Ngu Thanh Thiển được Lâm Phi Vũ, người nghiêm khắc như hổ mẹ biểu dương, nhưng không một ai nảy sinh lòng đố kỵ.

Dù sao ai ai cũng thấy được thể hiện của nàng ở hiện trường.

Trước kia, ở nhóm bảy có không ít người ghét bỏ Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh. Họ cho rằng sự tồn tại của hai người xếp hạng bét ở khoa điều trị sẽ gây phiền toái cho họ. Nhưng trải qua sự điều trị cứu chữa lúc nãy, bọn họ không những không còn khinh thường hai người này, mà ngược lại cảm thấy vô cùng may mắn vì có được Ngu Thanh Thiển trong nhóm mình.

Kỹ năng cứu chữa của nàng được thể hiện căn bản không giống một người mới, rất thuần thục lão luyện, có trình có tự, làm cho họ càng thêm tự tin vào những ngày huấn luyện về sau.

“Được rồi, mọi người nghỉ tại chỗ một tiếng.” Lâm Phi Vũ nhìn đồng hồ cát nói.

“Vâng.”

Thực ra, thể hiện của nhóm bảy lần này không quá tệ. Chỉ là Lâm Phi Vũ không muốn bọn họ dương dương tự đắc, cho nên kịp thời đứng ra khiển trách dạy dỗ, để cho bọn họ tổng kết lại kinh nghiệm chiến đấu.

Hai giáo viên nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn không xa. Những đội viên khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Người của khoa điều trị còn lén nói với ta rằng Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh là phế tài. Trước kia ta còn tưởng thật, ai ngờ là bị lừa rồi.” Một người con gái trẻ nói nhỏ với một người khác với giọng bất bình.

Người kia đồng cảm sâu sắc gật đầu: “Đúng vậy! Ai cũng nói khoa điều trị lợi hại nhất là Tần Phượng Nghi. Bây giờ theo ta thấy Ngu Thanh Thiển mới là lợi hại nhất đó.”

“Đúng vậy, giống như vết thương lúc nãy của La Siêu, nếu như đổi thành Điều Trị Sư khác đến xử lý, nhiều nhất chỉ có thể ngăn được vết thương chảy máu, căn bản không thể nào khiến cho một phần vết thương liền lại như vậy.”

“Ta từng gặp qua Điều Trị Sư cấp Linh Thị cũng không lợi hại bằng nàng ấy.” Một người khác nói chen vào: “Nghe nói Điều Trị Sư cấp Linh Thị năng lực tinh thần một ngày cũng chữa được cho sáu, bảy người là tối đa. Nhưng Ngu Thanh Thiển vừa nãy cứu được chín người, mà ta thấy nàng ấy còn chưa làm hết mức.”

“Các người đừng quên thiên chất Linh Thực Sư của Ngu Thanh Thiển là cùng loại xuất sắc giống như Phong sư huynh và Hỏa sư huynh đó. Tố chất thân thể kém một chút thì bị người của khoa điều trị tuyên truyền là năng lực chữa trị hạng bét. Ta đoán chắc những người đó ghen tỵ mới nói xấu sau lưng người khác như vậy.”

“...” Lúc này mọi người nói về Ngu Thanh Thiển không phải với giọng khinh thường, mà ngược lại, đều tỏ ý thật may mắn khi có được nàng trong nhóm.

Họ càng tức giận hơn đối với những người từng phỉ báng đả kích thầm Ngu Thanh Thiển. Cảm thấy bọn người kia chẳng khác nào mắt chó bị mù.

Hỏa Ly Nhã nghe người trong nhóm lén bàn tán, môi nhếch lên với ý nghĩ sâu xa.

Nữ nhân Ngu Thanh Thiển này chỉ qua một lần chiến đấu đã thay đổi được cách nhìn của mọi người đối với nàng, không những che giấu rất sâu, mà tâm cơ thủ đoạn cũng thật ghê gớm.

Chẳng trách trước đây nàng khiêm tốn như vậy. Hiệu quả của việc bỗng nhiên bộc lộ tài năng kinh người làm người ta có ấn tượng sâu sắc hơn nhiều so với hắn, từ khi bắt đầu đã được cho là người đứng đầu trong các tân sinh của học viện.

Dù sao thì hắn thể hiện có tốt thì người ta cũng cho là việc đương nhiên, ai kêu hắn là người giỏi nhất trong đám tân sinh. Nhưng nếu như trong lúc chiến đấu hắn phát huy không tốt, hoặc là thất bại sai lầm liên tiếp, thì người ta sẽ thấy hắn chỉ là hư danh.

Còn Ngu Thanh Thiển là người vẫn luôn bị cho là bán phế vật. Lúc người khác không có hy vọng gì, đột nhiên lộ ra năng lực như vậy, sẽ làm cho người ta cảm thấy là nàng ta bị người khác giá họa chứ nàng thực ra không có yếu như những lời đồn.

Chẳng trách khi Tần Phượng Nghi và Cố Mộng Trúc âm thầm loan truyền trong học viện cái tin nàng là bán phế vật, nàng không những không phiền lòng mà còn rất ung dung. Nàng chính là vì đợi cơ hội đột nhiên bộc lộ năng lực kinh người này! Ngu Thanh thiển căn bản không biết Hỏa Ly Nhã lúc này đang suy luận các kiểu về việc nàng tại sao lại cố tình khiếm tốn. Nếu như biết chắc chắn sẽ thưởng cho hắn ta một cái trợn mắt, hắn tuyệt đối là nghĩ quá nhiều rồi.

Trước đây nàng sở dĩ chọn khiêm tốn vốn không phải là vì thời khắc bỗng dưng bộc lộ năng lực kinh người này, mà là vì trong lòng có mục đích khác.

Bây giờ nàng không muốn ẩn giấu thực lực trong lần huấn luyện này nữa, quyết định ngẩng cao đầu, chủ yếu là vì hai ngày trước khi huấn luyện, Phong Thần đã đưa cho nàng một tin tức ảnh hưởng tới việc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện