Edit: Hướng Nhật Quỳ
Hoắc Hành Chu biết tính tình Lạc Hành nhẹ dạ thì không khỏi buồn cười, nói một câu đã đỏ mặt là chuyện bình thường, nhưng trước giờ đều là đỏ mặt bảo hắn đừng nói nữa, hoặc là nhẫn nhịn xấu hổ đáp lại.
Bởi vì một câu nói mà khóc thành thế này, vẫn là lần đầu.
Lòng hắn phát hoảng ôm lấy lưng Lạc Hành, chốc chốc lại giúp cậu thuận khí: “Được rồi đừng khóc, tớ không bảo cậu đến nhà tớ nữa, có được không?”
Lạc Hành đưa tay lau nước mắt, hít sâu vài hơi để cố gắng điều chỉnh hơi thở bình thường trở lại, kế đó mới từ từ ngẩng đầu nhìn hắn: “Tớ… tớ muốn xuống.”
Hoắc Hành Chu ngẩn ra, ‘Ồ’ một tiếng rồi vội vã ôm cậu xuống bàn, nhìn chóp mũi hồng hồng của cậu, ngực đau xoắn lại, suýt nữa đã không nhịn được mà hỏi chuyện nhà cậu, nhưng sợ cậu lại khóc nên cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn.
“Ài…” Hoắc Hành Chu thở dài thật sâu, phát hiện ra chuyện mà cậu gặp phải nhưng mình vẫn phải thoả hiệp, lòng đầy không nỡ cậu cái này không nỡ cậu cái kia.
Thật bế tắc.
Lạc Hành cứng đờ, vô thức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, không dám nói lời nào.
Có phải cậu ấy cho rằng nam sinh khóc lóc rất mất mặt không? Cậu không nhịn được mà nắm chặt tay, xấu hổ cắn môi, muốn nói xin lỗi với hắn, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu.
“Xin lỗi.” Giọng Lạc Hành khàn khàn, xoay đầu đi, ngượng ngùng giải thích: “Tớ, lúc thường tớ không thích khóc, chỉ là…”
“Tớ biết.” Hoắc Hành Chu giơ tay sờ đầu cậu, mềm giọng dụ dỗ: “Tại tớ, tớ đảm bảo sau này sẽ không ép cậu, cậu thích đến thì đến, không thích thì thôi, đừng giận tớ.”
“Tớ không… không có giận, chỉ là tớ, tớ không tiện cho lắm.” Lạc Hành không biết giải thích với hắn thế nào, lại chẳng thể nói chuyện của mẹ cho hắn biết, có phần sốt ruột lắc đầu: “Sau này tớ… sau này sẽ nói cậu biết, được không?”
Ngón tay Hoắc Hành Chu khẽ dừng, thấy bản thân cậu nguyện ý chấp nhận, kiềm nén mừng rỡ trong lòng, vờ bình tĩnh mà ‘Ừ’ một tiếng.
Rút khăn giấy lau nước mắt cho cậu, “Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ, mấy giờ rời giường, buổi sáng ăn gì, tối ngủ mơ thấy gì, đều phải nói cho tớ biết, một chuyện cũng không được bỏ sót.”
Lạc Hành nhịn không được cười: “Nói cái này cho cậu làm gì?”
Hoắc Hành Chu hừ lạnh, bóp eo cậu, ngón tay dùng sức nghiền một vòng, lạnh giọng uy hiếp: “Tớ muốn biết đấy, cậu có nói không?”
“Nói, tớ nói.” Lạc Hành tránh tay hắn, luôn cảm thấy mỗi lần hắn bóp eo mình, ngón tay vừa ấn vào chỗ đó thì chân cậu đã mềm đến đứng không vững, xin tha nói: “Cậu mau buông tay.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Hành Chu nghe hơi thở run rẩy của cậu, chốc lát lại bắt đầu không yên, cho rằng cậu khó chịu bèn sờ mặt cậu, căng thẳng nhíu mày: “Có phải khó chịu không?”
“Nhột.” Lạc Hành xấu hổ không thôi chớp mắt mấy cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Nhột chỗ nào?” Hoắc Hành Chu thở phào, cố tình trêu cậu, không chỉ không buông tay mà còn mò tới chỗ lõm nơi eo, dùng sức nhào nặn hai cái, làm cho cậu gập người xin tha, cái tay nắm tay áo hắn cũng mềm nhũn.
“Eo, eo.” Lạc Hành khó chịu víu lấy tay hắn, không làm gì được vừa víu vừa kéo, xin tha: “Buông tay.”
“Còn khóc không?” Hoắc Hành Chu tiếp tục ép hỏi.
“Không khóc, không khóc!” Lạc Hành vội lắc đầu, hơi thở hỗn loạn há miệng thở dốc, “Cậu buông ra…”
Hoắc Hành Chu buông tay, dựa lên bàn nhìn khuôn mặt đỏ chót của cậu, thầm nghĩ hắn còn chưa làm gì cậu đã khóc, nếu như bày tỏ thật thì cậu sẽ khóc thành dạng gì đây.
Không khỏi phiền muộn.
“Tự lau mặt đi.” Hoắc Hành Chu đưa khăn giấy qua.
Lạc Hành cầm lấy, lau qua loa hai cái sau đó ném giấy vào thùng rác, gần như đã trở lại bình thường. Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, yên tĩnh đến khiến cậu lại bắt đầu hoảng hốt.
Hoắc Hành Chu còn cố tình nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào không biết đang nghĩ gì, cậu lại càng khẩn trương hơn.
“Tớ lau chưa sạch ư?” Lạc Hành nói muốn đến phòng vệ sinh soi gương, bị Hoắc Hành Chu kéo cổ tay lại, nghi hoặc quay đầu: “Sao, sao vậy?”
Hoắc Hành Chu giễu cợt người khác quen rồi, dỗ dành người khác vẫn là lần đầu tiên, gặp phải đứa nhỏ dịu dàng mềm mại như Lạc Hành này càng là lần đầu tiên, không giống kiểu châm biếm nhau như Phùng Giai kia, hắn làm gì cũng rất sợ khiến cậu đau.
Đắn đo một hồi, đến cả lời sắp nói hắn cũng không nói được.
“Thôi, không có gì.” Hoắc Hành Chu buông tay: “Cậu đi tắm đi, tớ xem thử quà Giáng Sinh cậu
tặng tớ là gì, không đẹp sẽ đánh cậu.”
Lạc Hành do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, bị hắn hối đi tắm.
Hoắc Hành Chu ngồi bên bàn, cầm quà lên nhìn xung quanh, là một chiếc hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, cũng không nặng mấy, không biết nên trong chứa những gì.
Dừng tay lại, Hoắc Hành Chu lấy điện thoại ra chụp tấm hình, sau đó đăng lên vòng bạn bè, caption: Nhóc con tặng quà Giáng Sinh, thật có lòng.
Khu bình luận nhanh chóng bùng nổ, vô số bình luận nhảy ra vèo vèo vèo, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên bởi hắn thế mà cũng biết đăng bài này lên vòng bạn bè, còn biết khoe quà nữa chứ.
Lý Nhạc Phàm: Mặt trời mọc hướng Tây? Phùng Giai: Tao đjt mày mà cũng có quà Giáng Sinh, cướp hay gì, thật không biết xấu hổ.
Lục Thanh Hoà: Chậc.
Hoắc Hành Chu lướt bình luận một hồi, cười nhạo một tiếng, reply toàn bộ bên dưới: Ngửi thử đi, mùi này của tụi bây chua quá.
Sau khi reply xong, hắn mới bắt đầu mở hộp, thành thạo gỡ ra xem, là một chiếc thuyền nhỏ được chế tác tỉ mỉ, cột buồm cánh buồm tất cả đều đủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn phòng vệ sinh đi kèm tiếng nước rào rào, không cách nào hiểu được mà nghĩ, đây là ý gì, thuận buồm xuôi gió?
Đầu ngón tay lơ đãng gảy phải thứ gì, một giọng nói mềm mại chợt vang lên, dùng lời nhỏ nhẹ đọc câu gì đó, nghe như phát âm tiếng Pháp.
Thứ này đang đọc gì thế? Đến cả nửa câu hắn nghe cũng không hiểu.
Hắn cầm quà, đang vô cùng buồn chán thì chợt nhớ tới lần nọ, lúc hắn mượn cớ nhất định muốn cậu vừa đọc tiếng Pháp vừa biên dịch, giọng nói vừa êm vừa ngọt ngào của cậu đọc cho hắn… chợt cười.
Rốt cuộc là cậu không hiểu, hay giả vờ không hiểu đây.
Từ tiểu học đến cấp 3 Hoắc Hành Chu luôn rất được hoan nghênh, nữ sinh đơn thuần hấp dẫn gì cũng gặp rồi, thậm chí còn có nam sinh tặng thư tình cho hắn, vậy mà hắn vẫn luôn coi nhẹ.
Xưa nay hắn chưa từng thấy, có người có thể giống như Lạc Hành, mặt đầy đơn thuần e lệ, nhưng lại có một sự cám dỗ thấm từ trong xương mà ra.
Trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ cậu căng thẳng ôm lấy lưng quần, bộ dạng dèn dặt duỗi đầu lưỡi ra, dáng vẻ nhút nhát không chịu được nhoài người đến bên tai hắn gọi ‘Anh Hành Chu’.
Hoắc Hành Chu vô thức xoay món quà trong tay, nghĩ bụng, thật ra không phải, Lạc Hành trong mắt hắn, dù cho hắn có không làm gì thì với hắn mà nói đều là trí mạng.
Hắn nhớ tới việc mình đã gáy liền ba câu[1] hôm Lạc Hành chuyển tới rồi lại rũ mắt nhìn quà Giáng Sinh.
[1] Nguyên văn là Dựng flap [立flag]: có thể hiểu là một câu nói khẳng định chắc nịch (có thể là phán đoán cũng có thể là thề thốt) cho 1 sự kiện sắp xảy ra, nhưng mọi thứ thường đi lệch với lời khẳng định ấy, nói đơn giản là như kiểu gáy sớm ăn l*n, gáy sớm tự vả.
Quả nhiên thật là thơm.
—
Sau mấy ngày lễ Giáng Sinh lại đến kỳ nghỉ Nguyên Đán, đám học sinh vẫn không dằn lòng được mà nháo nhào như cũ.
Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, Trình Lợi Dân đến thông báo sắp xếp kỳ nghỉ, tiện thể nói một mục quy định mới được thay đổi.
“Vốn đang là lớp 12, không nên đặt nhiều ngày nghỉ như thế, nhưng trường chúng ta vừa đưa xét duyệt bình cấp lên nên lần này chỉ cho nghỉ hai ngày rưỡi.”
“Xế chiều hôm nay bắt đầu nghỉ, tối thứ hai bắt đầu quay về lớp tự học buổi tối. Ở nhà phải học tập thật tốt, không được ra ngoài chơi, học kỳ này chỉ còn lại một tháng, không nên vì nghỉ mà buông lỏng.”
“Còn có một mục quy định mới được thay đổi.” Trình Lợi Dân vỗ xuống mặt bàn, hệt như chiêng vỡ mà hét lớn một tiếng: “Nghe nào, các em hãy nghe thầy nói!”
Phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
“Còn một mục đó là, kiểm tra sức khỏe thi đại học của những năm trước đều ở tháng 3, tháng 4. Năm nay hơi sớm, ngay cuối tháng 2, nhà trường sẽ tổ chức kiểm tra sức khỏe trước khi bắt đầu nghỉ đông, chi phí thì đến chỗ lớp trưởng nộp.”
Đám học sinh lại bắt đầu xì xào bàn tán, Trình Lợi Dân nghe không lớn mấy, nhíu mày nhẫn nhịn: “Kiểm tra sức khoẻ chỉ là kiểm tra cơ thể em và quyết định xem em có đăng ký vào chuyên ngành đại học liên quan hay không, không cần quá căng thẳng. Ngưng thuốc cùng các loại sản phẩm y tế trước thời hạn sẽ tạo thành trị số sai lệch, trái lại sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của em.”
“Nếu vì căng thẳng hoảng sợ mà tạo thành sự sai lệch thì có thể nói với nhà trường để tiến hành kiểm tra lại.”
“Không được phép giở trò bịp bợm, cũng không cho tìm người kiểm thay, đã nghe rõ hết chưa?”
“Được rồi, chúc các bạn kỳ nghỉ vui vẻ.”
—
Kỳ nghỉ vui vẻ, Lạc Hành nhìn căn phòng chật hẹp, hai phần ba bị sách giáo phụ chất đống, chỉ có một khoảng trống trên chiếc giường nhỏ hẹp.
Cậu vốn không thích kỳ nghỉ, cũng không thích cái ‘Nhà’ này, cậu muốn mỗi ngày đều lên lớp, có vậy mới có thể ở bên cạnh Hoắc Hành Chu mỗi ngày.
Màn hình điện thoại chơt sáng lên, cậu cúi đầu xem thử, là Diệp Tiếu Tiếu gửi đến, thông báo liên quan đến thời gian cụ thể kiểm tra sức khoẻ và hạng mục cần chú ý, cùng chi phí cần thiết.
Kiểm tra sức khoẻ.
Lạc Hành dán mắt nhìn điện thoại, hận không thể nhìn thủng nó.
Tại sao lúc này phải thay đổi quy định, nếu như tự mình báo danh đến bệnh viện, thì cậu còn có thể tránh Hoắc Hành Chu, bây giờ trường lại thống nhất tổ chức, vậy thì cậu phải đi cùng hắn.
Nếu như cậu ấy biết được, biết mình tàn tật…
Có phải… có phải sẽ coi thường mình, không muốn làm bạn với mình hay không.
Lạc Hành càng nghĩ càng hoảng, ngón tay dùng sức bấu lấy tay trái, đầu ngón tay trắng trẻo bấu đến sưng đỏ, trong lòng lại càng chìm càng sâu.
Nhiều năm như vậy cậu cũng chưa từng có bạn bè, thậm chí tình cảm với mẹ còn không bằng con mèo bà ta nuôi. Nhưng xưa nay cậu chưa từng thấy bản thân khổ cực, trái lại còn cho rằng trong lòng mình có một Hoắc Hành Chu, thì đã vui lắm rồi.
Đây là bí mật nhỏ của cậu.
Cậu không cô đơn chút nào, bởi có người vẫn luôn ở bên cậu, nhưng nếu người đó cũng nói sẽ rời khỏi mình, thì cậu chắc chắn sẽ sụp đổ.
Cậu không mất đi cái gì, nhưng cậu chỉ cần vừa nghĩ đến sẽ mất đi Hoắc Hành Chu thì đã thấy không chịu được, vành mắt lại bắt đầu đỏ ửng, cậu liều mạng chớp mắt, nói mình thật vô dụng.
Chỉ có điều, đó chỉ là một mình cậu, Hoắc Hành Chu cũng chẳng thể bên cậu cả đời, dù sao hắn vẫn phải tìm bạn gái, lấy vợ sinh con, sau đó quên đi cậu.
Lạc Hành ghét bản thân ích kỷ như vậy, nhưng cậu rất rất muốn độc chiếm Hoắc Hành Chu, để hắn mãi mãi không cần kết hôn với người khác, chỉ ở bên cạnh cậu mà thôi.
Cậu nhất định sẽ đối tốt với hắn, thật tốt thật tốt với hắn, sẽ không kém hơn so với bất kỳ người nào trên đời này.
Nhưng hiện tại….
Ting ting.
Trên điện thoại hiện ra một tin nhắn, cậu thấy hơi rung rung, rũ mắt nhìn thử, là tin nhắn thoại của Hoắc Hành Chu, cậu tìm tai nghe mở ra nghe.
“Bé thỏ con, mở cửa ra nào, mở nhanh nhanh chút, anh muốn đi vào…” Âm thanh chợt dừng lại, dường như là quên lời, qua hồi lâu lại hát: “Hôn hôn đôi mắt đỏ, hôn hôn đôi tai dài, lại hôn hôn cái đuôi ngắn…”
Ngón tay Lạc Hành khẽ dừng, điện thoại lộp cộp rơi xuống đất, trái tim run rẩy đình chỉ vài giây, đến cả nhặt cũng không nhặt, đứng lên kéo cửa chạy ra ngoài.
Hoắc Hành Chu biết tính tình Lạc Hành nhẹ dạ thì không khỏi buồn cười, nói một câu đã đỏ mặt là chuyện bình thường, nhưng trước giờ đều là đỏ mặt bảo hắn đừng nói nữa, hoặc là nhẫn nhịn xấu hổ đáp lại.
Bởi vì một câu nói mà khóc thành thế này, vẫn là lần đầu.
Lòng hắn phát hoảng ôm lấy lưng Lạc Hành, chốc chốc lại giúp cậu thuận khí: “Được rồi đừng khóc, tớ không bảo cậu đến nhà tớ nữa, có được không?”
Lạc Hành đưa tay lau nước mắt, hít sâu vài hơi để cố gắng điều chỉnh hơi thở bình thường trở lại, kế đó mới từ từ ngẩng đầu nhìn hắn: “Tớ… tớ muốn xuống.”
Hoắc Hành Chu ngẩn ra, ‘Ồ’ một tiếng rồi vội vã ôm cậu xuống bàn, nhìn chóp mũi hồng hồng của cậu, ngực đau xoắn lại, suýt nữa đã không nhịn được mà hỏi chuyện nhà cậu, nhưng sợ cậu lại khóc nên cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn.
“Ài…” Hoắc Hành Chu thở dài thật sâu, phát hiện ra chuyện mà cậu gặp phải nhưng mình vẫn phải thoả hiệp, lòng đầy không nỡ cậu cái này không nỡ cậu cái kia.
Thật bế tắc.
Lạc Hành cứng đờ, vô thức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, không dám nói lời nào.
Có phải cậu ấy cho rằng nam sinh khóc lóc rất mất mặt không? Cậu không nhịn được mà nắm chặt tay, xấu hổ cắn môi, muốn nói xin lỗi với hắn, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu.
“Xin lỗi.” Giọng Lạc Hành khàn khàn, xoay đầu đi, ngượng ngùng giải thích: “Tớ, lúc thường tớ không thích khóc, chỉ là…”
“Tớ biết.” Hoắc Hành Chu giơ tay sờ đầu cậu, mềm giọng dụ dỗ: “Tại tớ, tớ đảm bảo sau này sẽ không ép cậu, cậu thích đến thì đến, không thích thì thôi, đừng giận tớ.”
“Tớ không… không có giận, chỉ là tớ, tớ không tiện cho lắm.” Lạc Hành không biết giải thích với hắn thế nào, lại chẳng thể nói chuyện của mẹ cho hắn biết, có phần sốt ruột lắc đầu: “Sau này tớ… sau này sẽ nói cậu biết, được không?”
Ngón tay Hoắc Hành Chu khẽ dừng, thấy bản thân cậu nguyện ý chấp nhận, kiềm nén mừng rỡ trong lòng, vờ bình tĩnh mà ‘Ừ’ một tiếng.
Rút khăn giấy lau nước mắt cho cậu, “Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ, mấy giờ rời giường, buổi sáng ăn gì, tối ngủ mơ thấy gì, đều phải nói cho tớ biết, một chuyện cũng không được bỏ sót.”
Lạc Hành nhịn không được cười: “Nói cái này cho cậu làm gì?”
Hoắc Hành Chu hừ lạnh, bóp eo cậu, ngón tay dùng sức nghiền một vòng, lạnh giọng uy hiếp: “Tớ muốn biết đấy, cậu có nói không?”
“Nói, tớ nói.” Lạc Hành tránh tay hắn, luôn cảm thấy mỗi lần hắn bóp eo mình, ngón tay vừa ấn vào chỗ đó thì chân cậu đã mềm đến đứng không vững, xin tha nói: “Cậu mau buông tay.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Hành Chu nghe hơi thở run rẩy của cậu, chốc lát lại bắt đầu không yên, cho rằng cậu khó chịu bèn sờ mặt cậu, căng thẳng nhíu mày: “Có phải khó chịu không?”
“Nhột.” Lạc Hành xấu hổ không thôi chớp mắt mấy cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Nhột chỗ nào?” Hoắc Hành Chu thở phào, cố tình trêu cậu, không chỉ không buông tay mà còn mò tới chỗ lõm nơi eo, dùng sức nhào nặn hai cái, làm cho cậu gập người xin tha, cái tay nắm tay áo hắn cũng mềm nhũn.
“Eo, eo.” Lạc Hành khó chịu víu lấy tay hắn, không làm gì được vừa víu vừa kéo, xin tha: “Buông tay.”
“Còn khóc không?” Hoắc Hành Chu tiếp tục ép hỏi.
“Không khóc, không khóc!” Lạc Hành vội lắc đầu, hơi thở hỗn loạn há miệng thở dốc, “Cậu buông ra…”
Hoắc Hành Chu buông tay, dựa lên bàn nhìn khuôn mặt đỏ chót của cậu, thầm nghĩ hắn còn chưa làm gì cậu đã khóc, nếu như bày tỏ thật thì cậu sẽ khóc thành dạng gì đây.
Không khỏi phiền muộn.
“Tự lau mặt đi.” Hoắc Hành Chu đưa khăn giấy qua.
Lạc Hành cầm lấy, lau qua loa hai cái sau đó ném giấy vào thùng rác, gần như đã trở lại bình thường. Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, yên tĩnh đến khiến cậu lại bắt đầu hoảng hốt.
Hoắc Hành Chu còn cố tình nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào không biết đang nghĩ gì, cậu lại càng khẩn trương hơn.
“Tớ lau chưa sạch ư?” Lạc Hành nói muốn đến phòng vệ sinh soi gương, bị Hoắc Hành Chu kéo cổ tay lại, nghi hoặc quay đầu: “Sao, sao vậy?”
Hoắc Hành Chu giễu cợt người khác quen rồi, dỗ dành người khác vẫn là lần đầu tiên, gặp phải đứa nhỏ dịu dàng mềm mại như Lạc Hành này càng là lần đầu tiên, không giống kiểu châm biếm nhau như Phùng Giai kia, hắn làm gì cũng rất sợ khiến cậu đau.
Đắn đo một hồi, đến cả lời sắp nói hắn cũng không nói được.
“Thôi, không có gì.” Hoắc Hành Chu buông tay: “Cậu đi tắm đi, tớ xem thử quà Giáng Sinh cậu
tặng tớ là gì, không đẹp sẽ đánh cậu.”
Lạc Hành do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, bị hắn hối đi tắm.
Hoắc Hành Chu ngồi bên bàn, cầm quà lên nhìn xung quanh, là một chiếc hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, cũng không nặng mấy, không biết nên trong chứa những gì.
Dừng tay lại, Hoắc Hành Chu lấy điện thoại ra chụp tấm hình, sau đó đăng lên vòng bạn bè, caption: Nhóc con tặng quà Giáng Sinh, thật có lòng.
Khu bình luận nhanh chóng bùng nổ, vô số bình luận nhảy ra vèo vèo vèo, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên bởi hắn thế mà cũng biết đăng bài này lên vòng bạn bè, còn biết khoe quà nữa chứ.
Lý Nhạc Phàm: Mặt trời mọc hướng Tây? Phùng Giai: Tao đjt mày mà cũng có quà Giáng Sinh, cướp hay gì, thật không biết xấu hổ.
Lục Thanh Hoà: Chậc.
Hoắc Hành Chu lướt bình luận một hồi, cười nhạo một tiếng, reply toàn bộ bên dưới: Ngửi thử đi, mùi này của tụi bây chua quá.
Sau khi reply xong, hắn mới bắt đầu mở hộp, thành thạo gỡ ra xem, là một chiếc thuyền nhỏ được chế tác tỉ mỉ, cột buồm cánh buồm tất cả đều đủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn phòng vệ sinh đi kèm tiếng nước rào rào, không cách nào hiểu được mà nghĩ, đây là ý gì, thuận buồm xuôi gió?
Đầu ngón tay lơ đãng gảy phải thứ gì, một giọng nói mềm mại chợt vang lên, dùng lời nhỏ nhẹ đọc câu gì đó, nghe như phát âm tiếng Pháp.
Thứ này đang đọc gì thế? Đến cả nửa câu hắn nghe cũng không hiểu.
Hắn cầm quà, đang vô cùng buồn chán thì chợt nhớ tới lần nọ, lúc hắn mượn cớ nhất định muốn cậu vừa đọc tiếng Pháp vừa biên dịch, giọng nói vừa êm vừa ngọt ngào của cậu đọc cho hắn… chợt cười.
Rốt cuộc là cậu không hiểu, hay giả vờ không hiểu đây.
Từ tiểu học đến cấp 3 Hoắc Hành Chu luôn rất được hoan nghênh, nữ sinh đơn thuần hấp dẫn gì cũng gặp rồi, thậm chí còn có nam sinh tặng thư tình cho hắn, vậy mà hắn vẫn luôn coi nhẹ.
Xưa nay hắn chưa từng thấy, có người có thể giống như Lạc Hành, mặt đầy đơn thuần e lệ, nhưng lại có một sự cám dỗ thấm từ trong xương mà ra.
Trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ cậu căng thẳng ôm lấy lưng quần, bộ dạng dèn dặt duỗi đầu lưỡi ra, dáng vẻ nhút nhát không chịu được nhoài người đến bên tai hắn gọi ‘Anh Hành Chu’.
Hoắc Hành Chu vô thức xoay món quà trong tay, nghĩ bụng, thật ra không phải, Lạc Hành trong mắt hắn, dù cho hắn có không làm gì thì với hắn mà nói đều là trí mạng.
Hắn nhớ tới việc mình đã gáy liền ba câu[1] hôm Lạc Hành chuyển tới rồi lại rũ mắt nhìn quà Giáng Sinh.
[1] Nguyên văn là Dựng flap [立flag]: có thể hiểu là một câu nói khẳng định chắc nịch (có thể là phán đoán cũng có thể là thề thốt) cho 1 sự kiện sắp xảy ra, nhưng mọi thứ thường đi lệch với lời khẳng định ấy, nói đơn giản là như kiểu gáy sớm ăn l*n, gáy sớm tự vả.
Quả nhiên thật là thơm.
—
Sau mấy ngày lễ Giáng Sinh lại đến kỳ nghỉ Nguyên Đán, đám học sinh vẫn không dằn lòng được mà nháo nhào như cũ.
Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, Trình Lợi Dân đến thông báo sắp xếp kỳ nghỉ, tiện thể nói một mục quy định mới được thay đổi.
“Vốn đang là lớp 12, không nên đặt nhiều ngày nghỉ như thế, nhưng trường chúng ta vừa đưa xét duyệt bình cấp lên nên lần này chỉ cho nghỉ hai ngày rưỡi.”
“Xế chiều hôm nay bắt đầu nghỉ, tối thứ hai bắt đầu quay về lớp tự học buổi tối. Ở nhà phải học tập thật tốt, không được ra ngoài chơi, học kỳ này chỉ còn lại một tháng, không nên vì nghỉ mà buông lỏng.”
“Còn có một mục quy định mới được thay đổi.” Trình Lợi Dân vỗ xuống mặt bàn, hệt như chiêng vỡ mà hét lớn một tiếng: “Nghe nào, các em hãy nghe thầy nói!”
Phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
“Còn một mục đó là, kiểm tra sức khỏe thi đại học của những năm trước đều ở tháng 3, tháng 4. Năm nay hơi sớm, ngay cuối tháng 2, nhà trường sẽ tổ chức kiểm tra sức khỏe trước khi bắt đầu nghỉ đông, chi phí thì đến chỗ lớp trưởng nộp.”
Đám học sinh lại bắt đầu xì xào bàn tán, Trình Lợi Dân nghe không lớn mấy, nhíu mày nhẫn nhịn: “Kiểm tra sức khoẻ chỉ là kiểm tra cơ thể em và quyết định xem em có đăng ký vào chuyên ngành đại học liên quan hay không, không cần quá căng thẳng. Ngưng thuốc cùng các loại sản phẩm y tế trước thời hạn sẽ tạo thành trị số sai lệch, trái lại sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của em.”
“Nếu vì căng thẳng hoảng sợ mà tạo thành sự sai lệch thì có thể nói với nhà trường để tiến hành kiểm tra lại.”
“Không được phép giở trò bịp bợm, cũng không cho tìm người kiểm thay, đã nghe rõ hết chưa?”
“Được rồi, chúc các bạn kỳ nghỉ vui vẻ.”
—
Kỳ nghỉ vui vẻ, Lạc Hành nhìn căn phòng chật hẹp, hai phần ba bị sách giáo phụ chất đống, chỉ có một khoảng trống trên chiếc giường nhỏ hẹp.
Cậu vốn không thích kỳ nghỉ, cũng không thích cái ‘Nhà’ này, cậu muốn mỗi ngày đều lên lớp, có vậy mới có thể ở bên cạnh Hoắc Hành Chu mỗi ngày.
Màn hình điện thoại chơt sáng lên, cậu cúi đầu xem thử, là Diệp Tiếu Tiếu gửi đến, thông báo liên quan đến thời gian cụ thể kiểm tra sức khoẻ và hạng mục cần chú ý, cùng chi phí cần thiết.
Kiểm tra sức khoẻ.
Lạc Hành dán mắt nhìn điện thoại, hận không thể nhìn thủng nó.
Tại sao lúc này phải thay đổi quy định, nếu như tự mình báo danh đến bệnh viện, thì cậu còn có thể tránh Hoắc Hành Chu, bây giờ trường lại thống nhất tổ chức, vậy thì cậu phải đi cùng hắn.
Nếu như cậu ấy biết được, biết mình tàn tật…
Có phải… có phải sẽ coi thường mình, không muốn làm bạn với mình hay không.
Lạc Hành càng nghĩ càng hoảng, ngón tay dùng sức bấu lấy tay trái, đầu ngón tay trắng trẻo bấu đến sưng đỏ, trong lòng lại càng chìm càng sâu.
Nhiều năm như vậy cậu cũng chưa từng có bạn bè, thậm chí tình cảm với mẹ còn không bằng con mèo bà ta nuôi. Nhưng xưa nay cậu chưa từng thấy bản thân khổ cực, trái lại còn cho rằng trong lòng mình có một Hoắc Hành Chu, thì đã vui lắm rồi.
Đây là bí mật nhỏ của cậu.
Cậu không cô đơn chút nào, bởi có người vẫn luôn ở bên cậu, nhưng nếu người đó cũng nói sẽ rời khỏi mình, thì cậu chắc chắn sẽ sụp đổ.
Cậu không mất đi cái gì, nhưng cậu chỉ cần vừa nghĩ đến sẽ mất đi Hoắc Hành Chu thì đã thấy không chịu được, vành mắt lại bắt đầu đỏ ửng, cậu liều mạng chớp mắt, nói mình thật vô dụng.
Chỉ có điều, đó chỉ là một mình cậu, Hoắc Hành Chu cũng chẳng thể bên cậu cả đời, dù sao hắn vẫn phải tìm bạn gái, lấy vợ sinh con, sau đó quên đi cậu.
Lạc Hành ghét bản thân ích kỷ như vậy, nhưng cậu rất rất muốn độc chiếm Hoắc Hành Chu, để hắn mãi mãi không cần kết hôn với người khác, chỉ ở bên cạnh cậu mà thôi.
Cậu nhất định sẽ đối tốt với hắn, thật tốt thật tốt với hắn, sẽ không kém hơn so với bất kỳ người nào trên đời này.
Nhưng hiện tại….
Ting ting.
Trên điện thoại hiện ra một tin nhắn, cậu thấy hơi rung rung, rũ mắt nhìn thử, là tin nhắn thoại của Hoắc Hành Chu, cậu tìm tai nghe mở ra nghe.
“Bé thỏ con, mở cửa ra nào, mở nhanh nhanh chút, anh muốn đi vào…” Âm thanh chợt dừng lại, dường như là quên lời, qua hồi lâu lại hát: “Hôn hôn đôi mắt đỏ, hôn hôn đôi tai dài, lại hôn hôn cái đuôi ngắn…”
Ngón tay Lạc Hành khẽ dừng, điện thoại lộp cộp rơi xuống đất, trái tim run rẩy đình chỉ vài giây, đến cả nhặt cũng không nhặt, đứng lên kéo cửa chạy ra ngoài.
Danh sách chương