Trong mắt Đường Thiên thủ vẫn tràn đầy hâm mộ, hắn thở dài nói: "Lớp trưởng Tả, ngón áp út của ngươi, khụ, ý ta là cả hai ngón tay áp út của ngươi đều có thể tự do nâng lên, uốn cong khi chúng khép lại, còn các ngón khác thì không có cử động nào đúng không?"

Tả Tiểu Đa sửng sốt, hắn vươn tay hỏi: "Như này à?"

Hai tay hắn đồng thời khép lại, sau đó vươn ngón áp út ra rồi đột nhiên dựng thẳng lên, lạp gấp khúc ngay, lắc lư trái phải, làm thành trạng thái cần câu, ngửa ra sau ...

Trong quá trình đó, những ngón tay khác hoàn toàn không nhúc nhích.

Đường Thiên Thủ nhìn chằm chằm: làm như vậy mà vẫn thoải mái thế sao ?!

Rõ ràng mặc dù hắn đã đoán được, nhưng không ngờ rằng độ linh hoạt của ngón tay của Tả Tiểu Đa lại tốt như vậy!

Mọi người ở bên cạnh vây xem cũng há hốc mồm.

Hai tay khép các ngón lại, duỗi thẳng ngón tay, sau đó dùng lực khép lại, vậy mà chỉ có mình ngón giữa cử động, những ngón khác không bị ảnh hưởng gì cả? Mọi người không khỏi vươn tay, khép lại, muốn thử nâng ngón áp út ...

Sau đó, tất cả mọi người ngây người.

Căn bản không nâng ngón áp út lên được, không động đậy được!

Trong tình huống những ngón tay khác không động, thế mà ngón áp út cũng không thể nâng lên được luôn, tình huống tốt nhất cũng chỉ là ngón áp út hơi cử động nhẹ, lại còn kéo những ngón khác cũng động theo, căn bản là không thể động một mình, tự do phát huy được!

Mọi người đều hô to gặp quý.

"Cái gọi là tay quỷ chính là cái này không hơn!"

Đường Thiên Thủ lập tức trở nên ủ rũ.

Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy cơ chứ!

Ta chính là sự lựa chọn một thời của thế gia ám khí đứng đầu thiên hạ, nhưng ngón tay này ... Thật sự là không tốt!

Ông trời ơi, tại sao ngươi không chịu nhường cho ta một miếng cơm hả ?!

Hắn lớn tiếng nói: "Lớp trưởng Tả, hôm nay ngươi ta thi đấu, chính là trận luận bàn của cá nhân, không liên quan gì đến tên tuổi của gia tộc ám khi ta cả."

Đây là hắn để lại đường sống trước, nếu không chờ lát nữa nhận thua sẽ không tránh khỏi làm liên lụy tổn hại thanh danh gia tộc.

Tả Tiểu Đa cười ha ha: "Đây là đương nhiên."

Hai người bàn bạc, quyết định dùng một chiêu quyết định thắng bại.

Ngươi đánh ta một chiêu, ta đánh ngươi một chiêu, không tránh được sẽ thua.

Đương nhiên, nếu hai người đều tránh thoát, vậy thì hòa nhau hoặc lại đánh tiếp

Đấu như vậy rất đơn giản, rõ ràng lưu loát, vừa nhìn là biết ngay kết quả thắng

bại

“Lớp trưởng Tả, ngươi tới trước đi." Đường Thiên Thủ bày ra vẻ phóng khoáng.

"Hửm?" Tả Tiểu Đa híp mắt nói: "Cái này là sao? Có ý gì?”

Đường Thiên Thủ cười xấu hổ, nói: "Ta muốn dùng phương pháp tích tụ huyết khí, lấy truy nguyệt lưu quang chi thuật phát ám khí. Sau một chiêu, cả người mất sức, chắc chắn sẽ không tránh được ám khí ngươi phóng ra. Cho nên, ta không phải nhường ngươi đi trước."

Tả Tiểu Đa ngẩn người, nói: "Còn có cả phương pháp này cơ à, nghĩ có lẽ có thể tăng tỷ lệ trúng ám khí trên diện rộng nhỉ, cái này nhất định phải học hỏi rồi."

"Đương nhiên đương nhiên."

Hai người đều tự xoay người, đồng thời lùi ra sau mười bước.

Lúc này khoảng cách giữa hai người đã là hai mươi hai bước, mỗi bước bảy mươi lăm cm, tổng cộng là mười sáu thước rưỡi!

Bước mười bước, hai người không hẹn mà cùng quay đầu.

Có thể nói, khoảng cách này là khoảng cách thích hợp nhất để ám khí phát huy uy lực.

Tả Tiểu Đa không cần phải nghĩ ngợi nhiều, hắn lật cổ tay, giữa hai ngón tay lập tức xuất hiện một quả hồ lô tinh xảo.

Ngọc hồ lô màu xanh biếc!

Hồ lô kia khéo léo tinh tế, cả thân một màu xanh biếc, lóng lánh ánh sáng, chiếu rọi sáng lạn!

Nó trong suốt dưới ánh mặt trời, giống như dòng nước xanh uốn cong lưu chuyển ở bên trong

Đúng vậy!

Các loại thủy tinh!

Xanh đế vương!

Xanh đế vương của các loại thủy tinh.

Khụ, thế giới này không có kiểu nói thế này.

Tại thế giới này, ngọc thạch không đáng giá tiền! Chỉ là ngọc màu xanh mà thôi, không hơn.

Trong mắt Đường Thiên Thủ tràn đầy kinh ngạc.

Hồ lô ngọc bích chế tác từ ngọc thạch?

Này ... Cái trò này thì có thể có được lực sát thương gì?

Chẳng le Tả Tiểu Đa muốn hạ thủ lưu tình? Hoac là rất tự tin vào bản thân?

"Cẩn thận này!"

Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng, mở miệng cảnh báo.

Lập tức, cơ thể hắn chợt bắn ra như một ảo ảnh, một luồng sáng xanh như rạch ngang không gian, mang theo một vết rách màu đen chợt lóe lên rồi biến mất.

Đường Thiên Thủ không dám chậm trễ, hắn xoay ngươi một cái, kéo ra mười bảy mười tám bóng hình trong không gian, nhảy dựng lên tận trời, liên tục thay đổi khắp các vị trí trên không trung, sau đó mới rơi xuống như vẫn thạch.

Giây phút rơi xuống mặt đất, khuôn mặt vốn thoải mái chợt xuất hiện vẻ chán nản khó nói thành lời.

"Ta không thể tránh được."

Đường Thiên Thủ uể oải như mông con gà bị đánh bại, nói: "Thật sự biến đổi quá nhiều, rất phức tạp, thủ pháp siêu diệu như thế, đời này ta rất ít gặp.”

Nói xong, hắn nâng chân phải lên.


Gần như có thể nói, hắn tự tin mình hiểu rõ thế công đột kích lòng bàn chân của Tả Tiểu Đa, dù thế nào cũng không trúng chiêu, nhưng hắn nào có thể ngờ tới, mình ngàn phòng vạn phòng, kết quả vẫn thua ở chiêu ấy.

Tất cả mọi người đang vây xem cuộc chiến, hơn chín mươi phần trăm những người này xem trận chiến từ đầu đến cuối mà vẫn không hiểu ra sao, trên mặt đầy ngờ vực, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Trên lầu, hai người giáo viên ngồi trước cửa sổ, quay đầu nhìn bọn họ, một người thở dài: "Quả nhiên là thủ pháp tinh diệu vô song!"

“Rất khá."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện