Edit: Phương Linh
Ngực Lạc Hành nghẹn lại, bỗng chốc rút tay về, đỏ mặt lắc đầu nói năng lộn xộn: “Không, không được, cậu đổi cái… Đổi cái khác đi.”
Đầu cậu càng cúi càng thấp, mặt đỏ như muốn nổ thành pháo hoa, không tự chủ mà lùi về sau. Hoắc Hành Chu sợ cậu té xuống ghế nên giơ tay ra chụp lấy cậu nửa ôm vào lòng.
Rồi hắn mới đưa tay cố tình dọa cậu.
Lạc Hành gấp đến nỗi tai cũng đỏ lên, run giọng nói: “Đừng nhìn.”
“Được được được, không nhìn.” Hoắc Hành Chu vội rút tay về.
Biết cậu xấu hổ, lại không làm gì được cậu nên xoa đầu cậu, cười một tiếng: “Đừng sợ, tớ chỉ thuận miệng nói thôi, đâu có khả năng sẽ đúng hết, không chừng đã sai toàn bộ rồi kia kìa.”
“Sai toàn bộ?” Lạc Hành ngẩng đầu lên, “Cậu không thể làm lung tung! Những đề này đều giúp cho cậu hiểu được mấy đề sai, cậu phải nghiêm túc một chút chứ.”
Hoắc Hành Chu cười buông cậu ra, giơ tay xóc bài thi lên vẫy hai cái, đưa tới: “Ầy, cậu phê duyệt trước đi, xem lát nữa có muốn giáo huấn tớ không, thể phạt[1] gì tớ cũng nhận.”
[1] Thể phạt là dùng cách xử phạt về thể xác (đối với học sinh, như phạt đứng, quỳ, khẽ tay.)
Lạc Hành liếc mắt nhìn bài thi, bước giải đề rõ ràng.
Liếc hắn một cái, hắn ngồi bên cạnh chống đầu cười như không cười, lúc này mới dần dần phát hiện hắn cố ý gạt mình, tức giận đẩy hắn một cái rồi ngồi thẳng người.
Hoắc Hành Chu nhẫn nại kích động muốn chạm vào cậu, chà xát tay đến nóng lên, đổi sang tư thế chống cằm, cười nhìn cậu nghiêm nghiêm túc túc phê duyệt bài thi.
Lạc Hành có thói quen hở chút là hé miệng, mím thành một đường, ngón tay trắng mịn cầm bút, cẩn thận nhìn bước giải của từng đề.
Lông mi nhỏ dài hơi rũ, làn da mỏng manh để lộ mạch máu bên cổ. Hoắc Hành Chu chợt nghĩ, thảo nào quỷ hút máu đều thích cắn lên cổ.
Da dẻ nơi đó trông vừa non, vừa mềm.
Hắn cũng muốn cắn.
Một lúc sau, Lạc Hành dừng ngòi bút, phê duyệt xong đề cuối cùng rồi, ngây người mấy giây mới kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cậu ấy vậy mà thật sự…. Đúng hết!
Cậu chỉ mới nói qua những đề này một lần, hơn nữa còn là đề khó, vậy mà hắn lại có thể làm đúng hết!
Hoắc Hành Chu nhìn nét mặt cậu, khẽ cười: “Thế nào thầy Lạc, em làm đúng không?”
“Đúng hết rồi.” Lạc Hành do dự nhìn hắn, sao cũng nghĩ không ra, trong miệng thầy Trình hai năm qua người này lên lớp toàn ngủ với chơi game.
Làm sao có thể!
Nếu như đây không phải bài thi mình ra, thì cậu cũng hoài nghi Hoắc Hành Chu đã xem qua đáp án.
Khi đó thầy Trình nói chỉ số IQ của hắn cao, cậu còn cho rằng chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, không ngờ hắn lại là kiểu người chỉ nói qua một hai lần đã có thể thông hiểu toàn bộ!
“Cậu thật lợi hại.” Lạc Hành siết bài thi, vui vẻ lật đi lật lại mấy lần, chỉ cho hắn xem từng chỗ một: “Thật ra đề này có hơi vượt quá mức bình thường[2] rồi, tớ còn nghĩ cậu có làm sai hay không, không ngờ cậu lại làm đúng hết.”
[2] Nguyên văn siêu cương [超纲]: nghĩa là vượt qua phạm vi con người có thể làm đến.
Hoắc Hành Chu đứng lên, duỗi người.
Hắn vừa mới muốn nói chuyện lại sợ cậu không nghe được, lại cúi đầu nhìn vào mắt cậu nói: “Nếu không muốn thưởng gì, vậy tớ đi tắm.”
Nói xong, Hoắc Hành Chu xoay người, bỗng nhiên một cái tay nắm lấy ngón tay hắn, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao vậy?”
Lạc Hành cắn môi đứng lên, vô cùng gian nan chớp chớp mắt, liếc mắt không dám nhìn hắn: “Chỉ, chỉ nhìn chút thôi.”
“Hả?” Hoắc Hành Chu hoài nghi.
Lạc Hành cắn chặt môi, Hoắc Hành Chu hơi nhíu mày, “Cậu sao…”
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu thì trông thấy hai tay cậu run rẩy vén vạt áo ngủ lên, bởi vì quá khẩn trương nên hai lần đầu không vén áo nổi, đến lần thứ ba mới vén lên được.
Lạc Hành xoay người, hô hấp căng thẳng, cảm giác tầm mắt phía sau như có thể thiêu cháy cậu, chân cũng không nhịn được mà nhũn ra.
Hoắc Hành Chu ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn cậu cầm áo ngủ vén lên, rõ ràng đang xấu hổ không thôi, nhưng vẫn cắn răng khẩn trương vén lên cho hắn xem, chỉ vì hắn đã làm bài thi đúng hết.
Hoắc Hành Chu nhìn vòng eo mềm mại gầy yếu của cậu, cố tình giở trò xấu: “Không thấy được, kéo quần ngủ xuống chút đi.”
Cả người Lạc Hành cứng đờ, Hoắc Hành Chu cũng cảm thấy trêu cậu đủ rồi, trêu nữa sẽ giận mất, vừa định mở miệng thì lại thấy ngón tay cậu run rẩy, với ra sau eo nắm quần ngủ kéo xuống.
“Có thể, có thể ư?” m thanh run rẩy đến không ra hình thù gì, đầu quả tim Hoắc Hành Chu nóng lên, hô hấp cũng dồn dập.
Đứa nhỏ này, quá chọc người yêu thương rồi.
Tuy rằng hắn chả có lương tâm gì, nhưng nhìn người mình thích thế này, trong lòng khó chịu đi tới, cầm tay cậu, kéo áo ngủ xuống.
Lạc Hành không dám nhúc nhích, căng thẳng siết chặt ngón tay run lên, phát hiện hắn cũng không có hành động gì khác, mà là giúp mình sửa sang lại áo ngủ, mờ mịt: “Nhìn… Nhìn xong rồi à.”
Hoắc Hành Chu nhất thời không nói gì.
Trong lòng Lạc Hành càng khẩn trương hơn, ở phía sau hắn dựa vào rất gần, cậu lại không nghe được, nhất thời vừa căng thẳng vừa sốt ruột siết chặt vạt áo, tim bình bịch nhảy cẫng lên.
Ngón tay cách lớp vải bóp lấy lòng bàn tay, hô hấp càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, gần như sắp không chịu nổi.
“Hoắc Hành Chu?”
Hoắc Hành Chu lấy lại tinh thần, “Sao?”
“Nhìn, nhìn xong chưa?”
Thật ra Hoắc Hành Chu căn bản chưa nhìn kỹ, lúc đầu cũng chỉ muốn trêu chút thôi, không ngờ cậu lại thật sự vén lên cho mình xem, vừa vui vừa đau lòng.
Ngón tay cậu run rẩy, dáng vẻ dè dặt ôm lấy lưng quần, Hoắc Hành Chu thầm nghĩ, cho dù bây giờ Lạc Hành bảo hắn quỳ xuống ngay, hắn cũng sẽ không làm trái mà nghe theo.
“Bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, sao cậu lại nghe lời thế này chứ.” Hoắc Hành Chu lướt qua người Lạc Hành, giơ tay gõ xuống trán cậu.
Hai má Lạc Hành đỏ chót, trốn tránh ánh mắt hắn, lúng ta lúng túng nói: “Đề thi cậu đều làm đúng hết, tớ… thưởng.”
Hoắc Hành Chu không nghe rõ, “Sao cơ?”
Lạc Hành ngẩng đầu lên, lại cúi xuống, giọng nói hơi lớn lặp lại lần nữa: “Thưởng.”
Hoắc Hành Chu vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ tới trong lòng cậu còn có một người, đáy lòng trong nháy mắt dâng lên một mùi chua lè, cau mày dạy dỗ cậu: “Sau này không được như thế, nghe không?”
“Sao?” Lạc Hành không nghe rõ.
“Sao gì mà sao, phải nói biết rồi.”
Lạc Hành còn đang đắm chìm trong xấu hổ chưa lấy lại tinh thần, vốn không biết hắn bảo mình cam đoan cái gì, đỏ mặt gật đầu: “Biết rồi.”
Hoắc Hành Chu sửa sang áo ngủ cho cậu xong lại xoa đầu, thấy cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình thì nói tiếp: “Gọi anh.”
“Anh.”
“Phụt.” Hoắc Hành Chu nhìn bộ dáng bảo gì làm nấy của cậu, nhất thời nhịn không được bật cười.
Cậu ấy đúng thật là một bảo bối mà.
!!!
Lạc Hành đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa nãy hắn lại…
“Cậu…”
Hoắc Hành Chu xoay người, cầm theo áo ngủ của mình đi tắm, nghe giọng nói tức giận của cậu thì giơ tay móc lấy lưng quần mình, quay đầu lại nháy mắt một cái.
“Thầy Lạc, nhìn không?”
Mặt Lạc Hành đỏ lên, nghiêng đầu đi: “Không, không nhìn.”
“Quan sát chút cũng chẳng mất mát gì, người khác muốn nhìn cũng không có cơ hội đâu, lần đầu tiên này tớ sẽ cho cậu.” Hoắc Hành Chu áp sát cậu, “Thật sự không nhìn?”
“Không nhìn!” Lạc Hành đưa tay đẩy hắn, “Cậu mau đi tắm, lát nữa thầy muốn tới kiểm tra phòng ngủ.”
Tâm tình Hoắc Hành Chu rất tốt, cười đi vào phòng vệ sinh. Lạc Hành hít sâu một hơi, giơ tay lên che mặt, lại không nhịn được mà sờ sờ sau lưng mình.
Tiếng cười trầm thấp của hắn như còn phảng phất bên tai, chấn động đến tim cậu ngứa ngáy, thật ra vừa nãy rõ ràng Hoắc Hành Chu đã bỏ qua, hắn còn… Còn chủ động cho cậu xem.
Lạc Hành chợt cảm thấy mình có hơi phóng túng, cắn môi nhìn phòng vệ sinh, trên tấm kính mờ phản chiếu ra hình bóng của hắn.
Lạc Hành lặng lẽ cúi đầu.
Phù…
Cậu ấy chắc không phát hiện đâu.
…. Nhưng thật ra là cậu cố ý.
—
Giờ tự học sáng thứ hai, Trình Lợi Dân đến phòng học nói một chuyện, thi giữa kỳ vừa qua, Tổ bộ môn chuẩn bị đến đây thẩm tra, làm khảo sát giữa kỳ.
Năm nay Nhị Trung cũng phải bình cấp (bình xét cấp bậc) cho nên cực kỳ coi trọng đợt thẩm tra này, tận tâm chỉ bảo mấy đứa quỷ phá phách kia chú ý đừng gây ảnh hưởng, đừng gây hoạ vào giờ phút quan trọng này.
“Hoắc Hành Chu, em cứ nhìn Lạc Hành làm gì, nhìn thầy này!”
Chỉ đích danh ngay trước mặt cả lớp, Hoắc Hành Chu hoàn toàn không chút xấu hổ nào mà nhấc mí mắt, ngẩng đầu lên nhìn Trình Lợi Dân sắc mặt khó coi trên bục giảng.
Mọi người lại quay đầu nhìn hắn.
Nhất là Phùng Giai, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chòng chọc vào Hoắc Hành Chu, không biết đang nghĩ gì.
Hoắc Hành Chu duỗi cái chân dài, đạp lên xà ngang của bản học, mắt mang ý cười nói: “Nhưng thầy ơi, gần đây em thành thật lắm, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, ngài muốn khai đao cũng tìm không ra trên đầu em đâu.”
“Em thành thật đi, thầy còn chưa tìm em tính sổ đó!” Trình Lợi Dân cười lạnh nhìn lướt qua Hoắc Hành Chu.
Vụ việc Đinh Siêu tố cáo là do ông không đúng, ông cũng đã xử phạt xong, kết quả còn chưa đợi ông bàn bạc với hiệu trưởng thì Hoắc Hành Chu đã đánh người!
Trên mặt và trong miệng Đinh Siêu toàn là bùn khóc lóc đến phòng hiệu trưởng nói Hoắc Hành Chu đánh đập đe dọa cậu ta, ngay trước mặt hiệu trưởng, nôn ra hai ngụm nước miếng đầy bùn.
Lời này nếu truyền vào tai Tổ bộ môn, đối với bình cấp lại là một cơn sóng gió, chỉ có thể tạm thời đè xuống, mời Hoắc Hành Chu và phụ huynh hắn đi cùng ông và cả hiệu trưởng đến thăm hỏi một chút, có thể nói xin lỗi rồi âm thầm giải quyết hay không.
“Lát nữa sẽ tính sổ với em.”
Trình Lợi Dân tức giận trợn hai mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Không nhất thiết là trong tuần này, lãnh đạo trong cục tới khảo sát, các em phải chú ý chút cho thầy, chơi điện thoại trong giờ học, ngủ hay ra ngoài chơi game thầy đều nhịn được, thành thật vài ngày sẽ không chết đâu.”
Lạc Hành lo lắng nhìn Hoắc Hành Chu, gần đây cậu ấy đều lên lớp học, ngoại trừ… Chuyện Đinh Siêu lần trước ra, cậu ấy không gặp rắc rối mới phải.
“Còn có một việc, trong thành phố có một thi đua toán theo tổ, mỗi trường phải chọn năm học sinh đến dự thi.” Trình Lợi Dân nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng rơi trên mặt Lạc Hành.
“Lạc Hành, em và Diệp Tiếu Tiếu đi đi.” Giọng của Trình Lợi Dân không lớn, Lạc Hành lại đang xuất thần nên không nghe được.
Tập thể đám học sinh quay đầu nhìn Lạc Hành.
Hoắc Hành Chu giơ tay gõ gõ lên cánh tay cậu, thấp giọng nhắc nhở: “Thầy nói cậu và Diệp Tiếu Tiếu đi tham gia thi toán học.”
Lạc Hành ngẩng đầu, Trình Lợi Dân lại tiếp tục nói: “Trừ hai em ra còn có Tiết Tiên và Lục Thanh Hoà lớp Mười Một, cùng Khương Tự lớp Tám, làm một đội Nhị Trung.”
“Phải đi chừng ba ngày, do xe riêng đến đón các em, lát nữa kết thúc tự học buổi sáng thì về ký túc xá thu dọn một ít đồ, mười giờ tập học ở cổng trường.”
“Lần tranh tài này, học sinh cấp ba toàn thành phố đều được chọn qua, để giành vinh quang cho trường học, thầy hy vọng hai em sẽ toàn lực ứng phó.” Giọng Trình Lợi Dân như chiêng vỡ cố gắng kéo ra một chút nhiệt huyết sôi trào.
Phải đi ba ngày? Ý là, cậu sắp có ba ngày không được gặp Hoắc Hành Chu, thời gian dài như thế.
Lạc Hành nhìn môi Trình Lợi Dân nhúc nhích, mấy lời này từ hồi tiểu học cậu đã từng nghe vô số lần, làm học sinh tiểu biểu, lần đầu tiên lấy danh nghĩa đi thi đấu, giành vinh quang cho nhà trường.
Lần đầu tiên, cậu muốn nói với thầy, cậu không muốn đi.
Cậu không muốn những vinh quang và khích lệ đó, cậu chỉ muốn giảng đề cho Hoắc Hành Chu, nghe hắn hỏi những câu hỏi lung ta lung tung, luôn khiến cậu tay chân luống cuống.
“Nghĩ gì vậy?”
Trình Lợi Dân đã ra ngoài được một lúc, Lạc Hành thì vẫn đang ngẩn người, Hoắc Hành Chu thấy hơi sai sai, bèn gõ lên cổ tay cậu.
Lạc Hành ngẩng đầu lên, nhấp khóe miệng, lại rũ mắt: “Không, không nghĩ gì cả.”
“Há miệng.”
“Hả?” Lạc Hành thoáng ngẩng đầu, một viên kẹo đột nhiên bị nhét vào miệng, mang theo vị trái cây ngọt ngào.
“Nói thật đi, nghĩ gì vậy?”
Lạc Hành nhìn thùng rác, có chút muốn đi nhặt giấy gói kẹo về, bèn nhẫn nhịn thu hồi tầm mắt, ngậm kẹo nhỏ giọng nói: “Tớ đi thi đấu, cậu ở trường phải học thật tốt, đừng ra ngoài chơi.”
Hoắc Hành Chu nghe cậu nhắc tới cái này thì cười: “Cậu như đang dặn dò vậy, có giống kiểu trong TV diễn cảnh bà vợ hung dữ phải đi ra ngoài, dặn dò ông chồng bảo ‘Tôi không có ở đây mấy ngày ông phải đàng hoàng một chút, chớ có ra ngoài rượu chè be bét’ không chứ.”
Lạc Hành lập tức đỏ mặt, thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, ho khan vài tiếng: “Nói, nói bậy gì đó.”
Hoắc Hành Chu vỗ lưng giúp cậu thuận khí, đúng lúc chuông tan học vang lên.
Một người phụ nữ cao gầy mảnh mai ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa: “Hoắc Hành Chu, ra đây.”
———
Spoil một đoạn chương sau:
“Không sao, đã giải quyết xong rồi.”
“Không có cậu tớ chẳng muốn lên lớp học chút nào, thầy giảng tớ nghe không hiểu, tớ lại không muốn hỏi thầy ấy, sao mấy đề này lại khó thế này hả.”
“Thầy Lạc, có chút nhớ thầy.”
Ngực Lạc Hành nghẹn lại, bỗng chốc rút tay về, đỏ mặt lắc đầu nói năng lộn xộn: “Không, không được, cậu đổi cái… Đổi cái khác đi.”
Đầu cậu càng cúi càng thấp, mặt đỏ như muốn nổ thành pháo hoa, không tự chủ mà lùi về sau. Hoắc Hành Chu sợ cậu té xuống ghế nên giơ tay ra chụp lấy cậu nửa ôm vào lòng.
Rồi hắn mới đưa tay cố tình dọa cậu.
Lạc Hành gấp đến nỗi tai cũng đỏ lên, run giọng nói: “Đừng nhìn.”
“Được được được, không nhìn.” Hoắc Hành Chu vội rút tay về.
Biết cậu xấu hổ, lại không làm gì được cậu nên xoa đầu cậu, cười một tiếng: “Đừng sợ, tớ chỉ thuận miệng nói thôi, đâu có khả năng sẽ đúng hết, không chừng đã sai toàn bộ rồi kia kìa.”
“Sai toàn bộ?” Lạc Hành ngẩng đầu lên, “Cậu không thể làm lung tung! Những đề này đều giúp cho cậu hiểu được mấy đề sai, cậu phải nghiêm túc một chút chứ.”
Hoắc Hành Chu cười buông cậu ra, giơ tay xóc bài thi lên vẫy hai cái, đưa tới: “Ầy, cậu phê duyệt trước đi, xem lát nữa có muốn giáo huấn tớ không, thể phạt[1] gì tớ cũng nhận.”
[1] Thể phạt là dùng cách xử phạt về thể xác (đối với học sinh, như phạt đứng, quỳ, khẽ tay.)
Lạc Hành liếc mắt nhìn bài thi, bước giải đề rõ ràng.
Liếc hắn một cái, hắn ngồi bên cạnh chống đầu cười như không cười, lúc này mới dần dần phát hiện hắn cố ý gạt mình, tức giận đẩy hắn một cái rồi ngồi thẳng người.
Hoắc Hành Chu nhẫn nại kích động muốn chạm vào cậu, chà xát tay đến nóng lên, đổi sang tư thế chống cằm, cười nhìn cậu nghiêm nghiêm túc túc phê duyệt bài thi.
Lạc Hành có thói quen hở chút là hé miệng, mím thành một đường, ngón tay trắng mịn cầm bút, cẩn thận nhìn bước giải của từng đề.
Lông mi nhỏ dài hơi rũ, làn da mỏng manh để lộ mạch máu bên cổ. Hoắc Hành Chu chợt nghĩ, thảo nào quỷ hút máu đều thích cắn lên cổ.
Da dẻ nơi đó trông vừa non, vừa mềm.
Hắn cũng muốn cắn.
Một lúc sau, Lạc Hành dừng ngòi bút, phê duyệt xong đề cuối cùng rồi, ngây người mấy giây mới kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cậu ấy vậy mà thật sự…. Đúng hết!
Cậu chỉ mới nói qua những đề này một lần, hơn nữa còn là đề khó, vậy mà hắn lại có thể làm đúng hết!
Hoắc Hành Chu nhìn nét mặt cậu, khẽ cười: “Thế nào thầy Lạc, em làm đúng không?”
“Đúng hết rồi.” Lạc Hành do dự nhìn hắn, sao cũng nghĩ không ra, trong miệng thầy Trình hai năm qua người này lên lớp toàn ngủ với chơi game.
Làm sao có thể!
Nếu như đây không phải bài thi mình ra, thì cậu cũng hoài nghi Hoắc Hành Chu đã xem qua đáp án.
Khi đó thầy Trình nói chỉ số IQ của hắn cao, cậu còn cho rằng chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, không ngờ hắn lại là kiểu người chỉ nói qua một hai lần đã có thể thông hiểu toàn bộ!
“Cậu thật lợi hại.” Lạc Hành siết bài thi, vui vẻ lật đi lật lại mấy lần, chỉ cho hắn xem từng chỗ một: “Thật ra đề này có hơi vượt quá mức bình thường[2] rồi, tớ còn nghĩ cậu có làm sai hay không, không ngờ cậu lại làm đúng hết.”
[2] Nguyên văn siêu cương [超纲]: nghĩa là vượt qua phạm vi con người có thể làm đến.
Hoắc Hành Chu đứng lên, duỗi người.
Hắn vừa mới muốn nói chuyện lại sợ cậu không nghe được, lại cúi đầu nhìn vào mắt cậu nói: “Nếu không muốn thưởng gì, vậy tớ đi tắm.”
Nói xong, Hoắc Hành Chu xoay người, bỗng nhiên một cái tay nắm lấy ngón tay hắn, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao vậy?”
Lạc Hành cắn môi đứng lên, vô cùng gian nan chớp chớp mắt, liếc mắt không dám nhìn hắn: “Chỉ, chỉ nhìn chút thôi.”
“Hả?” Hoắc Hành Chu hoài nghi.
Lạc Hành cắn chặt môi, Hoắc Hành Chu hơi nhíu mày, “Cậu sao…”
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu thì trông thấy hai tay cậu run rẩy vén vạt áo ngủ lên, bởi vì quá khẩn trương nên hai lần đầu không vén áo nổi, đến lần thứ ba mới vén lên được.
Lạc Hành xoay người, hô hấp căng thẳng, cảm giác tầm mắt phía sau như có thể thiêu cháy cậu, chân cũng không nhịn được mà nhũn ra.
Hoắc Hành Chu ngây ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn cậu cầm áo ngủ vén lên, rõ ràng đang xấu hổ không thôi, nhưng vẫn cắn răng khẩn trương vén lên cho hắn xem, chỉ vì hắn đã làm bài thi đúng hết.
Hoắc Hành Chu nhìn vòng eo mềm mại gầy yếu của cậu, cố tình giở trò xấu: “Không thấy được, kéo quần ngủ xuống chút đi.”
Cả người Lạc Hành cứng đờ, Hoắc Hành Chu cũng cảm thấy trêu cậu đủ rồi, trêu nữa sẽ giận mất, vừa định mở miệng thì lại thấy ngón tay cậu run rẩy, với ra sau eo nắm quần ngủ kéo xuống.
“Có thể, có thể ư?” m thanh run rẩy đến không ra hình thù gì, đầu quả tim Hoắc Hành Chu nóng lên, hô hấp cũng dồn dập.
Đứa nhỏ này, quá chọc người yêu thương rồi.
Tuy rằng hắn chả có lương tâm gì, nhưng nhìn người mình thích thế này, trong lòng khó chịu đi tới, cầm tay cậu, kéo áo ngủ xuống.
Lạc Hành không dám nhúc nhích, căng thẳng siết chặt ngón tay run lên, phát hiện hắn cũng không có hành động gì khác, mà là giúp mình sửa sang lại áo ngủ, mờ mịt: “Nhìn… Nhìn xong rồi à.”
Hoắc Hành Chu nhất thời không nói gì.
Trong lòng Lạc Hành càng khẩn trương hơn, ở phía sau hắn dựa vào rất gần, cậu lại không nghe được, nhất thời vừa căng thẳng vừa sốt ruột siết chặt vạt áo, tim bình bịch nhảy cẫng lên.
Ngón tay cách lớp vải bóp lấy lòng bàn tay, hô hấp càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, gần như sắp không chịu nổi.
“Hoắc Hành Chu?”
Hoắc Hành Chu lấy lại tinh thần, “Sao?”
“Nhìn, nhìn xong chưa?”
Thật ra Hoắc Hành Chu căn bản chưa nhìn kỹ, lúc đầu cũng chỉ muốn trêu chút thôi, không ngờ cậu lại thật sự vén lên cho mình xem, vừa vui vừa đau lòng.
Ngón tay cậu run rẩy, dáng vẻ dè dặt ôm lấy lưng quần, Hoắc Hành Chu thầm nghĩ, cho dù bây giờ Lạc Hành bảo hắn quỳ xuống ngay, hắn cũng sẽ không làm trái mà nghe theo.
“Bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, sao cậu lại nghe lời thế này chứ.” Hoắc Hành Chu lướt qua người Lạc Hành, giơ tay gõ xuống trán cậu.
Hai má Lạc Hành đỏ chót, trốn tránh ánh mắt hắn, lúng ta lúng túng nói: “Đề thi cậu đều làm đúng hết, tớ… thưởng.”
Hoắc Hành Chu không nghe rõ, “Sao cơ?”
Lạc Hành ngẩng đầu lên, lại cúi xuống, giọng nói hơi lớn lặp lại lần nữa: “Thưởng.”
Hoắc Hành Chu vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ tới trong lòng cậu còn có một người, đáy lòng trong nháy mắt dâng lên một mùi chua lè, cau mày dạy dỗ cậu: “Sau này không được như thế, nghe không?”
“Sao?” Lạc Hành không nghe rõ.
“Sao gì mà sao, phải nói biết rồi.”
Lạc Hành còn đang đắm chìm trong xấu hổ chưa lấy lại tinh thần, vốn không biết hắn bảo mình cam đoan cái gì, đỏ mặt gật đầu: “Biết rồi.”
Hoắc Hành Chu sửa sang áo ngủ cho cậu xong lại xoa đầu, thấy cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình thì nói tiếp: “Gọi anh.”
“Anh.”
“Phụt.” Hoắc Hành Chu nhìn bộ dáng bảo gì làm nấy của cậu, nhất thời nhịn không được bật cười.
Cậu ấy đúng thật là một bảo bối mà.
!!!
Lạc Hành đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa nãy hắn lại…
“Cậu…”
Hoắc Hành Chu xoay người, cầm theo áo ngủ của mình đi tắm, nghe giọng nói tức giận của cậu thì giơ tay móc lấy lưng quần mình, quay đầu lại nháy mắt một cái.
“Thầy Lạc, nhìn không?”
Mặt Lạc Hành đỏ lên, nghiêng đầu đi: “Không, không nhìn.”
“Quan sát chút cũng chẳng mất mát gì, người khác muốn nhìn cũng không có cơ hội đâu, lần đầu tiên này tớ sẽ cho cậu.” Hoắc Hành Chu áp sát cậu, “Thật sự không nhìn?”
“Không nhìn!” Lạc Hành đưa tay đẩy hắn, “Cậu mau đi tắm, lát nữa thầy muốn tới kiểm tra phòng ngủ.”
Tâm tình Hoắc Hành Chu rất tốt, cười đi vào phòng vệ sinh. Lạc Hành hít sâu một hơi, giơ tay lên che mặt, lại không nhịn được mà sờ sờ sau lưng mình.
Tiếng cười trầm thấp của hắn như còn phảng phất bên tai, chấn động đến tim cậu ngứa ngáy, thật ra vừa nãy rõ ràng Hoắc Hành Chu đã bỏ qua, hắn còn… Còn chủ động cho cậu xem.
Lạc Hành chợt cảm thấy mình có hơi phóng túng, cắn môi nhìn phòng vệ sinh, trên tấm kính mờ phản chiếu ra hình bóng của hắn.
Lạc Hành lặng lẽ cúi đầu.
Phù…
Cậu ấy chắc không phát hiện đâu.
…. Nhưng thật ra là cậu cố ý.
—
Giờ tự học sáng thứ hai, Trình Lợi Dân đến phòng học nói một chuyện, thi giữa kỳ vừa qua, Tổ bộ môn chuẩn bị đến đây thẩm tra, làm khảo sát giữa kỳ.
Năm nay Nhị Trung cũng phải bình cấp (bình xét cấp bậc) cho nên cực kỳ coi trọng đợt thẩm tra này, tận tâm chỉ bảo mấy đứa quỷ phá phách kia chú ý đừng gây ảnh hưởng, đừng gây hoạ vào giờ phút quan trọng này.
“Hoắc Hành Chu, em cứ nhìn Lạc Hành làm gì, nhìn thầy này!”
Chỉ đích danh ngay trước mặt cả lớp, Hoắc Hành Chu hoàn toàn không chút xấu hổ nào mà nhấc mí mắt, ngẩng đầu lên nhìn Trình Lợi Dân sắc mặt khó coi trên bục giảng.
Mọi người lại quay đầu nhìn hắn.
Nhất là Phùng Giai, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chòng chọc vào Hoắc Hành Chu, không biết đang nghĩ gì.
Hoắc Hành Chu duỗi cái chân dài, đạp lên xà ngang của bản học, mắt mang ý cười nói: “Nhưng thầy ơi, gần đây em thành thật lắm, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, ngài muốn khai đao cũng tìm không ra trên đầu em đâu.”
“Em thành thật đi, thầy còn chưa tìm em tính sổ đó!” Trình Lợi Dân cười lạnh nhìn lướt qua Hoắc Hành Chu.
Vụ việc Đinh Siêu tố cáo là do ông không đúng, ông cũng đã xử phạt xong, kết quả còn chưa đợi ông bàn bạc với hiệu trưởng thì Hoắc Hành Chu đã đánh người!
Trên mặt và trong miệng Đinh Siêu toàn là bùn khóc lóc đến phòng hiệu trưởng nói Hoắc Hành Chu đánh đập đe dọa cậu ta, ngay trước mặt hiệu trưởng, nôn ra hai ngụm nước miếng đầy bùn.
Lời này nếu truyền vào tai Tổ bộ môn, đối với bình cấp lại là một cơn sóng gió, chỉ có thể tạm thời đè xuống, mời Hoắc Hành Chu và phụ huynh hắn đi cùng ông và cả hiệu trưởng đến thăm hỏi một chút, có thể nói xin lỗi rồi âm thầm giải quyết hay không.
“Lát nữa sẽ tính sổ với em.”
Trình Lợi Dân tức giận trợn hai mắt nhìn hắn, nói tiếp: “Không nhất thiết là trong tuần này, lãnh đạo trong cục tới khảo sát, các em phải chú ý chút cho thầy, chơi điện thoại trong giờ học, ngủ hay ra ngoài chơi game thầy đều nhịn được, thành thật vài ngày sẽ không chết đâu.”
Lạc Hành lo lắng nhìn Hoắc Hành Chu, gần đây cậu ấy đều lên lớp học, ngoại trừ… Chuyện Đinh Siêu lần trước ra, cậu ấy không gặp rắc rối mới phải.
“Còn có một việc, trong thành phố có một thi đua toán theo tổ, mỗi trường phải chọn năm học sinh đến dự thi.” Trình Lợi Dân nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng rơi trên mặt Lạc Hành.
“Lạc Hành, em và Diệp Tiếu Tiếu đi đi.” Giọng của Trình Lợi Dân không lớn, Lạc Hành lại đang xuất thần nên không nghe được.
Tập thể đám học sinh quay đầu nhìn Lạc Hành.
Hoắc Hành Chu giơ tay gõ gõ lên cánh tay cậu, thấp giọng nhắc nhở: “Thầy nói cậu và Diệp Tiếu Tiếu đi tham gia thi toán học.”
Lạc Hành ngẩng đầu, Trình Lợi Dân lại tiếp tục nói: “Trừ hai em ra còn có Tiết Tiên và Lục Thanh Hoà lớp Mười Một, cùng Khương Tự lớp Tám, làm một đội Nhị Trung.”
“Phải đi chừng ba ngày, do xe riêng đến đón các em, lát nữa kết thúc tự học buổi sáng thì về ký túc xá thu dọn một ít đồ, mười giờ tập học ở cổng trường.”
“Lần tranh tài này, học sinh cấp ba toàn thành phố đều được chọn qua, để giành vinh quang cho trường học, thầy hy vọng hai em sẽ toàn lực ứng phó.” Giọng Trình Lợi Dân như chiêng vỡ cố gắng kéo ra một chút nhiệt huyết sôi trào.
Phải đi ba ngày? Ý là, cậu sắp có ba ngày không được gặp Hoắc Hành Chu, thời gian dài như thế.
Lạc Hành nhìn môi Trình Lợi Dân nhúc nhích, mấy lời này từ hồi tiểu học cậu đã từng nghe vô số lần, làm học sinh tiểu biểu, lần đầu tiên lấy danh nghĩa đi thi đấu, giành vinh quang cho nhà trường.
Lần đầu tiên, cậu muốn nói với thầy, cậu không muốn đi.
Cậu không muốn những vinh quang và khích lệ đó, cậu chỉ muốn giảng đề cho Hoắc Hành Chu, nghe hắn hỏi những câu hỏi lung ta lung tung, luôn khiến cậu tay chân luống cuống.
“Nghĩ gì vậy?”
Trình Lợi Dân đã ra ngoài được một lúc, Lạc Hành thì vẫn đang ngẩn người, Hoắc Hành Chu thấy hơi sai sai, bèn gõ lên cổ tay cậu.
Lạc Hành ngẩng đầu lên, nhấp khóe miệng, lại rũ mắt: “Không, không nghĩ gì cả.”
“Há miệng.”
“Hả?” Lạc Hành thoáng ngẩng đầu, một viên kẹo đột nhiên bị nhét vào miệng, mang theo vị trái cây ngọt ngào.
“Nói thật đi, nghĩ gì vậy?”
Lạc Hành nhìn thùng rác, có chút muốn đi nhặt giấy gói kẹo về, bèn nhẫn nhịn thu hồi tầm mắt, ngậm kẹo nhỏ giọng nói: “Tớ đi thi đấu, cậu ở trường phải học thật tốt, đừng ra ngoài chơi.”
Hoắc Hành Chu nghe cậu nhắc tới cái này thì cười: “Cậu như đang dặn dò vậy, có giống kiểu trong TV diễn cảnh bà vợ hung dữ phải đi ra ngoài, dặn dò ông chồng bảo ‘Tôi không có ở đây mấy ngày ông phải đàng hoàng một chút, chớ có ra ngoài rượu chè be bét’ không chứ.”
Lạc Hành lập tức đỏ mặt, thiếu chút nữa bị mắc nghẹn, ho khan vài tiếng: “Nói, nói bậy gì đó.”
Hoắc Hành Chu vỗ lưng giúp cậu thuận khí, đúng lúc chuông tan học vang lên.
Một người phụ nữ cao gầy mảnh mai ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa: “Hoắc Hành Chu, ra đây.”
———
Spoil một đoạn chương sau:
“Không sao, đã giải quyết xong rồi.”
“Không có cậu tớ chẳng muốn lên lớp học chút nào, thầy giảng tớ nghe không hiểu, tớ lại không muốn hỏi thầy ấy, sao mấy đề này lại khó thế này hả.”
“Thầy Lạc, có chút nhớ thầy.”
Danh sách chương