Trường Ly bỗng thấy tâm trạng sa sút hẳn khi vô tình phát hiện chân tướng vì ai biết mình bị vặt lông thì cũng không vui nổi.
Tuy quạt Thái Cực hơi chậm hiểu nhưng khi thấy Trường Ly tự dưng câm như hến, hắn cũng không nói gì nữa.
Thấy trận đấu trên đài dần ngã ngũ, hắn tưởng Trường Ly đã ngán xem thi đấu nên mới mất hứng, bèn đề nghị: “Có phải cô thấy trận đấu hôm nay chán quá không? Thế để ta dẫn cô tới một chỗ hay ho nhé.”
Trường Ly còn chưa kịp trả lời thì quạt Thái Cực đã bay vèo khỏi khán đài, chui vào đám đông.
Nàng đành phải nhổm dậy đuổi theo.
Quạt Thái Cực rất rành đường đi lối lại trong Vạn Pháp Tông. Sau khi ra khỏi đám đông, hắn dẫn Trường Ly băng qua vô số đình đài lầu các, tới một bờ hồ có phong cảnh tươi đẹp.
Trời xanh ngắt, làn gió mang theo hơi ẩm thổi tới khiến con người ta bất giác thấy thư thái.
Trường Ly cứ tưởng quạt Thái Cực dẫn mình tới bờ hồ giải sầu, không ngờ lại trông thấy một cây dù Ngọc Tản ló ra khỏi con thuyền hoa đậu ven hồ.
Dù Ngọc Tản dựa vào cửa sổ ven thuyền, mở miệng hỏi: “Ê Quạt, lâu lắm rồi mới thấy huynh tới đây đó. Huynh mà còn không tới nữa là ta nghĩ huynh quên mất đám bạn cũ như bọn ta rồi.”
Quạt Thái Cực vừa vung tua quạt ra hiệu cho Trường Ly lên thuyền với mình vừa trả lời: “Thì lúc trước ta mải nghiên cứu trận pháp bát quái lưỡng nghi quá mà, đâu rảnh lúc nào.”
Dù Ngọc Tản mỉm cười, phán một câu xanh rờn: “Nghiên cứu cho dữ vô rồi cũng bị đám Kiếm tu phá tanh bành còn gì?”
Quạt Thái Cực không muốn đề cập tới chuyện này. Tại hắn tham ăn nên mới làm hỏng trận pháp, bởi chuyện này mà hắn đã bị Đường Xuyên ca cẩm suốt một đêm nên hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này nữa.
“À, lần này ta có dẫn theo một người bạn mới.”
Quạt Thái Cực hơi nghiêng người nhường chỗ cho Trường Ly.
Trường Ly vừa ngước lên đã trông thấy ba món pháp khí khác nhau.
Dù Ngọc Tản mới ló đầu ra là nhiệt tình nhất, nàng lướt tới bay quanh Trường Ly một vòng ngay.
“Cô là kiếm linh tới từ Quy Nguyên Kiếm tông đúng không? Lâu lắm rồi ta mới thấy gương mặt mới đấy. Để ta giới thiệu với cô một chút, hai tên đứng cạnh ta là đàn Bách Luyện và nỏ Thuận Phong.”
Đàn Bách Luyện rung dây đàn ngân tiếng thánh thót, “Chào cô.”
Nỏ Thuận Phong thì búng dây cung cái bóc xem như chào hỏi.
Sau đó dù Ngọc Tản dùng đỉnh dù chỉ xuống boong thuyền, “Còn vị cuối cùng là thuyền Vân Trung.”
Chiếc thuyền hoa khẽ chòng chành tạo vài gợn sóng, lanh lảnh nói: “Chào mừng cô lên thuyền làm khách.”
Trường Ly vội chào hỏi bọn họ.
Không giống đám linh kiếm ở Quy Nguyên Kiếm tông chỉ lén tụ tập trong rừng tối, đám vũ khí linh ở Vạn Pháp Tông thích chọn một nơi trời trong nắng ấm để tận hưởng bữa tiệc trà của mình.
Chẳng bao lâu sau, Trường Ly âm thầm gạch bỏ hai chữ tiệc trà đi.
Thay vì gọi là tiệc trà thì nên nói là đại hội hóng hớt sẽ chính xác hơn.
Đám vũ khí linh tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, rồi dù Ngọc Tản mở miệng đầu tiên: “Nghe nói hôm qua tiểu đồ đệ của Minh Chân đạo quân không biết tự lượng sức mình nên đã khiêu chiến một Kiếm tu rồi bị người ta đánh ngất xỉu tại chỗ luôn đấy.”
Quạt Thái Cực vừa nghe đã mở xoẹt mặt quạt ra, quay phắt sang nhìn Trường Ly.
Mấy vũ khí linh khác cũng lẹ làng dõi theo ánh mắt hắn.
Dù Ngọc Tản kích động hỏi: “Chẳng lẽ người đánh ngất Ân Thời là Kiếm tu nhà cô à?”
Trường Ly đang chần chờ thì quạt Thái Cực đã làm sáng tỏ thay nàng luôn: “Không phải Kiếm tu mà chính Trường Ly đã đánh ngất hắn đấy. Mấy người không biết đâu, lúc đó Trường Ly ra tay nhanh lắm, ta còn chưa kịp phản ứng gì thì Ân Thời đã chúi đầu xuống đất rồi.”
Dù Ngọc Tản lập tức cười ná thở.
“Ân Thời chảnh chó thế chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành cho xem, làm gì có ai ở Vạn Pháp Tông dám không nể mặt hắn chứ.”
Đàn Bách Luyện cũng góp lời.
“Không chỉ thế đâu, nghe nói tối qua có người còn nhìn thấy Ân Thời lén lút chạy ra khỏi nhà khách của Kiếm tông với bộ đồ nhăn nhúm nữa, hình như lại đụng nhầm ổ kiến lửa rồi.”
Dù Ngọc Tản càng cười dữ hơn.
“Đáng đời, cái thằng roi chín đốt kia lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, nghĩ nguyên liệu đút ra nó quý hơn bọn mình, ấy thế mà giờ nó với chủ lại bị người ta dạy cho một trận nên thân, chứng tỏ là có đập bao nhiêu linh thạch vào cũng gỗ mục vẫn hoàn gỗ mục.”
Nàng vỗ Trường Ly, “Ta thực sự cảm ơn cô và Kiếm tu tốt bụng tối qua đã trút giận thay bọn ta.”
Trường Ly im lặng nhận hai lời cảm ơn một lúc.
Đàn Bách Luyện lại nói: “Nghe nói lần trước Quảng Vi đạo quân đã tặng Minh Chân đạo quân một cặp chim phong linh, ai dè Minh Chân đạo quân lại cho tụi nó vào nồi hầm luôn.”
Dù Ngọc Tản và quạt Thái Cực đều hít sâu một hơi.
“Chính là loài chim phong linh đáng giá hàng triệu linh thạch, tiếng hót có thể giúp người ta nhập thiền tu tập ấy hả?”
Đàn Bách Luyện xác nhận: “Chính nó đấy.”
Nỏ Thuận Phong nói: “Nhưng với Minh Chân đạo quân thì cặp chim phong linh kia chẳng đáng bao nhiêu, xem ra đường đến đích của Quảng Vi đạo quân còn xa lắm.”
Trường Ly thầm cảm thán về độ giàu có của Minh Chân đạo quân xong bèn dời sự chú ý sang chim phong linh.
Nàng hỏi: “Chim phong linh ngon lắm hả?”
Quạt Thái Cực và đám vũ khí linh khác đều im lặng mất vài giây.
Dù Ngọc Tản: “Có ngon hay không chắc chỉ có mình Minh Chân đạo quân biết, trước giờ chưa từng nghe nói có ai phá của tới mức nấu chim phong linh để ăn cả.”
Trường Ly tiếc nuối thở dài một hơi.
Tám chuyện về các đạo quân xong, quạt Thái Cực đổi chủ đề khác: “Tính ra thì cũng sắp tới ngày Vô Tướng Các mở cửa rồi, đến lúc đó tiệc trà của bọn mình sẽ lại bị gián đoạn.”
Trường Ly rung tua kiếm hỏi, “Vô Tướng Các?”
Quạt Thái Cực ngạc nhiên nhìn nàng: “Cô không biết Vô Tướng Các mới là trọng điểm của lần giao lưu này à?”
Trường Ly ngơ ra, nàng cứ tưởng đại hội giao lưu tức là bọn họ tới thăm hỏi Vạn Pháp Tông rồi đệ tử đôi bên thi đấu hữu hảo là xong chứ.
Quạt Thái Cực bất đắc dĩ nói: “Cô để tâm chút đi. Vô Tướng Các mười năm mới mở một lần, vì không có thời gian cụ thể nên Kiếm tông bọn cô luôn tới sớm một chút, đệ tử hai tông hẹn nhau thi đấu chẳng qua chỉ để giết thời gian thôi.”
Trường Ly thấy hơi xấu hổ. Nàng với Yên Cửu nghe Thẩm sư huynh nhắc nên mới đăng ký tham gia vì muốn được đi chơi miễn phí chứ ai biết đại hội giao lưu còn có nội dung khác đâu.
Nàng khiêm tốn hỏi: “Thế Vô Tướng Các là gì thế?”
Quạt Thái Cực thủng thẳng đáp: “Vô Tướng Các là món pháp khí truyền thừa nghìn vạn năm của Vạn Pháp Tông, chuyên dùng để khảo sát đệ tử. Trong các có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng đều cất giấu công pháp, đan dược và báu vật khác nhau, những đệ tử vượt qua thử thách sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.”
Trường Ly nghe vậy không khỏi âm thầm gật đầu.
Chuyện này mang đậm phong cách của Vạn Pháp Tông.
Ở giới tu tiên, tu sĩ thuộc các tông môn nhỏ luôn phải trăm phương nghìn kế đi tìm bí cảnh tôi luyện, còn đệ tử của những tông môn lớn chỉ việc tiến vào bí cảnh tông môn mình là xong.
Vạn Pháp Tông vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền còn tự tạo luôn một món pháp khí dùng riêng cho chuyện này.
Hàn huyên với đám vũ khí linh xong, Trường Ly hớn hở quay lại nhà khách.
Lúc này, Yên Cửu đang kiểm kê lô nguyên liệu đầu tiên Thẩm sư huynh mới gửi đến.
Đếm xong một lượt, chàng bất giác lắc đầu.
Trường Ly thấy thế bèn hỏi: “Sao thế? Nguyên liệu có sai sót gì à?”
Yên Cửu phân loại nguyên liệu đâu ra đấy rồi nói: “Thiếu một hột triền ti.”
Trường Ly ngớ ra: “Hột triền ti chứ không phải quả triền ti hả?”
Yên Cửu bẻ một trái màu đỏ vàng ra, “Nè, đây là quả triền ti. Mấy năm trở lại đây, đám tiểu thương trồng triền ti đã cải tiến giống cây này nên bây giờ tất cả quả triền ti đều không có hột.”
Trường Ly thắc mắc: “Tự dưng huynh bỏ hột vô linh cháo làm gì?”
Trường Ly cảm thấy bình thường chẳng ai làm thế cả.
Yên Cửu nhìn xa xăm, “Bữa đó ta nấu cháo trong trận vô ý để nó rớt vô nồi.”
“Sau đó ta dùng nguyên liệu khác nấu lại thì mãi chẳng ra cái vị cháo hôm ấy, nghĩ tới nghĩ lui mới sực nhớ tới cái hột vô tình rớt vô nồi.”
Trường Ly nhất thời câm nín, “Thế huynh lấy quả triền ti có hột kia ở đâu ra?”
Ánh mắt Yên Cửu càng mông lung hơn, quả đó do chàng vứt vào túi chứa đồ mấy trăm năm trước, chỉ có mỗi một quả thôi.
Tám phần là bé cáo đã lén gặm sạch quả lúc chàng bỏ nó vào túi chứa đồ nên giờ mới còn trơ mỗi cái hột.
Yên Cửu đau đầu nói: “Ta vô tình kiếm được nó hồi xưa lắc xưa lơ ấy mà. Ta đã nhờ Thẩm sư huynh hỏi thăm giúp xem có nơi nào bán loại cũ không nhưng tình hình không mấy khả quan.”
Trường Ly sực nhớ tới Vô Tướng Các mà quạt Thái Cực mới nhắc. Vô Tướng Các là pháp khí truyền thừa vạn năm nên chắc trong đó toàn đồ cổ, biết đâu lại có cả quả triền ti cũng nên.
Nàng lập tức kể cho Yên Cửu nghe về Vô Tướng Các.
Mắt Yên Cửu sáng rỡ, “Vạn Pháp Tông hào phóng thật đấy, có vài nguyên liệu trong thực đơn Lục Vị chân nhân sắp thất truyền rồi, có khi bọn mình lại tìm thấy chúng trong Vô Tướng Các.”
Trường Ly khẽ dội một gáo nước lạnh lên đầu chàng, “Quạt Thái Cực bảo tầng nào cũng có thử thách hết, ai vượt qua thử thách thì mới được lĩnh thưởng.”
“Yên tâm, nhất định bọn mình có thể thuận lợi qua hết chín cửa, lên thẳng đỉnh Vô Tướng Các.”
Yên Cửu vô cùng tự tin về chuyện này bởi tu vi đám đệ tử tham gia đại hội giao lưu cùng lắm là cấp Kim Đan, làm gì có thử thách nào chàng không vượt qua nổi chứ? Ba ngày sau, ở tầng đầu tiên trong Vô Tướng Các.
Yên Cửu nhìn mớ bùa đạo dán đầy tướng thì chết trân tại chỗ.
Một giọng nói già nua văng vẳng bên tai chúng đệ tử.
“Thử thách thứ nhất: Tạo bùa.”
“Trên tường có tổng cộng một nghìn mẫu bùa đạo, trong vòng mười ngày ai tạo đủ 100 lá bùa sẽ qua cửa.”
Yên Cửu nhắm tịt mắt lại, sao không đổi thử thách này thành phá nát 100 loại bùa chứ?
Có vô số thứ để thử thách, sao mới tầng đầu tiên đã trúng ngay thứ chàng không am hiểu nhất vậy?
Bảo không am hiểu nhất là vẫn còn nhẹ, phải nói là dốt đặc cán mai mới đúng.
Ninh Tầm nghe xong thì mặt giãn ra, nói với các đệ tử Kiếm tông: “Thử thách của tầng đầu tiên không khó, mọi người chỉ cần bỏ công bỏ sức là sẽ qua cửa thôi.”
Lâm Diệu Toàn tiếp lời nàng: “100 lá bùa thì cần gì tới mười ngày, cùng lắm ba ngày là xong.”
Giang Sách liếc sơ các mẫu bùa trên tường, chậm rãi nói: “Tiền bối Vạn Pháp Tông tốt bụng thật, chắc vì không muốn hầu hết đệ tử phải ra về tay trắng nên tầng này mới dễ vậy, có lẽ độ khó của mấy tầng sau sẽ càng lúc càng tăng cao.”
Những đệ tử khác cũng xầm xì to nhỏ.
“Thử thách chỉ quy định số lượng chứ không hạn chế chủng loại bùa, bọn mình cứ chọn mấy loại đơn giản là xong.”
“Phải đó, mấy mẫu bùa như là bùa làm sạch, bùa ngứa, bùa mắc cười đều không hề khó, cứ vẽ y chang mẫu là xong.”
Trường Ly thấy phần lớn đệ tử đã xắn tay áo lên bắt đầu mà Yên Cửu vẫn đứng im không nhúc nhích bèn lấy chuôi kiếm chọc vào người chàng.
“Yên Tiểu Cửu, chẳng phải huynh nói bọn mình sẽ thuận lợi qua cửa lên đỉnh à?”
“Sao huynh cứ ì ra thế?”
Tuy quạt Thái Cực hơi chậm hiểu nhưng khi thấy Trường Ly tự dưng câm như hến, hắn cũng không nói gì nữa.
Thấy trận đấu trên đài dần ngã ngũ, hắn tưởng Trường Ly đã ngán xem thi đấu nên mới mất hứng, bèn đề nghị: “Có phải cô thấy trận đấu hôm nay chán quá không? Thế để ta dẫn cô tới một chỗ hay ho nhé.”
Trường Ly còn chưa kịp trả lời thì quạt Thái Cực đã bay vèo khỏi khán đài, chui vào đám đông.
Nàng đành phải nhổm dậy đuổi theo.
Quạt Thái Cực rất rành đường đi lối lại trong Vạn Pháp Tông. Sau khi ra khỏi đám đông, hắn dẫn Trường Ly băng qua vô số đình đài lầu các, tới một bờ hồ có phong cảnh tươi đẹp.
Trời xanh ngắt, làn gió mang theo hơi ẩm thổi tới khiến con người ta bất giác thấy thư thái.
Trường Ly cứ tưởng quạt Thái Cực dẫn mình tới bờ hồ giải sầu, không ngờ lại trông thấy một cây dù Ngọc Tản ló ra khỏi con thuyền hoa đậu ven hồ.
Dù Ngọc Tản dựa vào cửa sổ ven thuyền, mở miệng hỏi: “Ê Quạt, lâu lắm rồi mới thấy huynh tới đây đó. Huynh mà còn không tới nữa là ta nghĩ huynh quên mất đám bạn cũ như bọn ta rồi.”
Quạt Thái Cực vừa vung tua quạt ra hiệu cho Trường Ly lên thuyền với mình vừa trả lời: “Thì lúc trước ta mải nghiên cứu trận pháp bát quái lưỡng nghi quá mà, đâu rảnh lúc nào.”
Dù Ngọc Tản mỉm cười, phán một câu xanh rờn: “Nghiên cứu cho dữ vô rồi cũng bị đám Kiếm tu phá tanh bành còn gì?”
Quạt Thái Cực không muốn đề cập tới chuyện này. Tại hắn tham ăn nên mới làm hỏng trận pháp, bởi chuyện này mà hắn đã bị Đường Xuyên ca cẩm suốt một đêm nên hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện thương tâm này nữa.
“À, lần này ta có dẫn theo một người bạn mới.”
Quạt Thái Cực hơi nghiêng người nhường chỗ cho Trường Ly.
Trường Ly vừa ngước lên đã trông thấy ba món pháp khí khác nhau.
Dù Ngọc Tản mới ló đầu ra là nhiệt tình nhất, nàng lướt tới bay quanh Trường Ly một vòng ngay.
“Cô là kiếm linh tới từ Quy Nguyên Kiếm tông đúng không? Lâu lắm rồi ta mới thấy gương mặt mới đấy. Để ta giới thiệu với cô một chút, hai tên đứng cạnh ta là đàn Bách Luyện và nỏ Thuận Phong.”
Đàn Bách Luyện rung dây đàn ngân tiếng thánh thót, “Chào cô.”
Nỏ Thuận Phong thì búng dây cung cái bóc xem như chào hỏi.
Sau đó dù Ngọc Tản dùng đỉnh dù chỉ xuống boong thuyền, “Còn vị cuối cùng là thuyền Vân Trung.”
Chiếc thuyền hoa khẽ chòng chành tạo vài gợn sóng, lanh lảnh nói: “Chào mừng cô lên thuyền làm khách.”
Trường Ly vội chào hỏi bọn họ.
Không giống đám linh kiếm ở Quy Nguyên Kiếm tông chỉ lén tụ tập trong rừng tối, đám vũ khí linh ở Vạn Pháp Tông thích chọn một nơi trời trong nắng ấm để tận hưởng bữa tiệc trà của mình.
Chẳng bao lâu sau, Trường Ly âm thầm gạch bỏ hai chữ tiệc trà đi.
Thay vì gọi là tiệc trà thì nên nói là đại hội hóng hớt sẽ chính xác hơn.
Đám vũ khí linh tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, rồi dù Ngọc Tản mở miệng đầu tiên: “Nghe nói hôm qua tiểu đồ đệ của Minh Chân đạo quân không biết tự lượng sức mình nên đã khiêu chiến một Kiếm tu rồi bị người ta đánh ngất xỉu tại chỗ luôn đấy.”
Quạt Thái Cực vừa nghe đã mở xoẹt mặt quạt ra, quay phắt sang nhìn Trường Ly.
Mấy vũ khí linh khác cũng lẹ làng dõi theo ánh mắt hắn.
Dù Ngọc Tản kích động hỏi: “Chẳng lẽ người đánh ngất Ân Thời là Kiếm tu nhà cô à?”
Trường Ly đang chần chờ thì quạt Thái Cực đã làm sáng tỏ thay nàng luôn: “Không phải Kiếm tu mà chính Trường Ly đã đánh ngất hắn đấy. Mấy người không biết đâu, lúc đó Trường Ly ra tay nhanh lắm, ta còn chưa kịp phản ứng gì thì Ân Thời đã chúi đầu xuống đất rồi.”
Dù Ngọc Tản lập tức cười ná thở.
“Ân Thời chảnh chó thế chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành cho xem, làm gì có ai ở Vạn Pháp Tông dám không nể mặt hắn chứ.”
Đàn Bách Luyện cũng góp lời.
“Không chỉ thế đâu, nghe nói tối qua có người còn nhìn thấy Ân Thời lén lút chạy ra khỏi nhà khách của Kiếm tông với bộ đồ nhăn nhúm nữa, hình như lại đụng nhầm ổ kiến lửa rồi.”
Dù Ngọc Tản càng cười dữ hơn.
“Đáng đời, cái thằng roi chín đốt kia lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, nghĩ nguyên liệu đút ra nó quý hơn bọn mình, ấy thế mà giờ nó với chủ lại bị người ta dạy cho một trận nên thân, chứng tỏ là có đập bao nhiêu linh thạch vào cũng gỗ mục vẫn hoàn gỗ mục.”
Nàng vỗ Trường Ly, “Ta thực sự cảm ơn cô và Kiếm tu tốt bụng tối qua đã trút giận thay bọn ta.”
Trường Ly im lặng nhận hai lời cảm ơn một lúc.
Đàn Bách Luyện lại nói: “Nghe nói lần trước Quảng Vi đạo quân đã tặng Minh Chân đạo quân một cặp chim phong linh, ai dè Minh Chân đạo quân lại cho tụi nó vào nồi hầm luôn.”
Dù Ngọc Tản và quạt Thái Cực đều hít sâu một hơi.
“Chính là loài chim phong linh đáng giá hàng triệu linh thạch, tiếng hót có thể giúp người ta nhập thiền tu tập ấy hả?”
Đàn Bách Luyện xác nhận: “Chính nó đấy.”
Nỏ Thuận Phong nói: “Nhưng với Minh Chân đạo quân thì cặp chim phong linh kia chẳng đáng bao nhiêu, xem ra đường đến đích của Quảng Vi đạo quân còn xa lắm.”
Trường Ly thầm cảm thán về độ giàu có của Minh Chân đạo quân xong bèn dời sự chú ý sang chim phong linh.
Nàng hỏi: “Chim phong linh ngon lắm hả?”
Quạt Thái Cực và đám vũ khí linh khác đều im lặng mất vài giây.
Dù Ngọc Tản: “Có ngon hay không chắc chỉ có mình Minh Chân đạo quân biết, trước giờ chưa từng nghe nói có ai phá của tới mức nấu chim phong linh để ăn cả.”
Trường Ly tiếc nuối thở dài một hơi.
Tám chuyện về các đạo quân xong, quạt Thái Cực đổi chủ đề khác: “Tính ra thì cũng sắp tới ngày Vô Tướng Các mở cửa rồi, đến lúc đó tiệc trà của bọn mình sẽ lại bị gián đoạn.”
Trường Ly rung tua kiếm hỏi, “Vô Tướng Các?”
Quạt Thái Cực ngạc nhiên nhìn nàng: “Cô không biết Vô Tướng Các mới là trọng điểm của lần giao lưu này à?”
Trường Ly ngơ ra, nàng cứ tưởng đại hội giao lưu tức là bọn họ tới thăm hỏi Vạn Pháp Tông rồi đệ tử đôi bên thi đấu hữu hảo là xong chứ.
Quạt Thái Cực bất đắc dĩ nói: “Cô để tâm chút đi. Vô Tướng Các mười năm mới mở một lần, vì không có thời gian cụ thể nên Kiếm tông bọn cô luôn tới sớm một chút, đệ tử hai tông hẹn nhau thi đấu chẳng qua chỉ để giết thời gian thôi.”
Trường Ly thấy hơi xấu hổ. Nàng với Yên Cửu nghe Thẩm sư huynh nhắc nên mới đăng ký tham gia vì muốn được đi chơi miễn phí chứ ai biết đại hội giao lưu còn có nội dung khác đâu.
Nàng khiêm tốn hỏi: “Thế Vô Tướng Các là gì thế?”
Quạt Thái Cực thủng thẳng đáp: “Vô Tướng Các là món pháp khí truyền thừa nghìn vạn năm của Vạn Pháp Tông, chuyên dùng để khảo sát đệ tử. Trong các có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng đều cất giấu công pháp, đan dược và báu vật khác nhau, những đệ tử vượt qua thử thách sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.”
Trường Ly nghe vậy không khỏi âm thầm gật đầu.
Chuyện này mang đậm phong cách của Vạn Pháp Tông.
Ở giới tu tiên, tu sĩ thuộc các tông môn nhỏ luôn phải trăm phương nghìn kế đi tìm bí cảnh tôi luyện, còn đệ tử của những tông môn lớn chỉ việc tiến vào bí cảnh tông môn mình là xong.
Vạn Pháp Tông vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền còn tự tạo luôn một món pháp khí dùng riêng cho chuyện này.
Hàn huyên với đám vũ khí linh xong, Trường Ly hớn hở quay lại nhà khách.
Lúc này, Yên Cửu đang kiểm kê lô nguyên liệu đầu tiên Thẩm sư huynh mới gửi đến.
Đếm xong một lượt, chàng bất giác lắc đầu.
Trường Ly thấy thế bèn hỏi: “Sao thế? Nguyên liệu có sai sót gì à?”
Yên Cửu phân loại nguyên liệu đâu ra đấy rồi nói: “Thiếu một hột triền ti.”
Trường Ly ngớ ra: “Hột triền ti chứ không phải quả triền ti hả?”
Yên Cửu bẻ một trái màu đỏ vàng ra, “Nè, đây là quả triền ti. Mấy năm trở lại đây, đám tiểu thương trồng triền ti đã cải tiến giống cây này nên bây giờ tất cả quả triền ti đều không có hột.”
Trường Ly thắc mắc: “Tự dưng huynh bỏ hột vô linh cháo làm gì?”
Trường Ly cảm thấy bình thường chẳng ai làm thế cả.
Yên Cửu nhìn xa xăm, “Bữa đó ta nấu cháo trong trận vô ý để nó rớt vô nồi.”
“Sau đó ta dùng nguyên liệu khác nấu lại thì mãi chẳng ra cái vị cháo hôm ấy, nghĩ tới nghĩ lui mới sực nhớ tới cái hột vô tình rớt vô nồi.”
Trường Ly nhất thời câm nín, “Thế huynh lấy quả triền ti có hột kia ở đâu ra?”
Ánh mắt Yên Cửu càng mông lung hơn, quả đó do chàng vứt vào túi chứa đồ mấy trăm năm trước, chỉ có mỗi một quả thôi.
Tám phần là bé cáo đã lén gặm sạch quả lúc chàng bỏ nó vào túi chứa đồ nên giờ mới còn trơ mỗi cái hột.
Yên Cửu đau đầu nói: “Ta vô tình kiếm được nó hồi xưa lắc xưa lơ ấy mà. Ta đã nhờ Thẩm sư huynh hỏi thăm giúp xem có nơi nào bán loại cũ không nhưng tình hình không mấy khả quan.”
Trường Ly sực nhớ tới Vô Tướng Các mà quạt Thái Cực mới nhắc. Vô Tướng Các là pháp khí truyền thừa vạn năm nên chắc trong đó toàn đồ cổ, biết đâu lại có cả quả triền ti cũng nên.
Nàng lập tức kể cho Yên Cửu nghe về Vô Tướng Các.
Mắt Yên Cửu sáng rỡ, “Vạn Pháp Tông hào phóng thật đấy, có vài nguyên liệu trong thực đơn Lục Vị chân nhân sắp thất truyền rồi, có khi bọn mình lại tìm thấy chúng trong Vô Tướng Các.”
Trường Ly khẽ dội một gáo nước lạnh lên đầu chàng, “Quạt Thái Cực bảo tầng nào cũng có thử thách hết, ai vượt qua thử thách thì mới được lĩnh thưởng.”
“Yên tâm, nhất định bọn mình có thể thuận lợi qua hết chín cửa, lên thẳng đỉnh Vô Tướng Các.”
Yên Cửu vô cùng tự tin về chuyện này bởi tu vi đám đệ tử tham gia đại hội giao lưu cùng lắm là cấp Kim Đan, làm gì có thử thách nào chàng không vượt qua nổi chứ? Ba ngày sau, ở tầng đầu tiên trong Vô Tướng Các.
Yên Cửu nhìn mớ bùa đạo dán đầy tướng thì chết trân tại chỗ.
Một giọng nói già nua văng vẳng bên tai chúng đệ tử.
“Thử thách thứ nhất: Tạo bùa.”
“Trên tường có tổng cộng một nghìn mẫu bùa đạo, trong vòng mười ngày ai tạo đủ 100 lá bùa sẽ qua cửa.”
Yên Cửu nhắm tịt mắt lại, sao không đổi thử thách này thành phá nát 100 loại bùa chứ?
Có vô số thứ để thử thách, sao mới tầng đầu tiên đã trúng ngay thứ chàng không am hiểu nhất vậy?
Bảo không am hiểu nhất là vẫn còn nhẹ, phải nói là dốt đặc cán mai mới đúng.
Ninh Tầm nghe xong thì mặt giãn ra, nói với các đệ tử Kiếm tông: “Thử thách của tầng đầu tiên không khó, mọi người chỉ cần bỏ công bỏ sức là sẽ qua cửa thôi.”
Lâm Diệu Toàn tiếp lời nàng: “100 lá bùa thì cần gì tới mười ngày, cùng lắm ba ngày là xong.”
Giang Sách liếc sơ các mẫu bùa trên tường, chậm rãi nói: “Tiền bối Vạn Pháp Tông tốt bụng thật, chắc vì không muốn hầu hết đệ tử phải ra về tay trắng nên tầng này mới dễ vậy, có lẽ độ khó của mấy tầng sau sẽ càng lúc càng tăng cao.”
Những đệ tử khác cũng xầm xì to nhỏ.
“Thử thách chỉ quy định số lượng chứ không hạn chế chủng loại bùa, bọn mình cứ chọn mấy loại đơn giản là xong.”
“Phải đó, mấy mẫu bùa như là bùa làm sạch, bùa ngứa, bùa mắc cười đều không hề khó, cứ vẽ y chang mẫu là xong.”
Trường Ly thấy phần lớn đệ tử đã xắn tay áo lên bắt đầu mà Yên Cửu vẫn đứng im không nhúc nhích bèn lấy chuôi kiếm chọc vào người chàng.
“Yên Tiểu Cửu, chẳng phải huynh nói bọn mình sẽ thuận lợi qua cửa lên đỉnh à?”
“Sao huynh cứ ì ra thế?”
Danh sách chương