Editor: Linh Đang
Diệp Kiều Lục đi theo Thi Dữ Mỹ đến ngã tư Hương Sơn.
Con phố này còn chưa đổ, mặt đường gồ ghề.
Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kiều Lục, đi thong thả. Vừa đi, còn một bên nhắc nhở, "Nơi đó có vũng nước, đừng giẫm."
Diệp Kiều Lục vô cùng nghe lời, vượt qua vũng nước nhỏ.
Thi Dữ Mỹ cười nói, "Thật ngoan."
Diệp Kiều Lục ngẩng đầu nhìn Thi Dữ Mỹ.
Khuôn mặt Thi Dữ Mỹ tú lệ, như gió xuân ấm áp.
Diệp Kiều Lục cũng cười, nhớ đến tối hôm qua Thi Dữ Mỹ kể chuyện cổ tích cho cô, hát những giai điệu trẻ con.
Xa xa La Tích nhìn thấy hình bóng hai người một lớn một nhỏ này, trên đầu Diệp Kiều Lục còn quấn băng gạc màu trắng. Cậu nhấc chân chạy về phía trước, "Dì Thi."
"Cẩn thận mặt đường." Thi Dữ Mỹ cao giọng khuyên.
La Tích giẫm phải hố lõm, nước bùn bắn tung tóe lên, nhưng cậu không để ý, vẫn chạy, mãi đến lúc đứng ở trước mặt Diệp Kiều Lục, "Cậu chính là Diệp Nghiêu Vũ Lục."
Diệp Kiều Lục không nghe rõ cậu nói cái gì xanh lá, cho là cậu chỉ nói nhanh, liền gật đầu.
La Tích nhếch miệng cười. Quả nhiên là tên kỳ quái.
Thi Dữ Mỹ ngồi xổm xuống, phủi ống quần La Tích, "Quần áo mới của cháu thoáng cái đã bẩn rồi."
La Tích tò mò hỏi: "Dì Thi, dì cùng với cậu ấy đi đâu thế?"
"Về nhà." Thi Dữ Mỹ giải thích nói: "Tiểu Lục tới nhà của dì làm khách."
Diệp Kiều Lục nghe, học La Tích như nhếch miệng cười.
Thi Dữ Mỹ lên lầu. Diệp Kiều Lục nhìn xung quanh phải trái.
Nhà này đã rất cũ, nước sơn của các bức tường giữa bậc thang đã bong ra từng mảng, phía trên còn có nhiều hình vẽ xấu lung tung.
Bậc thang lên gác coi như sạch sẽ.
Diệp Kiều Lục giẫm lên. Cô nhìn đôi giày mới màu trắng hôm qua mình mới đi, cùng bậc thang màu xám, tạo thành tương phản rõ ràng.
Cô bước lên từng bước một.
Đến tầng 6, Thi Dữ Mỹ đi đến cửa nhà. Nhà này của bà, cửa gỉ sắt loang lổ, đường vân ở cửa gỗ đều đã tróc hết.
Diệp Kiều Lục nhìn qua cửa nhà Thi Dữ Mỹ: 602.
Cô lại nhìn sang cửa nhà hàng xóm. Bên kia càng tệ hơn, một thanh của cửa sắt đã gãy.
Thi Dữ Mỹ mở cửa, dắt Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục, đây là nhà dì."
Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn lại.
Phòng khách không lớn, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm. Ở trên tường có một cửa sổ lớn.
Bên cửa sổ trên chiếc ghế, Diệp Kính đang ngồi. Nghe thấy âm thanh, cậu nghiêng đầu nhìn qua cửa.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, nửa bên mặt cậu xuất hiện vầng sáng vàng.
Diệp Kiều Lục nhớ đến thầy giáo dạy mỹ thuật có nói, "Ánh sáng thiên nhiên là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất."
Diệp Kính nhảy xuống chiếc ghế. Cậu mặc áo mỏng, gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm vạt áo của cậu bay lên.
Thi Dữ Mỹ thấy đau lòng, "Sao lại mặc ít như vậy." Bà buông tay của Diệp Kiều Lục ra, chạy nhanh vào phòng con trai lấy quần áo.
Diệp Kiều Lục cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nắm vào thành quyền.
Thi Dữ Mỹ lại lần nữa đi ra, trong tay nhiều hơn một chiếc áo khoác dày. Bà tiến lên phủ thêm cho Diệp Kính, "Bên ngoài mới mười độ. Tối hôm qua có đắp chăn bông dày không.”
"Con không lạnh." Cậu nói xong mắt nhìn Diệp Kiều Lục.
Cô lại lộ ra ánh mắt như con cún con.
Thi Dữ Mỹ túm lấy tay của Diệp Kính, có phần lạnh, "Ăn bữa sáng chưa?"
Cậu lắc đầu.
Bà chạy nhanh vào phòng bếp, "Mẹ nấu cho con bát canh nóng."
Diệp Kiều Lục tiến lên vài bước, nhìn bóng dáng bận rộn của Thi Dữ Mỹ.
Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn nói, mẹ cậu ấy làm cơm rất ngon.
Lúc ấy Diệp Kiều Lục nghiêm trang trả lời, "Dì Trân làm cũng ăn ngon."
Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn cười khúc khích, “Dì Trân cũng không phải mẹ cậu. Trên đời chỉ có mẹ làm cơm mới ăn ngon nhất."
Diệp Kiều Lục không hiểu ăn ngon nhất là khái niệm gì. Có phải giống với hương vị khoai chiên của McDonald"s hay không?
Nhớ lại mấy năm trước, McDonald"s mở một nhà hàng ở thành phố D.
Lúc ấy Diệp Kiều Lục còn ở nhà trẻ. Cô quấn lấy Diệp Trình Phong một tháng, cuối cùng ông đáp ứng mang cô đi.
Thực sự khoai kia ăn ngon lắm, bởi vì là ba đút từng miếng từng miếng cho cô. Nếu mà cô có thể ăn mỗi ngày như vậy thì tốt rồi.
Diệp Kính kéo khóa áo khoác lên, hai tay cho vào túi áo, vòng qua Diệp Kiều Lục, vào phòng bếp, "Mẹ, con giúp, mẹ."
"Không cần, mẹ nấu canh thịt nạc. Làm nóng bánh bao là được rồi." Thi Dữ Mỹ tắt bếp, bưng nồi lên đun nước. Mới xoay người, chỉ thấy bộ dáng tội nghiệp của Diệp Kiều Lục. Bà mỉm cười, "Tiểu Lục, rửa tay nào, đến ăn canh."
Con mắt của Diệp Kiều Lục thoáng chốc sáng lên, cô cẩn thận “Vâng” một tiếng, sau đó đi vào rửa tay.
Mãi đến khi bưng bát canh, cô mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn canh thịt nát, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng múc, cái miệng nhỏ cúi đầu hớp.
Cô nở nụ cười.
Canh thịt như này ở nhà cô không ăn nhiều, nhưng mà hương vị cũng vô cùng tốt. Hình như là so với dì Trân làm thì có cái gì đó không thể diễn tả được.
Diệp Kính ở bên uống xong một bát canh.
Cái miệng nhỏ của Diệp Kiều Lục liên tục hớp, dường như luyến tiếc uống hết.
Thi Dữ Mỹ thấy thế, nói, "Thừa dịp nóng thì ăn đi." Sau đó bà lại gắp cho Diệp Kiều Lục cái bánh bao.
Diệp Kiều Lục nở nụ cười với Thi Dữ Mỹ, cắn cái bánh bao kia.
Thi Dữ Mỹ ăn vài miếng, nghĩ tới hôm nay còn có một đống việc phải làm, liền nói với Diệp Kính trông Diệp Kiều Lục. Sau đó lại dặn dò Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục ngoan, dì đi làm, giữa trưa rồi trở về. Dì không ở đây, cháu liền đi theo Tiểu Kính."
Diệp Kiều Lục nhìn Diệp Kính, lại nhìn nhìn Thi Dữ Mỹ, gật gật đầu.
----
Sau khi Thi Dữ Mỹ ra khỏi cửa, đi đến đồn công an.
Tối hôm qua bà hỏi cha mẹ, gia đình, Diệp Kiều Lục liền mang vẻ mặt do dự.
Thi Dữ Mỹ nhìn quần áo của Diệp Kiều Lục, tốt hơn so với người bình thường rất nhiều. Không biết vì sao, Diệp Kiều Lục chậm chạp không chịu tiết lộ điện thoại của mình.
Tuy rằng cô bé này rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng không phải của nhà mình. Thi Dữ Mỹ nghĩ, vẫn là đưa về nhà sớm chút mới tốt.
Thi Dữ Mỹ đi báo án.
Khi trở lại chợ, đã mười giờ hơn.
Tự bà mở quầy bán cá.
Mời một người phụ giúp.
Ngày thường bà đều qua. Ngày hôm qua gặp phải chuyện của Diệp Kiều Lục, đương nhiên quầy chỉ có thể nhờ người phụ bán.
Lúc này, người phụ bán nhìn thấy bà, chào hỏi nói, "Bà chủ, chị đã tới. Hôm qua lão bản của nhà hàng hải sản Lý Ký tìm gặp riêng chị đấy."
"Chuyện gì?"
"Hắc hắc." Người phụ bán cười đến ái muội, chỉ chỉ bó hoa ở góc, "Đưa hoa đến cho chị."
Sắc mặt Thi Dữ Mỹ hơi trầm xuống, "Mấy thứ này, không cần tự tiện nhận giúp tôi."
Phụ bán cứng người, sờ sờ cái mũi, "Về sau em sẽ chú ý."
Thi Dữ Mỹ quăng bó hoa kia đến thùng rác của quầy.
Phụ bán nhìn, âm thầm thương tiếc. Sắc đẹp của bà chủ động lòng người, người theo đuổi không ít, nhưng đều bị chị ấy cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Mấy năm trước Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính tới nơi này.
Một người phụ nữ tuổi còn trẻ mỹ mạo, mang theo một cậu con trai như búp bê. Vừa đến liền đưa tới không ít ánh mắt.
Thi Dữ Mỹ làm người hòa khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù là hàng xóm đã từng chê trách bà, bà đều có thể dùng lễ mà đối đãi. Lâu ngày, mọi người cũng không rảnh rỗi tám nhảm nữa. Trái lại, hàng xóm láng giềng vô cùng chiếu cố hai mẹ con này.
Tình trạng hôn nhân của Thi Dữ Mỹ, chị ấy chưa bao giờ đề cập qua.
Mọi người đoán là ly dị.
Thi Dữ Mỹ búi tóc lên, thay tạp dề, đeo bao tay, đứng ở bên cạnh thùng nước vớt cá.
Người thành phố D thích ăn hải sản, đường làm ăn này của bà coi như không tệ, thậm chí, tốt hơn bất cứ quầy hàng nào trong chợ.
Đương nhiên, bà hiểu rõ, có một phần guyên nhân là bởi vì diện mạo của chính mình.
Thỉnh thoảng sẽ gặp phải khách hàng lỗ mãng, đùa giỡn bà vài câu. Không phải quá giới hạn, bà sẽ nhẫn nại vượt qua. Như ông chủ nhà hàng hải sản Lý Ký trực tiếp cầu hôn như vậy, bà chưa bao giờ cho sắc mặt hoà nhã.
Nhưng đối phương vẫn bám riết không tha.
----
Diệp Kiều Lục ở lại trong phòng, kề cận Diệp Kính như cái đuôi.
Cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo ghế đến dựa cùng.
Cậu đi vào phòng bếp nấu nước sôi, cô cũng dừng bước chân bên cạnh.
Cậu ngồi vào bên cạnh bàn học tập, cô đi theo ngồi vào bên kia.
Diệp Kính nhìn đề toán học nghỉ đông, không hề suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu, cố hết sức dùng giọng điệu bình thản, "Cậu có thể tự mình chơi không?"
"Mình không biết đi nơi nào chơi." Diệp Kiều Lục kéo kéo góc áo, sau đó chỉ chỉ công thức cậu đang viết, "Chỗ này cậu tính sai rồi."
Cậu giấu sách bài tập đi, đứng dậy.
Cô cũng lập tức đứng dậy theo.
Cậu liếc cô một cái, "Tôi đi ra ngoài chơi."
"Mình cũng phải đi." Diệp Kiều Lục tràn đầy chờ mong. Lúc cô ở nhà chỉ có một mình, cô đặc biệt hâm mộ có một đám bạn chơi đùa.
Nghe lời này của cô, Diệp Kính lại ngồi xuống. Cậu tức tốc làm mấy tờ bài tập, mặc kệ đúng sai.
Diệp Kiều Lục ở bên nhìn, có phần mệt rã rời. Đột nhiên cô nghĩ đến, Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn nói qua, mẹ là ổ chăn ấm áp nhất.
Tuy rằng Thi Dữ Mỹ không phải mẹ cô, nhưng mà bà cũng có một chút ấm áp.
Nghĩ đến, Diệp Kiều Lục khụ hai cái, hơi chột dạ."Diệp Kính, mình có thể gọi cậu là Diệp Kính không?"
"Ừ." Gọi cũng đã gọi rồi, còn hỏi cậu làm cái gì.
"Diệp Kính, mình có chút mệt, muốn đi ngủ." Vì gia tăng độ tin cậy, cô cố ý dụi dụi mắt.
"Sô pha có chăn, ngủ đi."
"Mình chưa từng ngủ ở sô pha."
Cậu tiếp tục làm bài tập, "Việc gì cũng có lần đầu tiên."
Diệp Kiều Lục ngây ngẩn cả người. Cô cảm thấy lời cậu nói có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được. Lại nghĩ lại, dường như lời kia rất có đạo lý. Cô nhìn sang sô pha kia, có chăn, có gối đầu, cô hỏi: "Nơi đó là ai ngủ vậy?"
"Tôi." Cậu không nói sai, lúc cậu xem thi đấu bóng xong liền ngủ ở sô pha.
Cô lại ngây ngẩn cả người.
Diệp Kính làm xong một tờ bài tập, lật trang, tiếp tục viết lung tung. Hiện tại tâm tư của cậu không đặt trên bài tập. Cậu nghĩ, đợi cô ngủ trên sô pha xong, cậu còn phải đi giặt chăn.
Cậu không thích ngủ người khác ngủ qua.
Diệp Kiều Lục ngồi vào trên sô pha, lắc lư, lại co người lại.
Không mềm mại bằng giường.
Cô lại nằm, sau đó lập tức đứng lên.
Cô quen ngủ nệm, không thích ứng với loại độ cứng này.
Cô nhìn Diệp Kính, ánh mắt luân chuyển, nhẹ nhàng che đầu ngẩng lên, hô: "Đau quá a, đau quá a."
Diệp Kính ngừng bút, quay đầu xem cô.
Cô vội vã xụ mặt xuống, tiếp tục nói, "Đau quá a, đau quá a."
Tiếng kêu non nớt của cô, hành động cũng non nớt như thế.
Nhưng Diệp Kính nhìn chỗ băng bó đến phồng lên của cô, cuối cùng nói câu, "Cậu vào trong phòng ngủ đi."
Diệp Kiều Lục nhất thời nở nụ cười, cũng không che đầu, nhảy dựng chạy về phía gian phòng.
Nơi này là hai phòng ngủ.
Cô vào gian phòng lớn trước, sau đó lại đi phòng nhỏ.
Hai giường đều là giường đơn, chăn đơn màu đỏ đều là giống nhau.
Cô đoán phòng lớn là của Thi Dữ Mỹ.
Cô cởi giầy, trèo lên giường.
Vừa muốn nằm xuống, nhớ đến chính mình còn mặc áo bông nhỏ. Vì thế cô lại ngồi dậy cởi áo bông nhỏ.
Chuẩn bị tất cả công việc xong, Diệp Kiều Lục che chăn lên, nhắm mắt lại.
Đây là ổ chăn của mẹ Diệp Kính. Nếu đều là mẹ, hẳn là ổ chăn kia cũng ấm áp nhất.
Nằm không bao lâu.
Cô có phần lạnh.
Chăn đơn mỏng, không bằng chăn bông trong nhà.
Diệp Kiều Lục nghiêng người đi, cuộn mình vào.
Cô an ủi chính mình, sẽ lập tức ấm áp thôi.
Nhưng mà càng ngày càng lạnh.
Diệp Kiều Lục đi theo Thi Dữ Mỹ đến ngã tư Hương Sơn.
Con phố này còn chưa đổ, mặt đường gồ ghề.
Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kiều Lục, đi thong thả. Vừa đi, còn một bên nhắc nhở, "Nơi đó có vũng nước, đừng giẫm."
Diệp Kiều Lục vô cùng nghe lời, vượt qua vũng nước nhỏ.
Thi Dữ Mỹ cười nói, "Thật ngoan."
Diệp Kiều Lục ngẩng đầu nhìn Thi Dữ Mỹ.
Khuôn mặt Thi Dữ Mỹ tú lệ, như gió xuân ấm áp.
Diệp Kiều Lục cũng cười, nhớ đến tối hôm qua Thi Dữ Mỹ kể chuyện cổ tích cho cô, hát những giai điệu trẻ con.
Xa xa La Tích nhìn thấy hình bóng hai người một lớn một nhỏ này, trên đầu Diệp Kiều Lục còn quấn băng gạc màu trắng. Cậu nhấc chân chạy về phía trước, "Dì Thi."
"Cẩn thận mặt đường." Thi Dữ Mỹ cao giọng khuyên.
La Tích giẫm phải hố lõm, nước bùn bắn tung tóe lên, nhưng cậu không để ý, vẫn chạy, mãi đến lúc đứng ở trước mặt Diệp Kiều Lục, "Cậu chính là Diệp Nghiêu Vũ Lục."
Diệp Kiều Lục không nghe rõ cậu nói cái gì xanh lá, cho là cậu chỉ nói nhanh, liền gật đầu.
La Tích nhếch miệng cười. Quả nhiên là tên kỳ quái.
Thi Dữ Mỹ ngồi xổm xuống, phủi ống quần La Tích, "Quần áo mới của cháu thoáng cái đã bẩn rồi."
La Tích tò mò hỏi: "Dì Thi, dì cùng với cậu ấy đi đâu thế?"
"Về nhà." Thi Dữ Mỹ giải thích nói: "Tiểu Lục tới nhà của dì làm khách."
Diệp Kiều Lục nghe, học La Tích như nhếch miệng cười.
Thi Dữ Mỹ lên lầu. Diệp Kiều Lục nhìn xung quanh phải trái.
Nhà này đã rất cũ, nước sơn của các bức tường giữa bậc thang đã bong ra từng mảng, phía trên còn có nhiều hình vẽ xấu lung tung.
Bậc thang lên gác coi như sạch sẽ.
Diệp Kiều Lục giẫm lên. Cô nhìn đôi giày mới màu trắng hôm qua mình mới đi, cùng bậc thang màu xám, tạo thành tương phản rõ ràng.
Cô bước lên từng bước một.
Đến tầng 6, Thi Dữ Mỹ đi đến cửa nhà. Nhà này của bà, cửa gỉ sắt loang lổ, đường vân ở cửa gỗ đều đã tróc hết.
Diệp Kiều Lục nhìn qua cửa nhà Thi Dữ Mỹ: 602.
Cô lại nhìn sang cửa nhà hàng xóm. Bên kia càng tệ hơn, một thanh của cửa sắt đã gãy.
Thi Dữ Mỹ mở cửa, dắt Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục, đây là nhà dì."
Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn lại.
Phòng khách không lớn, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm. Ở trên tường có một cửa sổ lớn.
Bên cửa sổ trên chiếc ghế, Diệp Kính đang ngồi. Nghe thấy âm thanh, cậu nghiêng đầu nhìn qua cửa.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, nửa bên mặt cậu xuất hiện vầng sáng vàng.
Diệp Kiều Lục nhớ đến thầy giáo dạy mỹ thuật có nói, "Ánh sáng thiên nhiên là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất."
Diệp Kính nhảy xuống chiếc ghế. Cậu mặc áo mỏng, gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm vạt áo của cậu bay lên.
Thi Dữ Mỹ thấy đau lòng, "Sao lại mặc ít như vậy." Bà buông tay của Diệp Kiều Lục ra, chạy nhanh vào phòng con trai lấy quần áo.
Diệp Kiều Lục cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nắm vào thành quyền.
Thi Dữ Mỹ lại lần nữa đi ra, trong tay nhiều hơn một chiếc áo khoác dày. Bà tiến lên phủ thêm cho Diệp Kính, "Bên ngoài mới mười độ. Tối hôm qua có đắp chăn bông dày không.”
"Con không lạnh." Cậu nói xong mắt nhìn Diệp Kiều Lục.
Cô lại lộ ra ánh mắt như con cún con.
Thi Dữ Mỹ túm lấy tay của Diệp Kính, có phần lạnh, "Ăn bữa sáng chưa?"
Cậu lắc đầu.
Bà chạy nhanh vào phòng bếp, "Mẹ nấu cho con bát canh nóng."
Diệp Kiều Lục tiến lên vài bước, nhìn bóng dáng bận rộn của Thi Dữ Mỹ.
Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn nói, mẹ cậu ấy làm cơm rất ngon.
Lúc ấy Diệp Kiều Lục nghiêm trang trả lời, "Dì Trân làm cũng ăn ngon."
Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn cười khúc khích, “Dì Trân cũng không phải mẹ cậu. Trên đời chỉ có mẹ làm cơm mới ăn ngon nhất."
Diệp Kiều Lục không hiểu ăn ngon nhất là khái niệm gì. Có phải giống với hương vị khoai chiên của McDonald"s hay không?
Nhớ lại mấy năm trước, McDonald"s mở một nhà hàng ở thành phố D.
Lúc ấy Diệp Kiều Lục còn ở nhà trẻ. Cô quấn lấy Diệp Trình Phong một tháng, cuối cùng ông đáp ứng mang cô đi.
Thực sự khoai kia ăn ngon lắm, bởi vì là ba đút từng miếng từng miếng cho cô. Nếu mà cô có thể ăn mỗi ngày như vậy thì tốt rồi.
Diệp Kính kéo khóa áo khoác lên, hai tay cho vào túi áo, vòng qua Diệp Kiều Lục, vào phòng bếp, "Mẹ, con giúp, mẹ."
"Không cần, mẹ nấu canh thịt nạc. Làm nóng bánh bao là được rồi." Thi Dữ Mỹ tắt bếp, bưng nồi lên đun nước. Mới xoay người, chỉ thấy bộ dáng tội nghiệp của Diệp Kiều Lục. Bà mỉm cười, "Tiểu Lục, rửa tay nào, đến ăn canh."
Con mắt của Diệp Kiều Lục thoáng chốc sáng lên, cô cẩn thận “Vâng” một tiếng, sau đó đi vào rửa tay.
Mãi đến khi bưng bát canh, cô mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn canh thịt nát, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng múc, cái miệng nhỏ cúi đầu hớp.
Cô nở nụ cười.
Canh thịt như này ở nhà cô không ăn nhiều, nhưng mà hương vị cũng vô cùng tốt. Hình như là so với dì Trân làm thì có cái gì đó không thể diễn tả được.
Diệp Kính ở bên uống xong một bát canh.
Cái miệng nhỏ của Diệp Kiều Lục liên tục hớp, dường như luyến tiếc uống hết.
Thi Dữ Mỹ thấy thế, nói, "Thừa dịp nóng thì ăn đi." Sau đó bà lại gắp cho Diệp Kiều Lục cái bánh bao.
Diệp Kiều Lục nở nụ cười với Thi Dữ Mỹ, cắn cái bánh bao kia.
Thi Dữ Mỹ ăn vài miếng, nghĩ tới hôm nay còn có một đống việc phải làm, liền nói với Diệp Kính trông Diệp Kiều Lục. Sau đó lại dặn dò Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục ngoan, dì đi làm, giữa trưa rồi trở về. Dì không ở đây, cháu liền đi theo Tiểu Kính."
Diệp Kiều Lục nhìn Diệp Kính, lại nhìn nhìn Thi Dữ Mỹ, gật gật đầu.
----
Sau khi Thi Dữ Mỹ ra khỏi cửa, đi đến đồn công an.
Tối hôm qua bà hỏi cha mẹ, gia đình, Diệp Kiều Lục liền mang vẻ mặt do dự.
Thi Dữ Mỹ nhìn quần áo của Diệp Kiều Lục, tốt hơn so với người bình thường rất nhiều. Không biết vì sao, Diệp Kiều Lục chậm chạp không chịu tiết lộ điện thoại của mình.
Tuy rằng cô bé này rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng không phải của nhà mình. Thi Dữ Mỹ nghĩ, vẫn là đưa về nhà sớm chút mới tốt.
Thi Dữ Mỹ đi báo án.
Khi trở lại chợ, đã mười giờ hơn.
Tự bà mở quầy bán cá.
Mời một người phụ giúp.
Ngày thường bà đều qua. Ngày hôm qua gặp phải chuyện của Diệp Kiều Lục, đương nhiên quầy chỉ có thể nhờ người phụ bán.
Lúc này, người phụ bán nhìn thấy bà, chào hỏi nói, "Bà chủ, chị đã tới. Hôm qua lão bản của nhà hàng hải sản Lý Ký tìm gặp riêng chị đấy."
"Chuyện gì?"
"Hắc hắc." Người phụ bán cười đến ái muội, chỉ chỉ bó hoa ở góc, "Đưa hoa đến cho chị."
Sắc mặt Thi Dữ Mỹ hơi trầm xuống, "Mấy thứ này, không cần tự tiện nhận giúp tôi."
Phụ bán cứng người, sờ sờ cái mũi, "Về sau em sẽ chú ý."
Thi Dữ Mỹ quăng bó hoa kia đến thùng rác của quầy.
Phụ bán nhìn, âm thầm thương tiếc. Sắc đẹp của bà chủ động lòng người, người theo đuổi không ít, nhưng đều bị chị ấy cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Mấy năm trước Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính tới nơi này.
Một người phụ nữ tuổi còn trẻ mỹ mạo, mang theo một cậu con trai như búp bê. Vừa đến liền đưa tới không ít ánh mắt.
Thi Dữ Mỹ làm người hòa khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù là hàng xóm đã từng chê trách bà, bà đều có thể dùng lễ mà đối đãi. Lâu ngày, mọi người cũng không rảnh rỗi tám nhảm nữa. Trái lại, hàng xóm láng giềng vô cùng chiếu cố hai mẹ con này.
Tình trạng hôn nhân của Thi Dữ Mỹ, chị ấy chưa bao giờ đề cập qua.
Mọi người đoán là ly dị.
Thi Dữ Mỹ búi tóc lên, thay tạp dề, đeo bao tay, đứng ở bên cạnh thùng nước vớt cá.
Người thành phố D thích ăn hải sản, đường làm ăn này của bà coi như không tệ, thậm chí, tốt hơn bất cứ quầy hàng nào trong chợ.
Đương nhiên, bà hiểu rõ, có một phần guyên nhân là bởi vì diện mạo của chính mình.
Thỉnh thoảng sẽ gặp phải khách hàng lỗ mãng, đùa giỡn bà vài câu. Không phải quá giới hạn, bà sẽ nhẫn nại vượt qua. Như ông chủ nhà hàng hải sản Lý Ký trực tiếp cầu hôn như vậy, bà chưa bao giờ cho sắc mặt hoà nhã.
Nhưng đối phương vẫn bám riết không tha.
----
Diệp Kiều Lục ở lại trong phòng, kề cận Diệp Kính như cái đuôi.
Cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo ghế đến dựa cùng.
Cậu đi vào phòng bếp nấu nước sôi, cô cũng dừng bước chân bên cạnh.
Cậu ngồi vào bên cạnh bàn học tập, cô đi theo ngồi vào bên kia.
Diệp Kính nhìn đề toán học nghỉ đông, không hề suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu, cố hết sức dùng giọng điệu bình thản, "Cậu có thể tự mình chơi không?"
"Mình không biết đi nơi nào chơi." Diệp Kiều Lục kéo kéo góc áo, sau đó chỉ chỉ công thức cậu đang viết, "Chỗ này cậu tính sai rồi."
Cậu giấu sách bài tập đi, đứng dậy.
Cô cũng lập tức đứng dậy theo.
Cậu liếc cô một cái, "Tôi đi ra ngoài chơi."
"Mình cũng phải đi." Diệp Kiều Lục tràn đầy chờ mong. Lúc cô ở nhà chỉ có một mình, cô đặc biệt hâm mộ có một đám bạn chơi đùa.
Nghe lời này của cô, Diệp Kính lại ngồi xuống. Cậu tức tốc làm mấy tờ bài tập, mặc kệ đúng sai.
Diệp Kiều Lục ở bên nhìn, có phần mệt rã rời. Đột nhiên cô nghĩ đến, Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn nói qua, mẹ là ổ chăn ấm áp nhất.
Tuy rằng Thi Dữ Mỹ không phải mẹ cô, nhưng mà bà cũng có một chút ấm áp.
Nghĩ đến, Diệp Kiều Lục khụ hai cái, hơi chột dạ."Diệp Kính, mình có thể gọi cậu là Diệp Kính không?"
"Ừ." Gọi cũng đã gọi rồi, còn hỏi cậu làm cái gì.
"Diệp Kính, mình có chút mệt, muốn đi ngủ." Vì gia tăng độ tin cậy, cô cố ý dụi dụi mắt.
"Sô pha có chăn, ngủ đi."
"Mình chưa từng ngủ ở sô pha."
Cậu tiếp tục làm bài tập, "Việc gì cũng có lần đầu tiên."
Diệp Kiều Lục ngây ngẩn cả người. Cô cảm thấy lời cậu nói có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được. Lại nghĩ lại, dường như lời kia rất có đạo lý. Cô nhìn sang sô pha kia, có chăn, có gối đầu, cô hỏi: "Nơi đó là ai ngủ vậy?"
"Tôi." Cậu không nói sai, lúc cậu xem thi đấu bóng xong liền ngủ ở sô pha.
Cô lại ngây ngẩn cả người.
Diệp Kính làm xong một tờ bài tập, lật trang, tiếp tục viết lung tung. Hiện tại tâm tư của cậu không đặt trên bài tập. Cậu nghĩ, đợi cô ngủ trên sô pha xong, cậu còn phải đi giặt chăn.
Cậu không thích ngủ người khác ngủ qua.
Diệp Kiều Lục ngồi vào trên sô pha, lắc lư, lại co người lại.
Không mềm mại bằng giường.
Cô lại nằm, sau đó lập tức đứng lên.
Cô quen ngủ nệm, không thích ứng với loại độ cứng này.
Cô nhìn Diệp Kính, ánh mắt luân chuyển, nhẹ nhàng che đầu ngẩng lên, hô: "Đau quá a, đau quá a."
Diệp Kính ngừng bút, quay đầu xem cô.
Cô vội vã xụ mặt xuống, tiếp tục nói, "Đau quá a, đau quá a."
Tiếng kêu non nớt của cô, hành động cũng non nớt như thế.
Nhưng Diệp Kính nhìn chỗ băng bó đến phồng lên của cô, cuối cùng nói câu, "Cậu vào trong phòng ngủ đi."
Diệp Kiều Lục nhất thời nở nụ cười, cũng không che đầu, nhảy dựng chạy về phía gian phòng.
Nơi này là hai phòng ngủ.
Cô vào gian phòng lớn trước, sau đó lại đi phòng nhỏ.
Hai giường đều là giường đơn, chăn đơn màu đỏ đều là giống nhau.
Cô đoán phòng lớn là của Thi Dữ Mỹ.
Cô cởi giầy, trèo lên giường.
Vừa muốn nằm xuống, nhớ đến chính mình còn mặc áo bông nhỏ. Vì thế cô lại ngồi dậy cởi áo bông nhỏ.
Chuẩn bị tất cả công việc xong, Diệp Kiều Lục che chăn lên, nhắm mắt lại.
Đây là ổ chăn của mẹ Diệp Kính. Nếu đều là mẹ, hẳn là ổ chăn kia cũng ấm áp nhất.
Nằm không bao lâu.
Cô có phần lạnh.
Chăn đơn mỏng, không bằng chăn bông trong nhà.
Diệp Kiều Lục nghiêng người đi, cuộn mình vào.
Cô an ủi chính mình, sẽ lập tức ấm áp thôi.
Nhưng mà càng ngày càng lạnh.
Danh sách chương