Chờ đã, thế mà nàng lại ngồi lên xe ngựa của Tạ Nguy rồi à? Sau khi nàng thổi vệt đỏ trong lòng bàn tay một lúc lâu, cuối cùng mới muộn màng nhận ra, không kiềm được mà giật mình, ngẩng đầu quan sát.
Hai bên thùng xe treo rèm thật dày, che chắn rất kín.
Cho dù bên ngoài gió lạnh rít gào, cũng rất khó có thể cuộn một góc rèm lên.
Quả là xe của Tạ Nguy.
Ánh sáng duy nhất đến từ khung cửa sổ khắc hình lăng hoa sau lưng, chiếu lên thảm lông cáo trắng phủ kín sàn xe, tuy mang cảm giác ảm đạm của mùa đông, nhưng cũng toát ra mấy phần ấm áp dịu dàng. Tấu sớ trên bàn đã được đem đi trước, đến cả một mảnh giấy cũng không để lại, vô cùng sạch sẽ, duy chỉ có hương giấy mực là vẫn còn thoảng trong không khí.
Góc bên trái có đặt một chồng sách.
Khương Tuyết Ninh cũng không dám lật ra, chỉ cẩn thận nhìn xem, gần như toàn là kinh phật đạo điển, trên cùng là cuốn “Lăng Nghiêm Kinh”. Có lẽ là sách đặt trong xe thỉnh thoảng sẽ mở ra xem, trông không còn mới cho lắm.
Đọc nhiều kinh phật như vậy, thanh tâm quả dục, khó trách tuy ở trong triều đình, nhưng kiếp trước đã quá ba mươi vẫn chưa thành gia, cũng chưa từng nghe nói trong nhà có thiếp thất gì, đoán chừng là một hòa thượng đạo sĩ để tóc tu hành tại tục thế…
“Nhàm chán, vô vị.”
Nàng nhìn thấy ba chữ “Lăng Nghiêm Kinh” không nhịn được mà trợn mắt, nhất thời quăng chuyện “bản thân vậy mà lại ngồi trên xe ngựa của Tạ Nguy” ra sau đầu. Dù sao Tạ Nguy là tiên sinh của nàng, học trò như nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tạ Nguy cho nàng mượn xe ngựa, hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát cho cam.
Đến trước cửa cung, đã lờ mờ xẩm tối.
Đao Cầm mời nàng xuống xe.
Khương Tuyết Ninh nói cảm ơn, vì biết thiếu niên này trông hướng nội trầm lắng, nhưng lại là một cung thủ giỏi phát nào đoạt mạng phát đấy, mà bản thân đã chứng kiến không chỉ một lần, nên không dám vịn lấy cánh tay đưa ra đỡ nàng, chỉ tự nhảy từ trên xe xuống.
Trong Ngưỡng Chỉ Trai, đám người đã đến từ lâu.
Khương Tuyết Ninh dây dưa trên đường đi, chắc chắn là người đến cuối cùng.
Tiêu Xu ngồi giữa mấy vị thư đồng, mặc trên mình bộ cung trang màu vàng hạnh (màu vàng ngả sang cam như quả hạnh chín) thoải mái, một tay ôm lò sưởi tay thếp vàng tinh tế, một tay cầm quân cờ, đang đánh cờ với Trần Thục Nghi ngồi đối diện.
Ngày trước nàng ta là đóa mẫu đơn rực rỡ.
Nhưng khi Khương Tuyết Ninh nhìn thấy lúc tiến vào từ hành lang, lại cảm giác giữa hàng lông mày được tô vẽ tỉ mỉ dường như cất chứa sự u ám không thể lau đi, thế là nhớ đến kịch hay mấy ngày nay tại Quốc Công phủ, trong lòng không nhịn được mà cười thầm.
Trần Thục Nghi trông thấy nàng trước, mắt lóe lên nét dị thường, cười nói: “Còn bảo Khương Nhị cô nương ốm không biết bao giờ mới khỏi, hôm nay có phải lại không đến hay không, nào ngờ vừa nhắc xong đã tới rồi. Trông thần sắc Khương Nhị cô nương, có vẻ được nghỉ ngơi rất tốt rồi.”
Khương Tuyết Ninh làm như không nghe hiểu ý tứ ẩn trong lời nói, cũng cười lại như vậy, đáp: “Còn chẳng phải sao. Tuy ta bệnh ốm nằm nhà, nhưng lại không phải đến học mấy thứ đồ bỏ đi, nghe đám phu tử huyên náo cả ngày, tháng ngày trôi qua vô cùng thoải mái. Không những không gầy đi, còn sợ rằng ở nhà béo lên mấy cân nữa đây.”
Chu Bảo Anh vốn đang nằm bò bên bàn cờ tha thiết nhìn, hận không thể đưa hai tay ra hạ cờ hộ Tiêu Xu và Trần Thục Nghi, vừa nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đi vào, nghe thấy lời nàng nói, vốn vẻ đau khổ đang treo trên khuôn mặt, liền chu môi phồng má, vừa đáng thương vừa hâm mộ nói: “Ninh tỷ tỷ ở nhà nhất định được ăn nhiều đồ ăn ngon phải không? Ôi, Ninh tỷ tỷ ốm, Diêu tỷ tỷ cũng ở nhà dưỡng bệnh không tới. Sao muội lại có thể phàm ăn đến thế, cơ thể mạnh khỏe đến thế, từ bé đến giờ chưa từng mắc bệnh? Trời lạnh thế này, trốn trong chăn ăn uống thì tốt biết mấy…”
Đám người lập tức không biết nói gì thêm.
Khương Tuyết Ninh nhìn lướt qua, mới phát hiện quả thật thiếu một người, không khỏi cố tình khiêu khích: “Diêu cô nương cũng không đến ư?”
Hai bên bàn cờ là Tiêu Xu và Trần Thục Nghi, cạnh đó là Chu Bảo Anh đang xem cờ; ngồi trong góc uống trà là Vưu Nguyệt, trước giờ bất hòa với nàng, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt mang ý cười khẩy; đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm vào hình dáng khung cửa cau mày suy tư là Phương Diệu, không biết lại đang nghiền ngẫm vấn đề phong thủy gì; Diêu Dung Dung rụt rè cầm đồ thêu ngồi đối diện Vưu Nguyệt, đang thêu một chiếc khăn tay; người trông nhã nhặn điềm tĩnh nhất là Khương Tuyết Huệ, tay cầm một cuốn sách, ngồi sau bình hồng mai cao khoảng nửa người, ngước mắt lên nhin nàng một cái, rồi lại vùi đầu tiếp tục đọc.
Thư đồng bây giờ còn chín người.
Tính cả Khương Tuyết Ninh vào, cũng vẫn thiếu một người, chính là nữ nhi nhà Lại bộ thượng thư – Diêu Tích, từng lục đục không ít lần với Khương Tuyết Ninh.
Cho đến tận lúc này Tiêu Xu mới nhàn nhạt nhìn lên, dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, giọng điệu như có như không châm biếm nhắc nhở nàng: “Diêu gia muội muội chẳng phải sớm đã bị phạt đưa về nhà vì chuyện của Ôn chiêu nghi rồi ư? Ốm lâu như vậy, không dậy nổi khỏi giường. Giờ đây Khương nhị cô nương dường như còn đang tìm muội ấy, quả là quý nhân thì hay quên mà.”
Có ai không biết nguyên nhân gây ra tranh chấp giữa Khương Tuyết Ninh và Diêu Tích là Trương Già?
Ban đầu là Diêu Tích muốn hủy hôn.
Về sau thấy được con người Trương Già qua án ngọc như ý ở Từ Ninh cung, thì thay đổi chủ ý không muốn hủy hôn nữa. Đâu ngờ lúc này Trương Già lại chủ động từ hôn, tuy diễn đạt rất cẩn trọng, nhưng Diêu Tích là người trước nay trọng thể diện, chỉ cảm thấy người này không biết tốt xấu.
Mối thù với Khương Tuyết Ninh cứ thế không còn đường hóa giải.
Giờ đây Trương Già trên triều thăng một cấp quan, rất được thánh thượng coi trọng, cũng có thanh danh trong bách tính, nếu Diêu Tích ở đây, không biết liệu có thấy đau mặt hay không?
Khương Tuyết Ninh nghe ra chút ý tứ trong lời nói của Tiêu Xu, tuy không hiểu vì sao nàng ta lại bệnh, nhưng nghĩ người này kết cục không tốt, cũng lười đi tìm hiểu nguyên nhân, chỉ nói: “Quả thực hơi thất vọng, nhưng ngày tháng còn dài, thể nào cũng có cơ hội gặp thôi.”
Tiêu Xu nhìn thần thái điềm tĩnh của nàng, không hiểu sao nghĩ đến Tiêu Định Phi.
Nghe nói vị “huynh trưởng” này của nàng ta, không lâu trước đây đã đem quá nửa số đồ quý giá mà thánh thượng ban thưởng tặng cho Khương phủ, hòng lấy lòng Khương Tuyết Ninh, lại nhớ đến chuyện từng thấy Khương Tuyết Ninh ở Thông Châu mà phụ thân và đệ đệ kể, trong lòng liền cười khẩy.
Ngón tay cầm cờ của nàng hơi dùng sức, mạnh mẽ đè ép sự tức giận đang dần tích lũy, cười lên như không có chuyện gì: “Khương Nhị cô nương đã đến, chúng ta cũng tập hợp đông đủ rồi, cùng đi Từ Ninh cung, Khôn Ninh cung thỉnh an Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương đi.”
Lập xuân đã năm ngày, nhưng phương bắc vẫn đầy gió lạnh rít gào.
Một hàng tám người đi ra từ Ngưỡng Chỉ Trai đều mũ áo dày sụ, hoặc túi ủ ấm tay hoặc cầm lò sưởi tay, bước dọc theo tường cung màu đỏ thắm.
Cung đình uy nghiêm rộng lớn, gây cảm giác quá mức nghiêm chỉnh bí bách.
Từng thấy núi non sông nước thiên nhiên hoang dã bên ngoài, từng trải qua nguy hiểm kinh động hồn phách, giờ nhìn lại ngói lưu ly, rường cột chạm trổ, Khương Tuyết Ninh không khỏi đè xuống tiếng thở dài, lúc bước đi hơi thất thần.
Vưu Nguyệt mấy ngày này xuân phong đắc ý.
Một là giá ngân cổ ruộng muối Nhậm thị trong tay nàng tăng lên mạnh mẽ. Mắt trông tình hình vô cùng tốt, đã phái người đến đất Thục, trên danh nghĩa là người được Bá phủ phái đến giúp đỡ, chăm sóc Vưu Phương Ngâm, thực chất là trông chừng nàng ấy cũng để tâm tình hình ruộng muối Nhậm thị, để bản thân có thể âm thầm lấy được càng nhiều lợi ích, ngân cổ trong tay có thể bán với giá cao.
Hai là không có Khương Tuyết Ninh tìm đến chọc tức nàng, vận may của nàng liền tốt lên, việc tuyển Lâm Truy vương phi nàng cũng đã báo danh. Nghe nói Lâm Truy vương điện hạ yêu cầm kì thi hoạ, là một người nho nhã. Đợi đến ngày tuyển, nàng chỉ cần cố gắng thể hiện tài năng, lại dùng một số tiền lớn mời người đến trang điểm cho thật xinh đẹp, chưa biết chừng có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Giới, một bước lên trời trở thành vương phi.
Lúc này nàng ta quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Khương Tuyết Ninh, không hề mỹ lệ rực rỡ bức người như ngày trước, trong lòng khó tránh sinh ra cảm giác vượt bậc…
Trước kia ai cũng biết Khương Tuyết Ninh có thế tử Dũng Nghị hầu phủ Yến Lâm chống lưng, nhưng năm ngoái hầu phủ đã sụp đổ.
Sau đó Lâm Truy Vương lại quen biết nàng, trong lời nói thể hiện sự bảo vệ, đáng tiếc bây giờ Thẩm Giới tuyển phi, Khương phủ báo lên không phải Khương Tuyết Ninh mà là Khương Tuyết Huệ, căn bản không có phần của Khương Tuyết Ninh.
Trưởng công chúa điện hạ tuy tin yêu Khương Tuyết Ninh, nhưng giờ đã khác xưa, Thẩm Chỉ Y sắp đi Thát Đát hoà thân rồi, dù có thể bảo vệ Khương Tuyết Ninh, thì có thể bảo vệ được mấy ngày chứ?
Khương Tuyết Ninh bây giờ, chỉ như châu chấu cuối thu, vênh váo chẳng được bao lâu nữa.
Vưu Nguyệt hết sẹo quên đau, hoàn toàn không nhớ lúc trước bị Khương Tuyết Ninh dạy dỗ như thế nào, âm tính khí quái gở trỗi dậy, thở dài một hơi, nói: “Đang đi gặp Thái Hậu nương nương, Khương Nhị cô nương mặt ủ mày chau như vậy là vì sao thế?”
Khương Tuyết Ninh hoàn hồn nhìn nàng ta.
Vưu Nguyệt choàng chiếc áo màu sắc tươi sáng, cười lên: “Thái hậu lão phật gia vài ngày trước nghe tin Định Phi thế tử trở về, mừng rỡ đến nỗi ngất đi, bệnh ốm triền miên phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏi, sắc mặt này của ngươi không biết là muốn khiến ai khó chịu. Bây giờ không ai bảo vệ được ngươi nữa, lại nghe nói Định Phi thế tử vô cùng hiếu thuận với Thái Hậu nương nương, dạo này thường xuyên vào cung thỉnh an, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm. Nếu để hắn nhìn thấy thái độ này của Khương nhị cô nương, thì…”
Những lời này của nàng ta vốn là để nói móc Khương Tuyết Ninh, dù sao nàng ta cũng không biết nội tình chuyện giữa Quốc Công phủ và Định Phi thế tử, nên ngữ khí vô cùng sắc bén chua ngoa.
Nhưng ai ngờ người biến sắc lại là Tiêu Xu.
Khương Tuyết Ninh chưa nghĩ ra trả lời nàng ta thế nào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đoàn người đi ra từ hướng Từ Ninh cung, đuôi mày không kiềm được mà giật giật.
Tiêu Định Phi mấy ngày gần đây quả thực thường vào cũng thăm thái hậu, dù sao bà lão này nghe nói hắn còn sống, “vui mừng” đến nỗi ngất đi, hắn đương nhiên phải năng lượn qua lượn lại trước mắt lão yêu bà, tiện thể làm quen với con cháu nhà vương hầu huân quý có thể ra vào cung cấm, lôi kéo quan hệ trong kinh thành cho mình.
Lúc này hắn vừa thỉnh an ở Từ Ninh cung, đang cùng Lâm Truy vương, Diên Bình vương và những người khác đi ra ngoài.
Vừa hay gặp đám người Tiêu Xu.
Tiêu Xu vốn là viên ngọc sáng trong số thư đồng, đám người đều coi nàng như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, bây giờ đi bái kiến thái hậu, tất nhiên cũng sẽ đi đầu đoàn người.
Tiêu Định Phi vừa nhìn đã thấy nàng.
Lập tức quai hàm đường nét sắc sảo giơ cao lên, dáng vẻ ngạo mạn khinh thường không thèm đặt Tiêu Xu vào mắt, chắp tay sau lưng bước đến, cười suồng sã, đánh giá cung trang lộng lẫy của Tiêu Xu: “Chim trĩ (nghĩa bóng gái điếm) gắn lên người mấy cọng lông nhặt được, cũng có thể ra vẻ dọa người mạo xưng phượng hoàng rồi!”
Đám người bên Ngưỡng Chỉ Trai nhất thời chết lặng, một là không ngờ vị Định Phi thế tử này có thể nói ra những lời ô uê bẩn thỉu như vậy, hai là không ngờ hắn lại vô lễ với Tiêu Xu cùng huyết thống Tiêu thị với hắn như thế!
Trong lòng Vưu Nguyệt đột nhiên thấp thỏm.
Sắc mặt Tiêu Xu đã hóa đen: Từ sau khi được hoàng đế bênh vực, tại Quốc Công phủ, Tiêu Định Phi làm trò càng thêm hống hách, sớm đã vô pháp vô thiên, thẳng thừng đạp mặt mũi Tiêu thị thẳng xuống dưới đất! Dù nàng ta trước đây có là con cưng của trời đi chăng nữa, gặp phải loại người này cũng đành hết cách, lộ vẻ thê thảm không nỡ nhìn!
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta đương nhiên không thể nhượng bộ, vừa mở miệng đã trách móc: “Huynh nói năng bậy ở nơi khác thì cũng thôi đi, hiện tại ở trong cung cấm, cũng dám thốt ra những lời ngông cuồng….”
Nhưng còn chưa đợi nàng nói hết, mắt Tiêu Định Phi đã sáng rực.
Vừa dịch chuyển tầm mắt, bỗng nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ở đằng sau. Lập tức vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hô lên: “Nhị cô nương!”
Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều hội tụ lên người Khương Tuyết Ninh. Da đầu Khương Tuyết Ninh tê rần, khoé miệng hơi kéo lên, lòng nghĩ “Không ổn rồi”!
Quả nhiên, ngay sau đó tên quỷ tai họa Tiêu Định Phi đã trực tiếp đi đến trước mắt nàng, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, tưởng như kẻ xa quê phiêu bạt gặp lại người thân vậy, nào thấy vẻ hung hăng vừa rồi?
Hắn nâng tay, chắp tay thi lễ chào nàng.
Hắn nói: “Không ngờ trong cung cũng có thể gặp Khương nhị cô nương, thật là có duyên mà! Mấy món đồ chơi lần trước ta sai người mang đến quý phủ, người nhận lấy dùng vừa ý chứ?”
Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh trở nên không thể tin nổi, bao gồm Lâm Truy vương Thẩm Giới và Diên Bình vương còn nhỏ tuổi ở phía bên kia, con mắt đều không kìm được mà trừng lớn, như thể nhìn thấy cảnh tượng lạ hiếm gặp trên đời.
Khương Tuyết Ninh lại nhớ đến lời cảnh cáo của Tạ Nguy.
Nàng cương quyết thu lại bảy phần ý cười trên mặt mình, lộ ra vẻ lạnh nhạt, sau khi hoàn lễ, nói: “Thế tử tặng quà quý trọng, không công mà được nhận, quả thực hoảng hốt, vẫn mong thế tử ngày khác thu về cho.”
Gương mặt phong lưu anh tuấn của Tiêu Định Phi tức thì xụ xuống, hoàn toàn không dám tin lời nàng vừa nói, cũng phát giác ra nàng dè dặt và xa cách, trong lòng thầm mắng “không biết tên khốn nào cản trở hắn ôm đùi Khương Tuyết Ninh”, gương mặt thoắt đổi sang biểu cảm đáng thương
Hắn yếu ớt nói: “Nhị cô nương không để ý đến ta nữa rồi.”
Giọng không lớn, ẩn chứa đôi chút hờn giận; thân hình tuy cao lớn, nhưng đứng trước Khương Tuyết Ninh lại rất ngoan ngoãn, hoàn toàn giống một con chó nghe lời, so với khi nãy đối xử với Tiêu Xu tưởng chừng như đổi một người khác!
Khương Tuyết Ninh trong phút chốc cảm thấy không ổn rồi.
Diên Bình vương còn hơn thế, suýt thì rớt cằm xuống đất.
Đến cả Lâm Truy vương Thẩm Giới cũng không thể không đổi thành ánh mắt dò xét, đánh giá Tiêu Định Phi và Khương Tuyết Ninh.
Bên Ngưỡng Chỉ Trai, Vưu Nguyệt quả thật nhìn đến lác cả mắt: Sao có thể…
Vừa nãy còn mỉa mai Khương Tuyết Ninh nay không được như xưa!
Yến Lâm rời đi, không được dự tuyển Lâm Truy vương phi, đến cả Lạc Dương trưởng công chúa luôn bảo vệ cho nàng làm xằng làm bậy cũng sắp đi hòa thân rồi! Nàng ta vốn cho rằng từ nay về sau, Khương Tuyết Ninh sẽ phải cúp đuôi, làm gì cũng cần nhìn sắc mặt người ta.
Nhưng đâu ai ngờ, Định Quốc công thế tử Tiêu Định Phi gần đây trong kinh như mặt trời ban trưa, lại cất công sáp lại bên cạnh nàng!
Nữ nhân này…
Nữ nhân này!
Rốt cuộc là có thủ đoạn yêu ma mê hoặc lòng người gì đây?
Hai bên thùng xe treo rèm thật dày, che chắn rất kín.
Cho dù bên ngoài gió lạnh rít gào, cũng rất khó có thể cuộn một góc rèm lên.
Quả là xe của Tạ Nguy.
Ánh sáng duy nhất đến từ khung cửa sổ khắc hình lăng hoa sau lưng, chiếu lên thảm lông cáo trắng phủ kín sàn xe, tuy mang cảm giác ảm đạm của mùa đông, nhưng cũng toát ra mấy phần ấm áp dịu dàng. Tấu sớ trên bàn đã được đem đi trước, đến cả một mảnh giấy cũng không để lại, vô cùng sạch sẽ, duy chỉ có hương giấy mực là vẫn còn thoảng trong không khí.
Góc bên trái có đặt một chồng sách.
Khương Tuyết Ninh cũng không dám lật ra, chỉ cẩn thận nhìn xem, gần như toàn là kinh phật đạo điển, trên cùng là cuốn “Lăng Nghiêm Kinh”. Có lẽ là sách đặt trong xe thỉnh thoảng sẽ mở ra xem, trông không còn mới cho lắm.
Đọc nhiều kinh phật như vậy, thanh tâm quả dục, khó trách tuy ở trong triều đình, nhưng kiếp trước đã quá ba mươi vẫn chưa thành gia, cũng chưa từng nghe nói trong nhà có thiếp thất gì, đoán chừng là một hòa thượng đạo sĩ để tóc tu hành tại tục thế…
“Nhàm chán, vô vị.”
Nàng nhìn thấy ba chữ “Lăng Nghiêm Kinh” không nhịn được mà trợn mắt, nhất thời quăng chuyện “bản thân vậy mà lại ngồi trên xe ngựa của Tạ Nguy” ra sau đầu. Dù sao Tạ Nguy là tiên sinh của nàng, học trò như nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tạ Nguy cho nàng mượn xe ngựa, hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát cho cam.
Đến trước cửa cung, đã lờ mờ xẩm tối.
Đao Cầm mời nàng xuống xe.
Khương Tuyết Ninh nói cảm ơn, vì biết thiếu niên này trông hướng nội trầm lắng, nhưng lại là một cung thủ giỏi phát nào đoạt mạng phát đấy, mà bản thân đã chứng kiến không chỉ một lần, nên không dám vịn lấy cánh tay đưa ra đỡ nàng, chỉ tự nhảy từ trên xe xuống.
Trong Ngưỡng Chỉ Trai, đám người đã đến từ lâu.
Khương Tuyết Ninh dây dưa trên đường đi, chắc chắn là người đến cuối cùng.
Tiêu Xu ngồi giữa mấy vị thư đồng, mặc trên mình bộ cung trang màu vàng hạnh (màu vàng ngả sang cam như quả hạnh chín) thoải mái, một tay ôm lò sưởi tay thếp vàng tinh tế, một tay cầm quân cờ, đang đánh cờ với Trần Thục Nghi ngồi đối diện.
Ngày trước nàng ta là đóa mẫu đơn rực rỡ.
Nhưng khi Khương Tuyết Ninh nhìn thấy lúc tiến vào từ hành lang, lại cảm giác giữa hàng lông mày được tô vẽ tỉ mỉ dường như cất chứa sự u ám không thể lau đi, thế là nhớ đến kịch hay mấy ngày nay tại Quốc Công phủ, trong lòng không nhịn được mà cười thầm.
Trần Thục Nghi trông thấy nàng trước, mắt lóe lên nét dị thường, cười nói: “Còn bảo Khương Nhị cô nương ốm không biết bao giờ mới khỏi, hôm nay có phải lại không đến hay không, nào ngờ vừa nhắc xong đã tới rồi. Trông thần sắc Khương Nhị cô nương, có vẻ được nghỉ ngơi rất tốt rồi.”
Khương Tuyết Ninh làm như không nghe hiểu ý tứ ẩn trong lời nói, cũng cười lại như vậy, đáp: “Còn chẳng phải sao. Tuy ta bệnh ốm nằm nhà, nhưng lại không phải đến học mấy thứ đồ bỏ đi, nghe đám phu tử huyên náo cả ngày, tháng ngày trôi qua vô cùng thoải mái. Không những không gầy đi, còn sợ rằng ở nhà béo lên mấy cân nữa đây.”
Chu Bảo Anh vốn đang nằm bò bên bàn cờ tha thiết nhìn, hận không thể đưa hai tay ra hạ cờ hộ Tiêu Xu và Trần Thục Nghi, vừa nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đi vào, nghe thấy lời nàng nói, vốn vẻ đau khổ đang treo trên khuôn mặt, liền chu môi phồng má, vừa đáng thương vừa hâm mộ nói: “Ninh tỷ tỷ ở nhà nhất định được ăn nhiều đồ ăn ngon phải không? Ôi, Ninh tỷ tỷ ốm, Diêu tỷ tỷ cũng ở nhà dưỡng bệnh không tới. Sao muội lại có thể phàm ăn đến thế, cơ thể mạnh khỏe đến thế, từ bé đến giờ chưa từng mắc bệnh? Trời lạnh thế này, trốn trong chăn ăn uống thì tốt biết mấy…”
Đám người lập tức không biết nói gì thêm.
Khương Tuyết Ninh nhìn lướt qua, mới phát hiện quả thật thiếu một người, không khỏi cố tình khiêu khích: “Diêu cô nương cũng không đến ư?”
Hai bên bàn cờ là Tiêu Xu và Trần Thục Nghi, cạnh đó là Chu Bảo Anh đang xem cờ; ngồi trong góc uống trà là Vưu Nguyệt, trước giờ bất hòa với nàng, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt mang ý cười khẩy; đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm vào hình dáng khung cửa cau mày suy tư là Phương Diệu, không biết lại đang nghiền ngẫm vấn đề phong thủy gì; Diêu Dung Dung rụt rè cầm đồ thêu ngồi đối diện Vưu Nguyệt, đang thêu một chiếc khăn tay; người trông nhã nhặn điềm tĩnh nhất là Khương Tuyết Huệ, tay cầm một cuốn sách, ngồi sau bình hồng mai cao khoảng nửa người, ngước mắt lên nhin nàng một cái, rồi lại vùi đầu tiếp tục đọc.
Thư đồng bây giờ còn chín người.
Tính cả Khương Tuyết Ninh vào, cũng vẫn thiếu một người, chính là nữ nhi nhà Lại bộ thượng thư – Diêu Tích, từng lục đục không ít lần với Khương Tuyết Ninh.
Cho đến tận lúc này Tiêu Xu mới nhàn nhạt nhìn lên, dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, giọng điệu như có như không châm biếm nhắc nhở nàng: “Diêu gia muội muội chẳng phải sớm đã bị phạt đưa về nhà vì chuyện của Ôn chiêu nghi rồi ư? Ốm lâu như vậy, không dậy nổi khỏi giường. Giờ đây Khương nhị cô nương dường như còn đang tìm muội ấy, quả là quý nhân thì hay quên mà.”
Có ai không biết nguyên nhân gây ra tranh chấp giữa Khương Tuyết Ninh và Diêu Tích là Trương Già?
Ban đầu là Diêu Tích muốn hủy hôn.
Về sau thấy được con người Trương Già qua án ngọc như ý ở Từ Ninh cung, thì thay đổi chủ ý không muốn hủy hôn nữa. Đâu ngờ lúc này Trương Già lại chủ động từ hôn, tuy diễn đạt rất cẩn trọng, nhưng Diêu Tích là người trước nay trọng thể diện, chỉ cảm thấy người này không biết tốt xấu.
Mối thù với Khương Tuyết Ninh cứ thế không còn đường hóa giải.
Giờ đây Trương Già trên triều thăng một cấp quan, rất được thánh thượng coi trọng, cũng có thanh danh trong bách tính, nếu Diêu Tích ở đây, không biết liệu có thấy đau mặt hay không?
Khương Tuyết Ninh nghe ra chút ý tứ trong lời nói của Tiêu Xu, tuy không hiểu vì sao nàng ta lại bệnh, nhưng nghĩ người này kết cục không tốt, cũng lười đi tìm hiểu nguyên nhân, chỉ nói: “Quả thực hơi thất vọng, nhưng ngày tháng còn dài, thể nào cũng có cơ hội gặp thôi.”
Tiêu Xu nhìn thần thái điềm tĩnh của nàng, không hiểu sao nghĩ đến Tiêu Định Phi.
Nghe nói vị “huynh trưởng” này của nàng ta, không lâu trước đây đã đem quá nửa số đồ quý giá mà thánh thượng ban thưởng tặng cho Khương phủ, hòng lấy lòng Khương Tuyết Ninh, lại nhớ đến chuyện từng thấy Khương Tuyết Ninh ở Thông Châu mà phụ thân và đệ đệ kể, trong lòng liền cười khẩy.
Ngón tay cầm cờ của nàng hơi dùng sức, mạnh mẽ đè ép sự tức giận đang dần tích lũy, cười lên như không có chuyện gì: “Khương Nhị cô nương đã đến, chúng ta cũng tập hợp đông đủ rồi, cùng đi Từ Ninh cung, Khôn Ninh cung thỉnh an Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương đi.”
Lập xuân đã năm ngày, nhưng phương bắc vẫn đầy gió lạnh rít gào.
Một hàng tám người đi ra từ Ngưỡng Chỉ Trai đều mũ áo dày sụ, hoặc túi ủ ấm tay hoặc cầm lò sưởi tay, bước dọc theo tường cung màu đỏ thắm.
Cung đình uy nghiêm rộng lớn, gây cảm giác quá mức nghiêm chỉnh bí bách.
Từng thấy núi non sông nước thiên nhiên hoang dã bên ngoài, từng trải qua nguy hiểm kinh động hồn phách, giờ nhìn lại ngói lưu ly, rường cột chạm trổ, Khương Tuyết Ninh không khỏi đè xuống tiếng thở dài, lúc bước đi hơi thất thần.
Vưu Nguyệt mấy ngày này xuân phong đắc ý.
Một là giá ngân cổ ruộng muối Nhậm thị trong tay nàng tăng lên mạnh mẽ. Mắt trông tình hình vô cùng tốt, đã phái người đến đất Thục, trên danh nghĩa là người được Bá phủ phái đến giúp đỡ, chăm sóc Vưu Phương Ngâm, thực chất là trông chừng nàng ấy cũng để tâm tình hình ruộng muối Nhậm thị, để bản thân có thể âm thầm lấy được càng nhiều lợi ích, ngân cổ trong tay có thể bán với giá cao.
Hai là không có Khương Tuyết Ninh tìm đến chọc tức nàng, vận may của nàng liền tốt lên, việc tuyển Lâm Truy vương phi nàng cũng đã báo danh. Nghe nói Lâm Truy vương điện hạ yêu cầm kì thi hoạ, là một người nho nhã. Đợi đến ngày tuyển, nàng chỉ cần cố gắng thể hiện tài năng, lại dùng một số tiền lớn mời người đến trang điểm cho thật xinh đẹp, chưa biết chừng có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Giới, một bước lên trời trở thành vương phi.
Lúc này nàng ta quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Khương Tuyết Ninh, không hề mỹ lệ rực rỡ bức người như ngày trước, trong lòng khó tránh sinh ra cảm giác vượt bậc…
Trước kia ai cũng biết Khương Tuyết Ninh có thế tử Dũng Nghị hầu phủ Yến Lâm chống lưng, nhưng năm ngoái hầu phủ đã sụp đổ.
Sau đó Lâm Truy Vương lại quen biết nàng, trong lời nói thể hiện sự bảo vệ, đáng tiếc bây giờ Thẩm Giới tuyển phi, Khương phủ báo lên không phải Khương Tuyết Ninh mà là Khương Tuyết Huệ, căn bản không có phần của Khương Tuyết Ninh.
Trưởng công chúa điện hạ tuy tin yêu Khương Tuyết Ninh, nhưng giờ đã khác xưa, Thẩm Chỉ Y sắp đi Thát Đát hoà thân rồi, dù có thể bảo vệ Khương Tuyết Ninh, thì có thể bảo vệ được mấy ngày chứ?
Khương Tuyết Ninh bây giờ, chỉ như châu chấu cuối thu, vênh váo chẳng được bao lâu nữa.
Vưu Nguyệt hết sẹo quên đau, hoàn toàn không nhớ lúc trước bị Khương Tuyết Ninh dạy dỗ như thế nào, âm tính khí quái gở trỗi dậy, thở dài một hơi, nói: “Đang đi gặp Thái Hậu nương nương, Khương Nhị cô nương mặt ủ mày chau như vậy là vì sao thế?”
Khương Tuyết Ninh hoàn hồn nhìn nàng ta.
Vưu Nguyệt choàng chiếc áo màu sắc tươi sáng, cười lên: “Thái hậu lão phật gia vài ngày trước nghe tin Định Phi thế tử trở về, mừng rỡ đến nỗi ngất đi, bệnh ốm triền miên phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏi, sắc mặt này của ngươi không biết là muốn khiến ai khó chịu. Bây giờ không ai bảo vệ được ngươi nữa, lại nghe nói Định Phi thế tử vô cùng hiếu thuận với Thái Hậu nương nương, dạo này thường xuyên vào cung thỉnh an, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm. Nếu để hắn nhìn thấy thái độ này của Khương nhị cô nương, thì…”
Những lời này của nàng ta vốn là để nói móc Khương Tuyết Ninh, dù sao nàng ta cũng không biết nội tình chuyện giữa Quốc Công phủ và Định Phi thế tử, nên ngữ khí vô cùng sắc bén chua ngoa.
Nhưng ai ngờ người biến sắc lại là Tiêu Xu.
Khương Tuyết Ninh chưa nghĩ ra trả lời nàng ta thế nào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đoàn người đi ra từ hướng Từ Ninh cung, đuôi mày không kiềm được mà giật giật.
Tiêu Định Phi mấy ngày gần đây quả thực thường vào cũng thăm thái hậu, dù sao bà lão này nghe nói hắn còn sống, “vui mừng” đến nỗi ngất đi, hắn đương nhiên phải năng lượn qua lượn lại trước mắt lão yêu bà, tiện thể làm quen với con cháu nhà vương hầu huân quý có thể ra vào cung cấm, lôi kéo quan hệ trong kinh thành cho mình.
Lúc này hắn vừa thỉnh an ở Từ Ninh cung, đang cùng Lâm Truy vương, Diên Bình vương và những người khác đi ra ngoài.
Vừa hay gặp đám người Tiêu Xu.
Tiêu Xu vốn là viên ngọc sáng trong số thư đồng, đám người đều coi nàng như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, bây giờ đi bái kiến thái hậu, tất nhiên cũng sẽ đi đầu đoàn người.
Tiêu Định Phi vừa nhìn đã thấy nàng.
Lập tức quai hàm đường nét sắc sảo giơ cao lên, dáng vẻ ngạo mạn khinh thường không thèm đặt Tiêu Xu vào mắt, chắp tay sau lưng bước đến, cười suồng sã, đánh giá cung trang lộng lẫy của Tiêu Xu: “Chim trĩ (nghĩa bóng gái điếm) gắn lên người mấy cọng lông nhặt được, cũng có thể ra vẻ dọa người mạo xưng phượng hoàng rồi!”
Đám người bên Ngưỡng Chỉ Trai nhất thời chết lặng, một là không ngờ vị Định Phi thế tử này có thể nói ra những lời ô uê bẩn thỉu như vậy, hai là không ngờ hắn lại vô lễ với Tiêu Xu cùng huyết thống Tiêu thị với hắn như thế!
Trong lòng Vưu Nguyệt đột nhiên thấp thỏm.
Sắc mặt Tiêu Xu đã hóa đen: Từ sau khi được hoàng đế bênh vực, tại Quốc Công phủ, Tiêu Định Phi làm trò càng thêm hống hách, sớm đã vô pháp vô thiên, thẳng thừng đạp mặt mũi Tiêu thị thẳng xuống dưới đất! Dù nàng ta trước đây có là con cưng của trời đi chăng nữa, gặp phải loại người này cũng đành hết cách, lộ vẻ thê thảm không nỡ nhìn!
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta đương nhiên không thể nhượng bộ, vừa mở miệng đã trách móc: “Huynh nói năng bậy ở nơi khác thì cũng thôi đi, hiện tại ở trong cung cấm, cũng dám thốt ra những lời ngông cuồng….”
Nhưng còn chưa đợi nàng nói hết, mắt Tiêu Định Phi đã sáng rực.
Vừa dịch chuyển tầm mắt, bỗng nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ở đằng sau. Lập tức vừa kinh ngạc vừa vui vẻ hô lên: “Nhị cô nương!”
Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều hội tụ lên người Khương Tuyết Ninh. Da đầu Khương Tuyết Ninh tê rần, khoé miệng hơi kéo lên, lòng nghĩ “Không ổn rồi”!
Quả nhiên, ngay sau đó tên quỷ tai họa Tiêu Định Phi đã trực tiếp đi đến trước mắt nàng, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, tưởng như kẻ xa quê phiêu bạt gặp lại người thân vậy, nào thấy vẻ hung hăng vừa rồi?
Hắn nâng tay, chắp tay thi lễ chào nàng.
Hắn nói: “Không ngờ trong cung cũng có thể gặp Khương nhị cô nương, thật là có duyên mà! Mấy món đồ chơi lần trước ta sai người mang đến quý phủ, người nhận lấy dùng vừa ý chứ?”
Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh trở nên không thể tin nổi, bao gồm Lâm Truy vương Thẩm Giới và Diên Bình vương còn nhỏ tuổi ở phía bên kia, con mắt đều không kìm được mà trừng lớn, như thể nhìn thấy cảnh tượng lạ hiếm gặp trên đời.
Khương Tuyết Ninh lại nhớ đến lời cảnh cáo của Tạ Nguy.
Nàng cương quyết thu lại bảy phần ý cười trên mặt mình, lộ ra vẻ lạnh nhạt, sau khi hoàn lễ, nói: “Thế tử tặng quà quý trọng, không công mà được nhận, quả thực hoảng hốt, vẫn mong thế tử ngày khác thu về cho.”
Gương mặt phong lưu anh tuấn của Tiêu Định Phi tức thì xụ xuống, hoàn toàn không dám tin lời nàng vừa nói, cũng phát giác ra nàng dè dặt và xa cách, trong lòng thầm mắng “không biết tên khốn nào cản trở hắn ôm đùi Khương Tuyết Ninh”, gương mặt thoắt đổi sang biểu cảm đáng thương
Hắn yếu ớt nói: “Nhị cô nương không để ý đến ta nữa rồi.”
Giọng không lớn, ẩn chứa đôi chút hờn giận; thân hình tuy cao lớn, nhưng đứng trước Khương Tuyết Ninh lại rất ngoan ngoãn, hoàn toàn giống một con chó nghe lời, so với khi nãy đối xử với Tiêu Xu tưởng chừng như đổi một người khác!
Khương Tuyết Ninh trong phút chốc cảm thấy không ổn rồi.
Diên Bình vương còn hơn thế, suýt thì rớt cằm xuống đất.
Đến cả Lâm Truy vương Thẩm Giới cũng không thể không đổi thành ánh mắt dò xét, đánh giá Tiêu Định Phi và Khương Tuyết Ninh.
Bên Ngưỡng Chỉ Trai, Vưu Nguyệt quả thật nhìn đến lác cả mắt: Sao có thể…
Vừa nãy còn mỉa mai Khương Tuyết Ninh nay không được như xưa!
Yến Lâm rời đi, không được dự tuyển Lâm Truy vương phi, đến cả Lạc Dương trưởng công chúa luôn bảo vệ cho nàng làm xằng làm bậy cũng sắp đi hòa thân rồi! Nàng ta vốn cho rằng từ nay về sau, Khương Tuyết Ninh sẽ phải cúp đuôi, làm gì cũng cần nhìn sắc mặt người ta.
Nhưng đâu ai ngờ, Định Quốc công thế tử Tiêu Định Phi gần đây trong kinh như mặt trời ban trưa, lại cất công sáp lại bên cạnh nàng!
Nữ nhân này…
Nữ nhân này!
Rốt cuộc là có thủ đoạn yêu ma mê hoặc lòng người gì đây?
Danh sách chương