Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.
"Phải nói, Lương Tần nương nương phối hợp cũng khá tốt. Nếu không biết còn tưởng bà ta là người của chúng ta, chuyện thành công rồi nhất định phải ghi công lớn cho bà ta."
Lăng Thần Dật liếc nhìn Lương Tần vẫn còn hoảng hốt, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Tiêu Uyên chăm chú nhìn chén rư-ợu trong tay, không nói gì.
Việc Tiêu Trạch hoàn toàn thất thế trong đêm nay đồng nghĩa với việc ván cờ giữa hắn và Hoàng Thượng chính thức bắt đầu. Kế hoạch tìm nàng tạm thời phải gác lại. Không biết nàng thế nào rồi, bao giờ mới có tin tức.
"Nhị Hoàng Tử."
Đoan Mộng Mộng đẩy bàn tay đang không an phận trên người mình, hơi thở gấp gáp: "Đây là trong cung, huynh cẩn trọng một chút."
"Nàng gọi người đưa bản Hoàng Tử đến đây, còn làm bộ làm tịch cái gì? Chỉ có hai ta, nàng giả vờ cho ai xem?"
Tiêu Trạch bị men rư-ợu làm mờ lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, thô bạo kéo dây lưng nàng ta.
"Ta gọi huynh? Nhị Hoàng Tử đang nói gì vậy? Ta không hề sai người tìm huynh!"
Động tác của Tiêu Trạch khựng lại. Hắn ngẩng đầu khỏi vòng eo nhỏ nhắn của nàng: "Không phải nàng sai người gọi ta đến sao?"
Đoan Mộng Mộng lắc đầu, giọng nàng ta có chút hoảng loạn: "Hôm nay là cung yến, dù ta có gan trời cũng không dám làm bậy. Chẳng lẽ không phải huynh gọi ta đến đây sao? Còn những người bên ngoài kia..."
"Không phải người của ta!"
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi.
Một luồng gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, khiến Đoan Mộng Mộng rùng mình. Nàng ta vội vàng cài lại dây lưng.
"Không cần vội, phụ hoàng đang ở đại điện, sẽ không qua đây đâu. Hơn nữa, ý của phụ hoàng đã rất rõ ràng, người muốn lập ta làm Thái Tử."
Động tác cài thắt lưng của Đoan Mộng Mộng khựng lại, đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ vui mừng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch.
"Sao huynh biết? Hoàng Thượng hạ chỉ rồi sao?"
"Chưa, nhưng cũng chẳng bao lâu nữa đâu. Nàng không biết sao? Phụ hoàng lần này hồi cung là để chống lưng cho ta. Giờ đây cả triều văn võ đều hiểu rõ người đã ngầm chọn ta làm Thái Tử, chỉ là chuyện sớm muộn."
Đoan Mộng Mộng mừng rỡ nhưng cũng có chút nghi hoặc: "Nhưng Hoàng Thượng đang ở độ tuổi sung mãn, liệu có sớm lập Thái Tử không?"
"Còn có nàng mà."
Tiêu Trạch nâng cằm nàng ta lên, cúi đầu hôn mạnh: "Không hổ là Thiên mệnh chi nữ, quả nhiên mang đến may mắn cho ta. Chúng ta mới bên nhau không bao lâu mà phụ hoàng đã ngày càng coi trọng ta. Chờ thời cơ chín muồi, lại thêm thân phận Thiên mệnh chi nữ của nàng trợ giúp, muốn đợi đến khi người già yếu rồi đoạt lấy thiên hạ, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
"Vậy ta có phải là Hoàng Hậu không?"
"Chuyện đó còn phải xem nàng có thể phát huy tác dụng đến mức nào, có thể khiến bổn Hoàng Tử hài lòng hay không."
"Ôi chao, Thái Tử điện hạ~"
Đoan Mộng Mộng mềm giọng gọi, khiến lòng Tiêu Trạch như tan ra, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Hắn lập tức ôm chặt nàng ta, vùi vào một trận trêu chọc, nhưng Đoan Mộng Mộng vẫn giữ lại một chút lý trí: "Thôi đi, chỗ này không an toàn, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn."
"Vậy thì đổi chỗ khác."
Dục hỏa trong người Tiêu Trạch đã bốc lên ngùn ngụt, hắn vươn tay mở cửa định bước ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả người bỗng cứng đờ.
Trước mặt hắn là một mảng đen đặc, cung nhân và thị vệ đứng kín cả lối ra, chặn đến mức không lọt nổi một giọt nước. Hoàng đế đứng chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn hắn, như đang nhìn một kẻ đã ch-ết.
Tiêu Trạch hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn liền quỳ sụp xuống: "Phụ hoàng... nhi thần... nhi thần..."
Ngay khi hắn còn đang lắp bắp biện bạch, một tiểu thái giám bên cạnh đột nhiên rút ra đoản đao, mang theo tiếng gió sắc bén đ-âm thẳng về phía bụng hoàng đế!
Toàn bộ người trong điện lập tức nín thở.
Đồng tử hoàng đế co rút, nhanh chóng né tránh đòn tập kích. Nhưng tiểu thái giám chỉ có một cơ hội, thất bại liền không còn đường lui, ngay sau đó bị thị vệ ập đến chế trụ.
Tiêu Trạch ngây ngẩn nhìn mọi chuyện diễn ra, đến khi nghe hoàng đế hạ chỉ tống hắn vào thiên lao mới bừng tỉnh.
"Phụ hoàng! Tiểu thái giám đó không phải do nhi thần sai khiến! Không phải nhi thần! Nhi thần bị hãm hại! Có kẻ đang muốn hại nhi thần!"
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn bị kéo đi, ánh mắt chuyển sang Đoan Mộng Mộng đang run rẩy co mình bên cánh cửa.
"Hoàng... Hoàng Thượng..."
Nàng ta hoảng hốt quỳ rạp xuống, muốn biện bạch nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
"Muốn chờ trẫm ch-ết để làm đế hậu? Các ngươi đúng là hoàng nhi, nhi tức ngoan của trẫm."
Nhìn Đoan Mộng Mộng, người được cho là "Thiên mệnh chi nữ", trong mắt hoàng đế ánh lên sát khí đậm đặc.
"Giải nàng ta vào thiên lao cùng hắn."
Nếu không biết an phận, vậy thì Thiên mệnh chi nữ có là gì chăng nữa? Trẫm là thiên tử, muốn gi-ết nàng, ai dám cản? Sau khi tất cả bị lôi đi, hoàng đế đứng lặng giữa đại điện, long bào vàng rực bao trùm lên khí tức lạnh lẽo cô độc.
"Hoàng nhi ngoan của trẫm, có vẻ như đã không chờ nổi mà ra tay rồi."
Hôm đó, Thẩm An An nhận được thư Tiêu Uyên gửi đến.
Trong thư kể lại những chuyện xảy ra ở kinh thành những ngày gần đây: thế lực của Tiêu Trạch đã hoàn toàn bị quét sạch, không bao lâu nữa hắn có thể rảnh tay đi tìm nàng.
Trang đầu tiên của bức thư còn khá bình thường, nhưng đến trang thứ hai... nét chữ lại có phần không đứng đắn cho lắm.
Sắc mặt Thẩm An An cũng dần trở nên kỳ lạ.
Trong thư, hắn ám chỉ một thương nhân nào đó theo kiểu mỉa mai châm chọc, chẳng lẽ là đang nói đến Thân Doãn Bạch? Xem ra tên Khánh Phong kia báo cáo đúng là tỉ mỉ đến từng chi tiết.
"Cô nương, cô gia đã viết gì vậy?"
"Không có gì."
Thẩm An An gấp bức thư lại, khóe môi vô thức khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Chàng ấy nói, Tiêu Trạch đã rơi vào thế yếu, chẳng bao lâu nữa chàng ấy sẽ có thể rảnh tay."
"Nô tỳ đã nói mà, cô gia thật tốt, lúc nào cũng nhớ đến cô nương! Vậy cô gia có nói khi nào sẽ tới không?"
"Chờ thời cơ rồi tính tiếp."
Thẩm An An đứng dậy, cất lá thư vào trong rương: "Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ sớm bắt được Cố Đàm."
"Lý Hoài Ngôn thì sao? Hắn đã tìm được cách vào đại lao quan phủ chưa?"
"Vẫn chưa rõ."
Mặc Hương lắc đầu: "Lý Quốc Công sáng nay đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về. Nhưng có Khánh Phong đi cùng, chắc sẽ sớm có tin tức."
Thẩm An An chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Lý Hoài Ngôn. Hắn tuy phong lưu, nhưng khi làm việc lớn thì chưa từng qua loa.
Chỉ tiếc kiếp trước hắn lại ch-ết yểu, đời này thân phận công quốc coi như là một sự bù đắp, giúp hắn thoát khỏi chấp niệm với danh phận bị mất đi.
Khi Lý Hoài Ngôn trở về thì trời đã khuya. Thân Doãn Bạch bị bắt, Thân gia mất đi chỗ dựa, cả phủ rơi vào cảnh hoảng loạn. Đám hạ nhân cũng bắt đầu lười biếng, nhờ vậy mà bọn họ nói chuyện với nhau không chút kiêng dè.
Dưới ánh đèn lồng rực rỡ, mọi người tụ tập trong viện của Thẩm An An. Mặc Hương canh giữ bên ngoài, không cho bất kỳ ai tới gần.
"Sao rồi? Có cách không?"
Lý Hoài Ngôn uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi đáp: "Đêm nay, cai ngục phụ trách canh giữ nhà lao quan phủ là một tay nghiện cờ bạc. Ta đã đút lót ít bạc, hắn sẽ cho chúng ta thời gian một khắc để gặp Thân Doãn Bạch."
"Một khắc là đủ rồi."
Thẩm An An bỗng nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Hắn đã chịu nhận bạc, vậy có biết quan phủ có mối liên hệ gì với đám thổ phỉ kia không?"
Lý Hoài Ngôn lắc đầu: "Ta có hỏi, nhưng hắn không chịu nói. Nếu dò hỏi quá sâu, e là hắn sẽ nghi ngờ, ta cũng không tiện ép thêm."
Thẩm An An gật đầu: "Vậy cứ chờ gặp Thân Doãn Bạch rồi tính tiếp."
Đêm ấy, Thẩm An An và Lý Hoài Ngôn cải trang, lẻn vào nhà lao.
Vừa bước vào, một mùi ẩm mốc hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến người ta khó chịu. Nhà lao chật hẹp, tối tăm đến mức ngay cả Thẩm An An cũng phải cúi người mới có thể đi qua. Có thể tưởng tượng điều kiện nơi này tồi tệ đến mức nào.
Đi sâu vào bên trong, thỉnh thoảng lại có những bóng đen nhỏ vụt qua, kèm theo những tiếng kêu "chít chít" chói tai, là chuột.
Sắc mặt Thẩm An An hơi tái đi, nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục tiến lên.
"Nàng sợ thứ này à?"
Lý Hoài Ngôn ghé sát hỏi, nụ cười trêu chọc thấp thoáng trên môi: "Tiêu Uyên có biết chuyện này không?"
Nếu biết thì chẳng phải sẽ trở thành một điểm yếu để hắn nắm thóp nàng sao?
Thẩm An An lườm hắn một cái.
Nữ nhi sợ mấy thứ lông lá nhỏ bé này chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
"Đến nơi rồi. Hai người tranh thủ thời gian, ta không cầm cự được lâu đâu."
Cai ngục nói xong liền cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng biến mất.
Bên trong nhà lao tối om, không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Chỉ có một mùi hôi nồng nặc và một bóng người mơ hồ đang co rúm ở góc tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thân gia chủ." - Thẩm An An lạnh nhạt lên tiếng.
Bóng người kia khẽ cử động, sau đó đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần: "Thẩm cô nương, Lý huynh."
Hắn trông có chút chật vật, nhưng ngoài vạt áo dính bụi đất, cả người lại vô cùng sạch sẽ: "Sao hai người lại đến đây?"
"Phải hỏi ngược lại ngươi mới đúng, Thân gia chủ làm sao lại bị nhốt ở đây?"
Lý Hoài Ngôn khoanh tay, giọng điệu đầy ẩn ý: "Nếu ta nhớ không lầm, Thân gia của ngài thế lực không nhỏ, đáng lý phải có quan hệ tốt với quan phủ chứ?"
Thân Doãn Bạch cười khổ một tiếng.
Ai cũng có thể thấy rõ, đám thổ phỉ kia có mối quan hệ mờ ám với quan phủ.
Thẩm An An điềm tĩnh hỏi: "Thân gia chủ có cách nào thoát thân không?"
"Tạm thời không có."
Thân Doãn Bạch lắc đầu: "Rõ ràng quan viên ở Thiên Thủy Thành đã cấu kết với bọn thổ phỉ từ lâu. Chúng ta gi-ết nhiều thổ phỉ như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta."
"Chúng ta ư?"
Cũng đúng, một phần đám thổ phỉ đã ch-ết dưới tay Khánh Phong.
"Ta đang bị giam cầm, chỉ có thể trông cậy vào Thẩm cô nương ra tay cứu giúp."
"Nếu không thì sao?"
Lý Hoài Ngôn lên tiếng, khóe mày hơi nhướng lên: "Ngươi định tố cáo quan phủ, kéo bọn ta xuống nước cùng ngươi à?"
Thân Doãn Bạch mỉm cười, không đáp.
"Đồ vong ân bội nghĩa! Đừng quên, chúng ta ra tay với bọn thổ phỉ cũng là để cứu ngươi!"
"Lý công tử nói sai rồi."
Ánh mắt Thân Doãn Bạch sâu thẳm: "Các vị không phải vì cứu ta, mà là để tiêu diệt bọn thổ phỉ. Hoặc có thể nói... ngay từ đầu, mục tiêu của các vị đã là chúng."
Ánh mắt Thẩm An An lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm Thân Doãn Bạch, rồi đột nhiên cong môi cười nhạt.
"Thân gia chủ thông minh như vậy, nhưng đáng tiếc thực lực và trí tuệ lại không tương xứng, khiến ta có chút khó tin tưởng. Ngươi nói xem, gi-ết ngươi nhanh hơn, hay cứu ngươi nhanh hơn?"
Thân Doãn Bạch trầm mặc một lúc rồi chậm rãi đáp: "Gi-ết ta chẳng có lợi gì cho các vị cả. Hiện tại cục diện này lại là một cơ hội tốt đối với các vị. Nhất cử lưỡng tiện, chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Lý Hoài Ngôn khẽ "chậc" một tiếng, ánh mắt nhìn Thân Doãn Bạch đầy vẻ khó chịu. Thẩm An An giơ tay ngăn hắn lại, rồi quay sang hỏi Thân Doãn Bạch: "Ngươi biết bao nhiêu về quan viên ở Thiên Thủy Thành?"
Thân Doãn Bạch suy nghĩ một chút, rồi nói: "Huyện lệnh đương nhiệm họ Lăng, trước đây ta từng có qua lại vài lần. Hắn là người rất khéo léo, ưa thích tiền bạc, mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết. Lần này lại khác, hẳn là có kẻ dùng thứ quan trọng hơn bạc để khống chế hắn."
"Ngươi đã nói hắn tham tiền, vậy thứ gì có thể quan trọng hơn bạc đối với hắn?"
Thẩm An An hỏi, giọng điềm nhiên.
"Chính là mạng sống của hắn. Dù sao thì hắn cũng là kẻ coi tiền như mạng."
"Thời gian hết rồi, ta phải đổi ca trực. Các người mau đi đi."
Cai ngục lúc trước lại xuất hiện, hối thúc bọn họ rời khỏi.
"Tại hạ chỉ có thể nhờ hai vị hao tâm tổn trí cứu giúp rồi."
Thân Doãn Bạch chắp tay thi lễ.
Thẩm An An nhìn hắn thật sâu một lúc, sau đó xoay người rời khỏi phòng giam, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
"Thân gia chủ."
Tên cai ngục lập tức nở nụ cười, trông hệt như một đứa trẻ vừa làm được chuyện tốt và chờ được khen thưởng: "Tiểu nhân có ít rư-ợu nóng, có thể giúp sưởi ấm thân thể, ngài có muốn một chút không?"
"Không cần."
Thân Doãn Bạch lạnh nhạt đáp, cuối cùng lại nói thêm: "Ngươi làm rất tốt, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ trọng thưởng."
"Ôi chao, đa tạ ngài!"
Từ trong ngục bước ra, gió lạnh lập tức quét tới, tựa như những lưỡi d-ao sắc bén xuyên qua từng khe xương, rét buốt đến tận cốt tủy.
Trước khi rời đi, Thẩm An An chợt quay đầu nhìn về phía phòng giam một lần nữa.
"Lý Hoài Ngôn, nếu ta cần một nhóm cao thủ võ công cao cường, điều động từ vị trí gần nhất, mất bao lâu?"
"Khoảng ba ngày."
Lý Hoài Ngôn suy nghĩ rồi đáp: "Bên ngoài thành có quân Tề gia đóng quân, nếu ngày đêm gấp rút hành quân, có lẽ ba ngày sau có thể đến. Sao? Nàng cần người à?"
Thẩm An An gật đầu: "Ngươi ngay trong đêm viết thư gửi đi, bảo bọn họ lập tức lên đường, càng nhanh càng tốt."
"Được."
Lý Hoài Ngôn cau mày, lại hỏi: "Nhưng dùng những binh sĩ đã từng trải qua trận mạc đẫm má-u để đối phó với đám thổ phỉ đó chẳng phải là gi-ết gà dùng d-ao mổ trâu sao? Nếu kinh thành biết chuyện, e là sẽ mang đến phiền phức cho Tiêu Uyên."
"Ừm."
Thẩm An An hạ mắt xuống, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng mà không giải thích thêm.
Lý Hoài Ngôn cũng không hỏi nữa, chuyển sang chuyện khác: "Thân Doãn Bạch làm sao biết chúng ta nhắm vào đám thổ phỉ? Hắn đoán à?"
"Hay là chúng ta để lộ sơ hở quá rõ ràng?"
"Hắn là một thương nhân, gặp đủ mọi kiểu người, tự nhiên cũng phân biệt được quyền quý và dân thường."
"Đáng tiếc thật."
Lý Hoài Ngôn lười biếng tựa vào vách xe, cười nhạt nói: "Có tiền mà không có quyền, trừ khi dùng tiền để mua bình an, bằng không muốn giữ được tiền cũng không dễ đâu."
Thân Doãn Bạch chính là ví dụ điển hình. Dù có bạc nhưng không có quyền lực, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
"Vậy sao?"
Ánh mắt Thẩm An An khẽ nheo lại. Có lẽ điều đó đúng với người khác, nhưng với Thân Doãn Bạch, e rằng chưa chắc.
Xe ngựa lăn bánh trên con phố tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên một tràng bước chân lộn xộn. Ngay sau đó, xe bị chặn lại.
Thẩm An An vén rèm lên nhìn ra ngoài, là một toán quan sai.
Nàng hơi nhướn mày. Lý Hoài Ngôn nhàn nhạt nói: "Thật hiếm có. Gia ở đây nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên thấy quan sai đi tuần tra ban đêm."
"Các vị đại nhân có chuyện gì vậy?" - Thẩm An An lên tiếng trước.
"Khuya khoắt thế này, các ngươi định đi đâu?" - Một tên quan sai lạnh giọng hỏi.
"Ra ngoài thành mua đồ, trở về hơi trễ một chút."
Thẩm An An vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc nhỏ, đưa cho hắn: "Đêm khuya trời lạnh, các vị đại ca cầm chút này uống chén rư-ợu nóng cho ấm người."
Những kẻ đang định kiểm tra trong xe lập tức khựng lại. Chúng cầm bạc lên cân nhắc, vẻ mặt rất hài lòng.
"Ơ? Sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi?" - Một người đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi cũng nói câu này với bất cứ cô nương xinh đẹp nào à?"
"Không giống đâu."
Không thèm để ý đến tiếng cười trêu chọc của đồng liêu, kẻ đó tiến gần về phía Thẩm An An hơn vài bước: "Một cô nương khuynh quốc khuynh thành thế này, nếu ta từng gặp qua, sao có thể không có ấn tượng?"
Những kẻ khác cũng nhìn về phía nàng, trong mắt thoáng hiện sự cảnh giác.
"Ta đến đây thăm người thân."
Thẩm An An nhẹ giọng đáp: "Nếu không phải vậy, thời điểm này ai lại dám tới Thiên Thủy Thành chứ?"
"Ngươi nói cũng phải."
Người kia phất tay: "Được rồi, mau đi đi. Mấy ngày nay, Thiên Thủy Thành có nhân vật lớn sắp đến, tốt nhất đừng ra đường lang thang."
"Nhân vật lớn?"
Trong mắt Thẩm An An lóe lên tia kinh ngạc. Nàng hơi nghiêng người ra khỏi xe, hỏi: "Lúc này mà còn có đại nhân vật dám đến Thiên Thủy Thành sao?"
Người nọ đang mân mê thỏi bạc trong tay, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng.
Thẩm An An lập tức đưa tay về phía Lý Hoài Ngôn.
"Làm gì?"
"Bạc."
"Gia ra ngoài đều mang ngân phiếu, từ khi nào lại có mấy đồng lẻ chứ?"
"Mau lên, đừng có lề mề." - Thẩm An An thúc giục.
Lý Hoài Ngôn đành chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ, bên trong lại là một cây trâm cài bằng vàng ròng tinh xảo.
"Này, đây là thứ vô dụng nhất trên người gia rồi."
Thẩm An An nhận lấy, đưa cho tên quan sai trước mặt: "Đây là quà trưởng bối tặng ta nhân dịp lễ cập kê, giờ tặng lại các vị đại ca vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương