuyết Ninh vừa nghe thấy hai chữ này, da đầu cũng tê dại, còn nhớ rõ lần trước lúc nàng đòi ngân phiếu từ Tạ Nguy, lúc đưa tay ra đã bị đánh, nàng còn nhớ cảm giác đau đó, không những không vươn tay ra, còn sợ lùi ra sau một bước.

Tạ Nguy nói: “Chuyện ngươi nhận đồ của Tiêu Định Phi là thế nào?”

Lần này Khương Tuyết Ninh quên bén lời nói bậy vừa nãy, reo lên: “Chuyện giày vò người ta, học trò rất thạo, hắn chủ động tới xin học trò dạy hắn, học trò chỉ dạy cho hắn một phen, hắn nộp chút học phí cũng không quá đáng mà?”

Tạ Nguy cười nhạt: “Có năng lực còn xuất sư dạy người khác được rồi?”

Khương Tuyết Ninh còn muốn tranh luận, nhưng nhìn khuôn mặt hắn đã hơi sa sầm lại, còn đáng sợ hơn lúc nãy, không khỏi giật cả mình, kịp thời ngậm miệng lại.

Bên cạnh bàn có một cây thước bằng trúc.

Chẳng phải kiểu mà tiên sinh dạy học hay dùng trong học đường, mà là kiểu Lữ Hiển đến chùa nghe đại sư giảng thì thỉnh về.

Vừa khéo tiện tay.

Tạ Nguy tóm lấy, vẫn nói với nàng như cũ: “Đưa tay ra.”

Trong lòng Khương Tuyết Ninh biết vẫn là phải bị đánh, hai mắt nhắm lại, cuối cùng duỗi tay ra.

Tạ Nguy thật sự muốn phạt nàng, khiến nàng nhớ thật lâu. Nhưng trên cổ tay vươn ra có mang một vòng tay xâu những chiếc lục lạc vàng nho nhỏ, vừa khẽ động đã phát ra âm thanh rất khẽ, dây đỏ nổi bật lên khiến làn da càng trở nên trắng nõn nà hơn.

Bên trong thoáng có một vết thương cũ vạch ngang qua.

Thước trúc hắn nâng lên, rốt cuộc không hạ xuống.

Khương Tuyết Ninh đợi nửa ngày, trong lòng thấp thỏm, không thấy đau đớn như trong dự đoán, không khỏi lặng lẽ hé mắt ra nhìn.

Tạ Nguy hỏi nàng: “Hôm nay là sinh thần của ngươi?”

Hai mắt Khương Tuyết Ninh tỏa sáng, nghĩ cũng biết người như Tạ Nguy không thể nào biết được sinh thần của nàng, nên nhìn thấy trên cổ tay nàng mang vòng tay mới có câu hỏi như thế, vậy là đầu óc vừa thoáng nghĩ ra, nói với vẻ thê thảm vô cùng: “Đúng vậy, hôm nay học trò lại đón sinh thần đó, nhưng vì vội vào cung, đến sinh thần còn chưa kịp ăn mừng, đã không ăn không uống được gì, mì trường thọ cũng không ai làm cho một bát, tiên sinh còn muốn phạt học trò! Học trò đã biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm, chi bằng xét học trò đón sinh thần thảm như thế, bỏ qua lần này được không?”

Tạ Nguy không nói.

Khương Tuyết Ninh hơi to gan: “Tiên sinh ngầm thừa nhận rồi?”

Nàng rụt tay lại.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng “bụp” vang lên, cây thước trong tay Tạ Nguy hạ xuống không chút lưu tình, đánh vào trong lòng bàn tay nàng, đau đến nỗi nàng lập tức rụt tay lại, nắm chặt, tức giận nhìn hắn.

Trong giọng nói của Tạ Nguy không có lấy nửa phần dao động, nói: “Phạt của hôm nay không để sang ngày mai. Công tử bột quần là áo lượt, nói năng tuỳ tiện phóng đãng như Tiêu Định Phi, nếu để ta biết ngươi và hắn có qua lại thân thiết gì, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế nữa đâu.”

Khương Tuyết Ninh vừa kinh vừa sợ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Tạ Nguy ném thước đi, lại không hề nhìn nàng lấy một lần, bưng trà, cất giọng nói vọng ra bên ngoài: “Kiếm Thư, bảo Đao Cầm lấy tấu chương trong xe ngựa của ta ra, đưa nàng ấy vào cung.”

Kiếm Thư tiến đến mời Khương Tuyết Ninh đi.

Khương Tuyết Ninh cũng không kịp phản ứng, trong đầu còn đang nghĩ “con người Tạ Nguy này lãnh huyết vô tình thế mà thật sự đánh ta ngay sinh thần của ta”, ôm bàn tay mình bị đánh nổi lên dấu sưng đỏ, ngồi vào trong xe ngựa của Tạ Nguy, còn tức không chịu nổi.

Đao Cầm đánh xe đi thẳng đến hướng hoàng cung.

Kiếm Thư trở về liền trông thấy Lữ Hiển lúc trước đã tránh mặt đi vào trong mật thất, không biết từ khi nào đã thong dong đi ra, chỉ dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn tiên sinh nhà mình.

Kiếm Thư suy nghĩ một chút nói: “Đao Cầm đưa Ninh Nhị cô nương đi, phía Định Phi công tử, để thuộc hạ tự mình đi một chuyến?”

Chén trà nhỏ Tạ Nguy đặt trong tay, lại không uống.

Hắn nhìn gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước trà, lại nói: “Không cần, mặc kệ hắn làm loạn đi.”

Kiếm Thư sửng sốt.

Mi tâm Tạ Nguy nhíu lại dường như chút lo lắng, buông nắp ấm trà để nó đậy lại, một âm thanh theo đó vang lên, sau đó đặt chén trà trở lại góc án, nói: “Tóm lại có ta lo liệu, không xảy ra chuyện lớn gì đâu.”

Kiếm Thư: “…”

Lữ Hiển: “…”

Ha ha, giờ có ngươi lo liệu, vừa nãy là ai nói phải ước thúc Tiêu Định Phi để hắn ít gây sự lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện