Dịch giả: Accel

Bên ngoài một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, những người sống sót của lớp 1204 tụ tập lại, đứng dưới mái hiên thương lượng cái gì đó. Ma ba nhân vật bị bọn hắn bắt cóc tới đã bị đánh thuốc mê nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Lúc này là 6h sáng giờ New York, cả đất trời vẫn còn lờ mờ. Cơn mưa phùn mịt mù đã trở thành cơn mưa to, hạt mưa nặng trịch rơi xuống những miếng sắt trên mái nhà phát ra những âm thanh "thùng thùng" trầm muộn. Thỉnh thoảng còn có tia chớp đánh xuống, sau đó là tiếng sấm rền vang. Gió cũng không chịu cô đơn, thổi đám cây không xa kêu lên sào sạt.

Ở giữa đám người, Doãn Khoáng có vẻ như đang diễn giải phương pháp của mình.

"Doãn Khoáng... Thật sự phải làm như vậy sao? Điều này... Quá điên cuồng...?". Nghe Doãn Khoáng nói xong, Bạch Lục nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tăng Phi ở một bên cũng nói: "Doãn Khoáng, tôi phát hiện đôi khi, cậu thật sự, thật sự... Trước đó lần giao dịch cùng công ty Umbrella cũng thế, bây giờ cậu lại có cái loại chủ ý này nữa...".

Ngụy Minh im lặng.

Lê Sương Mộc bình tĩnh vô cùng, chỉ nghe hắn nói: "Có thể thực hiện. Đáng giá để mạc hiểm".

Ba cô gái kia thì ánh mắt nhìn Doãn Khoáng cũng thay đổi, kinh ngạc, sợ hãi, còn có bội phục.

Doãn Khoáng khép quyển Bút Ký Tử Vong không trọn vẹn trong tay lại, nói: "Xác định như thế nha?". Thấy người thì gật đầu người thì trầm mặc, Doãn Khoáng lại nói: "Đã như vậy, bây giờ chúng ta cứ ăn cho thật no đi, nghỉ ngơi cho khỏe một chút, lát nữa bắt đầu bố trí.

Mọi người gật đầu.

-----------

Tạch...!

Công tắc điện nhà kho của nhà xưởng bỏ hoang được mở, sau một thoáng nhấp nháy, cả nhà kho đã sáng rực. Có lẽ là do đã quá lâu không được sử dụng, dây diện và bóng đèn đột nhiên tóe tia lửa nổ tung lên. Tuy rằng thiếu đi mấy cái đèn nhưng ánh sáng trong nhà kho vẫn đủ dùng.

Tất cả liền đứng ở cửa, quan sát tình hình bên trong. Chỉ thấy cả kho hàng toàn là các loại máy móc, rương thùng, khung sắt, vật liệu xây dựng... Có chỗ sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, cũng có nơi đồ đạc bừa bãi, xem ra đã lâu lắm rồi không có người ở đây. Những đồ vật bằng sắt không được sử dụng trong thời gian dài, không được bảo dưỡng, công thêm trần nhà rỉ nước cho nên chúng đã có thêm một tầng gỉ sét dày đặc.

Nói là nhà kho, thật ra chỉ là một nơi đồng nát sắt vụn chất đống, mà những vật này, tùy tiện lấy ra một thứ cũng có thể đe dọa đến tính mạng. Cho nên khi chính thức thấy rõ tình cảnh trong nhà kho, không ít người sắc mặt thay đổi có chút khó coi.

Bạch Lục nói: "Doãn Khoáng, không có cách nào khác sao? Ta không phải sợ chết, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy, cực kỳ... quái dị. Cảm giác giống như chúng ta tự mình đứng trước họng súng của Tử Thần tìm chết vậy? Không được tự nhiên lắm".

Doãn Khoáng nói: "Còn có một biện pháp khác... Thả mấy nhân vật kia đi, chúng ta theo đuôi sau đó chờ cho đến khi họ bị thiết kế rồi cứu. Có lẽ còn phải bắn nhau với cảnh sát Mỹ một phen. Đồng thời còn phải phòng bị Tử Thần".

Bạch Lục ặc một tiếng: "Coi như ta chưa nói gì đi. Được rồi, cứ làm thế đi. Ít nhất quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Nói đi, bây giờ chúng ta làm gì đây?".

Doãn Khoáng lấy ra mấy trang giấy, đưa cho đám Bạch Lục, Đường Nhu Ngữ, Lê Sương Mộc, nói: "Tôi đã sớm thăm dò nơi này rồi, cũng đã thiết kế một loạt phương thức tử vong. Các cậu cứ dựa vào cái này bố trí, đặt các đạo cụ vào vị trí chỉ định, lát nữa tôi sẽ kiểm tra từng cái. Nhớ là chỉ cần đặt vào vị trí, phải cực kỳ cẩn thận nữa. Tôi cũng biết là việc này rất quái dị...".

Ba người Bạch Lục tiếp nhận tờ giấy của Doãn Khoáng, cúi đầu nhìn kỹ, Bạch Lục sắc mặt hơi tái nhợt nói: "Ta nói Doãn Khoáng, ta thật sự là phục ngươi rồi. Ta thực là... Không biết nên nói như thế nào với ngươi nữa rồi. Ngươi không đi làm Tử Thần thì quá phí".

Đường Nhu Ngữ nói: "Tôi hiện tại đang cảm thấy may mắn vì cùng lớp với cậu đó".

Lê Sương Mộc không nói gì, lông mày chỉ hơi nhăn một chút.

Doãn Khoáng cười khổ lắc đầu, nói: "Chỉ cầm dám làm, ai cũng nghĩ ra được. Hơn nữa đây cũng là do hiệu trưởng và Tử Thần ép. Chúng ta vì sinh tồn, chỉ có thể làm như vậy. Mọi người chia nhau hành động đi".

Mọi người lên tiếng đồng ý, sau đó liền bận rộn.

------------

"Hmm... Thanh thép này có lẽ để ở đây? Chậc chậc, bị cái thứ này đâm xuyên không phải thành xiên thịt người sao... Chậc, thật là ác tâm mà". Bạch Lục lắc đầu, liền đem thanh thép to bằng cánh tay kia đặt lên một vị trí tương đối cao, một đầu kẹt trong khe hẹp, một đầu chỉ xuống đất. Bạch Lục vừa cúi đầu nhìn, thấy Phan Long Đào đang đặt mấy cái ống tròn trên đất, cười nói: "Tiểu Phan Tử, ngươi có cần tới thử xem không?". Nói xong cầm thanh thép chỉ hướng Phan Long Đào.

Phan Long Đào hoảng sợ, vội vàng thối lui: "Bạch ca, tha cho ta đi? Cái này... không đùa được đâu".

Bạch Lục đứng ở trên kệ sắt cười ha ha một tiếng, đột nhiên cái giá rung một cái, liền đổ về phía sau.

"Đ*t mẹ!". Bạch Lục kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng khởi động hình thái nửa người sói, đạp chân một cái, nhảy vèo lên một cái rương gỗ cách đó không xa. Khi hắn quay đầu nhìn lại, thấy cái giá kia đã đổ sập trên đất, đồ vật gỉ sét trên giá vung vãi khắp nơi.

"Con mẹ nó, không cần dọa nhau thế chứ". Bạch Lục thở ra một hơi, lui, đột nhiên ngừng lại, vì chiếc rương gỗ đã bị hắn giẫm nát, cả người Bạch Lục ngã về phía sau.

"Không thể nào...".

Chỗ này chính là đài cao 3m, ngã ngửa đầu như vậy làm sao chịu được.

Bịch một tiếng, Bạch Lục không có chỗ nào mượn lực liền nện mạnh xuống đất. Con mắt Bạch Lục trợn ngược, thanh thép lúc nãy chính tay hắn đặt, lúc này lại rớt xuống hướng tới chỗ hắn.

"Cái này chính là tự làm tự chịu trong truyền thuyết sao...".

Phan Long Đào cách đó không xa muốn chạy qua cứu lại giẫm phải cái ống tròn do chính hắn sắp đặt trượt ngã xuống đất.

Ngay khi Bạch Lục cảm thấy mình chắc chắn phải chết rồi, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, nắm chặt lấy thanh thép. Mũi nhọn của thanh thép chỉ còn cách đầu Bạch Lục 10cm.

Doãn Khoáng nhẹ nhàng để thanh thép xuống đất, nói: "Bảo cậu cẩn thận một chút không nghe. Nếu tôi không tới kịp thì cậu bị chính mình thiết kế chết rồi".

Bạch Lục hừ hừ hai tiếng đứng lên, vuốt cái ót nói: "Vừa rồi thật sự là quá kinh hiểm. Suýt chút nữa về trường rồi. Hế hế, ta được hiệu trưởng nhắc nhở, nói ta được cứu! 48h? Con mẹ nó, vậy mà cũng được!".

Doãn Khoáng mắt trắng dã, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Xem ra vẫn có lỗ hổng có thể chui. Tôi đều chuẩn bị tốt rồi, Tử Thần chỉ tác động một chút là có thể giết người, nhưng vẫn tính là thiết kế của Tử Thần, bởi vì Tử Thần có tham dự, hơn nữa còn là hành động chí mạng. Ha ha. Là họa hay là phúc chỉ cách nhau một đường chỉ, cậu lại có một khoảng thời gian an toàn không ngắn rồi. Hơn nữa, cậu đã chứng minh một việc".

Bạch Lục sững sờ: "Gì?".

Doãn Khoáng cười quỷ dị: "Tử Thần mắc câu rồi".

"...Móa!!". Bạch Lục bay thẳng đến chỗ Doãn Khoáng đưa ngón tay giữa ra.

"Được rồi được rồi, ngươi lợi hại, ngay cả Tử Thần cũng bị vào tròng. Nếu thế thì... Tử Thần và hiệu trưởng cũng thật cứng nhắc. Ha ha, hơn nữa hình như hiệu trưởng không nghĩ tới việc chúng ta có một kẻ biến thái như ngươi. Vậy mà nghĩ ra cách tự thiết kế rồi dụ dỗ Tử Thần". Bạch Lục lại càng bội phục Doãn Khoáng không thôi.

Ngẫm lại thì.. Cho tới bây giờ mọi người luôn tìm cách chạy trốn Tử Thần, làm gì có ai nghĩ tới việc thiết kế ngược lại Tử Thần. Đương nhiên nguy hiểm trong đó là điều không tránh khỏi. "Tự mình thiết kế" là một loại hành động tự đặt mình vào chỗ chết, người bình thường sẽ không làm như vậy. Đạo lý "tìm đường sống trong cõi chết" ai ai cũng hiểu, nhưng người có thể thật sự làm được thì có mấy ai? Bởi vì lại đạt được thời gian an toàn nên tròng lòng Bạch Lục rất khoan khoái dễ chịu, hắn duỗi tay ra, nói: "Mời lãnh đạo thị sát, ngoại trừ cái thanh này thiếu chút nữa đâm chết ta ra, những thứ khác, đinh sắt, dây thép, ống tuýp đều bày xong rồi. Có thể nói là sát cơ trùng trùng. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta phản ứng nhanh, cứu những nhân vật kia không khó. Bên này là chỗ an toàn, tất cả những vật nguy hiểm đều dọn dẹp hết rồi".

Nghe Bạch Lục nói xong, Doãn Khoáng xem xét một chút, gật đầu nói: "Rất tốt, cư vậy đi. Cậu chờ chút lại đem thép mang lên nữa là được. Các cậu có thể nghỉ ngơi. Đúng rồi, việc cứu Phan Long Đào giao cho cậu. Người này cảm giác phi phàm, rất hữu dụng đối với đoàn đội. Tận lực đảm bảo an toàn của cậu ta".

Bạch Lục vỗ ngực thùm thụp, nói: "Yên tâm đi, giao cho ta".

Sau khi dặn dò một phen, Doãn Khoáng lại đến khu vực Lê Sương Mộc phụ trách, còn nhìn thấy Tiền Thiến Thiến đứng ở một bên.

"Như thế nào rồi?".

Lê Sương Mộc đặt thùng dầu bên cạnh cái rương sau đó quay lại nói: "Tất cả đã sẵn sàng. Chỉ cần chờ thời gian an toàn của mấy nhân vật đó qua đi là có thể hành động".

Doãn Khoáng gật gật đầu nói: "Thời gian an toàn của cậu cũng qua rồi đúng không? Có nên đi vào thử xem hay không?".

Nếu như là người khác nói như vậy, Lê Sương Mộc nhất định sẽ cho là đang muốn hại hắn, nhưng Doãn Khoáng nói thì hắn lại bĩu mỗi: "Hoặc là bị giết chết, hoặc là tôi tự sát, nhưng tôi quyết định sẽ không tự mình muốn chết".

Doãn Khoáng cười: "Được rồi được rồi, Vậy cứ như thế, tôi lại qua bên Đường Nhu Ngữ nhìn xem. Vừa rồi Bạch Lục đã chứng minh, phương pháp của tôi hoàn toàn chính xác, có thể thực hiện. Tuy rằng hơi điên một chút".

"Điên thật". Lê Sương Mộc bổ sung một câu.

Tiền Thiến Thiến cũng nói: "Doãn Khoáng, thật không biết đầu của cậu làm bằng cái gì, cách này cũng nghĩ ra được".

Doãn Khoáng nhún vai: "Bị bức ra đấy. Được rồi không quấy rầy các cậu nữa".

"Hả?". Tiền Thiến Thiến nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt: "Cậu... Nói gì đó?".

Lê Sương Mộc lại vẻ mặt bình tĩnh, gật gật đầu.

Tiền Thiến Thiến thở dài âm u, nói: "Doãn Khoáng, cậu... cẩn thận". Nói xong liền vẻ mặt quật cường đi tới bên Lê Sương Mộc.

Doãn Khoáng cũng thở dài: "Cô gái này... Thôi, không liên quan đến mình".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện