- --

Diệp Vy ngây người ngồi bên cửa sổ. Đôi mắt đen nhìn vào không trung. Cô thu mình lại, ngón tay lướt nhẹ từng viên đá trên chiếc vòng. Những viên đá mang đến cảm giác u buồn, ánh sáng hoen mờ ẩn hiện bên trong chúng giống những giọt nước mắt chứa đầy bi thương. Từng giọt từng giọt được đón lấy thật cẩn thận, đúc kết thành những vệt sáng ưu uất. Chẳng biết là còn hận hay đã tha thứ. Hồi ức của người tạo ra đá thần như còn hiện diện trong từng tia sáng chúng lưu giữ.

Tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận nỗi đau day dứt, giày xéo tâm can.

Đá thần của ma cà rồng… chống đối chúa tể ma cà rồng.

Theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen.

Ma cà rồng và con người vĩnh viễn không có điểm giao nhau.

Việc cố chấp ngăn cản anh giết người cũng giống như bắt con người ngừng ăn cơm.

Đây là thực tại!

Giết người là phạm pháp.

Nhớ được những chuyện không nên nhớ, là họa hay là phúc?

Đối với nhiều người, kẻ giết người là tên bệnh hoạn đáng ghê tởm và bị pháp luật nghiêm trừng. Nhưng ma cà rồng dù giết người cũng sẽ không nằm trong danh sách truy nã của pháp luật. Họ không vô tổ chức, chỉ là bộ máy nhà nước của họ hoạt động độc lập và riêng biệt. Tách khỏi những đạo lí luân thường. Trong khi luật pháp của con người nhiều vô kể và dài vô kể. Trong khi lòng từ bi và ý thức đạo đức của con người là đều trân quý và đáng ca ngưỡng. Dù là như vậy, xã hội loài người vẫn thua ma cà rồng một bậc. Bậc thang của tình và nghĩa.

Ánh trăng ấm áp dang tay ôm trọn gương mặt đờ đẫn, cố xoa dịu tâm hồn.

Giữa vô vàng những lựa chọn, cô lại chọn cách tiếp tục giả vờ mình đã quên.

“Vy, lâu rồi không gặp!”

“…”

Diệp Vy bần thần đứng bật dậy, khóe môi cử động như muốn nói gì đó, nhưng thanh âm như bị nghẹn lại ở cổ. Thần trí bị ai đó chiếm ngự, tâm trạng mơ mơ hồ hồ như kẻ ngây dại ngâm mình trong hồ nước ấm. Cả cơ thể không còn nghe theo cô, tùy ý di chuyển theo yêu cầu của giọng nói đang vang vọng trong đầu. Giữa đêm đen tịch mịch, vóc dáng nhỏ bé chậm rãi dịch chuyển, tựa đang ngắm trăng dạo mát.

Luân tựa mình vào thân cây lớn phía ngoài cổng DW, hai mắt phát ra ma lực mạnh mẽ. Đã nhiều ngày liền trôi qua, anh luôn ẩn nhẫn đợi cho cơ thể Diệp Vy khỏe mạnh trở lại. Nếu cứ xâm nhập vào thần trí của Diệp Vy khi cơ thể còn yếu sẽ dễ khiến não bộ cô bị tổn thương, từ đó dẫn đến việc hệ thần kinh bị phá hỏng. Luân có thể thôi miên người khác, đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn có khả năng vò nát thần kinh của kẻ đó. Anh không muốn tổn hại Diệp Vy, nên chỉ có thể chờ đợi.

Hôm nay là thời điểm thích hợp.

Tòa lâu đài chìm trong bóng tối, những kẻ tối cao lại không hề có mặt.

Cứ vào tuần cuối cùng của tháng hai, lúc kim đồng hồ điểm 11 giờ 59 phút, ma cà rồng sẽ có cuộc họp bàn tròn với Hội đồng. Anh đã căn chính xác thời gian bọn họ cùng nhau bay đến Đông Bắc. Lâu đài hiện giờ chỉ còn mỗi mình Diệp Vy và rất nhiều lính canh có thân thủ mạnh. Đây rõ ràng sự quan tâm của vị chúa tể kia dành cho một cô gái loài người. Những thuộc hạ đó của anh chưa bao giờ bị bắt phải canh giữ lâu đài vào tuần cuối cùng của tháng hai. Nhưng hiện tại, lại khác.

“Vy, anh biết, em biết đường đến kho vũ khí của chúng.”

“Kho vũ khí?”

“Sẽ nhanh thôi, anh có một kế hoạch rất hoàn hảo!”

“Em sợ bóng tối sao?”

“Rất sợ!”

“Không sao, có anh ở đây!”

“Giọng của anh rất quen!”

“Vậy sao?”

Luân khẽ cười, giọng dịu dàng hơn hẳn.

“Em vẫn còn có thể nhận ra giọng nói của anh?”

“Anh… là ai vậy?”

Luân không hề đáp, im lặng quan sát Diệp Vy.

Tuy cô cảm thấy quen, nhưng sẽ không bao giờ nhận ra được anh.

Thuật thôi miên của anh không phải thứ có thể dễ dàng hóa giải.

“Anh sẽ đến đón em, sớm thôi!”

Để lại câu nói đó, Luân nhẹ nhàng biến thành hình sói, nhanh như chớp chạy thẳng vào bìa rừng bên cạnh. Dưới khoảng sân rộng lớn trước cổng sắt, một đoàn người luân phiên đáp xuống. Tà áo đen mị hoặc lướt trong gió, những cặp mắt rực sáng lấn át màn đêm. Ánh trăng bàn bạc chiếu rọi không gian, gió lạnh đột ngột thổi tới ngày một nhiều. Tích tắc sau đó, DW quay về với hiện trạng vốn có. Ngập bá khí.

“Vào đại sảnh.”

Tông giọng lạnh băng ra lệnh, đoàn người răm rắp nghe theo.

Richard lãnh đạm bước lên ghế, hai mắt vương đầy tơ máu khó hiểu.

“Nói!”

Đoàn người bên dưới im lặng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu run sợ.

Rầm.

Âm thanh chói tai muốn đâm thủng màn nhĩ, khiến bầu không khí trở nên quỷ dị thập phần. Luồng bá khí đỏ sẫm màu máu từ đầu ập tới, xé rách đợt gió lạnh vừa ùa qua đại sảnh trong nháy mắt. Rất nhanh sau đó lại tắt lịm. Tưởng như chưa từng xuất hiện. Cả người Richard toát ra bá khí ngùn ngụt, nhưng là bá khí mang gam sắc u ám của đêm đen, ánh mắt danh thép tựa lưỡi dao bén chực chờ chém nát mọi thứ trước mặt. Anh nén giận đưa mắt ra hiệu cho tên thuộc hạ ở cạnh. Hắn gật đầu, lấy từ trong người ra một xấp hình, dâng lên cho anh.

Bộp.

Richard quăng xấp hình vừa nhận được xuống trước mặt đám người đang quỳ, đồng thời dùng bá khí đánh mạnh vào họ. Không chút nương tay. Luồng khí quỷ dị chập chờn phủ lấy không trung, tạo thành những liên kết kì lạ, luẩn quẩn không tan.

“Đúng là nuôi ong tay áo.”

Vũ ôm chặt ngực, khóe miệng rỉ máu.

“Chúa tể, không phải thuộc hạ.”

Vũ cố chịu cơn đau, dứt khoát nói ra từng chữ.

Tây Độc quay sang nhìn Bắc Thần tỏ vẻ khó tin, trong tất cả những người có mặt ở đây, khả năng phản bội Richard hoàn toàn là không thể. Lúc họp Richard họp cùng Hội đồng, cả bọn đều đứng bên ngoài canh chừng, không hề hay biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Những tấm ảnh nằm yên dưới đất đã giải thích rõ ràng. DW có tay trong của Hội đồng. Không biết là từ bao giờ. Thậm chí cả người giỏi nhất cũng không phát hiện ra. Cuộc họp lần này, Richard đã tỏ ý nhường mảnh đất nhỏ ở ven phía Nam cho họ. Đồng thời, thu lại một tin nhỏ từ mật thám. Kí hiệu trên những bức ảnh chụp lén Diệp Vy là chữ cổ xưa chỉ có ma cà rồng cổ đại mới đọc được.

Có nội gián!

Đó là thông điệp mà Richard đã nhận được.

Thiên ngẩng đầu: “Chúa tể, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này.”

Richard nhìn xuống: “Một ngày.”

Tây Độc liền phản bác: “Chúa tể, chậm nhất là một tuần.”

Bỏ ngoài tai lời của Tây Độc, Richard xoay người đi.

Lúc bước đến cửa, anh chợt dừng lại, nghĩ gì đó rồi nói với tên thuộc hạ bên cạnh.

“Truyền lệnh xuống, Tây Vương, Bắc Vương, Nam Vương mỗi người hạ một cấp bậc, hằng ngày chịu phạt ở Quỷ Khốc Môn ba giờ vì không hoàn thành trách nhiệm được giao. Nếu tái phạm, nhẹ thì cắt chức, nặng thì đuổi khỏi gia tộc.”

Tên thuộc hạ kinh hãi không thốt nên lời. Cả ba vị Vương đều cùng lúc phạm sai lầm đều là những người thân thiết nhất với chúa tể, là những trụ cột vững chãi luôn hết lòng vì Ngài và không hề quan tâm sống chết của bản thân, là những cánh tay đắc lực không thể thay thế của chúa tể. Vừa nãy, họ đều đã trọng thương khi nhận trọn một chiêu thức của Ngài. Bây giờ còn phải nhận hình phạt tàn khốc.

Hắn do dự quay sang nhìn Richard, e dè nói: “Chúa tể, nếu như vậy…”

“Ngươi cũng muốn tham gia?”

“Thuộc hạ lập tức đi thông báo.”

Trước lời đanh thép của Richard, hắn thu lại nét mặt muốn giúp đỡ.

Thiên nhíu mày, dùng ngón trỏ lau đi vết máu còn lưu lại trên khóe môi. Cảm giác nặng trịch đã đeo bám anh từ lúc rời khỏi Đông Bắc đã bay mất ngay khi trúng chiêu thức của Richard. Quả nhiên Hội đồng ra tay rất chuyên nghiệp, đến kẻ giỏi y thuật như anh cũng không cách đề phòng. Tiếc thay, họ vẫn thua một người.

Anh lom khom đứng lên, bước qua kiểm ra cho Tây Độc, Bắc Thần và Vũ.

“Cảm thấy thế nào?”

“Không sao.”

Bắc Thần thờ ơ đáp.

Tây Độc khó chịu ra mặt, miệng làu bàu: “Khốn khiếp thật!”

Thấy Tây Độc và Bắc Thần đã bình phục, Thiên lại nhìn sang Vũ: “Đến phòng ta.”



Vũ không có hộ thể mạnh nên chất độc vẫn còn hoành hành bên trong, mặc dù chiêu thức của Richard đã giúp anh đẩy bớt chất độc ra ngoài nhưng vẫn cần phải dùng thuốc giải. Thiên trầm mặc. Hôm nay Hội đồng làm như vậy, rõ ràng thể hiện ý chống đối chúa tể. Chúng cùng lúc hạ độc những thuộc hạ mạnh nhất của anh, rõ ràng muốn đẩy Richard đến quyết định tái thiết lập lãnh đạo cấp cao. Ba vị trí Tây Vương, Bắc Vương, Nam Vương là ba nhánh quan trọng, nếu thay đổi người dẫn đầu cũng đồng nghĩa với việc thay đổi lòng trung của thuộc hạ cấp dưới.

Rốt cuộc chúng muốn làm gì? “Hội đồng biết rõ sự tồn tại của Diệp Vy mà vẫn im lặng lâu như vậy?”

“Nếu ở DW có tay trong, tôi chắc chắn là Diệp Vy. Nhưng cô ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Hội đồng, hơn nữa Hội đồng không bao giờ chịu liên kết với con người, huống hồ là người ngu ngốc như cô ta thì càng không thể nào.”

“Tôi chỉ thắc mắc, tại sao chúng ta lại không phát hiện ra.”

“Người của Hội đồng không phải chỉ là những con chuột giỏi trò trốn tìm sao?”

“Không phải chúng không muốn giết Diệp Vy, mà là chúng muốn dùng Diệp Vy để thực hiện mưu đồ. Sự thâm hiểm của Hội đồng các cậu không hiểu hết đâu.”

“Ý anh là…”

“Tôi hiểu rồi.”

Bắc Thần gật đầu đáp, hai mắt hoàn toàn nhìn rõ toàn bộ ngụ ý của Thiên.

Vũ tò mò nhìn qua: “Bắc Vương, lời của Nam Vương đầy ám chỉ, anh hiểu nhanh vậy sao?”

“Đúng đó, tôi còn chưa kịp tiêu hóa.”

Tây Độc ngã người xuống ghế, lắc đầu chán nản.

Bắc Thần đưa mắt nhìn Thiên hồi lâu, cuối cùng nhếch miệng: “Trong Hội đồng có kẻ muốn làm bá chủ.”

“Tạo phản?”

“Không thể nào!”

“Bọn ma cà rồng lai cũng đã chọn được một kẻ làm chúa tể.”

Thiên giúp Bắc Thần hoàn thành ý văn còn lại.

Nói trắng ra, mọi mũi tên đều đã quay sang Richard.

Hội đồng là nơi giải quyết những mâu thuẫn phát sinh giữa hai gia tộc thuần lai, là nơi đưa ra những gợi ý hợp lý và lời khuyên cho chúa tể trong lúc trị vì, giúp gia tộc ngày một lớn mạnh và hạn chế sai phạm. Vùng Đông Bắc quy tụ nhiều ma cà rồng tối cao, trong đó có những người nhất mực trung thành, nhưng cũng sót lại vài kẻ ấp ủ mưu soán ngôi. Richard chừa ra Đông Bắc, chính là nể mặt Hội đồng.

Tộc ma cà rồng lai có một tên luôn câm hận Richard, hắn luôn nghĩ hắn có khả năng làm chúa tể hơn Richard. Sự phân biệt của chúng xuất phát từ lần xâm chiếm do vị chúa tể đầu tiên tuyên bố, nỗi uất hận kéo dài cho đến tận lúc Richard kế quyền. Tuy lệnh truy đuổi bị hủy bỏ nhưng vẫn không thể khiến chúng nguôi ngoai. Tên đó thề sẽ giết hết những ma cà rồng thuần chủng, bắt Richard nhường lại vị trí chúa tể cho hắn vì hắn nghĩ hắn xứng đáng. Hắn không biết, chính bản chất của hắn đã hạ thấp nhân cách của những ma cà rồng lai. Khiến ma cà rồng mãi đấu đá nhau.

“Hòa bình” chỉ là hai từ xáo rỗng đối với những kẻ muốn có vương quyền.

Ở đại sảnh, Richard cố tình dùng bá khí đánh vào bọn họ. Mục đích đầu tiên giúp họ đẩy chất độc do Hội đồng đã hạ ra ngoài, mục đích thứ hai là cố tình để Hội đồng biết anh đang tái thiết lập thủ lĩnh từng khu vực như yêu cầu của họ. Ngoài ra đó cũng là cách Richard âm thầm dụ rắn khỏi cỏ. Hoặc là một con. Hoặc là cả bầy.

Tuy không phải thợ câu giỏi, nhưng anh đã liều lĩnh thả một mẻ lưới lớn.

Tuy chưa từng đi câu, nhưng chắc kết quả không tệ.

Thiên cười thầm, quay sang Bắc Thần: “Cho tôi mượn ít máu của cậu.”

Trên đời này, không loại độc dược nào là không thuốc giải.

Ngoại trừ máu của Bắc Thần.

Có thể nói, Bắc Thần là ma cà rồng đặc biệt duy nhất của gia tộc khi mang trong người một dòng máu có hai công năng. Giúp Vũ loại bỏ độc tố trong người bằng máu của Bắc Thần, cũng giống như cách Thiên từng dùng giúp Diệp Vy. Nhưng vì Vũ là ma cà rồng nên chỉ cần hòa một giọt máu Bắc Thần vào thuốc giải để uống chứ không nhất thiết phải truyền vào người. Thật ra có rất ít người biết được năng lực thực sự của dòng máu trong cơ thể Bắc Thần, dù là Đại Công Tước hay Hội đồng. Đó là lý do anh dám cứu Diệp Vy, bằng máu của một ma cà rồng.

Thiên sững người: “Khoan đã.”

Nhíu mày, Bắc Thần đi qua chỗ Thiên.

“Sao?”

Thiên nghiến răng, nét mặt hầm hầm: “Anh biết tay trong đến từ Hội đồng là ai!”

Anh vội vàng lật lại từng tấm ảnh trong tay, nghiên cứu kĩ lưỡng. Người có thể công khai ở bên cạnh Diệp Vy mọi lúc mọi nơi mà không bị nghi ngờ đều là những người đã nhận ủy thác từ Richard. Bắt đầu từ ngày hôm đó, anh đã lơ là. Đắm mình trong yên bình quá lâu sẽ khiến con người ta mất đi khả năng cảnh giác vốn có.

Phạm phải lỗi sai lớn như vậy!

Thật. Mất. Mặt.

Khi mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Diệp Vy, ánh mắt của mọi người đã không còn rảnh để trở nên nhạy bén. Họ chỉ tập trung vào sự xuất hiện của con người, nhớ lại quá khứ đáng hận, dè chừng dò xét nhất cử nhất động của cô gái bé nhỏ mà bỏ quên trách nhiệm cùng bổn phận của mình. Họ sợ chuyện kia sẽ tái diễn, khăng khăng chú ý đến người vô hại. Vô tình đã tạo ra một lỗ hỏng lớn. Cho kẻ ngoại đạo xâm nhập.

Hội đồng chỉ vừa biết chuyện.

Ngay sau đó thúc ngựa ra trận.

Quá thiển cận!

Hay là…

Họ muốn mượn tay DW để diệt kẻ phản cho họ gửi đến?

Tội phản là tội tử.

Họ không muốn thu nhận lại tên phản này!

Tại sao chứ?

Hay là…

Thiên nheo mắt hồ nghi.



Ngày hôm sau, Thiên cho triệu tập toàn bộ thuộc hạ của mình, cùng nhau đến khu vực phía Nam tập trận. Mặt khác, Thiên ban thông báo cho Tây Độc phối hợp cùng Bắc Thần tạm giao hết toàn bộ sổ sách liên quan đến khu vực do mình cai quản cho một tên thuộc hạ tùy ý rồi hạ lệnh xuống rằng muốn tìm người ủy thác quyền hạn.

Kẻ nào hiểu được ngụ ý kia, giữ lại toàn bộ.

Mã giao tiếp 00110001!



“Nam Vương, thuộc hạ hiểu rồi!”

“Đưa ta xem.”

Nhận lấy chén nước màu đen từ tay A Hắc, Thiên nhíu chặt mi.

Những tên đần này chỉ toàn làm trái ý của anh, một chút khả năng y dược cũng không có thì làm sao có thể nhận biết những chất độc vô hình. Độc dược có tính chất hắc ám không thể nhận dạng, nhưng chất giải độc lại thuộc nằm lòng. Thiên lườm đám thuộc hạ. Nắm được thuốc giải nhưng không phân biệt được đâu là độc lành tính đâu là độc ác tính thì tự dùng thuốc bằng cách nào? Đúng là ngu lâu dốt bền!

“A Hắc, ngươi tự uống.”

“Vâng, thưa Nam Vương.”

A Hắc không do dự uống cạn chén thuốc độc vừa pha chế.

Thiên bày ra một hàng dài những lọ thuốc có nhiều màu sắc khác nhau đặt lên phiến đá to trước mặt bọn họ, căn thời gian chất độc phát tác, kế đó đặt câu hỏi.

“Loại nào có thể giải được chất độc của A Hắc, các ngươi nói xem?”

“Lọ màu xanh.”

“Không phải, lọ màu trắng.”

“Đó mà là thuốc giải sao, chắc chắn là lọ ở gần tay trái của Nam Vương.”

Lũ ngu ngốc này…

Thiên nhịn xuống, không mắng thành lời.

Bỗng, một tên lên tiếng.

“Nam Vương, thuộc hạ nghĩ A Hắc không cần uống thuốc giải.”

Thiên đưa mắt nhìn tên đó, tinh quái hỏi: “Tại sao?”

“Một tên đáng ghét như hắn, Ngài không cần giữ lại.”

Một tràng im lặng kéo dài.

A Hắc đỏ mặt tía tai, gay gắt đáp lời kẻ vừa nói: “Ngươi mới là tên khốn cần phải chết đó, Từ Lôi.”

Từ Lôi lườm A Hắc: “Thế nào? Ngươi muốn đánh nhau?”

“Coi ai hơn ai.”

“Các ngươi…” Thiên đè giọng, quét mắt, quát lên: “COI TA CHẾT RỒI HẢ?”

Cả bọn đồng loạt hô.

“Thuộc hạ không dám.”

“Nam Vương, quả thật A Hắc không cần thuốc giải.”

Một giọng nói khác vang lên, như đang tiếp tay cho Từ Lôi chòng ghẹo A Hắc.

Thiên đứng dậy, bước thẳng tới chỗ kẻ vừa cất giọng rồi hỏi: “Ngươi còn dám hùa theo?”

Kẻ đó vội lắc đầu:

“Thuộc hạ không dám, chỉ là… A Hắc không hề trúng độc.”

“Cuối cùng cũng có kẻ thông minh.”

Nói đoạn, Thiên quay quắt sang đám thuộc hạ, giọng cay nghiệt: “Lũ các ngươi ngày mai cùng ta qua Quỷ Khốc Môn một chuyến.”

Trở lại chuyện độc dược, Thiên chăm chú quan sát kẻ vừa trả lời anh.

“Ngươi nói xem, Ảnh.”

Ảnh mơ hồ nhìn Thiên.

Thiên hứng thú nhắc: “Tại sao A Hắc không trúng độc?”

“A Hắc chỉ toàn dùng lá thảo dược đun sôi, chất bột hắn dùng trộn chung cũng là một loại bột thảo dược, rõ ràng hắn không điều chế độc dược thì làm sao trúng độc.”

Ảnh giải thích một cách trơn tru.

Bốp bốp bốp

“Tốt lắm!”

Thiên vỗ tay khen ngợi.

Sau đó, anh nghiêm túc đọc ra một dãy số lạ.

“00110001.”

Cả bọn đột ngột nhìn nhau hồi lâu, không ai phát ra một âm thanh nào, gương mặt vừa rồi còn điềm nhiên bỗng chốc trở nên nghiêm nghị. Từng người từng người thay nhau di chuyển sang bên phải. Cuối cùng không còn một ai đứng bên trái anh. Thiên hài lòng gật đầu. Anh đưa tay chỉ thẳng vào người Ảnh rồi tươi cười.

“Ngươi, bước ra.”

Nghe Thiên gọi Ảnh, Từ Lôi khó hiểu quay sang hỏi hắn: “Ngươi không phải người mới à?”

“Ta là người mới.”

Đợi hắn trả lời xong, Từ Lôi nhếch mép: “Chết chắc!”

Ảnh hồ nghi: “Có ý gì?”

A Hắc ở bên cạnh chậm rãi giải thích: “Chỉ cần là người mới, Nam Vương đều biết họ đã ở Nam vực bao lâu. Nếu không thể quản giáo nghiêm ngặt người của mình thì làm sao giúp ổn định Nam vực thay chúa tể. Với thời gian ngươi xuất hiện ở Nam vực, việc ngươi hiểu được ý nghĩa của dãy số kia là không thể nào. Vì ngươi chỉ nhìn theo bọn ta nên đã phạm sai lầm.”

Từ Lôi bổ sung thêm: “Đã thừa nhận là người mới, còn dám ung dung đứng cùng chỗ với bọn ta?”

Đám thuộc hạ đứng ở hàng dưới ồ à lên tiếng.

“Hóa ra là vậy!”

“Hèn gì hắn lại dám bước lên đó.”

“Ta còn nghĩ mình đã làm sai.”

Những kẻ ở hàng dưới đều là những người mới đến Nam vực, luật lệ ngầm dành cho họ hoàn toàn khác với những điều luật của những ma cà rồng đã ở Nam vực trên 10 năm. Họ sẽ không thể hiểu được dãy số Thiên vừa nói ra. Việc một ma cà rồng không hiểu lời của lãnh đạo cần phải làm là bước xuống cuối hàng. Đám thuộc hạ kia đã làm đúng. Chúng không nằm trong danh sách nghi ngờ của Thiên.

Ảnh không hiểu ý Thiên muốn nói, hắn có thể nhìn cách thuộc hạ của anh hành động và làm theo. Chỉ trách hắn quá coi thường những kẻ mới đến và đề cao thuộc hạ tâm đắc của anh nên đã để lộ nhiều sơ hở. Hắn ở Nam vực đã 5 năm. Thấy Thiên trọng dụng A Hắc, vì vậy luôn nhìn theo A Hắc học cách trở thành thuộc hạ của anh. Hắn không hề biết Thiên đã phân định quy tắc ngầm. Thiên có một danh sách dài ngoằn ghi rõ những kẻ sống ở Nam vực từ 10 năm trở lên và những kẻ sống ở Nam vực từ 10 năm trở xuống. Danh sách đó được thay đổi 5 năm một lần.

Nam Vương ít xuất hiện ở Nam vực, nhưng Ngài luôn biết có gì đang diễn ra ở đó.

Thiên đưa một lọ thuốc cho A Hắc, lại quay sang nói với Ảnh: “Ngươi không biết thuộc hạ của ta mù tịt về độc được sao?”

“Gì chứ?”

“Loại bột thảo dược mà ngươi nói, chắc là do Từ Lôi dạy?”

Từ Lôi bày ra vẻ mặt tự hào: “Đúng thế, Nam Vương!”

Ngay lập tức, Từ Lôi bị Thiên dùng thuật phép đánh một cú mạnh.

“Ngu như vậy mà còn dám la lớn?”

“Ha ha ha, đáng đời.”

Thấy Từ Lôi bị phạt, A Hắc ôm bụng cười hả hê.

Ảnh vội vàng bào chửa: “Nam Vương, tại sao Ngài không nghi ngờ Từ Lôi?”

“Nghi ngờ Từ Lôi?”

“Phải, là hắn nói với tôi đó là bột thảo dược.”

Thiên lắc đầu: “Nhưng ban nãy ta nhìn thấy, sau khi nghe thấy dãy số kia, chỉ có một mình ngươi có bước chân đầu tiên là chân trái. Ngươi giỏi quan sát, nhưng không chu toàn. Chỉ nhìn cách thuộc hạ của ta chọn hướng di chuyển mà không chịu nhìn xem chúng đã dùng chân nào bước bước chân đầu tiên. Ngươi không biết, đúng không?”

“Ta…”

“Ta không nghi ngờ Từ Lôi vì vừa rồi trong lúc ta gọi ngươi, chính Từ Lôi đã đưa lọ thuốc mà hắn nghĩ là thuốc giải khi đã nghiêm túc chọn lựa từ mấy lọ thuốc độc ta bày ra bảo ta giúp A Hắc giải độc. Còn nữa, bột thảo dược mà ngươi nói, là bột thảo dược mang độc tính. Ngươi biết rõ đó là độc và biết rõ những lọ thuốc kia chỉ toàn là thuốc độc. Ngươi biết khi nào độc tính của bột sẽ phát tán nên mới giả vờ hùa theo Từ Lôi nói rằng A Hắc không hề trúng độc.”

“…”

“Đợi qua một ngày, độc tính phát tán, ta mất đi một thuộc hạ mạnh nhất, ngươi sẽ ngư ông đắc lợi. Một mặt đổ tội cho Từ Lôi vì lời hắn vô tình nói ra, mặt khác nghĩ cách trèo lên vị trí của A Hắc. Tiếc là ngươi không biết. Thuộc hạ của ta luôn dùng thảo dược để điều chế độc dược, chúng không nghĩ có những loại thảo dược nếu như trộn chung với nhau sẽ vô tình tạo thành chất độc, chính vì như vậy mà tên A Hắc kia mới dám uống thứ nước do hắn tự điều chế.”

Ảnh vô thức lùi về sau, nói lắp bắp: “Không thể nào…”

Đưa tay vuốt trán ưu sầu, Thiên ủ rũ lẩm bẩm: “Ta nể mặt không vạch trần sự ngu ngốc của chúng, chúng còn tưởng ta không biết.”

Sau đó, anh ngước lên nhìn Ảnh, giọng lạnh buốt: “Ta đã nói thuộc hạ của ta mù tịt về độc dược, ngươi còn không tin?”

Ảnh bàng hoàng nhìn Thiên.

Thiên chậm rãi nói thêm: “Ngươi nhìn đi, rõ ràng đã trúng ba loại độc, nhưng vẫn không hề hay biết.”

Chất độc thứ nhất là do dược thảo Nam mộc hương.

Chất độc thứ hai là bột thảo dược ác tính.

Chất độc thứ ba là lọ thuốc giải độc do Ảnh chọn, đó là Bạch hoa xà.

Lần này đến lượt A Hắc và Từ Lôi mở to mắt kinh hãi.

A Hắc sợ sệt hỏi lại: “Nam Vương, Ngài nói thật hay đùa thế?”

Quăng cho A Hắc một lọ thuốc khác, Thiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn.

Hắn cười cho qua, nhận lấy thuốc giải, vội vàng uống.

Ảnh không tin nhìn chằm chằm vào Thiên: “Rõ ràng Ngài không thông thạo độc dược.”

“Ngươi cũng biết?”

“Vậy tại sao...”

Ngay tức khắc, Ảnh hồ nghi nhìn quanh: “Các ngươi…”

Thiên đặt một tay lên vai Ảnh, giọng an ủi: “Đúng là ta không thông thạo độc dược, nhưng đó là lời của lũ thuộc hạ hay nói.”

“Ngài…”

“Ngươi biết không, ngoài Bắc Vương ra thì ta là kẻ giỏi dùng độc nhất đấy!”

Bỗng nhiên Ảnh khụy xuống, tay ôm chặt ngực trái.

Phụt.

“Ngài… sao lại…”

“Đã biết được nhiều bí mật như vậy, ta sao có thể để ngươi sống?”

Mặc kệ Ảnh đang chết dần trong đau đớn, Thiên nghiêm mặt xoay sang đám thuộc hạ đang đứng khép nép ở đằng sau. Cả đám vừa ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt hắc ám của anh, nhịn không được lại vội vàng cúi thấp đầu. Phía dưới, đám ma cà rồng mới hồi hộp dịch sang một bên. Nghe danh Nam Vương đã lâu, hôm nay mới tận mắt chứng kiến. Từng tên từng tên lén lút đưa tay gạt mồ hôi lạnh.

May thay chúng không hề có ý định tạo phản hay âm mưu nắm quyền.

“Tất cả các ngươi!”

Thiên quét mắt qua từng tên thuộc hạ, giọng trầm thấp đến đáng sợ.

“Ta cho một tháng để học về độc dược.”

Từ Lôi gật đầu, hạ quyết tâm: “Đám thuộc hạ nhất định sẽ học thuộc độc dược sơ cấp trong một tháng.”

Thiên sửa lời Từ Lôi: “Một tháng để học thuộc toàn bộ các loại độc dược.”

“Cáiii....iii….gìi….ii???”

“Rất nhiều đó Nam Vương!!!”

Xoay người, Thiên thờ ơ.

“Sau một tháng, kẻ nào không thuộc, mỗi ngày, ta sẽ hạ độc kẻ đó một lần.”

A Hắc ấp úng: “Đến khi…”

“Cho đến khi nào các ngươi nhận biết được độc dược thì thôi!”

Cả đám xụ mặt.

Đến Nam vực là một sai lầm.

Họ lẽ ra nên ghé qua Bắc vực học về độc dược trước khi đến đây.

* * *

“Con bé lười biếng như em, không phải ít vận động quá à?”

Hải Lam xụ mặt, âm thầm dùng phép hất đổ đóng lá trên tay Thiên.

Nhìn thảo dược rơi xuống đất, Thiên đưa mắt lườm Hải Lam.

Thiên nhặt bừa một nhành hoa lên, hất mặt hỏi: “Cái này là độc dược hay thảo dược?”

Hải Lam bĩu môi: “Chắc chắn là độc.”

Thiên cười, híp mắt: “Đúng là không ai giống em!”

Hải Lam không thèm đáp, quay sang nghiên cứu đám lá mà Thiên bảo cô hái. Đối với một ma cà rồng không có hứng thú với các loại thực vật như cô nhưng lại không may sở hữu khả năng tạo ra lá chắn bằng vòng lá thì thật là đối lập. Gia tộc Mộc Lam bao thế hệ điều không hề yêu thích thực vật, nhưng vì để luyện tập thuật phép đối với vòng lá mà họ bị bắt buộc phải ghi nhớ các loại dược thảo. Sức mạnh của vòng lá đều phụ thuộc vào từng loại dược thảo mà họ đã tìm hiểu và sử dụng.

Bất chợt, anh nói với cô, bằng giọng nghiêm túc: “Chỗ chúng ta có nội gián.”

“Nội gián?”

“Người của Đông Bắc.”

Cô nghiêm túc nhìn anh, suy nghĩ hồi lâu, khẽ nói: “DW canh phòng nghiêm ngặt, thuộc hạ cảnh giác hằng ngày, nếu thực sự có nội gián thì chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ngay. Anh đa nghi quá rồi! Hơn nữa, em không tin tên nội gián đó vượt qua được hết thử thách của các anh.”

Thiên lắc đầu, giọng buồn bã: “Anh nghi ngờ tên nội gián đó chính là người được tín nhiệm nhiều nhất.”

“Chúa tể tinh mắt như vậy, lẽ nào không nhận ra!”

“Nếu là người đó, chắc chắn Richard sẽ không nhận ra.”

Hải Lam khó hiểu nhìn Thiên.

Thiên tỏ vẻ mờ ám, nhỏ giọng bày kế: “Giúp anh một chuyện, phơi bày sự thật.”



Ông mặt trời như một quả trứng lòng đào, rạng rỡ vén từng lớp mây mờ, xuất hiện trước nhân sinh. Màu nắng soi rọi xuống từng tán cây, nhún nhảy chào mừng ngày mới. Tiếng chim hót véo von quyện vào quang cảnh thoáng đãng không pha lẫn khói bụi tạp nham. Cảnh sắc thần tiên của núi Tiêu Dao là thứ mà người dân trên núi luôn muốn lưu giữ và truyền tụng. Hai phe chính tà luôn đối lập. Thế nhưng ngọn núi sừng sững giữa trời, thay đổi màu áo qua nhiều thập kỉ, mang trong mình một linh hồn thiêng. Lại vừa có thể là chính đạo, cũng vừa có thể là tà đạo.

Sự thê lương tàn độc tồn tại ở Tiêu Dao.

Sự đẹp đẽ hoa lệ cũng tồn tại ở Tiêu Dao.

Núi Tiêu Dao tựa như một người mới vài giây trước vừa khiến ta yêu thương hết lòng nhưng tích tắc sau đó lại làm ta hận đến thấu xương. Yêu không được, hận cũng không được. Không yêu không được, không hận cũng không được. Ta sẽ phải chịu bao nhiêu dày vò. Nếu người như vậy có tồn tại? Thật là một câu hỏi khó!

Dinh thự Hym.

Giữa khoảng sân dài, một vóc dáng nhỏ bé kiên định đứng thẳng cùng mái tóc mềm tung bay trong gió. Dưới cái nắng nhè nhẹ, chiếc bóng đổ rạp trên nền cỏ trong thật nhỏ bé. Cách đó không xa, có gốc cây dã hương đã được nghìn năm tuổi. Thân cây to sụ cùng nhiều tán dài bủa vây xung quanh. Hai dáng người cao cao yên lặng đứng dưới bóng râm, tầm mắt thắt chặt lên người cô gái nhỏ đang loay hoay ngoài kia.

“Cháu cứ định như thế này mãi sao?”

Chấp hai tay ra sau, Dave ôn hòa hỏi nhỏ.

Diệp Vy im lặng không đáp, hai mắt nhìn chằm chằm vào điểm giao phía trước, tập trung dùng sức kéo căng dây cung. Sân tập bắn ở kho vũ khí đã bị anh cử thuộc hạ canh phòng mỗi giờ, cô không thể ra đó tập luyện. Chỉ còn chỗ của Dave là nơi thích hợp nhất, cũng nghe nói anh rất hiếm khi đến dinh thự. Mỗi ngày, khi anh ra ngoài cùng thuộc hạ, Diệp Vy và Bắc Thần sẽ cùng nhau đến dinh thự của Dave để tập luyện. Họ luôn trở về trước anh nửa giờ. Cứ như vậy một tuần liền trôi qua.

“Thả lỏng, đừng căng thẳng.”

Bắc Thần nghiêm túc nói.

Khả năng bắn cung của cô đã được cải thiện, chỉ là mỗi lần buông tay cho mũi tên lao về trước, tinh thần của Diệp Vy luôn cứng nhắc. Tư thế không sai, lực đạo cũng không thiếu, cách nâng tay hoàn hảo. Nhưng chưa lần nào cô bắn trúng hồng tâm.

Vấn đề không phải ở cách dạy, mà là ở người giữ cung.

Anh tiến tới nhặt mũi tên trên đất, mang về đưa Diệp Vy.

“Nếu cô cứ tiếp tục với dáng vẻ như vậy, e là cả đời này cũng không thể nào bắn trúng hồng tâm. Dẹp bỏ sự lo sợ trong lòng của cô, gạt sự tập trung vô nghĩa qua một bên, cảm nhận hơi thở của từng cơn gió khi chúng chạm đến dây cung.”

Nói đoạn, Bắc Thần lấy cung tên trên tay mình làm mẫu cho Diệp Vy. Anh vươn tay kéo mũi tên từ chiếu giỏ đựng ở sau lưng. Bằng một động tác đẹp mắt, anh đặt mũi tên gỗ vào đúng vị trí của nó trên dây cung. Quay sang nhìn cô, anh chậm rãi thả từng ngón tay khỏi mũi tên. Để nó bay vút ra sân theo cơn gió vừa nhoài đến.

“Cô thiếu sự hòa hợp với vũ khí của chính mình.”

Bặt.

Mũi tên ghim đúng hồng tâm.

“Nếu lần này còn không được, sau này đừng nói là tôi đã dạy cô. Mất mặt.”

Bắc Thần đưa mắt ra xa, nói bằng giọng hờ hững.

Cô nâng cánh tay, hướng cung tên về trước. Loại cung tên bằng gỗ được chế tạo tỉ mỉ dưới bàn tay tinh vi của Bắc Thần, mang theo dấu ấn của riêng anh. Diệp Vy đã dùng nó tập luyện bao lâu, vậy mà vẫn chưa thể hòa hợp? Tuy vẫn không hiểu sự hòa hợp mà Bắc Thần nói là gì, nhưng Diệp Vy vẫn nghiêm túc hít vào thật sâu. Mi mắt cử động vài lần. Lợi dụng một trận gió nổi, Diệp Vy nhanh chóng thả tay.

Vút.

Mũi tên lao nhanh trong gió.

Hướng thẳng hồng tâm.

Vèo.

Bặt.

Mũi tên gỗ theo quán tính còn cử động vào lần, cuối cùng dừng hẳn lại trước đợt gió mạnh vừa thổi đến. Tên gỗ cách hồng tâm đúng 1 milimét. Diệp Vy hồ hỡi quay sang Bắc Thần. Cô còn chưa kịp khoe khoang đã bị anh lườm nguýt. Rút một mũi tên khác ném cho cô, anh thẳng thừng tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô.

“Đợi khi nào bắn trúng hồng tâm rồi hãy vui mừng.”

“…”

“Và đừng mong tôi sẽ khen cô.”

Xì!

Ai cần anh khen.

Nghĩ thầm, Diệp Vy tiếp tục đặt mũi tên lên dây cung.

Lần này, cô đã thực sự bắn trúng hồng tâm.

Cô ngoái đầu nhìn Bắc Thần, vui vẻ hỏi: “Đây có phải sự hòa hợp mà anh nói không, Bắc Vương?”

Bắc Thần nhìn vào mũi tên trên bia: “Xem như cũng có tố chất.”

Mím môi, Diệp Vy do dự hỏi: “Vậy… tôi có thể dùng cung tên kia?”

Anh híp mắt, nhấn mạnh từng từ: “Cô. Vẫn chưa đủ trình.”

Cung tên của người đó, sao có tùy tiện mang cho con người sử dụng.

Bắc Thần biết Richard có thể sẽ đồng ý nếu Diệp Vy muốn chọn chiếc cung tên kia làm vũ khí. Nhưng nếu vết bụi mờ ký ức lại bị khơi gợi, liệu tâm trạng chúa tể có vô thức chùn xuống? Giả sử bàn tay của cô gái nhỏ bị máu tươi làm bẩn, họ có chịu đựng được sự trách phạt nặng nề mà họ phải nhận lấy từ chúa tể? Đầu óc của con người rất phức tạp. Chỉ mong cô có thể sớm hiểu ra. Giết kẻ đang có ý định giết mình không phải tội ác. Nếu không, cô sẽ không thể chấp nhận được Tiêu Dao.

“Vô dụng luôn là từ thích hợp khi nói về con người.”

Xoay người đi vào dinh thự, Bắc Thần nói ngắn gọn.

Diệp Vy buồn bã cúi đầu.

Không biết vì sao, nhưng cô rất thích chiếc cung tên cũ kỹ nằm ở một góc nhỏ trong kho vũ khí của ma cà rồng. Tây Độc cho phép cô giữ cung tên, nhưng Bắc Thần không cho phép cô sử dụng nó. Chỉ trong vòng vài giờ, anh đã làm ra một chiếc cung rồi quăng nó cho cô. Anh nói cung tên có linh hồn riêng, nó sẽ ấn định chủ nhân và hòa hợp. Một người bắn dở không xứng đáng sở hữu một chiếc cung tốt.

“Lũ nhóc này là như vậy đấy!”

Dave bật cười, nhìn Diệp Vy.

“Một đám mặt lạnh.”

Diệp Vy không biết nói gì.

Một đám mặt lạnh?

Đại Công Tước lúc Ngài nói ra câu nói ấy, không biết có nhận ra gương mặt Ngài mới là thứ lạnh lẽo nhất nếu đem so với bọn họ hay không? Gương mặt của ma cà rồng chẳng khác gì một tảng băng ngàn năm luôn toát ra chướng khí âm u lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần. Dù đã bị cuốn hút, nhưng chân không thể tiến về phía họ. Dù biết là nguy hiểm, nhưng không thể ngăn bản thân trầm mê.

Nếu một ma cà rồng thật sự cảm thấy hạnh phúc, họ sẽ có nét mặt như thế nào?

Sẽ không phải là hình dạng lúc họ đã thỏa mãn cơn thèm máu.

Sẽ không phải là hình dạng lúc họ giết chết con mồi một cách tàn ác.

Sẽ không phải là hình dạng thích thú khi đùa giỡn cùng con mồi trước lúc dùng bữa.

Diệp Vy tò mò muốn biết, dáng vẻ Richard hạnh phúc sẽ ra sao!

“Cháu không biết đúng không?”

Nghe giọng Dave, Diệp Vy thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cô ngơ ngác nhìn ông: “Dạ?”

“Cháu suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ cứ như đang bộc lộ trên gương mặt cháu.”

“Ý Ngài là...?”

“Cháu, rất dễ đoán.” Dave cười hiền hòa, hắng giọng rồi nói tiếp: “Sự thành thật mà cháu có, chính là chìa khóa giúp cháu đến gần thằng bé. Richard không phải đứa thích chinh phục. Sống lâu như vậy rồi thì có gì mà thằng bé chưa từng thấy qua hay chưa thể chinh phục. Cháu không phải ẩn số hay biến số đặc biệt nhưng có thể khiến trái tim một ma cà rồng rung động. Đó là may mắn.”

Cô gái nhỏ không hiểu lắm lời của người lớn tuổi, ngờ vực hỏi lại: “May mắn ạ?”

“May mắn của con người đôi khi chỉ đến một vài lần trong đời họ. Có khi đó là sự may mắn của hạnh phúc, cũng có khi, đó là sự may mắn của bi kịch. Tiếc thay ta chỉ toàn nhìn thấy những kẻ không biết quý trọng vận may của chúng. Cháu cho chúng một cơ hội, chúng sẽ vòi vĩnh cơ hội thứ hai, thứ ba, rồi nhiều hơn nữa. Cháu có thể bênh vực con người, nhưng tuyệt nhiên không thể phủ nhận lời ta đã nói.”

Đặt cung tên xuống, Diệp Vy khẽ hỏi: “Đại Công Tước, cháu có thể nói điều này không?”

Dave gật đầu, nét mặt giãn ra.

Cô nắm chặt hai tay, giọng lí nhí: “Thật ra… cháu rất sợ.”

“Đó mới là lẽ tự nhiên.”

Dave chậm rãi, hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ nhỏ.

“Con người khi đã một lần trải qua giây phút thập tử nhất sinh thì mới biết thế nào là đỉnh cao của sự sợ hãi. Sau đó lại càng muốn được sống hơn bao giờ hết. Diệp Vy, ở ngoài kia, cháu chưa từng bị thương đến mức suýt chút nữa là mất đi mạng sống. Nhưng ở đây, cháu đã suýt chết một lần. Cho đến khi cháu chết. Những tình huống như vậy vẫn sẽ luôn diễn ra. Nếu ta là cháu, ta cũng sẽ rất sợ.”

“…”

“Diệp Vy, tại sao cháu không chạy trốn?”

Hơi ngạc nhiên, Diệp Vy tròn mắt nhìn Dave.

Một câu hỏi đã có câu trả lời, sao ai cũng muốn hỏi cô.

Chạy thoát sao?

Chỉ ba chữ đó đã dập tắt hi vọng của cô.

Thấy cô im lặng, Dave nói tiếp: “Vì cháu có thể chấp nhận chịu đựng nên mới không chạy?”

Cô nhìn ông, hiếu kỳ: “Sao Ngài nghĩ cháu chấp nhận chịu đựng?”

Dave im lặng.

Diệp Vy lại nói: “Là vì cháu biết mình không thể chạy thoát.”

“Vậy nếu tôi cho em một cơ hội?”

Không truy bắt.

Không uy hiếp.

Cơ hội này, em có muốn nhận không?

Tông giọng lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, khiến Diệp Vy giật mình xoay người.

Richard từ trên cao đáp xuống, chiếc áo choàng quanh người nhẹ nhàng bay trong gió như một người vũ công chuyên nghiệp. Chân anh vừa đáp đất, một điệu gió lạ thổi qua, đánh tan bầu không khí hài hòa vừa nãy. Luồng bá khí đen tỏa ra nghi ngút cơ hồ muốn nuốt chửng dinh thự Hym. Vô tình nghe thấy sự thật đã lường trước được, nhưng không thể khiến bản thân không tức giận. Giữa hai người, là ràng buộc.

Anh chậm rãi thả lỏng, tự mình đánh bay chướng khi xung quanh.

Nhìn thấy anh, Diệp Vy sợ hãi dịch người, nép ra sau Dave.

Thu trọn mọi động thái của cô vào mắt, mặt Richard không chút biểu cảm.

Đôi mày hung hăng nhíu chặt, âm giọng chứa đầy châm chọc: “Không phải vừa rồi nói chuyện rất can đảm sao?”

Diệp Vy uất ức ngậm chặt miệng.

Richard xông đến túm lấy tay cô kéo về phía mình, giọng tà mị: “Vy, biết không? Em càng sợ, tôi càng muốn hung dữ với em.”

“…”

Kiểu đàn ông gì thế này?

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhíu mày hỏi: “Bây giờ đã dám chạy đến dinh thự Hym?”

Diệp Vy vội vàng biện minh: “Không phải, là do Đại Công Tước đưa em qua đây… chơi.”

“Ồ!” Tỏ vẻ bất ngờ, Richard đưa mắt nhìn Dave: “Cậu chưa từng đến lâu đài của cháu thường xuyên, nhưng bây giờ lại sẵn sàng đến đó để đưa Vy về dinh thự của cậu… chơi? Tuy hơi muộn, nhưng cháu có thể được biết không. Hai người chơi gì ở khoảng đất rộng lớn và mát mẻ này vậy?”

Dave cười lớn, ánh mắt hướng sang Diệp Vy.

“Ha ha, Richard à, là cô gái bé nhỏ của cháu muốn chơi… với cung tên.”

“Đúng vậy đó chúa tể!”

Bắc Thần từ đâu đi đến, nói xen vào. Từ ánh mắt cho tới điệu bộ điều không lộ vẻ chột dạ, hệt như chuyện này anh hoàn toàn vô can. Anh quang minh lỗi lạc đứng một bên rồi nghiêm túc cuối chào chúa tể của mình. Dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt trắng của Bắc Thần càng được tôn vinh. Mái tóc ánh cam lả lơi quyện vào gió.

Diệp Vy trợn mắt.

Hóa ra Bắc Vương cũng có vẻ mặt yêu nghiệt đến vậy!

Nhưng…

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ tin lời nói của ma cà rồng!

Trừ anh.

Tiếc là rất lâu sau này Diệp Vy mới phát hiện, tất cả lời nói của ma cà rồng đều chứa nửa phần gian dối. Là cách họ che giấu quá hoàn hảo, thành công đánh lừa đầu óc non nớt của cô, để cô triệt để tin tưởng hứa hẹn chân thành. Thế gian này, khó tin nhất, chính là lời nói của con người… và ma cà rồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện