Còn Tả Tiểu Đa thế mà lại nhảy vọt qua thí luyện nhiệm vụ luôn.

Lời nói của Văn Hành Thiên làm cho trong lòng mỗi người đều sôi sục.

“Ta hy vọng Tả Tiểu Đa không phải người duy nhất của lớp chúng ta!"

Văn Hành Thiên nhìn những học sinh còn lại, thản nhiên nói: "Ta kỳ vọng, người thứ hai, người thứ ba mau chóng xuất hiện!"

Lý Thành Long hô hấp dồn dập, trong mắt lóe ra dã tâm và khát vọng.

Hắn muốn đi chấp hành nhiệm vụ cùng Tả Tiểu Đa, nhưng mà hắn không được cho phép.

Lời nói của Văn Hành Thiên chính là: hiện tại thực lực của ngươi vẫn chưa đủ, nhưng ta có thể hứa hẹn với ngươi, không cần đợi đến học kỳ sau năm nhất như lệ thường, chỉ cần thực lực của ngươi đạt tiêu chuẩn là có thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ta chờ mong ngày ngươi thông qua cuộc thi kia đến sớm!

Đám người Hạng Xung Hạng Băng cũng nóng lòng muốn thử.

Nếu Tả Tiểu Đa làm được, chỉ cần bọn ta cố gắng thì không có lý nào không làm được!

Liều mạng!

Đương nhiên, trước khi chấp hành nhiệm vụ, Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long và mười ba bạn học khác cũng phải tiến hành một lịch trình quan trọng của cuộc đời --

Tam Mạc Ngũ Bình.

Lúc này bọn họ đã đến mạc thứ tư, Thai Tức.

Thật ra định nghĩa lúc này chính là định tính.

Cách gọi chính xác phải là "Tam Mạc Tứ Định Ngũ Bình."

"Tứ Định" lần này được ấn định vào buổi chiều hôm nay.

“Thời gian của ta được sắp xếp không còn kẽ hở."

Tả Tiểu Đa thổn thức không thôi: "Giữa trưa phải cướp hai cái bàn, buổi chiều phải Tứ Định, buổi tối còn phải luyện công, ngày mai chấp hành nhiệm vụ ... Nếu không phải đã nói xong với ông chủ Tôn rồi thì có lẽ còn phải dành thời gian đi thu bột phấn Tinh Hồn Ngọc chỗ hắn nữa, ta thật sự là chiến sĩ thi đua, đúng là người tài giỏi luôn phải làm nhiều việc!"

Lúc này, Lý Thành Long truyền âm tới như muốn tham gia náo nhiệt: "Đừng quên chuyện xác định điện ảnh vào tối nay đấy."

Tả Tiểu Đa trực tiếp há mồm đáp lại: "Có liên quan gì đến ta đâu, ta mặc kệ đấy. Ai khơi mào chuyện này thì người đó đi xử lý."

Lý Thành Long giận dữ: "Tiền lương đâu?"

“Người có tiền lương cái rắm. Thích quản thì quản."

Lời còn chưa dứt, hắn đã nghênh ngang rời đi, ông đây còn muốn ăn cơm đấy, là thời điểm đi xử lý nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay!

Lý Thành Long hầm hầm đi theo, theo một ông chủ hay ném việc ra sau đầu như thế, Phù Phù cảm thấy sau này mình chắc chắn phải mệt chết.

Đương nhiên, quyền lực của bản thân cũng là lớn vô biên, chí ít ở công ty Tả Soái này chính là nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm ngày.

Phần lớn thời điểm ngay cả Tả Tiểu Đa là chủ tịch cũng phải nghe mình chỉ huy, nhưng mà ... Luôn cảm thấy quyền lợi này tới tay mình quá dễ dàng, quả thực chính là ném nồi tới ...

Cho nên đây không phải quyền lực, mà là một cái nồi.

Một cái nồi lớn.

Nhà ăn, lớp một năm hai có hai mươi chín ngươi, tất cả đã đứng sẵn ở đó để đợi đối thủ rồi.

Mười người đứng đầu đều không có ở đây, chiến dịch này không thuộc về bọn họ, bởi vì Đường Thiên Thủ xếp hạng thứ mười một ở lớp một, nếu hắn thua, hai mươi tám người phía sau đều phải nhịn cơm theo.

Đây là một loại đoàn kết.

Đồng thời cũng là một loại nhận thức: nếu người mạnh hơn ngươi mà thua, vậy đương nhiên ngươi cũng thua!

Nếu ngươi không muốn bị phạt, vậy thì ngươi bước lên phía trước!

Cho ngươi tự đến thay mặt những người khác chứ không phải để người khác thay mặt.

Cường giả nên đứng ở phía trước, ở trường học, cường giả là đại diện, ra chiến trường, cường giả là tiên phong! Ở trường học bảo vệ bạn học, trên chiến trường, bảo vệ đồng bào!

Đây là truyền thống truyền lại từ vô số năm tháng của Tiềm Long.

Nhìn thấy dáng đi như cua đang bước tới từ xa, thần kinh của mọi người đồng thời rung lên, đến đây!

Nhưng tiếp theo chính là nghi ngờ ...

Dáng đi con cua kia hình như không giống ngày xưa, đỉnh đầu lóe sáng kia là sao ..

Thế mà người tới lại là kẻ đầu trọc? Nhưng trong trường học, ngoài Tả Tiểu Đa ra thì không ai có dáng đi con cua thiếu đòn như vậy được nữa nhỉ?

Nhưng mà ... Cái đầu trọc là cái quỷ gì?

Trước mặt bao nhiêu người, một cái đầu trọc phản chiếu ánh sáng mặt trời, hào quang bắn ra bốn phía phóng khoáng bước tới. Nhìn từ phía xa, cái đầu kia thật sự lóa mắt như mặt trời.

Tiếng cười to truyền tới từ xa xa: "Ha ha ha ... Các ngươi tới sớm thế!”

Đúng là Tả Tiểu Đa thật!

Tất cả mọi người vô thức mở to hai mắt, sau đó cảm thấy mắt mình muốn

mù!

Tả Tiểu Đa ... Thế mà lại đổi thành cái đầu trọc?

Tạo hình này, thật sự là ...

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Không phải diện mạo của Tả Tiểu Đa rất khá à?

Tại sao lại phải cạo trọc, cần phải biết rằng dù người có diện mạo xuất chúng cỡ nào mà phối hợp với cái đầu trọc thì giá trị nhan sắc phải giảm ít nhất một nửa, gần như trọc một cái là hủy hoại tất cả ...

A ... Không đúng sao?

Tả Tiểu Đa không chỉ cạo trọc đầu, mà ngay cả lông mi, lông màu, râu, lông tơ ... Tất cả đều không còn?

Cái này, nhìn giống y như trứng gà luộc vừa lột vỏ.

Trong trắng lộ hồng, cực kỳ không giống người thường.

Trắng noãn mịn màng như bơ, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn sờ một cái.

Các học sinh năm nhất đứng hết phía sau Tả Tiểu Đa, cả đám cố gắng nhịn cười; đi suốt một đường, nhìn thấy Tả Tiểu Đa đi phía trước bắn hào quang bốn phía, mọi người thậm chí biết mình không nên cười những quả thật không nhịn được cười.

Cái đầu nào, lúc ở phòng học cũng không có cảm giác gì, bây giờ được ánh mặt trời chiếu rọi, thật sự là bắt mắt!


“Ha ha ha ... Kiểu tóc này thật trâu bò!"

"Lớp trưởng Tả lại dẫn đầu xu hướng thời trang một lần nữa!"

“Có cái đầu này ở đây, chắc chắn buổi tối có thể tiết kiệm không ít tiền điện, quả nhiên là từng trải, bội phục bội phục!

Cố tình Tả Tiểu Đa căn bản không biết hiện tại đầu mình sáng tới mức nào, còn tự cho là phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện