Edit: Phương Linh

Lạc Hành trực tiếp bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho ngây ngẩn, lông mi khẽ run, cứng ngắc nhìn hắn đến một câu cũng không nói được.

“Nhớ chưa?”

Sau lưng dán chặt vào ngực của Hoắc Hành Chu, nhiệt độ ấm áp khiến cậu cảm thấy yên lòng.

Lạc Hành giơ tay đẩy hắn thì cổ tay lập tức bị nắm lấy giơ lên đầu không cựa quậy được, Lạc Hành mặt mày căng thẳng nhìn hắn, cảm giác nhịp tim mình đã nhanh đến mất thăng bằng rồi.

“Cậu nói tớ biết, nhớ chưa?”

Cậu đâu còn khả năng suy tính, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn mà đáp lại: “Nhớ, nhớ rồi.”

Hoắc Hành Chu vờ thở dài: “Tối qua còn đòi tớ ôm cậu, hôm nay lại né tránh tớ, dù tớ chỉ là cái gối ôm bằng người, cũng không nên thất sủng nhanh vậy chứ.”

“Tớ không phải… Không phải ý đó.”

“Vậy ý cậu là gì?” Hoắc Hành Chu cảm giác thân thể của đứa nhỏ trên đùi cứng đơ như pho tượng, chân hơi động đậy, càng ôm cậu vào trong ngực xoa xoa.

“Tớ… Cậu… Cậu buông tớ ra trước đã.” Lạc Hành căng thẳng đến sắp thở không ra hơi, vô thức liếm môi, sợ mình dựa quá gần sẽ bị hắn phát hiện thật ra mình thích hắn, mắt cũng đỏ ửng.

Hoắc Hành Chu nhìn vành mắt phiếm hồng mịt mờ hơi nước của cậu, bộ dạng đáng thương càng khiến người khác muốn bắt nạt, nhịn xuống kích động hôn cậu, thấp giọng nở nụ cười buông cậu ra.

Lạc Hành vừa xuống đất đã lập tức chạy ra xa ngồi, trông như một chú thỏ con, đánh thương nhìn hắn.

Tâm tình Hoắc Hành Chu đã khá hơn một chút, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Tới đây đi, tớ không ôm cậu đâu.”

Lạc Hành không tin hắn, “Thật?”

“Ừ, thật.” Hoắc Hành Chu chìa tay với cậu, thả mềm giọng dụ dỗ: “Tới đây.”

Lạc Hành nhìn hắn vài giây, chậm rãi đi qua, vừa mới đưa tay đã bị hắn kéo một cái, suýt chút nữa lại nhào vào lòng hắn, hơi tức giận trừng hắn: “Sao cậu, sao cậu lại gạt tớ!”

“Không gạt cậu mà.” Hoắc Hành Chu đỡ cậu dậy ngồi bên cạnh, xoa xoa đầu cậu: “Đây không phải là không ôm cậu, sau này ngay cả tay cậu cũng không cho tớ kéo à?”

Lạc Hành á khẩu không trả lời được, quay đầu đi chỗ khác.

Hoắc Hành Chu gõ gõ cánh tay cậu, thả mềm giọng lấy lòng. Lạc Hành vẫn không quay đầu lại, mím môi đỏ mặt, cậu ấy cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì…

Trước sau gì cậu cũng sẽ đắm chìm.

Hoắc Hành Chu bóp eo cậu, kéo về phía mình: “Thầy Lạc, sau này em và thầy thi cùng một trường đại học, thầy nói có được không?”

Lạc Hành ngẩn ra.

Hoắc Hành Chu xoay cậu lại, mặt quay về phía mình, đưa tay khều lông mi cong vểnh mềm mại của cậu, làm cậu chớp mắt, mí mắt khẽ run, đâm đến đầu quả tim Hoắc Hành Chu mềm nhũn.

“Sau này cậu muốn thi trường đại học nào, nói thử xem.”

Lạc Hành sờ cánh tay hắn, không xác định được hỏi hắn: “Ý cậu là, muốn cùng tớ, thi cùng một trường đại học sao?”

“Ừ.”

“Nhưng tớ không biết… Tớ chưa nghĩ đến.” Lạc Hành nhấp khóe miệng, cậu chưa từng nghĩ sẽ thi trường đại học nào, dựa vào thành tích rồi báo đại một trường có lẽ cũng được.

Hoắc Hành Chu nói: “Vậy giờ suy nghĩ thử xem.”

Hắn nhớ tới mẹ Lạc Hành, nói tiếp: “Thật ra sau này tớ không muốn ở lại Giang Thành, cảm thấy thăm thú bên ngoài rất tốt, chúng ta tìm trường đại học xa một chút, cậu nói có được không?”

“Có thật không? Tớ, tớ cũng muốn đi.”

Lạc Hành áp chế mừng rỡ trong lòng, vô thức trở tay nắm chặt tay Hoắc Hành Chu: “Vậy cậu phải học tập thật giỏi, không được trốn học ra ngoài chơi nữa.”

Hoắc Hành Chu chả biết sao lại cười, bảo: “Tớ có cúp cua không cậu không biết sao? Người ta còn chưa ra khỏi phòng học cậu đã hỏi một câu đi đâu vậy, lại một câu không cho phép, còn nói liên tục mấy cái đề sai suốt gần hai tiết, nói liên miên cằn nhằn như gió thổi bên tai vậy.”

Lạc Hành bị hắn giễu cợt, xấu hổ nói: “Nào, nào có.”

Hoắc Hành Chu lại xích đến gần: “Có điều nói thì nói như vậy, thành tích của tớ không tốt bằng cậu, biết đâu cậu mới dạy mấy ngày đã ngại phiền.”

Lạc Hành vội lắc đầu: “Không… Không phiền.”

Hoắc Hành Chu bị dáng vẻ cuống cuồng phủ nhận này của cậu đâm đến tim mềm nhũn, càng sán đến gần gảy môi cậu, cười nói: “Thật sự không chê tớ?”

Lạc Hành vừa mở miệng đã lập tức liếm trúng ngón tay hắn, đỏ mặt quay đi chỗ khác. Hoắc Hành Chu lại nói: “Đến đại học rồi cũng chưa biết sẽ gặp được bao nhiêu cô gái đẹp đây, đến lúc đó hai ta không học chung lớp chắc chắn cậu chỉ chơi với mấy cô đó, không để ý tớ nữa.”

Lạc Hành vội nói: “Sẽ không, tớ không chơi với các cô ấy.”

Hoắc Hành Chu cười cười không nói gì, thầm nghĩ còn nói sau này gì nữa, hiện tại trong lòng đang chất chứa một thằng đàn ông kìa, hừ lạnh một tiếng, sớm muộn cũng có một ngày hắn đá thằng đó ra ngoài.

Khiến trong lòng trong mắt cậu ấy chỉ có mình, ai tới xâm chiếm sẽ đánh kẻ đó.



Không bao lâu thì điện thoại vang lên.

Hai người vừa gọi món cơm chiên trứng giá trên trời đến, Hoắc Hành Chu nghe điện thoại nói xuống ngay, lại giơ tay kéo Lạc Hành từ dưới đất lên.

“Cơm nước xong chúng ta về trường đi.” Lạc Hành bảo: “Cậu còn rất nhiều bài thi chưa làm đó.”

“…” Hoắc Hành Chu thoáng nghĩ, nói: “Được, dù sao ở nhà chẳng có việc gì, tiện thể mua ít thuốc cho cậu.”

Lạc Hành không kìm nén được vui sướng dạt dào trong mắt mình, hắn vừa nói muốn thi đại học, nói muốn thi cùng trường đại học với cậu.

Sau này bọn họ, lại có thể bên nhau bốn năm.

Lạc Hành nhếch miệng cười khẽ, bị Hoắc Hành Chu đang xách đồ về nhìn thấy, cười trêu chọc: “Nghĩ gì mà cười vui vậy, có phải đang cười có thi không đậu đại học không, quá đáng lắm á.”

Lạc Hành lắp bắt thu lại nụ cười, vội bác bỏ: “Không… Không phải.”

“Vậy cười gì thế?” Hoắc Hành Chu mở hộp thức ăn ra, rồi lấy sữa bò trong tủ lạnh ra rót nửa ly để trước mặt cậu, gõ nhẹ mặt bàn uy hiếp: “Nói thật đi, không sẽ đánh cậu.”

Lạc Hành biết hắn đang cố ý dọa mình, sẽ không ra tay với cậu, nhấp khóe miệng bảo: “Tớ đang nghĩ sau này có thể cùng một trường đại học với cậu, cảm thấy rất vui.”

Ngón tay Hoắc Hành Chu khẽ dừng, thật ra cũng chỉ là uy hiếp chơi thôi, không ngờ cậu ấy lại đột nhiên nói ra câu này. Nhìn khuôn mặt mềm mịn lại còn đột nhiên xấu hổ cúi đầu của cậu, thật muốn cười, có gì mà vui chứ? Lỡ như sau này hắn cưng chìu cậu sủng ái cậu nhiều hơn nữa, vậy sẽ vui đến thành cái gì đây?

Có ngốc hay không.



Hai người ăn cơm xong, dọn dẹp sơ qua một chút rồi về trường học.

Quần áo Lạc Hành bẩn rồi, buổi sáng lại thay áo sơ mi của Hoắc Hành Chu, có hơi lớn, mặc trên người rộng thùng thình, càng làm cậu thêm nhỏ gầy.

Hoắc Hành Chu ngồi trên ghế, nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, giương mắt nhìn chiếc bóng mờ trên cửa kính.

Chợt nhớ lần trước lúc hắn về trường học, trông thấy dáng vẻ cậu cởi quần áo.

Cánh tay giơ lên, làn da trắng mịn nuột nà cùng với vòng eo thon gọn, phía sau lưng còn có cả đường cong lõm vào.

Hoắc Hành Chu không nhịn được nắn vuốt ngón tay, ho nhẹ một tiếng rồi thu tầm mắt lại, nhìn thấy trên bàn bày vài cuốn sách, xuất thần một hồi.

Bỗng nhớ tới lời của Phùng Giai, cầm điện thoại lên gõ hai chữ Lạc Hành trong khung tìm kiếm.

Giao diện tìm kiếm nhảy ra một loạt tin tức, có cả bài viết và video, nội dung tiêu đề đều không khác mấy, đều là mấy loại thi đấu tranh thưởng.

Hắn bấm vào một cái video, chỉnh thấp âm thanh rồi xem.

Trong video có ba đứa trẻ cùng nhận phỏng vấn, trông tuổi tác… Chắc khi ấy chỉ bảy, tám tuổi.

Khi người chủ trì đặt câu hỏi, Lạc Hành nhìn ống kính giải thích rõ ràng mạch lạc, nhất là khi nói đến phần quan trọng nhất, thậm chí trong mắt như có vì tinh tú, vừa kiêu căng lại trêu người.

Nhưng người chủ trì vừa kết thúc phỏng vấn thì cậu lại không chịu nói nữa, không như đứa trẻ mặt đầy kiêu căng cướp lại hoặc tranh đua khoe khoang ở bên cạnh, vừa khiêm tốn vừa yên tĩnh.

Quá cực đoan.

Hoắc Hành Chu tắt nó đi, lại mở một cái video khác, lúc này Lạc Hành đã lớn hơn chút.

Lúc cậu nói chuyện không có nhìn chằm chằm vào ống kính, mà là nhìn người chủ trì, lông mày thanh tú khẽ nhíu, hai tay khắc chế bấm chặt lòng bàn tay.

Nhìn ra được, rằng lúc này cậu đã không nghe được, cũng chưa học thông thạo khẩu ngữ cho lắm, bởi vậy có vài vấn đề không thể tránh khỏi sai sót.

Dưới video có bình luận.

—— chậc, sao Lạc Hành này lại xa cách người chủ trì vậy, cả ống kính cũng không nhìn, kiêu ngạo vãi.

—— chẳng phải chỉ lấy thưởng thôi sao, ghê gớm quá ha.

—— chậc, vừa nhìn đã biết là thằng mọt sách, chỉ biết học hành, tương lai ra xã hội cũng chẳng có ích lợi gì.

Đầu quả tim Hoắc Hành Chu đau đớn, hận không thể xông vào ôm đứa nhỏ này ra, vò ở trong ngực không cho đi đâu cả, không cho cậu bị người phía sau ống kính bình phẩm xoi mói.

Hắn ngồi thẳng người, xoắn tay đi đáp trả bình luận, lại phát hiện còn phải đăng ký tài khoản, loay hoay nửa ngày cuối cùng cũng đăng ký thành công.

Đặt tên là: Tao là bố mày.

Tao là bố mày: Reply: Lấy thưởng không nổi là phải rồi, rác rưởi [1] ở đâu ra vậy, học thuộc lòng bảng cửu chương chưa mà ở đây nghèo hèn như má mày thế.

[1] Nguyên văn là 菜逼 (Cai Bi – CB) là một từ dùng để lăng mạ người khác, có nghĩa là yếu đuối, nhút nhát.

Tao là bố mày: Reply: Người anh em này đến công trường với tôi một chuyến đi, tôi thấy cậu biết tranh cãi lắm ấy:).

Hoắc Hành Chu đang đáp trả vui vẻ thì Lạc Hành đi ra từ phòng về sinh, thấy bộ dạng đầy mặt cười lạnh của hắn thì sợ hết hồn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì, có một cọ màu[2] khiêu khích tớ.” Hoắc Hành Chu ngẩng đầu, tắt điện thoại xong biểu tình lập tức trở nên hòa ái hơn.

[2] Cọ màu (彩笔): ý chỉ người hay làm màu, nói chuyện văn vẻ hoa mỹ.

Lạc Hành do dự nhìn hắn, muốn nói lại thôi: “Có phải cậu lại chế giễu người khác… Cũng đâu phải ai chơi game đều giỏi như cậu.”

“Không phải.” Hoắc Hành Chu nở nụ cười: “Tớ vẫn chơi như thường mà, tự nó tới gây chuyện, cậu nói có mất dạy không.”

“Đúng, đúng vậy.”

Lạc Hành luôn cảm thấy chỉ cần cậu và Hoắc Hành Chu ở chung một không gian thì sẽ khẩn trưởng bứt rứt một cách khó hiểu, tay chân cũng không biết nên để đâu cho phải.

“Cậu đừng lúc nào cũng chế giễu người khác, cãi nhau không tốt.”

Hoắc Hành Chu “Ừ” một tiếng, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: “Biết rồi, nhóc lắm lời.”

Lạc Hành đỏ mặt nháy mắt hai cái, tránh né tay hắn: “Vậy… Vậy thì, lát nữa cậu làm vài bài thi đi, tự tớ ra đề cho cậu.”

Lông mày Hoắc Hành Chu khẽ nhấc: ” y dô, cậu cũng biết tự ra đề nữa à.”

Lạc Hành hơi ngượng ngùng nói: “Không biết như thế nào, tớ dựa theo mấy loại đề cậu hay làm sai đó rồi ra, tớ từng tự làm nên chắc không sai đâu, cậu làm không?”

Hoắc Hành Chu yên lặng vài giây.

Lạc Hành tưởng đâu hắn đổi ý nên nhỏ giọng nói: “Cậu đồng ý đi.”

Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn cậu hơi ngửa đầu, dè dặt dụ dỗ, trái tim nhất thời được xoa mềm nhũn.

“Cậu cũng nói rồi, tớ có thể không làm sao.”

Lạc Hành cười híp mắt, “Ừ ừ” hai tiếng rồi bắt đầu lục cặp sách, tìm được một cuốn vở toán mới tinh, trang giấy phía trên viết ba chữ đề toán học ngay ngắn.

Hai người dùng chung một cái bàn, thi thoảng động tác hơi lớn thậm chí có thể đụng trúng cánh tay đối phương.

Lạc Hành lẳng lặng gõ bàn phím, để âm thanh nhỏ nhất, chỉ sợ ảnh hưởng đến Hoắc Hành Chu, ánh mắt thi thoảng lởn vởn trên mặt hắn, rồi nhanh chóng thu về.

Loại đề hình này cậu đã từng tỉ mỉ nói với hắn, chỉ có điểu đề toán số chú trọng tính ứng dụng, không biết hắn hiểu bao nhiêu.

Lạc Hành thấy hắn vẫn luôn rũ mắt nhìn bài thi, rất nghiêm túc giải đề nên cũng yên tâm, bắt đầu tiếp tục phiên dịch.

Trời dần dần tối, Lạc Hành đứng dậy mở đèn, cầm lấy bình nước rót hai ly rồi bưng trở lại.

Hoắc Hành Chu đã làm hơn một nửa, lật tờ giấy làm toán bên cạnh, vẫn là kiểu chữ giương nanh múa vuốt như cũ.

Lạc Hành luôn cảm thấy chữ của hắn mang tính xâm lược, vừa nhìn một chút đã có thể hung hăng kéo cậu qua.

“Cậu uống nước nghỉ ngơi chút đi, không cần gấp vậy đâu.”

Hoắc Hành Chu nhận lấy uống một hớp, ngửa đầu để lộ trái cổ, lăn lên lăn xuống uống hết nửa ly nước.

Lạc Hành chợt nhớ đến ngày đó hắn uống say, dáng vẻ vô tình hôn lên trái cổ mình, khẽ chớp mắt cúi thấp đầu.

Hoắc Hành Chu trả ly về rồi tiếp tục làm bài.

Lạc Hành cầm ly đi cất xong, len lén liếc hắn một cái.

Thật ra đôi khi cậu nghĩ, mình thật sự rất may mắn, có thể quen biết Hoắc Hành Chu, lại có thể chung trường với hắn, đã may mắn hơn so với rất nhiều người.

“Làm xong rồi.”

Hoắc Hành Chu bộp một tiếng thả bút xuống, khẽ lầm bầm: “Mợ, mệt chết bố rồi, cậu không thể ra đề đơn giản chút sao.”

Giọng của hắn không lớn, nhẹ đến gần như không nghe được.

Lạc Hành đọc được trên môi hắn, bị câu thô tục kia làm cho gò má đỏ ửng lên: “Khó một chút cậu mới có thể hiểu rõ hơn, sai rồi thì thôi, không sao cả, tớ giảng thêm cho cậu.”

Hoắc Hành Chu nhìn cậu cười, giơ tay đè bài thi lại, nghiêng nửa người tới gần cậu, nắm tay cậu: “Nếu tớ làm cái nào cũng đúng, cậu sẽ thưởng gì cho tớ?”

Lạc Hành lưỡng lự, ánh mắt đảo loạn một hồi, nhỏ giọng nói: “Sao cậu cứ muốn thưởng thế.”

Hoắc Hành Chu nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu, nở nụ cười: “Người ta đánh trẻ trả lại quả táo ngọt mà, tớ thi tốt rồi sao không thể có thưởng chứ, cậu không cho tớ, vậy tớ không học.”

Lạc Hành sợ hắn không học thật, vội đè bài thi lại, vội vội vàng vàng nói: “Tớ cho, cậu đừng không học.”

Hoắc Hành Chu nghe thấy lời này thì tâm tình tốt lên, “A” một tiếng thật dài, cố ý treo trái tim cậu lên lơ lửng.

Lạc Hành căng thẳng nuốt nước bọt, “Vậy cậu nói đi, cậu muốn gì…”

Hoắc Hành Chu kéo cậu, rũ mắt cười khẽ: “Lần trước tớ tình cờ nhìn thấy eo của cậu, chưa nhìn kỹ, cậu cho tớ nhìn chút nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện