Ngu Thanh Thiển tán gẫu với mọi người một hồi mới chợt cảm thấy đói bụng.

Lúc sáng nàng chỉ tùy tiện dùng chút đồ lót dạ xong liền đến đây rèn sắt, cả ngày trời đều hao phí hết ở chỗ này, chưa có hạt cơm hay giọt nước nào bỏ bụng cả.

“Ta đói bụng rồi, các ngươi tiếp tục rèn sắt hay là chuẩn bị rời khỏi đây?” Nàng nhìn mọi người hỏi.

Mộ Dung Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng vẫn còn đang kiên trì của Hỏa Ly Nhã rồi mỉm cười nói: “Ta nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục, đâu thể nào để mình tụt lại phía sau các ngươi quá xa được chứ.”

Tạ Thư gật gù nói: “Ta cũng thế, Thanh Thiển à, ngươi cứ về ký túc xá trước đi.”

Nàng vốn chính là người có thể lực kém nhất trong mấy học viên ở đây, nếu mà còn nghỉ ngơi quá nhiều nữa thì chắc chắn phải tụt lại ở đằng sau chót rồi.

Hai nam sinh còn lại vốn là có ý định quay về, nhưng thấy Mộ Dung Thanh và Tạ Thư muốn ở lại, hơn nữa cũng sợ mình bị bỏ lại quá xa, thế là đều bấm bụng tiếp tục rèn sắt thêm một lúc nữa.

“Được, vậy ta đi trước đây.” Ngu Thanh Thiển cũng đoán ra được suy nghĩ của bọn họ, nàng cảm thấy bầu không khí thế này cũng không tệ lắm.

Sau khi bước ra khỏi căn phòng nọ, nàng đi ngang qua một khoảng sân và thấy có hai người đang ngồi trên bàn đá trong sân uống rượu, ngắm trăng.

“Này cô nhóc, đói rồi phải không nào, đến đây ăn chút gì đi.” Ông lão áo trắng quay đầu lại cười híp mắt vẫy tay với Ngu Thanh Thiển.

Ông lão mặc y phục đen ngồi bên cạnh tuy rằng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngu Thanh Thiển đã ấm áp hơn mấy phần.

Ngu Thanh Thiển cũng không khách sáo, nàng bước qua và ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một bộ bát đũa sạch lên rồi bắt đầu ăn.

Thức ăn trên bàn rất đơn giản, chỉ có một đĩa rau xanh và một đĩa gà quay nhưng nàng lại ăn hết sức ngon miệng.

“Này cô nhóc, uống chút rượu chứ hả?” Tuy ngoài miệng thì hỏi thế nhưng ông lão áo trắng đã cầm ly rượu lên rót một ly.

Ngu Thanh Thiển nhận lấy ly rượu uống một hớp rồi khẽ cười nói: “Cảm ơn hai vị trưởng khoa đã tiếp đãi.”

Muộn thế này rồi mà rau xanh, gà quay và cơm đều vẫn còn nóng hổi, chứng tỏ chúng đã được đặc biệt chuẩn bị cho mình.

“Mấy cô nhóc lớn tầm này như các em đều rất kén ăn, thế nhưng khẩu vị của em lại rất khá.” Ông lão áo trắng thấy tốc độ ăn cơm của Ngu Thanh Thiển rất nhanh mà lại vẫn rất tao nhã, hơn nữa cũng không kén ăn liền bất giác nở nụ cười.

Ông có biết về xuất thân của Ngu Thanh Thiển, trong những người thuộc hoàng tộc thì nàng không khác gì một kẻ lạc loài vậy.

“Giữa người với người cũng sẽ có chỗ không giống nhau thôi.” Ngu Thanh Thiển ăn xong bèn đặt bát đũa xuống.

Nàng tin chắc bất kỳ ai từng phải trải qua những tháng ngày đến cả loại thức ăn đơn giản nhất mà cũng phải tranh giành như ở thời Mạt Thế thì đều rất khó mà kén ăn cho được, ít nhất thì nàng đã không còn lãng phí thức ăn nữa rồi.

“Cô nhóc này chưa được bao nhiêu tuổi mà suy nghĩ đã rất chín chắn rồi, em và thằng nhóc thối tha Phong Thần kia thật ra có rất nhiều điểm tương đồng đấy.” Tuy giọng điệu của ông lão áo trắng có chút ghét bỏ nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ hài lòng.

Ngu Thanh Thiển mỉm cười nói: “Cảm ơn bữa cơm của trưởng khoa, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì em xin được về trước để nghỉ ngơi đây.”

“Em ước chừng mình có thể rèn được viên sắt đó thành kim trong bao lâu?” Ông lão áo trắng hơi hiếu kỳ hỏi.

Ngu Thanh Thiển không quá suy tư mà đáp ngay: “Chắc chừng nửa tháng.”

Ông lão áo trắng ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ rằng nàng sẽ xác định một khoảng thời gian ngắn đến thế, chỉ chốc lát sau ông liền cười to: “Cô nhóc này thế mà còn có một mặt không chịu thua kém người khác thế này nữa cơ!”

Phong Thần mất thời gian nửa tháng để rèn viên sắt nọ thành kim, Ngu Thanh Thiển liền lấy đó làm mốc mục tiêu để cố gắng, cô nhóc này đúng là quá hợp khẩu vị của mình mà.

“Thì đó, chính thầy cũng đã nói là nếu muốn so thì phải so với người mất ít thời gian nhất chứ.” Ngu Thanh Thiển cười cợt nói.

Gương mặt già nua của ông lão áo trắng cười thành một đóa cúc, ông phẩy tay với Ngu Thanh Thiển: “Em đi đi, lão phu đợi xem kết quả nhiệm vụ của em.”

Ngu Thanh Thiển lễ phép chào hai người một tiếng xong liền rời khỏi khoa thực văn.

“Đại ca, cô nhóc này dễ mến thật đấy.” Ông lão áo trắng rót một ly rượu cho mình, ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi.

Ông lão áo đen nọ ngẩng đầu nhìn ngọn núi giả cách đó không xa nói: “Nếu đã đến rồi thì bước ra cùng uống một ly đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện