Nghe thấy tiếng tán dương của Cố Hoan Đồng, ánh mắt của mọi người đều nhìn Ngu Thanh Thiển.
Lúc phát hiện Tôi Thể Sư bị móc thủng bụng lúc này đang an nhiên nằm dưới chân của nàng, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch đã có thêm chút huyết sắc, mọi người đều sợ hãi…
Quan trọng nhất là ngoài thiếu niên đang gặp nguy hiểm tới tính mạng này ra, nàng cũng đã chữa trị cho hơn chín người, hơn nữa đa phần vết thương cơ bản đã lành miệng.
Trên mặt của thiếu niên đang nằm lộ ra sự cảm kích: “Ngu Thanh Thiển, ta nợ ngươi một món ân tình.”
Hắn đến từ một đại gia tộc ở phía nam, từng gặp không ít Linh Thực Sư khoa chữa trị, tình hình nguy hiểm giống như hắn, cho dù là Điều Trị Sư cấp bậc Linh Vệ đến, cũng không chắc sẽ nhanh chóng chữa trị được vết thương như vậy. Thế nhưng Ngu Thanh Thiển lại làm được.
Nếu như đổi thành người khác ở khoa điều trị chữa trị cho hắn, thì hắn cũng không biết mình có thể giữ được tính mạng này hay không. Hoặc là giữ được mạng rồi, thì cũng không thể tiếp tục tham gia lần huấn luyện tiếp theo.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười, khiêm tốn nói: “Đây là việc ta nên làm.”
Mấy người được nàng chữa trị lúc này cũng mang trong lòng sự cảm kích, đồng thời cũng đánh giá cao phương thức chữa trị cao minh của nàng. Thậm chí những người trước kia âm thầm khinh thường nàng, bây giờ cũng đã thấy hối hận.
Trong cả quá trình chữa trị, Ngu Thanh Thiển biểu hiện rất bình tĩnh, quá trình cứu trị thành thạo, còn vừa chữa trị vừa vỗ về những người bị thương, làm cho người bị thương không còn sợ hãi và lo lắng.
Lúc nàng chữa trị dường như có một ma lực làm cho người khác cảm thấy ấm áp, thanh thản, cảm xúc khi bị thương rất nhanh được ổn định.
“Các em đang dương dương tự đắc sao?”
Một giọng nói mạnh mẽ phá vỡ tâm trạng đang chìm trong chiến thắng của các đội viên.
Đám người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lâm Phi Vũ sắc mặt nghiêm khắc đang bước tới: “Hôm nay các em phạm ba sai lầm rất lớn. Nếu không phải sáu con ma thú này có trình độ thấp, thì các em chắc đã bị tiêu diệt hơn nửa đội rồi.”
Nghe lời của bà, sắc mặt vui mừng kích động của đội viên tự nhiên cứng đờ.
“Biết sai chỗ nào không?” Bà lạnh lùng nhìn đám người hỏi.
Tiêu Tử Khôn, một Tôi Thể Sư mạnh nhất nói: “Khoảng cách khi chúng em đi dẫn dụ ma thú quá gần. Hơn nữa phối hợp rất kém, không dùng các chiến thuật được các giáo viên trong học viện dạy.”
“Sau khi dẫn dụ ma thú vào vòng tròn chiến đấu, các Linh Thực Sư đều tay chân luống cuống, có lúc tấn công từ xa không chuẩn, độ lệch quá lớn, bỏ qua rất nhiều cơ hội kịp thời bắn giết ma thú.” Mộ Dung Thanh bổ sung một câu.
Khuôn mặt lười biếng gian xảo của Hỏa Ly Nhã trầm ngâm: “Phối hợp của cả đoàn thể rất kém. Mọi người đều tự mình tấn công loạn xạ. Các Tôi Thể Sư rất dễ bị thương. Rất nhiều ưu thế của Linh Thực Sư chưa thể hiện ra được, lực công kích cũng khá yếu.”
“Rất tốt, các em nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm và sai lầm trong quá trình chiến đấu như vậy, cũng coi như là không làm ta thất vọng.” Lâm Phi Vũ nhẹ gật đầu. Bà phát hiện đám tân sinh được dẫn dắt lần này có năng lực cao hơn những nhóm ở các khóa trước.
“Đây là lần đầu chiến đấu. Ta cho phép các em có những sai lầm như vậy, nhưng mà không có lần sau đâu.” Bà nghiêm nghị nói: “Trước đây luôn nhấn mạnh với các em về sự hợp tác đoàn đội. Các em không để trong lòng, trải qua lần chiến đấu này các em chắc đã có trải nghiệm sâu sắc rồi.”
“Chúng ta chỉ là người dẫn đường cho việc huấn luyện. Các lần chiến đấu và hoàn thành nhiệm vụ sau này đều cần các em tự mình hoàn thành. Thời gian nghỉ ngơi tiếp theo, hy vọng các em thảo luận nghiên cứu về sự phối hợp đồng đội, tốt nhất là thương lượng thảo luận ra những phương pháp tác chiến.”
Tiếp đó, ánh mắt của bà nhìn Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh: “Trong lần chiến đấu này, điều duy nhất làm ta hài lòng chính là thể hiện của hai Điều Trị Sư. Đặc biệt là Ngu Thanh Thiển, cả quá trình điều trị không có một chút hoảng loạn, bình tĩnh thầm lặng vỗ về chữa trị cho mỗi người bị thương.”
“Đáng để biểu dương, hy vọng em tiếp tục giữ được trạng thái như vậy!”
Lúc phát hiện Tôi Thể Sư bị móc thủng bụng lúc này đang an nhiên nằm dưới chân của nàng, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch đã có thêm chút huyết sắc, mọi người đều sợ hãi…
Quan trọng nhất là ngoài thiếu niên đang gặp nguy hiểm tới tính mạng này ra, nàng cũng đã chữa trị cho hơn chín người, hơn nữa đa phần vết thương cơ bản đã lành miệng.
Trên mặt của thiếu niên đang nằm lộ ra sự cảm kích: “Ngu Thanh Thiển, ta nợ ngươi một món ân tình.”
Hắn đến từ một đại gia tộc ở phía nam, từng gặp không ít Linh Thực Sư khoa chữa trị, tình hình nguy hiểm giống như hắn, cho dù là Điều Trị Sư cấp bậc Linh Vệ đến, cũng không chắc sẽ nhanh chóng chữa trị được vết thương như vậy. Thế nhưng Ngu Thanh Thiển lại làm được.
Nếu như đổi thành người khác ở khoa điều trị chữa trị cho hắn, thì hắn cũng không biết mình có thể giữ được tính mạng này hay không. Hoặc là giữ được mạng rồi, thì cũng không thể tiếp tục tham gia lần huấn luyện tiếp theo.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười, khiêm tốn nói: “Đây là việc ta nên làm.”
Mấy người được nàng chữa trị lúc này cũng mang trong lòng sự cảm kích, đồng thời cũng đánh giá cao phương thức chữa trị cao minh của nàng. Thậm chí những người trước kia âm thầm khinh thường nàng, bây giờ cũng đã thấy hối hận.
Trong cả quá trình chữa trị, Ngu Thanh Thiển biểu hiện rất bình tĩnh, quá trình cứu trị thành thạo, còn vừa chữa trị vừa vỗ về những người bị thương, làm cho người bị thương không còn sợ hãi và lo lắng.
Lúc nàng chữa trị dường như có một ma lực làm cho người khác cảm thấy ấm áp, thanh thản, cảm xúc khi bị thương rất nhanh được ổn định.
“Các em đang dương dương tự đắc sao?”
Một giọng nói mạnh mẽ phá vỡ tâm trạng đang chìm trong chiến thắng của các đội viên.
Đám người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lâm Phi Vũ sắc mặt nghiêm khắc đang bước tới: “Hôm nay các em phạm ba sai lầm rất lớn. Nếu không phải sáu con ma thú này có trình độ thấp, thì các em chắc đã bị tiêu diệt hơn nửa đội rồi.”
Nghe lời của bà, sắc mặt vui mừng kích động của đội viên tự nhiên cứng đờ.
“Biết sai chỗ nào không?” Bà lạnh lùng nhìn đám người hỏi.
Tiêu Tử Khôn, một Tôi Thể Sư mạnh nhất nói: “Khoảng cách khi chúng em đi dẫn dụ ma thú quá gần. Hơn nữa phối hợp rất kém, không dùng các chiến thuật được các giáo viên trong học viện dạy.”
“Sau khi dẫn dụ ma thú vào vòng tròn chiến đấu, các Linh Thực Sư đều tay chân luống cuống, có lúc tấn công từ xa không chuẩn, độ lệch quá lớn, bỏ qua rất nhiều cơ hội kịp thời bắn giết ma thú.” Mộ Dung Thanh bổ sung một câu.
Khuôn mặt lười biếng gian xảo của Hỏa Ly Nhã trầm ngâm: “Phối hợp của cả đoàn thể rất kém. Mọi người đều tự mình tấn công loạn xạ. Các Tôi Thể Sư rất dễ bị thương. Rất nhiều ưu thế của Linh Thực Sư chưa thể hiện ra được, lực công kích cũng khá yếu.”
“Rất tốt, các em nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm và sai lầm trong quá trình chiến đấu như vậy, cũng coi như là không làm ta thất vọng.” Lâm Phi Vũ nhẹ gật đầu. Bà phát hiện đám tân sinh được dẫn dắt lần này có năng lực cao hơn những nhóm ở các khóa trước.
“Đây là lần đầu chiến đấu. Ta cho phép các em có những sai lầm như vậy, nhưng mà không có lần sau đâu.” Bà nghiêm nghị nói: “Trước đây luôn nhấn mạnh với các em về sự hợp tác đoàn đội. Các em không để trong lòng, trải qua lần chiến đấu này các em chắc đã có trải nghiệm sâu sắc rồi.”
“Chúng ta chỉ là người dẫn đường cho việc huấn luyện. Các lần chiến đấu và hoàn thành nhiệm vụ sau này đều cần các em tự mình hoàn thành. Thời gian nghỉ ngơi tiếp theo, hy vọng các em thảo luận nghiên cứu về sự phối hợp đồng đội, tốt nhất là thương lượng thảo luận ra những phương pháp tác chiến.”
Tiếp đó, ánh mắt của bà nhìn Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh: “Trong lần chiến đấu này, điều duy nhất làm ta hài lòng chính là thể hiện của hai Điều Trị Sư. Đặc biệt là Ngu Thanh Thiển, cả quá trình điều trị không có một chút hoảng loạn, bình tĩnh thầm lặng vỗ về chữa trị cho mỗi người bị thương.”
“Đáng để biểu dương, hy vọng em tiếp tục giữ được trạng thái như vậy!”
Danh sách chương