Edit: Hướng Nhật Quỳ

Trình Lợi Dân vừa mới đi không lâu nên trong lớp vẫn còn rất yên tĩnh.

Cả đám học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn cửa, lại quay đầu nhìn Hoắc Hành Chu. Chỉ thấy hắn ngoan ngoãn đứng lên, ở dưới bàn Lạc Hành nhẹ nhàng kéo tay hắn lại, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai vậy?”

Hoắc Hành Chu cúi người xuống, kề sát tai cậu thấp giọng bảo: “Mẹ tớ.”

Lạc Hành buông ngón tay ra, vội vã rụt lại, ánh mắt lặng lẽ quan sát Ngũ Tố Nghiên. Quần áo của bà  già dặn tinh xảo, biểu tình trên mặt không thể nói tốt cũng chẳng thể nói xấu, nhìn đến lòng cậu lo lắng bất an.

“Có phải dì rất tức giận không.” Lạc Hành không nghe thấy âm thanh của mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác để khống chế âm lượng, “Không phải vì chuyện của lớp phó chứ, thầy Trình mời dì ấy đến trường sao? Không thì tớ và thầy Trình đến giải thích nhé.”

Hoắc Hành Chu từng đánh nhau biết bao nhiêu lần, từ nhỏ đã gây họa nhiều hơn so với Lạc Hành giành giải thưởng. Tuy rằng giờ đã cải tà quy chính, nhưng vừa nghe cậu nói vậy vẫn có chút buồn cười,

“Sao, muốn nói chuyện với mẹ tớ?”

Lạc Hành không nghe được giọng nói của hắn, gật đầu: “Không không có đánh cậu ta, hơn nữa còn là vì tớ…”

“Tớ đánh người hay không thì có liên quan gì đến cậu, nói vớ vẩn, nếu mẹ tớ đánh cậu thì sao?”

“Nếu dì không tránh cậu, tớ…” Lạc Hành muốn nói lại thôi ngẩng đầu nhìn Ngữ Tố Nghiên, lại cúi đầu, giọng nhỏ thẻ: “Đánh một chút cũng không vấn đề mà.”

Hoắc Hành Chu cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đang khẩn trương nhìn hắn, rất sợ hắn bị trách cứ, tim lập tức mềm nhũn.

Hắn hơi há miệng, dùng khẩu hình nói: “Có ngốc không, tớ cũng không nỡ đánh cậu.”

“Cậu đừng lộn xộn, tớ đang nói chuyện chính sự với cậu đó, tớ…” Lạc Hành lần nữa bắt lấy tay hắn, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Cậu đã đồng ý muốn thi cùng trường đại học với tớ, cậu đồng ý rồi, không thể nuốt lời.”

“Ừ, tớ biết.”



Ngũ Tớ Nghiên đậu xe ở cổng trường học, Hoắc Hành Chu kéo cửa ra ngồi vào, cái mông còn chưa  ngồi vững đã nghe Ngũ Tố Nghiên châm chọc nói: “Tại sao đánh nhau, nói đi.”

Hoắc Hành Chu chân dài một khúc, kéo kéo cổ ái đồng phục thở dài: “Nó vu khống bạn cùng bàn của con gian lận với Tiếu Tiếu, mẹ nói có phải nó muốn ăn đòn không.”

Ngũ Tố Nghiên im lặng vài giây, lại hỏi: “Thiếu đòn hay không là con định đoạt chắc? Mẹ thấy bây giờ con đang thiếu đòn đấy, con để mẹ đánh một trận nhé?”

“Con biết sai rồi.”

“Lần sau còn dám không?”

Hoắc Hành Chu nghĩ nghĩ, giữ lại cho mình một đường lui: “Xem tình huống đã.”

Ngũ Tố Nghiên đạp ga một cái, Hoắc Hành Chu suýt chút nữa bị văng ra cửa sổ xe, luống cuống thắt dây an toàn lại xin tha: “Mẹ mẹ, bình tĩnh chút đã, con còn chưa lấy vợ, con không thể ngỏm được.”



Rất nhanh đã đến bệnh viện, hiệu trưởng và thầy Trình cũng nhanh chóng tới, chân trước chân sau bước vào phòng bệnh của Đinh Siêu.

Mẹ Đinh trông coi trước phòng bệnh, đút cho gã từng miếng từng miếng cháo, mái tóc mỏng hơi lưa thưa cẩn thận búi thành một bó, nếp nhăn trên mặt rãnh sâu, nước da quanh năm trải qua phơi nắng nên ngăm đen.

Mẹ Đinh vừa nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn bốn người đứng ở cửa, cạch một tiếng đứng lên, hung hăng nhào tới, giơ tay muốn đánh Ngũ Tố Nghiên một bạt tai.

“Mấy người còn dám tới!”

Hoắc Hành Chu nghiêng người bắt lấy cổ tay bà ta, lại không nghĩ đó chỉ là chiêu giả tạo của bà ta, trở tay mạnh mẽ vung trên má phải của Hoắc Hành Chu một bạt tai.

Một tiếng vang dội, mấy người đều sợ ngây người, cô y tá đi ngang ở phía sau thờ ơ nhìn một cái, thầm nghĩ lại là nhà nào mâu thuẫn nữa đây, thu tầm mắt rồi đi mất.

Hoắc Hành Chu cứng đơ một giây.

Đinh Siêu cũng có chút ngu người, nhưng trông thấy Ngũ Tố Nghiên liếc mắt tới thì lại rũ mắt xuống.

Hoắc Hành Chu này là con nhà giàu quen sống trong nhung lụa ngoại trừ gây họa thì là tiêu xài, chẳng làm nên trò trống gì lại có thể có cuộc sống tốt như vậy. Mỗi ngày gã đều học đến hơn một giờ sáng, năm giờ sáng đã bò dậy, đã cố gắng như vậy nhưng vẫn không lấy được học bổng mỗi năm.

Điều kiện gia đình của Diệp Tiếu Tiếu tốt thế kia, điều kiện gia đình của Lục Thanh Hòa và gã lại khác một trời một vực. Lần trước gã nghe thấy hiệu trưởng gọi điện với ba của Lục Thanh Hòa, ông ta thậm chí còn có thể quyên góp nhà cho trường học.

Bọn họ làm sao sẽ cần học bổng, cho dù lấy được cũng chỉ để mua đôi giày, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng chưa đủ, sao cứ nhất định muốn cướp với gã!

Những kẻ có tiền này, vốn dĩ không biết cuộc sống có bao nhiêu khổ cực!

“Ôi ôi ôi~” Trình Lợi Dân khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, vội vã kéo Hoắc Hành Chu ra, nói với mẹ Đinh: “Phụ huynh Đinh Siêu, tôi biết ngài rất tức giận, hôm nay chúng tôi cũng để hy vọng cho ngài một chỗ hài lòng….”

“Hài lòng? Sao tôi có thể hài lòng, con trai tôi bị đánh, bây giờ nhập viện hai ngày, tôi và ba nó đều không thể làm việc, chúng tôi ăn cái gì, cũng không biết Siêu Siêu có để lại di chứng gì hay không.” Mẹ Đinh hung tợn nhìn chằm chằm Ngũ Tố Nghiên, như thể Ngũ Tố Nghiên đứng ở đó chính là đang làm nhục bà ta vậy.

Trình Lợi Dân vội nói: “Tôi biết tôi biết, vì vậy hôm nay phụ huynh Hoắc Hành Chu mới đặc biệt đến nói xin lỗi, cũng đề nghị để bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho Đinh Siêu.”

Mẹ Đinh cười lạnh: “Kiểm tra toàn diện? Thầy nghi ngờ tôi hãm hại họ? Không nói những thứ khác, chỉ nói con trai tôi bây giờ lớp 12, mấy ngày này đối với việc học của nó có bao nhiêu ảnh hưởng thầy biết không? Tôi và ba nó cả đời đều cung cấp cho nó đi học, hy vọng nó có thể thi được trường đại học tốt để sau này không cần chịu khổ, đừng như chúng tôi bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nếu nó thi không đậu, thầy chịu trách nhiệm sao?”

Trình Lợi Dân nhất thời nghẹn họng.

Hiệu trưởng nhận thay nói: “Cái này ngài không cần lo, Đinh Siêu rớt môn, tôi sẽ bảo thầy cô các lớp đích thân bổ túc cho em ấy, thế ngài thấy có được không?”

Mẹ Đinh quay đầu liếc nhìn con trai ngồi trên giường bệnh, lại liếc nhìn Hoắc Hành Chu.

Cho dù không biết phân biệt tốt xấu đi nữa, thì bà ta cũng có thể nhìn ra đôi giày chơi bóng trên chân Hoắc Hành Chu, cái túi xách trong tay Ngũ Tố Nhiên đắt giá bao nhiêu.

“Bây giờ Siêu Siêu không dám đi học, cũng rất ghét học, thầy nói học bù là học bù sao?” Hai mắt mẹ Đinh đỏ chót, khàn giọng nói: “Mấy người nhất định phải bồi thường tinh thần cho chúng tôi.”

Ghét học? Hoắc Hành Chu giương mắt nhìn Đinh Siêu trên giường bệnh, sắc mặt trơn bóng hồng hào, trên đùi để mấy tờ bài thi, chăm chỉ khắc khổ khiến người khác nhìn mà không nhịn được rơi lệ.

Thân tàn chí kiên còn kiên trì học tập, tương lai cổng chính Thanh Hoa Bắc Đại không vì gã mà mở ra thì thật có lỗi với cố gắng của gã.

Chỉ vậy mà nói là ghét học?

Hiệu trưởng vừa nghe có thể xoay chuyển, bồi thường dù sao cũng đỡ hơn là làm lớn chuyện rồi truyền đến tai Tổ nghiên cứu khoa học, ảnh hưởng đến bình cấp của trường học mới là chuyện lớn.

“Ngài xem muốn bồi thường bao nhiêu, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm hài lòng.”

Mẹ Đinh nhìn nét mặt của Ngũ Tố Nghiên, hất chiếc cằm gầy gò, hai mí mắt hơi rũ chống đỡ đôi mắt đục ngầu, hai mắt chứa đầy oán hận quét qua quét lại trên mặt Ngũ Nghiên và Hoắc Hành Chu.

“Mười vạn[1].”

[1] 10 vạn tương đương 33 triệu VNĐ.

Hiệu trưởng ngẩn ra, chuyện này…

Hoắc Hành Chu vừa muốn nói thì chỉ thấy Ngũ Tố Nghiên giơ tay đặt trên cánh tay hắn cản lại, nghiên đầu: “Đem chuyện ngày đó, thành thật nói lại không sót một chữ, thiếu một chữ sẽ vặn đầu con xuống dưới.”

“Dạ.” Hoắc Hành Chu ngoan ngoãn mở miệng, “Cuối tháng 9 lớp chúng tôi có một học sinh chuyển tới, tên Lạc Hành.”

“Không cần nói từ thời Bàn Cổ khai thiên địa[2], nói thẳng chủ đề đi.” Ngũ Tố Nghiên nhấc mí mắt, cho hắn ánh mắt ‘bây giờ con mà lòng vòng nữa mẹ sẽ vặn đầu con ngay’.”

[2] Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Hoắc Hành Chu hơi liếm khóe miệng, bị những móng tay gồ ghề nhọn hoắc kia cào ra một lớp da giấy (lớp ngoài cùng của da), nóng rát.

Điện thoại trong túi reo lên một tiếng, hắn lấy ra xem thử, là tin nhắn lạc Hành gửi tới,

—— các người ở bệnh viện ư?

Hoắc Hành Chu không coi ai ra gì lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn: Ừ.

“Tớ biết nhất định cậu rất oan ức, nhưng mà…” Lạc Hành cầm điện thoại, đánh rồi lại xóa đánh rồi lại xóa hết lần này tới lần khác, quanh đi quẩn lại mấy lần, nhìn đến Diệp Tiếu Tiếu ở bên cạnh cũng không chịu nổi.

Hoắc Hành Chu nhìn thanh nhắc nhở vẫn luôn hiển thị đối phương đang nhập vào, đợi chừng ba phút cũng không có tin nhắn gửi tới. Trong lòng đang muốn nghĩ có lẽ cậu sẽ nói gì đó dài thiệt dài, kết quả là hai chữ.

Lạc Hành: Ồ, được.

?

Hoắc Hành Chu biết rõ Lạc Hành lo lắng hắn sẽ gây hoạ lần nữa, nhưng lại không mở miệng bảo hắn nhượng bộ chịu oan ức này, nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ có thể bày tỏ mình biết rồi.

Nói xin lỗi là được.

Hoắc Hành Chu cất điện thoại, quy củ khom lưng với mẹ Đinh: “Xin lỗi dì Đinh, con không nên ra tay với Đinh Siêu, có điều con chỉ đè nó xuống cạp đất hai lần, chứ không đánh nó.”

Mẹ Đinh nghe con trai mình bị con trai người khác đè xuống cạp đất, ánh mắt quanh năm lạnh lẽo tạo thành bị sự tự ti và tự ái cực độ mà va vào nhau, bỗng chốc bùng nổ, khóc lóc muốn lên đánh Ngũ Tố Nghiên: “Cô nuôi con trai ngoan, các cô có tiền là có thể đạp lên tôn nghiêm của chúng tôi, chà đạp chúng tôi, bắt đạp chúng tôi đúng không?”

Hoắc Hành Chu cao hơn bà ta rất nhiều, rũ mắt nhìn bà ta, sau đó nói: “Đinh Siêu trộm bài thi của lớp trưởng bọn con và Lạc Hành ngồi cùng bàn với con, đến phòng hiệu trưởng vu oan hai người họ gian lận đáp án trong kỳ thi tháng và giữa kỳ.”

Đinh Siêu siết chặt tay, không dám ngẩng đầu.

Hiệu trưởng cũng chẳng biết nên nói gì.

Chuyện này Đinh Siêu vốn không chiếm được lý, nhưng Hoắc Hành Chu đã đánh người nên gã lại biến thành người bị hại, chỉ hy vọng hai bên có thể giải quyết hòa bình, nhưng…

Bồi thường mười vạn, cũng quá nhiều, dù cho điều kiện gia đình của Hoắc Hành Chu có thiếu tiền hay không, thì cũng chẳng thể tùy tiện nói vậy được.

“Phụ huynh của Đinh Siêu, ngày xem cái này…”

Mẹ Đinh vừa khóc vừa gào ngồi dưới đất, vừa chỉ tay lên thề vừa vỗ sàn nhà: “Siêu Siêu là tâm can của tao, tao chỉ có một đứa con trai này, mày đánh nó, mày đánh chết nó rồi mày bảo hai lão già tao phải làm sao đây.”

Hiệu trưởng cũng coi như nghe rõ, này rõ ràng là mượn cớ vu oan mà, sầu muộn nhìn Trình Lợi Dân, thấy ông cũng lo lắng cau mày thì không khỏi thở dài.

Ngũ Tố Nghiên vẫn luôn không lên tiếng khẽ ho khan, hơi ngồi xổm người xuống, đỡ mẹ Đinh lên.

“Phụ huynh Đinh Siêu, Hoắc Hành Chu đánh con trai chị, tôi cũng vô cùng có lỗi nên lập tức chạy về, hy vọng có thể gánh vác trách nhiệm. Tôi đã hẹn trước bác sĩ giỏi nhất hiện nay, cam đoan đến cả cọng tóc cũng kiểm tra cho cháu nó một lần, nếu có bất kỳ thương tổn nào, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc thang gấp ba lần cho ngài.”

Mẹ Đinh cười nhạt: “Này còn giống như nói tiếng người, cô nhìn cô đi…”

Ngũ Tố Nghiên nhìn hai mắt bà ta, nhẹ nhàng nâng khóe miệng, lại nói: “Nhưng nếu con trai ngài vẫn chưa bị Hoắc Hành Chu đánh bị thương, vậy mời hiệu trưởng, xử lí nghiêm khắc chuyện vu khống bạn học gian lận trao đổi đáp án, được không?”

Mẹ Đinh buông lỏng ngón tay, đôi môi run rẩy hai lần quay đầu nhìn con trai trên giường bệnh, thấy gã vẫn luôn cúi đầu không chịu nhấc, già trái non hạt hất tay Ngũ Tố Nghiên, tiếp tục khóc lóc om sòm: “Mấy người có tiền, đút lót được vài bác sĩ chẳng phải dễ lắm sao! Bị thương cũng nói thành không bị thương, tôi không quan tâm, nếu mấy người không bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi sẽ vạch trần chuyện này lên Bộ giáo dục! Mấy người đừng nghĩ…”

Hiệu trưởng vội ngăn cản: “Phụ huynh Đinh Siêu đừng kích động, chúng ta thương lượng chút hẵng nói sau…”

“Không có thương lượng gì hết!”

Hoắc Hành Chu chợt mỉm cười, xa xôi nhìn Đinh Siêu ‘Ái chà’ một tiếng: “Tao không ngại bị thôi học, mày có ngại không?”

Đinh Siêu nắm chặt hai tay, nếu như cậu ta bị thôi học, chắc chắn Nhất Trung sẽ không cần cậu ta, những trường khác….

“Mẹ, thôi đi, con không trách Hoắc Hành Chu đâu.” Đinh Siêu đỏ mắt, nhìn sang một bên: “Cậu ta cũng nói xin lỗi con rồi, con tha thứ cho cậu ta.”

Hoắc Hành Chu ‘Ôi’ một tiếng, “Cảm ơn ngài lớp phó đại nhân đại lượng.”

Sắc mặt mẹ Đinh lúc đỏ lúc trắng, răng cắn vang lên tiếng ken két, nhào tới đánh Đinh Siêu: “Mày nói đi! Là mày nói nó đánh mày, mày khó chịu đến muốn nôn ra, mẹ và ba mày làm việc dễ lắm sao, nhọc nhằn khổ sở cũng là vì mày… Mày tha thứ cho nó, ai tha thứ…”

Hoắc Hành Chu không muốn nhìn cảnh náo nhiệt này nữa, giễu cợt cười rồi xoay người ra cửa, dựa trên hành lang, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lạc Hành.



Dẫn đội lần thi đấu này là thầy Kiều chủ nhiệm lớp Mười Một, Nhị Trung có tổng cộng 5 học sinh, Nhất Trung đi khá nhiều, có bảy người, cộng thêm học sinh của những trường khác, ngồi đầy đủ một xe.

Có không ít nữ sinh ríu rít nói chuyện, ba người một chỗ, Lạc Hành ngồi ở phía ngoài, Lục Thanh Hòa che chở Diệp Tiếu Tiếu dựa vào cửa sổ phía trong.

Ba người học đều không tính là người nói nhiều, chỉ thi thoảng Diệp Tiếu Tiếu hỏi một câu thì Lục Thanh Hòa đáp một câu.

Lạc Hành yên lặng cầm điện thoại, trong lòng gấp đến độ bốc ra lửa.

Khoảng cách Hoắc Hành Chu nói lát nữa sẽ tìm cậu đã qua mấy tiếng, nhưng Wechat lại không vang lên lần nào, điện thoại cũng không vang lên.

Hiện tại thế giới của cậu vốn thuộc yên an tĩnh, nhưng bây giờ cậu mới thật sự cảm nhận được, cái gì là “An tĩnh”, đứng ngồi không yên mở khóa điện thoại từng lần một, mở ra khung trò chuyện của hắn.

Lạc Hành đưa ngón trỏ ra, bấm vào tên hắn, lại khoá màn hình lại.

Ngày thường lúc cậu đi học, Hoắc Hành Chu đều trêu cậu, lúc thì lặng lẽ cầm cổ tay cậu, khi thì cổ tính hỏi cậu mấy câu hỏi lung ta lung tung.

Cậu cố ý không ngẩng đầu lên, nhưng lại sợ bỏ qua lời hắn nên chỉ có thể nghiêm túc nhìn chằm chằm môi hắn, cuối cùng cũng bị hắn chọc cho không biết làm sao.

Lạc Hành mở Weibo ra, chợt nhớ tới cái gì, giống như kẻ gian mà liếc nhìn Lục Thanh Hòa ở bên cạnh, phát hiện cậu ta đang nói gì đó với Diệp Tiếu Tiếu mới yên lòng.

Đầu ngón tay cậu khẽ run đánh chữ, hxz[3], tớ rất nhớ cậu.

[3] hzx là tên viết tắt tên pinyin của Hoắc Hành Chu, tên tiếng Hán là 霍行舟, pinyin đọc là Huòxíngzhōu.

Đáy lòng Lạc Hành đè nén một hơi, nhẹ nhàng phả ra. Weibo chính là thế giới nhỏ của cậu, cậu có thể trắng trợn bày tỏ nỗi nhớ nhung với Hoắc Hành Chu ở trên đó.

Không sợ bị hắn phát hiện, cũng không sợ bị bất kỳ ai phát hiện.

“Lạc Hành.”

Diệp Tiếu Tiếu gọi một tiếng, cậu không nghe thấy. Lục Thanh Hòa giơ tay gõ nhẹ một cái lên màn hình điện thoại của Lạc Hành, cậu ngẩng đầu lên: “Lớp trưởng.”

“Cậu đừng gọi tớ là lớp trưởng, gọi tên tớ là được rồi.” Diệp Tiếu Tiếu cười híp mắt, con người màu xanh xám càng tôn lên nước da trắng, hệt như một yêu tinh trong phim nước ngoài.

“Cho cậu ăn cái này.” Diệp Tiếu Tiếu vói qua Lục Thanh Hòa, đưa tới mấy viên kẹo cùng thức ăn nhẹ được gói khác nhau, cười hỏi cậu: “Vừa rồi sao cậu không phản ứng tớ, có phải đang nhớ tới ai không?”

Ngón tay Lạc Hành khẽ khựng lại, lắc đầu: “Không nhớ ai cả,”

Mắt Diệp Tiếu Tiếu hơi di chuyển, thấp giọng cười, cố ý nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu đang nhớ Hoắc Hành Chu chứ.”

“Không, không phải.” Tim Lạc Hành lộp bộp một tiếng, khẩn trương siết chặt viên kẹo mứt, vội chối: “Tớ không nhớ cậu ấy, tớ nhớ cậu ấy làm gì.”

Đinh đinh.

Lạc Hành lập tức cúi đầu, nhìn thấy trên màn hình nhảy ra cái tên, đầu quả tim run lên rồi mở ra. Hoắc Hành Chu gửi tin nhắn thoại tới, cậu lấy tai nghe ra nhét vào tai, chỉnh âm thanh nghe đến mức lớn nhất.

“Không sao, đã giải quyết xong rồi.”

“Không có cậu tớ chẳng muốn lên lớp học chút nào, thầy giảng tớ nghe không hiểu, tớ lại không muốn hỏi thầy ấy, sao mấy đề này lại khó thế này hả.”

“Thầy Lạc, có chút nhớ thầy.”

Lạc Hành nghe ngữ âm, giọng nói phát ra từ Weibo của Hoắc Hành Chu có chút biến đổi, hình như thấp hơn, từng câu từng chữ đập vào lòng cậu khiến ngón tay đang cầm điện thoại của cậu cũng nhũn ra.

“Cậu có nhớ tớ không… Bạn học sinh này?” Hoắc Hành Chu cố ý kéo dài giọng, thả bốn chữ cuối ra rất dài.

Lúc Lạc Hành nghe nửa câu đầu đã sợ hết hồn, rất sợ âm thanh trong tai nghe sẽ lộ ra khiến người khác nghe được, gò má đỏ ửng đánh chữ trả lời: “Nhớ.”

Hoắc Hành Chu nhìn hai chữ nhảy ra, trong đầu hiện lên vẻ mặt kia của Lạc Hành, hơi nghiêng đầu vị trí trống rỗng bên cạnh, thấp giọng nói tiếp: “Dùng voice nói, nhớ tớ không.”

“Hoắc Hành Chu!” Cô Chu vỗ một cái lên bục giảng: “Muốn chơi điện thoại thì cút ra ngoài,”

Hoắc Hành Chu hơi run tay, câu này cũng đồng thời được thu vào. Lạc Hành bên kia cũng lập tức nghe được, mới biết hắn đang nói những lời này với mình trong giờ học, lập tức xấu hổ hận không thể chôn mình vào trong ghế.

“Cậu lên lớp đi, đừng nghịch điện thoại.”

Hoắc Hành Chu cò kè mặc cả: “Thế cậu có nhớ tớ không, không nhanh là chút tớ bị cô đuổi ra ngoài phạt đứng đó.”

Lạc Hành trong lòng nóng nảy, bản thân cậu không nghe được nhưng tai của Lục Thanh Hòa và Diệp Tiếu Tiếu rất tốt, trong tai nghe lại truyền tới giọng của Hoắc Hành Chu. Cậu cắn môi, để tai nghe lên mép môi, nhỏ giọng trả lời: “Tớ nhớ, nhưng phải đi ba ngày… Nếu buổi tối có thể thấy cậu thì tốt rồi.”

Hoắc Hành Chu im lặng, Lạc Hành đang muốn lấy mạng hắn mà.

“Cô.”

“Làm sao!”

“Em khó chịu, muốn đến phòng y tế.”

“Muốn thì đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng các bạn lên lớp.”

———

Lời của Editor: Định bụng hôm nay làm xong chương này tặng mấy thím lễ 2/9 rồi đi làm bài tập nhưng làm tới giờ xong huhu T^T
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện