- --

Trở về lâu đài, Bắc Thần khó xử bước theo sau Richard. Việc anh thường xuyên chống đối mệnh lệnh của chúa tể, khắp núi Tiêu Dao ai ai cũng biết. Nhưng Bắc Vương vì một con người mà làm trái lời chúa tể? Loại chuyện viễn tưởng này cả Bắc vực không tìm được một người dám tin. Không muốn mất mặt, Bắc Thần lùi một bước. Toan bay đi. Ý định còn chưa kịp thực hiện đã bị giọng nói lạnh tanh níu lại.

“Bắc Thần.”

Richard đặt Diệp Vy xuống, xoay người nhìn chằm chằm vào Bắc Thần. Trông thấy gương mặt hắc ám của Richard, lòng anh bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Chúa tể chưa bao giờ bỏ qua lỗi sai của đám thuộc hạ, dù là sai phạm nhỏ nhất. Nên thưởng sẽ thưởng. Nên phạt nhất định phải phạt. Bắc Thần bước tới trước mặt Richard.

“Chúa tể còn gì căn dặn?”

Richard cau mày: “Dẹp điệu bộ đó đi.”

“Thật sự không thể bỏ qua?”

Bắc Thần ngẩng đầu.

Richard nhếch mép cười lạnh, ánh mắt ngang tàn.

“Hỏi thừa.”

Đưa tay vuốt trán, Bắc Thần nghiêm túc quỳ một chân xuống đất.

Dường như chỉ đợi có vậy, Richard im lặng xoay người.

“Hai ngày sau có cuộc họp với các thủ lĩnh, cậu thay mặt tôi. Sau đó còn có một cuộc hẹn với Hội đồng về chuyện của khu vực Trung Đông, cậu thay mặt tôi. Kế đó một ngày, bàn giao bản kế hoạch chế tạo những vũ khí mới cho những thủ lĩnh ở bờ biển Tây Nam. Chiều ngày hôm sau, tới Đông vực tìm thuốc cho Thiên. Tiếp đó…”

“Chúa tể!”

Nghe giọng Bắc Thần, Richard bình thản ngoái lại: “Vẫn còn quá ít?”

“Thuộc hạ…”

“Tuần sau còn có…”

“Chúa tể, thuộc hạ biết tội, xin Ngài nể tình phạt nhẹ.”

Giọng nói của Bắc Thần vô cùng khẩn thiết, khác hẳn với ngày thường.

Chỉ tính những chuyện thuộc về khu vực phía Bắc thì tư liệu đã xếp thành từng chồng lớn. Thời gian để giải quyết vấn đề của mình còn không đủ. Lấy đâu dư thời gian để chạy đi lo những việc không thuộc quyền hạn bản thân? Nhưng Trung Đông là nơi tất cả ma cà rồng e ngại. Chúa tể có đề cao anh cũng không nên giao việc vượt mức giải quyết của một Bắc Vương như vậy. Dù có làm xong, mạng cũng chẳng còn.

Gương mặt anh hoàn toàn suy sụp.

Đày anh đi Quỷ Khốc Môn còn hơn.

Thà giam mình ở Quỷ Khốc Môn một năm, còn hơn chạy đến Trung Đông một ngày.

Suy nghĩ một hồi, Richard phất tay: “Vậy đến bờ biển Tây Nam đi.”

Ngay lập tức, Bắc Thần đứng phắt dậy.

“Chúa tể, tôi đi Trung Đông.”

Richard hài lòng gật đầu: “Được.”

Đợi cho Bắc Thần bay đi, Richard đưa cặp mắt sắc bén sang Diệp Vy. Ánh nhìn ma quỷ của anh như có ma lực kì quặc, khiến cô gái nhỏ không tự chủ mà lùi về sau né tránh. Con ngươi màu tím chứa đầy hàn khí, không thể nhìn rõ đằng sau là cuồng phong thịnh nộ hay chỉ là sự dịu dàng đã bị đóng băng. Trận gió lớn thổi qua. Áo choàng mạnh mẽ tung bay như con đại bàng sải cánh chuẩn bị đi săn.

Diệp Vy mơ hồ nhìn anh.

Hôm nay anh mặc trang phục hoàng tộc? Sự chú ý đổ dồn lên bộ trang phục cao quý, cô nhìn đến ngây dại.

Từng sợi vải như mang trên mình lớp vỏ cứng cáp, đan xen vào nhau tạo nên sự hòa hợp. Cổ áo có những đường chỉ màu trắng, như được nghệ nhân khắc họa họa tiết chồng chéo tượng hình vương quyền. Trên ngực áo có hình thêu cầu kì. Vừa giống ngọn lửa cháy không ngừng nghỉ lại vừa giống con mắt của địa ngục. Hàng nút thẳng thớm được đặt cách nhau những khoảng an toàn, xung quanh còn có vài chi tiết hoàng gia. Đến dây thắt áo choàng cũng được làm rất tinh tế. Hai bên ngực áo còn có hình thanh gươm bắt mắt. Lớp vải nhung đỏ bên trong, có mùi rất mị hoặc.

Diệp Vy hé môi, hai mắt chẳng thể rời lớp vải đỏ trong chiếc áo choàng của anh.

Richard trầm giọng nói với cô:

“Nghe nói em thích một thứ trong kho vũ khí của tôi?”

Cô chẳng thể nghe thấy anh nói gì, bất giác đưa tay tới trước.

Cảm nhận được sự bất thường, Richard nghi hoặc nhìn theo đôi mắt mờ mịt của Diệp Vy. Giây tiếp theo, thần trí anh hoàn toàn trở nên tỉnh táo. Lập tức tháo áo choàng ra rồi quăng đi thật xa. Áo choàng của chúa tể ma cà rồng là thứ vũ khí có thể giết người bằng ảo giác. Không những thế, lớp vải nhung màu đỏ được may bên trong áo choàng còn là một thứ kịch độc. Anh lại có thể quên đi chuyện đó khi đứng trước cô gái nhỏ. Đáng hận. Sự bất cẩn của anh… Lẽ ra nó chưa hề tồn tại.

Đưa tay nâng mặt Diệp Vy lên, Richard hé miệng thì thầm: “Vy, cố chịu một chút.”

Nói rồi, anh kề đầu vào cổ cô. Hai chiếc răng nanh nhọn hoắc hiện ra dưới bờ môi đỏ mộng. Răng nanh cắm sâu vào hõm cổ, máu nóng từ bên trong như bị hút hết ra ngoài. Mọi mạch máu trong người như tìm được đường thoát, vội vàng thi nhau chạy đến nơi có vật bén nhọn kêu gọi. Hơi thở tanh nồng. Bá khí ngập tràn. Richard dùng tay ôm chặt Diệp Vy. Cô đau đớn nhắm chặt mắt, cánh tay bất giác đưa lên đẩy mạnh vào người anh nhưng không thể thoát khỏi. Mãi cho đến lúc mất hết ý thức.

Anh gắt gao siết mạnh thân hình nhỏ nhắn của cô, giống như muốn cả hai hòa làm một. Lý trí bị xua tan, chỉ còn dư vị ngọt ngào nóng hổi lưu lại trên cổ họng. Chất độc lưu lại trên lớp vải nhung đỏ là thứ khiến cho mùi vị máu của con mồi càng trở nên thơm ngon hơn bình thường. Diệp Vy đã ngửi quá nhiều. Máu của cô giờ là cực phẩm. Khiến anh không thể dứt ra. Không thể dừng lại. Cứ như vậy. Thật lâu.

Dùng chút ý thức còn sót lại, Richard dùng một tay giữ chặt Diệp Vy, tay còn lại lục tìm con dao găm bằng bạc trên người. Tìm được dao, anh không hề do dự dùng nó đâm một nhát thật mạnh và sâu vào bụng mình. Lông mày nhíu chặt, hai bên thái dương mồ hôi nhỏ giọt. Anh tùy tiện rút dao, mặc kệ máu chảy ra. Rất nhanh, anh rút răng nanh ra khỏi cổ Diệp Vy rồi vội vàng bế thốc cô lên bay thẳng vào lâu đài.

Chỉ một chút nữa thôi.

Anh suýt chút nữa đã giết chết cô.

Ầm!

“Thiên, qua đây.”

Vội vàng đặt cơ thể yếu ớt của Diệp Vy lên gường, Richard gầm giọng gắt. Mùi máu nồng đậm quẩn quanh giang phòng khiến hai mắt Thiên bỗng chốc rực sáng. Anh hé miệng để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, cả người dường như mất tự chủ chầm chậm tiến tới gần chiếc giường lớn. Thiên nghiến răng, siết chặt hai tay. Dời mắt đi nơi khác, anh khó khăn nuốt nước bọt, lùi về sau một bước. Hương vị quen thuộc của loại chất độc kì diệu có nguồn gốc cổ xưa, thứ có thể khiến cho máu người trở nên ngon ngọt hơn bao giờ hết. Không một ma cà rồng nào có thể kháng cự.

Richard dường như hiểu ý của Thiên, im lặng cau mày.

Vẫn đứng yên, Thiên nói: “Anh không thể.”

Do dự hồi lâu, Richard đột ngột hỏi: “Chỉ cần truyền máu?”

Thiên gật đầu.

Richard lập tức xoay người bay ra cửa sổ. Lúc trở về, bên cạnh anh là sự xuất hiện của An. Khi nhìn thấy Diệp Vy nằm trên giường, gương mặt cô tái nhạt. Chẳng quan tâm bên cạnh là chúa tể ma cà rồng, An hấp tấp chạy ào đến chỗ Diệp Vy. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng, cô nhìn thấy vết cắn. Chỉ như vậy đã đủ chứng minh sự nguy hiểm dài lâu mà Tiêu Dao mang lại cho Diệp Vy.

Tại sao họ lại cố chấp giữ Diệp Vy ở Tiêu Dao?

Tại sao họ cố chấp giam lỏng một con người ở nơi ở của quỷ dữ?

Trong đầu An xuất hiện hàng loạt câu hỏi không có hồi đáp.

Cô xoay người nhìn thẳng vào Richard: “Sao Ngài lại đối xử với cậu ấy như vậy?”

Richard lập tức chau mày.

Bất chấp nguy hiểm, An tức giận nói: “Đây là hành hạ rồi lại cứu sống sao?”

Giây tiếp theo, Richard đã đứng trước mặt An.

Anh đưa tay siết chặt cổ cô, hai mắt ánh lên sự hung hăng bạo tàn.

“Ngươi muốn chết?”

“Richard, bình tĩnh.”

Nói đoạn, Thiên gỡ tay Richard khỏi cổ An.

Được giải thoát, An vội vàng lùi về sau. Cô đưa tay ôm cổ, ho khan. Vừa rồi nếu không nhờ Thiên kéo cánh tay chúa tể ra thì có lẽ cô đã bị anh bóp chết. Một người nguy hiểm như vậy. Cô không thể dung túng cho bạn mình ở bên cạnh anh ta. Ma cà rồng và con người bên nhau, không phải là kết thúc bi kịch thì chính là kết cục thê lương. Sự sống sẽ chọn kẻ có số mệnh vĩnh hằng. An buồn bã nhìn Diệp Vy.

Có quá muộn không?

Bây giờ trong lòng cậu đã có Ngài ấy chưa?

Thiên tiến tới bàn dược liệu, lục lọi trong tủ thuốc tìm một số dụng cụ rồi mang đến nhét vào tay An. Có thể khiến Richard chấp nhận dẹp bỏ tự tôn. Ngoài Diệp Vy. Còn ai làm được? Nhược điểm của chúa tể. Đây là mối lo ngại của gia tộc. Mọi chuyện nếu cứ tiếp tục theo hướng này, Diệp Vy rất khó có thể giữ được mạng sống. Hơn thế nữa, ngôi vị chúa tể và cả Richard sẽ rơi vào nguy hiểm. Ác ma rồi sẽ trỗi dậy.

“Dù là lỗi của chúa tể thì cô cũng không có quyền phán xét.”

Tránh đi ánh mắt của Richard, Thiên thấp giọng cảnh cáo.

Bá khí cuồn cuộn quét qua người An khiến cô phải rùng mình một cái.

Theo lời hướng dẫn chi tiết của Thiên, An đã hoàn thành việc truyền máu cho Diệp Vy. Dùng lớp băng bông lau đi vết máu trên cổ Diệp Vy, An cẩn thận mang băng cá nhân bịt kín miệng vết thương. Bị hút máu nhiều như vậy mà không chết, nên nói Diệp Vy may mắn hay xui xẻo đây? Đùa giỡn với con người bằng cách này không phải việc chúa tể hay làm. Còn có nguyên nhân gì khác chăng?!

Đặt bông băng lên bàn, An quay sang nói với Thiên: “Khi cậu ấy tỉnh, bọn tôi có thể đi phải không?”

“Bọn tôi?”

Thấy Thiên tỏ vẻ không đồng tình, An chậm rãi lặp lại: “Tôi và Diệp Vy.”

“Muốn mang người của ma cà rồng đi?”

Tiến đến gần dây truyền máu, Thiên dùng kim tiêm có đựng một loại chất lỏng màu hồng nhạt tiêm vào dây dẫn truyền trước cái nhìn kinh ngạc của An. Đợi cho chất lỏng ấy hòa quyện vào dòng máu đi thẳng đến cơ thể Diệp Vy, anh cẩn thận đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ cô rồi hài lòng đặt kim tiêm vào ngăn kéo trong tủ gỗ.

An đứng phắt dậy, dùng tay chặn dây truyền máu: “Anh vừa tiêm thứ gì vào đây vậy?”

Xoay người, Thiên chau mày: “Đừng chọc tức ta.”

Cô không nói gì, hai mắt nhìn anh đầy kiên quyết, vẻ mặt không tuân.

Thấy An đứng bất động, Thiên đi tới kéo mạnh tay cô.

“Diệp Vy trúng độc. Máu của cô ấy thu hút ma cà rồng. Chúa tể giúp cô ấy hút bớt chất độc ra ngoài, nhưng Ngài không cách nào kháng cự được sức hút do chất độc tạo ra. Đây là sự cố ngoài ý muốn. Nếu chúa tể không làm vậy, hoặc là Diệp Vy bị ma cà rồng tranh nhau hút máu, hoặc là chết trong đau đớn khi độc tính phát tác.”

An như đã hiểu ra mọi chuyện, im lặng đứng nhìn Thiên.

Hóa ra Diệp Vy là lý do khiến chúa tể ma cà rồng giữa đêm khuya xuất hiện ở ngôi làng nhỏ trên núi Tiêu Dao với bộ dạng kì quặc dị thường. Gương mặt anh tuấn vốn dĩ chứa đầy bá khí lạnh lẽo, nhưng khi đó, trên mặt Ngài lại xuất hiện sự vội vàng lạ lẫm. Lo lắng nở rộ trên đôi mắt của quỷ dữ. Đi theo ta. An chỉ kịp nghe thấy tông giọng âm u bên tai, câu từ ngắn cũn. Gió lạnh ù ù vang khắp cánh rừng.

Lúc thấy Diệp Vy gặp nguy, sự tò mò của An bị dập tắt.

Cô lúng túng hỏi lại Thiên: “Thật sự… chỉ vì cậu ấy?”

“Không phải chuyện cô có thể xen vào.”

“…”

“Ta đưa cô về làng.”

An gật đầu.

Thiên nói thêm, mắt chứa đầy nộ khí: “Nhưng trước đó, cô phải xin lỗi chúa tể.”



Một tiếng đồng hồ sau đó, Diệp Vy mơ màng mở mắt. Bốn bề tĩnh lặng, chút âm thanh nhỏ của muỗi kêu cũng chẳng xuất hiện. Đôi mắt mông lung đảo qua đảo lại như đang thu lấy hình ảnh xung quanh. Cả người không có chút sức lực, dường như ngay cả giơ tay lên cũng không thể làm được. Nhớ lại chuyện đã xảy ra, Diệp Vy muốn bật dậy nhưng cơ thể không cho phép. Cô nhăn mặt, nhìn xuống cánh tay.

Khi đã tỉnh táo hẳn, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng Thiên.

Richard sẽ không đột nhiên làm hại cô. Áo choàng của anh có vấn đề. Khoảnh khắc làn da lạnh ngắt của anh chạm khẽ vào gương mặt, giây phút nghe thấy chất giọng trầm trầm ẩn chứa cả bầu trời dịu dàng bên trong. Diệp Vy đã thức tỉnh. Nhưng ma lực của áo choàng quá lớn. Linh hồn vẫn cứ bị mùi hương cổ quái trên áo choàng mê hoặc. Lúc răng nanh của anh cắm sâu vào cổ, Diệp Vy thấy đau nhưng không hề sợ. Cô tin. Anh tuyệt đối sẽ không giết cô. Nhất định là vậy. Vì anh đã hứa.

Khi đó đẩy anh…

Không phải vì sợ chết…

Chỉ là…

Sợ anh sẽ làm hại bản thân… vì em.

Diệp Vy biết Richard luôn mang theo một con dao găm bằng bạc trên người, con dao đó nhìn rất giống với con dao anh cho cô. Diệp Vy rất giỏi quan sát. Kể từ lần Luân điều khiển cô dùng dao đâm anh, cô đã bắt đầu chú ý anh nhiều hơn. Mỗi ngày đều để ý chuyện của anh. Dần dần đã nhìn thấy một phần tính cách của anh. Khả năng anh tự khiến mình bị thương luôn cao hơn khả năng anh khiến cô bị thương.

Cô rất muốn làm rõ một chuyện.

Đưa tay rút kim tiêm trên cánh tay, Diệp Vy nâng người ngồi dậy.

Lúc này hương hổ phách đột nhiên xuất hiện. Nhưng lại không thấy bóng dáng chủ nhân. Hương thơm rất nhẹ. Nếu không để ý sẽ vô tình bỏ qua. Từ phòng Thiên bước ra là một dãy hành lang dài được thắp sáng bởi những ngọn đuốc lớn. Nhưng đi sâu về phía hành lang, mũi không còn ngửi thấy hương hổ phách. Diệp Vy xoay người quay về. Trước lúc bước vào phòng, cô thoáng nhìn thấy một khe hở kì lạ trên tường đá. Cách cửa phòng chỉ hai bước chân. Do dự hồi lâu, cô quyết định dùng tay đẩy mạnh. Một âm thanh nhỏ phát ra. Bên trong ngập tràn khí lạnh.

Diệp Vy còn chưa đặt chân bước vào, ngước nhìn đã thấy Thiên.

Anh cau mày nhìn cô.

Cô chột dạ, nói: “Em không cố ý đi lung tung đâu.”

“Nên là như vậy. Em về giường đi. Anh còn chuyện phải làm.”

Diệp Vy tỏ vẻ hồ nghi, nhón chân nhìn vào nơi phía sau bức tường: “Có anh ấy bên trong không?”

“Không có.”

“Hương thơm của hổ phách, trên người anh làm sao mà có?”

Thiên nhíu chặt mi tâm. Diệp Vy đã bắt đầu trở nên tinh ý. Ban nãy, anh còn đang bận tâm về vết thương trên bụng Richard. Nếu không phải do Richard nhắc nhở thì Diệp Vy đã sớm bước thẳng vào giang phòng bí mật. Vì vội vàng ra ngoài ngăn cản cô nên Thiên quên mất trên vạt áo có dính chút máu do sự va chạm với Richard lúc bay đến khuyên anh buông tay khỏi cổ An. Anh ngày càng bất cẩn.

Đưa tay vỗ trán, Thiên buông tiếng thở dài bất lực: “Richard!”

“Cút đi.”

Richard nói lớn, không hề bước ra khỏi phòng. Thuộc hạ của anh gian xảo không phải chỉ mới một ngày hai ngày. Gian xảo có sẵn trong máu. Nhìn xuống vết thương ở bụng, Richard cau mày không vui. Dạo gần đây anh chỉ toàn làm những chuyện nằm ngoài dự đoán. Tự mình đâm mình. Nói ra càng khiến thuộc hạ chê cười.

Thiên cố tình không đổi áo khác là vì muốn để Diệp Vy trông thấy. Anh muốn cô biết chúa tể đã bị thương. Vết thương gián tiếp do cô gây ra. Thiên không phải kiểu người có thể chứng kiến chúa tể chịu sự bất công. Nếu đã bị thương thì phải để kẻ gây ra vết thương nhìn thấy, để lương tâm kẻ đó bị dày vò cắn rứt. Chúa tể không tiếc da thịt và máu của mình vì một con người. Người đó càng phải được biết.

“Anh không phiền hai người!”

Quăng lại một câu, Thiên dửng dưng biến mất trước mặt Diệp Vy.

Chậm chạp bước vào bên trong, Diệp Vy không biết, Richard đã dõi mắt nhìn theo từng bước chân đầy rụt rè của cô. Trong lòng anh dấy lên hàng ngàn suy nghĩ. Cô gái bé nhỏ này khiến mọi quy luật của anh bị đảo ngược. Hết lần này đến lần khác anh bỏ qua cho cô trước sự phản đối của nhiều thuộc hạ. Giữ mạng sống của cô lại vì bản thân anh còn chưa thỏa mãn sự hiếu kỳ. Hiếu kỳ về… trái tim của cô.

Đến trước mặt anh, Diệp Vy khẽ cất giọng: “Tại sao anh lại làm vậy?”

Richard nhìn thẳng vào cô, khóe miệng nhếch lên: “Chẳng phải tôi đã hứa với em?”

“…”

“Tôi đã hứa không giết em.”

Diệp Vy khó hiểu nhìn anh: “Anh biết rõ em đang muốn hỏi gì mà.”

Richard vờ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không hứa sẽ tha cho em nếu em đáng phải chết.”

Cô thở dài, xoay người tránh ánh mắt lãnh cảm của anh.

“Em có hai vấn đề muốn làm rõ.”

Anh im lặng nhìn bóng lưng cô, hai mắt hiện rõ cảm xúc dịu dàng hiếm có.

“Vấn đề đầu tiên là về áo choàng của anh, vấn đề thứ hai là về dao bạc.”

“Vy.” Thấp giọng gọi tên cô, anh nghiêm túc: “Tôi cũng có hai vấn đề muốn nói rõ với em.” Anh đưa tay xoay người cô lại: “Về áo choàng, em nghĩ thế nào thì là thế ấy. Còn vấn đề thứ hai, em nhất định phải nhớ kỹ. Muốn tồn tại ở Tiêu Dao, phải biết quy tắc. Có những thứ, những chuyện dù em có nhìn thấy rồi thì cũng tuyệt đối đừng bao giờ nói ra. Tôi không thể giải đáp hết thắc mắc của. Còn em, nếu có thể, đừng tìm hiểu, cũng đừng tò mò.”

Sau một lúc lâu, Diệp Vy lẳng lặng gật đầu.

Cuộc sống của ma cà rồng không giống với cuộc sống của con người.

Thân là chúa tể, anh có thể dịu dàng với cô và đối xử hơi tốt hơn bình thường với cô nhưng không thể cứ tùy ý dung tha nếu cô tiếp tục chạm vào giới hạn của anh. Gia tộc ma cà rồng có nhiều quy tắc, tùy tiện bỏ qua cho cô một lần, không có nghĩa sẽ có lần sau. Nhập gia tùy tục. Dù là áo choàng có độc cổ hay dao bạc anh âm thầm mang theo bên người. Kẻ khác tuyệt đối không được phép biết. Cẩn trọng không bao giờ là dư thừa. Ngôi vương nếu dễ dàng ngồi, đã không đổ máu nhiều năm liền.

Richard hài lòng nhìn Diệp Vy, nâng tay xoa đầu cô.

“Rất thông minh.”

Mắt vô tình nhìn xuống vết thương bị lớp áo dày che đi, Diệp Vy im lặng suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi ngước lên nhìn anh. Yếu đuối không có đất dụng võ trên núi Tiêu Dao. Đứng cạnh bá vương không dễ dàng. Nếu Richard cần một cô gái biết làm nũng trên bàn ăn, biết đùa giỡn trên giường ngủ thì ngoài kia có rất nhiều ma cà rồng xinh đẹp quyến rũ đang chờ anh cho gọi. Tiếc là, cạnh anh đã có một Diệp Vy.

“Rèn luyện nhiều sẽ thành người tài.”

Diệp Vy nhớ lại câu Đại Công Tước đã nói với cô thông qua mối liên kết của hai viên ngọc. Ngoài việc giúp cô có sân để tập luyện, Ngài còn mang những thuộc hạ giỏi nhất đến dạy cô cách phòng vệ khi bị ma cà rồng tấn công. Những ngày luyện tập lén lút ở dinh thự Hym đã thức tỉnh bản năng vận động của Diệp Vy. Tuy Richard không biết chuyện này, nhưng cô linh cảm được anh sẽ sớm phát hiện ra.

Học được cách phòng vệ tốt hơn là biến mình thành kẻ vô dụng.

“Vy, lúc đó tôi đã hỏi em một vấn đề, nghe thấy chưa?”

Cô đưa mắt nhìn anh, hoàn toàn không nghe thấy.

Anh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “Em thích một thứ trong kho vũ khí của tôi?”

Diệp Vy trợn mắt, ngay cả chuyện này anh cũng biết? Lần bị anh bắt gặp ở kho vũ khí, cô đã bị nhốt trong phòng, cả cung tên cũng bị lấy đi. Những người có liên quan đều bị anh phạt nặng. Sau đó cô mới biết cả bọn bị phạt không phải vì đã dạy cô sử dụng cung tên. Họ bị phạt vì đã đưa cô vào kho vũ khí. Cả cô cũng như vậy. Bị anh nhốt lại vì đã bước vào chỗ không nên vào. Tòa lâu đài của anh luôn có những căn hầm bí mật và những lối vào địa ngục. Kho vũ khí là một trong số đó.

Nuốt nước bọt, Diệp Vy vội lắc đầu.

Khóe miệng anh nhếch lên đầy ma quái: “Không phải giấu dưới gầm giường?”

Diệp Vy há hốc: “Anh đang nói gì vậy?”

Richard nheo mắt: “Em biết kẻ trộm thường sẽ có kết cục thế nào không?”

“Em không phải kẻ trộm.” Cô gay gắt phản đối lời anh, tiếp đó lại nhỏ giọng: “Tây Độc nói cung tên đó không có ai dùng, em có thể mang về. Nhưng anh yên tâm, Bắc Vương đã cho em biết, không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không sử dụng cung tên đó. Thường ngày em luyện tập chỉ dùng cung của Bắc Vương.”

“Nếu em thắng Bắc Thần, cung tên tôi giao cho em. Nhưng nếu em thua, ngoài việc phải trả lại cung tên cho tôi thì em phải theo Bắc Thần đến Trung Đông. Nơi đó không có lợi cho em. Vy, cho em biết một bí mật. Bắc Thần có thể điều khiển gió.”

Diệp Vy mím môi: “Ý anh là em không thể thắng?”

Anh cười: “Tôi nói rõ ràng vậy sao?”

Chợt, Diệp Vy khựng lại.

“Bắc Thần có thể điều khiển gió.”

Đó là lý do vì sao những ngọn gió khi thổi đến bên cạnh Bắc Thần luôn luôn chuyển hướng. Người điều khiển được gió lại cố tình để mũi tên của cô bắn trúng. Thuộc hạ của ma vương toàn là những tay không bình thường. Ở gần những người đáng sợ như vậy mà vẫn lành lặn sống qua ngày. Da gà trên người Diệp Vy nổi lên từng đợt khiến nét mặt cô ngày càng xấu đi. Cô bất giác ngước nhìn Richard.

“Anh chắc cũng biết sử dụng cung tên?”

Richard trầm ngâm không đáp.

Diệp Vy đưa tay xoa cằm: “Ai cũng nói Bắc Vương giỏi dùng cung tên nhất, khắp núi Tiêu Dao không tìm được đối thủ. Trong vòng mười ngày em theo Bắc Vương luyện tập, sau đó sẽ… đấu với anh. Nếu em thắng, em sẽ được sử dụng cung tên của anh. Và Bắc Vương sẽ không phải đến Trung Đông. Anh đồng ý không?”

Hứng thú nhìn Diệp Vy, Richard học theo cô đưa tay xoa cằm: “Nếu em thua?”

“Nếu em thua…”

Richard cướp lời cô, giọng điệu chắc nịch: “Thì tôi sẽ nhốt em trong ngục tối ba ngày ba đêm, không cho ăn uống.”

“…”

“Sau đó thả em ra một ngày, rồi lại nhốt vào ba ngày ba đêm, không cho ăn uống.”

“…”

“Cứ như vậy thực hiện trong vòng một tháng!”

Suýt chút nữa Diệp Vy đứng không vững, cô nhìn anh bằng cặp mắt ai oán.

Richard nâng tay xoa nhẹ lên mái tóc cô rồi nói: “Không phải Bắc Thần không tìm được đối thủ ở núi Tiêu Dao, chỉ là ai cũng biết những kẻ dám thách đấu với tôi đều sẽ có kết cục không tốt. Công bằng mà nói, nếu em đã đưa ra lời thách đấu, tôi đương nhiên chấp nhận. Vy, luyện tập cho tốt! Tôi cho em một cơ hội khiêu chiến.”

Nói đoạn, anh quay đi.

Diệp Vy lập tức níu tay anh lại: “Coi như em chưa nói gì.”

Richard cố nhịn, thấp giọng nói với cô: “Được, tôi cho em một tháng tập luyện.”

“Không cần, không cần.”

Anh đưa tay che miệng: “Vậy ba tháng!”

“Chúa tể, em sai rồi, em trả cung tên cho anh là được chứ gì!”

Richard đẩy Diệp Vy ra, sau đó bay đi.

Vì nếu ở lại lâu hơn, cô gái nhỏ sẽ thấy anh đang cười.

Ngày hôm đó ở núi Tiêu Dao xuất hiện nhiều hiện tượng lạ. Chẳng hạn như ánh mặt trời không chói chang hay gay gắt chiếu xuống rừng cây, những tia nắng mang theo sự dịu dàng hiếm có, vui vẻ nhảy nhót trên từng tán lá xanh như mở hội. Chẳng hạn như những chú chim nhỏ tung tăng bay lượn giữa không trung vô tình cất tiếng hót véo von, tạo nên một khúc nhạc vui nhộn. Chẳng hạn như gió nhẹ nhàng thả mình lướt qua từng ngọn núi, lả lơi buông từng câu thơ. Chẳng hạn như đám thuộc hạ không rời mắt khỏi chúa tể, sự tò mò dán chặt trên gương mặt từng người.

Thần thái oai nghiêm, dáng vẻ hung dữ bị nụ cười hiện diện trên môi đánh tan. Đôi mắt xám tro vẽ ra niềm vui kì lạ, thời gian Ngài mỉm cười lâu đến mức họ cảm thấy như cả thế kỉ đã trôi qua. Sự vui vẻ của Ngài lúc đó còn vượt qua cả niềm vui khi Ngài giành được mảnh đất đã bị kẻ thù chiếm giữ nhiều năm hay niềm vui khi giết sạch từng con mồi trong khu rừng ven bờ vực Trung Đông. Đó là thời điểm tất cả ma cà rồng cảm thấy đã có một chiếc áo mới phủ nên núi rừng Tiêu Dao.

* * *

“Cô Diệp Vy.”

Hai thuộc hạ đứng ở cổng sắt vừa nhìn thấy cô thì cuối chào.

Một người là Tả, người kia là Hữu.

Kẻ canh phòng bên trái, kẻ túc trực bên phải.

Thực ra, tuy mang hàm ý ví von nhưng vốn dĩ hai vị trí đó không có kẻ nào có thể làm tốt hơn họ. Chức danh của họ do chính chúa tể ban cho. Kể từ khi cử họ canh phòng, ngay cả một con côn trùng bay vào lâu đài cũng khó có thể tránh được ánh mắt của họ. Ngày đêm bảo vệ tòa lâu đài của chúa tể ma cà rồng, lòng trung thành của họ ngay cả người mới đến như Diệp Vy cũng nhìn ra. Kẻ gác cổng. Cái danh hèn mọn khiến người nghe chẳng buồn xem mặt. Nhưng mà, để bước qua được cánh cổng sắt kia mà tiến vào lâu đài, e phải mất nửa cái mạng.

Diệp Vy mang theo nét mặt bí xị, bộ dạng như bị người ta cướp mất linh hồn, chậm chạp bước trên thảm cỏ tiến vào lâu đài. Mỗi ngày trôi qua, cô đều dành thời gian tập luyện ở chỗ Đại Công Tước. Mỗi ngày trôi qua, đều có những thuộc hạ khác nhau do Đại Công Tước phái đến đưa đón cô sang dinh thự Hym. Và mỗi ngày trôi qua, cô luôn bị sự ngu xuẩn của mình dày vò. Đến mức muốn trốn đi.

“Cô Diệp Vy, hôm nay chúa tể vẫn chưa về!”

Tả nhỏ giọng nói.

Diệp Vy lập tức quay lại: “Thật hả?”

“Có vẻ như lần này Ngài còn việc quan trọng.”

Diệp Vy vui vẻ gật đầu. Mấy ngày nay, cô đã rất tốn công mới có thể moi ra tin tức về anh từ hai thuộc hạ gác cổng. Tòa lâu đài rộng lớn đến nỗi bóng dáng của mấy người Tây Độc, Bắc Thần hay Thiên cũng biến mất. Diệp Vy thậm chí còn nghĩ rằng chỉ còn một mình cô ở trong lâu đài nếu không nhìn thấy xung quanh đều là thuộc hạ của anh. Chỉ cần anh không ở lâu đài, cô không cần phải lo lắng.

Đột nhiên, Hữu lên tiếng: “Cô Diệp Vy, cô không cần suy nghĩ lại sao?”

Diệp Vy khó hiểu nhìn hắn.

Do dự một lúc, hắn đưa tay che miệng rồi hạ thấp giọng: “Chuyện cô thách đấu chúa tể, cô có cần suy nghĩ lại không?”

Hít vào một hơi, Diệp Vy cũng đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ rất nhiều rồi, không có cơ hội thắng.”

Lúc này thì Tả chen vào: “Vậy tại sao cô còn thách đấu với Ngài?”

“Một phút nông nỗi.”

Nói xong, Diệp Vy lại xụ mặt: “Hai người biết có cách nào hủy lời thách đấu không?”

“Đúng là điên.”

Một giọng nói ngông ngạo truyền đến, âm vực mang theo làn gió cười cợt.

“Nam Vương, Bắc Vương.”

Tả và Hữu vội vàng cúi người.

Từ xa, Bắc Thần dương dương tự đắc bước thẳng ra chỗ Diệp Vy. Bộ trang phục trên người anh không giống những dạng anh thường mặc. Cô đưa mắt nhìn qua Thiên thì cũng thấy dáng vẻ lạ lẫm tương tự. Dạo gần đây những người này luôn xuất hiện một cách quái gở, mất tích tận mấy hôm rồi đột ngột trở về. Ngay cả trang phục cũng thay đổi liên tục khiến người ta hoài nghi. Diệp Vy nghi ngờ nhíu mày.

À không, chỉ có một mình cô hoài nghi!

Cả Bắc Thần và Thiên đều khoác trên mình loại trang phục hoàng tộc có ám hiệu giống hệt chiếc áo choàng Richard đã mặc. Nếu đã ăn mặc cẩn trọng, chắc chắn họ có chuyện quan trọng cần giải quyết. Diệp Vy cứ nghĩ ở núi Tiêu Dao ma cà rồng có cuộc sống nhàn rỗi, nhưng hóa ra họ bận bịu còn hơn con người. Tuy không biết đó là những việc gì. Cô cũng không có hứng thú muốn chen chân vào. Đau đầu.

Bắc Thần lườm cô, giọng chế nhạo: “Nè, kẻ điên!”

Trải qua sự việc lần trước, Diệp Vy dè chừng đứng cách xa Bắc Thần. Áo choàng của ma cà rồng rất nguy hiểm, không ai biết được bên trên là thứ gì hay bên trong có chứa gì. Tuy nhiên, Diệp Vy không hề biết, chỉ có duy nhất chiếc áo choàng của chúa tể mới có khả năng khiến con mồi lâm vào đường cùng.

“Bắc Vương, anh nói ai điên?”

“Cô.”

“Không phải tôi đang vì chúng ta sao, anh còn mắng tôi?”

Nghe cô nói, Bắc Thần bỗng nhiên cau có: “Cái gì vì chúng ta?”

Diệp Vy trợn mắt, gắt lên: “Nét mặt của anh khi nghe chúa tể nhắc tới Trung Đông, tôi nhìn thấy rồi. Tuy không biết nơi đó ra sao, nhưng ngay cả anh cũng ái ngại như vậy, tôi tin chắc đó không phải nơi tốt đẹp. Vậy nên, nếu tôi thắng thì anh không cần phải đi Trung Đông.”

“Cái quái gì?” Bắc Thần trợn mắt, giọng nói ngày càng hung dữ: “Cô thách đấu thì lôi tôi vào làm gì?”

“Bắc Vương, tôi đang giúp anh.”

“Phải, cô giúp tôi tới Trung Đông nhanh hơn.”

“…”

Nghĩ một lúc, Bắc Thần lại bắt đầu nổi cáu: “Không thể hiểu. Không thể hiểu. Tôi với cô thân lắm sao? Thách đấu còn lôi tôi vào cuộc? Nếu không phải mạng của cô do Richard nắm giữ thì tôi đã bẻ cổ cô rồi. Diệp Vy, tôi mà còn tiếp chuyện với cô thì tôi là kẻ điên. Ngu ngốc. Não cô là đồ bỏ đi. Quá chướng mắt tôi.”

“…”

Nhìn Bắc Thần tức giận bay vút đi, Diệp Vy cúi đầu ăn năn.

Cô đâu biết mọi chuyện sẽ diễn tiến theo chiều hướng như thế này!

Thiên bật cười, hỏi: “Diệp Vy, thế em đã biết đường đến ngục tối chưa?”

Cô ngẩng đầu, mọi từ ngữ nghẹn ở cổ.

Ngục tối?

Có thật!

Diệp Vy chỉ nghĩ đó là lời hù dọa của Richard, không cho rằng trong tòa lâu đài của anh sẽ có ngục tối thời cổ. Thấy cô im lặng, Thiên vui vẻ đi đến kéo khuỷu tay cô rồi nhanh như cắt hai người đã đứng trước những bậc thang bạc màu xi măng. Diệp Vy kinh ngạc nhìn sang Thiên. Anh nở nụ cười gian xảo, kéo cô đi. Hai người bước xuống từng bậc thang tiến thẳng vào lòng đất tối tăm. Trái tim Diệp Vy đập loạn cả lên. Run rẩy như chú nai nhỏ lạc đường sắp bị mãnh thú ăn thịt.

“Anh đưa em tham quan một vòng, sau này đến sẽ không bỡ ngỡ.”

Giọng nói u ám của Thiên vang bên tai, tựa như hồi chuông cảnh tỉnh.

Diệp Vy sợ sệt bước theo anh.

Ù ù ù

Bên tai là tiếng gió không ngừng gào thét, chúng như trách mắng kẻ không sợ chết dám mò vào lãnh địa do chúng cai quản. Con đường dài ngoằn trước mắt sâu không thấy đáy, tối tăm ẩm ướt. Trên tường không hề treo đuốc, xung quanh cũng chẳng có một đóm sáng nào xuất hiện. Ánh sáng duy nhất soi đường cho họ là ngọn đuốc trên tay Thiên. Hệt như nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Đừng nói là một ngày, ở đây vài giây thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

Dần dần, những thanh chắn bằng sắt cũ kỹ hiện ra, mỗi khu giam giữ cách nhau bởi một bức tường dày. Có rất nhiều rất nhiều lồng giam dính đầy tơ nhện, cho thấy chúng đã bị thời gian bào mòn không ít. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sóng lưng làm Diệp Vy không dám rời Thiên. Cô bám sát vào anh. Thiên chợt khựng lại.

“Nè, em mở mắt ra đi.”

Diệp Vy nhắm chặt mắt, hai tay bấu chặt lấy Thiên.

Thiên thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô.

“Chúng ta ra ngoài rồi.”

Cô vẫn không chịu mở mắt.

Anh bất lực lại thở dài.

Nếu không tận mắt chứng kiến khuôn mặt sợ hãi tột cùng của Diệp Vy cùng dáng vẻ đáng thương đến tội thì anh còn nghĩ là do Richard quá chiều chuộng cô nên mới thắp sáng lâu đài để cô quen dần với nơi ở lạnh lẽo tối đen của ma cà rồng. Diệp Vy thực sự sợ bóng tối. Đây là lý do cô khiến không thể nào ủ mưu chạy trốn vào ban đêm và cũng là một nỗi sợ tốt vì cô sẽ không dám đi quanh lâu đài khi màn đêm buông xuống. Buổi tối, lâu đài mới bắt đầu hoạt động. Khi Diệp Vy đã ngủ say.

Thiên nhẹ giọng dỗ Diệp Vy: “Em không nghe thấy tiếng chim hót sao?”

Cô im lặng lắng nghe, đúng là có tiếng chim hót.

Trong chốc lát, Diệp Vy từ từ hé mắt.

Ngay sau đó, cô lập tức đánh Thiên tới tấp.

“Anh quá đáng, sao lại đối xử với em như vậy, đánh chết anh.”

Thiên giả vờ né tránh, cười đáp: “Anh không biết em sẽ sợ đến vậy.”

“Rõ ràng là anh cố tình.”

“Vui nhỉ?”

Richard âm trầm cất giọng, yên lặng quan sát hai kẻ đang nô đùa. Đi một chặng đường dài không ngừng nghỉ, mặc kệ trên người còn vết thương. Về tới lâu đài đã chứng kiến cảnh tượng đáng ghét. Mới mấy ngày trước còn khiến anh vui vẻ. Bây giờ lại đùa giỡn với thuộc hạ thân cận của anh, cười đến tít mắt. Đúng là chán sống!

Nhìn thấy anh, Diệp Vy toan chạy lại.

Nhưng lại bị thái độ đáng sợ của anh dọa một phen.

“Đừng đến gần tôi.”

Anh lại nhìn sang Thiên, nét mặt giận dữ: “Nhàn rỗi thì đến bờ biển Tây Nam đi.”

Thiên trợn mắt, suýt chút bật ra câu chửi thề.

Bờ biển Tây Nam?

Có ngu mới đi.

“Richard, anh ấy đưa em đến ngục tối.”

Đưa tay lau khóe mắt, Diệp Vy lén bước qua chỗ anh.

Richard lập tức dùng bá khí đánh thẳng về phía Thiên. May Thiên nhanh trí, kịp thời tránh sang một bên. Tích tắc sau đó, trong khi Thiên chưa phòng bị, Richard nhanh như chớp bay tới kéo Thiên tiến thẳng đến sàn tập luyện ở phòng luyện võ. Hai luồng gió mạnh thổi qua lâu đài DW khiến tất cả thuộc hạ đều nhận ra. Sắp có trận đấu cuồng nhiệt giữa chúa tể và Nam Vương sau nhiều năm dài. Phòng tập sớm thuộc về những ma cà rồng non trẻ. Hôm nay là lúc chúng được mở rộng tầm mắt.

“Cậu vì chút chuyện nhỏ này mà muốn đánh nhau với anh?”

Đưa tay phủi áo, Thiên hướng ánh mắt hừng hừng lửa chiến sang Richard.

Dạo gần đây, toàn thể thuộc hạ trong DW đều bị dần cho một trận vì sơ xuất chức trách dẫn đến hệ lụy xuất hiện tay trong ở lâu đài. Sau khi Ảnh bị diệt, Thiên âm thầm cho điều tra lại những ma cà rồng mới ở Nam vực. Cả những tay sai dưới quyền của mình, Thiên cũng cẩn thận dè chừng. Không lâu sau đó, anh tra được có thêm hai tên được Đông Bắc cài vào Nam vực dưới quyền hành của anh.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Richard.

Bận bịu với cuộc họp ở từng khu vực, cả tháng nay Richard chưa có cơ hội nhắc đến chuyện này với Thiên. Thêm chuyện của Diệp Vy, rồi chuyện anh bị thương, tất cả rối như một mớ hỗn độn khiến anh quên mất vụ việc kia. Mãi đến hôm nay, khi từ Đông Bắc trở về, anh mới có thời gian nhớ ra. Một dồn mười. Tính chung.

“Nếu anh nói Nam vực có tay trong là chuyện nhỏ, nhả chức Nam Vương ra đây.”

“Cậu…”

Thiên cứng họng, nhưng sau đó lại mạnh miệng.

“Còn chưa điều tra rõ, đừng đổ hết mọi trách nhiệm cho Nam vực.”

“Chưa tra rõ?”

Richard hừ nhạt, dùng bá khí đánh mạnh vào ngực Thiên.

“Lẽ nào phải đợi đến lúc các người cùng nhau tạo phản?”

Lũ thuộc hạ phía ngoài bắt đầu xì xầm bàn tán, nghi ngờ dấy lên càng nặng. Ai cũng tin lòng trung thành của Nam Vương. Trong gia tộc có tin đồn về kẻ mưu phản, mọi mũi tên hướng thẳng về phía khu vực ngoài rìa thuộc sở hữu của lũ ma cà rồng lai đáng nguyền rủa. Ở Nam vực có ma cà rồng thuần quý tộc và ma cà rồng lai cùng nhau chung sống dưới sự cai quản của Nam Vương. Sự trùng hợp này…

“Tạo phản?”

“Nam Vương muốn phản chúa tể sao?”

“Chuyện này sao có thể?”

“Về chuyện ma cà rồng lai ở đó, chúng ta đều nghe qua.”

Kết tụ bá khí, Richard gầm gừ trong cổ họng: “Hôm nay không khiến anh trọng thương thì tôi không phải chúa tể.”

Lời còn chưa dứt, Richard lao vù đến đấm vào bụng Thiên. Bình thường hai người là những ma cà rồng mạnh nhất Tiêu Dao, lời nói và hành động lúc nào cũng khiến kẻ khác khiếp sợ lùi về sau. Một người chúa tể, một người là Nam Vương. Cả hai đều muốn tấn công đối phương khiến bá khí tỏa ra nghi ngút. Phòng tập trở thành chiến trường. Đám thuộc hạ bất giác tránh sang nơi khác. Họ không đứng về phía Nam Vương nhưng cũng chẳng thể ngăn chúa tể nổi trận lôi đình.

Lúc này, dù có là Quốc Vương sống dậy thì cũng không thể ngăn cản!

Rầm.

Khung cửa sắt đổ sập xuống đất, sàn gỗ bị lực tác động bắt đầu xuất hiện nhiều kẽ hở lồi lõm. Nhiều luồng khí dày đặc vây quanh hai thân thể cường tráng, mùi vị của sự nguy hiểm lan tỏa khắp không gian. Trên người Thiên nhanh chóng xuất hiện những tia gió màu lam, trong chốc lát, anh biến ra một thanh gươm sắc bén ánh lên vệt sáng quỷ dị. Richard bình thản nhếch mép, trên tay liền xuất hiện một thanh gươm cổ xưa mang theo mùi tanh của máu. Đám thuộc hạ nhận ra tức khắc.

Thanh gươm đó là gươm của quỷ.

Chúa tể luôn dùng nó kết liễu những con mồi mạnh nhất.

Máu của chúng được gươm cổ hấp thụ, chuyển hóa thành bá khí mạnh mẽ.

Chúa tể, lẽ nào muốn…

Nhìn thấy thanh gươm trên tay Richard, Thiên cười gượng: “Chơi lớn vậy?”

Bất chấp tính mạng, Thiên xông thẳng qua chỗ Richard. Tấn công trực diện. Richard đỡ được đòn tấn công, anh xoay người tung ra chiêu thức đoạt hồn. Trong nháy mắt Thiên lập tức nghiêng người. Thành công vượt qua. Hai lưỡi gươm chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai. Tiếng gió gào thét càng làm bầu không khí trở nên căng thẳng. Đám thuộc hạ giật thót tim. Đã lâu rồi không nhìn thấy những chiêu thức dọa người đến vậy. Cả bọn im lặng dõi theo trận đấu bất phân thắng bại.

Vèo.

Ầm ầm ầm

Vụt.

Treo mình giữa không trung, Richard hờ hững nhìn từng đường gươm của Thiên rồi lập tức nhào tới. Lưỡi gươm nhắm thẳng đến cổ của Thiên như sắp lấy đi mạng sống của anh, nháy mắt đã chuyển hướng. Gió thổi vù qua mái tóc, hơi thở của quỷ chứa toàn mùi máu. Thiên khụy một gối xuống sàn gỗ. Bá khí quanh người tan dần.

Kịch!

Leng keng

Keng

Thanh gươm mất đi trọng lực, rơi tõm xuống đất.

“Phụt...!”

Cổ họng xuất hiện mùi vị tanh nồng, thứ chất lỏng ấm nóng chậm chạp trào ra khỏi khóe miệng. Đưa tay quệt một đường ngang miệng, Thiên nâng người đứng lên. Vì giữ lại chút thể diện cho anh mà Richard không trực tiếp dùng gươm chém thẳng một nhát, thay vào đó lại dùng bá khí… đánh lén vào ngực anh. Ngoài chúa tể thì còn tên nào có khả năng làm anh bị thương. Hừ. Tức chết. Anh nhịn. Nhịn.

Có thể nhịn được?!?

Cụp mắt, Thiên âm thầm dùng lực ở tay phải tạo ra một đòn bá khí đáp trả Richard.

Vèo.

Xoẹt.

Richard khẽ nhíu mày, hướng ánh mắt phẫn nộ nhìn Thiên.

Thiên khá bất ngờ khi thấy Richard cử động thân người. Anh đã đánh trúng nhưng chiêu thức của anh chả là gì đối với Richard. Nếu không phải… Dùng ánh mắt đuổi sạch đám thuộc hạ xung quanh đi, Thiên bước nhanh tới cạnh Richard. Bá khí anh tạo ra vô tình đánh trúng vết thương trên bụng Richard. Tuy nét mặt không hề thay đổi, nhưng chắc chắn lực đánh đã làm miệng vết thương bị tác động không ít.

“Anh dám?”

Gầm gừ trong họng, Richard đánh Thiên văng ra xa.

Rầm!

“Hự… cậu…”

Ôm ngực, Thiên khó nhọc đứng dậy.

“Anh không cố ý, thằng nhóc này!”

“Khốn khiếp.”

“Cứ mắng đi.”

“Cút.”

“Để anh xem vết thương của cậu.”

“CÚT.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện