Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành đứng ở cửa, nghe thấy xưng hô quen thuộc này, không khỏi cảm thấy có chút ác cảm.

Cậu không đi vào mà chỉ đứng ở cửa, ngón tay đặt trên chốt cửa, nhìn người đàn ông ngồi trên giường bệnh ngẩng đầu lên, đối mặt với ông ta, người đàn ông có phần lúng túng vội rút tay mình về.

Lạc Chí Viễn có phần mất tự nhiên, tay không nhịn được mà vò mạnh cái chăn hai cái, giọng nói ngượng gạo, mở miệng: “Con… vào đi, đừng đứng ngoài cửa, lạnh.”

Lạc Hành cầm lòng không đậu quan sát một người khác nữa ở trong phòng, Diệp Tiếu Tiếu cũng trông thấy, là thầy giáo bàn ký tên lúc thi đấu ở Nhất Trung thành phố Bắc kia.

Gã đứng lên, chẳng hề mất tự nhiên như Lạc Chí Viễn, trái lại còn hơi cười ôn hòa, am hiểu lòng người nói: “Cha con hai người trò chuyện… tôi đi, đi ra ngoài trước.”

Ánh mắt của Lạc Chí Viễn vẫn nhìn chăm chú trên mặt Lạc Hành như cũ, nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi, tôi trò chuyện với Lạc Hành.”

Lạc Hành hơi nhíu mày.

Từ nhỏ Diệp Tiếu Tiếu đã tiếp xúc với nhiều loại người như này, đối với loại quan hệ vô cùng quen thuộc đó, gần như họ chỉ vừa đối diện với ánh mắt ấy thì đã phát hiện ra sự bất đồng giữa họ, nhấp môi bảo: “Lạc Hành, tớ chờ cậu ngoài cửa nhé.”

Lạc Hành gật đầu một cái: “Lạnh thì cậu cứ vào, không sao đâu.”

Diệp Tiếu Tiếu gật đầu: “Được.”

Nói xong, cô cũng cùng đi ra ngoài. Lạc Hành quay đầu nhìn người đàn ông khẩn trương ngồi dậy trên giường, hít nhẹ một hơi mới đi vào trong.

Có lẽ là vì kích động, cũng có thể là vì áy náy, Lạc hành nhìn thấy trong mắt ông ta chứa một tia ẩm ướt, vành mắt đỏ bừng nhìn mình, môi phát run.

Lạc Hành đi tới, đứng bất động ở nơi cuối giường, lại không mở miệng.

Cậu luôn không phải người hay chủ động, dù là ở cùng Hoắc Hành Chu thì người chủ động nhiều hơn vẫn là hắn nên trường hợp này lại càng chẳng biết nói gì.

“Cảm ơn con đã nguyện ý đến thăm ba.” Lạc Chí Viễn nín khóc mỉm cười, chỉ chỉ cái ghế: “Mau ngồi đi, con uống… uống gì không? Lạnh lắm, đúng rồi, không thì ba… xem thử xem con có muốn ăn gì không, ba bảo thầy Lâm đi mua một ít… hoặc là…”

“Không cần, cảm ơn.” Lạc Hành lẳng lặng nhìn ông, ánh mắt quan sát ông một hồi.

Không ăn nói hay và nho nhã nội liễm như cha Hoắc, nhìn qua cũng rất ôn hòa.

Lạc Chí Viễn lúng túng cười một cái, lại nói: “Đừng, đừng ngại, vậy con ngồi đi, ba… hàn huyên với con một lát là được.”

Lạc Hành không ngồi, cứ đứng ở cuối giường. Âm thanh TV trong phòng bệnh không lớn, phát từng đoạn quảng cáo xong rồi, yên tĩnh một hồi rồi lại bắt đầu phát phim quảng cáo ấm áp cảm động.

Lạc Chí Viễn nhìn một lúc mới lấy dũng cảm, nhìn cơ thể gầy yếu của Lạc Hành, lại dời sang khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay của cậu, hồi lâu mới hỏi: “Con… những năm qua mẹ, có tốt với con không?”

Lạc Hành nhìn bàn tay vẫn một mực đặt trong chăn của ông ta, dùng một tư thế nửa ngồi rất không thoải mái với cơ thể. Lúc ông ta hỏi những lời này, dường như còn khẩn trương hơn mình.

“Tàm tạm.”

Lạc Chí Viễn như yên tâm, gật đầu một cái bảo: “Ba vẫn cho là cô ấy hận ba, sẽ không đối tốt với con, không tồi, cũng may cô ấy không vì ba mà giận cá chém thớt với con.”

Xem ra, Lạc Chí Viễn muốn nhân cuộc gặp gỡ hôm nay làm sám hối một lần, nhưng Lạc Hành không biết nên dùng thái độ gì để tiếp nhận, chỉ có thể cứng ngắc nghe ông nói chuyện.

“Thật ra… ba hại cả đời cô ấy, cô ấy hận ba là phải.” Lạc Chí Viễn nhẫn nhịn nỗi đau đớn trên người, bởi vì cắn răng kiềm nén mà môi cũng bắt đầu trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh hòa thành một từ tóc mai rơi xuống cổ.

“Nếu như ba sớm nói cho cô ấy biết, ba thích đàn ông… thì sẽ không để cô ấy nông nỗi đến không cách nào sửa chữa được của hôm nay, liên quan đến một mình con, ba cũng…”

Lạc Hành cúi đầu nhìn ngón tay mình, lời đã cất giấu trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng nói ra: “Xin hỏi, từ lúc vừa bắt đầu chú đã biết cháu ra đời, đúng không?”

Lạc Chí Viễn rưng rưng gật đầu: “Phải, ba biết, lúc đó ba đã biết mẹ con có con. Ba hy vọng được đền bù cho cô ấy, bảo cô ấy phá bỏ con, không phải vì ba mà hủy hoại cả đời của cô ấy. Nhưng cô ấy không muốn, còn vì vậy mà xích mích với người nhà, một mình rời đi, chờ đến khi ba tìm được cô ấy thì con đã ra đời.”

Lạc Hành nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, nói: “Là vậy à.”

Là vậy à.

Một câu nhạt nhẽo ‘Là vậy à’ đã nói lên hết thảy cảm giác của Lạc Hành đối với ‘Người cha’ này, hóa ra ông ta vẫn luôn nghĩ ra một cái cớ thay cậu, chân tướng là… như vậy à.

Lạc Chí Viễn không nghe ra được nỗi thất vọng trong lời nói của cậu, tự mình nói: “Ba đã làm tổn thương mẹ con, không thể đến cả điều duy nhất là con của cô ấy cũng cướp đi, thật ra… thật ra ba vẫn luôn muốn gặp con, chỉ là không biết nên dùng thân phận gì để gặp con.”

Vừa nói, Lạc Chí Viễn vừa thống khổ rơi lệ, như nỉ non mà khẽ nói: “Ba như một kẻ hèn nhát, chẳng dám nhận con, cũng sợ đi gặp con, rất sợ sẽ thấy vẻ mặt căm hận trên mặt con hệt như mẹ của con.”

Lạc Hành nhìn ông ta, cách mấy giây lại như đang kiềm chế điều gì mà rũ mắt.

Lạc Chí Viễn nhìn vẻ mặt Lạc Hành, luôn cho rằng mình không cảm giác được nỗi buồn của cậu, bất kể nghe mình nói gì thì thằng bé vẫn như đang nghe câu chuyện của người khác.

Từ đầu đến cuối, cậu chỉ có một vẻ mặt, không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm.

Lạc Hành rũ mắt cười nhạt trong lòng, cậu cứ tưởng Triệu Cửu Lan hận mình không phải là vì ông ta, vẫn chăm sóc mình thật tốt, trên thực tế cậu ra đời, chỉ là vì trả thù ông ta mà thôi.

Bà ta đặt tất cả thù hận đối với Lạc Chí Viễn lên người mình, chẳng trách từ khi lớn một chút, ánh mắt Triệu Cửu Lan nhìn mình lại càng lúc càng thù hằn. Bởi vì sau khi cậu lớn lên, sẽ càng ngày càng giống người này.

Đối diện với khuôn mặt vô cùng giống nhau, Lạc Hành cảm thấy thật mỉa mai.

Cậu cho rằng những thứ đó trước giờ đều chưa từng tồn tại. Lạc Chí Viễn nói đúng, ông ta đúng là một kẻ hèn nhát, vẫn luôn sống trong suy nghĩ chủ quan của mình, chủ quan rằng cậu sống rất tốt

Cho nên ông ta mới yên tâm thoải mái.

Trước khi tới, Lạc Hành còn từng nghĩ muốn hỏi ông ta, có phải không biết sự tồn tại của mình hay không, hoặc là có nguyên nhân gì mới không dẫn mình đi, bây giờ nhìn lại.

Chẳng qua ông ta không cần cậu thôi.

Không cần hỏi, đầy ấp những lời của cậu trên đường tới, đều chẳng cần hỏi nữa.

“Con… hận ba ư?” Trong giọng nói của Lạc Chí Viễn mang theo sự run rẩy thoáng qua, khiến người khác nghe đến suýt rơi lệ. Nhưng Lạc Hành không nghe được, chỉ có thể nhìn vẻ mặt tràn đầy đau khổ của ông ta.

Lạc Hành cảm giác có một tảng đá lớn đang đè trong lòng, nặng nề khiến cậu thở không ra hơi, nhưng lại thấy trống trải. Có rất nhiều lời cậu cũng muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại thấy chẳng có chút ý nghĩa gì.

Cậu chớp mắt một cái, nắm chặt ngón tay lại nhẹ nhàng buông ra, hồi lâu mới mở lời trong ánh mắt ngập tràn mong đợi của Lạc Chí Viễn: “Không biết.”

Lạc Chí Viễn nghe thấy lời này, bỗng cười, tuy Lạc Hành không nghe được nhưng có thể cảm giác được sự hối hận và thống khổ của ông.

“Ba không yêu cầu con có thể tha thứ cho ba, gọi ba một tiếng cha, chỉ hy vọng trước khi chết có thể gặp mặt con một lần, nói hết thảy những điều này cho con nghe.” Lạc Chí Viễn chật vật bò dậy từ trên giường, lại vì xương quá đau mà ngã trở về, khó khăn thở dốc một hơi, mới chống người ngồi dậy.

Chỉ một động tác đơn giản này, gần như đã tiêu hao hết tất cả sức lực của ông.

“Chú bị… bệnh gì?” Lạc Hành nhìn ông ta đau đớn giãy giụa trên giường, cau mày hỏi.

“Làm phiền con quay về, thay ba nói xin lỗi với mẹ con. Đời này ba nợ cô ấy, chỉ có kiếp sau trả lại.” Lạc Chí Viễn ngưng nói, giống như không ngờ tới, sửng hốt hồi lâu.

“Ung thư máu.”



Diệp Tiếu Tiếu đứng bên ngoài một hồi, thấy hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy đi vào thì không tốt lắm.

Mặc dù Lạc Hành nói đừng ngại, nhưng cô luôn cho rằng cuộc gặp mặt ngày hôm nay rất không bình thường. Vì vậy khi cô trông thấy Lâm Tây Thành trở về thì lặng lẽ đi vào phòng nước sôi ở đối diện, chờ gã đi qua mới bước ra.

Lâm Tâm Thành xách đồ, không trở về phòng bệnh mà đi đến phòng làm việc của bác sĩ.

Cô lặng lẽ đi theo, tựa vào vách tường ở cửa để nghe.

“Bác sĩ, nếu như ghép tủy của con trai ruột, thì lắp…”

Con trai ruột.

Ý bảo Lạc Hành… là con trai của người trong phòng bệnh kia? Diệp Tiếu Tiếu hơi cau mày, nhớ tới lúc ở trên xe Lạc Hành vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy bình thường nói cũng không nhiều, nhưng cậu cũng rất để ý đến cảm xúc của người khác, sẽ không khiến người khác khó xử.

Cô luôn rất thích Lạc Hành, không phải bởi vì Hoắc Hành Chu, mà là vì cô cảm thấy con người Lạc Hành rất tốt.

Cậu lạnh lùng như thế, nhất định là có chuyện.

Từ phán đoán của cô, hẳn là trước đây Lạc Hành chưa từng gặp người kia, lòng chan chứa niềm vui vì lần đầu gặp mặt… chỉ để bị lừa đến hiến tủy?

Diệp Tiếu Tiếu nhìn gã đàn ông đang cố nén sự vui sướng trong phòng làm việc của bác sĩ kia, hung hăng siết chặt nắm tay, gã đàn ông này vì mình tìm được người khớp tủy xương mà trở nên vô cùng vui vẻ.

Diệp Tiếu Tiếu nhớ lại, mình từng đến thăm một vị trưởng bối với Diệp Nhâm, cũng là loại bệnh này. Người quyên hiến không có huyết thống sẽ không giống với máu ngoại vi, người thân hiến cho yêu cầu phải trích tủy xương để thu thập tủy và máu ngoại vi[1].

[1] Máu ngoại vi là máu khử oxy đi từ các mạch ngoại vi, qua hệ thống tĩnh mạch vào tâm nhĩ phải của tim. Máu khử oxy sau đó được bơm bởi tâm thất phải đến phổi thông qua động mạch phổi được chia thành hai nhánh, trái và phải tương ứng với phổi trái và phổi phải. (Tham khảo thêm ở Wikipedia)

Trước tiên viên châm 5 ngày, khiến tế bào trong cơ thể sinh trưởng mạnh mẽ, sau đó chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Khi đó cô còn nhỏ tuổi, rên rỉ vì bị đau đớn, không rõ tại sao người trưởng bối kia lại đau đớn như thế.

Diệp Nhâm bảo, làm viên châm, thời điểm xương cốt tăng trưởng sẽ rất đau đớn, cảm giác giống như các tế bào trong cơ thể đều sắp phá hủy cả bộ xương.

Cái giá của việc tủy xương tăng trưởng mạnh mẽ chính là đau đến cả đêm đều ngủ không yên, da thịt trên người cũng giống như quả bóng bị đầy hơi, gần như một giây kế tiếp sẽ nổ tung thành mảnh vụn.

Chưa kể việc này, còn phải rút gấp hai lần 400cc máu theo từng giai đoạn. Máu này là để bản thân dùng, để tránh khi trích tủy để thu thập quá nhiều trong một lần mà chết trên bàn mổ.

Những điều này cũng chỉ là trước phẫu thuật nên ít hơn một phần mười đau đớn.

Sau này còn nhiều nỗi đau không cách nào tưởng tượng được. Ngón tay Diệp Tiếu Tiếu phát run, nghĩ, thân thể Lạc Hành vốn không tính là đặc biệt khỏe mạnh, lên bàn mổ rồi ngộ nhỡ không xuống được thì sao đây!

Cái mạng này sẽ không còn?

Mạng của họ là mạng, mạng của Lạc Hành thì không phải?

Diệp Tiếu Tiếu nghiêng người, nghe Lâm Tây Thành thậm chí đã bắt đầu hẹn ngày làm cấy ghép tủy với bác sĩ. Cô cau mày đè nén kích động đang muốn nổ tung, không dám tin nghĩ, gã cứ nhất định như thế, Lạc Hành chắc chắn sẽ hiến sao?

Hay là… gã đã nghĩ xong, cách để khiến Lạc Hành chắc chắn quyên hiến.

Về phần người trong phòng bệnh kia, nếu không phải bị bệnh thì có phải ông ta sẽ không nghĩ đến bản thân còn có con trai không?

Không được.

Diệp Tiếu Tiếu thấy Lạc Hành lương thiện như vậy, đồng ý bọn họ tới là một chuyện, hiến hay không hiến là một chuyện, mấy chuyện này cũng dễ nói.

Nhưng nhỡ như bị người đàn ông đạo đức giả dùng những thủ đoạn khác bức ép thì sao đây. Cô bước chân đi, vừa khéo Lục Thanh Hòa gửi Weixin tới nói thi đấu vòng đầu đã kết thúc, bây giờ đang nghỉ giữa trận.

Hoắc Hành Chu, đến cả để người khác bàn chuyện lỗ tai của Lạc Hành còn không nỡ, lại muốn để cậu chịu đựng loại đau đớn không thể chấp nhận đó?

Sinh tử có số, người gọi là ‘Cha’ kia đến cả một giây cũng chưa từng nuôi Lạc Hành, chưa từng bỏ ra một chút yêu thương và ấm áp nào, đương nhiên cũng không có lập trường yêu cầu Lạc Hành vì ông ta mà chịu khổ.

Nghĩ rồi, cô quyết định nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Hành Chu.

Bên kia rất nhanh đã nhận, cười một tiếng bảo: “Chà chà, không gọi cho Lục Thanh Hòa, gọi cho tớ làm gì…”

“Bây giờ cậu lập tức tới thành phố Bắc.” Diệp Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: “Cứu bạn trai cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện