Edit: Phương Linh

Tháng một thời tiết lạnh thấu xương.

Hoắc Hành Chu đứng ở ven đường, một tay cắm vào trong túi, một tay khác thì cầm điện thoại để gần miệng, có ánh sáng lạnh mỏng manh chiếu lên môi hắn.

Trước khu chung cư cũ kỹ có một cây lá rộng thật lớn, cơn gió thổi bay vài chiếc lá rụng còn sót lại, rơi rào rạt lên trên đầu hắn.

Trong đầu Lạc Hành vẫn là tiếng hát dịu dàng lúc nãy của hắn, âm cuối của mỗi một chữ đều không nhẹ không nặng mà chạm vào đầu trái tim cậu, cậu biết rõ mình không nên ra đây nhưng vẫn không nhịn được.

Hoắc Hành Chu phủi lá rụng trên đỉnh đầu, quay đầu nhìn Lạc Hành đứng cách xa mấy mét, cười: “Ơ kìa, thỏ con tới rồi.”

Lạc Hành giật giật môi, cảm xúc ngạc nhiên vui mừng và căng thẳng đan xen vào nhau, kích động đến nỗi hô hấp cũng rối loạn, ngây ngốc nhìn hắn đi từng bước một tới gần, hồi hộp không thôi.

“Cậu, sao cậu lại tới đây!”

Hoắc Hành Chu rũ mắt thấy cậu mặc quần áo mỏng manh, vội vàng lấy chiếc khăn quàng cổ ra vây quanh cổ cậu, rồi ôm người vào trong lòng che chở: “Sao chỉ mặc như thế mà đã chạy ra! Cậu có lạnh không?”

Lạc Hành đâu còn sợ lạnh, vội vã lắc đầu: “Không lạnh.”

“Thỏ con.” Hoắc Hành Chu rũ mắt nhéo chóp mũi cậu, thấp giọng hỏi: “Cửa cũng đã mở rồi, có cho tớ vào không?”

Lạc Hành nhìn đôi mắt đen nhánh và tiếng thủ thỉ gần như không nghe rõ của hắn, cảm nhận mùi vị quen thuộc trên người hắn, gian nan lắc đầu.

Đêm nay Triệu Cửu Lan không về, nhưng bà chưa bao giờ báo với cậu là có về nhà hay không, lỡ như đột nhiên về nhà phát hiện Hoắc Hành Chu ở đây thì phiền phức rồi.

Không đợi cậu từ cuối, Hoắc Hành Chu bỗng nhiên hắt hơi một cái, Lạc Hành đau lòng sờ lỗ tai hơi đỏ lên của hắn: “Cậu ra ngoài vào buổi tối thế này, tìm tớ có việc gì à?”

Hoắc Hành Chu cầm lấy tay cậu, đặt trong lòng bàn tay rồi chà xát, cười: “Không có việc gì, chỉ là nhớ cậu thôi.”

Lạc Hành ngẩn ra, chớp mắt.

“Sao nào? Vui đến choáng váng rồi à?” Hoắc Hành Chu xoa đầu cậu cười nói: “Tớ chỉ tới đây gặp cậu, nghe cậu nói chuyện, đợi lát nữa tớ sẽ về.”

Trong lòng Lạc Hành bị nghẹn một hơi, vô số cảm xúc gắn chặt vào nhau, làm cho không thể phân rõ rốt cuộc những lời này có ý gì.

“Buổi tối cậu ăn gì?” Hoắc Hành Chu hỏi.

Lạc Hành lắc đầu, tối nay Triệu Cửu Lan không về, nhà chính bị khóa cửa nên cậu không thể đi nấu cơm, cũng không muốn đi ra ngoài mua, trong đầu toàn là Hoắc Hành Chu, không muốn ăn lắm.

Vẻ mặt Hoắc Hành Chu kiểu ‘Tớ biết ngay mà’, buông cậu ra rồi xách một hộp bánh kem không lớn ở cạnh chân lên, thỏ con được thỏ lớn cho ăn bánh kem hạt dẻ.

“Tớ đã sớm biết cậu không nghe lời ăn cơm như vậy rồi, tớ thấy trong đầu cậu ngoại trừ học tập thì không còn gì khác.” Hoắc Hành Chu sửa sang khăn quàng cổ cho cậu, bảo: “Được rồi, cậu vào nhà đi, tớ cũng đi đây.”

Hắn chà tay, nhét vào trong túi áo rồi xoay người lại.

Lạc Hành nhìn bánh kem nâng trong lòng bàn tay, trong lòng vừa ấm áp vừa đau xót, ngây ngốc nhìn đêm lạnh khiến thân hình Hoắc Hành Chu trông càng gầy gò, đèn đường chiếu ra bóng đen thật dài, càng đi càng xa.

Bỗng nhiên, trên mặt thấy lạnh lẽo.

Cậu ngẩng đầu, sương tuyết vụn vặt rơi xuống.

Tuyết rơi.

“Hoắc Hành Chu!” Lạc Hành gắt gao nén lại cơn nghẹn ngào trong tiếng nói, nhẹ nhàng mở miệng.

Bước chân của Hoắc Hành Chu hơi ngừng lại, nghiêng mình xoay người lại: “Hửm?”

Lạc Hành cầm bánh kem, chạy chậm tới trước mặt hắn, liên tục hít sâu mấy hơi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn một chút, “Cậu đừng đi.”

Hoắc Hành Chu nhịn cười, nghĩ thầm tớ cũng không tin khổ nhục kế này lại vô dụng, khụ một tiếng rồi nói: “Không sao cả, tớ đi một lúc là về đến nhà rồi, không xa.”

Nhà hắn ở khu biệt thự lưng chừng núi, cách chỗ này cho dù bắt xe cũng phải đi một tiếng, hiện tại là nửa đêm còn có tuyết rơi, không dễ gọi xe.

Hắn đi… Đi đến sáng mai cũng chưa về tới nhà, huống chi còn có tuyết rơi, chắc chắn sẽ bị lạnh chết.

Tưởng tượng cảnh hắn dạo bước trong đêm đen đầy gió và tuyết, toàn thân ướt đẫm, Lạc Hành lập tức đau lòng không rảnh lo đến chuyện khác nữa, vươn tay níu tay áo hắn không cho hắn đi.

Lạc Hành sợ hắn kiên trì muốn đi, quanh co lòng vòng suy nghĩ cái cớ: “Bánh kem… Tớ ăn không hết.”

“Nhưng mà mẹ cậu thì làm sao bây giờ? Không phải bà ấy… Không thích cậu có bạn học tới chơi nhà à.” Hoắc Hành Chu suy nghĩ, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe bâng quơ hơn phần nào, sợ từ nào nói lớn tiếng lại làm cậu đau.

Lạc Hành cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đêm nay mẹ tớ không ở nhà.”

Hoắc Hành Chu ngẩn ra, đè nén niềm vui trong lòng, giơ tay muốn ôm chặt cậu vào trong ngực, kết quả hắn còn chưa chạm vào, Lạc Hành đã trốn ra ngoài.

“Bánh kem…”

Hoắc Hành Chu nhìn thoáng qua theo lời cậu, vừa định nói chuyện đã nghe thấy một tiếng nói có vẻ già nua truyền đến: “Ai đó?”

Lạc Hành thấy đèn sáng, vội vàng đẩy Hoắc Hành Chu giấu mình sau thân cây, nói với bà Chu đang dọn đồ: “Bà nội Chu, là cháu đây.”

“Bé ngoan à, tuyết rơi rồi cháu mau về nhà đi, trời lạnh lắm.” Nói xong bà cũng về phòng.

Lạc Hành thấy đèn tắt rồi mới nhẹ nhàng thở ra, nắm tay Hoắc Hành Chu nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi mau.”



Lạc Hành đẩy cửa ra, đẩy Hoắc Hành Chu đi vào trước, sau đó bản thân mới đi vào trong, nhặt điện thoại trên mặt đất đặt lên giường, nhẹ nhàng hắt hơi một cái.

Hoắc Hành Chu nhìn chung quanh nhà dưới, lông mày càng nhíu chặt.

“Cậu ở nói thế này?”

Trong không gian chật chội nhỏ hẹp đập vào mắt toàn là sách, một chiếc giường hoàn toàn không thể duỗi thẳng chân với một cái bóng đèn lung lay sắp đổ, còn thường hay phát ra tiếng rò điện.

Giang Thành cung cấp hệ thống sưởi cho toàn thành phố, nhưng trong căn phòng nhỏ này của cậu vẫn lạnh như hầm băng, chăn trên giường cũng không dày lắm, miễn cưỡng có thể đắp được thôi.

Đây mẹ nó cũng là chỗ cho người ở? Trái tim Hoắc Hành Chu đau đớn, hắn gần như sắp điên lên rồi, Triệu Cửu Lan này có phải là tên ngốc hay không vậy, Lạc Hành là con của bà, cho dù là nuôi con thú cưng, nuôi mười mấy năm cũng phải có cảm tình chứ.

Bà ta cứ đối xử với cậu như vậy à?

Lạc Hành không biết hắn bất chợt tức giận là thế nào, nắm chặt sợi dây thừng đóng gói hộp bánh kem co quắp rụt vai lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Hoàn cảnh không tốt lâm, cậu… Nếu không chờ đến lúc tuyết ngừng rơi, cậu nhìn xem có thể bắt được xe không… Tớ…”

Hoắc Hành Chu đi tới, nhận lấy hộp bánh kem trong tay cậu, ngón tay Lạc Hành run lên trốn khỏi tay hắn, thẹn thùng nói: “Tớ xin lỗi… Tớ…”

“Cậu ngủ ở đây có lạnh không?” Hoắc Hành Chu dịu giọng hỏi.

Lạc Hành ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn vài giây, hình như là không kịp phản ứng hắn đột nhiên hỏi cái gì, mờ mịt nhìn hắn: “Cái gì?”

Hoắc Hành Chu cầm tay cậu, đau lòng dắt cậu ngồi trên mép giường, ván giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt thảm thiết, hắn lại dâng lên cơn lửa giận, gần như không nhịn được.

Hoắc Hành Chu hung hăng mà đè nén giọng nói, cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Cậu ở đây có lạnh không?”

“Cũng, cũng được.” Lạc Hành chần chờ vài giây, lại nói: “Không lạnh lắm.”

Hoắc Hành Chu cười gằn trong lòng, không lạnh lắm, phòng này mẹ nó chẳng tốt hơn hầm băng là bao, chỗ như thế có thể không lạnh được à?

Rốt cuộc đứa bé này có thể chịu khổ đến cỡ nào!

Lúc trước hắn không nỡ để cho cậu khóc, vừa thấy cậu rơi nước mắt lập tức mềm lòng, thỏa hiệp cho cậu đi về, nếu hắn sớm biết là tình trạng thế này, cậu có khóc đến cỡ nào hắn cũng không cho đi.

Cậu muốn khóc thì nằm trong lòng hắn khóc cho đủ, về đây để chịu khổ, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lạc Hành nhìn hắn nhíu chặt mày, cảm nhận từng cơn lửa giận đè nén trên người hắn, trong lòng cậu hốt hoảng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có phải cậu không quen không… Thật ra không bẩn đâu, tớ đều, đều lau rất sạch sẽ rồi.”

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu giơ tay chạm vào đôi mắt cậu, làm cho lông mi cậu run rẩy, lời nói cũng ngừng, ngây ngốc nhìn hắn không dám động đậy.

Hắn hắn hắn gọi mình là gì!

Lạc Hành nhìn cơn tức giận của hắn chậm rãi dịu đi, trở lại thành ánh mắt dịu dàng, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Hoắc Hành Chu giơ tay kéo cậu vào trong lòng ngực, cái cằm hơi lạnh cọ lên cổ cậu, làm cho Lạc Hành lạnh run vai, thấp giọng ừ một tiếng: “Lạnh.”

“Bé ngoan.” Hoắc Hành Chu thấp giọng cười: “Ngoan như vậy.”

Lần này Lạc Hành phản ứng kịp, sắc mặt ửng đỏ nhấp khóe miệng, nói năng lộn xộn: “Cậu gọi, gọi tớ là gì… Tớ… Cậu…”

Hoắc Hành Chu sợ cậu không quen nhưng lại lo lắng buổi tối cậu không ăn cơm, không ôm cậu lâu lắm, chỉ lướt qua trong giây lát rồi buông lỏng ra, lấy hộp bánh kem mở ra rồi tự cầm, sau đó đưa cái muỗng vào trong tay cậu: “Ăn đi.”

Trong lớp bơ mềm mỏng, một trái dâu tây đỏ tươi ướt át được đặt lên trên, Lạc Hành nhìn nó bỗng nhiên nhớ tới lần sinh nhật Phùng Giai, Hoắc Hành Chu làm mẫu cho bọn họ, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Hoắc Hành Chu nhìn sắc mặt cậu chậm rãi đỏ bừng, cười hỏi: “Cậu nghĩ gì đấy?”

Lạc Hành vô thức nuốt nước miếng, lắc đầu xiên cái nĩa vào trái dâu tây, ấn nó lún xuống lớp bơ, cầm đưa đến bên môi hắn, “Cho cậu trái dâu tây.”

Đây là trái dâu tây duy nhất trên bánh kem, Hoắc Hành Chu nhất thời ngơ ngẩn, rũ mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt ướt đẫm của cậu, cười hỏi: “Cho tớ thật à?”

Lạc Hành gật đầu, đưa dâu tây về phía trước, thứ quý giá nhất phải đưa hết cho Hoắc Hành Chu.

“Mỗi người một nửa đi.” Hoắc Hành Chu há mồm cắn một ngụm ở một bên, tránh khỏi phần ngọt nhất trên đầu trái dâu, cắn một miếng nhỏ rồi nắm tay cậu đẩy về, “Dư lại một nửa cho cậu đấy.”

Lạc Hành nhìn trái dâu bị hắn cắn, chất lỏng chảy ra từ thịt quả mềm mại, hôm đó cũng giống như thế này, hắn cắn một nửa, để lại một nửa cho cậu.

Cậu mở miệng ra, ăn hết nửa trái dâu còn lại, gương mặt bất chợt co rụt lại, “Lạnh quá.”

Hoắc Hành Chu bật cười nhìn cậu, nâng đáy hộp bánh kem, nhìn cậu ăn từng muỗng bánh nho nhỏ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Cậu ăn đồ ăn luôn luôn đẹp mắt, ngoan ngoãn mềm mại không làm bẩn chút nào, ngẫu nhiên dính vào khóe miệng, Hoắc Hành Chu giơ tay muốn lau giúp cậu, kết quả cậu duỗi đầu lưỡi ra, liếm vào.

!!

Cổ họng Hoắc Hành Chu hơi ngứa nuốt nước miếng, nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của cậu nhẹ nhàng liếm bơ trắng bên khóe miệng, khoang miệng hồng hào mềm mại và bơ trắng trong miệng như ẩn như hiện.

Khuôn mặt nhỏ mịn màng trắng nõn lộ ra vẻ mềm mại khiến người muốn bắt nạt, hắn nhất thời không nhịn được hô một tiếng: “Lạc Hành.”

“Hử?” Lạc Hành ngẩng đầu, thấy vẻ u tối thâm trầm nơi đáy mắt hắn và sự nóng cháy chợt lóe rồi biến mất, ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Cậu muốn ăn à?”

Hoắc Hành Chu nhìn chút bơ trắng trên khóe miệng cậu, gật đầu: “Muốn.”

Lạc Hành cúi đầu đi múc bơ, nhưng khi cậu vừa ngẩng đầu lên, lại trực tiếp đón nhận bờ môi hắn cúi xuống, cậu tức khắc ngây dại, đột nhiên trừng hai mắt thật to.

Ngón tay buông lỏng, nĩa rớt trên bánh kem, rơi vào bơ, trong căn phòng nho nhỏ lập tức an tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Ngón tay Lạc Hành tê dại, ý thức trong đầu tức thì bị rút cạn, trực tiếp choáng váng.

Hắn đang…

Làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện