Mặc Hương từ sớm đã mua chiếc đèn lồng mà nàng thích nhất.
"Nếu như tỗ mẫu còn ở đây, thì tốt biết bao..."
Nàng khẽ xoay chiếc đèn lồng trong tay, ánh mắt thoáng vẻ u sầu.
Từ khi có ký ức, năm nào cũng vậy, tổ mẫu luôn ở bên nàng mỗi dịp lễ hội đèn lồng. Bà khéo tay, tự làm ra những chiếc đèn đủ hình dáng đẹp đẽ, để nàng có thể chơi thỏa thích.
Bà dắt nàng đi ngắm đèn, đoán câu đố, dạo phố, ôm nàng vào lòng ngồi trên đùi mà cùng ngắm trăng tròn.
Nhưng bây giờ, nơi đất khách quê người, chỉ còn lại một mình nàng.
Ngồi trong sân, nàng ngước mắt nhìn lên vầng trăng tròn sáng trên bầu trời.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ điều tra rõ sự thật bị che giấu về Hoàng đế, đòi lại công bằng cho cái ch-ết của bà.
Người bà luôn vừa yêu thương vừa trách mắng nàng, liệu có tự hào khi thấy đứa cháu gái do bà nuôi lớn đã không còn là kẻ ngốc chỉ biết đắm chìm trong tình cảm nữa không? "Cô nương có phải đang nhớ cô gia không?"
Mặc Hương khẽ hỏi: "Cô gia trước đây còn nói sẽ đưa cô nương đi ngắm đèn lồng. Giờ này chắc hẳn ngài ấy cũng đang nhớ cô nương lắm."
Thẩm An An nghe vậy, chỉ khẽ cười mà không giải thích gì thêm.
"Chàng ấy có gửi thư tới không?"
Mặc Hương lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có."
Không biết có chuyện gì xảy ra, trước đây ngày nào cô gia cũng gửi thư, nhưng mấy ngày nay lại bặt vô âm tín.
"Kinh thành khó khăn, có lẽ chàng ấy cũng đang như đi trên băng mỏng mà thôi."
Ngồi trong sân vẫn có thể thấy vài chùm pháo hoa le lói, nhưng ngoài phố lại im ắng đến lạnh lẽo, không một bóng người.
Giọng nói lười nhác của Lý Hoài Ngôn vang lên: "Đi cả một vòng phố, ngay cả thanh lâu cũng không có lấy một quán mở cửa."
Thẩm An An liếc hắn một cái, nhắc nhở: "Ra ngoài, tốt nhất là an phận một chút, bớt lui tới mấy nơi không sạch sẽ ấy đi."
"Sao có thể nói là không sạch sẽ chứ?"
Lý Hoài Ngôn lắc đầu than thở: "Hai người các ngươi đúng là không biết hưởng thụ. Đời người ngắn ngủi, phải vui vẻ kịp thời mới đúng."
Hắn uể oải ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thẩm An An. Trên trời, thỉnh thoảng lại có chùm pháo hoa nổ tung, nhắc nhở rằng hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu.
"Biết vậy thì ta chẳng thèm tới cái nơi vắng vẻ này làm gì."
Thẩm An An lắc đầu: "Không phải vắng vẻ, mà là loạn lạc. Không ai dám mở cửa làm ăn mà thôi."
Đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày cũng có mấy ai dám đi lại trên đường?
Loạn thế không có phồn hoa, chính là như vậy.
Lý Hoài Ngôn thở dài: "Lũ giặc cướp thật đáng hận."
Thân gia tối nay cũng im ắng lạ thường, đám nha hoàn, gia nhân ít đi hơn một nửa. Ngay cả Thân Doãn Bạch cũng đã hai ngày không thấy xuất hiện.
Thẩm An An liếc mắt nhìn ra ngoài, nheo nheo mắt. Lý Hoài Ngôn hạ giọng nói: "Yên tâm, không có ai khác, ám vệ đang canh giữ."
Lúc này, Thẩm An An mới dám lên tiếng: "Chuyện điều tra Thân gia trước đây, đã có kết quả chưa?"
"Ừm."
Lý Hoài Ngôn gật đầu, giọng điệu có vẻ hờ hững: "Vẫn giống như trước, không có chút vấn đề nào, chỉ là một thương nhân chính đáng."
Thẩm An An cau mày: "Ngoài điều đó ra, không có gì khác sao?"
Lý Hoài Ngôn lắc đầu, sau đó lại tiến sát về phía nàng một chút: "Nàng cũng cảm thấy, bối cảnh của Thân Doãn Bạch sạch sẽ quá mức, đúng không?"
Thẩm An An khẽ nhíu mày: "Một thương nhân, lại có thể làm ăn lớn đến vậy, lý ra không thể nào trong sạch hoàn toàn. Càng sạch sẽ, lại càng đáng ngờ."
Lý Hoài Ngôn gật gù đồng tình: "Nhưng nếu chuyện này không liên quan đến điều chúng ta đang điều tra, thì cũng không cần nhúng tay vào, tránh rắc rối không cần thiết."
Thẩm An An cũng nghĩ như vậy.
Hiện tại bọn họ đang có chuyện quan trọng hơn phải làm, chỉ cần Thân Doãn Bạch không làm gì gây tổn hại đến bọn họ, thì tốt nhất cũng không nên dây dưa thêm.
Đúng lúc này, Khánh Phong vội vàng chạy vào sân: "Xảy ra chuyện rồi! Thân Doãn Bạch bị quan phủ bắt đi rồi!"
Thẩm An An và Lý Hoài Ngôn lập tức nhìn nhau.
"Bị quan phủ bắt? Hắn đã làm gì?"
Khánh Phong nghiêm mặt: "Nói là coi thường mạng người. Có dân làng báo án rằng nhà họ có người mất tích, mà quan phủ lại tìm thấy th-i th-ể đám thổ phỉ hôm trước chúng ta gi-ết trong hẻm núi. Những dân làng đó khẳng định đó là thân nhân của họ."
"Cái gì?"
Lý Hoài Ngôn không tin nổi mà bật dậy: "Đám người đó rõ ràng là thổ phỉ, sao lại biến thành dân thường?"
Khánh Phong sắc mặt nặng nề: "Dân làng nói vậy, quan phủ cũng nói vậy."
Gi-ết thổ phỉ không phải tội, ngược lại còn là công trạng. Nhưng nếu bị quy chụp thành tàn sát dân lành, thì chính là tội ch-ết.
"Có nhân chứng, nói tận mắt thấy người Thân gia giao chiến với đám thổ phỉ, cuối cùng gi-ết sạch bọn chúng.”
Đôi mắt hạnh của Thẩm An An lạnh lùng: "Nếu đã nói vậy, chẳng phải chúng ta, những người dọn dẹp chiến trường sau đó, cũng là đồng phạm coi thường mạng người sao?"
Lý Hoài Ngôn cau mày, lập tức tìm ra mấu chốt vấn đề: "Nàng còn nhớ lời của Thân Doãn Bạch hôm đó không? Hắn nói bọn thổ phỉ rất thù dai. Giờ xem ra, cách trả thù của chúng chính là liên thủ với quan phủ."
Bọn họ đã đề phòng chuyện thổ phỉ quay lại báo thù, nhưng lại không ngờ đối phương lại chơi một ván cờ như thế này.
"Giờ nhìn lại, hôm đó chúng ta không trực tiếp tìm đến quan phủ là một quyết định đúng."
Đến cả những lời vu khống hoang đường như vậy cũng có thể nói ra, chứng tỏ quan phủ và bọn thổ phỉ đã sớm cấu kết với nhau.
Lý Hoài Ngôn cười mà như không: "Không thể không thừa nhận, đám thổ phỉ này cũng có vài phần đầu óc, không phải tất cả đều là lũ ngu si dùng sức mạnh."
Thẩm An An nói: "Nếu kẻ đứng sau chuyện này là Cố Đàm, thì chút mưu kế này chẳng đáng là gì."
Khánh Phong hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Trực tiếp vạch trần thân phận với quan phủ để cứu người, hay là..."
"Không được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm An An và Lý Hoài Ngôn đồng thanh cắt lời.
Thẩm An An tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn chưa rõ thực lực của Cố Đàm cũng như thế lực đứng sau hắn, bản thân lại đơn độc, không thể liều lĩnh hành động. Nếu quan viên kia bị ép đến đường cùng, e rằng chuyện gì cũng có thể làm ra."
"Đợi đến ngày mai đi, tìm cách gặp Thân Doãn Bạch rồi tính tiếp."
Khánh Phong vẫn không yên tâm: "Hoàng Tử phi, liệu Thân Doãn Bạch có đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta không?"
Dù gì, phần lớn đám thổ phỉ cũng ch-ết dưới tay bọn họ.
"Tạm thời sẽ không."
Thẩm An An nói chắc chắn: "Dù gì chúng ta cũng đang giúp hắn. Hơn nữa, lúc này hắn đang rơi vào cảnh lao t-ù, nếu không có người giúp đỡ, e rằng mười phần thì chín phần phải trông cậy vào chúng ta để thoát thân."
Lý Hoài Ngôn nhíu mày: "Tên đó không phải luôn khoe khoang rằng hắn có quan hệ và thế lực sao? Nhưng nhìn tình hình này, hết lần này đến lần khác gặp chuyện, thật chẳng giống người có bối cảnh vững vàng chút nào."
Làm ăn nhiều năm ở Thiên Thủy Thành, dù không quen biết quan phủ thì ít nhất cũng có thể dùng bạc để mở đường. Vậy mà lần này lại bị bắt gọn như thế, đúng là...lời nói và hành động của hắn hoàn toàn mâu thuẫn.
Thẩm An An không mấy để tâm, khi ở hẻm núi trước đây chẳng phải cũng vậy sao?
Bọn họ từng nghĩ có thể mượn thế lực của hắn, nhưng cuối cùng lại chẳng ra gì.
Trong khi đó, kinh thành vào đêm Nguyên Tiêu lại vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là trong hoàng cung.
Mỗi năm vào dịp này, hoàng đế đều mở tiệc khoản đãi bá quan cùng thân quyến, thưởng thức ca múa, ngắm pháo hoa. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là bầu không khí có phần vi diệu.
Thế lực của Tiêu Trạch đang dần suy yếu, không ít đại thần bắt đầu d-ao động, có ý muốn ngả về phía Tiêu Uyên.
Nhưng đúng lúc này, hoàng đế trở về!
Đám triều thần lại bắt đầu do dự, cân nhắc.
Liệu có phải Hoàng Thượng ủng hộ Nhị Hoàng Tử, nên mới trở về để hậu thuẫn cho hắn?
Lăng Thần Dật hừ lạnh, ánh mắt quét qua đám quan viên đang vây quanh Tiêu Trạch, cười nhạt:
"Đám cáo già, một lũ gió chiều nào xoay chiều nấy. Mấy ngày trước còn cung kính với huynh, bây giờ Hoàng Thượng trở về, lại lập tức nịnh bợ Tiêu Trạch."
Tiêu Uyên thản nhiên liếc nhìn, gương mặt không chút biểu cảm.
Lòng người vốn dĩ như vậy. Dù hắn có tài giỏi đến đâu, nếu không có sự hậu thuẫn của hoàng đế thì cũng khó mà lên ngôi. Tất nhiên ai được Hoàng Thượng sủng ái, kẻ đó sẽ được nâng đỡ.
Lăng Thần Dật cười lạnh: "Không biết tự lượng sức, nếu không phải Hoàng Thượng trở về, hắn chưa đến nửa tháng nữa đã bị đá văng ra khỏi cuộc chơi. Với năng lực như vậy, mà cũng xứng đáng đảm đương đại sự?"
Hôm nay hắn đặc biệt bực bội, lời than phiền cũng nhiều hơn hẳn.
Cái cảm giác sắp thắng đến nơi, cuối cùng lại hóa thành công cốc, những năm qua hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần.
Mà lần nào cũng vậy, đều là do hoàng đế một tay thao túng.
Mỗi khi Tiêu Trạch rơi vào thế hạ phong, sắp sửa bại trận, hoàng đế lại bất ngờ ra tay xoay chuyển cục diện và lần này cũng không ngoại lệ.
Tiêu Uyên từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hoàng đế có nói chuyện với hắn thì hắn cũng chỉ đáp qua loa vài câu, không nói thì lặng lẽ uống rư-ợu.
Yến tiệc diễn ra được một nửa, Tiêu Trạch đã bị chuốc đến choáng váng.
Từ cảm giác thấp thỏm ban đầu, đến khi hoàng đế trở về làm chỗ dựa, hắn đã sớm quên mất sự cẩn trọng ban đầu, chìm đắm trong men say.
Cung nữ dìu hắn ra ngoài.
Lăng Thần Dật liếc mắt nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Yến tiệc vẫn tiếp tục trong không khí ca múa tưng bừng, văn võ bá quan cũng đã ngà ngà say, ánh mắt đắm chìm trong điệu múa uyển chuyển của vũ cơ giữa điện.
Ngay lúc này, một tiểu thái giám vội vã chạy vào, giọng lắp bắp: "Hoàng… Hoàng Thượng, không… không xong rồi!"
Giọng nói gấp gáp của hắn phá vỡ bầu không khí yên bình.
Hoàng đế hất cánh tay của Lương Tần đang dâng rư-ợu cho mình ra, thái giám tổng quản bên cạnh lập tức quát lớn: "Ăn nói hồ đồ! Người đâu, lôi xuống!"
Tiểu thái giám vội vàng quỳ rạp xuống, hoảng hốt sửa lời: "Nô tài lỡ lời… là Nhị Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử xảy ra chuyện rồi!"
Ánh mắt hoàng đế hơi híp lại, theo bản năng liếc nhìn Tiêu Uyên một cái: "Nói!"
Tiểu thái giám nuốt nước bọt, lắp bắp: "Nhị… Nhị Hoàng Tử uống say… đang… ở trong tẩm điện của Hoàng Thượng… bên trong…"
Tiểu thái giám còn chưa nói hết câu, nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.
Tiêu Trạch là hạng người gì, văn võ bá quan ai nấy đều biết tường tận. Chỉ là ngay tại cung yến, hắn lại dám làm chuyện phong lưu ngay trong tẩm điện của Hoàng Thượng, lá gan này quả thực quá lớn!
Thật là hoang đường! Trong cung đều là nữ nhân của Hoàng Thượng!
Hoàng đế không lên tiếng, những người khác cũng im lặng theo.
Ông vốn đã thất vọng vì Tiêu Trạch là kẻ vô dụng, lúc này càng tức giận hơn, lạnh giọng quát:
“Hắn đâu?”
“Vẫn ở trong tẩm điện, nô tài không dám vào, nên mới vội vàng đến bẩm báo bệ hạ.”
“Đi, lôi nghịch tử đó đến đây cho trẫm!”
Hoàng đế chỉ cảm thấy mặt mũi mình bị mất sạch, tiểu thái giám chần chừ không nhúc nhích.
“Hoàng Thượng, nô tài không dám… nữ nhân đó… nàng ta…”
Hắn càng ngập ngừng, mọi người càng cảm thấy thân phận của nữ nhân kia không tầm thường.
Bỗng nhiên, Lương Tần bật cười khẽ, cất giọng đầy trào phúng: “Ngươi cứ ấp a ấp úng mãi làm gì? Chẳng lẽ nữ nhân đó là phi tử trong hậu cung của bệ hạ chắc?”
Người ta nói nàng không có đầu óc quả không sai!
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống, như thể phủ đầy hàn băng.
“Lương Tần, trước khi mở miệng nói chuyện, nàng có nên suy nghĩ một chút không?”
Giọng hoàng đế rét buốt, Lương Tần lúc này mới bừng tỉnh, liếc nhìn cả đại điện đầy bá quan, sắc mặt tức thì tái nhợt.
“Dẫn đường.”
Hoàng đế hất mạnh tay áo, làm đổ chén bát trên long án, rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.
Không ít đại thần cũng thức thời theo sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương