Dịch giả: Dương Thiên Mạc



– Hội trưởng…

– Tiểu Hùng về rồi đấy à? – Em xin lỗi, đã để hội trưởng thất vọng ạ.

– Anh biết rồi. Học tỷ của chú thật ra đã sớm có lời tiên đoán… thất bại thì thất bại thôi, nhưng mà cơ hội tiếp theo phải biết nắm chặt. Chú cũng biết, người muốn gia nhập “Hội học sinh” có rất nhiều nhưng ở trong hội có nhiều người mình vẫn tốt hơn!

– Vâng hội trưởng…

– Cố gắng nắm chắc đấy! Mặc dù chú là do cái thằng Bạch Ngạo kia giới thiệu tới nhưng vì công bằng, anh chỉ có thể cho chú thêm một cơ hội nữa thôi.

– Vâng.

– Sao, lần này có hạt mầm nào tốt chứ?

– Có thì cũng có nhưng mà… tuổi thọ của nó ngắn quá. Thằng kia có trí lực những 7 điểm nhưng tuổi thọ lại chỉ có 34 năm thôi, thật sự quá ít!

– Tuổi thọ? Ha ha, cái thứ này có ý nghĩa sao? Nếu như không tệ thì thử bồi dưỡng xem sao. 7 điểm trí lực, cũng coi như là nhân tài.

– Vâng, em sẽ làm công tác tư tưởng với nó.

– Thôi bỏ đi, để Bạch Ngạo làm. Chuyện lừa người thằng đấy thành thạo nhất. Ban đầu cậu đổi huyết thống Người Sói không phải cũng là vì nó đột nhiên muốn tự mình xây dựng “Hiệp hội Người Sói” cho nên mới muốn lừa thêm người gia nhập đấy thôi?

– Nhưng mà, hội trưởng, em vừa nghe nói học trưởng Bạch đánh cuộc thua học tỷ Thường và học trưởng Tôn, dường như… dường như phải mang vòng hoa hồng chạy quanh trường một vòng. Với tính tình của học trưởng Bạch, chắc là đã đi trốn ở nơi nào rồi.

– Ha ha! Dám đi đánh cuộc với Thường Thanh và Tôn Càn Khôn, cái thằng này từ trước giờ toàn thua nhiều thắng ít. Quên đi, vậy thì cậu đi xem một chút, tận lực đừng để “bên kia” giành người trước.

– Vâng hội trưởng. Vậy thì em xin phép đi trước.

– Đi đi, thay anh hỏi thăm Tiểu Văn Tử với Tiểu Trạch.

– Vâng hội trưởng.



Nhắc nhở: “Sinh viên năm nhất” Doãn Khoáng, tay bạn lâm vào trạng thái “tê dại”, sẽ bị tê liệt bốn tiếng đồng hồ.

Lúc Doãn Khoáng kiễng chân chạm vào vòng hoa hồng kia, trong đầu đột nhiên xuất hiện nhắc nhở như thế.

Gần như cùng một lúc, cậu cảm thấy cánh tay phải của mình bị điện cao thế chạy qua, rất tê dại. Sau đó, cả cánh tay phải mất tri giác thả lỏng xuống. Mà bởi vì tay phải của hắn vẫn còn nắm vòng hoa hồng cho nên nó cũng theo bàn tay bị kéo xuống.

– Hí! Con nhỏ chết tiệt, yểm hẳn “Nguyền Rủa Trói Buộc”, lông của bổn đại gia đều bị dứt ra hết rồi, hỏng hết cả kiểu tóc!

Con sói mở cái miệng to như chậu máu mắng lớn, sau đó hàm răng trắng bóc lại nghiến vào nhau phát ra tiếng ken két.

– Ê thằng kia, mày có sao không đấy? Anh quên không nói cho mày biết, trên cành hoa hồng kia đã bị một con nhỏ đáng ghét yểm “Nguyền Rủa Tổ Hợp”… Mà quên đi, dù sao vòng hoa cũng được lấy xuống.

Lúc này, con sói kia mới để ý đến Doãn Khoáng vẫn bị hắn bỏ mặc bên cạnh.

Con sói này đứng trước Doãn Khoáng trông có vẻ tùy ý nhưng Doãn Khoáng lại cảm thấy nó như một ngọn núi to lớn vắt ngang trước mặt mình. Hắn cảm thấy sợ, tưởng chừng như bị ép đến không thở ra nổi. Cho nên, hắn không tự chủ được bước lùi ra xa một chút, hy vọng dùng khoảng cách để trừ bỏ cảm giác áp bách này.

Doãn Khoáng nói:

– Không có gì ạ, chỉ là tay phải bị phán định tê dại trong bốn giờ.

Sau đó, Doãn Khoáng không nhịn được hỏi:

– Thật ra thì học trưởng cũng có thể tự lấy xuống được mà, sao lại cần nhờ em ạ?

– Làm sao hả thằng kia? – Sói trắng vươn đầu về trước một chút.

– Bổn đại gia sai khiến có chút việc mà mày cũng oán hận à? Chẳng phải chỉ tê dại có bốn giờ thôi hay sao, có cái gì mà không qua được? Được rồi, nể mặt mày vì anh mà trúng chú ngữ, anh nói cho mày cũng không sao. Đây là danh dự nam nhi, hiểu không?

Doãn Khoáng trừng mắt, sau đó gật đầu, thật ra hắn chẳng hiểu gì cả.

– Gật cái đéo gì! – Sói trắng nói:

– Mà thôi bỏ đi, anh cần gì phải nhiều lời với thằng ranh mày nhỉ. A nha, quan trọng nhất là bổn đại gia hiện tại đã tự do, không cần phải nằm úp sấp ở chỗ này nữa. Aiz, nghĩ tới mình đường đường là một hội trưởng vậy mà lại phải biến thành hình sói, đội hoa hồng chạy quanh sân trường. Sao mình thấy nó giống với thành tích oanh liệt năm xưa, chạy tới dưới ký túc xá nữ sinh ôm cột điện hô to tôi là dê xồm nhỉ.

Vừa nói xong, sói trắng khổng lồ vương mình đứng dậy, cho nên Doãn Khoáng chỉ có thể nhìn thấy cằm nó. Hắn không cẩn thận xuyên qua hai chân trước của sói, nhìn về phía dưới bụng nó…

Cái mẹ gì mà lớn vậy!!

– Ê thằng oắt con, mày nhìn cái gì thế!

Con sói kia như con mèo bị dẫm đuôi, nhảy cẫng lên, thân thể nghiêng về phía trước, nhe răng với Doãn Khoáng. Nhiệt khí phun ra từ mũi nó khiến Doãn Khoáng bị đẩy lùi một bước.

– Cẩn thận tao tợp một phát nuốt mày vào bụng bây giờ!

Bộ dáng tàn bạo thế này, Doãn Khoáng không hề hoài nghi lời nó nói.

Doãn Khoáng run lên, vội vàng cúi đầu.

Đơn giản là vừa rồi trong nháy mắt đó hắn bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị cương châm xuyên thấu.

“Quả nhiên, những học trưởng này chẳng dễ trêu vào… không phải chỉ mới nhìn con chim một tý thôi sao. Cùng là giống đực cả có cái gì mà phải xấu hổ chứ?” Doãn Khoáng thầm nghĩ trong lòng.

– Hử?

Đột nhiên, con mắt lớn như cái lồng đèn của sói trắng lướt trên người Doãn Khoáng, sau đó cái mũi của nó hơi ghé sát vào, ngửi ngửi vài cái. “Thằng này mày không tệ đâu, trên người nhiều linh khí ra phết. Là mùi Tử Chân Nguyên, cũng không phải… trên người một tên ma mới làm sao có thể có mùi Tử Chân Nguyên? Chẳng lẽ…” Sói lớn nghiêng đầu suy nghĩ.

– Xem ra trên người chú mày nhất định có đeo pháp bảo. Ê này, không ngại thì cho anh xem chút đê. Yên tâm, anh chỉ tò mò thôi, loại linh khí này mặc dù đặc thù nhưng lại quá ít, anh còn chưa để vào mắt. Hơn nữa, anh cũng không dùng được nó, sẽ không đoạt của mày đâu.

Doãn Khoáng ngẩn người, nói:

– Trên người em? Làm gì có linh khí pháp bảo nào ạ, chỉ có mỗi tấm bùa hộ mệnh… là do mẹ em xin cho em. Học trưởng muốn xem thì cứ xem đi ạ.

Dù sao tấm bùa Táo Quân kia chỉ mỗi mình Doãn Khoáng mới có thể sử dụng, cũng không sợ học trưởng sói này đoạt mất. Mà xem ra vị học trưởng này cũng giống Hùng Bá, lựa chọn cường hóa huyết thống Người Sói, có lẽ anh ta sẽ không bần tiện đến nỗi cướp đồ của mình chứ. Hơn nữa, Doãn Khoáng sở dĩ thoải mái lấy ra như thế là cũng có suy nghĩ. Thử nghĩ xem Doãn Khoáng là ai và anh ta là ai, một tân sinh mới như Doãn Khoáng đứng trước học trưởng năm ba sẽ chẳng có chút sức chống cự nào, cho dù không muốn lấy ra cũng bị ép phải lấy ra. Đằng nào cũng thế, không bằng Doãn Khoáng hắn chủ động lấy ra trước, coi như tạo ấn tượng tốt trước mặt học trưởng.

– Ừm… ừm… không tệ, rất tốt! Thì ra không phải linh khí… mà là đồ trải qua rèn luyện thần lực, lại còn là thần lực của “Táo Quân”. Khó trách nó có mùi đặc biệt như vậy, mùi khói dầu…

Nghe sói lớn thầm thì, cái trán Doãn Khoáng rỉ ra mồ hôi lạnh.

Doãn Khoáng lại đeo chiếc bùa Táo Quân lên cổ lần nữa. Cảm nhận được ấm áp truyền tới lồng ngực, lòng hắn cũng như được tắm rửa dưới ánh mặt trời. “Mẹ… bố, em gái, chờ con, con nhất định sẽ sống sót trở về, nhất định sẽ đứng trước mặt mọi người một lần nữa!”

Sói lớn nói:

– Chú em cũng thật may mắn, có một người mẹ tốt, thuộc tính ẩn tàng +3 vận thế rất mạnh. Mặt khác, phía trên nó còn bám vào “tình thương vô tư của mẹ”, thậm chí còn mạnh hơn cả thần lực Táo Quân… cho nên, hãy cố mà sống cho tốt, nếu không, cậu sẽ có lỗi với mẹ mình.

Doãn Khoáng cười cười, vẻ mặt rất kiên định.

– Cảm ơn lời khuyên của học trưởng, em nhất định sẽ sống sót.

– Đúng rồi. – Sói lớn đột nhiên nói:

– Thấy chú mày cũng thuận mắt, chắc chú mày còn chưa đổi thuộc tính cường hóa đúng không?

Doãn Khoáng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ chủ đề câu chuyện của học trưởng sói xoay nhanh như thế.

– Em… tạm thời vẫn chưa ạ. Hơn nữa trợ giảng cũng nói tạm thời không cần đổi cường hóa gì. Em nghĩ trợ giảng hiểu biết hơn chúng em nhiều cho nên em đã nghe theo.

– Hắc hắc…

Học trưởng sói cười toe toét, đột nhiên lại đổi giọng nói:

– Này thằng em, khụ khụ, đã mang tiếng là học trưởng của chú em, anh có một con đường sáng chỉ cho chú đây… Khụ khụ, một con đường rất có tiền đồ, không chông gai, không chở ngại, con đường ánh sáng tràn đầy, có hứng thú không?

– Dạ thì…

Doãn Khoáng thật sự không theo kịp ý nghĩ của học trưởng sói, chẳng khác gì thiên mã hành không cả. Hơn nữa, nhìn khóe miệng ngoác đến tận mang tai thế kia… vẻ mặt này, làm sao lại giống như sói xám dụ dỗ cậu bé quàng khăn đỏ thế nhỉ?

Sói xám?

Cậu bé quàng khăn đỏ?

Doãn Khoáng cảm thấy đầu mình bởi vì suy nghĩ vớ vẩn mà sắp hỏng mất.

– Nếu đó là… châm ngôn của học trưởng, em nhất định phải nghe.

Học trưởng sói đột nhiên trừng mắt, nhìn Doãn Khoáng một cái.

– Thằng kia, vẻ mặt của mày như thế là sao? Chẳng lẽ mày cho rằng anh sẽ lừa mày à? Anh dám khẳng định, mày đang nghĩ, anh là con sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, còn chú mày thì là cô bé… à không, cậu bé quàng khăn đỏ kia, có phải hay không?

Doãn Khoáng lùi về sau một bước, khóe miệng hơi run rẩy.

– Học trưởng, anh bớt giận, bớt giận. Học trưởng oai hùng như thế làm sao có thể là sói xám kia được? Hơn nữa, anh nhìn em xem, em làm gì có bộ dáng của cậu bé quàng khăn đỏ.

– Hừ hừ! – Sói lớn cười lạnh:

– Thằng em đừng trách anh không nhắc mày, đứng trước mặt học trưởng việc đầu tiên phải nhớ kỹ đó là cung kính, việc thứ hai đó là thành thực. Tiếng nói tâm linh của bọn mày, các học trưởng học tỷ năm ba muốn đọc được quá đơn giản. Lần này nể mặt chú mày giúp anh một lần cho nên anh tha cho. Lần sau mà còn tái phạm, anh ném mày vào “hồ Tịnh Linh”, tha hồ mà tắm rửa, đảm bảo trọn đời khó quên.

Doãn Khoáng thầm giật mình, bắp chân run lên bần bật.

– Em… em xin lỗi, em…

– Thôi khỏi nhiều lời. – Học trưởng sói lắc lắc cái đầu sói to đùng của mình, nói:

– Anh chỉ muốn hỏi mày, có hứng thú cường hóa huyết thống Người Sói hay không thôi. Chú nên biết, huyết thống Người Sói vô cùng mạnh, gần như cầm cờ đi đầu trong tất cả các loại huyết thống. Ví dụ điển hình nhất, mày nhìn anh mày đây này, cái vuốt này của anh mày mà đập xuống thì có một trăm chú mày đứng đấy cũng ra bã hết. Đám học sinh năm nhất mới vào như chúng mày tốt nhất nên đổi loại huyết thống này, có thể hóa thân thành sói, các hạng thuộc tính cũng gia tăng phạm vi lớn, lực kháng tính các trạng thái tiêu cực tăng mạnh. Điều quan trong nhất là giá tiền đổi huyết thống Người Sói vào năm nhất khá rẻ. Loại huyết thống này quả thực sinh ra giành cho học viên năm nhất đấy! Thế nào, chú mày có hứng thú không? Hơn nữa anh cho chú mày biết nhá, sau khi đổi huyết thống Người Sói xong, chú mày có thể gia nhập Hiệp hội Người sói, anh sẽ tiến cử chú vào.

– A! Đúng rồi, anh còn chưa tự giới thiệu mình. Anh chính là hội trưởng của “Hiệp hội Người sói háo sắc”. Chú có thể gọi anh là học trưởng Bạch, cũng có thể gọi anh là hội trưởng đại nhân. Aiz, vốn tên còn có thể hay hơn nữa cơ nhưng mà từ “dâm đãng” bị Hiệu Trưởng ký tự hóa cho nên chỉ có thể để vậy. Nhưng không sao, tên vậy cũng đủ khích phách rồi. Hắc hắc, thế nào hả thằng em, được hội trưởng anh đây tự mình tiến cử, chú mày quá hãnh diện ấy chứ.

“Không thể tin!”

Đây là phản ứng đầu tiên của Doãn Khoáng, những lời mà vị học trưởng Bạch này nói tuyệt đối không được tin.

Nếu như học trưởng thật sự giới thiệu một huyết thống cường hóa rất có tiềm lực cho người mới thì tuyệt đối không nói nhiều lời như vậy, làm sao lại còn có thể chỉ ra nó tốt thế nào cường đại ra sao, nghe chẳng khác gì bán hàng đa cấp… Lấy đầu óc của Doãn Khoáng, làm sao hắn không biết gã học trưởng sói này đang lừa hắn.

Phải biết, đổi huyết thống liên quan đến tính mạng của bản thân, Doãn Khoáng làm sao dám tùy tiện đổi loạn? Nhưng mà hắn không thể cự tuyệt thẳng mặt, thế thì sẽ đắc tội với vị học trưởng này.

Vì vậy trầm mặc là thứ duy nhất Doãn Khoáng có thể làm.

Học trưởng sói dùng cặp mắt đèn lồng của mình để nhìn Doãn Khoáng, nói:

– Này thằng em, mày không tín nhiệm anh à?

Thật ra lúc này trong lòng sói ta cũng rất bồn chồn. “Quả nhiên… trí lực 7 điểm không dễ lừa như thế. Như thằng bé Hùng Bá kia có phải ngoan không, chỉ hai ba câu đã xong. Aiz aiz, cũng đâu thể bắt buộc thằng này đổi huyết thống Người Sói, thế thì mất mặt quá. Nếu để cho người khác biết được chuyện này, họ lại chẳng cười cho thối mũi. Chỉ có thể lừa gạt dụ dỗ nó thôi… nhưng mà, thằng này đúng là vắt cổ chày ra nước, tính sao để vặt được chút gì đó trên người nó đây. A a a, khó, khó…”

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy không có tí chút sức lực nào, cho nên đành phải quơ đầu nói:

– Thôi bỏ đi, thích hay không thì tùy. Chú mày sau này đừng có mà hối hận, hừ!

Nói xong, học trưởng sói liền quay mông rời đi.

– Aiz, về thay quần áo. Áo đuôi én màu trắng dù sao vẫn đẹp hơn là bộ lông màu trắng…

– Đây… đây rốt cuộc là thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện