Editor: Linh Đang

Diệp Kiều Lục nghẹn một hơi, liền lùi đầu núp vào trong chăn.

Lạnh đến lưng lạnh cả người, cô muốn buông tha thể nghiệm ổ chăn của mẹ trong truyền thuyết.

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, chăn bông trên đầu cô đã bị xốc lên.

Mặt của Diệp Kính ở phía trên cô, "Cậu đang luyện tập hô hấp thiếu oxi?"

Lúc này Diệp Kiều Lục, cuộn mình thành một quả bóng. Qua đôi mắt to tròn của cô Diệp Kính thấy được bóng dáng của chính mình.

"Mình lạnh." Cô nhanh chóng bò dậy từ trên giường, tìm áo bông nhỏ của mình. Cô kéo quần áo qua, vội vàng mặc vào. Nhưng mà giá lạnh thấm vào lòng, phía sau lưng vẫn lạnh lẽo. Cô sờ sờ chăn mỏng, "Chăn này thật lạnh."

"Sang chỗ mẹ tôi ngủ, chăn của bà ấm hơn." Cậu không thích đắp chăn bông dày, cảm thấy trọng lượng của chăn bông đè lên không thoải mái. Hơn nữa, cậu sợ nóng không sợ lạnh.

Con mắt của Diệp Kiều Lục trừng đến mức to, "Chỗ này không phải ổ chăn của dì Thi." D@ Đ#L$Q%Đ

"Ừ." Diệp Kính nói, "Tôi không thích người khác ngủ ở giường của tôi, xuống dưới."

Cô nở nụ cười, bật xuống giường, "Mình đi ngủ ở chăn ấm áp." Vốn dĩ cô cũng không thích ngủ ở giường của cậu.

Diệp Kính không lên tiếng, xoay người rút vỏ gối, khăn trải giường mà cô vừa động đến ra.

Diệp Kiều Lục nhìn cậu ôm vỏ gối, khăn trải giường vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh có một bồn tắm lớn bằng gỗ, cậu ném vỏ gối, khăn trải giường vào, mở vòi xả nước. Trong lúc xả nước, cậu lại đi vào phòng lôi chăn đơn ra, cùng ném vào thùng lớn.

Mãi đến khi Diệp Kính ngồi cạnh thùng lớn chà tẩy chăn đơn, Diệp Kiều Lục mới hỏi, "Vì sao cậu đột nhiên giặt chăn?"

Diệp Kính bỏ thêm rất nhiều bột giặt, "Bởi vì cậu không ngủ nữa."

"Vì sao mình ngủ vào đó thì cậu muốn tẩy?"

Cậu lười đáp lời.

Diệp Kiều Lục nhìn Diệp Kính, có chút ủy khuất. Cô mơ hồ hiểu được nguyên nhân cậu giặt khăn trải giường. Cô xoay người chạy ra phòng vệ sinh, thẳng đến giường của Thi Dữ Mỹ.

Cô không chỉ muốn ngủ trên giường của cậu, cô còn muốn ngủ trên giường của mẹ cậu.

Để cậu phải giặt cả thể.

Giặt cả thể.

----

Buổi trưa Thi Dữ Mỹ nhận được điện thoại từ đồn công an.

Bên kia cảnh sát nói, có người nhà họ Diệp, báo lại cảnh sát là tìm người. Tìm cô bé kia, giống với tư liệu mà Thi Dữ Mỹ báo lại.

Thi Dữ Mỹ vừa nghe, chỉ biết là tìm được người giám hộ của Diệp Kiều Lục. Bà nói với người phụ bán xong, vội vàng rời khỏi quầy.

Bà đi tới sở cảnh sát, cảnh sát đang trò chuyện với một người đàn ông. Ánh vào mi mắt bà, là bóng dáng kiên cố cao ngất của người đàn ông kia.

Cảnh sát nhìn thấy bà, nói với người đàn ông kia: "Diệp tiên sinh, chính là vị Thi tiểu thư này tìm được con gái của ông."

Diệp Trình Phong quay đầu, thần sắc lo lắng hơi hơi thả lỏng.D@Đ#L$Q%Đ

Đêm qua ông nhận ra không thấy con gái.

Ban ngày dì Trân không dám nói, đi ra ngoài tìm một vòng, không thu hoạch được gì. Mắt thấy giấu không giếm được, mới run rẩy gọi điện thoại cho ông.

Lập tức tâm Diệp Trình Phong gần như nhảy ra khỏi cổ họng, lúc đó vô cùng tức giận, chửi bới Trân dì một trận.

Nói không thương cô con gái này, là giả. Nhưng mà sự nghiệp bận quá, thời gian ông chăm sóc cô quá ít.

Trước mắt, không chuyện gì quan trọng bằng con gái. Diệp Trình Phong báo cảnh sát, còn tìm rất lâu trên đoạn đường đến trường. Một đêm rồi ông chưa ngủ, nằm trong phòng con gái đến bình minh.

Diệp Kiều Lục rời nhà trước, để lại một tờ giấy nhỏ, tỏ vẻ cô mất hứng vì ba lỡ hẹn.

Diệp Trình Phong cầm lấy tờ giấy nhỏ, trong lòng trăm vị tạp trần.

Thực sự ông rất yêu vợ.

Hôm đó vợ ông khó sinh, nếu không phải vì khuôn mặt hồng hồng của con gái làm ông không bỏ được, có lẽ ông đã đi theo vợ rồi. Con gái dần dần lớn lên, ông gặp qua không ít phụ nữ, nhưng tâm của ông vẫn đặt vào người vợ đã mất, không có tâm tư tái giá.

Mà ban đêm này, lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào sự thật là con gái thiếu cha thiếu mẹ.

Buổi sáng không ăn cái gì, Diệp Trình Phong lại ra ngoài tìm kiếm.

Trời xanh thương xót, ông nhận được điện thoại của cảnh sát. Con gái của ông rất tốt, hiện tại đang ở trong nhà một người có tâm.

Nhớ lại khủng hoảng mất đi con gái, lòng Diệp Trình Phong còn sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy người hảo tâm kia, ông liên tục nói lời cảm tạ, "Cám ơn, cám ơn."

Thi Dữ Mỹ mỉm cười, "Không khách khí." Bà hơi hơi kéo ra khoảng cách với ông. Bà bán cá tươi đã lâu, trên người luôn mang theo mùi tanh.

Diệp Trình Phong lại như không ngửi được, đi phía trước một bước, " Hiện tại tiểu Lục đang ở đâu?"

"Còn đang ở nhà của tôi." Thi Dữ Mỹ dừng lại, "Đầu của cô bé bị thương."

Sắc mặt của Diệp Trình Phong lại hiện lên lo âu, "Nghiêm trọng không? Tình huống như thế nào?"

"Bác sĩ nói không có gì, thay thêm vài ngày thuốc là tốt rồi." Lúc này Thi Dữ Mỹ không dám nói chuyện Diệp Kiều Lục bị con trai mình đá bóng vào đầu ra.

Diệp Trình Phong rút điếu thuốc ra, đưa cho mấy cái cảnh sát. Ông nói lời cảm tạ một vòng, sau đó theo Thi Dữ Mỹ trở về đón con gái.

Dọc theo đường đi, Diệp Trình Phong vì tránh cho tẻ ngắt xấu hổ, hỏi chút chuyện của con gái.

Thi Dữ Mỹ đều mỉm cười đối đáp. Đề cập đến chuyện Diệp Kính đá bóng làm Diệp Kiều Lục bị thương, vẻ mặt bà xin lỗi.

Diệp Trình Phong nghe con gái cũng không lo ngại, cũng không trách cứ thêm.

Quẹo vào ngã tư Hương Sơn, Thi Dữ Mỹ chỉ thấy không ít người quen đến.

Bọn họ ném ánh mắt tò mò lên ngườiDiệp Trình Phong. Diệp Trình Phong thành thục ổn trọng, khí độ bất phàm. Mọi người không khỏi liên tưởng đến quan hệ ái muội nào đó.

Lúc này Thi Dữ Mỹ không tiện giải thích, chỉ có thể bước nhanh về phía nhà mình.

Diệp Trình Phong ngắm tòa nhà cũ nát."Nhà này thật cũ."

Thi Dữ Mỹ nhẹ giọng trả lời, "Vâng, vài thập niên."

"Mua hay là thuê?"

Thi Dữ Mỹ sửng sốt, "Là đơn vị phúc lợi của cha tôi phân phòng."

Diệp Trình Phong không tiếp tục hỏi, đi theo Thi Dữ Mỹ lên lầu.

Một khắc kia khi ông nhìn thấy con gái, rốt cuộc trái tim của ông mới thả xuống được.

Diệp Kiều Lục đang ngủ say trong chăn ấm áp.

Diệp Trình Phong cười kéo chăn lên cho cô, lại khẽ vuốt qua gò má của cô. Ông rời phòng, đóng cửa, hạ giọng nói, "Để con bé ngủ tiếp một lát đi."

Thi Dữ Mỹ gật gật đầu, đảo mắt thấy ban công có chăn đơn, khăn trải giường đang phơi. Mi tâm bà nhíu lại, có lẽ đoán được cái gì.

Bà tiếp đón Diệp Trình Phong ngồi ghế, sau đó vào bếp nấu nước sôi, thuận tiện pha bình trà ngon.

Đợi khi bà đi ra phòng khách, Diệp Trình Phong lấy một xấp tiền một trăm tệ màu xanh đen từ trong ví ra, đưa qua, "Vô cùng cảm ơn, chỗ này là một chút lòng thành, hy vọng Thi tiểu thư nhận lấy."

Thi Dữ Mỹ sợ run lên, chối từ nói, "Lại nói tiếp vẫn là con trai của tôi làm con gái anh bị thương."

"Đứa nhỏ cũng không phải cố ý."

"Tiền này, thật không cần."

"Phí nằm viện, phí trị liệu kia tôi phải trả lại cho cô."

"Chỉ là chút phí giường nằm, thêm chút thuốc. Không tốn bao nhiêu tiền."

Hai người anh đẩy tôi từ chối, trả qua trả lại. Thi Dữ Mỹ bất đắc dĩ nhận một ngàn tệ.

Diệp Trình Phong nở nụ cười, hớp ngụm trà. Ông thuận miệng hỏi tình huống gia đình Thi Dữ Mỹ. Biết được bà một mình nuôi con trai, ông có phần kinh ngạc.

Thần sắc Diệp Kính như thường ngồi bên cửa sổ.

Cậu nhìn động tác của Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Trình Phong, đầu xoay chuyển. Cậu nhìn xuống theo cửa sổ.

Cách đó không xa có một gốc cây đại thụ. Gió nhẹ phất đến, làm cành lá nhỏ xanh biếc lắc lư.

Mùa xuân thật sự đến rồi.

----

Sau khi Diệp Kiều Lục được Diệp Trình Phong dắt về nhà, mới biết được, thì ra cô rời khỏi nhà chạy đi một vòng lớn, cũng chỉ là hai con phố.

Quanh đi quẩn lại, đều không đến hai km.  

Nhưng mà, bởi vì của cô cáu kỉnh, thời gian Diệp Trình Phong bồi ở bên người cô nhiều lên.

Cô rất vui vẻ.

Vui vẻ rất nhiều, có đôi khi sẽ nhớ đến Thi Dữ Mỹ, nhớ giọng nói ôn nhu của bà, hiền lành tươi cười.

Lúc Thi Dữ Mỹ đến trả cặp sách, không thấy được Diệp Kiều Lục. Khi đó cô đang ngủ trưa.

Một mình Diệp Trình Phong tiếp đãi Thi Dữ Mỹ.

Sau khi Diệp Kiều Lục biết được, có điểm mất mát.

Cô cho là chính mình sẽ không còn được gặp lại dì xinh đẹp. Ngày đầu tiên khai giảng lúc tan học trong đám người, gặp Diệp Kính.

Cậu mặc áo màu trắng, quần màu xám. Quần áo rất bình thường, nhưng bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, vẫn khó có thể dời mắt hơn bạn học bình thường.

Diệp Kiều Lục kinh hỉ, "Diệp Kính." Cô cách một khoảng cách, liều mạng vẫy tay với cậu, bộ dáng kia như là gặp lại bạn tốt cửu biệt.

Thần sắc Diệp Kính lại không nhiệt tình nhiều lắm, ánh mắt liếc tới có chút  đạm mạc.

Cô chạy về phía cậu. Cặp sách nhỏ lắc, đập vào lưng cô."Cậu cũng học chỗ này sao?"

"Ừ."

Cô cười mở, cười đến mắt híp thành một sợi dây, "Mình học lớp ba." Cô đưa ngón trỏ ra, "Ban nhất, cậu học ban nào?"

"Hai."

"Chúng ta bạn học gần lớp."

"Ừ."

Cô ngắm phía sau cậu, hỏi: "Dì Thi đến đón cậu sao?"

Cậu nhìn nơ con bướm nhỏ trước mặt cô, lắc lắc đầu.

Diệp Kiều Lục có phần thất vọng, lại nói, "Mình có thể đến nhà cậu chơi sao?"

Cậu không nói lời nào, vẫn nhìn chằm chằm cái nơ con bướm nhỏ.

Cô vươn tay, lắc lư trước mặt cậu, "Mình có thể đến nhà cậu chơi sao?"

"Không được." Diệp Kính không nhịn xuống, duỗi tay sửa lại nơ con bướm bị lệch về bên trái trước ngực cô. Như vậy, cậu nhìn thuận mắt hơn, cậu dời ánh mắt đến mặt của cô, "Vừa mới bị lệch."

Diệp Kiều Lục nhìn động tác của cậu, không phản ứng lại sao lại thế này. Nhưng cậu nhắc tới thì cô nói, "Đây là ba giúp mình thắt."

Cậu không nói lời nào, xoay người muốn đi.

Diệp Kiều Lục tiếp tục hỏi, "Diệp Kính, mình có thể đến nhà cậu chơi sao?"

"Không được." Diệp Kính vẫn trả lời như vậy.

Lúc này đột nhiên cô nhớ đến, cậu cũng không có mẹ đến đón. Vì thế đuổi kịp bước chân cậu, "Vì sao dì Thi không đến đón cậu?"

"Tôi biết đường."

"Mình cũng biết đường. Nhưng mà ba để dì Trân đón mình về nhà."

Đang nói, bóng dáng của dì Trân xuất hiện ở cửa trường học. Xa xa dì Trân nhìn thấy Diệp Kiều Lục, vẫy vẫy tay.

Vì thế Diệp Kiều Lục đánh mất ý niệm theo đuôi Diệp Kính về nhà của cậu trong đầu.

Tuy rằng Diệp Kiều Lục cùng Diệp Kính cùng học, nhưng bởi vì không cùng lớp, bình thường gặp mặt không nhiều lắm. Một khi gặp, bộ dáng Diệp Kiều Lục đều là cao hứng phấn chấn, Diệp Kính không có phản ứng quá lớn.

Cô hỏi qua vài lần, "Diệp Kính, mình có thể đến nhà cậu chơi sao?"

Cậu đáp lại vài lần, "Không được."

Diệp Kiều Lục uể oải.

Nhưng uể oải là ngắn ngủi, lần sau nhìn thấy Diệp Kính, cô lại lúm đồng tiền rực rỡ.

Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn hỏi: "Cậu biết cậu con trai học ban hai kia sao? Cậu ta cũng không để ý tới cậu."

Diệp Kiều Lục giải thích, "Cậu ấy không có không để ý tới mình. Ngữ văn của cậu ấy không tốt, nói chuyện phải nghĩ rất lâu."

Vẻ mặt Tôn Đa Lệ hoài nghi.

Vì có thể gia tăng độ tin cậy, Diệp Kiều Lục tiếp tục nói: "Cậu ấy còn có thể thắt lại nơ con bướm bị lệch của mình." Cô học động tác của Diệp Kính, lôi kéo nơ con bướm trước ngực mình.

Tôn Đa Lệ cũng đã tin rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện