Edit: Hướng Nhật Quỳ
Lạc Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi rồi.
Cậu phải đi rồi.
“Cháu chỉ xin thầy nghỉ nửa ngày, nếu không có gì để nói thì cháu và bạn học trở về Giang Thành, ngài chú ý thân thể.” Lạc Hành nhìn bộ dạng ông đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, rũ mắt.
Nhìn ông đau khổ như vậy, những lời vừa nói ra không thể khiến ông an ủi, lại chẳng thay đổi được sự thật.
Hôm nay tới thành phố Bắc, câu trả lời cậu mong muốn đã có, cái khác…
Lạc Hành thoáng suy nghĩ, thật ra cậu có thể nghĩ rằng, toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới cậu đều đã có.
Cậu rất thoải mái.
Những thứ đó, đã qua rồi thì cứ qua, không có cha mười bảy năm, cậu vẫn sống được.
Lạc Hành vừa dứt lời, phòng bệnh lập tức rơi vào yên tĩnh khiến người ta khó chịu.
Lạc Chí Viễn gần như không ngờ cậu có thể bình tĩnh như vậy, không trách cứ cũng không oán hận, chỉ lẳng lặng như nghe xong một câu chuyện vậy.
Tiếp đó, cậu phải đi rồi.
“Nếu, nếu không thì các con ăn bữa cơm rồi đi, có thể cơm ở bệnh viện không… không ngon cho lắm, ba…” Lạc Chí Viễn nắm chặt góc chăn, mặt mày ảm đạm.
“Ba muốn, con ở lại một lúc nữa, được không?” Lạc Chí Viễn gần như khẩn cầu nhìn Lạc Hành.
Động tác của ông rất nhỏ, hệt như Lạc Hành vậy, mím môi nắm chặt ngón tay, kiềm chế cái gì thì sẽ không nói.
Cậu không nghe được âm thanh của Lạc Chí Viễn, chỉ có thể nhìn đôi môi ông giật giật, lời nói mang theo sự yên lặng tĩnh mịch khiến người ta khó chịu.
“Thật ra ba có rất nhiều lời muốn nói với con, từ lúc ba bắt đầu biết mẹ con, từ lúc con bắt đầu ra đời…” Lạc Chí Viễn rũ mắt cười một cái rồi lại ngẩng đầu lên, mang theo mong đợi mà nhìn Lạc Hành.
“Ba còn muốn nghe con kể, ngày đầu tiên đi học, cầm được bằng khen đầu tiên, viết bài luận văn đầu tiên…” Lạc Chí Viễn nhìn ngón tay mình, nhắm mắt như nỉ non, nói: “Mỗi một bước con từng trải qua trong đời.”
Đến cuối cùng, Lạc Hành thậm chí cho rằng Lạc Chí Viễn chỉ là đang nói cho mình nghe, tự mình dệt nên giấc mộng đẹp có thể trở lại lần nữa cho mình.
Lạc Hành nhìn khuôn mặt gầy đến trơ xương của ông ta, mặc dù da dẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, lại chỉ có thể khiến người ta nhớ tới lúc ông còn khỏe mạnh là một người đàn ông rất đẹp mắt.
Lạc Hành chưa từng tận mắt chứng kiến cái chết, nhưng nhìn ông vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ung thư máu có thể làm cấy ghép tế bào gốc, người nhà của ngài không giúp ngài sao?”
Lạc Chí Viễn lắc đầu khẽ cười, một động tác này gần như đã tiêu hao tất cả sức lực của ông mấy ngày qua.
“Đã làm, kết hợp tủy đều không ăn khớp.” Lạc Chí Viễn cười tự giễu: “Có thể đây là số mệnh chăng.”
Lạc Hành khẽ cau mày nhìn ông, trong đôi mắt vô cùng tương tự với mình tràn đầy tuyệt vọng, nghiễm nhiên chính là một người đang chờ chết.
“Chú…”
Lạc Hành nói rồi ngẩng đầu lên, cửa bị một người bên ngoài dùng sức đẩy ra, là Diệp Tiếu Tiếu.
“Lạc Hành, thầy bảo buổi chiều có kiểm tra, hỏi chúng ta chừng nào về.” Diệp Tiếu Tiếu nhìn cũng không nhìn Lạc Chí Viễn trên giường, tự ý nói.
“Vậy đi.” Lạc Hành nhìn Lạc Chí Viễn một cái cuối cùng, hơi khom người: “Ngài bảo trọng.”
Lạc Chí Viễn gật đầu một cái, trong lòng thở phào, đồng thời cũng khó chịu không thôi.
Ông và đứa nhỏ này, đời này coi như chẳng có chút duyên phận, chuyện gọi một tiếng ‘Cha’, có lẽ vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Lạc Chí Viễn nhìn bóng lưng của cậu, giật giật môi, hồi lâu mới đáp: “Được.”
—
Lạc Hành và Diệp Tiếu Tiếu cùng ra khỏi khu nội trú. Trời trong, khói mù xé ra một cái miệng nhỏ, liều mình nhét vào ánh mặt trời, có chút chói mắt.
“Buổi chiều kiểm tra cái gì?” Lạc Hành vừa cất điện thoại vừa hỏi: “Không nghe thầy Trình nhắc tới…”
“Không có kiểm tra, gạt cậu thôi.” Diệp Tiếu Tiếu chắp tay sau lưng, chẳng chút che giấu cười lên.
Con ngươi màu xanh xám dưới ánh mặt trời hệt như viên đá quý thượng hạng, lung linh tuyệt trần.
Diệp Tiếu Tiếu nghe xong góc tường bên kia lại trở về góc tường bên này, một vở kịch hay bất đắc dĩ cảm động lòng người vừa ra, cả hai đều là ảnh đế.
Còn biết diễn hơn cả Quý Trường An.
“…”
Lạc Hành cười, cũng không vạch trần bảo: “Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì.”
Diệp Tiếu Tiếu ngây ra, cảm giác được sự hiu quạnh khổ sở trong giọng nói của cậu, trái tim cũng không kiềm được mà nhói đau.
Diệp Tiếu Tiếu thấp giọng ‘À’, muốn nói lại thôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy… cậu biết chuyện họ gạt cậu tới hiến tủy à?”
Lạc Hành gật đầu một cái, như than thở lại như nỉ non nói: “Thoạt đầu thì không biết, sau đó ông ấy gửi tin nhắn Weibo mỗi lúc một nhiều. Đằng ấy rất khẩn trương bảo tớ đến, thật ra cũng có thể là ông ấy không tiện đến Giang Thành, mục đích chỉ là nhất định phải để tớ nhìn thấy người kia.”
Người đó sắp chết, nào dám dời tới dời lui, trừ phi nơi đó có người có thể cứu ông ta.
Lạc Hành chỉ là một học sinh, không có danh lợi, chỉ có thể cho người khác, hoặc là nói ‘Cha’, có lẽ chỉ còn lại một ít ruột thịt mà thôi.
Cậu cười trầm thấp, chẳng biết đang mỉa mai hay cái gì, chợt ngẩng đầu lên, nhìn khói mù cuối cùng cũng lột ra được một vài tia nắng.
“Tớ hẳn là hy vọng cuối cùng của ông ấy, cho nên ông ấy…” Lạc Hành giễu cợt một tiếng: “Dùng tất cả mọi cách, cũng phải để tớ trông thấy bộ dạng đau khổ của ông ấy… đánh cược tớ có mềm lòng hay không…”
Câu sau cùng kia Diệp Tiếu Tiếu không nghe rõ, nhưng nhìn biểu tình của cậu, chắc chắn trong lòng cậu cũng rất khó chịu.
Lần đầu gặp cha mình, vậy mà ông ta lại muốn mình lên bàn mổ vì ông ta.
Diệp Tiếu Tiếu dừng một lúc, thanh quan cũng khó định được việc nhà[1], cô cũng không hay nhúng tay vào lựa chọn của người khác.
[1] Nguyên văn là Thanh quan khó gảy chuyện nhà [清官都难断家务事]: chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai.
“Vậy cậu thì sao, cậu sẽ hiến ư?” Diệp Tiếu Tiếu cẩn thận hỏi, rất sợ chọc vỡ cái gì.
“Tớ…”
“Hai vị bạn học.” Lâm Tây Thành xách đồ trong tay, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như khi lần đầu gặp trong phòng bệnh.
“Lạc Hành, có thể chiếm dụng một ít thời gian của em không?” Lâm Tây Thành cũng không thèm nhìn Diệp Tiếu Tiếu, ánh mắt bình tĩnh vẫn dán chặt trên mặt gã.
Lúc này Lạc Hành mới dành ra chút rảnh rỗi để quan sát gã, không cao hơn Lạc Chí Viễn bao nhiêu, ngón tay thon dài sạch sẽ, mặc dù ngày đêm phải ở lại bệnh viện nhưng vẫn quản lý sạch sẽ bản thân.
“Tôi muốn nói cho em biết một và… chuyện mà ba em chưa nói với em.” Lâm Tây Thành nhìn tròng mắt tĩnh lặng của Lạc Hành, cúi đầu suy nghĩ. Lạc Chí Viễn rốt cuộc vẫn mềm lòng, căn bản chưa nói đến chuyện hiến tủy! —
Lâm Tây Thành vô cùng tiều tụy, tia máu đỏ trong đôi mắt hầu như phủ đầy con ngươi, đan xen thành từng tấm lưới.
“Tôi cũng vậy, chẳng còn cách nào… Tôi biết vốn không nên quấy nhiễu cuộc sống bình yên của em, nhưng mà…” Lâm Tây Thành hít một hơi thật sau mới quay lại câu chuyện: “Hiện tại em là người duy nhất có thể cứu Chí Viễn…”
Trong đầu Lạc Hành một mớ dây rối, lẳng lặng cụp mắt nhìn gã đàn ông hai vai run rẩy dữ dội trước mặt mình, phát hiện gã cũng sắp khóc lên rồi.
Lâm Tây Thành ra sức kéo tóc mình, hệt như muốn xé toạc toàn bộ cảm xúc đang kiềm nén trong lòng.
“Em có biết không, lúc phát bệnh em ấy bảo xương cốt cả người đều như bị nghiền nát vậy, tôi không có cách nào, tôi chỉ có thể nhìn em ấy đau khổ…”
Lâm Tây Thành nói rồi, cuối cùng thậm chí còn mang theo giọng nói run rẩy thoáng qua, tay chợt nắm chặt hai bên: “Tôi không thể để em ấy trị bằng hóa học chờ đèn cạn dầu, nhưng lâu như vậy cũng không có loại tủy phù hợp, em ấy không thể kéo dài nữa.”
Lâm Tây Thành nắm chặt cổ tay nhỏ gầy của Lạc Hành, đầy khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin em, xem Chí Viễn là cha em, cho em một cái mạng, em cứu em ấy có được không? Em muốn gì tôi cũng cho em, chỉ cần em bằng lòng cứu em ấy.”
Câu thô tục của Diệp Tiếu Tiếu còn đang mắc trong cổ họng, thì trông thấy Lâm Tây Thành gập hai đầu gối, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lạc Hành.
Trước cổng chính bệnh viện Nhân dân Thượng Hải thành phố Bắc, một người đàn ông dáng dấp gầy gò, trực tiếp quỳ xuống trước người trông có vẻ là học sinh.
“Tôi cầu xin em, cứu em ấy.”
Vị trí mà Lâm Tây Thành chặn họ lại không tốt nên người đến người đi đều nhìn bọn họ, thậm chí có vài người còn bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ.
“Chỉ cần em bằng lòng cứu em ấy, cái gì tôi cũng đồng ý với em.”
Ngón tay của Lâm Tây Thành siết chặt cổ tay Lạc Hành, bóp cậu rất đau. Nhưng khi cậu cúi đầu xuống, nhìn người này, lại thấy không đau nữa.
Người khác đều nói đầu óc cậu thông minh, nhưng Lạc Hành lại thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, đối mặt với tình cảnh thế này, đến cả một câu cậu cũng chẳng nói được.
Lạc Hành cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ, muốn cứ vậy mà tiến thẳng vào một nơi nào đó để ngủ.
Trong đầu giống như nhét vào một lượng tin tức, dưới áp lực gánh vác nặng nề, chỉ hơi vận chuyển một chút cũng khó khăn.
Cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Tây Thành nắm chặt cổ tay cậu, người đến người đi ở cổng bệnh viện, nước mắt to lớn rơi trên mu bàn tay cậu.
Lạc Hành rũ mắt, suy nghĩ ngổn ngang, nước mắt người này đã rơi vỡ thành nhiều mảnh.
Lạc Hành lẳng lặng nhìn một hồi, nghe gã nói: “Người chết rồi cái gì cũng không còn, bất kể là yêu hay hận, dù là hận cũng xin em cho Chí Viễn một cơ hội được đền bù cho em đi.”
Diệp Tiếu Tiếu cười lạnh một tiếng: “Bớt diễn đi.”
Lâm Tây Thành ngẩn ra, nhìn Diệp Tiếu Tiếu một cái tinh quái, cau mày trầm giọng: “Cô nói cái gì!”
Diệp Tiếu Tiếu ‘Ai nha’ một tiếng, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, kể lại việc lớn việc nhỏ mà mình nghe được ở góc tường một lần.
“Nói ông lợi dụng sự lương thiện của người khác, lừa gạt người khác tới hiến tủy, còn muốn giơ thói đạo đức giả ở bệnh viện.” Diệp tiếu Tiếu vô tội chớp mắt mấy cái, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lâm Tây Thành.
Có vài người đi ngang vừa nghe xong, ánh mắt cũng lộ vẻ khinh miệt và chán ghét với Lâm Tây Thành.
Lâm Tây Thành không ngờ nữ sinh đi cùng này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, thẹn quá hóa giận bò dậy, đưa tay muốn đánh Diệp Tiếu Tiếu, lại bị Lạc Hành nắm chặt cổ tay.
“Ai cũng không được khi dễ bạn tôi.”
Lạc Hành đưa tay, bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu ở sau lưng.
Lạc Hành ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tây Thành, gần như hỏi từng chữ một: “Thầy Lâm, tôi có thể hỏi thầy một chuyện không?”
Lâm Tây Thành nhìn chăm chăm vào ánh mắt cậu, cổ họng không nhịn được mà nuốt xuống, ngón tay trắng bệch hận không thể giống như cây mây và dây leo, trói Lạc Hành lại.
“Thầy và ông ấy… biết chuyện tôi không nghe được không?”
Lạc Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi rồi.
Cậu phải đi rồi.
“Cháu chỉ xin thầy nghỉ nửa ngày, nếu không có gì để nói thì cháu và bạn học trở về Giang Thành, ngài chú ý thân thể.” Lạc Hành nhìn bộ dạng ông đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, rũ mắt.
Nhìn ông đau khổ như vậy, những lời vừa nói ra không thể khiến ông an ủi, lại chẳng thay đổi được sự thật.
Hôm nay tới thành phố Bắc, câu trả lời cậu mong muốn đã có, cái khác…
Lạc Hành thoáng suy nghĩ, thật ra cậu có thể nghĩ rằng, toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới cậu đều đã có.
Cậu rất thoải mái.
Những thứ đó, đã qua rồi thì cứ qua, không có cha mười bảy năm, cậu vẫn sống được.
Lạc Hành vừa dứt lời, phòng bệnh lập tức rơi vào yên tĩnh khiến người ta khó chịu.
Lạc Chí Viễn gần như không ngờ cậu có thể bình tĩnh như vậy, không trách cứ cũng không oán hận, chỉ lẳng lặng như nghe xong một câu chuyện vậy.
Tiếp đó, cậu phải đi rồi.
“Nếu, nếu không thì các con ăn bữa cơm rồi đi, có thể cơm ở bệnh viện không… không ngon cho lắm, ba…” Lạc Chí Viễn nắm chặt góc chăn, mặt mày ảm đạm.
“Ba muốn, con ở lại một lúc nữa, được không?” Lạc Chí Viễn gần như khẩn cầu nhìn Lạc Hành.
Động tác của ông rất nhỏ, hệt như Lạc Hành vậy, mím môi nắm chặt ngón tay, kiềm chế cái gì thì sẽ không nói.
Cậu không nghe được âm thanh của Lạc Chí Viễn, chỉ có thể nhìn đôi môi ông giật giật, lời nói mang theo sự yên lặng tĩnh mịch khiến người ta khó chịu.
“Thật ra ba có rất nhiều lời muốn nói với con, từ lúc ba bắt đầu biết mẹ con, từ lúc con bắt đầu ra đời…” Lạc Chí Viễn rũ mắt cười một cái rồi lại ngẩng đầu lên, mang theo mong đợi mà nhìn Lạc Hành.
“Ba còn muốn nghe con kể, ngày đầu tiên đi học, cầm được bằng khen đầu tiên, viết bài luận văn đầu tiên…” Lạc Chí Viễn nhìn ngón tay mình, nhắm mắt như nỉ non, nói: “Mỗi một bước con từng trải qua trong đời.”
Đến cuối cùng, Lạc Hành thậm chí cho rằng Lạc Chí Viễn chỉ là đang nói cho mình nghe, tự mình dệt nên giấc mộng đẹp có thể trở lại lần nữa cho mình.
Lạc Hành nhìn khuôn mặt gầy đến trơ xương của ông ta, mặc dù da dẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, lại chỉ có thể khiến người ta nhớ tới lúc ông còn khỏe mạnh là một người đàn ông rất đẹp mắt.
Lạc Hành chưa từng tận mắt chứng kiến cái chết, nhưng nhìn ông vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ung thư máu có thể làm cấy ghép tế bào gốc, người nhà của ngài không giúp ngài sao?”
Lạc Chí Viễn lắc đầu khẽ cười, một động tác này gần như đã tiêu hao tất cả sức lực của ông mấy ngày qua.
“Đã làm, kết hợp tủy đều không ăn khớp.” Lạc Chí Viễn cười tự giễu: “Có thể đây là số mệnh chăng.”
Lạc Hành khẽ cau mày nhìn ông, trong đôi mắt vô cùng tương tự với mình tràn đầy tuyệt vọng, nghiễm nhiên chính là một người đang chờ chết.
“Chú…”
Lạc Hành nói rồi ngẩng đầu lên, cửa bị một người bên ngoài dùng sức đẩy ra, là Diệp Tiếu Tiếu.
“Lạc Hành, thầy bảo buổi chiều có kiểm tra, hỏi chúng ta chừng nào về.” Diệp Tiếu Tiếu nhìn cũng không nhìn Lạc Chí Viễn trên giường, tự ý nói.
“Vậy đi.” Lạc Hành nhìn Lạc Chí Viễn một cái cuối cùng, hơi khom người: “Ngài bảo trọng.”
Lạc Chí Viễn gật đầu một cái, trong lòng thở phào, đồng thời cũng khó chịu không thôi.
Ông và đứa nhỏ này, đời này coi như chẳng có chút duyên phận, chuyện gọi một tiếng ‘Cha’, có lẽ vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Lạc Chí Viễn nhìn bóng lưng của cậu, giật giật môi, hồi lâu mới đáp: “Được.”
—
Lạc Hành và Diệp Tiếu Tiếu cùng ra khỏi khu nội trú. Trời trong, khói mù xé ra một cái miệng nhỏ, liều mình nhét vào ánh mặt trời, có chút chói mắt.
“Buổi chiều kiểm tra cái gì?” Lạc Hành vừa cất điện thoại vừa hỏi: “Không nghe thầy Trình nhắc tới…”
“Không có kiểm tra, gạt cậu thôi.” Diệp Tiếu Tiếu chắp tay sau lưng, chẳng chút che giấu cười lên.
Con ngươi màu xanh xám dưới ánh mặt trời hệt như viên đá quý thượng hạng, lung linh tuyệt trần.
Diệp Tiếu Tiếu nghe xong góc tường bên kia lại trở về góc tường bên này, một vở kịch hay bất đắc dĩ cảm động lòng người vừa ra, cả hai đều là ảnh đế.
Còn biết diễn hơn cả Quý Trường An.
“…”
Lạc Hành cười, cũng không vạch trần bảo: “Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì.”
Diệp Tiếu Tiếu ngây ra, cảm giác được sự hiu quạnh khổ sở trong giọng nói của cậu, trái tim cũng không kiềm được mà nhói đau.
Diệp Tiếu Tiếu thấp giọng ‘À’, muốn nói lại thôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy… cậu biết chuyện họ gạt cậu tới hiến tủy à?”
Lạc Hành gật đầu một cái, như than thở lại như nỉ non nói: “Thoạt đầu thì không biết, sau đó ông ấy gửi tin nhắn Weibo mỗi lúc một nhiều. Đằng ấy rất khẩn trương bảo tớ đến, thật ra cũng có thể là ông ấy không tiện đến Giang Thành, mục đích chỉ là nhất định phải để tớ nhìn thấy người kia.”
Người đó sắp chết, nào dám dời tới dời lui, trừ phi nơi đó có người có thể cứu ông ta.
Lạc Hành chỉ là một học sinh, không có danh lợi, chỉ có thể cho người khác, hoặc là nói ‘Cha’, có lẽ chỉ còn lại một ít ruột thịt mà thôi.
Cậu cười trầm thấp, chẳng biết đang mỉa mai hay cái gì, chợt ngẩng đầu lên, nhìn khói mù cuối cùng cũng lột ra được một vài tia nắng.
“Tớ hẳn là hy vọng cuối cùng của ông ấy, cho nên ông ấy…” Lạc Hành giễu cợt một tiếng: “Dùng tất cả mọi cách, cũng phải để tớ trông thấy bộ dạng đau khổ của ông ấy… đánh cược tớ có mềm lòng hay không…”
Câu sau cùng kia Diệp Tiếu Tiếu không nghe rõ, nhưng nhìn biểu tình của cậu, chắc chắn trong lòng cậu cũng rất khó chịu.
Lần đầu gặp cha mình, vậy mà ông ta lại muốn mình lên bàn mổ vì ông ta.
Diệp Tiếu Tiếu dừng một lúc, thanh quan cũng khó định được việc nhà[1], cô cũng không hay nhúng tay vào lựa chọn của người khác.
[1] Nguyên văn là Thanh quan khó gảy chuyện nhà [清官都难断家务事]: chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai.
“Vậy cậu thì sao, cậu sẽ hiến ư?” Diệp Tiếu Tiếu cẩn thận hỏi, rất sợ chọc vỡ cái gì.
“Tớ…”
“Hai vị bạn học.” Lâm Tây Thành xách đồ trong tay, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như khi lần đầu gặp trong phòng bệnh.
“Lạc Hành, có thể chiếm dụng một ít thời gian của em không?” Lâm Tây Thành cũng không thèm nhìn Diệp Tiếu Tiếu, ánh mắt bình tĩnh vẫn dán chặt trên mặt gã.
Lúc này Lạc Hành mới dành ra chút rảnh rỗi để quan sát gã, không cao hơn Lạc Chí Viễn bao nhiêu, ngón tay thon dài sạch sẽ, mặc dù ngày đêm phải ở lại bệnh viện nhưng vẫn quản lý sạch sẽ bản thân.
“Tôi muốn nói cho em biết một và… chuyện mà ba em chưa nói với em.” Lâm Tây Thành nhìn tròng mắt tĩnh lặng của Lạc Hành, cúi đầu suy nghĩ. Lạc Chí Viễn rốt cuộc vẫn mềm lòng, căn bản chưa nói đến chuyện hiến tủy! —
Lâm Tây Thành vô cùng tiều tụy, tia máu đỏ trong đôi mắt hầu như phủ đầy con ngươi, đan xen thành từng tấm lưới.
“Tôi cũng vậy, chẳng còn cách nào… Tôi biết vốn không nên quấy nhiễu cuộc sống bình yên của em, nhưng mà…” Lâm Tây Thành hít một hơi thật sau mới quay lại câu chuyện: “Hiện tại em là người duy nhất có thể cứu Chí Viễn…”
Trong đầu Lạc Hành một mớ dây rối, lẳng lặng cụp mắt nhìn gã đàn ông hai vai run rẩy dữ dội trước mặt mình, phát hiện gã cũng sắp khóc lên rồi.
Lâm Tây Thành ra sức kéo tóc mình, hệt như muốn xé toạc toàn bộ cảm xúc đang kiềm nén trong lòng.
“Em có biết không, lúc phát bệnh em ấy bảo xương cốt cả người đều như bị nghiền nát vậy, tôi không có cách nào, tôi chỉ có thể nhìn em ấy đau khổ…”
Lâm Tây Thành nói rồi, cuối cùng thậm chí còn mang theo giọng nói run rẩy thoáng qua, tay chợt nắm chặt hai bên: “Tôi không thể để em ấy trị bằng hóa học chờ đèn cạn dầu, nhưng lâu như vậy cũng không có loại tủy phù hợp, em ấy không thể kéo dài nữa.”
Lâm Tây Thành nắm chặt cổ tay nhỏ gầy của Lạc Hành, đầy khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin em, xem Chí Viễn là cha em, cho em một cái mạng, em cứu em ấy có được không? Em muốn gì tôi cũng cho em, chỉ cần em bằng lòng cứu em ấy.”
Câu thô tục của Diệp Tiếu Tiếu còn đang mắc trong cổ họng, thì trông thấy Lâm Tây Thành gập hai đầu gối, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lạc Hành.
Trước cổng chính bệnh viện Nhân dân Thượng Hải thành phố Bắc, một người đàn ông dáng dấp gầy gò, trực tiếp quỳ xuống trước người trông có vẻ là học sinh.
“Tôi cầu xin em, cứu em ấy.”
Vị trí mà Lâm Tây Thành chặn họ lại không tốt nên người đến người đi đều nhìn bọn họ, thậm chí có vài người còn bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ.
“Chỉ cần em bằng lòng cứu em ấy, cái gì tôi cũng đồng ý với em.”
Ngón tay của Lâm Tây Thành siết chặt cổ tay Lạc Hành, bóp cậu rất đau. Nhưng khi cậu cúi đầu xuống, nhìn người này, lại thấy không đau nữa.
Người khác đều nói đầu óc cậu thông minh, nhưng Lạc Hành lại thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, đối mặt với tình cảnh thế này, đến cả một câu cậu cũng chẳng nói được.
Lạc Hành cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ, muốn cứ vậy mà tiến thẳng vào một nơi nào đó để ngủ.
Trong đầu giống như nhét vào một lượng tin tức, dưới áp lực gánh vác nặng nề, chỉ hơi vận chuyển một chút cũng khó khăn.
Cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lâm Tây Thành nắm chặt cổ tay cậu, người đến người đi ở cổng bệnh viện, nước mắt to lớn rơi trên mu bàn tay cậu.
Lạc Hành rũ mắt, suy nghĩ ngổn ngang, nước mắt người này đã rơi vỡ thành nhiều mảnh.
Lạc Hành lẳng lặng nhìn một hồi, nghe gã nói: “Người chết rồi cái gì cũng không còn, bất kể là yêu hay hận, dù là hận cũng xin em cho Chí Viễn một cơ hội được đền bù cho em đi.”
Diệp Tiếu Tiếu cười lạnh một tiếng: “Bớt diễn đi.”
Lâm Tây Thành ngẩn ra, nhìn Diệp Tiếu Tiếu một cái tinh quái, cau mày trầm giọng: “Cô nói cái gì!”
Diệp Tiếu Tiếu ‘Ai nha’ một tiếng, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, kể lại việc lớn việc nhỏ mà mình nghe được ở góc tường một lần.
“Nói ông lợi dụng sự lương thiện của người khác, lừa gạt người khác tới hiến tủy, còn muốn giơ thói đạo đức giả ở bệnh viện.” Diệp tiếu Tiếu vô tội chớp mắt mấy cái, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Lâm Tây Thành.
Có vài người đi ngang vừa nghe xong, ánh mắt cũng lộ vẻ khinh miệt và chán ghét với Lâm Tây Thành.
Lâm Tây Thành không ngờ nữ sinh đi cùng này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, thẹn quá hóa giận bò dậy, đưa tay muốn đánh Diệp Tiếu Tiếu, lại bị Lạc Hành nắm chặt cổ tay.
“Ai cũng không được khi dễ bạn tôi.”
Lạc Hành đưa tay, bảo vệ Diệp Tiếu Tiếu ở sau lưng.
Lạc Hành ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tây Thành, gần như hỏi từng chữ một: “Thầy Lâm, tôi có thể hỏi thầy một chuyện không?”
Lâm Tây Thành nhìn chăm chăm vào ánh mắt cậu, cổ họng không nhịn được mà nuốt xuống, ngón tay trắng bệch hận không thể giống như cây mây và dây leo, trói Lạc Hành lại.
“Thầy và ông ấy… biết chuyện tôi không nghe được không?”
Danh sách chương