Yên Cửu khẽ nhếch môi, vỗ vỗ nệm giường, “Nếu nàng hài lòng thì bọn mình bắt đầu luôn đi.”
Trường Ly thấp thỏm nằm xuống giường, cảm thấy mình giống như miếng thịt đang nằm trên thớt chờ bị cắt xẻo.
Đầu bếp là tay mơ, có lẽ còn chẳng thạo dùng dao nên không để mình ra đi thanh thản.
Trường Ly càng nghĩ càng sợ, lí nhí hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh vào đây làm được bao lâu rồi?”
Yên Cửu mở nắp bình ngọc, từ từ dốc linh dịch trong đó ra.
“Hai ba bữa gì đó.”
Trường Ly lại càng thấy bất an hơn, chỉ có hai ba bữa thì học được bao nhiêu chứ.
Nàng lại hỏi tiếp: “Huynh học thế nào rồi? Chừng nào thì thành tài?”
Yên Cửu thấy Trường Ly căng như dây đàn thì khẽ phì cười.
“Nàng yên tâm đi, tuy tay nghề ta chưa thuần thục nhưng đã nắm khá rõ quy trình, sẽ không phí linh thạch của nàng đâu.”
Trường Ly nghĩ bụng: Tay nghề chưa thuần thục là tra tấn thay vì hưởng thụ đó.
Nàng vội nói: “Bỏ vài bước cũng không sao đâu.”
Xong sớm giải thoát sớm.
Yên Cửu nghiêm túc từ chối: “Thưa quý khách, ta đã được huấn luyện bài bản nên tuyệt đối sẽ không làm qua loa lấy lệ đâu ạ.”
Tim Trường Ly đánh thịch một tiếng, bỗng có dự cảm không lành.
Nàng nhớ lại cảnh tỷ tỷ tiếp tân cật lực khuyên mình ban nãy thì thấy hối hận khôn nguôi.
Sao nàng không chịu nghe theo lời khuyên của người ta cơ chứ? Nếu nàng nghe lọt tai thì bây giờ đã không lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan đầy xấu hổ thế này.
Trong lúc cõi lòng Trường Ly dậy sóng, rốt cuộc Yên Cửu cũng chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu hành sự.
Chàng mới ấn phát đầu là Trường Ly đã không kìm được mà la lên.
Yên Cửu không khỏi khựng tay lại, “Mạnh quá hả?”
Trường Ly cắn răng nói: “Đâu, đâu có.”
Không sao hết, mấy thứ như đấm bóp thì càng dùng sức lại càng giãn gân giãn cốt.
Trường Ly tự an ủi bản thân.
Yên Cửu khẽ nhíu mày, càng ấn mạnh hơn.
Trường Ly vô thức hít sâu một hơi.
Các tỷ tỷ đâu có đấm bóp kiểu này đâu trời.
Lần trải nghiệm đấm bóp này vô cùng giày vò, Trường Ly giống hệt như một con cá khô bị Yên Cửu lật đi lật lại.
Lúc kết thúc, mắt nàng dại ra nhìn trần nhà trống trơn, cảm thấy hồn mình đã lìa khỏi xác kiếm.
Ấy thế mà Yên Cửu còn cười tủm tỉm nói: “Nếu quý khách hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao nhé.”
Trường Ly: Nếu được thì nàng muốn đánh giá âm năm sao.
Nàng không hiểu tại sao tay nghề Yên Cửu tệ lậu cỡ đó mà lại được Hương Dịu Dàng giữ lại.
Chẳng lẽ quản sự chỗ này bị Yên Tiểu Cửu bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?
Lúc này, tỷ tỷ tiếp tân tới gõ cửa phòng.
Nàng bước vào phòng, nhìn Trường Ly với vẻ âu lo.
“Trường Ly cô nương, cô có ổn không?”
Rốt cuộc Trường Ly cũng tỉnh hẳn, nàng lề mề nhổm dậy, đáp nhẹ bẫng: “Ta ổn.”
Vẫn còn thở, vẫn cử động được, chưa bị tàn phế.
Tỷ tỷ tiếp tân nhìn sang Yên Cửu, “Cậu...”
Yên Cửu cười rất đỗi vô tội.
“Ta đã nghiêm túc làm đủ các bước như được huấn luyện, ấn phát nào chuẩn phát đó, không dám lười biếng tí nào.”
Khuôn mặt tỷ tỷ tiếp tân lộ vẻ bùi ngùi khó tả.
Nàng không sợ Yên Cửu lười biếng, mà sợ chàng làm ăn quá tận tình.
Trường Ly hoảng hốt bay về nhà khách, chắc nàng sẽ không dám tới Hương Dịu Dàng một thời gian quá.
Chẳng bao lâu sau, Yên Cửu cũng về đến nơi.
Chàng nhìn Trường Ly nằm bất động, bẻ cổ tay khởi động.
“Bé Trường Ly, thật ra ta còn học được vài kỹ thuật nữa nhưng hôm nay chưa kịp cho nàng trải nghiệm thử.”
Trường Ly rùng mình một cái, sợ hãi nói: “Thôi, ta không thử đâu.”
Yên Cửu lộ vẻ tiếc nuối, “Không thử thật à? Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút.”
Trong đầu Trường Ly chợt hiện ra năm chữ to đùng: Thử là ngủm củ tỏi.
Nàng lập tức từ chối: “Thôi khỏi.”
Yên Cửu lắc đầu tiếc rẻ rồi nói: “Thế bao giờ nàng tới Hương Dịu Dàng bọn mình sẽ...”
Trường Ly vội ngắt lời chàng, “Hương Dịu Dàng gì chứ, ta là loại kiếm linh dễ sa đà vào mấy chốn đó sao?”
Nàng vội lảng sang chuyện khác, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình tới Vạn Pháp Tông để làm gì hả? Là tới giao lưu với Pháp tu đó! Sao huynh lại bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một mà lãng phí thời gian ở Hương Dịu Dàng hả?”
Yên Cửu nghe Trường Ly nói năng hùng hồn như vậy thì suýt cười ra tiếng.
Chàng cố đè đôi môi bất giác nhoẻn lên xuống, ho khẽ hai tiếng, “Ừm, nàng nói phải lắm.”
Trường Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Yên Cửu nói tiếp: “Nhưng hình như tới giờ ta vẫn chưa nhận được bức thư khiêu chiến nào hết.”
Còn chưa dứt lời thì ngoài cửa đã vọng vào tiếng quát đầy khí thế: “Yên Cửu, ngươi ra đây cho ta!”
Mặt Yên Cửu hiện vẻ thắc mắc: “Ai tìm ta vậy?”
Trường Ly thấy giọng nói này hơi quen tai, theo Yên Cửu ra cửa.
“Hình như là tên đệ tử Pháp tông mới bị ta đánh ngất xỉu hôm nay, hắn tỉnh nhanh thật đấy, xem ra ta đánh nhẹ phết.”
Yên Cửu há hốc miệng, “Hả?”
Một người một kiếm vừa ra ngoài đã trông thấy một thiếu niên đang thở hồng hộc như con công máu chiến, đang lượn qua lượn lại trước cửa.
Vừa thấy Yên Cửu, hắn đã gằn giọng nói: “Hôm nay ta không đề phòng nên mới bị linh kiếm của ngươi đánh! Ngươi có dám lên đài so tài với ta một cách quang minh chính đại không?”
Yên Cửu vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao nên mặt cứ đực ra.
“Cậu đang nói gì vậy?”
Thiếu niên càng điên máu hơn.
“Ngươi vờ vịt gì hả? Cái đồ núp bóng kiếm linh, lấy kiếm ra làm bia đỡ đạn.”
Trường Ly vội thuật lại đầu đuôi sự tình một lượt rồi xoay sang nhìn thiếu niên.
“Ngươi yếu quá, nếu muốn đánh nhau thì gọi sư huynh sư tỷ ngươi tới đây.”
Roi chín đốt lại làm tròn chức trách phiên dịch viên.
Thiếu niên nghe xong tức đỏ mặt, vung roi quất Yên Cửu.
Yên Cửu lanh lẹ né đòn, đã có chút phán đoán về thực lực của thiếu niên kia.
Bé Trường Ly nói không sai, đúng là tên này hơi yếu thật.
Nhỡ chàng vô tình đánh hắn te tua thì có khi còn phải bồi thường.
Yên Cửu vừa nghĩ vừa lấy sợi xích đá đen ra trói tên kia thành đòn bánh tét.
Rồi chàng phủi tay nói: “Đánh xong rồi đó, cậu đi được rồi.”
Mắt thiếu niên dại ra, hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì mà cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Hắn trợn đôi mắt đỏ hoe lên, “Các người khinh người quá đáng.”
Trường Ly quyết đoán tiến lên gõ đầu hắn một phát.
“Lần này ngươi là người ra đòn trước, đừng có đổ thừa lung tung.”
Mắt thiếu niên đã đỏ tới nỗi chực khóc òa lên.
Tiếc là Trường Ly hoàn toàn không bận tâm đến lòng tự tôn mong manh của hắn, nàng lấy chuôi kiếm chọc vào người hắn.
“Lần sau đi khiêu chiến thì nhớ mở to mắt ra mà nhìn nhé."
Yên Cửu chẳng buồn nói chuyện với thằng nhóc Nhân tộc ấu trĩ này, xoay người toan bỏ đi.
Trường Ly cũng đi theo.
Thiếu niên không thể cựa quậy bị bọn họ bỏ mặc ở nơi đầy người qua kẻ lại thì thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, cuống quýt nói: “Này, mấy người không thể vứt ta ở đây được.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm ở đằng xa, cảm thấy nên để tên đệ tử Pháp tông lỗ mãng xốc nổi này chịu khổ một tí.
Thiếu niên dõi theo bóng dáng mỗi lúc một xa của họ, bắt đầu nóng nảy.
Người sống trong khu này đều là Kiếm tu, hắn không muốn đứng đây rồi bị vây xem, thế thì mất mặt lắm.
Hắn cố giãy khỏi sợi xích trên người nhưng không tài nào thoát nổi.
Thiếu niên cắn răng nhảy đuổi theo.
“Yên Cửu... À không, Yên đạo hữu à, ít ra huynh nên cởi trói cho ta rồi hãy đi chứ.”
Yên Cửu không hề dừng bước, “Cởi trói? Không được, nhỡ cậu lại vung roi quất ta thì sao?”
Thiếu niên đã thấm mệt, thở dốc nói: “Lần này ta hứa sẽ không động thủ nữa.”
Yên Cửu liếc xéo hắn, “Cậu chắc không?”
Thiếu niên gật lia lịa.
Trường Ly liếc nhìn bộ pháp bào đắt đỏ của thiếu niên rồi thủng thẳng nói: “Nói suông không đáng tin. Nếu muốn bọn ta tha cho ngươi thì chí ít ngươi phải để người khác thấy chút thành ý của mình chứ.”
Roi chín đốt lại bật chế độ phiên dịch.
Thiếu niên thoáng sửng sốt, “Thế ta thề nhé?”
Trường Ly đắc ý nói: “Thề thì nghiêm trọng quá, chuyện có bao lớn đâu mà. Thế này đi, nếu ngươi nộp tiền chuộc thân thì bọn ta sẽ xí xoá chuyện này.”
Với thiếu niên thì những chuyện có thể giải quyết bằng linh thạch đều là chuyện nhỏ, vậy nên vừa nghe vậy, hắn vội hỏi ngay: “Bao nhiêu linh thạch thế?”
Trường Ly trầm ngâm một lát rồi nói, “Cái này phải xem ngươi cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu.”
Thiếu niên vội nuốt con số mình tính thốt ra vào bụng.
Hắn không đời nào rẻ thế được.
Chỉ bộ đồ hắn đang mặc đã đáng giá mấy trăm nghìn linh thạch rồi.
Thiếu niên đang định báo giá, sực nhớ tháng này Lũ Y Các, Tịnh Nghệ Phường và Cổ Vận Các sẽ ra mắt sản phẩm mới thì thoáng do dự.
Hắn bèn giảm giá bản thân xuống để có linh thạch xài, dè dặt hỏi: “200,000 linh thạch nhé?”
Trường Ly giật bắn mình, cái tên coi tiền như rác này ở đâu chui ra vậy?
Nàng tính lấy 30,000-50,000 linh thạch thôi, không ngờ tên này lại chào giá cao như vậy.
Trường Ly đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Ngươi có chắc là 200,000 không?”
Thiếu niên tưởng mình báo ít quá, tuy hắn cũng cho rằng mình không chỉ đáng giá chừng đó nhưng hiềm nỗi dạo này có rất nhiều thứ muốn mua...
Hắn đành phải bấm bụng bỏ ý định mua bộ pháp y màu trắng ngà voi mà mình tia được.
“300,000 linh thạch.”
“3…300,000 linh thạch á?”
Trường Ly sốc điếng người.
Đây không phải là một kẻ coi tiền như rác mà là Thiện Tài Đồng Tử mới đúng!
Thiếu niên tưởng nàng vẫn chê ít, đành đau khổ gạch bỏ luôn hồ lô linh bảo trong danh mục mua sắm của mình.
“400,00o. Không hơn được nữa đâu.”
Trường Ly hoảng hồn, nàng và Yên Cửu liếc mắt nhìn nhau, “Ờ, được.”
Nếu cứ tăng giá thế này, nàng sợ mình sẽ bị khép tội lừa đảo rồi bị đuổi khỏi Vạn Pháp Tông mất.
Yên Cửu im lặng cởi bỏ sợi xích đá đen, thiếu niên xoa cổ tay đau nhức, vội lấy túi chứa đồ ra.
“400,000 linh thạch đây, chúng ta hết nợ nhé!”
Dứt lời, thiếu niên xoay người bỏ đi.
Nhưng đi được mấy bước, hắn chợt quay lại đe: “Không cho phép tiết lộ chuyện hôm nay với ai đâu đấy!”
Trường Ly gật đầu đồng ý.
Khoản phí bịt miếng này đủ để nàng dán mười mấy tờ giấy niêm phong lên miệng mình luôn ấy chứ.
Ngày hôm sau, lúc hẹn quạt Thái Cực tới khán đài xem thi đấu, Trường Ly vừa tán gẫu với hắn vừa khéo léo hỏi thăm: “Cái thằng nhóc bị ta đánh ngất xỉu hôm qua là ai thế?”
Quạt Thái Cực đang dồn hết tâm trí vào trận đấu ngoạn mục trên đài nên đáp qua loa: “Cô bảo Ân Thời ấy à? Cậu ta là tiểu đồ đệ của Minh Chân đạo quân.”
“Vì trong tông môn có rất nhiều sư huynh đệ nể mặt Minh Châu đạo quân mà nhường cậu ta nên cậu ta không hiểu rõ thực lực bản thân cho lắm.”
Trường Ly hỏi lại: “Minh Chân đạo quân?”
Quạt Thái Cực a một tiếng, “Hình như ta chưa kể cô nghe về bà ấy nhỉ? Minh Chân đạo quân chính là bà chủ Hương Dịu Dàng, là đạo quân giàu nhất Vạn Pháp Tông bọn ta đấy.”
“Minh Chân đạo quân cực kỳ bao che người nhà, lại vô cùng hào phóng với đệ tử của mình, chỉ tí tiền lọt qua kẽ tay bà ấy cũng đủ khiến người khác ao ước rồi.”
Trường Ly vỡ lẽ, đột nhiên thấy số linh thạch mới kiếm được hôm qua chẳng thơm nữa.
Thế khác gì của thiên trả địa đâu, có khi nàng cũng đóng góp một phần vào con số 400,000 linh thạch kia cũng không biết chừng.
Trường Ly thấp thỏm nằm xuống giường, cảm thấy mình giống như miếng thịt đang nằm trên thớt chờ bị cắt xẻo.
Đầu bếp là tay mơ, có lẽ còn chẳng thạo dùng dao nên không để mình ra đi thanh thản.
Trường Ly càng nghĩ càng sợ, lí nhí hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh vào đây làm được bao lâu rồi?”
Yên Cửu mở nắp bình ngọc, từ từ dốc linh dịch trong đó ra.
“Hai ba bữa gì đó.”
Trường Ly lại càng thấy bất an hơn, chỉ có hai ba bữa thì học được bao nhiêu chứ.
Nàng lại hỏi tiếp: “Huynh học thế nào rồi? Chừng nào thì thành tài?”
Yên Cửu thấy Trường Ly căng như dây đàn thì khẽ phì cười.
“Nàng yên tâm đi, tuy tay nghề ta chưa thuần thục nhưng đã nắm khá rõ quy trình, sẽ không phí linh thạch của nàng đâu.”
Trường Ly nghĩ bụng: Tay nghề chưa thuần thục là tra tấn thay vì hưởng thụ đó.
Nàng vội nói: “Bỏ vài bước cũng không sao đâu.”
Xong sớm giải thoát sớm.
Yên Cửu nghiêm túc từ chối: “Thưa quý khách, ta đã được huấn luyện bài bản nên tuyệt đối sẽ không làm qua loa lấy lệ đâu ạ.”
Tim Trường Ly đánh thịch một tiếng, bỗng có dự cảm không lành.
Nàng nhớ lại cảnh tỷ tỷ tiếp tân cật lực khuyên mình ban nãy thì thấy hối hận khôn nguôi.
Sao nàng không chịu nghe theo lời khuyên của người ta cơ chứ? Nếu nàng nghe lọt tai thì bây giờ đã không lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan đầy xấu hổ thế này.
Trong lúc cõi lòng Trường Ly dậy sóng, rốt cuộc Yên Cửu cũng chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu hành sự.
Chàng mới ấn phát đầu là Trường Ly đã không kìm được mà la lên.
Yên Cửu không khỏi khựng tay lại, “Mạnh quá hả?”
Trường Ly cắn răng nói: “Đâu, đâu có.”
Không sao hết, mấy thứ như đấm bóp thì càng dùng sức lại càng giãn gân giãn cốt.
Trường Ly tự an ủi bản thân.
Yên Cửu khẽ nhíu mày, càng ấn mạnh hơn.
Trường Ly vô thức hít sâu một hơi.
Các tỷ tỷ đâu có đấm bóp kiểu này đâu trời.
Lần trải nghiệm đấm bóp này vô cùng giày vò, Trường Ly giống hệt như một con cá khô bị Yên Cửu lật đi lật lại.
Lúc kết thúc, mắt nàng dại ra nhìn trần nhà trống trơn, cảm thấy hồn mình đã lìa khỏi xác kiếm.
Ấy thế mà Yên Cửu còn cười tủm tỉm nói: “Nếu quý khách hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao nhé.”
Trường Ly: Nếu được thì nàng muốn đánh giá âm năm sao.
Nàng không hiểu tại sao tay nghề Yên Cửu tệ lậu cỡ đó mà lại được Hương Dịu Dàng giữ lại.
Chẳng lẽ quản sự chỗ này bị Yên Tiểu Cửu bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?
Lúc này, tỷ tỷ tiếp tân tới gõ cửa phòng.
Nàng bước vào phòng, nhìn Trường Ly với vẻ âu lo.
“Trường Ly cô nương, cô có ổn không?”
Rốt cuộc Trường Ly cũng tỉnh hẳn, nàng lề mề nhổm dậy, đáp nhẹ bẫng: “Ta ổn.”
Vẫn còn thở, vẫn cử động được, chưa bị tàn phế.
Tỷ tỷ tiếp tân nhìn sang Yên Cửu, “Cậu...”
Yên Cửu cười rất đỗi vô tội.
“Ta đã nghiêm túc làm đủ các bước như được huấn luyện, ấn phát nào chuẩn phát đó, không dám lười biếng tí nào.”
Khuôn mặt tỷ tỷ tiếp tân lộ vẻ bùi ngùi khó tả.
Nàng không sợ Yên Cửu lười biếng, mà sợ chàng làm ăn quá tận tình.
Trường Ly hoảng hốt bay về nhà khách, chắc nàng sẽ không dám tới Hương Dịu Dàng một thời gian quá.
Chẳng bao lâu sau, Yên Cửu cũng về đến nơi.
Chàng nhìn Trường Ly nằm bất động, bẻ cổ tay khởi động.
“Bé Trường Ly, thật ra ta còn học được vài kỹ thuật nữa nhưng hôm nay chưa kịp cho nàng trải nghiệm thử.”
Trường Ly rùng mình một cái, sợ hãi nói: “Thôi, ta không thử đâu.”
Yên Cửu lộ vẻ tiếc nuối, “Không thử thật à? Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút.”
Trong đầu Trường Ly chợt hiện ra năm chữ to đùng: Thử là ngủm củ tỏi.
Nàng lập tức từ chối: “Thôi khỏi.”
Yên Cửu lắc đầu tiếc rẻ rồi nói: “Thế bao giờ nàng tới Hương Dịu Dàng bọn mình sẽ...”
Trường Ly vội ngắt lời chàng, “Hương Dịu Dàng gì chứ, ta là loại kiếm linh dễ sa đà vào mấy chốn đó sao?”
Nàng vội lảng sang chuyện khác, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình tới Vạn Pháp Tông để làm gì hả? Là tới giao lưu với Pháp tu đó! Sao huynh lại bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một mà lãng phí thời gian ở Hương Dịu Dàng hả?”
Yên Cửu nghe Trường Ly nói năng hùng hồn như vậy thì suýt cười ra tiếng.
Chàng cố đè đôi môi bất giác nhoẻn lên xuống, ho khẽ hai tiếng, “Ừm, nàng nói phải lắm.”
Trường Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Yên Cửu nói tiếp: “Nhưng hình như tới giờ ta vẫn chưa nhận được bức thư khiêu chiến nào hết.”
Còn chưa dứt lời thì ngoài cửa đã vọng vào tiếng quát đầy khí thế: “Yên Cửu, ngươi ra đây cho ta!”
Mặt Yên Cửu hiện vẻ thắc mắc: “Ai tìm ta vậy?”
Trường Ly thấy giọng nói này hơi quen tai, theo Yên Cửu ra cửa.
“Hình như là tên đệ tử Pháp tông mới bị ta đánh ngất xỉu hôm nay, hắn tỉnh nhanh thật đấy, xem ra ta đánh nhẹ phết.”
Yên Cửu há hốc miệng, “Hả?”
Một người một kiếm vừa ra ngoài đã trông thấy một thiếu niên đang thở hồng hộc như con công máu chiến, đang lượn qua lượn lại trước cửa.
Vừa thấy Yên Cửu, hắn đã gằn giọng nói: “Hôm nay ta không đề phòng nên mới bị linh kiếm của ngươi đánh! Ngươi có dám lên đài so tài với ta một cách quang minh chính đại không?”
Yên Cửu vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao nên mặt cứ đực ra.
“Cậu đang nói gì vậy?”
Thiếu niên càng điên máu hơn.
“Ngươi vờ vịt gì hả? Cái đồ núp bóng kiếm linh, lấy kiếm ra làm bia đỡ đạn.”
Trường Ly vội thuật lại đầu đuôi sự tình một lượt rồi xoay sang nhìn thiếu niên.
“Ngươi yếu quá, nếu muốn đánh nhau thì gọi sư huynh sư tỷ ngươi tới đây.”
Roi chín đốt lại làm tròn chức trách phiên dịch viên.
Thiếu niên nghe xong tức đỏ mặt, vung roi quất Yên Cửu.
Yên Cửu lanh lẹ né đòn, đã có chút phán đoán về thực lực của thiếu niên kia.
Bé Trường Ly nói không sai, đúng là tên này hơi yếu thật.
Nhỡ chàng vô tình đánh hắn te tua thì có khi còn phải bồi thường.
Yên Cửu vừa nghĩ vừa lấy sợi xích đá đen ra trói tên kia thành đòn bánh tét.
Rồi chàng phủi tay nói: “Đánh xong rồi đó, cậu đi được rồi.”
Mắt thiếu niên dại ra, hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì mà cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Hắn trợn đôi mắt đỏ hoe lên, “Các người khinh người quá đáng.”
Trường Ly quyết đoán tiến lên gõ đầu hắn một phát.
“Lần này ngươi là người ra đòn trước, đừng có đổ thừa lung tung.”
Mắt thiếu niên đã đỏ tới nỗi chực khóc òa lên.
Tiếc là Trường Ly hoàn toàn không bận tâm đến lòng tự tôn mong manh của hắn, nàng lấy chuôi kiếm chọc vào người hắn.
“Lần sau đi khiêu chiến thì nhớ mở to mắt ra mà nhìn nhé."
Yên Cửu chẳng buồn nói chuyện với thằng nhóc Nhân tộc ấu trĩ này, xoay người toan bỏ đi.
Trường Ly cũng đi theo.
Thiếu niên không thể cựa quậy bị bọn họ bỏ mặc ở nơi đầy người qua kẻ lại thì thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, cuống quýt nói: “Này, mấy người không thể vứt ta ở đây được.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm ở đằng xa, cảm thấy nên để tên đệ tử Pháp tông lỗ mãng xốc nổi này chịu khổ một tí.
Thiếu niên dõi theo bóng dáng mỗi lúc một xa của họ, bắt đầu nóng nảy.
Người sống trong khu này đều là Kiếm tu, hắn không muốn đứng đây rồi bị vây xem, thế thì mất mặt lắm.
Hắn cố giãy khỏi sợi xích trên người nhưng không tài nào thoát nổi.
Thiếu niên cắn răng nhảy đuổi theo.
“Yên Cửu... À không, Yên đạo hữu à, ít ra huynh nên cởi trói cho ta rồi hãy đi chứ.”
Yên Cửu không hề dừng bước, “Cởi trói? Không được, nhỡ cậu lại vung roi quất ta thì sao?”
Thiếu niên đã thấm mệt, thở dốc nói: “Lần này ta hứa sẽ không động thủ nữa.”
Yên Cửu liếc xéo hắn, “Cậu chắc không?”
Thiếu niên gật lia lịa.
Trường Ly liếc nhìn bộ pháp bào đắt đỏ của thiếu niên rồi thủng thẳng nói: “Nói suông không đáng tin. Nếu muốn bọn ta tha cho ngươi thì chí ít ngươi phải để người khác thấy chút thành ý của mình chứ.”
Roi chín đốt lại bật chế độ phiên dịch.
Thiếu niên thoáng sửng sốt, “Thế ta thề nhé?”
Trường Ly đắc ý nói: “Thề thì nghiêm trọng quá, chuyện có bao lớn đâu mà. Thế này đi, nếu ngươi nộp tiền chuộc thân thì bọn ta sẽ xí xoá chuyện này.”
Với thiếu niên thì những chuyện có thể giải quyết bằng linh thạch đều là chuyện nhỏ, vậy nên vừa nghe vậy, hắn vội hỏi ngay: “Bao nhiêu linh thạch thế?”
Trường Ly trầm ngâm một lát rồi nói, “Cái này phải xem ngươi cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu.”
Thiếu niên vội nuốt con số mình tính thốt ra vào bụng.
Hắn không đời nào rẻ thế được.
Chỉ bộ đồ hắn đang mặc đã đáng giá mấy trăm nghìn linh thạch rồi.
Thiếu niên đang định báo giá, sực nhớ tháng này Lũ Y Các, Tịnh Nghệ Phường và Cổ Vận Các sẽ ra mắt sản phẩm mới thì thoáng do dự.
Hắn bèn giảm giá bản thân xuống để có linh thạch xài, dè dặt hỏi: “200,000 linh thạch nhé?”
Trường Ly giật bắn mình, cái tên coi tiền như rác này ở đâu chui ra vậy?
Nàng tính lấy 30,000-50,000 linh thạch thôi, không ngờ tên này lại chào giá cao như vậy.
Trường Ly đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Ngươi có chắc là 200,000 không?”
Thiếu niên tưởng mình báo ít quá, tuy hắn cũng cho rằng mình không chỉ đáng giá chừng đó nhưng hiềm nỗi dạo này có rất nhiều thứ muốn mua...
Hắn đành phải bấm bụng bỏ ý định mua bộ pháp y màu trắng ngà voi mà mình tia được.
“300,000 linh thạch.”
“3…300,000 linh thạch á?”
Trường Ly sốc điếng người.
Đây không phải là một kẻ coi tiền như rác mà là Thiện Tài Đồng Tử mới đúng!
Thiếu niên tưởng nàng vẫn chê ít, đành đau khổ gạch bỏ luôn hồ lô linh bảo trong danh mục mua sắm của mình.
“400,00o. Không hơn được nữa đâu.”
Trường Ly hoảng hồn, nàng và Yên Cửu liếc mắt nhìn nhau, “Ờ, được.”
Nếu cứ tăng giá thế này, nàng sợ mình sẽ bị khép tội lừa đảo rồi bị đuổi khỏi Vạn Pháp Tông mất.
Yên Cửu im lặng cởi bỏ sợi xích đá đen, thiếu niên xoa cổ tay đau nhức, vội lấy túi chứa đồ ra.
“400,000 linh thạch đây, chúng ta hết nợ nhé!”
Dứt lời, thiếu niên xoay người bỏ đi.
Nhưng đi được mấy bước, hắn chợt quay lại đe: “Không cho phép tiết lộ chuyện hôm nay với ai đâu đấy!”
Trường Ly gật đầu đồng ý.
Khoản phí bịt miếng này đủ để nàng dán mười mấy tờ giấy niêm phong lên miệng mình luôn ấy chứ.
Ngày hôm sau, lúc hẹn quạt Thái Cực tới khán đài xem thi đấu, Trường Ly vừa tán gẫu với hắn vừa khéo léo hỏi thăm: “Cái thằng nhóc bị ta đánh ngất xỉu hôm qua là ai thế?”
Quạt Thái Cực đang dồn hết tâm trí vào trận đấu ngoạn mục trên đài nên đáp qua loa: “Cô bảo Ân Thời ấy à? Cậu ta là tiểu đồ đệ của Minh Chân đạo quân.”
“Vì trong tông môn có rất nhiều sư huynh đệ nể mặt Minh Châu đạo quân mà nhường cậu ta nên cậu ta không hiểu rõ thực lực bản thân cho lắm.”
Trường Ly hỏi lại: “Minh Chân đạo quân?”
Quạt Thái Cực a một tiếng, “Hình như ta chưa kể cô nghe về bà ấy nhỉ? Minh Chân đạo quân chính là bà chủ Hương Dịu Dàng, là đạo quân giàu nhất Vạn Pháp Tông bọn ta đấy.”
“Minh Chân đạo quân cực kỳ bao che người nhà, lại vô cùng hào phóng với đệ tử của mình, chỉ tí tiền lọt qua kẽ tay bà ấy cũng đủ khiến người khác ao ước rồi.”
Trường Ly vỡ lẽ, đột nhiên thấy số linh thạch mới kiếm được hôm qua chẳng thơm nữa.
Thế khác gì của thiên trả địa đâu, có khi nàng cũng đóng góp một phần vào con số 400,000 linh thạch kia cũng không biết chừng.
Danh sách chương