Lúc này, đêm đã khuya, ông chủ quán trọ đóng chặt cửa, mấy người cùng ngồi trong đại sảnh, dùng bữa tối.

Ông chủ quán cũng ngồi xuống, thở dài than thở: "Chẳng những ngang tàng, mà còn coi trời bằng vung."

"Trước đây, khu vực này từng là nơi sầm uất nhất, thiên hạ tấp nập kéo đến Thiên Thủy Thành làm ăn, chúng ta cũng nhờ vậy mà kiếm được không ít."

"Nhưng từ khi bọn cướp xuất hiện vào năm ngoái, đừng nói là thương nhân hay lữ khách, ngay cả chúng ta cũng phải cống nạp tiền bạc mới tạm tránh được tai họa. Bao nhiêu năm tích góp chẳng những mất sạch, mà giờ đến miếng ăn cũng khó kiếm."

Thẩm An An gắp một miếng thịt gà mềm thơm, chậm rãi cắn một miếng, rồi hỏi như vô tình: "Bọn cướp đó xuất hiện từ khi nào?"

Ông chủ quán suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc khoảng... mùa đông năm ngoái, cũng một hai tháng rồi."

"Vậy còn quan phủ thì sao? Mọi người đã báo án chưa? Quan phủ nói thế nào?" - Lý Hoài Ngôn hỏi.

"Quan phủ à..."

Ông ta lắc đầu, cười khổ: "Quan phủ cũng muốn lo chuyện này, nhưng bọn quan sai đã quen sống sung sướng, sớm mất hết nhuệ khí. Hai lần trấn áp đều thất bại, tổn thất hơn phân nửa binh lính, giờ e là cũng không dám tùy tiện động vào nữa."

Trong phút chốc, cả sảnh rơi vào im lặng.

Bỗng ông chủ quán nhìn mấy người trước mặt, chần chừ hỏi: "Nhìn cách ăn mặc của các vị đều sang trọng, không giống thương nhân, vậy sao lại đến Thiên Thủy Thành vào thời điểm này?"

"Thăm người thân." - Lý Hoài Ngôn đáp.

Ông chủ quán gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thẩm An An bỗng nhiên lên tiếng: "Món ăn trong quán của ông nấu khá ngon, nguyên liệu là mua từ chợ vào sáng sớm sao?"

Ông chủ quán bật cười: "Mấy món này đều là đặc sản của quán nhỏ chúng ta, chợ thường không có đâu. Gà vịt này đều là đồ săn được từ rừng, chứ nuôi nhà thì không có mùi vị này đâu."

Thẩm An An gắp một miếng thịt gà, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới chậm rãi đưa vào miệng.

Thịt mềm ngọt, hương vị thực sự rất ngon.

"Giờ này mà ông chủ vẫn có thể kiếm được thịt thú rừng, đúng là không đơn giản."

Câu nói như một lời khen vô tình, nhưng ông chủ quán thoáng khựng lại một chút, rồi lại nở nụ cười: "Cô nương quá lời rồi. Ta cũng chỉ dựa vào nghề này mà sống, nếu ngay cả món tủ cũng làm không xong thì e rằng chẳng còn đường làm ăn nữa."

Khánh Phong và Lý Hoài Ngôn nhìn bàn thức ăn, rồi liếc mắt trao đổi với nhau, không ai nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Ông chủ quán bưng thêm một bát cháo lớn, cười hỏi: "Các vị khách quan đến từ đâu vậy?"

"Giang Nam."

Thẩm An An đáp, rồi tiện thể hỏi: "Ông chủ là người bản địa sao?"

"Phải rồi, ta sống ở đây bao năm nay, gốc rễ cũng bám chặt vào nơi này. Nếu không phải vậy, e là ta cũng chẳng cầm cự nổi mà đã rời đi từ lâu rồi."

Ông chủ quán thở dài: "Cô nương chắc cũng thấy rồi, mấy quán trọ và tửu lâu xung quanh đã đóng cửa hết, chủ quán đều bỏ đi cả. Chỉ còn lại quán nhỏ này, vì miếng cơm manh áo mà cố gắng bám trụ. Trên có cha mẹ già, dưới còn con nhỏ, ta nào dám không làm?"

Thẩm An An khẽ gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi ăn nốt phần cơm. Sau đó, ai nấy cũng tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Mặc Hương sắp xếp lại giường chiếu, định giúp Thẩm An An chải tóc và thay y phục, nhưng nàng khẽ lắc đầu từ chối.

"Đêm hôm không cần phiền phức như vậy, tạm nghỉ một lát là được rồi."

Mặc Hương hơi ngẩn ra nhưng cũng không hỏi thêm.

Đêm khuya, gió lạnh rít gào bên ngoài cửa sổ, từng đợt lạnh lẽo ùa vào, như muốn xuyên thấu cả căn khách điếm. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng động nhỏ, chỉ còn vài ánh nến leo lét lay động, chứng tỏ nơi này vẫn còn người ở.

Thẩm An An nửa nằm trên giường, đôi mắt khẽ nhắm lại, tựa như đang nghỉ ngơi.

Mãi đến khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa, nàng mới chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt ấy sáng trong như nước, không hề có chút gì của sự buồn ngủ hay mệt mỏi.

Mặc Hương cũng lập tức bật dậy.

Có lẽ đối phương quá mức tự tin, đến nỗi không thèm dùng mê hương, mà trực tiếp đạp cửa xông vào.

Dưới ánh nến leo lét, Thẩm An An khẽ ngước mắt nhìn.

Nàng cười nhạt, chẳng trách lại ngang nhiên như vậy, hóa ra là có tiếp viện.

Ba, bốn tên đại hán vạm vỡ cầm vũ khí sắc bén, chậm rãi tiến về phía nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho đến khi đứng trước mặt Thẩm An An, nhìn thấy vẻ mặt bình thản không gợn sóng của nàng, chúng mới khẽ sững lại.

Đây không phải thái độ mà một nữ nhân nên có khi đối mặt với bọn cướp.

"Nửa đêm mới đến, là do sào huyệt của các ngươi cách nơi này khá xa sao?"

Một trong số đó nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, chẳng buồn đáp lời mà vung đao ché-m xuống. Kinh nghiệm nói cho hắn biết, trong tình huống này không cần phí lời, ra tay trước mới là thượng sách.

Cùng lúc đó, mấy bóng đen từ xà nhà lao xuống, nhanh chóng chặn đòn tấn công, vây chặt ba tên cướp.

Trong khách điếm lập tức vang lên âm thanh chiến đấu dồn dập.

Thẩm An An vẫn ung dung, không hề lo lắng. Người dưới trướng Tiêu Uyên đều là những chiến binh từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, đối phó với đám cướp này chẳng khác nào trở bàn tay.

Chưa đầy hai khắc, Khánh Phong đã xử lý xong đối phương.

Nhân lúc hỗn loạn, ông chủ quán định bỏ trốn, nhưng bị Trần Thiên tóm cổ lôi trở lại. Hắn hoảng loạn quỳ rạp xuống, dập đầu cầu xin: "Cô nương rộng lòng từ bi! Tiểu nhân cũng bất đắc dĩ thôi, vì miếng cơm manh áo mới phải cấu kết với bọn cướp để cầm cự qua ngày. Xin cô nương đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này!"

Thẩm An An hờ hững nhìn hắn, không nói gì, chỉ quay sang Lý Hoài Ngôn hỏi: "Đám cướp đó có chịu khai không?"

Lý Hoài Ngôn bật cười: "Yên tâm, có Khánh Phong ra tay, dù là răng đồng miệng sắt cũng phải khai sạch."

"Ừm."

Thẩm An An khẽ gật đầu, bị quấy rối cả đêm, quả thực có chút mệt mỏi. Nàng ngáp dài, đôi mắt thoáng vẻ buồn ngủ, rồi dặn Trần Thiên: "Tạm giam hắn lại, chuyện khác để mai tỉnh dậy rồi tính."

Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng, giao hắn cho quan phủ lúc này chắc chắn không phải lựa chọn tốt.

Nghe vậy, ánh mắt ông chủ quán lóe lên. Chỉ cần không mất mạng, hắn cũng chẳng quá lo lắng.

Chỉ là, hắn không thể hiểu nổi, nếu bọn họ đã nghi ngờ từ trước, tại sao không sớm rời đi? Ở lại đây chẳng khác nào đối đầu với đám cướp sao? Nếu đúng là vậy... thì hắn cũng không cần lo lắng nữa. So với những kẻ tàn ác, man rợ ngoài kia, chỉ dựa vào mấy người này... e rằng không đủ sức chống lại.

Thẩm An An ngủ một giấc đến tận gần trưa hôm sau, cuối cùng mới lấy lại được tinh thần.

Khánh Phong đã thẩm vấn bọn chúng xong từ sớm, sau bữa ăn liền báo lại với Thẩm An An.

"Chúng đúng là lũ thảo khấu trên núi, nhưng chỉ thuộc tầng trung, thường xuyên cấu kết với khách điếm và tửu lâu để phục kích, gi-ết hại khách lạ nhằm kiếm chút tiền uống rư-ợu."

Thẩm An An khẽ nhíu mày: "Tầng trung? Nghĩa là chúng không biết rõ về kẻ cầm đầu?"

Khánh Phong gật đầu: "Bọn chúng chỉ biết thủ lĩnh được gọi là ‘Lão Ba’, ngoài ra không biết gì khác, thậm chí chưa từng gặp mặt. Ngay cả cái tên cũng chỉ nghe người khác nhắc đến."

Lý Hoài Ngôn chau mày, hắn không hề nghi ngờ thủ đoạn của Khánh Phong, liền nói: "Vậy xem ra bọn chúng cũng chẳng cung cấp được manh mối nào đáng giá."

Khánh Phong gật đầu: "Nhưng ta đã ép được vị trí ước chừng của chúng. Chúng đóng trên hẻm núi ngay cửa vào Thiên Thủy Thành, nơi đó là con đường huyết mạch. Nếu muốn ra tay với ai, chắc chắn sẽ chọn địa điểm này."

Có vị trí cụ thể, bọn họ cũng dễ bề đề phòng hơn.

Thẩm An An trầm ngâm giây lát rồi lạnh giọng nói: "Bất kể đám thảo khấu này có phải do Cố Đàm sai khiến hay không, chỉ riêng việc chúng hoành hành cư-ớp bóc, gi-ết người, đã không thể dung tha."

Dù bọn chúng chỉ là cấp trung, nhưng nhìn vào những gì đã làm cũng đủ hiểu kẻ cầm đầu tàn bạo đến mức nào.

"Thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường." - Thẩm An An đứng dậy ra lệnh.

Khánh Phong hỏi: "Vậy còn đám người đang bị giam ở hậu viện thì sao?"

Không thể mang theo, giao cho quan phủ cũng không phải lựa chọn tốt.

Ánh mắt Thẩm An An trở nên lạnh lẽo: "Bọn chúng có từng gi-ết người không?"

"Có."

Khánh Phong gật đầu. Không chỉ có, mà còn không ít. Gọi chúng là bọn ác ôn không sai chút nào.

"Vậy thì gi-ết đi."

Thẩm An An thản nhiên nói rồi quay người lên lầu, để lại Khánh Phong và Lý Hoài Ngôn sững sờ mất một lúc lâu.

Tuy nàng vốn là người lãnh đạm, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe thấy nàng nói về chuyện gi-ết người một cách bình thản như vậy.

Lý Hoài Ngôn ho khẽ: "Ngươi lo liệu đi, chuyện này là sở trường của ngươi và chủ tử ngươi mà."

Khánh Phong không nói thêm lời nào, chỉ x-ách đao đi thẳng về phía hậu viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện