Thế nhưng, Khánh Phong lại thấy Trần Thiên đang ngồi xổm bên cạnh tên chưởng quỹ, chăm chú nhìn hắn.
Khánh Phong cau mày: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tiếng nói đột ngột vang lên làm Trần Thiên giật b.ắ.n mình. Hắn quay đầu lại, căm giận đáp: "Ta đang thẩm vấn hắn, nhưng hắn không chịu khai."
Khánh Phong x-ách đao tiến lên: "Hắn chẳng biết gì đâu. Dù có bẻ miệng hắn ra ngươi cũng không moi được thông tin gì."
Đôi mắt Trần Thiên đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: "Trên đời sao lại có loại người độc ác thế này chứ? Đúng là ông trời mù quáng, lại để cho loại cặn bã như hắn được sinh ra."
Hắn chửi rủa thậm tệ, Khánh Phong chỉ liếc hắn một cái mà không nói gì, lưỡi đao đã tuốt khỏi vỏ.
Kẻ nằm trên đất yếu ớt như một con cá sắp ch-ết, tựa như bị rút cạn sức lực. Hắn trợn trừng mắt nhìn lưỡi đao của Khánh Phong giơ lên, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt bất lực.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có thông tin nào đủ để mua lấy mạng mình không?"
Giọng Khánh Phong lạnh lẽo như băng giá mùa đông.
Đúng lúc đó, một lực mạnh bất ngờ đẩy vào cổ tay hắn, khiến mũi đao không kịp thu lại mà đ-âm thẳng vào bụng kẻ trên mặt đất.
Ánh mắt Khánh Phong lạnh dần, hắn quay phắt lại nhìn Trần Thiên, người vừa ra tay.
"Ngươi làm gì vậy?"
Trần Thiên trừng mắt: "Còn phí thời gian làm gì? Ta đã canh hắn cả buổi sáng, hắn sống ch-ết cũng không chịu nói. Kẻ độc ác như vậy, chỉ có ch-ết đi mới trả được nợ má-u cho những người dân vô tội đã ch-ết dưới tay hắn!"
Hắn đầy căm phẫn, cứ như thể đang trút hận lên chưởng quỹ này.
Khánh Phong nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt ngày càng đè nén, trầm giọng nói: "Chuyện gi-ết người do ai quyết định, không đến lượt ngươi xen vào. Ngươi là người của Vương phi, việc của ngươi là bảo vệ Vương phi và nghe lệnh mà thôi."
Trần Thiên bĩu môi, nhưng rõ ràng vẫn không cam lòng: "Tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ này rất có thể là kẻ đã gi-ết hại phụ mẫu ta. Giờ hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, ta chỉ muốn gi-ết bọn chúng để tế vong linh phụ mẫu mình."
"Ngươi có thể để ta tự tay gi-ết bọn chúng không?"
Khánh Phong híp mắt, giọng lạnh lùng: "Ngươi chỉ là một dân thường, ngươi có gan gi-ết người sao?"
Trần Thiên khẽ cười nhạt: "Ta chính tay vớt x-ác phụ mẫu mình từ dưới mương lên, cõng họ lên núi chôn cất. Chuyện đó ta còn làm được, thì ngươi nghĩ ta sẽ sợ gi-ết người sao?"
"Được."
Khánh Phong đưa đao cho hắn, cằm hơi hất lên: "Đi đi."
Trần Thiên mím môi nhận lấy đao, bước đến góc phòng, nơi mấy tên kia đang co rúm lại.
Có lẽ bị tra tấn quá mức, bọn chúng đã không còn sức để kêu rên. Trần Thiên nâng cao đao, nhưng trước khi xuống tay, hắn lại quay đầu nhìn Khánh Phong một cái.
Cuối cùng, hắn cắn răng, nhắm mắt ché-m xuống.
Lưỡi đao của Khánh Phong sắc bén vô cùng, chỉ nghe tiếng da thịt bị xẻ ra, kèm theo một tiếng rên khẽ, rồi tất cả lại rơi vào im lặng. Trong không khí chỉ còn lại mùi tanh nồng của má-u tươi tràn ngập.
Khánh Phong khoanh tay đứng yên, không nói một lời. Có lần đầu tiên, thì lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn. Trần Thiên vung đao như một đao phủ, lần lượt lấy mạng từng tên một.
Đến khi tất cả đã gục xuống, hắn đưa tay quệt mặt, quay lại nhìn Khánh Phong, ánh mắt lộ ra vài phần chân thành: "Khánh Phong đại ca, đa tạ huynh."
"Cuối cùng ta cũng có thể cho bản thân và phụ mẫu ta một lời giải thích, dù chỉ là tạm thời."
Khánh Phong không đáp, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt đẫm má-u của hắn, sau đó bước đến thu lại thanh đao.
Trần Thiên nhe răng cười, nhưng bàn tay lại run lên nhè nhẹ, rõ ràng vẫn còn sợ hãi.
Khánh Phong cầm chắc thanh đao, bất ngờ giơ lên.
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử Trần Thiên co rút lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhưng ánh mắt Khánh Phong lại lướt qua hắn, đao trong tay lập tức đ-âm thẳng vào ng-ực một tên cường đạo phía sau, kẻ vốn chưa ch-ết hẳn.
"Đã gi-ết người thì không thể để lại đường sống. Phải một nhát chí mạng mới đảm bảo an toàn."
Chân Trần Thiên mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Nghe Khánh Phong nói vậy, hắn chỉ có thể gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Khánh Phong nhìn hắn, giọng trầm thấp: "Ngươi ra tay còn quá yếu. Sau này, nếu còn làm những việc thế này, nhớ bổ thêm một nhát d-ao để kết thúc gọn gàng."
Trần Thiên gật đầu như cái máy, mặt đờ đẫn, miệng không thốt nổi lời nào.
Khánh Phong thu đao lại, không nói thêm, quay người bước đi: "Trời không còn sớm, về thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lên đường."
Lý Hoài Ngôn đứng bên cạnh, nhìn mọi người chất hành lý lên xe ngựa. Đến khi tất cả đã sẵn sàng, Khánh Phong cũng trở về, Trần Thiên lẽo đẽo theo sau, dáng vẻ ỉu xìu, không còn chút tinh thần nào.
"Xong cả rồi chứ?"
Khánh Phong gật đầu, ánh mắt lướt qua phía sau một chút, rồi hỏi: "Hoàng Tử phi đâu?"
Lý Hoài Ngôn hơi hất cằm về phía xe ngựa: "Ở bên trong, có chuyện gì sao?"
"Có việc cần bẩm báo." - Khánh Phong nói rồi xoay người bước thẳng về phía xe.
Bên trong xe ngựa, Thẩm An An đang cầm bản đồ, tập trung phân tích tình hình trước mắt.
Ngoài xe, giọng nói trầm ổn của Khánh Phong vang lên: "Hoàng Tử phi."
Mặc Hương vén rèm xe lên, Thẩm An An thu lại bản đồ, nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Khánh Phong cau mày, kể lại toàn bộ sự việc Trần Thiên gi-ết người vừa rồi.
Nghe xong, Thẩm An An khẽ nhướng mày: "Theo ngươi thấy, hắn có vấn đề gì không?"
Khánh Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có sát khí, nhưng còn thiếu sự tàn nhẫn. Đây hẳn là lần đầu tiên hắn gi-ết người. Nếu được rèn giũa thêm, có thể trở thành một thanh đao sắc bén."
Thẩm An An gật đầu.
Nàng hiểu ý Khánh Phong, loại người như Trần Thiên, nếu có thể thu phục, sẽ trở thành trợ thủ đắc lực. Nhưng nếu không kiểm soát tốt, hắn sẽ trở thành mối họa ngầm, cần phải đề phòng từ sớm.
Thẩm An An trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng hỏi: "Lúc trước, người điều tra lai lịch của hắn là ngươi đúng không?"
"Đúng vậy."
Thẩm An An gật đầu: "Ngươi có chắc rằng vừa rồi là lần đầu tiên hắn gi-ết người không?"
"Chắc chắn."
Khánh Phong khẳng định ngay: "Dựa vào cách hắn ra tay và lực đạo khi xuống đao, hắn hoàn toàn là một kẻ mới."
"Được, vậy dạo này ngươi cứ giữ hắn bên cạnh mà huấn luyện thêm. Nếu hắn thực sự có tiềm năng, cũng là một chuyện tốt."
"Tuân lệnh." - Khánh Phong nhận lệnh rồi lui ra.
Mặc Hương cau mày hỏi: "Cô nương, người muốn Trần Thiên học gi-ết người từ Khánh Phong sao? Nhưng chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ về hắn. Nếu hắn có lòng dạ xấu xa thì sao?"
Thẩm An An vừa cúi đầu tiếp tục xem bản đồ, vừa nhàn nhạt đáp: "Nếu hắn có ý đồ xấu, thứ dễ bộc lộ nhất chính là sự tàn bạo và sát khí. Mà Khánh Phong võ công cao cường, đối phó với hắn hoàn toàn không thành vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huấn luyện Trần Thiên chính là một cách giám sát kín đáo. Dưới tay Khánh Phong, hắn sẽ không dễ dàng giở trò.
Đoàn người tiếp tục di chuyển chậm rãi, trông chẳng khác nào một đoàn khách du ngoạn ngắm cảnh.
Thẩm An An tựa vào thành xe, bất giác nhớ đến lá thư mà Tiêu Uyên đã viết cho nàng đêm trước.
Không biết tình hình kinh thành hiện tại ra sao, Tiêu Uyên có kiềm chế được Tiêu Trạch hay không? Và cả Đoan Mộng Mộng, chuyện nàng ta tư thông với Tiêu Trạch liệu đã bị bại lộ chưa?
Tuy nhiên, người đó vốn thông minh, giỏi bày mưu tính kế, tâm tư còn sâu hơn nàng. Nếu không cần nàng bận tâm thì càng tốt.
Đoàn xe đi suốt một ngày, cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Lý Hoài Ngôn thúc ngựa tiến đến, nói: "Đi thêm vài chục dặm nữa là đến hẻm núi rồi. Chúng ta tạm nghỉ ngơi ở đây, lát nữa tiếp tục lên đường."
Thẩm An An vén rèm xe nhìn ra phía trước. Đoạn đường núi quanh co khúc khuỷu, những dãy núi nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Giữa thời điểm này trong năm, khung cảnh càng thêm hoang vu, lạnh lẽo.
"Được."
Xe ngựa đỗ lại bên đường. Nơi này hoang vắng, ngay cả chim chóc cũng hiếm khi bay qua.
Trần Thiên nhóm một đống lửa để mọi người sưởi ấm.
Thẩm An An biết Tiêu Uyên đã phái ám vệ bảo vệ nàng, nhưng suốt bao ngày nay chưa từng thấy họ lộ diện. Nàng dặn Khánh Phong vào xe lấy chút lương thực phân phát cho những người đó.
"Vương phi không cần lo cho bọn họ. Họ đều là những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có kỹ năng sinh tồn riêng và không được phép xuất hiện trước mặt chúng ta."
Những ám vệ mà Tiêu Uyên giao cho nàng đều là tinh nhuệ, một người có thể đấu với mười kẻ địch.
Nghe vậy, Thẩm An An cũng không bận tâm thêm. Từ khi rời khỏi tuyến đường thủy, nàng đã đổi sang bộ trang phục gọn gàng hơn, thay cho những bộ váy áo rườm rà. Bên ngoài, nàng khoác thêm một chiếc áo choàng dài, che kín thân thể để chống lại gió rét.
"Theo tin tức chúng ta thu thập được, thời gian xuất hiện và thủ đoạn tàn nhẫn của nhóm thổ phỉ này hoàn toàn trùng khớp với cách làm của Cố Đàm. Nhưng chúng ta chưa hiểu rõ về hắn, nên chỉ khi bắt được thủ lĩnh nhóm sơn tặc này, chúng ta mới có thể x-ác nhận bước tiếp theo."
Lý Hoài Ngôn phân tích: "Trong toàn bộ Thiên Thủy Thành, chỉ có quan phủ địa phương là những người hiểu rõ bọn chúng nhất, bởi đã từng nhiều lần giao đấu. Nhưng vẫn chưa thể x-ác định họ là bạn hay thù, không thể vội vàng hành động khiến bọn chúng cảnh giác."
Thẩm An An gật đầu, tiếp lời: "Vậy nên lần này khi băng qua hẻm núi, chúng ta phải làm thật rầm rộ. Chủ động giao đấu với bọn chúng để thăm dò thực lực. Nếu Cố Đàm có kẻ chống lưng phía sau, chắc chắn sẽ để lộ sơ hở."
Dù là đám sơn tặc cướp bóc hay những sát thủ được huấn luyện bài bản, chỉ cần động thủ là có thể nhìn ra manh mối ngay lập tức.
Thẩm An An nhẹ gật đầu, nhưng hàng mày khẽ nhíu lại: "Ta luôn có cảm giác chuyện này quá thuận lợi."
Quá dễ dàng tìm ra tung tích của Cố Đàm, quá suôn sẻ khi lần ra dấu vết của đám sơn tặc ở Thiên Thủy Thành, lại còn nhanh chóng x-ác định được vị trí hẻm núi.
Lý Hoài Ngôn đáp: "Nếu sau lưng hắn không có ai chống đỡ, với thế lực và thủ đoạn của Tiêu Uyên, việc đào bới hắn lên chẳng có gì lạ. Nhưng nếu hắn thực sự có chỗ dựa, vậy thì chúng ta càng phải cẩn trọng hơn."
Ngay lúc này, giọng của Trần Thiên đột ngột vang lên: "Cho ta tham gia! Cho ta một thanh đao, ta cũng có thể gi-ết người!"
Không ai để ý đến hắn. Hắn lập tức quay sang Khánh Phong, ánh mắt đầy quyết tâm: "Khánh Phong đại ca, huynh cho ta một thanh đao đi! Ta nhất định có thể giúp được mọi người! Ta muốn tự tay gi-ết ch-ết lũ cầm thú đó!"
Khánh Phong nhìn sang Thẩm An An, thấy nàng không phản đối, liền gật đầu: "Được. Trên xe có, lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi."
Trần Thiên vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu cảm ơn.
Thẩm An An liếc nhìn Trần Thiên một cái nhưng không nói gì. Mọi người nghỉ ngơi thêm một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Chiếc xe ngựa của Thẩm An An vô cùng xa hoa, lại có Khánh Phong, Lý Hoài Ngôn và vài người khác bảo vệ, chỉ riêng khí thế cũng đủ thu hút ánh nhìn. Chưa kể, phía sau xe ngựa còn kéo theo một cỗ xe chở đầy rương hòm.
Khi càng đến gần hẻm núi, Lý Hoài Ngôn nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận, dạo gần đây Thiên Thủy Thành không yên ổn, nhất định phải bảo vệ tốt đồ đạc và phu nhân."
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm An An lắng nghe tiếng gió bên ngoài, cảm giác không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Nàng khẽ nhíu mày.
Không có động tĩnh gì sao?
Là bọn sơn tặc quá cẩn thận, hay chúng đã phát hiện ra điều gì?
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng binh khí va chạm, âm thanh hỗn loạn và sát phạt đầy kịch liệt, từng đợt ù ù chói tai.
Thẩm An An không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thảm khốc đang diễn ra!
"Có chuyện gì vậy?"
Nàng vén rèm xe nhìn ra phía trước, liền thấy trong hẻm núi không xa, hai nhóm người đang giao chiến dữ dội.
Nhóm người vận y phục sáng màu đang liều mạng bảo vệ đoàn xe chở hàng, nhưng rõ ràng đã không chống đỡ nổi, từng bước bị ép lùi.
Người dẫn đầu có dáng vẻ rất quen thuộc, chính là kẻ kén chọn đến cực đoan, Thân gia chủ, Thân Doãn Bạch.
Lý Hoài Ngôn thấy vậy, khóe môi nhếch lên đầy ý vị: "Thân gia chẳng phải quan hệ rộng, thế lực lớn sao? Sao cũng bị kẹt giữa hẻm núi này, chật vật tranh giành sự sống thế kia?"
Thẩm An An cùng mọi người vẫn án binh bất động, quan sát trận chiến giữa Thân Doãn Bạch và bọn sơn tặc.
Bên kia hiển nhiên cũng đã phát hiện ra bọn họ, nhưng không thể phân tâm để ý đến. Trong khi đó, thế tấn công của sơn tặc ngày càng hung hãn, những tay vệ sĩ sống trong nhung lụa của nhà Thân rõ ràng không phải đối thủ.
"Khánh Phong."
Thẩm An An lên tiếng, giọng điệu trầm ổn: "Theo ngươi thấy, võ công của đám sơn tặc này thuộc loại nào?"
Khánh Phong nhíu chặt mày, trầm giọng đáp: "Khó mà nói chắc. Chiêu thức của bọn chúng không theo bất kỳ quy tắc nào, nhưng lại thô bạo và hiệu quả. Trông có vẻ là những kẻ từng kinh qua vô số trận chiến, dựa vào thực chiến mà mài giũa thành bản năng."
Xét về bề ngoài, đúng là không có vấn đề gì, nhưng chủ nhân đã từng dạy rằng không thể chỉ nhìn bề mặt mà đánh giá sự việc, nhất là khi liên quan đến sự an nguy của Hoàng Tử phi. Vì thế, Khánh Phong lại càng cẩn trọng hơn.
Bên này vẫn điềm nhiên quan sát, còn bên kia, Thân Doãn Bạch đã sắp không chống đỡ nổi. Tấm trường bào màu nguyệt bạch của hắn bị rạch thành vài đường, cả người trở nên vô cùng chật vật.
Trái lại, đám sơn tặc càng đánh càng hăng, người của Thân Doãn Bạch dần dần gục xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm An An, cất giọng lạnh lùng: "Cô nương định cứ trơ mắt đứng nhìn như vậy sao?"
Thẩm An An nhướng mày, điềm tĩnh đáp: "Thân gia chủ, người cắm rễ ở Giang Nam đã lâu, có nhân mạch có thế lực, chắc hẳn viện binh sẽ đến rất nhanh, không cần đến ta ra tay mới phải."
Lý Hoài Ngôn càng thêm hả hê, đến giờ vẫn canh cánh trong lòng về ánh mắt khinh thường của Thân Doãn Bạch lúc trước: "Đúng vậy, Thân gia chủ cao ngạo như thế, còn chẳng thèm đi cùng đường với chúng ta, chúng ta đâu thể mặt dày mà tự dính vào chứ?"
Trong lúc nói chuyện, Thân Doãn Bạch bị đánh trúng phần thắt lưng, cả người lăn mấy vòng trên đất mới miễn cưỡng tránh được một nhát d-ao chí mạng.
Hắn cười khổ, sau đó đứng bật dậy, nhanh chóng lao về phía xe ngựa của Thẩm An An: "Là ta sai rồi, cô nương nể tình đã từng cho ta đi nhờ một đoạn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?"
Thẩm An An mặt không đổi sắc, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Ta đã cho ngươi bạc rồi."
Nàng đã đưa bạc, hắn cũng đã nhận.
Lúc còn trên thuyền, nàng và Lý Hoài Ngôn đã nhiều lần tỏ ý muốn kết giao, nhưng hắn lại thẳng thừng từ chối.
Đúng vào khoảnh khắc này, mấy tên sơn tặc khác cũng cầm đao lao về phía Thẩm An An.
Sắc mặt Khánh Phong trầm xuống, lập tức bảo vệ bên cạnh xe ngựa. Thẩm An An vươn người ra, nhìn Thân Doãn Bạch đang cùng đám sơn tặc giao chiến, rồi hỏi Khánh Phong: "Có thể ước lượng thực lực của đám người này không?"
Khánh Phong gật đầu, trầm giọng nói: "Bị người Thân gia làm tiêu hao không ít, nếu đối đầu với Thân gia thì bọn chúng hoàn toàn áp đảo. Nhưng nếu đối đầu với chúng ta, vẫn chưa đủ trình."
"Tổn thất thì sao?"
Thẩm An An quan tâm nhất chính là điều này.
Người mà Tiêu Uyên giao cho nàng, nàng không thể để họ hao tổn vô ích. Nếu có thể đảm bảo không mất mát ai, thì nàng thà vô tình một chút, để Thân gia làm đá mài d-ao trước đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương