Tinh thần lực của Ngu Thanh Thiển cực kỳ lớn, thế nên nàng đã phát hiện ra ông lão áo trắng và Tư Đồ Lạc đứng nhìn phía sau mình.

Nhưng nàng lại không hề quay đầu lại mà chỉ càng thêm tập trung tinh thần vào việc rèn sắt hơn thôi.

Buổi chiều, năm người đã qua được sát hạch khác cũng lục tục xuất hiện, lúc nhìn thấy Ngu Thanh Thiển đã đứng đó rèn sắt từ lâu đều lũ lượt ngẩn người.

“Nàng ấy đến từ bao giờ vậy? Ta thấy trán nàng ấy ướt đẫm mồ hôi rồi kìa.” Mộ Dung Thanh nhìn Ngu Thanh Thiển với ánh mắt đầy phức tạp và cũng đầy kính phục.

Ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người và nói: “Mới sáng sớm thì cô nhóc đó đã đến rồi, đã ở đây hơn bốn canh giờ rồi đấy, từ lúc đó tới giờ vẫn chưa từng nghỉ tay lấy một phút nào hết.”

Nghe thấy lời ông lão áo trắng nói, những người khác đều rất xúc động, bọn họ đều không ngờ rằng Ngu Thanh Thiển lại chăm chỉ đến thế.

Hỏa Ly Nhã nhìn bóng dáng đang không ngừng vung búa lên rèn sắt với một thân hình xinh đẹp trông như là rất yếu ớt kia bằng một ánh mắt khó hiểu, lòng hắn thầm phát run.

“Phương pháp của nàng ấy hình như hơi khác với thầy hướng dẫn Tư Đồ.” Tinh thần lực và khả năng quan sát của Hỏa Ly Nhã đều rất tốt, hắn chỉ nhìn kỹ một chút là phát hiện được chỗ không giống ngay.

Tư Đồ Lạc gật gù: “Lúc vừa bắt đầu trò ấy cũng dùng phương pháp mà thầy đã dạy các em, nhưng trong bốn tiếng vừa qua, trò ấy đã không ngừng mày mò cải tiến cách làm và tìm được một kỹ thuật càng phù hợp với mình hơn.”

Ông lộ ra vẻ mặt tán thưởng không chút che đậy: “Ngoài Phong Thần ra thì Ngu Thanh Thiển chính là học viên có tư chất xuất sắc nhất mà ta từng thấy.” Ông ngừng lại một chút rồi lại nhìn mấy học viên nọ cười nói: “Sự chăm chỉ và nghị lực của trò ấy cũng không phải thứ mà người thường có thể so được đâu.”

Lời Tư Đồ Lạc nói khiến cho những người đứng đó đều thầm cảm thấy hơi xấu hổ, họ còn nghĩ rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rèn sắt này trong vòng một năm là được, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc phải đột phá bản thân, làm tốt hơn những học sinh cũ.

Hỏa Ly Nhã không nói gì nữa, hắn bước đến nơi cách Ngu Thanh Thiển không xa mấy rồi cũng vung búa lên bắt đầu rèn thỏi sắt của mình.

Ngu Thanh Thiển biết mấy học viên khác đã đến nhưng lại không hề chào hỏi gì, toàn bộ tinh thần của nàng đều đã tập trung hết vào việc rèn sắt.

Trông thấy tinh thần tích cực của những người khác đều được Ngu Thanh Thiển vực dậy theo, ông lão áo trắng vuốt râu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Buổi tối, lúc mặt trăng đã treo trên cao thì Ngu Thanh Thiển mới dần thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ của mình.

Nàng dừng lại động tác và cầm viên sắt lên nhìn thử, quả nhiên đã được mài giũa bằng phẳng hơn không ít, khóe môi của nàng liền nhếch lên thành một đường cong.

Lúc này, ngoài Hỏa Ly Nhã ra thì những người khác đều đã chịu không nổi nữa mà lục tục nghỉ ngơi cả rồi.

Công việc rèn sắt này nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật ra nó không chỉ đòi hỏi kỹ thuật mà còn cần rất nhiều lực tay nữa.

Mấy học viên này đều là Linh Thực Sư, tuy tố chất cơ thể đều rất khá và cũng từng trải qua huấn luyện của Tôi Thể Sư, nhưng họ lại vẫn không mấy thích ứng nổi như thường.

“Thanh Thiển, ngày nào Linh Song cũng kêu ầm lên là ngươi biến thái, hôm nay ta cũng không thể không thừa nhận chuyện này được.” Tạ Thư vừa xoa bóp cánh tay tê dại của mình vừa đưa mắt nhìn Ngu Thanh Thiển, hơi có ý trêu đùa mà cười nói.

Ngu Thanh Thiển đặt búa sang một bên rồi hoạt động cánh tay đã hơi cứng còng của mình, trước đây những hoạt động thể lực này với mình mà nói chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, thế nhưng giờ mình lại cảm thấy hơi mất sức thế này, xem ra thật sự là mình vẫn còn thiếu luyện tập.

Những nguy hiểm lúc nào cũng có thể gặp phải ở thời Mạt Thế đã không còn ẩn nấp bốn phía nữa khiến cho người ta cũng bất giác mà thả lỏng hơn nhiều, không thể để tình hình này tiếp diễn được.

“Chỉ là ta đã quen với việc làm gì cũng phải đạt được tốc độ hiệu suất cao mà thôi, ta không muốn kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ ra quá lâu.” Ngu Thanh Thiển bước đến trước mặt Tạ Thư: “Hơn nữa, thật ra những hoạt động thể lực thế này rất có ích cho việc rèn luyện tính dẻo dai của cơ thể.”

Mộ Dung Thanh ngồi bên cạnh nghe thấy lời nàng nói liền cười khổ một tiếng: “Quả thật là có thể rèn luyện tố chất cơ thể và độ linh hoạt cánh tay cho chúng ta, thế nhưng thời kỳ đầu thật sự là quá mức khổ cực.”

“Thế nên mới cần có sự nhẫn nại cực lớn đấy thôi.” Ngu Thanh Thiển mỉm cười không chút để ý.

Muốn trở thành một người hùng mạnh thì cần phải có đủ lòng nhẫn nại và nghị lực, đây chỉ là những thứ cơ bản nhất mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện