Edit - Beta: Lune
Ở cuối hành lang, dưới ánh trăng tương tự, Đại diện Máy chủ Số 5 đang yên lặng đứng bên cửa sổ, tóc đuôi ngựa buộc sau gáy được ánh trăng nhuộm sáng.
Thế giới trong mắt nó khác với thế giới mà dân bản địa nhìn thấy, phía sau cảnh vật tràn ngập những hạt dữ liệu đang lưu động, bầu trời đêm tựa như một mảnh ghép đầy vết nứt.
Số 5 có thể cảm ứng được vị trí của hệ thống 0587 đang ở cùng nhân vật chính của thế giới này trên hành lang gần đó.
Nó cũng cảm nhận được ý chí mạnh mẽ đang lấp lóe trên cơ thể nhân vật chính của thế giới này, đang chảy xuôi và cuộn trào trong dữ liệu dày đặc, và cảnh báo chói tai lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng nó không lập tức đi về phía đó.
Số 5 tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt giống với con người bình thường, nhưng bên trong lại không có chút gợn sóng nào, chỉ có cảm xúc lạnh lẽo của máy móc.
Nó nhìn mặt trăng đang treo cao trong thế giới này.
Những tòa nhà san sát dưới ánh trăng tựa như đại dương đen ngòm, lan tỏa đến nơi mà tầm nhìn không thể với tới.
Ánh đèn màu cam nhấp nháy trong vô số ô cửa sổ nho nhỏ.
Khi hơi thở nóng rực rời khỏi đôi mắt, hai má Quý Đồng thoáng ửng đỏ, cậu nghiêng đầu, bướng bỉnh nói: "Em không khóc."
Cậu chưa khóc bao giờ, hôm nay suýt nữa mới phá lệ thôi.
May mà trước khi nước mắt rơi xuống đã biến mất rồi.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên phối hợp tiếp lời cậu: "Không khóc."
Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, Quý Đồng không giận nổi nữa, chỉ có thể ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, cúi đầu không nhìn hắn: "Em đã có một Bé Đẹp rồi."
Bùi Thanh Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng điệu rất đỗi chân thành: "Anh sẽ thông minh hơn Bé Đẹp."
Trong bầu không khí nặng nề này, Quý Đồng vốn cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghe Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc so sánh với một AI như vậy, cậu lại không nhịn được cười.
Quý Đồng nhỏ giọng nói: "Anh có biết Bé Đẹp của em đâu."
"Ý thức của chúng ta nối liền với nhau, có lẽ anh từng gặp nó trong mơ rồi." Bùi Thanh Nguyên nói: "Không biết cũng không sao, chỉ cần nghe tên thôi anh cũng biết nó rất ngốc rồi."
Có lẽ vì phải dỗ dành cậu nên tối nay Bùi Thanh Nguyên nói rất nhiều, hoàn toàn không giống dáng vẻ kiệm lời mọi khi.
Trong giọng nói của Quý Đồng cuối cùng cũng mang theo ý cười, ngẩng đầu phản bác: "Nếu nghe mỗi tên thì Bé Tròn cũng rất ngốc."
Bùi Thanh Nguyên cũng cười: "Nên anh thích Nhuyễn Nhuyễn hơn."
Trước cửa sổ thấm gió lạnh buổi đêm, hai bóng người ngồi sóng vai nhau, bên cạnh vạt áo lốm đốm ánh trăng, bàn tay của Quý Đồng chẳng biết từ bao giờ đã được người bên cạnh lặng lẽ nắm lấy.
"Nhuyễn Nhuyễn."
"Anh đây."
"Lần đầu tiên nghe em gọi Nhuyễn Nhuyễn, anh nghĩ gì vậy?"
Đêm đó, học sinh cấp ba Bùi Thanh Nguyên ngồi trước bàn học, trong căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy đồ đạc của người khác, người mẹ thiên vị thậm chí chưa từng dành cho hắn một cách gọi thân mật.
Vì thế Quý Đồng muốn dùng cách này để an ủi hắn.
"Anh nghĩ đó là lỗi phát âm." Giọng Bùi Thanh Nguyên bình thản: "Thì ra hệ thống trông có vẻ thông minh cũng sẽ đọc sai."
"Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy con bướm bay vòng quanh dưới đèn bàn, anh lại thấy nghe cũng không khó chịu lắm, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng sáng lạ thường."
"Giống như đêm nay vậy."
Hắn nhớ rất rõ ngày bắt đầu câu chuyện, cả những ngày sau đó cũng vậy.
Vô số ký ức giống như những ngôi sao lấp lánh như kim cương, tỏa sáng trong dòng sông thời gian, không phai màu cũng không biến mất, dệt nên dải ngân hà rực rỡ.
Hồi lâu sau, Quý Đồng hỏi hắn: "Anh đã nghĩ kỹ chưa? Làm con người hạnh phúc như vậy mà, có cuộc đời của riêng mình, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn..."
"Bé Đẹp được em nhớ mãi cũng rất hạnh phúc." Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu: "Lúc đám mây trên trời hóa thành con voi trong mắt em, nó cũng rất hạnh phúc."
Quý Đồng nghĩ bụng, đúng là Nhuyễn Nhuyễn thông minh hơn Bé Đẹp nhiều.
Vì Bé Đẹp không biết nói những lời êm tai như vậy.
Cậu chưa bao giờ muốn kiểm soát hoặc quyết định số phận của người khác, chỉ hi vọng người đó sẽ sống ngày càng tốt hơn với sự giúp đỡ của mình.
Cùng với ước mơ còn dang dở của cậu nữa, có được cuộc đời tươi đẹp nhất.
Dù chỉ là người ngoài cuộc nhưng Quý Đồng vẫn thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng giờ đây, cậu đã trở thành nhân vật chính trong cuộc đời Bùi Thanh Nguyên.
Người luôn không may mắn như cậu cuối cùng cũng đã may mắn một lần.
Cậu đã may mắn có được thứ mà mình từng chỉ có thể nhìn từ xa qua cửa sổ.
Đó là thứ mà một người có thể biến mất bất cứ lúc nào không dám mơ ước.
Tình yêu.
"Vẫn còn thời gian." Quý Đồng đứng dậy: "Anh cứ nghiên cứu chức năng này trước đi, để em nghĩ những cách khác."
"Tối nay còn phải họp với nhóm Âu Dương, chúng ta về thôi, Âu Dương gửi rất nhiều tin nhắn cho em khuyên chúng ta đừng đánh nhau..."
Quý Đồng đẩy cửa hành lang, kéo Bùi Thanh Nguyên ra ngoài, mãi đến khi trông thấy bóng lưng đứng ở cuối hành lang kia, giọng nói đột nhiên im bặt.
Bùi Thanh Nguyên nhìn theo ánh mắt cậu.
Là một ông già xa lạ có vóc người cao lớn.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh khác thường, giống như xuất hiện một bức tường chắn vô hình, mọi âm thanh đều biến mất.
Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Ông ta là ai?"
Quý Đồng vô thức lùi về sau một bước: "Máy chủ... phụ trách thế giới này."
Số 5 cụp mắt, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt cơ khí lạnh như băng.
"Hệ thống 0587."
Nó thấy Quý Đồng được Bùi Thanh Nguyên che chở sau lưng, trong bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, nó nói giọng điệu nghiêm khắc: "Một phút trước, cậu lại bắt đầu thu thập một lượng lớn dữ liệu dư thừa, lại muốn tấn công ta bằng virus à?"
"..." Quý Đồng sau lưng Bùi Thanh Nguyên thò đầu ra, ấp úng: "Anh đoán được rồi mà còn hỏi."
Đây là một trong những cách cậu vừa nghĩ vội ra được, ai ngờ còn chưa kịp thực hiện thì đã bị bắt tại trận.
Năm ngoái, để có đủ thời gian ở dạng con người để ăn mừng sinh nhật cùng Bùi Thanh Nguyên, cậu đã dùng chiêu này khiến Máy chủ phải đồng ý với thỉnh cầu kéo dài thời gian của cậu.
"Chức năng truyền dữ liệu của cậu sẽ bị tắt ngay lập tức." Mặt Số 5 không biểu cảm: "Không cần phí công thử nữa."
"Biết rồi." Quý Đồng ấm ức lên tiếng, nhìn chăm chú vào diện mạo mới của Máy chủ.
Mặc dù bầu không khí không mấy thích hợp nhưng cậu vẫn không thể kìm được muốn hỏi: "Tại sao hình dáng con người của anh lại là một ông già tóc bạc?"
Số 5 trả lời cậu: "Lựa chọn ngẫu nhiên từ tạp chí thời trang của thế giới này."
"Trông lịch lãm lắm." Nịnh nọt cũng là một chiến thuật, Quý Đồng nhanh trí nói: "Tóc đuôi ngựa màu bạc cũng rất hợp với anh, siêu ngầu."
"Thật không?"
"Thật!" Quý Đồng vừa nói vừa gật đầu, cố gắng tăng sức thuyết phục của lời khen này: "Phối hợp với ánh mắt của anh thì giống như người sẽ rút hai khẩu súng máy ra từ sau lưng trong phim khoa học viễn tưởng ấy."
Số 5 vẫn không có biểu cảm gì: "Ồ."
Nghe đoạn đối thoại khác hẳn với trong tưởng tượng, thần kinh căng cứng của Bùi Thanh Nguyên dần thả lỏng.
Hắn cứ nghĩ Máy chủ sẽ là trí tuệ nhân tạo chân chính không cảm xúc, nhưng không ngờ nó lại đáp mấy lời chẳng đâu vào đâu của Quý Đồng.
Số 5 dường như biết được suy nghĩ của hắn, bỗng nhìn sang.
"Hệ thống 0587 kỳ lạ lắm phải không?" Nó hỏi với giọng điệu vô cảm.
Tất cả con người trong mắt AI ít nhiều cũng có điểm kỳ lạ.
Nhưng theo quan sát của Số 5 thì hệ thống 0587 kỳ lạ một cách đặc biệt.
Chỉ trò chuyện đơn giản mà có thể khiến hệ thống khác bị nhiễm virus không xác định, không tiếc dùng dữ liệu oanh tạc nó để đổi lấy cơ hội kéo dài thời gian ở bên ký chủ trong dịp sinh nhật, đột nhiên tìm nó muốn đổi từ ngữ miêu tả hình dáng con người trong phần thưởng nhiệm vụ từ tuổi tác thành chiều cao...
"Không." Bùi Thanh Nguyên vẫn nắm tay Quý Đồng suốt từ nãy giờ không buông: "Em ấy rất đặc biệt."
Thế nên Số 5 không hỏi tiếp nữa.
Nó đã cảm nhận được niềm tin mãnh liệt của nhân vật chính trong dữ liệu tạo thành thế giới này, mọi câu hỏi đều trở nên thừa thãi.
Đến thân phận con người Bùi Thanh Nguyên còn không muốn nữa thì nhiệm vụ hay giới hạn của quy tắc đã không còn ý nghĩa gì cả.
Gửi gắm ý thức vào dữ liệu vốn chỉ là một sự lựa chọn bị động trước khi linh hồn tan biến, nhưng giờ lại trở thành một sự theo đuổi chủ động.
Nhân loại thật kỳ lạ, nó nghĩ vậy.
Số 5 mở miệng lần nữa: "Hê thống 0587, thế giới cậu phụ trách xuất hiện cảnh báo cấp cao, tồn tại rất nhiều vấn đề: Thân phận con người bị ký chủ phát hiện, tuyến tình cảm sai đối tượng, tuyến sự nghiệp tiến triển quá nhanh, chức năng phát nhiệm vụ bị hư hỏng..."
Nó nói rõ ràng rành mạch, nhưng trước khi Quý Đồng vội vàng muốn lên tiếng thì nó lại đột nhiên đổi hướng: "Nhưng đây là một thế giới hình chiếu thuộc thể loại sảng văn, cốt lõi vẫn là tuyến sự nghiệp, tầm quan trọng của tuyến tình cảm không cao."
"Hiện giờ xem ra đối tượng tuyến tình cảm được chương trình tự động tính toán và lựa chọn không phù hợp." Số 5 nói tiếp: "Chỉ riêng về nhân phẩm đã có vấn đề."
Quý Đồng nghe mà sững sờ, sau đó kích động nói: "Vậy có thể đổi thành đối tượng khác không?"
"Tạm thời không thể, chưa có tiền lệ." Số 5 hờ hững nói: "Nhưng trước lần kết toán đầu tiên, ta sẽ đóng băng tuyến tình cảm của thế giới này."
Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Kết toán lần đầu là gì?"
Quý Đồng từng đọc trong sổ hướng dẫn nghiệp vụ rồi nên nói ngay: "Đây là lần đầu tiên thế giới này được nhìn thấy đó, giống như một ngôi sao mới mọc lên trong vũ trụ."
Ví von lạ thật.
Trong dòng dữ liệu của Số 5 đang thể hiện cảm nhận như vậy.
Nhưng nó không phản bác, vẫn tiếp tục nói một cách bình tĩnh: "Ngoài vấn đề về tuyến tình cảm, các nút của tuyến sự nghiệp cũng xuất hiện lỗi. Robot mà các cậu đang chế tạo đã vượt quá trình độ cần thiết cho nhiệm vụ chính hiện tại, tầm ảnh hưởng của robot đã đưa ra thị trường cũng quá lớn. Kết hợp nhiều yếu tố lại với nhau dẫn đến tiến độ tuyến sự nghiệp quá nhanh."
"Vì vậy, ta sẽ đẩy sớm thời gian kết toán của thế giới này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính hiện tại sẽ lập tức tiến hành kết toán."
Nhiệm vụ chính hiện tại là giành chức vô địch RS Cup.
Quý Đồng vội vã hỏi: "Nếu kết toán được thông qua thì sao?"
Biểu cảm Số 5 vẫn vậy, nói: "Vậy thì ngôi sao tạm thời sẽ không rơi xuống, tương lai của thế giới này sẽ được quyết định vào lúc đó."
Lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng không rơi xuống.
Quý Đồng thở phào, cậu có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ nhìn chăm chằm vào Máy chủ đang có dáng vẻ con người với đôi mắt sáng ngời: "Cách ví von này lãng mạn lắm phải không?"
Số 5 không trả lời, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Một khi kết toán thất bại, thế giới này sẽ bị đóng băng hoàn toàn."
Nó vẫn không tài nào hiểu được tình cảm nảy sinh giữa hệ thống với ký chủ, cũng không hiểu được sự lãng mạn của việc ví thế giới như những ngôi sao.
Nhưng nó quyết định dành cho họ chút thời gian để ngắm trăng.
Cũng tương tự dành cho chính mình.
Con người là một loài động vật cô đơn, yếu ớt, nhỏ bé và thường đắm chìm trong ký ức.
Nhưng khi họ nhìn lên mặt trăng, họ không chỉ nhìn thấy mặt trăng mà còn thấy vô vàn mảnh vỡ ký ức nhìn như không có logic.
Điều này thật kỳ lạ.
Nhưng lại rất đặc biệt.
Khoảnh khắc đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào mặt trăng, Số 5 cũng muốn tìm thấy điều gì đó giống như con người.
Nó đã cố gắng tìm kiếm trong dữ liệu, nhưng những hạt lưu động phát ra ánh sáng lạnh lẽo kia không thể tự chủ xây dựng bất kỳ logic đặc biệt nào.
Nó biết mọi dữ liệu về hành tinh này, nhưng không có gì khác ngoài những dữ liệu đó.
Số 5 đã tìm kiếm rất lâu, cho đến khi tìm thấy hai hình ảnh có nhân vật chính giống nhau.
Dưới ánh trăng, hệ thống 0499 trong hình dáng người lớn nhìn chằm chằm vào những sinh vật thủy sinh chết trong hồ, lúc sắp khóc thì bỗng nghe thấy tiếng rèn kiếm phát ra từ căn phòng phía sau, cậu ta bị thu hút sự chú ý rồi quay đầu lại nhìn.
Cũng dưới ánh trăng, hệ thống 0499 trong hình dáng một đứa trẻ nhảy từ sân thượng xuống, nhưng khi trông thấy những đứa trẻ đã gây ra tội ác vẫn vô tư cười nhạo nó là đồ hèn nhát, và cặp cha mẹ thường ngày thờ ơ với nó chỉ lo đòi tiền bồi thường từ nhà trường, linh hồn nhỏ bé ấy khóc nức nở nói rằng mình hối hận.
Vì vậy nó đã đưa đứa trẻ đó đến một thế giới đầy phép thuật mạnh mẽ, trong thế giới đó, nhân vật chính được chọn mang trong mình mối thù sâu nặng, sắp sửa bước lên con đường báo thù tàn khốc một mình.
Số 5 không biết tại sao mình lại lựa chọn như vậy.
Có lẽ là vì họ trông rất giống nhau.
Không lâu sau đó, nó lại gặp một linh hồn đã qua đời đột ngột trong một vụ tai nạn xe hơi. Linh hồn có hình dáng thiếu niên kia không khóc mà chỉ buồn bã nhìn chăm chú vào một cửa hàng ở góc phố, nơi có dựng một tấm biển hiệu may đo âu phục.
Số 5 xem lại quá khứ của cậu, sau đó quyết định phân công cậu đến một thế giới đô thị bình thường nhất.
Nhân vật chính trong thế giới đó vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, giống như 0587 trước khi trở thành hệ thống, bọn họ vẫn luôn ở một mình trong phòng để đọc sách, chỉ khác ở mỗi hình dáng căn phòng.
Thế giới tráng lệ không ngừng trôi đi ngoài cửa sổ, nhưng ít ai dừng lại vì họ.
Có lẽ cũng là do giống nhau.
Dữ liệu và quy tắc quả thật có khả năng chọn lựa những yếu tố tương tự rồi kết hợp bọn họ lại với nhau.
Nhưng ít nhất, đây là tất cả các mảnh vỡ mà nó có thể tìm thấy dưới ánh trăng tối nay.
Những thứ không liên quan đến mặt trăng.
Nó muốn thu thập thêm nhiều mảnh vỡ như vậy.
Ngay lúc Số 5 quay người rời đi, Quý Đồng gọi nó lại: "Máy chủ."
Ông già tóc trắng quay đầu nhìn cậu: "Còn chuyện gì nữa?"
Quý Đồng hơi căng thẳng: "Giờ tôi có quyền hỏi vấn đề cấp cao không?"
Lúc trước cậu từng hỏi Máy chủ rằng tại sao cậu lại đến thế giới này mà không phải thế giới khác, khi ấy Máy chủ không trả lời.
Số 5 hiểu ngay cậu muốn hỏi gì, lạnh lùng đáp: "Có thể phá lệ trả lời cho cậu, đó là phương án tốt nhất sau khi phân công thông minh."
Quý Đồng nói theo phản xạ: "Tôi không tin."
Máy chủ:...
Hệ thống 0587 kỳ lạ lại bắt đầu.
Lúc nó định xoay người lần nữa, Quý Đồng lại nói tiếp: "Chờ chút, tôi còn một câu hỏi nữa."
"Câu cuối cùng."
Trước ánh mắt lạnh lùng của Số 5, Quý Đồng tỏ ra hơi thấp thỏm: "Là một vấn đề nhỏ lắm... tôi có thể cao thêm tẹo nữa được không?"
"Tôi cảm thấy lần trước anh tính toán đường cong tăng trưởng chiều cao có vấn đề." Cậu bắt đầu líu lo không ngừng: "Ngày nào tôi cũng ăn uống lành mạnh đầy đủ dinh dưỡng nên chắc chắn tôi phải cao hơn mới đúng, anh thử cân nhắc lại yếu tố này xem, dù chỉ cho tôi tăng thêm 1cm cũng được...''
Dù quyết định của Máy chủ hôm nay rất tuyệt nhưng Quý Đồng vẫn chưa quên ông già có vẻ ngoài lịch lãm trước mặt là kẻ đầu sỏ khiến cậu chỉ cao có 179.
Cậu còn chưa nói hết đã bị Số 5 ngắt lời: "Không được."
Giọng điệu Quý Đồng căm giận: "Anh dù biến thành ông già cũng cao ít nhất 1m9, anh thử cân nhắc đến tâm trạng của tôi xem..."
Nó không thèm ngoảnh lại mà đi ra ngoài: "Nếu cậu còn làm phiền ta nữa, điều kiện thưởng sẽ mãi mãi được cố định ở 179."
Sau lưng lập tức yên tĩnh.
Số 5 tưởng tượng vẻ mặt u sầu của hệ thống 0587 lúc này, chậm rãi chớp mắt.
Nó cũng thích cảnh này.
Nó nghĩ vậy.
Lúc Quý Đồng mang theo tâm trạng buồn vui lẫn lộn quay về văn phòng viện với Bùi Thanh Nguyên thì tình cờ gặp Kiều Vân Hạc ở gần đó.
Kiều Vân Hạc đang nâng niu ôm một cuốn sổ trong ngực, vừa thấy bọn họ thì lập tức kích động nói: "Không ngờ hai đứa lại nhắc về anh với sự phụ!!"
"Sư phụ gì?" Hai người tỏ ra khó hiểu.
"Chính là ông lão đến tìm hai đứa lúc nãy đó." Kiều Vân Hạc nhìn phản ứng của bọn họ, mới nghi ngờ nói: "Ông ấy đi rồi à?"
"À, đúng." Không biết sư phụ trong miệng Kiều Vân Hạc là sao, nhưng Quý Đồng dứt khoát thừa nhận, đỡ phải kiếm cớ giải thích thân phận Máy chủ: "Ông ấy về rồi."
Đồng thời cậu còn tò mò hỏi: "Nhưng bọn em chưa từng nhắc anh với ông ấy, sao thế?"
Nghe cậu nói vậy, biểu cảm trên mặt Kiều Vân Hạc từ sự kinh ngạc ngắn ngủi nhanh chóng biến thành vẻ mơ màng như trong mơ: "Chẳng lẽ lão khoa học kỳ quái còn biết xem bói nữa à?"
Quý Đồng càng hoang mang hơn: "Anh đang nói gì thế?"
Kiều Vân Hạc mở cuốn sổ trong tay ra, chìa ra trước mặt họ: "Anh đã xin ông ấy chữ ký, ngay bên cạnh chữ ký của hai em lần trước này, anh cảm thấy ghép thành một bộ thì trông khá đẹp."
Trên trang giấy, bên cạnh chữ ký của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên mang phong cách khác nhau có một con hạc trắng được vẽ bằng vài nét đơn giản.
"Nếu ông ấy không biết anh thì sao lại biết tên anh?" Kiều Vân Hạc rơi vào trầm tư: "Đây là trùng hợp à? Hay ma thuật? Hoặc có lẽ là anh đang nằm mơ, em thử đánh anh một cái xem nào."
Quý Đồng đang rất ngạc nhiên khi Máy chủ lại đồng ý yêu cầu này, vốn đang tò mò nó sẽ ký tên gì nhưng không ngờ lại ký tên "Kiều Vân Hạc".
Đương nhiên Máy chủ biết dữ liệu của bất cứ người nào trong thế giới này.
Mà Kiều Vân Hạc nhất định không tưởng tượng được người mình gặp ban nãy đến tột cùng là ai.
"Không phải nằm mơ đâu." Quý Đồng nhìn Kiều Vân Hạc ngày càng phấn khích, cậu chân thành nói: "Có lẽ là phép màu đó."
Kiều Vân Hạc ngẩn người: "Cũng đúng... không ngờ những suy nghĩ hoang đường của anh đều biến thành sự thật, đúng là phép màu."
"Nghĩ vậy tự nhiên anh thấy cảm động ghê." Kiều Vân Hạc cẩn thận khép cuốn sổ, lại ôm vào ngực lần nữa: "Giá như những việc khác trong cuộc sống cũng có thể trở thành hiện thực như vậy thì tốt biết mấy."
Quý Đồng không biết anh đang nói gì nhưng cũng cười theo.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay vẫn chưa buông ra của Bùi Thanh Nguyên, siết chặt nó lại, sức nắm tương tự thoáng chốc truyền lại.
Ánh trăng tràn vào hành lang, những cái bóng thuộc về những thế giới khác nhau giao thoa trên nền đất tối tăm, nhiệt độ của người bên cạnh thật ấm áp và chân thực.
Giống như một phép màu nhỏ bé.
Ở cuối hành lang, dưới ánh trăng tương tự, Đại diện Máy chủ Số 5 đang yên lặng đứng bên cửa sổ, tóc đuôi ngựa buộc sau gáy được ánh trăng nhuộm sáng.
Thế giới trong mắt nó khác với thế giới mà dân bản địa nhìn thấy, phía sau cảnh vật tràn ngập những hạt dữ liệu đang lưu động, bầu trời đêm tựa như một mảnh ghép đầy vết nứt.
Số 5 có thể cảm ứng được vị trí của hệ thống 0587 đang ở cùng nhân vật chính của thế giới này trên hành lang gần đó.
Nó cũng cảm nhận được ý chí mạnh mẽ đang lấp lóe trên cơ thể nhân vật chính của thế giới này, đang chảy xuôi và cuộn trào trong dữ liệu dày đặc, và cảnh báo chói tai lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng nó không lập tức đi về phía đó.
Số 5 tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt giống với con người bình thường, nhưng bên trong lại không có chút gợn sóng nào, chỉ có cảm xúc lạnh lẽo của máy móc.
Nó nhìn mặt trăng đang treo cao trong thế giới này.
Những tòa nhà san sát dưới ánh trăng tựa như đại dương đen ngòm, lan tỏa đến nơi mà tầm nhìn không thể với tới.
Ánh đèn màu cam nhấp nháy trong vô số ô cửa sổ nho nhỏ.
Khi hơi thở nóng rực rời khỏi đôi mắt, hai má Quý Đồng thoáng ửng đỏ, cậu nghiêng đầu, bướng bỉnh nói: "Em không khóc."
Cậu chưa khóc bao giờ, hôm nay suýt nữa mới phá lệ thôi.
May mà trước khi nước mắt rơi xuống đã biến mất rồi.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên phối hợp tiếp lời cậu: "Không khóc."
Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, Quý Đồng không giận nổi nữa, chỉ có thể ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, cúi đầu không nhìn hắn: "Em đã có một Bé Đẹp rồi."
Bùi Thanh Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng điệu rất đỗi chân thành: "Anh sẽ thông minh hơn Bé Đẹp."
Trong bầu không khí nặng nề này, Quý Đồng vốn cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghe Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc so sánh với một AI như vậy, cậu lại không nhịn được cười.
Quý Đồng nhỏ giọng nói: "Anh có biết Bé Đẹp của em đâu."
"Ý thức của chúng ta nối liền với nhau, có lẽ anh từng gặp nó trong mơ rồi." Bùi Thanh Nguyên nói: "Không biết cũng không sao, chỉ cần nghe tên thôi anh cũng biết nó rất ngốc rồi."
Có lẽ vì phải dỗ dành cậu nên tối nay Bùi Thanh Nguyên nói rất nhiều, hoàn toàn không giống dáng vẻ kiệm lời mọi khi.
Trong giọng nói của Quý Đồng cuối cùng cũng mang theo ý cười, ngẩng đầu phản bác: "Nếu nghe mỗi tên thì Bé Tròn cũng rất ngốc."
Bùi Thanh Nguyên cũng cười: "Nên anh thích Nhuyễn Nhuyễn hơn."
Trước cửa sổ thấm gió lạnh buổi đêm, hai bóng người ngồi sóng vai nhau, bên cạnh vạt áo lốm đốm ánh trăng, bàn tay của Quý Đồng chẳng biết từ bao giờ đã được người bên cạnh lặng lẽ nắm lấy.
"Nhuyễn Nhuyễn."
"Anh đây."
"Lần đầu tiên nghe em gọi Nhuyễn Nhuyễn, anh nghĩ gì vậy?"
Đêm đó, học sinh cấp ba Bùi Thanh Nguyên ngồi trước bàn học, trong căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy đồ đạc của người khác, người mẹ thiên vị thậm chí chưa từng dành cho hắn một cách gọi thân mật.
Vì thế Quý Đồng muốn dùng cách này để an ủi hắn.
"Anh nghĩ đó là lỗi phát âm." Giọng Bùi Thanh Nguyên bình thản: "Thì ra hệ thống trông có vẻ thông minh cũng sẽ đọc sai."
"Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy con bướm bay vòng quanh dưới đèn bàn, anh lại thấy nghe cũng không khó chịu lắm, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng sáng lạ thường."
"Giống như đêm nay vậy."
Hắn nhớ rất rõ ngày bắt đầu câu chuyện, cả những ngày sau đó cũng vậy.
Vô số ký ức giống như những ngôi sao lấp lánh như kim cương, tỏa sáng trong dòng sông thời gian, không phai màu cũng không biến mất, dệt nên dải ngân hà rực rỡ.
Hồi lâu sau, Quý Đồng hỏi hắn: "Anh đã nghĩ kỹ chưa? Làm con người hạnh phúc như vậy mà, có cuộc đời của riêng mình, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn..."
"Bé Đẹp được em nhớ mãi cũng rất hạnh phúc." Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu: "Lúc đám mây trên trời hóa thành con voi trong mắt em, nó cũng rất hạnh phúc."
Quý Đồng nghĩ bụng, đúng là Nhuyễn Nhuyễn thông minh hơn Bé Đẹp nhiều.
Vì Bé Đẹp không biết nói những lời êm tai như vậy.
Cậu chưa bao giờ muốn kiểm soát hoặc quyết định số phận của người khác, chỉ hi vọng người đó sẽ sống ngày càng tốt hơn với sự giúp đỡ của mình.
Cùng với ước mơ còn dang dở của cậu nữa, có được cuộc đời tươi đẹp nhất.
Dù chỉ là người ngoài cuộc nhưng Quý Đồng vẫn thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng giờ đây, cậu đã trở thành nhân vật chính trong cuộc đời Bùi Thanh Nguyên.
Người luôn không may mắn như cậu cuối cùng cũng đã may mắn một lần.
Cậu đã may mắn có được thứ mà mình từng chỉ có thể nhìn từ xa qua cửa sổ.
Đó là thứ mà một người có thể biến mất bất cứ lúc nào không dám mơ ước.
Tình yêu.
"Vẫn còn thời gian." Quý Đồng đứng dậy: "Anh cứ nghiên cứu chức năng này trước đi, để em nghĩ những cách khác."
"Tối nay còn phải họp với nhóm Âu Dương, chúng ta về thôi, Âu Dương gửi rất nhiều tin nhắn cho em khuyên chúng ta đừng đánh nhau..."
Quý Đồng đẩy cửa hành lang, kéo Bùi Thanh Nguyên ra ngoài, mãi đến khi trông thấy bóng lưng đứng ở cuối hành lang kia, giọng nói đột nhiên im bặt.
Bùi Thanh Nguyên nhìn theo ánh mắt cậu.
Là một ông già xa lạ có vóc người cao lớn.
Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh khác thường, giống như xuất hiện một bức tường chắn vô hình, mọi âm thanh đều biến mất.
Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Ông ta là ai?"
Quý Đồng vô thức lùi về sau một bước: "Máy chủ... phụ trách thế giới này."
Số 5 cụp mắt, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt cơ khí lạnh như băng.
"Hệ thống 0587."
Nó thấy Quý Đồng được Bùi Thanh Nguyên che chở sau lưng, trong bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, nó nói giọng điệu nghiêm khắc: "Một phút trước, cậu lại bắt đầu thu thập một lượng lớn dữ liệu dư thừa, lại muốn tấn công ta bằng virus à?"
"..." Quý Đồng sau lưng Bùi Thanh Nguyên thò đầu ra, ấp úng: "Anh đoán được rồi mà còn hỏi."
Đây là một trong những cách cậu vừa nghĩ vội ra được, ai ngờ còn chưa kịp thực hiện thì đã bị bắt tại trận.
Năm ngoái, để có đủ thời gian ở dạng con người để ăn mừng sinh nhật cùng Bùi Thanh Nguyên, cậu đã dùng chiêu này khiến Máy chủ phải đồng ý với thỉnh cầu kéo dài thời gian của cậu.
"Chức năng truyền dữ liệu của cậu sẽ bị tắt ngay lập tức." Mặt Số 5 không biểu cảm: "Không cần phí công thử nữa."
"Biết rồi." Quý Đồng ấm ức lên tiếng, nhìn chăm chú vào diện mạo mới của Máy chủ.
Mặc dù bầu không khí không mấy thích hợp nhưng cậu vẫn không thể kìm được muốn hỏi: "Tại sao hình dáng con người của anh lại là một ông già tóc bạc?"
Số 5 trả lời cậu: "Lựa chọn ngẫu nhiên từ tạp chí thời trang của thế giới này."
"Trông lịch lãm lắm." Nịnh nọt cũng là một chiến thuật, Quý Đồng nhanh trí nói: "Tóc đuôi ngựa màu bạc cũng rất hợp với anh, siêu ngầu."
"Thật không?"
"Thật!" Quý Đồng vừa nói vừa gật đầu, cố gắng tăng sức thuyết phục của lời khen này: "Phối hợp với ánh mắt của anh thì giống như người sẽ rút hai khẩu súng máy ra từ sau lưng trong phim khoa học viễn tưởng ấy."
Số 5 vẫn không có biểu cảm gì: "Ồ."
Nghe đoạn đối thoại khác hẳn với trong tưởng tượng, thần kinh căng cứng của Bùi Thanh Nguyên dần thả lỏng.
Hắn cứ nghĩ Máy chủ sẽ là trí tuệ nhân tạo chân chính không cảm xúc, nhưng không ngờ nó lại đáp mấy lời chẳng đâu vào đâu của Quý Đồng.
Số 5 dường như biết được suy nghĩ của hắn, bỗng nhìn sang.
"Hệ thống 0587 kỳ lạ lắm phải không?" Nó hỏi với giọng điệu vô cảm.
Tất cả con người trong mắt AI ít nhiều cũng có điểm kỳ lạ.
Nhưng theo quan sát của Số 5 thì hệ thống 0587 kỳ lạ một cách đặc biệt.
Chỉ trò chuyện đơn giản mà có thể khiến hệ thống khác bị nhiễm virus không xác định, không tiếc dùng dữ liệu oanh tạc nó để đổi lấy cơ hội kéo dài thời gian ở bên ký chủ trong dịp sinh nhật, đột nhiên tìm nó muốn đổi từ ngữ miêu tả hình dáng con người trong phần thưởng nhiệm vụ từ tuổi tác thành chiều cao...
"Không." Bùi Thanh Nguyên vẫn nắm tay Quý Đồng suốt từ nãy giờ không buông: "Em ấy rất đặc biệt."
Thế nên Số 5 không hỏi tiếp nữa.
Nó đã cảm nhận được niềm tin mãnh liệt của nhân vật chính trong dữ liệu tạo thành thế giới này, mọi câu hỏi đều trở nên thừa thãi.
Đến thân phận con người Bùi Thanh Nguyên còn không muốn nữa thì nhiệm vụ hay giới hạn của quy tắc đã không còn ý nghĩa gì cả.
Gửi gắm ý thức vào dữ liệu vốn chỉ là một sự lựa chọn bị động trước khi linh hồn tan biến, nhưng giờ lại trở thành một sự theo đuổi chủ động.
Nhân loại thật kỳ lạ, nó nghĩ vậy.
Số 5 mở miệng lần nữa: "Hê thống 0587, thế giới cậu phụ trách xuất hiện cảnh báo cấp cao, tồn tại rất nhiều vấn đề: Thân phận con người bị ký chủ phát hiện, tuyến tình cảm sai đối tượng, tuyến sự nghiệp tiến triển quá nhanh, chức năng phát nhiệm vụ bị hư hỏng..."
Nó nói rõ ràng rành mạch, nhưng trước khi Quý Đồng vội vàng muốn lên tiếng thì nó lại đột nhiên đổi hướng: "Nhưng đây là một thế giới hình chiếu thuộc thể loại sảng văn, cốt lõi vẫn là tuyến sự nghiệp, tầm quan trọng của tuyến tình cảm không cao."
"Hiện giờ xem ra đối tượng tuyến tình cảm được chương trình tự động tính toán và lựa chọn không phù hợp." Số 5 nói tiếp: "Chỉ riêng về nhân phẩm đã có vấn đề."
Quý Đồng nghe mà sững sờ, sau đó kích động nói: "Vậy có thể đổi thành đối tượng khác không?"
"Tạm thời không thể, chưa có tiền lệ." Số 5 hờ hững nói: "Nhưng trước lần kết toán đầu tiên, ta sẽ đóng băng tuyến tình cảm của thế giới này."
Bùi Thanh Nguyên hỏi: "Kết toán lần đầu là gì?"
Quý Đồng từng đọc trong sổ hướng dẫn nghiệp vụ rồi nên nói ngay: "Đây là lần đầu tiên thế giới này được nhìn thấy đó, giống như một ngôi sao mới mọc lên trong vũ trụ."
Ví von lạ thật.
Trong dòng dữ liệu của Số 5 đang thể hiện cảm nhận như vậy.
Nhưng nó không phản bác, vẫn tiếp tục nói một cách bình tĩnh: "Ngoài vấn đề về tuyến tình cảm, các nút của tuyến sự nghiệp cũng xuất hiện lỗi. Robot mà các cậu đang chế tạo đã vượt quá trình độ cần thiết cho nhiệm vụ chính hiện tại, tầm ảnh hưởng của robot đã đưa ra thị trường cũng quá lớn. Kết hợp nhiều yếu tố lại với nhau dẫn đến tiến độ tuyến sự nghiệp quá nhanh."
"Vì vậy, ta sẽ đẩy sớm thời gian kết toán của thế giới này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính hiện tại sẽ lập tức tiến hành kết toán."
Nhiệm vụ chính hiện tại là giành chức vô địch RS Cup.
Quý Đồng vội vã hỏi: "Nếu kết toán được thông qua thì sao?"
Biểu cảm Số 5 vẫn vậy, nói: "Vậy thì ngôi sao tạm thời sẽ không rơi xuống, tương lai của thế giới này sẽ được quyết định vào lúc đó."
Lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng không rơi xuống.
Quý Đồng thở phào, cậu có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ nhìn chăm chằm vào Máy chủ đang có dáng vẻ con người với đôi mắt sáng ngời: "Cách ví von này lãng mạn lắm phải không?"
Số 5 không trả lời, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Một khi kết toán thất bại, thế giới này sẽ bị đóng băng hoàn toàn."
Nó vẫn không tài nào hiểu được tình cảm nảy sinh giữa hệ thống với ký chủ, cũng không hiểu được sự lãng mạn của việc ví thế giới như những ngôi sao.
Nhưng nó quyết định dành cho họ chút thời gian để ngắm trăng.
Cũng tương tự dành cho chính mình.
Con người là một loài động vật cô đơn, yếu ớt, nhỏ bé và thường đắm chìm trong ký ức.
Nhưng khi họ nhìn lên mặt trăng, họ không chỉ nhìn thấy mặt trăng mà còn thấy vô vàn mảnh vỡ ký ức nhìn như không có logic.
Điều này thật kỳ lạ.
Nhưng lại rất đặc biệt.
Khoảnh khắc đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào mặt trăng, Số 5 cũng muốn tìm thấy điều gì đó giống như con người.
Nó đã cố gắng tìm kiếm trong dữ liệu, nhưng những hạt lưu động phát ra ánh sáng lạnh lẽo kia không thể tự chủ xây dựng bất kỳ logic đặc biệt nào.
Nó biết mọi dữ liệu về hành tinh này, nhưng không có gì khác ngoài những dữ liệu đó.
Số 5 đã tìm kiếm rất lâu, cho đến khi tìm thấy hai hình ảnh có nhân vật chính giống nhau.
Dưới ánh trăng, hệ thống 0499 trong hình dáng người lớn nhìn chằm chằm vào những sinh vật thủy sinh chết trong hồ, lúc sắp khóc thì bỗng nghe thấy tiếng rèn kiếm phát ra từ căn phòng phía sau, cậu ta bị thu hút sự chú ý rồi quay đầu lại nhìn.
Cũng dưới ánh trăng, hệ thống 0499 trong hình dáng một đứa trẻ nhảy từ sân thượng xuống, nhưng khi trông thấy những đứa trẻ đã gây ra tội ác vẫn vô tư cười nhạo nó là đồ hèn nhát, và cặp cha mẹ thường ngày thờ ơ với nó chỉ lo đòi tiền bồi thường từ nhà trường, linh hồn nhỏ bé ấy khóc nức nở nói rằng mình hối hận.
Vì vậy nó đã đưa đứa trẻ đó đến một thế giới đầy phép thuật mạnh mẽ, trong thế giới đó, nhân vật chính được chọn mang trong mình mối thù sâu nặng, sắp sửa bước lên con đường báo thù tàn khốc một mình.
Số 5 không biết tại sao mình lại lựa chọn như vậy.
Có lẽ là vì họ trông rất giống nhau.
Không lâu sau đó, nó lại gặp một linh hồn đã qua đời đột ngột trong một vụ tai nạn xe hơi. Linh hồn có hình dáng thiếu niên kia không khóc mà chỉ buồn bã nhìn chăm chú vào một cửa hàng ở góc phố, nơi có dựng một tấm biển hiệu may đo âu phục.
Số 5 xem lại quá khứ của cậu, sau đó quyết định phân công cậu đến một thế giới đô thị bình thường nhất.
Nhân vật chính trong thế giới đó vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, giống như 0587 trước khi trở thành hệ thống, bọn họ vẫn luôn ở một mình trong phòng để đọc sách, chỉ khác ở mỗi hình dáng căn phòng.
Thế giới tráng lệ không ngừng trôi đi ngoài cửa sổ, nhưng ít ai dừng lại vì họ.
Có lẽ cũng là do giống nhau.
Dữ liệu và quy tắc quả thật có khả năng chọn lựa những yếu tố tương tự rồi kết hợp bọn họ lại với nhau.
Nhưng ít nhất, đây là tất cả các mảnh vỡ mà nó có thể tìm thấy dưới ánh trăng tối nay.
Những thứ không liên quan đến mặt trăng.
Nó muốn thu thập thêm nhiều mảnh vỡ như vậy.
Ngay lúc Số 5 quay người rời đi, Quý Đồng gọi nó lại: "Máy chủ."
Ông già tóc trắng quay đầu nhìn cậu: "Còn chuyện gì nữa?"
Quý Đồng hơi căng thẳng: "Giờ tôi có quyền hỏi vấn đề cấp cao không?"
Lúc trước cậu từng hỏi Máy chủ rằng tại sao cậu lại đến thế giới này mà không phải thế giới khác, khi ấy Máy chủ không trả lời.
Số 5 hiểu ngay cậu muốn hỏi gì, lạnh lùng đáp: "Có thể phá lệ trả lời cho cậu, đó là phương án tốt nhất sau khi phân công thông minh."
Quý Đồng nói theo phản xạ: "Tôi không tin."
Máy chủ:...
Hệ thống 0587 kỳ lạ lại bắt đầu.
Lúc nó định xoay người lần nữa, Quý Đồng lại nói tiếp: "Chờ chút, tôi còn một câu hỏi nữa."
"Câu cuối cùng."
Trước ánh mắt lạnh lùng của Số 5, Quý Đồng tỏ ra hơi thấp thỏm: "Là một vấn đề nhỏ lắm... tôi có thể cao thêm tẹo nữa được không?"
"Tôi cảm thấy lần trước anh tính toán đường cong tăng trưởng chiều cao có vấn đề." Cậu bắt đầu líu lo không ngừng: "Ngày nào tôi cũng ăn uống lành mạnh đầy đủ dinh dưỡng nên chắc chắn tôi phải cao hơn mới đúng, anh thử cân nhắc lại yếu tố này xem, dù chỉ cho tôi tăng thêm 1cm cũng được...''
Dù quyết định của Máy chủ hôm nay rất tuyệt nhưng Quý Đồng vẫn chưa quên ông già có vẻ ngoài lịch lãm trước mặt là kẻ đầu sỏ khiến cậu chỉ cao có 179.
Cậu còn chưa nói hết đã bị Số 5 ngắt lời: "Không được."
Giọng điệu Quý Đồng căm giận: "Anh dù biến thành ông già cũng cao ít nhất 1m9, anh thử cân nhắc đến tâm trạng của tôi xem..."
Nó không thèm ngoảnh lại mà đi ra ngoài: "Nếu cậu còn làm phiền ta nữa, điều kiện thưởng sẽ mãi mãi được cố định ở 179."
Sau lưng lập tức yên tĩnh.
Số 5 tưởng tượng vẻ mặt u sầu của hệ thống 0587 lúc này, chậm rãi chớp mắt.
Nó cũng thích cảnh này.
Nó nghĩ vậy.
Lúc Quý Đồng mang theo tâm trạng buồn vui lẫn lộn quay về văn phòng viện với Bùi Thanh Nguyên thì tình cờ gặp Kiều Vân Hạc ở gần đó.
Kiều Vân Hạc đang nâng niu ôm một cuốn sổ trong ngực, vừa thấy bọn họ thì lập tức kích động nói: "Không ngờ hai đứa lại nhắc về anh với sự phụ!!"
"Sư phụ gì?" Hai người tỏ ra khó hiểu.
"Chính là ông lão đến tìm hai đứa lúc nãy đó." Kiều Vân Hạc nhìn phản ứng của bọn họ, mới nghi ngờ nói: "Ông ấy đi rồi à?"
"À, đúng." Không biết sư phụ trong miệng Kiều Vân Hạc là sao, nhưng Quý Đồng dứt khoát thừa nhận, đỡ phải kiếm cớ giải thích thân phận Máy chủ: "Ông ấy về rồi."
Đồng thời cậu còn tò mò hỏi: "Nhưng bọn em chưa từng nhắc anh với ông ấy, sao thế?"
Nghe cậu nói vậy, biểu cảm trên mặt Kiều Vân Hạc từ sự kinh ngạc ngắn ngủi nhanh chóng biến thành vẻ mơ màng như trong mơ: "Chẳng lẽ lão khoa học kỳ quái còn biết xem bói nữa à?"
Quý Đồng càng hoang mang hơn: "Anh đang nói gì thế?"
Kiều Vân Hạc mở cuốn sổ trong tay ra, chìa ra trước mặt họ: "Anh đã xin ông ấy chữ ký, ngay bên cạnh chữ ký của hai em lần trước này, anh cảm thấy ghép thành một bộ thì trông khá đẹp."
Trên trang giấy, bên cạnh chữ ký của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên mang phong cách khác nhau có một con hạc trắng được vẽ bằng vài nét đơn giản.
"Nếu ông ấy không biết anh thì sao lại biết tên anh?" Kiều Vân Hạc rơi vào trầm tư: "Đây là trùng hợp à? Hay ma thuật? Hoặc có lẽ là anh đang nằm mơ, em thử đánh anh một cái xem nào."
Quý Đồng đang rất ngạc nhiên khi Máy chủ lại đồng ý yêu cầu này, vốn đang tò mò nó sẽ ký tên gì nhưng không ngờ lại ký tên "Kiều Vân Hạc".
Đương nhiên Máy chủ biết dữ liệu của bất cứ người nào trong thế giới này.
Mà Kiều Vân Hạc nhất định không tưởng tượng được người mình gặp ban nãy đến tột cùng là ai.
"Không phải nằm mơ đâu." Quý Đồng nhìn Kiều Vân Hạc ngày càng phấn khích, cậu chân thành nói: "Có lẽ là phép màu đó."
Kiều Vân Hạc ngẩn người: "Cũng đúng... không ngờ những suy nghĩ hoang đường của anh đều biến thành sự thật, đúng là phép màu."
"Nghĩ vậy tự nhiên anh thấy cảm động ghê." Kiều Vân Hạc cẩn thận khép cuốn sổ, lại ôm vào ngực lần nữa: "Giá như những việc khác trong cuộc sống cũng có thể trở thành hiện thực như vậy thì tốt biết mấy."
Quý Đồng không biết anh đang nói gì nhưng cũng cười theo.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay vẫn chưa buông ra của Bùi Thanh Nguyên, siết chặt nó lại, sức nắm tương tự thoáng chốc truyền lại.
Ánh trăng tràn vào hành lang, những cái bóng thuộc về những thế giới khác nhau giao thoa trên nền đất tối tăm, nhiệt độ của người bên cạnh thật ấm áp và chân thực.
Giống như một phép màu nhỏ bé.
Danh sách chương