Dịch giả: Accel

Đám Doãn Khoáng nhịn đến giữa trưa ngày thứ sáu. Trong lúc đó hoặc vô tình hoặc cố ý cũng đã có mấy người bị Tử Thần thiết kế. Đương nhiên, là Doãn Khoáng thiết kế, nhưng cuối cùng vẫn tính lên đầu Tử Thần. Sau đó bốn người Ngụy Minh, Phan Long Đào, Âu Dương Mộ, Đường Nhu Ngữ có được 48h an toàn. Tuy việc "tự mình thiết kế" của Doãn Khoáng đã hạ thấp độ khó của trò chơi, nhưng nó vẫn khắp nơi chí mạng như cũ, bởi vì Tử Thần không thể nào hoàn toàn dựa vào thiết kế của Doãn Khoáng, cho nên không phải lúc nào cũng thuận lợi được. Như trường hợp của Âu Dương Mộ, vốn là có thể cứu được dễ dàng, đột nhiên Tử Thần tăng thêm một loạt thiết kế, làm mọi người có chút không kịp trở tay. Nếu không phải Bạch Lục liều mạng giúp cô đỡ một kích cuối cùng, chỉ sợ cái đầu xinh đẹp cô đã bị chiếc móc sắt rơi xuống đâm xuyên.

Quá trình vô cùng hung hiểm, nhưng kết quả vẫn làm cho người ta phấn khởi vô cùng. Bởi vì cả nhà kho bỏ hoang đều nằm trong khống chế của đám Doãn Khoáng, những thứ Tử Thần có thể sử dụng đều nằm trong dự liệu. Chín người còn sống sót của lớp 1204, cho đến hôm nay mới chính thức nắm quyền chủ động trong tay mình.

Sau khi ăn trưa xong, Doãn Khoáng liền triệu tập mọi người, nói: "Còn có một chuyện quan trọng chúng ta không để ý đến. May là hiện tại còn kịp".

Bạch Lục hỏi: "Chuyện gì?".

Lê Sương Mộc một bên giành nói trước: "Chúng ta đã quên mất cảnh sát Mỹ. Nếu như chỉ ngây ngốc ở mãi nơi này chờ cuộc thi kết thúc, tôi nghĩ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ phải đối mặt với khốn cảnh bị cảnh sát vây quanh".

"Còn một việc nữa. Chính là Peter! Dựa theo trình tự tử vong, nếu như không giết hắn thì thiết kế của Tử Thần sẽ bị kẹt. Cho nên, trước hết phải giải quyết hắn đã".

Nghe Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc nói xong, tất cả mọi người đều biến sắc.

Ngụy Minh nói: "Không phải chúng ta đã che dấu rất cẩn thận rồi sao? Hơn nữa chỗ này cũng cách rất xa thành phố. Cảnh sát làm như thế nào mới tìm được chúng ta? Các cậu đừng nói bọn hắn dùng vệ tinh theo dõi. Còn Peter, hắn bị cảnh sát khống chế rồi, sao giết được".

Doãn Khoáng cười cười nói: "Vệ tinh theo dõi, không đến mức khoa trương như thế, Nhưng Lê Sương Mộc nói cũng đúng, tuyệt đối không thể coi thường lực lượng cảnh sát, cho nên chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật tốt. Không thể để đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Đừng quên Tử Thần mượn tay người khác giết "người nên chết" cũng tính là thiết kế tử vong. Giống như việc Sam giết Peter. Về phần Peter, chỉ có thể ép cảnh sát giao ra...". Nói xong, trong mắt Doãn Khoáng hiện lên một tia hàn quang.

Mọi người khẽ gật đầu, sau đó Bạch Lục hỏi Doãn Khoáng: "Chúng ta phải làm gì?".

Doãn Khoáng nói: "Cách thì tôi đã nghĩ kỹ rồi. Nhưng mà vô cùng nguy hiểm...".

"Hời ơi!". Bạch Lục phẩy tay, nói: "Đừng nói cái gì nguy hiểm hay không. Chúng ta lúc vừa bước chân vào "đại học" tham gia cuộc thi kia, lần đó không phải cũng nguy hiểm muôn phần sao? Trực tiếp nói ra đi".

Nghe Bạch Lục nói xong, tất cả đều không khỏi gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Doãn Khoáng nói: "Được rồi. Đã như vậy thì tôi nói thẳng. Biện pháp của tôi là, để một hai người gây hỗn loạn trong thành phố, hấp dẫn cảnh sát, sau đó lại uy hiếp họ giao Peter ra. Như vậy cảnh sát thành phố sẽ không tập trung sự chú ý vào những người khác, bọn họ tập trung đối phó kẻ gây hỗn loạn. Cho nên nói, người nhận nhiệm vụ này, chẳng khác nào phải đối mặt trực diện với cảnh sát thành phố, thậm chi còn có cả quân đội".

Bạch Lục ngẩn người, sau đó nói: "Tiểu Doãn Tử, không thể không nói, phương pháp này của ngươi cũng điên không kém. Nhưng tính khả thi cũng rất cao. Mọi người nghĩ sao?".

Mọi người cẩn thận suy nghĩ, cũng rối rít gật đầu, hoàn toàn chính xác, nếu như không muốn tất cả đều bị cảnh sát bao vây tiêu diệt tại nhà kho này, cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng vấn đề là, ai sẽ nhận nhiệm vụ này đây? Lê Sương Mộc nói ngay: "Doãn Khoáng không thể rời khỏi đây, tất cả ở đây đều cần cậu tọa trấn. Đường Nhu Ngữ, Âu Dương Mộ, hai người các cậu cũng phải ở lại. Kỹ năng của hai người đối với việc cứu mấy nhân vật kia lại càng có lợi. Lần thiết kế thứ hai của Tăng Phi vẫn chưa đến, cho nên cũng không thể. Bằng không nếu Tử Thần thiết kế còn có thể sẽ liên lụy đến người khác. Tiền Thiến Thiến cũng giống vậy...". Nói đến Tiền Thiến Thiến, Lê Sương Mộc cũng cảm thấy kì quái, tựa hồ cho đến tận bây giờ Tử Thần vẫn chưa thiết kế Tiền Thiến Thiến lần nào cả. Nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, vì vậy hắn tiếp tục nói: "Mà Bạch Lục, Ngụy Minh, Phan Long Đào, ba người các ngươi ba người các cậu đều trong thời gian an toàn, thêm tôi nữa, có thể miễn cưỡng tạo thành một tiểu đội".

Bạch Lục nhướng mày: "Lê Sương Mộc, không phải ngươi đang trong thời gian nguy hiểm sao? Hơn nữa tay...".

Lê Sương Mộc khua khua cánh tay duy nhất, nói: "Loại chuyện này không làm khó được tôi. Huống hồ, nói thật sao cho các cậu tôi không yên tâm. Các cậu không hề có kinh nghiệm tác chiến cùng lực lượng vũ trang. Trước đây lần ở trong Resident Evil cũng vì thế mà tổn thất nặng, tôi không thể để các cậu pham một sai lầm lần thứ hai. Nếu như mọi người không có ý kiến gì thì quyết định như thế đi".

Ngụy Minh tất nhiên không có ý kiến, hắn biết mình ở lại cũng không giúp được gì, lại đang an toàn, còn không bằng đi theo Lê Sương Mộc. Bạch Lục cũng không cần nói, phần tử hiếu chiến này nghe thấy có thể đánh nhau là ham rồi. Về phần Phan Long Đào, hắn cũng biết đây là một cơ hội, cơ hội dung nhập vào đoàn thể mạnh mẽ này. Tuy trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn cắn môi đáp ứng. Bởi vì hắn biết rõ nếu như không thể chính thức gia nhập vào đoàn đội này, tương lai sẽ rất khó khăn... Không khó để nhìn ra, đoàn đội trước mắt này, tất nhiên sẽ mạnh mẽ nắm giữ lớp 1204 trong tay, nếu như có thể sớm trở thành một thành viên trong đó, tương lai sẽ rất có lợi!

Doãn Khoáng nói: "Đã như vậy, các cậu cẩn thận một chút. Tốt nhất là có thể kiên trì được thời gian hai ngày. Còn việc làm thế nào để bức cảnh sát giao Peter ra, phải xem thủ đoạn của Lê Sương Mộc vậy".

Lê Sương Mộc vô cùng tự tin, hắn chỉ nói bốn chữ: "Không thành vấn đề".

Mặc dù xem trọng năng lực của cảnh sát, những vẫn để bọn họ ở trong mắt. Mà sự tự tin của hắn cũng làm cho hai người Ngụy Minh, Phan Long Đào có một cảm giác an toàn không rõ. Chuyến này tuy là hung hiểm dị thường, nhưng lại rất có khả năng thành công.

Trước khi đi, Đường Nhu Ngữ đột nhiên nói: "Lê Sương Mộc, nhờ cậu một chuyện. Nếu như... nếu như Tiểu Vân và Tiểu Vận còn sống, có thể đưa các cô ấy về đây được không?". Đường Nhu Ngữ cuối cùng vẫn không thể bỏ qua hai người bọn họ.

Lê Sương Mộc nói: "Xem tình huống như thế nào đã".

Đưa mắt nhìn bốn người Lê Sương Mộc rời đi, Doãn Khoáng liền nói: "Chúng ta cũng không thể để rớt lại phía sau. Kế tiếp, phải dựa vào chúng ta. Tăng Phi, bây giờ có thể thức nhân vật kia dậy rồi. Tạm thời chỉ đánh thức Nathan là được rồi".

Tăng Phi lúc này cũng đã điều chỉnh lại trạng thái, trên mặt không còn sự không đành lòng và do dự nữa, hiển nhiên hắn cũng biết bây giờ không phải lúc lòng dạ đàn bà, nếu không sẽ hại chết mọi người. Hắn gật đầu một cái, nói: "Được, tôi làm liền đây".

Doãn Khoáng hỏi lại đám Đường Nhu Ngữ: "Nathan chết như thế nào các cậu còn nhớ chứ? Nếu không thì nói lại một lần".

Đường Nhu Ngữ bĩu môi, nói: "Cậu cũng đừng xem thường chúng tôi chứ".

Doãn Khoáng ngập ngừng, cười khan một tiếng gật đầu.

Tiền Thiến Thiến đi tới hỏi: "Doãn Khoáng, tôi thì sao? Tôi phải làm gì?".

Doãn Khoáng nhìn về phía cô, thầm nghĩ: "Cô gái này đúng thật là một đại phiền toái. Không biết là Tử Thần cố ý hay sao, đến bây giờ vẫn không thiết kế, làm lúc nào cũng phải phân tâm chú ý sự an toàn của cô ta". Thầm than một tiếng, Doãn Khoáng nói: "Cô tự bảo vệ mình cho tốt là được rồi". Nói xong đi về phía Tăng Phi.

Tiền Thiến Thiến ngẩn người, sau đó sắc mặt liền ảm đạm, cắn môi cúi đầu, trong nội tâm tràn đầy ủy khuất: "Mình vô dụng như vậy sao? Các người đều chán ghét ta sao? Vì sao? Mình đến cùng đã làm sai điều gì?". Càng nghĩ lại càng thấy ủy khuất, giọt nước mắt to như hạt đậu chảy ra từ trong hốc mắt, nhưng nó có thể nói lên điều gì? Hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc an ủi một cô gái nội tâm bị tổn thương, còn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm.

Doãn Khoáng đi tới bên người Tăng Phi, thấy Tăng Phi đang tiêm cho Nathan cái gì đó mới hỏi: "Hắn lúc nào mới có thể tỉnh lại?".

Tăng Phi nói: "Khoảng chừng 10" nữa".

Doãn Khoáng gật gật đầu, nâng anh chàng da đen Nathan lên, sau đó đặt ở vị trí trước đó đã dự định.

Cuối cùng lại nhìn xung quanh một vòng, Doãn Khoáng lẩm bẩm nói: "Tử Thần, đến đây đi...".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện