Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Khi mà Doãn Khoáng ngây ngốc nhìn học trưởng sói lắc mông rời đi, hắn hoàn toàn không biết một đôi mắt cách chỗ hắn không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn, còn cả học trưởng sói càng đi càng xa kia nữa. Phía sau cặp mắt kính, một đôi mắt đen láy chớp lóe trong bóng tối.

– Có nên… thừa dịp cơ hội này giải quyết luôn hay không nhỉ? Vương Ninh nấp trong bụi cỏ màu đen, đôi môi hơi mấp máy, thanh âm kia nhỏ đến nỗi chính bản thân hắn cũng không nghe rõ.

– Nếu thật sự giống như tên Hùng Bá kia nói, trong đại học chỉ cần chết một lần là sẽ chết thật, hay thừa dịp lúc này diệt trừ nó luôn… Mặc dù mình cũng không thèm để ý nhiều nhưng giữ một phần tử không an phận ở bên người, diệt cỏ không tận gốc, di hoạn vô cùng. Rốt cục có nên làm hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Ninh chậm rãi hạ tay xuống, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân. Đầu ngón tay di động rất nhỏ, một tia chớp màu đen lóe lên giữa các ngón tay của hắn.

Nanh Sói!

Chính là con dao này, lúc đó đã nhẹ nhàng cắt đứt cổ họng Doãn Khoáng.

Nhưng mà, cái vũ khí đen nhánh kia còn chưa rút ra hết một phần tư, cơ thể Vương Ninh đột nhiên cứng đờ lại.

Cảm giác đó chỉ chớp lóe lên rồi biến mất, Vương Ninh vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như cũ, một tay chống trên mặt đất, một tay vuốt mắt cá chân, người khom đầu cúi, cứ thế chẳng nhúc nhích một li, ai không biết còn cho rằng đây là một bức tượng điêu khắc.

Không biết bao lâu sau, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán rồi chậm rãi đi qua đầu lông mày, lướt qua gương mặt, sau đó treo ở cằm, cuối cùng nhỏ giọt lên mu bàn tay.

Mà ở phía xa, học trưởng sói đột nhiên chớp mắt một cái, sau đó quơ quơ cái đầu sói khổng lồ, nghĩ trong lòng: “Thú vị, một tên học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba lại có thể tỏa ra sát khí… khà khà, không biết lần này Hiệu Trưởng tuyển những thành phần biến thái gì, xem ra sau này có đủ trò để chơi rồi. Khà khà, thằng nhóc 7 điểm trí lực, coi như bổn đại gia vừa mới trả lại nhân tình cho chú…”

Tiếng khịt mũi như có như không vang lên, cuối cùng biến mất sau khúc quanh của tòa nhà phía xa.

Ực ực…

Đợi đến khi con sói kia thu lại ánh mắt của nó, Vương Ninh mới khó khăn nuốt nước bọt một cái, sau đó thân thể mềm nhũn ngã ra đất. Cả người hắn đẫm mồ hôi lạnh, giống như vừa mới vớt ra từ trong nước.

– Vừa rồi… rốt cục… rút cục là ánh mắt thế nào?

Ánh mắt thế nào?

Vương Ninh không cách nào miêu tả. Hắn thậm chí còn không dám hồi tưởng lại cái cảm giác vừa nãy… cảm giác như linh hồn bị hút ra khỏi thân thể vậy! Không sai, Vương Ninh thấy linh hồn của mình như bị lấy mất!

Vừa rồi, khi con sói kia liếc mắt một cái, hắn cảm giác như có bàn tay to nắm chặt lấy tim mình, sau đó hung hăng bóp mạnh một cái. Tiếp đó, Vương Ninh mất đi khống chế đối với thân thể, thậm chí còn không kiểm soát được linh hồn, cứ để nó bay ra, cách thân thể ngày càng xa.

Mặc dù không còn kiểm soát với cơ thể nhưng cảm giác đau đớn truyền tới đại não vẫn rất rõ ràng.

Cơ bắp toàn thân cứ như bị dao đâm. Lưỡi dao lách vào giữa xương và múi cơ, cạo đi một đường ngọt xớt, tách chúng nó ra làm hai. Cho dù trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhưng chỉ trong chớp mắt Vương Ninh gần như sẽ phải kêu lên thảm thiết… đáng tiếc tiếng kêu đã mắc ngẹn trong cổ họng, không thể thoát ra ngoài, bí bách khiến con người ta nghẹt thở.!

Vương Ninh co quắp trên mặt đất, hắn tuyệt đối không muốn nếm thử cái cảm giác vừa rồi nữa… Ánh mắt kia, xin đừng có tới nữa! Hắn thậm chí tình nguyện tự đâm một đao vào tim mình cũng không muốn tiếp tục bị hành hạ phi nhân tính như vừa rồi.

– Đây… đây chính là thực lực của… học trưởng sao? Chỉ cần… chỉ cần một ánh mắt… chỉ một ánh mắt…

Vương Ninh cắn chặt môi dưới, cho dù nó đã rớm máu nhưng hình như cậu cũng không biết.

– Cứ chờ xem… chờ xem! Sẽ có một ngày… Vương Ninh này, không, Ninh Vương này có thể trong thời gian gần ba năm sau khi xuất đạo, dựa vào thực lực của mình tiến vào top 3 “Bảng Tân Thủ” của Liên minh sát thủ. Ở chỗ này, tao cũng có thể gầy dựng lên danh tiếng “Ninh Vương”! Cuối cùng có một ngày, tao sẽ đạp chúng mày xuống dưới chân!

Không biết là vì kháng cự sự sợ hãi lưu lại trong lòng hay là vì làm chứng cho chí hướng của bản thân, hoặc cũng là vì nhắc nhở cho sỉ nhục ngày hôm nay, Vương Ninh rút Nanh Sói ra, đặt nó ở mi tâm mình, dùng sức vạch một đao.

Máu nóng chảy dọc theo sống mũi, chảy cả vào mặt của hắn…



Học trưởng sói biến mất không lâu sau, Doãn Khoáng liền không để ý đến nữa.

Hắn càng muốn tin đây là một lần gặp gỡ tình cờ hơn, bởi vì hắn thật sự không muốn gặp lại lão sói kia nữa!

Nói thật, cảm giác ăn nói khép nép vô cùng khó chịu. Mặc dù gã học trưởng kia cũng không muốn Doãn Khoáng một mực cung kính với hắn nhưng loại uy áp được phóng ra từ những động tác giơ tay nhấc chân đơn giản đó cứ như là sóng biển, liên miên hết đợt này đến đợt khác đánh thẳng vào Doãn Khoáng, khiến hắn phải lùi lại, không thể không cúi đầu.

“Thực lực của học trưởng này thật ghê gớm! Cho dù mình ở trước mặt Hùng Bá cũng chỉ cảm thấy vô cùng nguy hiểm thôi, nhưng mà ở trước mặt gã đó… mặc dù không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào nhưng sự sợ hãi khó nói lên lời đó… càng kinh khủng hơn cả uy hiếp tới từ cái chết!”

Nghĩ tới đây, Doãn Khoáng không khỏi hít sâu một hơi, dùng hết sức lắc đầu. “Doãn Khoáng, phải sống sót đúng không! Chỉ là phải sống sót thôi… sống sót, cuối cùng rồi sẽ có một ngày ở cái trường đại học thần kỳ này, mày sẽ trở nên mạnh mẽ! Năm sau… khi đợt tuyển tân sinh mới đến, lại có những người giống như mày lúc này, cung kính gọi mày một tiếng học trưởng! Dĩ nhiên, quan trọng hơn cả vẫn phải là… về nhà!”

Có lẽ là vô tình trùng hợp, có lẽ là do an bài ngầm nào đó, hai tân sinh vừa mới vào trường, đều cùng một thời khắc định ra cùng một mục tiêu. Hai người đều lập được con đường tương lai riêng biệt, bắt đầu “chinh chiến gian khổ” ở “đại học”.

Lúc Doãn Khoáng đứng dưới cái gọi là “ký túc xá nam sinh số 33”, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên rất cổ quái.

Mà vẻ mặt này không chỉ mình hắn có, còn cả những “sinh viên năm nhất” đang dần tụ tập tới đây cũng thế.

– Ôi đờ mờ! Đây là chỗ sau này mình phải ở á? Có lầm hay không vại, không phải đùa nhau đấy chứ?

– Tao, mày đừng nhìn, tao cũng không biết! Tao chỉ dựa theo trí nhớ ở trong đầu rồi đi đến đây thôi!

– Mẹ kiếp! Trợ giảng đâu? Trợ giảng đi đâu rồi, tao muốn hỏi bọn nó, đây là ý gì, không phải là nguyền rủa chúng ta chết sớm đấy chứ? Nào có chuyện người sống lại ở trong đây…

– Suỵt! Nhỏ giọt một chút, mày không muốn sống à? Cẩn thận học trưởng Bá Tước hút khô máu của mày cho xem, xem mày còn dám làm càn thế không.

– Ách, tôi… tôi chỉ nói một chút, nói một chút thôi… nhưng, nhưng chỗ này thật sự không thể ở được, nếu không cậu đi thử một chút xem!

– …

– …

Dần dần, những tân sinh hội tụ đến “ký túc xá nam sinh số 33” càng lúc càng đông, tràng diện cũng ngày càng náo nhiệt. Tất cả mọi đề tài đều vây quanh “ký túc xá nam sinh số 33” này… Được rồi, tạm gọi nó là “ký túc xá” đi, nhưng thật ra thì nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng giống như một đống quan tài xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp.

Không sai, quan tài!

Từng chiếc quan tài một dựng thẳng đứng, sau đó tạo thành một tòa kiến trúc cao mười mét, rộng ba mét rất quái dị…

Tòa kiến trúc này tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều có chín quan tài dựa sát vào nhau. Hai cái quan tài dựng lên, đứng sát bên nhau cũng phải chiếm khoảng cách ba mét. Bên cạnh mỗi chiếc quan tài dựng đứng đều có thắt một sợi dây, rõ ràng là muốn leo lên tầng thì nhất định phải túm sợi dây mà trèo lên.

Đúng là không thể tượng tượng được rốt cục là thứ gì có thể khiến nhiều quan tài dựng đứng chồng chất lên nhau, lại còn rất là vững chãi thế này. Nếu như không phải hình dáng nó quá quái dị thì đúng thật là như một nhà trọ sang trọng.

Không chỉ “nhà số 33”, cách chỗ này khoảng hơn mười mét còn có hai tòa nhà ở bên trái và bên phải, theo thứ tự là “nhà số 34” và “nhà số 32”. Ngoại trừ mấy con số và chữ trên tấm bảng lớn có hình cây nấm ra thì những thứ khác đều giống y như đúc, cứ như là được phục chế lại vậy.

Mà trên bảng của mỗi chiếc quan tài còn có mấy chữ cái, chính là số hiệu của chiếc quan tài. Đương nhiên, có lẽ gọi là “biển số nhà” sẽ thích hợp hơn một chút.

Chẳng trách tại sao mọi người lại bất mãn và oán giận như thế, thật sự là khiến người ta không thể đón nhận được.

Để cho một người đang sống nhăn răng thế này đi vào ở trong quan tài… Những người có đầu óc bình thường một chút tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyện này. Thế chẳng phải là nguyền rủa bọn họ mau chết đi hay sao?

Chẳng hiểu ra làm sao tự dưng đi tới cái trường Đại học xui xẻo này, rồi thì trải qua một “cuộc thi nhập học” kinh tâm động phách. Vốn tưởng rằng mình có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi thoải mái một chút nhưng ai ngờ cái đống “phòng ngủ” xuất hiện trước mắt kia không khác gì bom hạng nặng nổ tung trong đầu.

Doãn Khoáng đứng trong đám người, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dần trông thấy người quen tới, Tăng Phi, Ngụy Minh, Lê Sương Mộc, cuối cùng là Vương Ninh. Ba người Tăng Phi, Ngụy Minh và Vương Ninh lần lượt tiến tới chào hỏi, sau đó hỏi thăm Doãn Khoáng tình huống ở đây. Doãn Khoáng nói:

– Các cậu cũng thấy rồi đấy, mấy cỗ quan tài trước mắt này sẽ là “phòng ngủ” của chúng ta sau này. Ha ha, còn là mỗi người được ở một phòng riêng, ai cũng có phần hết.

Nói tới đây, Doãn Khoáng quay sang nhìn Vương Ninh:

– Vương Ninh, cậu ở quan tài số mấy?

Trông thì tùy ý hỏi vậy thôi chứ thực ra Doãn Khoáng cũng đang âm thầm mắng ở trong lòng, cầu mong cho Vương Ninh thật sự sớm vào “quan tài” đi. Vương Ninh ngẩn ra, cũng không nghĩ tới chuyện Doãn Khoáng có ý khác trong lời nói.

– Tôi ở số 44. Để tôi nhìn lại xem nào, ở tầng cao nhất, quan tài số 4…

Nói đến đây rồi, sắc mặt Vương Ninh mới thay đổi một chút, sau đó giả bộ cất tiếng cười nói:

– 44, thật đúng là điềm xấu mà… Hiệu trưởng nghĩ sao tự dưng lại cho tôi ở nơi như thế chứ?

Doãn Khoáng lắc đầu, nói:

– Tôi nghĩ, liệu đây có phải Hiệu trưởng muốn nhắc nhớ chúng ta không được phép lơ là, cũng không được phép ngủ gật một giây một phút nào. Cái chết vẫn luôn đi theo bên cạnh, nếu như không cố gắng, chỉ sợ chết cũng không có quan tài bọc thây.

Ngụy Minh đột nhiên nói:

– Ok ok! Đừng nói mấy chuyện xui xẻo này nữa. Tôi mặc kệ quan tài gì, hiện tại tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật đã thôi. Aiz, nhưng mà quan tài dựng hết lên thế này… chẳng lẽ muốn chúng ta ngủ đứng sao?

Vừa nói, Ngụy Minh vừa đi tới “quan tài” số 11, tiện tay đẩy nó ra.

Xem ra, số 11 hẳn là của hắn ta.

– Ế, không đúng!

Ngụy Minh vừa mới mở quan tài ra xong đột nhiên kêu lên một tiếng đầy kinh hãi. Hắn ta tò tò đi nhìn xung quanh cái quan tài, sau đó mới thò đầu nhìn vào bên trong, miệng thì hô lớn:

– Này, Vương Ninh, mấy người qua đây mà xem! Trong quan tài có đường hầm. Thì ra không gian bên trong lớn thế này, thần kỳ quá đi mất!

Lúc này, ở những chỗ khác cũng vang lên những tiếng la tương tự, có vui mừng, có kinh ngạc. Ở đây cũng có không ít những người dũng cảm, hay nói đúng hơn là điên cuồng đã thử đi mở cửa quan tài ra. Kèm theo sau đó chính là mấy tiếng kêu của họ.

– Oa! Thì ra bên trong lớn thế. Hơn nữa Hiệu trưởng còn nói có thể tùy theo suy nghĩ trong đầu khiến khung cảnh bên trong biến đổi, lớn nhỏ tùy ý. Tôi vừa mới thử một chút rồi, không ngờ thật sự có thể biến thành Kim Loan điện.

– Bên này cũng thế, biển xanh cát trắng đẹp mê hồn. Ha ha, đây chính là chỗ mình ở sau này sao? Quên mẹ nó sầu!

– …

– …

Những tiếng kêu không ngừng vang lên, hơn nữa lại còn càng ngày càng nhiều. Dần dần, mọi người đều chui vào “quan tài” của riêng mình, “rầm” một cái đóng kín nắp quan lại. Cho nên, âm thanh ầm ĩ ngày càng ít.

Sau khi nhìn thấy sự thần kỳ ở chỗ Ngụy Minh xong, Tăng Phi cũng không nhịn được nữa, cất tiếng chào hỏi một câu rồi cũng chui vào “quan tài” số 13 của mình. Ờ được rồi, từ nay chúng ta không dùng cái từ xui xẻo kia nữa mà sẽ thay bằng từ “phòng”.

Vương Ninh cất tiếng cười ha hả, nói:

– Biết mà, sớm nên nghĩ tới chứ nhỉ. Hiệu trưởng làm sao có thể cho chúng ta nằm trong quan tài được. Ha ha, Doãn Khoáng, cậu ở số bao nhiêu?

– Số 29, tầng thứ 2, phòng 9. Ừm, ở bên kia.

– Aiz, tôi thì phải bò lên tận tầng bốn cơ. Nếu nó không tồi, tôi cũng mau chóng muốn đi xem một chút… xem phòng tôi trông thế nào.

Nói xong, Vương Ninh nắm lấy một cái dây thừng, dễ dàng đạp chân leo lên trên.

– Vậy gặp lại sau!

Nói xong, Doãn Khoáng cũng đi tới hàng cuối cùng, ngửa đầu lên nhìn con “số 29” thật đẹp mắt kia.

– Số 29, ha ha, thật trùng hợp. Ngày sinh âm lịch của mình là 29/2. Chỉ mong đây đúng là con số may mắn của mình.

– Bất hạnh thật, tôi ở số 28, ngay cạnh bên nhà cậu.

Lê Sương Mộc đột nhiên đi đến bên cạnh Doãn Khoáng, nhếch mép cười nói. Doãn Khoáng lén liếc nhìn phòng “số 44” một cái. Thấy Vương Ninh đã vào trong rồi liền tiến tới trước mặt Lê Sương Mộc, vươn tay ra nói:

– Cảm ơn, hợp tác vui vẻ!

– Cậu khách sáo rồi. Nhưng mà, một đấm kia của cậu thật sự dùng lực không nhỏ đâu. Tôi không ngờ cậu lại khỏe thế.

– Cú đá của cậu cũng đâu có vừa.

Lê Sương Mộc cười nhạt:

– Cho cậu một lời khuyên, nếu như chưa nắm chắc được mười phần thì tốt nhất chớ trêu chọc Vương Ninh.

– Tôi biết chứ. Còn cậu thì sao, cậu không muốn đối phó với thằng đó sao?

– Tôi?

Lê Sương Mộc cất tiếng cười ha hả:

– Tôi không dính đến cậu ta, cậu ta cũng chẳng dính đến tôi… Nhớ đấy, cậu thiếu tôi một nhân tình.

– Món nợ khó trả nhất đúng là nợ nhân tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện