Dù sao nhận thức về diện mạo phi thường của bản thân đã ăn sâu vào đáy lòng hắn từ rất lâu, cho nên hết thảy vẫn hành động tự nhiên như không.

Cao Võ Tiềm Long, ta chính là chàng trai đẹp trai nhất ở đấy! Tả Tiểu Đa vung tay đi tới, ôm quyền chào một vòng, thanh giọng nói: "Các vị, các anh chị em, hôm nay tiểu đệ mới đến quý bảo địa ... "

Mới nói được đến đây, mấy trăm người không hẹn mà cùng đồng thời hét lên: “ ... Có tiền thì giữ chỗ cho tiền, có người thì giữ chỗ cho người! Ha ha ha ... "

Tả Tiểu Đa trợn mắt: "Sao đều quen thuộc như vậy, chẳng lẽ mọi người đều là người trong nghề à?"

Lại một tràng cười to vang lên, bầu không khí nhiệt liệt chưa từng có.

Mọi người ở lớp một năm hai ở phía đối diện cũng không nhịn được cười, không ít người thì thầm cười mang: "Cai tên nay! Qua nhiên trước sau vẫn tiện như vậy."

Đường Thiên Thủ cười tiến lên trước một bước, han nói: "Lớp trưởng Tả!"

Quả nhiên là cực kỳ có lễ nghĩa, cả người thẳng tắp, còn làm một lễ tiết võ đạo

Tả Tiểu Đa hoảng sợ khi thấy thế, hắn vội thu dáng đi ngang như cua lại, cũng thẳng người đáp lễ, oán giận nói: "y da, đừng làm cho nó chính thức như vậy được không, làm ta không kịp trở tay đó."

Lễ tiết võ đạo, lễ ngộ cao nhất võ đạo, là tiếp đãi long trọng nhất đối với cao

thủ

Dù là ai, khi gặp được lễ tiết võ đạo đều phải đáp lễ.

Hơn nữa thân phận của Đường Thiên Thủ luôn là đàn anh, nếu Tả Tiểu Đa đáp lại hơi chậm trễ thì trận chiến này, dù kết quả như thế nào, Tả Tiểu Đa cũng sẽ thua!

Tả Tiểu Đa nói như vậy, mọi người xung quanh lập tức cười to.

Đường Thiên Thủ cũng bị hắn chọc cười không ngừng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lớp trưởng Tả, nghe nói ngươi cũng lấy sử dụng ám khí làm danh; tiểu đệ nhận đình huấn từ nhỏ, cũng lấy ám khí làm khởi đầu, hôm nay phụng mệnh đến đây cướp bàn, mong rằng lớp trưởng Tả vui lòng chỉ bảo!"

Tả Tiểu Đa nheo mắt: "Ám khí? Trận này Đường huynh định lấy ám khí quyết đấu, luận định thắng thua thắng bại à?"

Đường Thiên Thủ nói: "Đúng vậy!"

Tả Tiểu Đa nặng nề gật đầu: "Cũng được!"

Mọi người đều hiểu rõ rang quy tắc của trận đấu, Tả Tiểu Đa vừa cho câu trả lời cũng được này, nhạc dạo trận tỷ võ lần này cơ bản đã xác định rồi!

Ám khí!

Không được sử dụng thứ khác, nếu trong quá trình thi đấu mà sử dụng cách khác thì thù có thắng cũng thành bại!

Nếu không ngươi đừng đồng ý, nếu đồng ý rồi thì phải dựa theo quy định, xúc phạm đến quy định đương nhiên phải bị phán thua cuộc.

Đường Thiên Thủ tiến lên phía trước năm bước: "Lớp trưởng Tả, ta có thể xem tay ngươi được không?"

Tả Tiểu Đa hỏi lại: "Hả?"

Ngừng lại vài giây, hắn nói tiếp: "Có thể chứ."

Nói xong, hắn giơ hai tay ra, trái lại còn rất đường hoàng phóng khoáng.

Đường Thiên Thủ cúi đầu nhìn, thấy đôi tay của Tả Tiểu Đa cực kỳ thon dài tinh tế, mu bàn tay dày rộng, ngón tay có vết chai mơ hồ, gần như phải dài hơn tay người bình thường đến nửa phân.

Đường Thiên Thủ xem tiếp năm ngon tay trên hai tay Tả Tiểu Đa, mỗi ngón tay trong mỗi bàn tay, từ gốc đến đầu ngón tay đều cho thấy một sự thay đổi tinh tế từ thô đến mảnh.

Nhưng khi năm ngón tay khép lại, giữa các ngón tay từ gốc đều đầu ngón tay đều không có chút khe hở nào.

"Thật là một đôi thiên xảo thủ!"

Trong lòng Đường Thiên Thủ chấn động: “Lớp trưởng Tả quả là một người được trời ưu ái, không phụ nổi danh!"

“Hả? Lời này là sao? Thiên xảo thủ là gì?"

Tả Tiểu Đa rõ ràng là không hiểu lời của Đường Thiên Thủ có ý gì.

Đường Thiên Thủ vươn tay mình ra, đối chiếu với tay hắn rồi giải thích: "Ngươi xem tay của ta, ngươi sẽ biết tay của người thích hợp sử dụng ám khí cỡ nào."

Mọi người cùng nhìn lại theo Tả Tiểu Đa.

Nhìn thấy tay Đường Thiên Thủ và Tả Tiểu Đa không khác nhau là bao, hình dáng bàn tay gần như giống nhau hoàn toàn, cả hai tay đều to hơn tay người bình thường một ít, cũng thon dài hơn, chẳng qua nhìn kỹ sẽ thấy khi Dường Thiên Thủ khép tay lại, các đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út đóng chặt, nhưng khi chạm đến đốt ngón tay thứ ba, có những khe hở nhỏ.

Nhất là ngón giữa và ngón áp út xuất hiện kẽ hở rõ ràng ở ngay đốt thứ hai, khi khép ngón cái và ngón trỏ, khoảng cách giữa các đầu ngón tay ở đốt ngón tay thứ hai còn lớn hơn nữa.

Cả hai tay đều như thế.

Nhưng mười ngón tay của Tả Tiểu Đa lại hoàn toàn không có khe hở.

"Đoi tay nay của ta chỉ co the xem nhu bình thuong ở trong mắt người trong nghề ám khí, nhiều nhất chỉ ở mức trung bình. Cho dù có tuyệt học gia truyền, cũng chỉ có thể dựa vào khổ luyện, lấy nhân lực đền bù khiếm khuyết thiên phú, nhưng ngón tay của lớp trưởng Tả lại là kiểu linh hoạt bẩm sinh, trời sinh thích hợp sử dụng ám khí."

Đường Thiên Thủ giải thích: "Lấy mắt nhìn của người Đường gia bọn ta, ngón tay như tay lớp trưởng Tả đó chính là trời cho cơm ăn, nhưng lại thiên chất này mấy đời cũng chưa chắc có được một người."

"Gia tộc bọn ta chia tay thành mười loại hình. Kiểu tay của lớp trưởng Tả chính là siêu hạng, còn tay của ta cùng lắm là hạng ba mà thôi. Kém chừng bốn bậc."

Đường Thiên Thủ nhìn tay Tả Tiểu Đa, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ ghen ty, hoàn toàn không thèm che dấu.


Nhìn thấy Đường Thiên Thủ cầm tay mình vuốt ve, giống như một kẻ háo sắc cầm tay gái đẹp, hắn vuốt ve như si như say ...

Tả Tiểu Đa khó được rùng mình, cường gượng rút tay lại, nói: "Có thể đừng sờ được không?"

Mọi người sửng sốt, tức khắc cười rung trời.

Lúc này mới nhớ ra, cảnh tượng Đường Thiên Thủ cầm tay Tả Tiểu Đa vừa rồi cực kỳ giống kẻ háo sắc đùa giỡn con gái nhà lành trong phim truyền hình ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện