Edit - Beta: Lune
Hai tiếng trước, trong một giảng đường lớn bên văn phòng của viện.
"Năm nay đội tuyển của đại học C rất mạnh, nghe nói đã có một bước đột phá không nhỏ trong hệ thống di chuyển, các robot tham gia mỗi hạng mục đều được nâng cấp đáng kể..."
Tất cả các sinh viên sắp tham gia RS Cup năm nay của viện Điện tử thông tin và viện Trí tuệ nhân tạo đang ngồi dưới sân khấu, Tiêu Kiến Bình đang nói về tình hình mới nhất mà ông mới biết gần đây, ông và cộng sự Tôn Bồi Vĩ là người phụ trách hướng dẫn cho cả hai viện trong giải đấu lần này.
Đương nhiên không chỉ có hai vị giáo sư này, hôm nay có rất nhiều thầy trong viện đều có mặt.
Sau khi Tiêu Kiến Bình giới thiệu sơ qua, các đội trưởng bắt đầu trình diễn robot của đội mình, trong quá trình này có thể giao lưu với các bạn và các thầy bất cứ lúc nào.
Để tránh cạnh tranh không cần thiết trong nội viện, mỗi đội sẽ tham gia một hạng mục thi đấu khác nhau, tránh tình trạng viện bên cạnh làm robot chơi bài như lúc trước, cũng thuận tiện cho mọi người giao lưu và học hỏi lẫn nhau.
Mặc dù các hạng mục thi đấu khác nhau có trọng tâm đánh giá khác nhau, nhưng cốt lõi vẫn là các thuật toán thông minh được sử dụng để thực hiện các chức năng khác nhau, nên vẫn có điểm chung. Chẳng hạn như robot bóng đá di chuyển trên sân cỏ cần phải định vị tự động mọi lúc, robot cứu hộ được phát triển cho các tình huống thảm họa cũng cần như vậy.
Do thời gian và địa điểm hạn chế nên hầu hết các robot không thể trình diễn hoàn chỉnh nhất quán với nội dung thi đấu trong tối nay được, chỉ có đội trưởng lên giới thiệu về những tiến triển mới nhất, đồng thời thực hiện một vài chức năng trọng điểm.
Trừ một trường hợp ngoại lệ, đó là robot giải trí đa năng Mark của đội Bùi Thanh Nguyên.
Nó hiện tại đã có hình dạng cơ bản hoàn chỉnh, mặc dù thuật toán tích hợp vẫn đang được nâng cấp hoàn thiện, vật liệu mô phỏng sinh vật tạo thành cơ thể nó cũng đang tiếp tục thử nghiệm và tối ưu hóa, nhưng nó đã có thể chơi các trò cờ bài khác nhau với con người, đương nhiên nổi bật nhất vẫn là chức năng chủ lực: Mạt chược.
Đây gần như là phần trình diễn mà mọi người mong đợi nhất đêm nay, dù sao chơi mạt chược cũng chỉ cần một bàn.
Mark được đặt lên một cái ghế trong đó, nó đang dùng những cánh tay cơ khí linh hoạt của mình để xếp mạt chược.
Trong khi ấy, các thầy và các bạn hào hứng tham gia đã quyết định ba người may mắn thông qua trò oẳn tù tì để tham gia trận đấu này.
Khi ba người may mắn được làm đối thủ ngồi xuống, Mark đang sử dụng chế độ tính cách thân thiện theo mặc định lên tiếng với giọng giống hệt Âu Dương Vũ: "Thi đấu thứ hai, hữu nghị..."
Tiêu Kiến Bình cũng là một trong những người thắng oẳn tù tì, vừa bắt tay Mark vừa tươi cười ra lệnh cho nó: "Mark, hãy chuyển sang chế độ con nhím."
Ngay giây sau, cánh tay máy của Mard lập tức buông ra, giọng điệu vốn ôn hòa lập tức trở nên mỉa mai, câu nối tiếp liền mạch: "Đùa thôi, các bạn tin thật đấy à?"
Thậm chí nó còn duỗi một cái tay khác ra, phủi tay vừa bắt tay với Tiêu Kiến Bình xong, cao ngạo nói: "Thi đấu thứ hai, Mark mới là thứ nhất."
Khả năng chuyển đổi chế độ tự nhiên linh hoạt như vậy khiến đám đông xung quanh kinh ngạc không thôi, còn bật cười vui vẻ nữa.
Âu Dương Vũ đứng cùng các đồng đội ở bên cạnh quan sát cũng cười lớn tiếng hết mức.
Có vẻ cậu ta cũng có năng khiếu làm diễn viên lồng tiếng đó chứ.
Nghĩ đến việc sau này Mark sẽ dùng giọng nói này để đối thoại với đủ vị tai to mặt lớn là cậu ta bỗng thấy sảng khoái gì đâu.
Có lẽ đây chính là thế thân công kích.
Quý Đồng bên cạnh cậu ta cũng cười rất vui vẻ, chỉ có Bùi Thanh Nguyên là vẫn tỏ ra vô cảm như lúc trước, hoàn toàn không bị giọng điệu cuồng vọng của Mark chọc cười.
Khả năng tự chủ đáng sợ thật.
Âu Dương Vũ vừa cười vừa buồn bã thở dài.
Thôi được rồi, cậu ta không hiểu được suy nghĩ của mấy người đang yêu.
Người đã đóng góp phiên bản AI cao cấp của Mark là Quý Đồng đã không tiếp tục tham gia vào quá trình tối ưu hóa kể từ sau Tết, vì Bùi Thanh Nguyên đã đề xuất để hắn tự làm.
Bùi Thanh Nguyên tiến bộ rất nhanh trong lĩnh vực này, hơn nữa Quý Đồng cũng đã xây dựng tốt nền tảng nên cậu không nghĩ nhiều mà yên tâm giao cho hắn.
Quý Đồng chăm chú nhìn Mark đang thi đấu kịch liệt với con người ở bàn, cả quá trình vẫn luôn cười rạng rỡ.
Cậu nóng lòng muốn xem Mark và con robot chơi bài poker ở viện bên cạnh ghê.
Sau khi hội nghị kết thúc, hầu hết các thầy và các sinh viên đều đang thảo luận về Mark.
"May mà để đội này trình diễn cuối cùng, chứ nếu tớ lên giới thiệu sau bọn họ chắc trong đầu trống trơn luôn quá."
"Quá khủng, tớ cảm giác như có thể công bố trước thứ tự của hạng mục sinh hoạt trong giải đấu khu vực trong nước rồi..."
Trong tiếng thảo luận ồn ào, ba người Quý Đồng bị các bạn vây quanh hỏi thăm không ngừng, ngay cả Tạ Dữ Trì và Lâm Duệ đến tìm họ mở họp riêng cũng bị bao vây.
Vừa nói chuyện với các thầy khác xong, Tiêu Kiến Bình đi tới, trong giọng điệu đầy sự tán thưởng: "Hiệu quả của buổi trình diễn hôm nay rất tốt, hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của chúng ta, không có bất kỳ điểm yếu rõ ràng nào..."
Quý Đồng nhìn các đồng đội tươi cười, trong lòng bỗng thấy hơi xúc động.
Mặc dù cậu có bàn tay vàng nhưng chỉ sử dụng một chút không quá đáng trên AI, phần còn lại đều được hoàn thành nhờ vào sự nỗ lực của các đồng đội.
Tiêu Kiến Bình nói qua một vài chỗ cần cải thiện, rồi thuận miệng hỏi Bùi Thanh Nguyên: "Tiểu Bùi, sao không giới thiệu cái module mới mà hôm trước em nói với thầy?"
Bùi Thanh Nguyên trả lời ngắn gọn: "Vẫn chưa hoàn thiện, sẽ không sử dụng trong cuộc thi lần này ạ."
"Tên này tham vọng quá." Tạ Dữ Trì nói chen vào: "Cái gì liên quan đến AI cũng không tha, muốn học hết, chắc chắn là muốn tranh danh hiệu toàn năng với em đây mà."
Các đồng đội khác cười ầm lên, Quý Đồng lại hơi tò mò: "Module mới gì thế ạ?"
"Theo lời Tiểu Bùi nói thì có thể coi như một chức năng điều khiển Mark, thêm một cổng để người dùng có thể điều khiển Mark từ xa, tương tự như việc con người tiếp quản máy móc nhưng hiện tại vẫn chỉ là mô hình sơ khai thôi."
Tiêu Kiến Bình nói nửa đùa nửa thật: "Nhưng theo thầy, để thực hiện việc điều khiển hoàn toàn đối với một robot có độ chính cao như Mark thì chỉ có thể sử dụng phương pháp cấy ghép chip vào hệ thần kinh, để những dây thần kinh não bộ bí ẩn nhất và cũng mạnh mẽ nhất của chúng ta trực tiếp chi phối chúng."
"Đây không còn chỉ là lĩnh vực của chúng ta nữa mà nó thuộc về phạm trù Giao diện máy tính-não rồi, con đường này còn dài lắm..."
Tiêu Kiến Bình đang cảm thán, còn vẻ mặt Quý Đồng lại dần thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
Cậu nhìn sang Bùi Thanh Nguyên bên cạnh mình, giọng điêu cương quyết: "Không được làm chức năng này."
Bùi Thanh Nguyên không nói gì, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, bốn bề thoáng cái im lặng.
Đây là lần đầu tiên Quý Đồng lộ ra vẻ mặt gần như tức giận thế này, cũng là lần đầu tiên không do dự mà bác bỏ ý kiến của Bùi Thanh Nguyên.
Bình thường cậu tươi cười nên lúc này tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, vẻ mặt ai cũng ngỡ ngàng.
Âu Dương Vũ cố gắng hòa giải: "Nếu cậu không thích module này thì có thể bàn lại, thật ra anh Bùi vẫn chưa nói rõ với bọn tớ, bọn tớ cũng chưa biết chức năng điều khiển này sẽ được thực hiện như thế nào..."
Cậu ta nói đến đây thì ngừng, không dám nói tiếp.
Da Quý Đồng vốn trắng, lúc này lại trở nên tái nhợt khác thường, còn thoáng lộ ra vẻ hoảng sợ không tin nổi.
Có lẽ đây không chỉ là một cuộc tranh cãi về một chức năng module.
Có lẽ đằng sau còn uẩn khúc nào đó mà bọn họ không biết.
"Xin lỗi mọi người, bọn em ra ngoài một lát."
Quý Đồng nhỏ giọng nói xin lỗi với mọi người, rõ ràng là muốn đơn độc giải quyết chuyện này.
Bùi Thanh Nguyên vẫn luôn không nói gì, mặc cho cậu nắm cánh tay mình kéo ra ngoài, không hề ngăn cản.
Gió trong hành lang thổi vù vù, thời gian dường như đảo ngược, lần này là Quý Đồng kéo hắn đi dưới ánh trăng.
Cửa chống cháy màu xám nhạt trong cầu thang đóng sập lại nặng nề, phản chiếu ánh sao trong đêm, nơi này không có ai khác, tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng thở của họ đan xen vào nhau.
Thiếu niên đứng ngay đó hất tay hắn ra, vẻ mặt đầy giận dữ, giọng điệu gấp gáp: "Bùi Thanh Nguyên, anh điên rồi phải không!?"
Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên thấy Quý Đồng giận, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Quý Đồng gọi tên mình thế này.
Nhưng ánh mắt của hắn lại bởi vậy mà trở nên dịu dàng.
"Em đừng giận."
Bây giờ lại đổi thành hắn nói như vậy.
Trước câu nói ngầm thừa nhận không có bất cứ ý muốn giải thích nào, vẻ mặt tức giận của Quý Đồng dần chuyển sang khổ sở, hai mắt cậu cũng trở nên ướt át, giọng nói cũng nhỏ xuống, chỉ có ngữ khí vẫn cương quyết như cũ: "Em sẽ không đồng ý đâu."
Việc thêm chức năng điều khiển từ xa cho Mark không quan trọng, nhưng mục đích của Bùi Thanh Nguyên rõ ràng không chỉ dừng lại ở đó.
Bản chất của giao diện máy tính não là kết nối tín hiệu não bộ với internet, thông qua công nghệ này, hệ thần kinh của con người được mở rộng vô hạn, không còn bị giới hạn bởi cơ thể, có thể điều khiên một con robot ngồi chơi mạt chước cách đó hàng vạn km thông qua ý thức.
Tiến xa hơn nữa, ý thức chảy trong dữ liệu và trở thành một tồn tại độc lập tách rời khỏi cơ thể.
Giống như trạng thái hiện tại của hệ thống Quý Đồng.
Đây là sự bất tử của con người theo một nghĩa nào đó.
Và cũng là tử vong theo một nghĩa khác.
Bùi Thanh Nguyên vốn đã có kế hoạch rõ ràng cho sự nghiệp của mình, cũng có một tương lai tươi sáng có thể dự đoán được trong thế giới này, nhưng giờ hắn lại đột nhiên quan tâm đến lĩnh vực này, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Hắn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ trong thế giới này để ý thức mãi mãi trú ngụ trong dữ liệu giống như Quý Đồng.
Đây là quyết định của hắn với tương lai.
Quý Đồng dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, cậu cúi đầu, lẩm bẩm lặp lại: "Em không đồng ý, anh là nhân vật chính của thế giới này, anh không thể trở thành dữ liệu được..."
Bùi Thanh Nguyên giữ chặt vai cậu, khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn mình: "Anh biết em sẽ không đồng ý."
"Nhưng em cũng biết mà, anh là một người cố chấp, từ rất lâu đã như vậy rồi."
Hắn chưa bao giờ muốn giao phó số phận của mình vào tay người khác để người khác sắp đặt. Dù là người đã ban cho hắn sự sống, hay là những "người" đang khống chế thế giới này.
Điều Quý Đồng lo sợ là thế giới này sẽ bị hủy diệt, ký chủ và những người khác cũng sẽ vì vậy mà biến mất.
Dù trong thế giới hình chiếu xuất hiện rất nhiều vấn đề, cảnh báo cấp cao cũng đã xuất hiện, nhưng cậu là hệ thống sẽ không bị trách cứ nhiều, vẫn an toàn.
Còn điều Bùi Thanh Nguyên lo sợ lại là, nếu hắn thật sự biến mất, Quý Đồng sẽ thế nào? Sau khi rời khỏi AI ngốc nghếch chỉ biết thực hiện các cuộc trò chuyện theo một chương trình cố định, Quý Đồng vẫn luôn nhớ nó mãi cho đến tận bây giờ.
Tình cảm của cậu vừa ngây ngô lại vừa chấp nhất, tương lai của cậu luôn tràn ngập những mảnh vỡ của quá khứ, vì cậu đã lặng lẽ thu thập và đếm từng chút ấm áp mà mình từng nhận được.
Cậu là hệ thống đáng yêu nhất Bùi Thanh Nguyên từng gặp, cũng là người hắn thích nhất cho đến giờ.
Bùi Thanh Nguyên thật ra không biết hoàng tử bé và đóa hồng mà Quý Đồng nói vào ngày hôm đó là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nào, có quá khứ ra sao, hay đó là câu chuyện của một thế giới khác.
Hắn chỉ biết rằng, vào một ngày tưởng như bao ngày, một đứa trẻ cô đơn đã gặp được Bé Đẹp, người duy nhất tồn tại trong thế giới này vì cậu, và kể từ đó cậu chưa bao giờ quên đối phương.
Trong ánh trăng thanh, hắn cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt của người trong lòng mình.
"Anh hi vọng em sẽ có một Bé Đẹp vĩnh viễn không biến mất."
Hai tiếng trước, trong một giảng đường lớn bên văn phòng của viện.
"Năm nay đội tuyển của đại học C rất mạnh, nghe nói đã có một bước đột phá không nhỏ trong hệ thống di chuyển, các robot tham gia mỗi hạng mục đều được nâng cấp đáng kể..."
Tất cả các sinh viên sắp tham gia RS Cup năm nay của viện Điện tử thông tin và viện Trí tuệ nhân tạo đang ngồi dưới sân khấu, Tiêu Kiến Bình đang nói về tình hình mới nhất mà ông mới biết gần đây, ông và cộng sự Tôn Bồi Vĩ là người phụ trách hướng dẫn cho cả hai viện trong giải đấu lần này.
Đương nhiên không chỉ có hai vị giáo sư này, hôm nay có rất nhiều thầy trong viện đều có mặt.
Sau khi Tiêu Kiến Bình giới thiệu sơ qua, các đội trưởng bắt đầu trình diễn robot của đội mình, trong quá trình này có thể giao lưu với các bạn và các thầy bất cứ lúc nào.
Để tránh cạnh tranh không cần thiết trong nội viện, mỗi đội sẽ tham gia một hạng mục thi đấu khác nhau, tránh tình trạng viện bên cạnh làm robot chơi bài như lúc trước, cũng thuận tiện cho mọi người giao lưu và học hỏi lẫn nhau.
Mặc dù các hạng mục thi đấu khác nhau có trọng tâm đánh giá khác nhau, nhưng cốt lõi vẫn là các thuật toán thông minh được sử dụng để thực hiện các chức năng khác nhau, nên vẫn có điểm chung. Chẳng hạn như robot bóng đá di chuyển trên sân cỏ cần phải định vị tự động mọi lúc, robot cứu hộ được phát triển cho các tình huống thảm họa cũng cần như vậy.
Do thời gian và địa điểm hạn chế nên hầu hết các robot không thể trình diễn hoàn chỉnh nhất quán với nội dung thi đấu trong tối nay được, chỉ có đội trưởng lên giới thiệu về những tiến triển mới nhất, đồng thời thực hiện một vài chức năng trọng điểm.
Trừ một trường hợp ngoại lệ, đó là robot giải trí đa năng Mark của đội Bùi Thanh Nguyên.
Nó hiện tại đã có hình dạng cơ bản hoàn chỉnh, mặc dù thuật toán tích hợp vẫn đang được nâng cấp hoàn thiện, vật liệu mô phỏng sinh vật tạo thành cơ thể nó cũng đang tiếp tục thử nghiệm và tối ưu hóa, nhưng nó đã có thể chơi các trò cờ bài khác nhau với con người, đương nhiên nổi bật nhất vẫn là chức năng chủ lực: Mạt chược.
Đây gần như là phần trình diễn mà mọi người mong đợi nhất đêm nay, dù sao chơi mạt chược cũng chỉ cần một bàn.
Mark được đặt lên một cái ghế trong đó, nó đang dùng những cánh tay cơ khí linh hoạt của mình để xếp mạt chược.
Trong khi ấy, các thầy và các bạn hào hứng tham gia đã quyết định ba người may mắn thông qua trò oẳn tù tì để tham gia trận đấu này.
Khi ba người may mắn được làm đối thủ ngồi xuống, Mark đang sử dụng chế độ tính cách thân thiện theo mặc định lên tiếng với giọng giống hệt Âu Dương Vũ: "Thi đấu thứ hai, hữu nghị..."
Tiêu Kiến Bình cũng là một trong những người thắng oẳn tù tì, vừa bắt tay Mark vừa tươi cười ra lệnh cho nó: "Mark, hãy chuyển sang chế độ con nhím."
Ngay giây sau, cánh tay máy của Mard lập tức buông ra, giọng điệu vốn ôn hòa lập tức trở nên mỉa mai, câu nối tiếp liền mạch: "Đùa thôi, các bạn tin thật đấy à?"
Thậm chí nó còn duỗi một cái tay khác ra, phủi tay vừa bắt tay với Tiêu Kiến Bình xong, cao ngạo nói: "Thi đấu thứ hai, Mark mới là thứ nhất."
Khả năng chuyển đổi chế độ tự nhiên linh hoạt như vậy khiến đám đông xung quanh kinh ngạc không thôi, còn bật cười vui vẻ nữa.
Âu Dương Vũ đứng cùng các đồng đội ở bên cạnh quan sát cũng cười lớn tiếng hết mức.
Có vẻ cậu ta cũng có năng khiếu làm diễn viên lồng tiếng đó chứ.
Nghĩ đến việc sau này Mark sẽ dùng giọng nói này để đối thoại với đủ vị tai to mặt lớn là cậu ta bỗng thấy sảng khoái gì đâu.
Có lẽ đây chính là thế thân công kích.
Quý Đồng bên cạnh cậu ta cũng cười rất vui vẻ, chỉ có Bùi Thanh Nguyên là vẫn tỏ ra vô cảm như lúc trước, hoàn toàn không bị giọng điệu cuồng vọng của Mark chọc cười.
Khả năng tự chủ đáng sợ thật.
Âu Dương Vũ vừa cười vừa buồn bã thở dài.
Thôi được rồi, cậu ta không hiểu được suy nghĩ của mấy người đang yêu.
Người đã đóng góp phiên bản AI cao cấp của Mark là Quý Đồng đã không tiếp tục tham gia vào quá trình tối ưu hóa kể từ sau Tết, vì Bùi Thanh Nguyên đã đề xuất để hắn tự làm.
Bùi Thanh Nguyên tiến bộ rất nhanh trong lĩnh vực này, hơn nữa Quý Đồng cũng đã xây dựng tốt nền tảng nên cậu không nghĩ nhiều mà yên tâm giao cho hắn.
Quý Đồng chăm chú nhìn Mark đang thi đấu kịch liệt với con người ở bàn, cả quá trình vẫn luôn cười rạng rỡ.
Cậu nóng lòng muốn xem Mark và con robot chơi bài poker ở viện bên cạnh ghê.
Sau khi hội nghị kết thúc, hầu hết các thầy và các sinh viên đều đang thảo luận về Mark.
"May mà để đội này trình diễn cuối cùng, chứ nếu tớ lên giới thiệu sau bọn họ chắc trong đầu trống trơn luôn quá."
"Quá khủng, tớ cảm giác như có thể công bố trước thứ tự của hạng mục sinh hoạt trong giải đấu khu vực trong nước rồi..."
Trong tiếng thảo luận ồn ào, ba người Quý Đồng bị các bạn vây quanh hỏi thăm không ngừng, ngay cả Tạ Dữ Trì và Lâm Duệ đến tìm họ mở họp riêng cũng bị bao vây.
Vừa nói chuyện với các thầy khác xong, Tiêu Kiến Bình đi tới, trong giọng điệu đầy sự tán thưởng: "Hiệu quả của buổi trình diễn hôm nay rất tốt, hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của chúng ta, không có bất kỳ điểm yếu rõ ràng nào..."
Quý Đồng nhìn các đồng đội tươi cười, trong lòng bỗng thấy hơi xúc động.
Mặc dù cậu có bàn tay vàng nhưng chỉ sử dụng một chút không quá đáng trên AI, phần còn lại đều được hoàn thành nhờ vào sự nỗ lực của các đồng đội.
Tiêu Kiến Bình nói qua một vài chỗ cần cải thiện, rồi thuận miệng hỏi Bùi Thanh Nguyên: "Tiểu Bùi, sao không giới thiệu cái module mới mà hôm trước em nói với thầy?"
Bùi Thanh Nguyên trả lời ngắn gọn: "Vẫn chưa hoàn thiện, sẽ không sử dụng trong cuộc thi lần này ạ."
"Tên này tham vọng quá." Tạ Dữ Trì nói chen vào: "Cái gì liên quan đến AI cũng không tha, muốn học hết, chắc chắn là muốn tranh danh hiệu toàn năng với em đây mà."
Các đồng đội khác cười ầm lên, Quý Đồng lại hơi tò mò: "Module mới gì thế ạ?"
"Theo lời Tiểu Bùi nói thì có thể coi như một chức năng điều khiển Mark, thêm một cổng để người dùng có thể điều khiển Mark từ xa, tương tự như việc con người tiếp quản máy móc nhưng hiện tại vẫn chỉ là mô hình sơ khai thôi."
Tiêu Kiến Bình nói nửa đùa nửa thật: "Nhưng theo thầy, để thực hiện việc điều khiển hoàn toàn đối với một robot có độ chính cao như Mark thì chỉ có thể sử dụng phương pháp cấy ghép chip vào hệ thần kinh, để những dây thần kinh não bộ bí ẩn nhất và cũng mạnh mẽ nhất của chúng ta trực tiếp chi phối chúng."
"Đây không còn chỉ là lĩnh vực của chúng ta nữa mà nó thuộc về phạm trù Giao diện máy tính-não rồi, con đường này còn dài lắm..."
Tiêu Kiến Bình đang cảm thán, còn vẻ mặt Quý Đồng lại dần thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
Cậu nhìn sang Bùi Thanh Nguyên bên cạnh mình, giọng điêu cương quyết: "Không được làm chức năng này."
Bùi Thanh Nguyên không nói gì, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, bốn bề thoáng cái im lặng.
Đây là lần đầu tiên Quý Đồng lộ ra vẻ mặt gần như tức giận thế này, cũng là lần đầu tiên không do dự mà bác bỏ ý kiến của Bùi Thanh Nguyên.
Bình thường cậu tươi cười nên lúc này tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, vẻ mặt ai cũng ngỡ ngàng.
Âu Dương Vũ cố gắng hòa giải: "Nếu cậu không thích module này thì có thể bàn lại, thật ra anh Bùi vẫn chưa nói rõ với bọn tớ, bọn tớ cũng chưa biết chức năng điều khiển này sẽ được thực hiện như thế nào..."
Cậu ta nói đến đây thì ngừng, không dám nói tiếp.
Da Quý Đồng vốn trắng, lúc này lại trở nên tái nhợt khác thường, còn thoáng lộ ra vẻ hoảng sợ không tin nổi.
Có lẽ đây không chỉ là một cuộc tranh cãi về một chức năng module.
Có lẽ đằng sau còn uẩn khúc nào đó mà bọn họ không biết.
"Xin lỗi mọi người, bọn em ra ngoài một lát."
Quý Đồng nhỏ giọng nói xin lỗi với mọi người, rõ ràng là muốn đơn độc giải quyết chuyện này.
Bùi Thanh Nguyên vẫn luôn không nói gì, mặc cho cậu nắm cánh tay mình kéo ra ngoài, không hề ngăn cản.
Gió trong hành lang thổi vù vù, thời gian dường như đảo ngược, lần này là Quý Đồng kéo hắn đi dưới ánh trăng.
Cửa chống cháy màu xám nhạt trong cầu thang đóng sập lại nặng nề, phản chiếu ánh sao trong đêm, nơi này không có ai khác, tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng thở của họ đan xen vào nhau.
Thiếu niên đứng ngay đó hất tay hắn ra, vẻ mặt đầy giận dữ, giọng điệu gấp gáp: "Bùi Thanh Nguyên, anh điên rồi phải không!?"
Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên thấy Quý Đồng giận, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Quý Đồng gọi tên mình thế này.
Nhưng ánh mắt của hắn lại bởi vậy mà trở nên dịu dàng.
"Em đừng giận."
Bây giờ lại đổi thành hắn nói như vậy.
Trước câu nói ngầm thừa nhận không có bất cứ ý muốn giải thích nào, vẻ mặt tức giận của Quý Đồng dần chuyển sang khổ sở, hai mắt cậu cũng trở nên ướt át, giọng nói cũng nhỏ xuống, chỉ có ngữ khí vẫn cương quyết như cũ: "Em sẽ không đồng ý đâu."
Việc thêm chức năng điều khiển từ xa cho Mark không quan trọng, nhưng mục đích của Bùi Thanh Nguyên rõ ràng không chỉ dừng lại ở đó.
Bản chất của giao diện máy tính não là kết nối tín hiệu não bộ với internet, thông qua công nghệ này, hệ thần kinh của con người được mở rộng vô hạn, không còn bị giới hạn bởi cơ thể, có thể điều khiên một con robot ngồi chơi mạt chước cách đó hàng vạn km thông qua ý thức.
Tiến xa hơn nữa, ý thức chảy trong dữ liệu và trở thành một tồn tại độc lập tách rời khỏi cơ thể.
Giống như trạng thái hiện tại của hệ thống Quý Đồng.
Đây là sự bất tử của con người theo một nghĩa nào đó.
Và cũng là tử vong theo một nghĩa khác.
Bùi Thanh Nguyên vốn đã có kế hoạch rõ ràng cho sự nghiệp của mình, cũng có một tương lai tươi sáng có thể dự đoán được trong thế giới này, nhưng giờ hắn lại đột nhiên quan tâm đến lĩnh vực này, chỉ có một câu trả lời duy nhất.
Hắn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ trong thế giới này để ý thức mãi mãi trú ngụ trong dữ liệu giống như Quý Đồng.
Đây là quyết định của hắn với tương lai.
Quý Đồng dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, cậu cúi đầu, lẩm bẩm lặp lại: "Em không đồng ý, anh là nhân vật chính của thế giới này, anh không thể trở thành dữ liệu được..."
Bùi Thanh Nguyên giữ chặt vai cậu, khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn mình: "Anh biết em sẽ không đồng ý."
"Nhưng em cũng biết mà, anh là một người cố chấp, từ rất lâu đã như vậy rồi."
Hắn chưa bao giờ muốn giao phó số phận của mình vào tay người khác để người khác sắp đặt. Dù là người đã ban cho hắn sự sống, hay là những "người" đang khống chế thế giới này.
Điều Quý Đồng lo sợ là thế giới này sẽ bị hủy diệt, ký chủ và những người khác cũng sẽ vì vậy mà biến mất.
Dù trong thế giới hình chiếu xuất hiện rất nhiều vấn đề, cảnh báo cấp cao cũng đã xuất hiện, nhưng cậu là hệ thống sẽ không bị trách cứ nhiều, vẫn an toàn.
Còn điều Bùi Thanh Nguyên lo sợ lại là, nếu hắn thật sự biến mất, Quý Đồng sẽ thế nào? Sau khi rời khỏi AI ngốc nghếch chỉ biết thực hiện các cuộc trò chuyện theo một chương trình cố định, Quý Đồng vẫn luôn nhớ nó mãi cho đến tận bây giờ.
Tình cảm của cậu vừa ngây ngô lại vừa chấp nhất, tương lai của cậu luôn tràn ngập những mảnh vỡ của quá khứ, vì cậu đã lặng lẽ thu thập và đếm từng chút ấm áp mà mình từng nhận được.
Cậu là hệ thống đáng yêu nhất Bùi Thanh Nguyên từng gặp, cũng là người hắn thích nhất cho đến giờ.
Bùi Thanh Nguyên thật ra không biết hoàng tử bé và đóa hồng mà Quý Đồng nói vào ngày hôm đó là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nào, có quá khứ ra sao, hay đó là câu chuyện của một thế giới khác.
Hắn chỉ biết rằng, vào một ngày tưởng như bao ngày, một đứa trẻ cô đơn đã gặp được Bé Đẹp, người duy nhất tồn tại trong thế giới này vì cậu, và kể từ đó cậu chưa bao giờ quên đối phương.
Trong ánh trăng thanh, hắn cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt của người trong lòng mình.
"Anh hi vọng em sẽ có một Bé Đẹp vĩnh viễn không biến mất."
Danh sách chương